Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 229

Thẩm Tu Lâm nghênh đón sấm sét vào cơ thể, loại cảm giác bị sấm sét chạy quanh cũng không tốt đẹp cho lắm.

Nhưng mà, hắn cũng có thể cảm giác được sức mạnh bên trong thân thể mình đang từng bước tăng lên.

Lôi điện đối với Thẩm Tu Lâm, dường như là có công năng luyện thể.

Thẩm Tu Lâm hiện tại cũng cảm nhận thấy sấm sét đang loại bỏ những tạp chất bên trong cơ thể mình.

Những tạp chất này, kỳ thực lúc trước Thẩm Dật Hiên cũng từng muốn giúp hắn xoá bỏ.

Thế nhưng, vào lúc này, chính bản thân Thẩm Dật Hiên cũng không tìm được trong cơ thể Thẩm Tu Lâm có bao nhiêu tạp chất.

Chỉ là, hiện giờ, Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy không phải như vậy.

Khi những sấm sét này vào trong cơ thể, Thẩm Tu Lâm rõ ràng cảm giác được thân thể mình đang thay đổi từng chút một.

Sấm sét này cùng với sấm sét trước đây mình dùng để luyện thể dường như cũng có chút khác biệt.

Thẩm Tu Lâm cũng không biết là nguyên nhân gì.

Nhưng, hắn biết được, đây là một cơ hội hiếm có. Nếu như hắn không nắm lấy cơ hội này, thì nhất định sẽ hối hận.

Hắn thu hồi toàn bộ tình thần lực, rồi hoàn toàn nghênh đón sấm sét đánh vào cơ thể mình.

Nhất thời, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn biến thành một người sét.

Một người sét thực sự!

Đông Phương Hiển và Thẩm Dật Hiên nhìn thấy, hai nắm tay đều xiết chặt lại.

Tim Thẩm Dật Hiên và Đông Phương Hiển mạnh mẽ đập thình thịch.

Đông Phương Hiển cũng không còn bình tĩnh như trước nữa. Y thấy Thẩm Tu Lâm biến thành người sét, mặc dù y hiện giờ không ở bên cạnh đối phương, lại có thể dựa vào liên kết tinh thần lực giữa hai người mà cảm nhận được hiện trạng lúc này của Thẩm Tu Lâm.

Đó là một loại đau tới vô hạn…

Tuy rằng thân thể có được sự rèn luyện, thế nhưng loại đau đớn cực hạn sau khi phá tan rồi dựng lại như vậy không phải ai cũng có thể chịu đựng được…

Dù không phải chính mình trải qua, thế nhưng mặt Đông Phương Hiển cũng trắng bệch.

Đây chính là uy lực của sấm sét?

So với loại Thẩm Tu Lâm dùng để luyện thể cho mình khi trước, phải mạnh hơn rất rất nhiều…

Cũng không biết trôi qua bao lâu, sấm sét giữa bầu trời dường như cũng bị Thẩm Tu Lâm khiêu khích tới mức nổi giận.

Vì vậy, từng luồng từng luồng sấm sét đánh xuống, mỗi một lần đều lớn bằng cánh tay người.

Hơn nữa, sức mạnh của mỗi một lần cũng khiến cho người khác vô cùng hoảng sợ.

Thẩm Tu Lâm lại cứ đứng không nhúc nhích như vậy, một biện pháp bảo hộ cũng không có, để cho nhiều sấm sét như vậy toàn bộ đánh xuống người hắn.

“Baba.” Thẩm Dật Hiên lẩm bẩm, mười đầu móng tay suýt nữa đâm vào trong thịt.

Nhìn Thẩm Tu Lâm bên ngoài, tim của Thẩm Dật Hiên rất đau.

Đây chính là cái giá phải trả để đổi lấy sự trưởng thành hay sao?

Lúc này, Thẩm Dật Hiên có chút hi vọng chính mình có thể thay baba chịu đựng sự đau đớn này.

Nhưng mà, đồng thời, Thẩm Dật Hiên cũng cảm thấy tự hào vì có được người cha như vậy.

Thẩm Hình, Ngô Tranh, cùng với Nghiêm Hạ Khê lúc này đều im lặng, kính nể.

Ánh mắt của bọn bọ đều nhìn chăm chú người phía bên ngoài cửa sổ, nhìn sấm sét như muốn nuốt chửng người, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm nghị.

Mưa rào trắng xoá cùng sấm sét giằng co tới ba giờ đồng hồ, Thẩm Tu Lâm cũng ở bên ngoài đứng đủ ba giờ.

Ở trong ba giờ này, có thể là bởi vì tinh thần lực cộng hưởng, tinh thần lực tiêu hao khi trước của Đông Phương Hiển đã khôi phục toàn bộ.

Không chỉ như vậy, y còn cảm thấy một loại năng lượng đặc thù đang vận chuyển trong cơ thể mình.

Đông Phương Hiển không biết, lần trước khi Thẩm Tu Lâm dùng sấm sét luyện thể cho y, ở trong ý thức hải của y còn lưu lại một tia lôi điện mầm mống.

Lúc này, mặc dù y không ở bên ngoài, nhưng y và Thẩm Tu Lâm cũng đã sớm song tu, tinh thần lực cũng là cộng hưởng lẫn nhau, vô hình chung cũng có ích lợi.

Cho nên, dưới tình huống cộng hưởng, mầm mống sấm sét trong cơ thể Đông Phương Hiển phát hiện năng lượng đặc thù của Thẩm Tu Lâm, tự nhiên, bên phía Đông Phương Hiển cũng được kéo theo…

Lúc này, mấy người Ngô Tranh nhìn thấy, quanh thân Đông Phương Hiển mặc dù không có sấm sét vờn quanh, thế nhưng không biết tại sao, lại cũng có thể cảm giác được ánh sáng của sấm sét.

Khi sấm sét dừng lại, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc mở mắt ra. Hai mắt của hắn lúc này, đã hoàn toàn biến thành màu tím của sấm sét, ánh sáng loé lên bên trong đều khiến người ta kinh ngạc!

Hắn quay đầu, nhìn về hướng Đông Phương Hiển.

Ba người Thẩm Hình, Nghiêm Hạ Khê, Ngô Tranh khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Tu Lâm đều không nhịn được lùi về phía sau một bước. Bọn họ cảm thấy áp lực, cảm giác được uy lực kinh người của sấm sét.

Thẩm Dật Hiên và Đông Phương Hiển lại không nhúc nhích.

Tình thân và tình yêu cộng lại, khiến cho Thẩm Dật Hiên và Đông Phương Hiển đột nhiên biến mất.

Sau đó, cả hai xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm.

Ánh sáng của lôi điện trong mắt của Thẩm Tu Lâm dường như không có cách nào che đi, thế nhưng Đông Phương Hiển và Thẩm Dật Hiên đều không để ý một chút nào.

Thẩm Dật Hiên trực tiếp nhào vào lòng của Thẩm Tu Lâm.

Đông Phương Hiển mặc dù không làm gì, thế nhưng hai mắt lại yên lặng chăm chú nhìn Thẩm Tu Lâm. Dưới ánh mắt này, Thẩm Tu Lâm đầu tiên là ôm con trai Thẩm Dật Hiên một cái, rồi thả con trai ra, dùng sức kéo Đông Phương Hiển ôm vào trong lòng.

Tư thế như vậy, chặt chẽ tới mức có thể bẻ gãy xương người khác, thế nhưng Đông Phương Hiển lại buông lỏng ra.

Loại cảm giác căng thẳng khẩn trương khi nãy rốt cuộc có thể buông lỏng…

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bình tĩnh ôm một lúc lâu, rồi Thẩm Tu Lâm mới chuyển sang nhìn Thẩm Dật Hiên “Được rồi, ba không sao, tạnh mưa rồi.”

Đúng vậy, khi sấm sét dừng lại, trận mưa acid càng rơi càng lớn kia cũng dừng lại theo.

Thẩm Tu Lâm nhìn lên bầu trời, đã không nhìn ra một chút vết tích nào của sấm sét hung hãn khi trước, bầu trời lúc này còn trở nên thoáng đãng.

Trước đó liên tục mưa mấy tiếng, hiện tại cảm giác bầu trời toàn bộ đều là trời quanh mây tạnh.

Mấy người Ngô Tranh cũng đi ra, bọn họ ở trong phòng nhưng cũng rất kính sợ sấm sét, chính điều này khiến cho bọn họ càng thêm cảm thấy được, Thẩm Tu Lâm hiện giờ sâu không thể lường…

Thẩm Tu Lâm nhìn trời, rồi quay đầu nhìn mọi người, nói “Gấp rút lên đường thôi.”

Lúc này trời quang mây tạnh, đương nhiên Thẩm Tu Lâm cũng không cần thu mọi người vào trong không gian nữa, cho nên, sau khi Thẩm Tu Lâm tuyên bố lên đường, đoàn người lại tiếp tục trở về căn cứ.

Không cần sử dụng tinh thần lực bảo hộ, tốc độ của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng nhanh hơn hai phần, mấy người Thẩm Dật Hiên đều phải chạy đuổi theo phía sau.

Cứ như vậy, đi khoảng hai tiếng, bọn họ đã tới được phạm vi bên ngoài của Thẩm gia căn cứ.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.

Bên ngoài Thẩm gia căn cứ, bọn họ không thấy bất kỳ ai, đồng dạng, kể cả tang thi hay thứ gì khác cũng không có. Chuyện này cũng không phải chuyện xấu gì, nhưng mà, không biết tại sao, Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy bất an.

Thẩm Tu Lâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy trong căn cứ, rốt cuộc cảm thấy mọi người đều ở trong nhà.

Trong nhà đâu đâu cũng đều có người, hơn nữa không ít. Xem ra là được hạ lệnh ở nhà trú mưa.

Thẩm Tu Lâm thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi chạy về biệt thự nhà mình.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở bên trong biệt thự, rồi một cảm giác sốt sắng vô hình bỗng nhiên lan tràn trong tim.

Thẩm Tu Lâm bản năng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hắn đi vào bên trong, rốt cuộc ở trong phòng ông bà nội tìm thấy được người nhà.

Lúc này, Dương Phân sắc mặt đỏ bừng nằm ở đó, toàn thân giống như sốt cao, trên mặt Thẩm Hoa Phong và Hứa Du Nhiên đều vô cùng lo lắng.

Thẩm Tiền Du cũng ở đó, ông đang im lặng hút thuốc.

Trong phòng có hai trị liệu hệ dị năng giả đang chữa trị cho Dương Phân, thế nhưng tình trạng của Dương Phân không thay đổi chút nào.

Thẩm Tu Lâm xuất hiện “Con đã về rồi.”

Mấy người Thẩm Hoa Phong đều đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, Hứa Du Nhiên là người kích động nhất “Tu Lâm, Tu Lâm, con về rồi!”

Thẩm Tu Lâm ôm Hứa Du Nhiên một cái “Mẹ, yên tâm đi, không sao đâu, con đã về rồi.”

Hứa Du Nhiên ôm chặt con trai, thân thể run lên, có thể thấy được nội tâm kích động thế nào.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía giường “Bà nội xảy ra chuyện gì?”

Hứa Du Nhiên thở dài “Khi trời mưa, mẹ và bà nội con đều ở bên ngoài. Mẹ thấy mưa acid đã cảm giác không tốt. Mẹ kéo bà nội định tránh ở căn nhà nào gần đó, nhưng bà nội con không muốn, bà muốn về nhà, thế nên mẹ cùng bà ngồi xe về nhà. Trên đường lại gặp phải hai đứa bé, cha mẹ của chúng bị một con tang thi chó truy sát, cấp bậc của nó rất cao, bà nội con cứu hai đứa bé kia, dính phải mưa. Sau khi về nhà, bà nội con lập tức phát sốt, hiện tại đã sốt tới mấy tiếng, không cách nào giảm nhiệt độ được.”

Thẩm Tu Lâm nhấp môi, nhẹ nhàng nói “Con biết rồi, mẹ, mọi người cũng đừng lo lắng quá.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía hai dị năng giả “Hai người về trước nghỉ ngơi đi..”

Hai người dị năng giả cung kính chào Thẩm Tu Lâm rồi rời đi.

“Thế nào? Tu Lâm, con có biện pháp không?” Thẩm Tiền Du hỏi, giọng nói có một chút căng thẳng.

Thẩm Tu Lâm nói “Chỉ có thể thử xem.”

Thẩm Tu Lâm đi tới trước mặt Dương Phên, một tay nắm lấy tay Dương Phân.

Một bên khác, Đông Phương Hiển cũng đi tới, nắm một bên tay còn lại của Dương Phân.

Hai người đồng thời kiểm tra, một lát sau, Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày lại.

Tốc độ trao đổi chất trong cơ thể Dương Phân dường như vô cùng nhanh, thế nhưng lại không giống như suy kiệt, mà là có tình hình gì đó khác…

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, em biết chuyện gì xảy ra không?”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Bệnh độc.”

Thẩm Tu Lâm hiểu ra “Đúng là giống như bị lây nhiễm bệnh độc… Nhưng mà, bệnh độc này có phải đang đồng hoá thân thể người không?”

Đông Phương Hiển gật đầu.

“Vậy phải làm sao?”

Đông Phương Hiển không lên tiếng.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nói “Không biết nước hồ có tác dụng hay không?”

“Anh hỏi Bảo Bảo xem sao.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu, rồi hắn nhìn mấy người Thẩm Tiền Du “Ông nội, mọi người trước tiên đừng lo lắng quá, con mang bà nội vào không gian thử xem.”

Hứa Du Nhiên lo lắng, lại cũng chỉ có thể gật đầu “Được, con cẩn thận một chút.”

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển mang theo Dương Phân biến mất.

Thẩm Tiền Du hít sâu một hơi “Hiện giờ bên ngoài đã tạnh mưa, người dính mưa khẳng định không ít. Hoa Phong, con đi ra ngoài, dựa theo kế hoạch lúc trước, không thể nhiễu loạn.”

Thẩm Hoa Phong cắn răng đi ra ngoài, Thẩm Tiền Du chậm rãi nói “Du Nhiên, con cũng đi hỗ trợ phía bên hậu cần đi, nhớ kỹ, nếu như lại mưa, nhất định không thể dính mưa.”

Hứa Du Nhiên gật đầu, nghiêm túc nói “Con biết rồi ba.”

Sau đó, Hứa Du Nhiên cũng đi ra ngoài…

Thẩm Tiền Du một người ở trong phòng, ông tiếp tục hút thuốc, thế nhưng mười ngón tay đều cứng ngắc, lại liên tục run rẩy.

Ông không thể nào tưởng tượng được… Nếu cháu trai không thể cứu được bạn già, ông phải làm gì bây giờ…
Bình Luận (0)
Comment