Đau nhức thế này đến quá mãnh liệt, từng đợt nối theo từng đợt.
Dù Thẩm Tu Lâm ý chí rất mạnh, nhưng cũng đau đến mức nhịn không được hơi cong eo.
Thế nhưng hắn cũng không để cho bản thân ngã xuống.
Hắn không chịu thua chống cự, không cam lòng bị loại đau nhức này đánh ngã, vì vậy, mặc dù đau đến gân xanh trên mặt đều hiện lên, khuôn mặt khá là dữ tợn, thế nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn khống chế được chính mình ngồi xuống, hơn nữa ngồi trong tư thế xếp bằng. Sau đó cưỡng ép linh lực còn lại trong cơ thể, vận chuyển phối hợp với công pháp tinh thần lực.
Lúc này Thẩm Tu Lâm đã không có cách nào suy nghĩ nơi đây là đâu, trước mặt là ai, người này có thể tin được hay không.
Hắn chỉ biết hắn không thể ngã xuống vì loại đau nhức này. Hắn chỉ biết, muốn trở nên mạnh hơn thì nhất định phải chịu được đau đớn người khác không làm được.
Thực lực, chỉ có thực lực mới là bảo đảm kiên cố nhất.
Cho nên, hắn nhất định phải dựa vào bản thân mà tinh luyện tinh thần lực, không thể ngã xuống như vậy…
Đông Phương Hiển nhìn đối diện Thẩm Tu Lâm trên mặt rõ ràng đau đến mức tận cùng thế nhưng vẫn như cũ có thể điều chỉnh tư thế tu luyện thì ánh mắt không khỏi có chút phức tạp.
Y hoàn toàn không nghĩ tới … trở về từ cõi chết, đến cấp thấp vị diện này, gặp phải mạt thế bạo phát, thế nhưng có thể nhận thức một người như vậy.
Rõ ràng mạt thế chưa đến, không rõ vì sao có người đạt được dị năng, hơn nữa còn chiếm được một cái trữ vật không gian. Cơ duyên như vậy, mặc dù tại nơi của y cũng không khỏi khó thấy được.
Mặt khác, y không giải thích được trở lại hơn hai năm trước, trở lại thời điểm mạt thế chưa bạo phát, đồng thời, rõ ràng ở tại đế đô, khi tỉnh lại thế nhưng ở tại thành phố này.
Mấy ngày qua, y luôn tìm kiếm nguyên nhân.
Bây giờ nhìn tới … chẳng lẽ thật sự có liên quan với người trước mặt? Nhưng là, tại sao?
Bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm đã chìm vào trong tu luyện, ánh mắt Đông Phương Hiển càng thâm thuý.
Khi cảm giác đau đớn giảm bớt, Thẩm Tu Lâm gia tăng tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể, cũng gia tăng tốc độ vận hành công pháp.
Mà theo động tác của hắn, cảm giác đau đớn ngày càng giảm bớt.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc có thể tỉnh táo lại.
Việc đầu tiên hắn nghĩ tới là Đông Phương Hiển, càng ý thức được một vấn đề, đó chính là vừa nãy chính mình vận hành công pháp là ngay tại trước mặt đối phương, cũng không biết đối phương có thể hay không nhìn ra cái gì …
Nhưng mà vấn đề này hiện tại Thẩm Tu Lâm tạm thời không có cách nào, nếu sự tình đã xảy ra, ảo não cùng hối hận đều không có tác dụng, huống chi khi hắn đồng ý cá cược đã chuẩn bị xong sẽ bại lộ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm thẳng thắn không suy nghĩ đến Đông Phương Hiển, đắm chìm trong tu luyện.
Mà khi Thẩm Tu Lâm một lần nữa mở mắt đã là việc của ba tiếng sau.
Đông Phương Hiển lúc này không ở trong phòng.
Thẩm Tu Lâm tinh thần lực vận chuyển một vòng, cảm giác bản thân, tinh thần lực của hắn không chỉ càng thêm ngưng tụ mà hắn còn mơ hồ cảm nhận được đột phá.
Chính mình là sắp đạt tới cấp hai sao? Nhanh như vậy?
Thẩm Tu Lâm hơi kinh ngạc, thế nhưng đây là chuyện tốt, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.
Không phát hiện Đông Phương Hiển, vì vậy Thẩm Tu Lâm ra khỏi phòng.
Khi xuống dưới lầu, hắn nhìn thấy đối phương, Đông Phương Hiển đang ngồi trên ghế salon xem một quyển sách. Mà tên của sách là liên quan đến triết học.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm chỉ chạm đến quyển sách một giây liền chuyển đi, Đông Phương Hiển tựa như có cảm giác, hướng mắt về bên này, sau đó lên tiếng “Tỉnh rồi?”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Lão Vương đâu?”
“Không biết, hai giờ trước tựa hồ muốn gọi ngươi đi ăn cơm, ta nói ngươi đang nghỉ ngơi, không có ngươi dặn dò, hắn liền rời đi.”
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nói “Đa tạ.”
Đông Phương Hiển không đáp lại câu cảm ơn này, ngược lại nói “Ta đã ăn rồi, ngươi muốn dùng cơm liền tự nhiên, trong bếp có.”
“Được” Thẩm Tu Lâm không nhiều lời, hắn đích xác cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy trực tiếp đi hướng nhà bếp…
Sau mười mấy phút, Thẩm Tu Lâm đã giải quyết xong cơm tối hôm nay, sau đó hắn nhìn về phía Đông Phương Hiển “Ta liên hệ lão Vương, chúng ta đi cửa hàng nhìn xem?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt gật đầu “Được.”
Thẩm Tu Lâm lấy điện thoại ra, liên lạc Vương Thành, đối phương đáp lại trong vòng mười phút đến.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cất điện thoại.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, vì vậy, Thẩm Tu Lâm nói “Ta thua sao?”
Đông Phương Hiển hơi nhếch miệng “Không thể nói là thua, bởi vì tinh thần lực của ngươi biến dị, đánh cược cắt ngang.”
Mắt Thẩm Tu Lâm hơi co rút lại “Ngươi biết… tinh thần lực của ta biến dị?”