Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 215

Sau khi Thiên Huyền Sắc đi khỏi, mấy người Thẩm Tu Lâm đi trở về.

Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc ở trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm hậm hực tức giận.

Đông Phương Hiển vẫn không nói một lời nào như cũ.

Lâm Tôn và Ngô Tranh đều đang mải mê suy nghĩ dụng ý của Thiên Huyền Sắc.

Sau khi Thẩm Tu Lâm vào trong xe thì lập tức lắc mình đi vào không gian.

Trong không gian, Bảo Bảo đang ở trong hồ nước chơi đùa, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đi vào, mới từ trong hồ nhảy ra ngoài.

“Baba.” Đứa nhỏ nhìn thấy Thẩm Tu Lâm thì rất vui vẻ, khuôn mặt tròn xoe mũm mĩm, lúc cười lên hai mắt híp tịt lại chỉ còn một đường chỉ.

Thẩm Tu Lâm nhìn nó “Khi nãy ba giao đấu với Thiên Huyền Sắc, con cũng thấy đúng không?”

Bảo Bảo tròn mắt nhìn, rồi gật đầu “Việc này, thấy thì có thấy, nhưng có việc gì không ba?”

Thẩm Tu Lâm đánh giá bảo bảo “Con nói xem?”

Bảo Bảo nhìn Thẩm Tu Lâm, bĩu môi “Baba, người đó á, rất lợi hại.”

“Người?” Thẩm Tu Lâm cười “Ba không biết rằng hoá ra năng lượng thể cũng có thể là người.”

“Nhưng năng lượng thể kia hiện giờ đã là người.”

“Ý con là sao?” Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại.

Bảo Bảo suy nghĩ một chút, nói “Ý con là, khi Thiên Thanh Sắc và Thủy Bạch Sắc chuyển hoá hình thái, chúng nó vẫn nghĩ mình không phải là người, mà chỉ là năng lượng thể thôi, cho nên mới tuỳ ý biến thành động vật, hoặc là hình thức nào đó khác. Nhưng người kia lại không giống như vậy.” Bảo Bảo nói, rồi dừng lại một chút “Người kia… Anh ta thực sự biến thành người, trăm phần trăm. Chỉ là, đại khái ngoại trừ nguyên nhân do chính anh ta muốn biến thành người ra, cũng có một chút cơ may nữa. Thế nhưng tình huống cặn kẽ như thế nào thì con không nhìn ra. Baba, trên người anh ta có tử khí.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy ngạc nhiên “Con nói cái gì?”

Bảo Bảo gật đầu “Đúng mà baba, trên người của anh ta có tử khí, hơn nữa còn nằm luôn ở bên trong ý thức hải của đối phương. Con không biết vì sao tử khí lại nằm bên trong ý thức hải của anh ta nữa. Một người bình thường, trong ý thức hải là tuyệt đối không thể có tử khí được.”

“Cho nên, anh ta không phải người bình thường.”

“Ừm, cũng không biết nữa. Có thể là do anh ta là năng lượng thể, khi chuyển hoá thành người lại chưa thành công, thế nên trong ý thức hải mới có thêm tử khí. Cũng có thể là do biến cố nào khác nữa, con không nói chắc được. Thế nhưng con có một loại cảm giác, nếu như tử khí kia vẫn tiếp tục tồn tại, không thể rút ra khỏi ý thức hải, như vậy đối với anh ta sẽ không có lợi.”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại.

Bảo Bảo nói hết tất cả những thứ mình biết xong, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm ngẫm nghĩ một lúc, nói “Có phương pháp nào rút tử khí ra khỏi ý thức hải của anh ta hay không?”

“Nhận ba làm chủ, rồi ba dùng tinh thần lực cưỡng chế rút ra, hoặc là, dùng lôi hệ dị năng khống chế chỗ tử khí, sau đó luyện hoá, tiêu diệt sạch sẽ.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, nhận hắn làm chủ? Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sau một hồi, Thẩm Tu Lâm đi ra ngoài. Bảo Bảo thở dài một hơi, thầm nói “Hình như ba cãi nhau với cha, mặt đáng sợ ghê, ôi…”

Thẩm Tu Lâm đi ra, Đông Phương Hiển ở phía sau nhắm mắt lại, không biết đang nghỉ ngơi hay tu luyện.

Thẩm Tu Lâm chỉ liếc mắt nhìn, rồi quay trở vào không gian…

Bảo Bảo mời vừa nói thầm xong thì Thẩm Tu Lâm đã xuất hiện, khiến nó sợ hết hồn “Baba?”

Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nhìn Bảo Bảo “Ừ.”

“Sao baba lại vào đây rồi? Còn việc gì sao?”

“Tu luyện.” Dứt lời, Thẩm Tu Lâm cởi hết quần áo ra, nhảy vào trong hồ…

Bảo Bảo lập tức ai oán nhìn hồ nước, ôi, baba nhà mình nhảy vào rồi, mình phải làm sao bây giờ…

Có thể nhảy xuống cùng không? Ôi…

Hình như nhà của mình bị chiếm mất rồi… Chẳng vui vẻ gì đâu đây này!

Thẩm Tu Lâm tu luyện cả đêm, tới sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Hắn từ trong hồ đi ra, mặc quần áo vào. Thẩm Tu Lâm cảm thấy tinh thần rất thoải mái.

Linh khí trong hồ này rất nhiều, khi hắn tu luyện, linh khí đều chảy vào trong cơ thể.

Thẩm Tu Lâm mặc quần áo xong, Bảo Bảo không biết từ nơi nào bay tới.

“Baba, hôm nay có thể dẫn con ra ngoài không?”

Thẩm Tu Lâm nhìn nó “Con ra ngoài làm cái gì?”

“À… Con chỉ muốn ra ngoài chơi một chút, ở trong không gian mãi cũng thấy khó chịu.”

Thẩm Tu Lâm nghi ngờ nhìn đối phương, “Ừ” một tiếng.

“Baba đồng ý rồi sao?”

Thẩm Tu Lâm không phí lời, trực tiếp kéo người dẫn ra ngoài.

Bảo Bảo vừa xuất hiện đã nhìn thấy Đông Phương Hiển ngồi ở ghế sau, lập tức bay nhào tới.

“Cha.”

Đông Phương Hiển mở mắt ra.

Hai cánh tay mũm mĩm của đứa nhỏ ôm cổ Đông Phương Hiển “Cha, chào buổi sáng.”

Đông Phương Hiển nhìn Bảo Bảo, khẽ gật đầu.”

Bảo Bảo cũng không thèm để ý tới phản ứng có chút lạnh nhạt quá mức của đối phương, mà càng vui vẻ xích lại gần hơn, nói “Cha ơi, sao tối qua cha không vào trong không gian? Baba tu luyện ở bên trong, còn cởi sạch luôn…”

Đông Phương Hiển ngẩn người.

Thẩm Tu Lâm cũng ngẩn người, còn có chút lúng túng, trợn mắt nhìn Bảo Bảo.

Bảo Bảo giống như không nhận ra được tầm mắt nhìn chăm chú của Thẩm Tu Lâm, tiếp tục nói “Cha, sao cha không vào trong không gian tu luyện với ba? Cha, cha phải tu luyện cùng với ba thì mới có ý nghĩa chứ. Cha và baba có thể đồng thời tiến bộ mà.”

Bảo Bảo nói vô cùng tự nhiên, trong khi đó, cả Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều im lặng. �

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm xuống xe.

Bảo Bảo tròn mắt, nhẹ nhàng nói “Cha ơi, có phải cha và baba cãi nhau không?”

Cãi nhau… Đông Phương Hiển rũ mắt, nếu chỉ là cãi nhau đơn giản thì tốt rồi…

“Cha, cha đừng tức giận. Baba không nói chuyện với cha thì chính baba cũng rất khó chịu. Cha đừng buồn mà.”

Đông Phương Hiển nhìn Bảo Bảo, nhẹ nhàng cười một cái.

Nụ cười này khiến cho Bảo Bảo vô cùng khổ sở, nó không nhịn nổi đưa tay ra ôn cổ Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển cảm nhận được sự an ủi trong im lặng của Bảo Bảo, hai mắt không khỏi thoáng qua một chút ấm áp.

Bảo Bảo nói “Rồi sẽ ổn mà. Cha đừng lo lắng.”

Đông Phương Hiển không nói gì. Sẽ ổn sao? Nhưng mà, con đường phía trước, ngay đến chính y cũng không thể nhìn thấy được.

Tựa đầu nghiêng về phía ngoài cửa sổ, Đông Phương Hiển nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đang nói chuyện với Thẩm Dật Hiên, trong lòng lại cảm thấy xót xa.

Đã từng, Thẩm Tu Lâm tới chỗ nào đều sẽ mang theo mình, nếu như không nhìn thấy mình sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng hiện giờ thì sao?

Thẩm Tu Lâm, có lẽ nếu không cần thiết, thì đều không muốn nhìn thấy mình nữa, có đúng không?

Đông Phương Hiển rũ mắt.

Ngoài xe, Thẩm Tu Lâm đang nói chuyện với Thẩm Dật Hiên. Thẩm Dật Hiên nói, tối hôm qua Thẩm Hình bị đau đầu.

Thẩm Tu Lâm nghi ngờ đối phương có lẽ sắp khôi phục ký ức, cho nên mới đau đầu.

Thẩm Dật Hiên cũng nghĩ vậy, cho nên không khỏi có chút lo lắng “Baba, ba nói xem, nếu như anh ấy khôi phục ký ức thì phải làm sao bây giờ?”

“Chắc là sẽ không sao đâu.” Thẩm Tu Lâm an ủi con trai.

Thẩm Dật Hiên cắn môi “Nhưng anh ấy bị đau đầu.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nói “Có thể chỉ đau đầu nhất thời thôi. Con không cần lo lắng. Trước cứ xem tình huống rồi nói sau.”

“Vâng.” Thẩm Dật Hiên gật đầu, đột nhiên nói “Baba, ba và cha cãi nhau đúng không?”

Thẩm Tu Lâm im lặng, không trả lời.

Thẩm Dật Hiên nhìn về phía xe ô tô, nói “Cha cũng không xuống kia kìa. Baba, chắc chắn là ba cãi nhau cha rồi. Có phải cha không thèm để ý tới ba nữa không?”

Thẩm Tu Lâm cười khổ, thật sự không biết phải trả lời con trai về vấn đề này như thế nào.

Thẩm Dật Hiên suy nghĩ, nói “Baba, con đi tìm cha, rồi năn nỉ cha tha thứ cho ba nha?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không cần, con tự lo cho bản thân mình là tốt rồi. Chuyện của người lớn thì trẻ con như con đừng nhúng tay vào, có hiểu không?”

“A, baba, sao ba lại như vậy.” Thẩm Dật Hiên không vui “Con là con trai của ba đấy, với cả, con không phải là trẻ con!”

Thẩm Tu Lâm dở khóc dở cười “Vâng, tôi biết rồi, anh không phải là trẻ con. Được rồi, nhưng mà con cũng chỉ cần lo tốt việc của mình thôi, biết chưa?”

Thẩm Dật Hiên không vui cho lắm, tạm biệt baba mình.

Thẩm Tu Lâm vỗ vai đối phương, cũng không nói thêm gì nữa.

Có một số việc, không phải cứ ở bên nhau là có thể yên ổn.

Việc này vốn là một nút thắt, không thể mở ra được.

Nhấp môi, Thẩm Tu Lâm liếc nhìn xe, chậm rãi đơi tầm mắt đi chỗ khác…

Một bên khác, Nghiêm Hạ Khê và Ngô Tranh cùng nhau đi tới.

Thẩm Tu Lâm nhìn họ, hơi nhíu mày “Có việc gì không?”

Ngô Tranh gật đầu, chỉ Nghiêm Hạ Khê “Tiểu Hồng nhà anh ta có chút khác thường.”

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Khác cái gì?”

“Anh ta nói, Tiểu Hồng cảm thấy khí tức các anh em khác của nó.”

Thẩm Tu Lâm nheo mắt, suy nghĩ rồi nói “Ở chỗ nào?”

Nghiêm Hạ Khê chỉ một hướng “Bên kia.”

“Sao tối hôm qua cậu không nói?”

Nghiêm Hạ Khê đàng hoàng nói “Lúc ấy thì không cảm giác được.”
Bình Luận (0)
Comment