Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 217

Thỏ đen cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.

Vì vậy, không lâu sau, Nghiêm Hạ Khê ngốc nghếch lại có thêm một thú cưng khế ước.

Hơn nữa, thú cưng lần này lại là loại tương đối lợi hại.

Nhất thời, tinh thần lực của Nghiêm Hạ Khê tăng mạnh.

Nghiêm Hạ Khê cũng không nghĩ tới chính mình lại có… vận may như vậy.

Đây đúng là quá may mắn rồi!

Tuy rằng, may mắn này đến một cách quá bất ngờ…

Sau đó, Thẩm Tu Lâm trả lại năng lượng cho thỏ đen.

Thỏ đen hiện giờ vô cùng ai oán, trong khi đó, Tiểu Hồng ở bên cạnh lại cười khúc kha khúc khích.

Thỏ đen lườm Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nói “Kỳ thực như vậy cũng rất ổn mà. Anh ba, chủ nhân tuy rằng ngốc một chút, nhưng tính tình cũng không tệ lắm.”

Nghiêm Hạ Khê mất hứng “Ai ngốc hả! Ta ngốc chỗ nào!”

“Haha, phải, chủ nhân không ngốc, chủ nhân không ngốc.” Tiểu Hồng vội vàng nói.

Nghiêm Hạ Khê nói thầm “Thế còn tạm được.”

Thẩm Tu Lâm hỏi “Sao mày lại ở chỗ này?”

Thỏ đen bĩu môi “Đi ra tìm em tư.”

“A, anh tư!” Tiểu Hồng tròn mắt “Anh tư ở đâu?”

“Không biết, chúng tôi lạc nhau.” Thỏ đen cau mày “Hai chúng tôi vốn ở cùng nhau, sau đấy mới bị lạc.”

“Tại sao lại lạc?”

Thỏ đen ngập ngừng một chút, nói “Chúng tôi gặp phải một đám người rất gian ác. Tử khí trên người họ rất dày, em tư bảo tôi đi trước, em ấy dùng tuyệt chiêu thoát thân. Chúng tôi đã hẹn nơi gặp mặt, thế nhưng chờ mãi ở nơi đó mà vẫn không thấy em ấy tới.”

Thẩm Tu Lâm nhướn mày “Tử khí? Có người muốn bắt các ngươi? Hơn nữa, trên người bọn họ tràn đầy tử khí. Có đúng không?”

“Không chỉ một người, mà là rất nhiều người.”

“Rất nhiều người…” Ánh mắt Thẩm Tu Lâm loé lên một cái, trong lòng có suy đoán.

“Ừm, cũng không biết nhảy ra từ chỗ nào, thực lực rất mạnh, tôi lo lắng em tư bị bọn họ bắt đi rồi.”

“Trời ơi, anh tư bị bọn họ bắt đi!” Tiểu Hồng cuống lên, vội vàng nói “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thỏ đen nhìn nó, im lặng.

Tiểu Hồng vội nói “Chủ nhân…”

Nghiêm Hạ Khê đang muốn mở miệng, nhưng lại nghĩ những lời Ngô Tranh nói khi trước, ngập ngừng một lúc, cuối cùng không lên tiếng.

Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi có thể hỏi Tiểu Hồng xem, chuyện của anh cả các ngươi.”

“Đúng nha, anh cả!” Tiểu Hồng nói “Anh ba, anh không biết đâu, anh cả hiện giờ rất là khủng khiếp, em cũng không nhận ra nổi anh ấy…”

Sau đó, Tiểu Hồng bẹp bẹp bẹp kể lại việc ngày hôm đó anh cả của nó xuất hiện như thế nào.

Vẻ mặt thỏ đen nghiêm túc hẳn lên.

Thẩm Tu Lâm nói “Tử khí mà ngươi nói, trên người của anh cả ngươi rất đậm.”

Thỏ đen hít một hơi lạnh “Anh cả…”

Tiểu Hồng cũng có chút sợ “Anh ba, làm sao bây giờ? Có phải anh cả xảy ra vấn đề gì rồi không? Có phải là bị người xấu bắt đi không? Em nói rồi mà, ngày hôm đó anh cả rất kỳ lạ, hoàn toàn không nhận ra em… Hơn nữa, em còn cảm thấy anh cả muốn ăn em nữa. Dù là em cách anh cả xa quá, anh ấy muốn ăn cũng ăn không được.”

Thỏ đen im lặng, giật giật khoé miệng.

Tiểu Hồng lại nói “Anh ba, liệu có phải anh tư cũng bị bắt đi hay không? Nếu anh tư cũng bị bắt, vậy…”

“Câm miệng!” Thỏ đen nghiến răng nghiến lợi ngắt lời Tiểu Hồng “Mày không nói lời nào không ai bảo mày câm đâu! Đừng có nguyền rủa anh tư của mày như thế!”

“Ơ.” Tiểu Hồng oan ức “Em chỉ nói thật thôi mà. Đây là tình hình có khả năng sẽ xảy ra nhất. Ai, tại sao đến lúc này rồi, mọi người đều không chịu nhìn nhận sự thật vậy. Anh cần phải đối mặt với thực tế chứ… Dù chúng ta không phải là người.”

Thỏ đen nghe vậy, cả người càng khó chịu hơn, nhào tới đấm đá Tiểu Hồng.

Nghiêm Hạ Khê có chút luống cuống, không biết phải giúp bên nào mới đúng.

Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi và em tư của ngươi hẹn gặp nhau ở đâu?”

Thỏ đen không nói lời nào, tập trung đánh Tiểu Hồng.

Thẩm Tu Lâm đương nhiên sẽ không có đủ kiên nhẫn chờ cho đối phương đánh xong.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm đưa tay lên, rồi thỏ đen bị hút tới.

“Ta vốn là người không có kiên nhẫn đâu, tốt nhất đừng có thử lòng kiên nhẫn của ta. Hỏi thì trả lời đi.”

Thỏ đen giật giật môi, hung ác nói “Tôi cũng đã nhận chủ rồi, còn muốn gì nữa!”

“Trả lời.” Hai mắt Thẩm Tu Lâm lạnh xuống.

Thỏ đen hít sâu một hơi, Tiểu Hồng đi tới gần, kéo kéo đuôi thỏ đen.

“Anh ba, vẫn câu nói cũ, thức thời đi anh.”

Thỏ đen tức giận, một cước đá văng Tiểu Hồng đi, rồi không cam lòng nói với Thẩm Tu Lâm “Ở bên kia, cách nơi này ba mươi dặm.”

Thẩm Tu Lâm nhìn về hướng đó, một lát sau thu hồi ánh mắt.

Thỏ đen cười một tiếng “Có thể nhìn xa được như vậy sao?”

Thẩm Tu Lâm không để ý tới nói, nhàn nhạt nói một câu “Đi thôi.”

Thỏ đen hối hận đến xanh cả ruột rồi.

“Được, chúng ta về thôi.” Nghiêm Hạ Khê có vẻ là người vui nhất.

Tiểu Hồng nhảy lên vai Nghiêm Hạ Khê, thỏ đen cũng không cam lòng đi qua.

Thỏ đen biến thành kích cỡ giống như Tiểu Hồng, đứng ở bên vai còn lại của Nghiêm Hạ Khê.

Kỳ thực nó không muốn ở bên ngoài, thật quá mất mặt rồi, nhưng nó muốn xem những người bên cạnh của Thẩm thiếu này là người như thế nào.

Phải quan sát xem nhân phẩm của những người khác là thế nào, ít ra cũng biết được những người này muốn làm gì…

Cho nên, thỏ đen vẫn ở lại bên ngoài.

Nghiêm Hạ Khê nói “Tiểu Hắc, Tiểu Hồng, haha, hai đứa là anh em, sau này phải chung sống hoà thuận đấy nhé.”

Tiểu Hắc…

Tiểu Hắc…

Tiểu Hắc…

Thỏ đen nháy mắt lung lay trong gió, rồi một móng vuốt cào lên má Nghiêm Hạ Khê.

Chỉ là, móng vuốt vừa cào lên, người bị thương lại là nó.

Sau khi khế ước, nếu như muốn thương tổn chủ nhân, thì tất cả thương tổn đều sẽ di rời đến chính bản thân mình… Bạn đang �

Thế nên, thỏ đen mới là người bị thương.

Nghiêm Hạ Khê ngơ ngơ nhìn thỏ đen “Tiểu Hắc, mày bị sao vậy?”

“Tiểu Hắc, anh ba, haha, Tiểu Hắc.” Tiểu Hồng phá lên cười haha.

Nghiêm Hạ Khê không hiểu “Tiểu Hắc thì làm sao? Không phải rất êm tai hay sao?”

“Anh mới Tiểu Hắc! Cả nhà anh đều Tiểu Hắc” Thỏ đen giận dữ.

Nghiêm Hạ Khê lắc đầu “Không phải, cả nhà ta ai nấy da dẻ đều rất trắng, rất ít khi đen, chỉ có mày mới đen thôi, Tiểu Hắc.”

Thế nên, không cần biết thỏ đen có cam tâm tình nguyện hay không, cái tên Tiểu Hắc này cứ như vậy bị xác định…

Thẩm Tu Lâm về tới đội ngũ.

Hiện tại, hơn một nghìn con tang thi lúc trước đều đã giải quyết xong, mọi người lúc này còn đang xử lý nhóm tang thi có cấp bậc cao.

Mấy người Ngô Tranh và Lâm Tôn thỉnh thoảng sẽ trợ giúp một chút, nhìn thấy ai gặp phải nguy hiểm tới tính mạng cũng đều ra tay cứu lại.

Dù là như vậy, thương vong vẫn phải có.

Thế nhưng, số lượng bên phía mấy gia tộc Đế đô vẫn nhiều hơn một chút.

Bên phía đội ngũ của Thẩm Tu Lâm, Ngô Tranh và Lâm Tôn nhìn rất chặt, chỉ có người bị thương, không có ai chết cả.

Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình không hề ra tay.

Nếu như bọn họ ra tay, mấy trăm tang thi xấp xỉ cấp bốn này hoàn toàn không cần người khác tới đánh.

Thẩm Dật Hiên cũng cứu không ít người, hơn nữa, người được cứu đều là người bên phía Đế đô.

Sau khoảng nửa tiếng, chỗ tang thi này cũng giải quyết xong.

Chỉ là, mọi người còn chưa kịp lấy hơi, Lâm Tôn đã nói “Sáu con tang thi cấp năm.”

Sáu con tang thi cấp năm này lúc trước chỉ đứng quan sát tình huống, cũng không tham gia chiến đấu.

Hiện giờ, những tang thi khác đều chết hết, chúng nó mới xuất hiện.

Chúng nó có lẽ cũng biết chính mình tới đây cũng chỉ là cá lên thớt mà thôi, cho nên, tuy rằng xuất hiện, cũng không tiếp cận đoàn xe.

Khoảng cách của chúng nó cũng khá xa, chỉ đứng yên nhìn sang bên này.

“Có chút kỳ lạ.” Ngô Tranh đi tới trước mặt Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía xe của mình, từ khi chiến đấu bắt đầu, Đông Phương Hiển chưa từng đi ra, hiện giờ vẫn còn đang ở bên trong.

Thế nhưng, khi hắn đuổi theo Nghiêm Hạ Khê, hắn từng cảm giác được tinh thần lực của đối phương.

Thẩm Tu Lâm rũ mắt, môi mím chặt, Đông Phương Hiển… Cái tên luôn giấu trong tim, hiện giờ, nghĩ tới lại có chút sợ hãi.

Bởi vì, chỉ cần nhớ tới… Tim sẽ nhói đau!

“Thẩm thiếu?” Thấy Thẩm Tu Lâm không nói lời nào, Ngô Tranh gọi một tiếng.

Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu, nói “Ừm, đúng là có chút kỳ lạ. Chúng nó giống như đang quan sát gì đó, có lẽ phía trên chúng nó còn có cấp bậc cao hơn.”

Ngô Tranh gật đầu “Trước chúng tôi hoài nghi rất nhiều tang thi kỳ thực đã bị con người khống chế. Chỉ là mục đích của những kẻ kia có thể không phải là vì sinh tồn, mà là phá hoại… Hiện giờ, tôi cảm thấy, điều này có thể có khả năng là thật.”

Thẩm Tu Lâm nhìn về hướng kia, nói “Ừ, trời không còn sớm nữa, ở lại đây nghỉ ngơi đi. Nếu có người sai khiến, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện.”

Ngô Tranh gật đầu “Vậy được, tôi đi sắp xếp.”

Thẩm Tu Lâm không để ý tới Ngô Tranh đi khỏi, mà chỉ im lặng, đi vào trong xe.

Đông Phương Hiển ngồi ở phía sau, nhắm mắt lại, dường như đang tu luyện.

Thẩm Tu Lâm im lặng, rồi vào trong không gian.

Sau khi hắn vào trong không gian, Đông Phương Hiển mở mắt ra. Hai mắt y, bình tĩnh không lay động, không buồn không vui.

Một lát sau, Đông Phương Hiển tiếp tục nhắm mắt lại…

Chỉ là, nếu như nhìn kĩ, sẽ phát hiện, cả người y đều cứng ngắc.

Thẩm Tu Lâm vào trong không gian, lập tức gặp phải sự căm tức của Bảo Bảo.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Làm sao?”

Bảo Bảo vô cùng tức giận lườm Thẩm Tu Lâm “Ba làm cho cha giận!”

Thẩm Tu Lâm cười “Thế cơ à?”

“Sao ba có thể như vậy cơ chứ! Ba là nam tử hán! Tuy rằng cha cũng là nam, nhưng ba phải nhường cha mới đúng!”

Thẩm Tu Lâm không nói gì, cởi bỏ quần áo, đi vào trong hồ.

“Ơ, ba lại cướp tài nguyên tu luyện của con!”

Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không thèm để ý tới nó, tiếp tục tu luyện.

Bảo Bảo vô cùng tức giận, hô to “Baba! Ba đừng như vậy mà! Đó là cha đấy! Cha còn sinh con trai cho ba đấy! À, tuy rằng anh trai con không phải từ trong bụng cha đẻ ra, nhưng anh ấy cũng là con của hai người mà. Sao ba có thể giận cha được cơ chứ! Ba có phải đàn ông hay không vậy!”

Thẩm Tu Lâm không hề có chút phản ứng nào đáp lại.

Bảo Bảo mắng một hồi lâu, nhưng Thẩm Tu Lâm đều thờ ơ không động lòng.

Vì vậy, Bảo Bảo không thèm lãng phí hơi sức nữa, ngồi ở một bên hậm hực…

Thẩm Tu Lâm thực sự thờ ơ, không chút động lòng sao?

Có lẽ là, cũng không phải như vậy…

Nhưng từ ngoài tới xem, đúng là không có chút phản ứng nào…

Còn về trong tâm, chỉ có tự hắn mới biết…
Bình Luận (0)
Comment