Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển về tới chiến trường trước cửa thành.
Ở đây, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Ngô Tranh, Lâm Tôn, và cả Tang Thì đi theo phía sau Lâm Tôn. Không biết tại sao, khi Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Tang Thì, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Loại cảm giác này trước nay chưa từng có.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, cảm thấy bản thân mình… có gì đó là lạ.
Loại cảm giác này không phải là về phương diện tình cảm, mà là, hắn cảm thấy trên người Tang Thì có thứ gì đó hấp dẫn hắn, khiến cho hắn muốn tới gần, muốn… xé toạc quần áo của đối phương, thậm chí, còn muốn đâm thủng ngực đối phương.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm loé qua một vệt sáng, loại cảm giác này khiến cho hắn bắt đầu cảnh giác.
Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Đông Phương Hiển đi tới trước mặt Lâm Tôn “Tình huống khi nãy ở đây thế nào?”
Lâm Tôn nhanh chóng nói tới tang thi điểu cấp mười.
Đông Phương Hiển gật đầu.
Lâm Tôn lại nói, sau đó còn giải quyết hai tang thi cấp chín.
Bởi vì có bọn họ, những tang thi cao cấp này xuất hiện cũng không thể gây ra tổn hại gì cho Đế đô, nhưng cũng khiến cho bọn họ bắt đầu cảnh giác.
Nếu như không có mấy người Thẩm Tu Lâm ở đây, vậy lần này, Đế đô sẽ bị huỷ như vậy sao?
Mấy người lãnh đạo quân đội lúc này đều đang tập trung lại một chỗ, đến cả đoàn trưởng của ba dị năng đoàn cũng có mặt tại đây.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng, quân đội lên tiếng trước “Lần này, nếu như không có mấy người Thẩm Tu Lâm, Đế đô sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Tất cả chúng ta cũng đều sẽ chết.”
“Bên ngoài thế nhưng lại xuất hiện nhiều quái vật cấp bậc cao như vậy, chúng ta nhất định phải tăng cường cảnh giác.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà, cấp bậc cao như vậy, dù chúng ta tăng cường cảnh giác cũng không có tác dụng gì đúng không?”
Đoàn trường và phó đoàn trưởng của Hoả Ưng, Vụ Lưu, Phi Vân cũng có mặt ở đây.
Người của Vụ Lưu và Phi Vân tạm thời không lên tiếng.
Tiếu Thành Quân nói “Nếu như Thẩm Tu Lâm đi khỏi đây, tôi sẽ dẫn người đi theo anh ta.”
Một câu nói này của Tiếu Thành Quân khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Tất cả mọi người này, bao gồm cả Lâm Duệ đứng bên cạnh anh ta.
Lâm Duệ ngạc nhiên “Thành Quân…”
Tiếu Thành Quân len lén cầm tay Lâm Duệ.
“Người của tôi, có lẽ không phải ai cũng sẽ muốn đi theo tôi, đến lúc đó, ai đồng ý đi thì đi.”
“Ý tưởng này của anh, bao giờ thì có? Hay là, đã thoả thuận với Thẩm thiếu rồi?” Đoàn trưởng của Vụ Lưu – Trần Thiệu hỏi.
Đoàn trưởng của Phi Vân – Vân Cửu Dương cũng nhìn sang.
Tiếu Thành Quân thẳng thắn nói “Hôm nay mới nghĩ tới, Thẩm thiếu còn chưa biết.”
Mọi người thoáng chốc im lặng.
Mấy người lãnh đạo của quân đội nói “ Biện pháp này, đúng là một biện pháp tốt. Hoàn cảnh hiện giờ yêu cầu tất cả nhân loại chúng ta phải tập trung lại với nhau. Nếu như chỉ có thể chọn một chỗ, như vậy… Vì sinh tồn, đến lúc đó cũng chỉ có thể theo cách này.”
Một người khác nói “Đúng vậy.”
Ba dị năng đoàn nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía quân đội.
Hoá ra, bọn họ đã sớm nghĩ tới điều này sao?
Người của Phi Vân và Vụ Lưu đều trở nên trầm tư…
Bên ngoài, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển giải quyết một vài tang thi cấp sáu, cấp bảy. Sau đó, hai người dần dần tách ra một chút khoảng cách.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc cũng có thời gian nói chuyện riêng với Lâm Tôn, vừa vặn Ngô Tranh cũng ở đây.
Chỉ là, Tang Thì phía sau Lâm Tôn, khiến cho Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa không nhịn được lao tới.
Cố kiềm chế chính mình, Thẩm Tu Lâm mới không làm ra mấy động tác khó coi.
Lâm Tôn và Ngô Tranh đều ý thức được Thẩm Tu Lâm đang muốn che giấu Đông Phương Hiển, cùng nhau nhíu mày.
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Tang Thì “Anh đi trước đi, tôi tìm hai người họ có việc.”
Tang Thì nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi gật đầu đi khỏi.
Sau đó, ba người đi tới một chỗ xa hơn một chút, Thẩm Tu Lâm dựng lên vách phòng hộ cách âm.
Trong thời gian ngắn, sẽ không bị người khác nghe lén.
“Tôi và Đông Phương Hiển trước đó có giải quyết một vật. Tôi lấy nội đan của nó ra, nội đan kia lại nổ tung trong tay tôi. Mặc dù trong thời khắc cuối cùng tôi ném nội đan ra ngoài, thế nhưng vẫn có một mảnh vỡ đâm vào trong người tôi.”
Lâm Tôn và Ngô Tranh đều giật mình.
“Cái gì? Đâm vào trong người anh? Tại sao lại như vậy?”
“Cấp bậc hiện giờ của anh cao như vậy, một mảnh vỡ của nội đan làm sao có khả năng lại dễ dàng đâm vào người anh?”
Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau, cảm thấy không ổn.
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Tôi không biết… Mặt khác, hai người không cảm thấy lần tang thi tấn công này rất kỳ lạ hay sao? Hơn nữa, rất nhiều trí tuệ thể cấp bậc cao đồng thời ra tay. Đây chính là một việc tương đối kỳ lạ.”
Ngô Tranh và Lâm Tôn im lặng.
Thẩm Tu Lâm liếc nhìn Đông Phương Hiển cách đó không xa “Tôi phải nói cho hai người, vật kia, có thể sẽ ảnh hưởng tới tôi. Chi tiết thì hiện giờ tôi cũng không có cách nào xác định được. Hai người chú ý một chút… Nếu như… Tôi nói là nếu như, nếu như tôi không thể khống chế được chính mình nữa, biến thành sát tinh. Hai người trước đó nhất định phải ngăn cản tôi lại.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm thu lại vách phòng hộ, cũng không đợi Lâm Tôn và Ngô Tranh trả lời, đi về phía Đông Phương Hiển…
Hai người Lâm Tôn và Ngô Tranh nhìn nhau.
Lâm Tôn chậm rãi nói “Lần tấn công này của tang thi chẳng lẽ thật sự có âm mưu gì?”
“Nhưng mà, phải là người thế nào mới có thể khống chế nhiều sinh vật cao cấp như vậy? Tang thi còn chưa tính, chúng ta có thể coi là tang thi vương. Nhưng chỗ động vật biến dị kia thì sao? Nếu như người kia có thể khống chế cả tang thi và động vật biến dị, vậy… có phải là cũng có thể khống chế con người hay không?”
Ngô Tranh nghĩ, nói “Còn có một loại khả năng, người kia, không thể khống chế tất cả tang thi và động vật biến dị, nhưng có thể khống chế những thứ có quan hệ nào đó với hắn.”
Lâm Tôn nheo mắt “Tình huống như vậy đúng là có khả năng nhất.”
Sau đó, Lâm Tôn lại nói “Tạm thời cũng đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta chú ý Thẩm Tu lâm một chút là được.”
Ngô Tranh gật đầu “Ừm, cũng chỉ có thể như vậy.”
Chỉ là, bọn họ vẫn còn có chút khó có thể tin tưởng được.
Khó có thể tin… Thực lực của Thẩm Tu Lâm bây giờ, còn có đồ vật có thể ám hại đến hắn.
Thẩm Tu Lâm đến bên cạnh Đông Phương Hiển, tiện tay giải quyết mấy con tang thi cấp năm. Mấy đoàn đội dị năng giả vốn đang vật lộn cùng tang thi nhìn thấy địch nhân bị giết đều rối rít tròn mắt nhìn.
“Bên này cũng giải quyết xong rồi đúng không? Chúng ta đi một vòng xem sao?” Thẩm Tu Lâm cười, nói với Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”
Sau đó, hai người cùng nhau đi một vòng xung quanh, xử lý một ít tang thi cấp tám, cấp chín, thế nhưng loại cảm giác quái dị lúc trước cũng không xuất hiện lại lần nào nữa.
Hai ngày sau, toàn bộ tang thi đều được giải quyết.
Những thi thể bị chất đống ở bên ngoài thành phố, hoả hệ dị năng giả cùng nhau dùng dị năng đốt cháy.
Khi lửa lớn bốc lên, tất cả mọi người đều im lặng.
Những tang thi này, giết người thân, giết bạn bè của bọn họ.
Thế nhưng, tang thi cũng đều là bị thế giới này giết.
Nếu như không có mạt thế, tất cả mọi người đều còn sống yên ổn, sao có thể lại trở thành tang thi.
Không biến thành tang thi, sẽ không làm tổn thương người khác.
Đây rốt cuộc là lỗi của ai, tất cả mọi người đều không thể xác định.
Những tang thi này, xét đến cùng, đều là nhân loại, là những nhóm người chết đi đầu tiên.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng nhìn cảnh tượng này một lúc, rồi nắm tay nhau quay trở lại nội thành.
Vừa đi tới biệt thứ, đã có mấy người đứng chờ ở đó.
Nhìn một lượt, đa số đều chưa từng thấy qua mặt.
Hơn nữa, đều là một đống người cao tuổi…
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, những người này không có chuyện thì sao lại rồng đến nhà tôm. Hiện giờ chiến đấu đã kết thúc, bọn họ tới đây làm cái gì?
Cũng không có chuyện gì cần chính mình ra tay đúng không?
Nghiêm Hạ Khê vốn cũng ở trong chỗ người này, nhưng sau đó anh ta lập tức nhào tới quấn lấy Ngô Tranh.
Ngô Tranh thực sự cảm thấy vô cùng phiền phức, thế nhưng Nghiêm Hạ Khê đúng là có loại kỹ năng này, khiến cho người khác cảm thấy phiền phức, lại cố tình… không nói nặng lời được.
Hết cách rồi, người này thực sự ngốc hết thuốc chữa.
Đối với người ngốc thế này, ai cũng đều cảm thấy, chính mình nếu như cãi nhau với anh ta… thành ra mình cũng ngốc đi.
Thẩm Tu Lâm cười “Nhiều người như vậy, vào trong rồi nói.”
Thẩm Tu Lâm dẫn đoàn người tới phòng khác, đồng thời cũng ngồi xuống.
Một ông lão có vẻ là nghiện hút thuốc, không nhịn được lấy ra một điếu thuốc. Thẩm Tu Lâm nhìn qua, cười như không cười, ánh mắt lại có chút lạnh lùng.
Đối phương đành ho khan một tiếng, yên lặng nhét thuốc lại chỗ cũ.
Tất cả mọi người còn lại đều cảm thấy có chút buồn cười, nhất là những người biết được tính xấu của ông lão này.
Người này, luôn luôn coi thuốc lá là sinh mạng thứ hai. Đến cả ở trong nhà, ai dám kêu ông ta không được hút thuốc, ông ta có thể đuổi theo đòi đánh.
Hiện tại, nhìn xem, Thẩm thiếu người ta chỉ liếc mắt một cái, ông ta lại ngoan ngoãn cất thuốc đi.
Chà chà, đây thật là…
Thẩm Tu Lâm nói “Có chuyện gì, nói đi, tôi nghe.”
“Thẩm thiếu, vậy chúng tôi nói thẳng. Thẩm thiếu đối với lần tấn công này của tang thi thấy thế nào?”
“Thấy thế nào?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Tôi thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là… các vị thấy thế nào?”
“Nếu như không có Thẩm thiếu các anh ở đây, lần tấn công này, Đế đô nhất định sẽ huỷ.”
“Đúng vậy!”
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn “Các vị muốn nói cái gì?”
“Nếu như Thẩm thiếu rời đi, đám tang thi này lại tới lần nữa, thì phải làm sao bây giờ?”
“Có lẽ Đế đô chúng tôi thật sự bị huỷ mất.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười, nhưng ý cười không đạt tới trong mắt “Sau đó thì sao? Các người muốn chúng tôi vĩnh viễn ở lại Đế đô?”
“Không, không, Thẩm thiếu, ngài hiểu làm rồi.”
“Nhà của Thẩm thiếu không ở đây, gốc gác cũng không phải ở đây, làm sao sẽ ở đây vĩnh viễn được.”
“Thẩm thiếu, ngài đánh giá chúng tôi quá cao rồi. Tất cả người của Đế đô gộp lại đều không thể giải quyết nổi tang thi cao cấp bên ngoài, thì làm sao lấy cái gì mà giữ lại người có thể tiêu diệt hết tang thi cao cấp là Thẩm thiếu đây được.”
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, sắc mặt cũng không phải quá lạnh lùng “Ừm, các vị đây nói cũng đúng, vậy thì quyết định của các vị là gì?”
“Thẩm thiếu thấy chúng tôi có nên chuyển dời Đế đô tới phụ cận của thành phố N không?”
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật một cái, không nói gì.
Đông Phương Hiển cũng hơi nhíu mày.
“Thẩm thiếu không cần kinh ngạc như vậy, nếu như chúng tôi ở lại chỗ này mới là đâm đầu vào đường chết. Còn nữa, ở nơi nào không phải cũng giống nhau hay sao?”
“Thẩm thiếu, thứ cho tôi nói thẳng, những sinh vật ngoài kia, đừng nói là Đế đô chúng tôi, dù là bất kỳ thế lực nào đều không thể chống đỡ nổi.”
“Thẩm thiếu, nhân loại còn sống đã không nhiều nữa, hiện giờ, tất cả nhân loại đều cần phải đoàn kết lại.”
“Một ít căn cứ nhỏ, dù là tồn tại cũng chẳng sớm thì muộn cũng bị diệt. Thậm chí tôi còn dám xác định, một tang thi cao cấp là đủ để diệt một căn cứ loại nhỏ rồi.”
“Phải.”
Mọi người ngươi một lời ta một lời, cuối cùng, mặc dù Thẩm Tu Lâm còn chưa đồng ý, thế nhưng bọn họ đã liệt kê ra sơ bộ kế hoạch di chuyển.
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm lại giật giật.
Khi những người này đi khỏi, mặt của Thẩm Tu Lâm cũng đen luôn.
Bởi vì, bọn họ nói…
“Thẩm thiếu, sau này ngài chính là cứu tinh của toàn nhân loại chúng ta, việc di chuyển của Đế đô còn cần một ít thời gian, trong khoảng thời gian này, Thẩm thiếu có thể chờ một chút không?”
“Thẩm thiếu, người của Đế đô nhiều lắm. Hiện giờ chúng tôi cần phái ra một ít đội tiên phong, đến khu vực lân cận của thành phố N thăm dò hoàn cảnh một chút, tuy rằng chúng tôi nhằm vào thành phố M, thế nhưng về mặt chi tiết thì, thành phố M có thích hợp hay không còn khó nói. Theo tôi thấy, tốt nhất là nối liền luôn hai thành phố N và M.
“Ừm, nếu như vậy, người có thể tới đó sẽ càng nhiều hơn.”
“Thẩm thiếu, xung quanh Đế đô kỳ thực cũng có rất nhiều căn cứ. Những căn cứ đó tồn tại là do có căn cứ Đế đô ở đây. Nhưng nếu như toàn bộ người của Đế đô dời đi, những căn cứ còn lại này sẽ gặp phải nguy hiểm. Thẩm thiếu, chúng tôi sẽ phái người đi thuyết phục, hi vọng thời điểm đó có thể đi cùng chúng ta.”
“Thẩm thiếu, ngài không ngại trong đội ngũ có thêm một ít người đúng không?”
“Trầm thiếu…”
Mặt của Thẩm Tu Lâm dường như sắp tối sầm lại, tiễn bước những người này.
Đông Phương Hiển nhìn vẻ mặt đen sì sì của Thẩm Tu Lâm, bật cười ra tiếng.
Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ nhìn sang “Đông Phương, em đã không thương anh, lại còn cười nữa.”
Đông Phương Hiển càng cười lớn hơn.
Hiếm khi nhìn thấy Đông Phương nhà mình cười vui vẻ như thế, Thẩm Tu Lâm thở dài, cảm thấy cũng coi như đáng giá.
Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, dường như toàn bộ người của Đế đô đều biết được tin, Đế đô sẽ chuyển tới thành phố M bên cạnh thành phố N.
Hơn nữa, rất có thể, hai thành phố sẽ sáp nhập lại với nhau.
Có người không hiểu được.
Có người hiểu được.
Có người hoàn toàn tán thành.
Tình thế hiện giờ, người sáng suốt cũng không ít.
Đế đô hiện giờ, dị năng giả có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp bảy, hơn nữa còn hiếm có khó tìm.
Cứ nhìn thử lần tấn công này của tang thi xem, bên ngoài xuất hiện rất nhiều tang thi cao cấp.
Toàn là cấp tám, cấp chín, cấp mười, thậm chí còn trên cả cấp mười.
Lần này, bởi vì có mấy người Thẩm Tu Lâm ở đây, Đế đô mới tránh khỏi hoạ diệt vong.
Nhưng, nếu như bọn họ đi rồi thì sao? Nếu như Đế đô lại gặp phải một lần bị những tang thi có cấp bậc cao như vậy tấn công thì sao? Thời điểm đó, hết thảy người trong Đế đô, còn có thể sống sót hay sao? Có thể không? Nguồn:
Kết quả không phải rất dễ nhìn ra hay sao?
Lại có người nói, vậy tại sao không phải là Thẩm Tu Lâm ở lại Đế đô?
Vì toàn nhân loại, bọn họ ở lại Đế đô cũng là hợp tình hợp lý mới đúng?
Haha, ngươi cho rằng ngươi là ai!
Ngươi bắt người ta ở lại, người ta nhất định phải ở? Ngươi thích dùng lý lẽ bắt chẹt người khác, vậy sao ngươi không tự mình tới làm chúa cứu thế kia đi?
Năng lực của người ta cao như vậy, nhà người ta lại ở thành phố N, ngươi không phải là người ta, còn muốn người ta nghe theo ngươi. Dựa vào cái gì? Dựa vào số lượng đông đảo?
Haha, người ta hoàn toàn không để ý gì tới ngươi có được không!
Ý kiến này đều là do những người ích kỷ vì tư lợi mới nói ra.
Trên căn bản, bởi vì mấy người Thẩm Tu Lâm đã cứu quá nhiều người, cho nên, đại đa số mọi người đều là vô cùng biết ơn.
Đặc biệt là những người được chính Thẩm Tu Lâm cứu, suýt chút nữa còn thề sống thề chết phải báo ân cho hắn.
Ba ngày trước, Lâm Tôn để cho những thủ hạ của anh ta quay trở về thành Song Ưu, sắp xếp người di chuyển tới thành phố N.
Người của Đế đô đều tới, người của thành Song Ưu bọn họ, sớm muộn cũng phải tới. Không thì chẳng lẽ lại chờ tang thi tới cửa sao?
Hơn nữa, nhiều người thì nhiều sức.
Chính bản thân Lâm Tôn không thể thường xuyên ở lại thành Song Ưu, không bảo vệ được cho bọn họ.
Huống chi, dựa theo tình huống trước mắt, một mình Lâm Tôn, cũng chưa chắc có thể có đầy đủ năng lực che chở cho bọn họ.
Hơn nữa, đợi đến khi có quá nhiều người tới thành phố N, thì chắc chắn sẽ cung không đủ cầu.
Lâm Tôn cũng không muốn trụ lại thành Song Ưu nữa. Anh ta định dẫn theo toàn bộ người của thành Song Ưu tới thành phố N. Như vậy thật tốt, anh ta xưa nay đều chỉ muốn làm một người lãnh đạo nhàn hạ.
Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm chỉ có “…”.
Ngày đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, đêm qua hai người còn kích động náo nhiệt một đêm.
Thậm chí, sáng sớm hôm nay, dấu vết trên cổ của Đông Phương Hiển đều vô cùng rõ ràng, có thể thấy được tình hình trận chiến đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Khi Thẩm Tu Lâm tỉnh dậy, Đông Phương Hiển vẫn còn đang ngủ. Nhìn dấu vết trên cổ của đối phương đều thuộc về chính mình, nhìn thân thể trắng mịn không chút che đậy của đối phương…
Thẩm Tu Lâm nghiêng người qua, ôm chặt người vào lòng.
Đông Phương Hiển cũng bởi vì động tác này mà tỉnh lại.
Thẩm Tu Lâm nhếch miệng cười “Đông Phương, chúng ta làm tiếp một lần đi.”
Sau đó, cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp hôn tới, hai tay bắt đầu châm lửa khắp nơi.
Đông Phương Hiển có chút mơ màng trợn mắt nhìn, rất nhanh đã bị Thẩm Tu Lâm lôi kéo…
Sau một hồi, tình cảm mãnh liệt cũng ngừng lại.
Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển đi tắm.
Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy cả người lười biếng không muốn động đậy.
Thẩm Tu Lâm hầu hạ người vô cùng chu đáo, cười cười hôn lên chóp mũi đối phương.
“Đông Phương, heo lười nhỏ.”
Đông Phương Hiển không hài lòng, lườm đối phương một cái.
Thẩm Tu Lâm cười haha “Heo lười của anh!”
Đông Phương Hiển nhấc tay đánh một cái tới trên bả vai của Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm lập tức đáp trả trở lại… Cù Đông Phương Hiển.
“A, đừng mà!”
“Không! Anh thích!”
“Haha… Ngứa quá… Đừng mà!”
“Tiếp tục!”
Cứ như vậy, hai người lớn như thế rồi còn lăn qua lộn lại trên giường hệt như trẻ nhỏ, lăn tới tận giữa trưa… Thật sự là ấu trĩ ngang với trẻ con!
Buổi trưa, lúc sắp ăn cơm, hai người mới từ trên lầu đi xuống…
Hai người còn phát hiện Thẩm Dật Hiên đang tức giận ở bên dưới.
Thẩm Dật Hiên mãi cho tới bây giờ còn không biết bản thân mình là con trai của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm.
Những ngày qua mặc dù có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng không phải là không có thời gian rảnh rỗi.
Chỉ là, con trai của hai người lúc rời đi còn là trẻ sơ sinh chưa thành hình, hiện tại khi trở lại thế mà đã lớn thành thanh niên như vậy.
Nếu như Thẩm Dật Hiên là con trai ruột của hai người, hai người bọn họ lại đều là nam, điều này quá gây chú ý.
Còn có một điều, lúc trước, Thẩm Dật Hiên là bị Thẩm Hình cướp đi.
Hiện giờ dù Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên còn chưa hoàn toàn tiến tới với nhau, nhưng Thẩm Dật Hiên thích đối phương là điều chắc chắn.
Như vậy, vấn đề đã xuất hiện.
Nếu như nói, Thẩm Dật Hiên biết được, trước đó Thẩm Hình hại Đông Phương Hiển bị thương nặng, đồng thời còn là kẻ thù bắt chính mình đi. Như vậy, phần tình cảm này, sẽ có ngăn cách đúng không?
Huống chi, Thẩm Hình bây giờ còn mất đi ký ức.
Lúc trước, Thẩm Hình quan tâm Nam Cung Tiếu như vậy. Không biết vì sao Nam Cung Tiếu lại chết, dẫn đến việc Thẩm Hình tới báo thù.
Thẩm Hình hiện giờ còn không khôi phục ký ức, bọn họ lại tuyên bố thân phận thực sự của Thẩm Dật Hiên, Thẩm Hình sẽ nghĩ như thế nào?
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đều cho là quan hệ của Thẩm Hình lúc trước và Nam Cung Tiếu có khả năng cũng không đơn thuần. Nếu như có thể lựa chọn, hai người hi vọng Thẩm Hình cả đời này không cần khôi phục ký ức trước kia nữa. Vậy thì tình cảm của Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên mới không xuất hiện ngăn cách gì.
Cho nên, mãi cho tới bây giờ, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều không cùng Thẩm Dật Hiên nhận nhau. Thế nhưng, dù là như vậy, mấy ngày trước, sau khi chiến đấu kết thúc, hai người nhận Thẩm Dật Hiên làm con nuôi.
Đồng thời, Thẩm Dật Hiên đã đổi giọng. Thằng bé gọi Thẩm Tu Lâm là baba, gọi Đông Phương Hiển là cha.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều còn rất trẻ, một thanh niên lớn như vậy còn gọi hai người bọn họ là baba với cha, trông đúng là có chút mất tự nhiên. Chỉ là, người trong cuộc lại hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng.
Thế nên người khác cũng không thể cảm thấy bất ổn ở đâu.
“Baba, cha.” Thẩm Dật Hiên chạy tới, kéo tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cười, xoa xoa đầu Thẩm Dật Hiên “Ừ, Hiên Hiên, con sao vậy?”
Dù bên ngoài Thẩm Dật Hiên đã là thanh niên, nhưng tính tình thì vẫn… giống hệt như một đứa nhỏ.
“Baba, con không tìm thấy Thẩm Hình.” Thẩm Dật Hiên buồn bã nói.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Hả? Không tìm thấy? Là sao?”
“Hai ngày nay Thẩm Hình đều có chút thần thần bí bí, con đi tìm đều không tìm được.” Thẩm Dật Hiên nói, bộ dạng vô cùng không vui.
“Vậy sao…” Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Vậy thì đi tìm đi.”
“Ừm, vậy ăn cơm trước đã. Hiên Hiên, con đã ăn cơm trưa chưa?”
“Con chưa.” Thẩm Dật Hiên lắc đầu “Con không đói.”
“Haha, chút chuyện nhỏ này thôi, con cũng không muốn ăn cơm nữa sao? Đi nào, đi ăn cơm đã.”