Loại dung hợp này cũng không biết đã kéo dài bao lâu. Nói chung, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vẫn luôn cảm thấy bản thân mình đang trải qua một cảm giác vô cùng huyền diệu.
Tinh thần lực của hai người dung hợp lại cùng nhau, đồng thời, bên trong thân thể bọn họ dường như cũng đã xảy ra một ít thay đổi.
Đặc biệt là Đông Phương Hiển, cảm giác của y có vẻ càng rõ ràng hơn.
Trước đó, Thẩm Tu Lâm đã được sấm sét luyện thể, cho nên, đối với Thẩm Tu Lâm, hắn không nhận thấy cơ thể mình có gì thay đổi quá mức rõ rệt.
Còn Đông Phương Hiển lại không phải như thế. Hiện tại, Đông Phương Hiển nhận thấy rất rõ ràng.
Ở vị diện kia, tố chất thân thể của Đông Phương Hiển khi mới sinh ra đã là khá tốt. Nếu không thì, y không thể tiến bộ nhanh tới như vậy.
Thế nhưng, tốt cũng chỉ là tốt một phần thôi.
Giống như, mặt tốt này chỉ là tổng thể tố chất thân thể, mà không bao gồm tiềm lực ẩn giấu bên dưới.
Hiện giờ, tinh thần lực của hai người dung hợp, thân thể thay đổi, giống như đã kích hoạt tiềm lực ẩn giấu của thân thể.
Điều này mới thực sự làm cho người ta kinh ngạc.
Đông Phương Hiển cảm thấy, loại kỳ ngộ này, cho dù là ở vị diện cao cấp cũng không thể có nổi.
Nhưng lúc này đây lại thực sự xảy ra.
Thân thể của y đang thay đổi dần về mặt chất lượng.
Loại thay đổi này khiến cho một người vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh như Đông Phương Hiển cũng không kìm chế được tỏ ra mừng rỡ.
Đông Phương Hiển có thể “quan sát” rõ ràng tình huống bên trong cơ thể mình.
Y nhìn thấy có một ít tế bào đang chết đi, lại có một ít tế bào đang sinh ra.
Nhất là ở bên trong ý thức hải, cũng đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lật đất.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trước đây mặc dù phần lớn thời gian cũng có thể liên kết ý thức, nhưng loại liên kết này thật ra vẫn luôn có điều kiện hạn chế.
Giống như là, kỳ thực y và Thẩm Tu Lâm đều biết, hai người mặc dù là người yêu, tình cảm cũng rất tốt, thậm chí không có chút ngăn cách nào, thế nhưng, bọn họ lại vẫn là hai người riêng biệt.
Nhưng với sự thay đổi lúc này, tinh thần lực của cả hai đều thay đổi, khiến cho bọn họ cảm thấy, hai người đã chân chính hợp hai thành một!
Bọn họ thực sự có thể làm được tới mức độ trong anh có em, trong em có anh!
Phải biết, hiện tại dù chỉ tính riêng năng lực của một người trong cả hai thôi thì cũng đã nằm ở đỉnh cao của thế giới này rồi.
Ngoại trừ những thế lực không biết tới, ít nhất cho đến hiện giờ, người có thể thắng được bọn họ cũng không có nhiều.
Nếu như hai người còn có thể hợp hai làm một, đây hoàn toàn không phải chỉ là phép tính đơn giản một cộng một thành hai!
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hiện tại thực sự đã mạnh hơn trước rất nhiều lần.
Hai người dưới sự dung hợp này mà xảy ra quá nhiều thay đổi.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Đông Phương Hiển đã thấy vô số tế bào trong cơ thể mình chết đi rồi lại sinh ra.
Thấy được cả trong ý thức hải của mình, tinh thần lực của hai người dung hợp vô số lần.
Cuối cùng, khi tất cả những thứ này đều hoàn thành, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời mở mắt ra.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, bỗng nhiên, cả hai đồng thời đưa tay ra, sử dụng dị năng.
Không cần phải dùng ngôn ngữ, cứ tự nhiên như vậy, tinh thần lực hoà hợp lẫn nhau, tâm ý cũng tương thông, cùng sử dụng năng lượng.
Dùng tay trái của đối phương giống như đang dùng chính tay trái của mình vậy.
Đúng vậy, dị năng khi nãy, thật ra là hai người đang sử dụng sức mạnh của đối phương.
Đông Phương Hiển sử dụng là lôi hệ dị năng của Thẩm Tu Lâm. Còn Thẩm Tu Lâm, lại sử dụng tinh thần lực của đặc tính thôn phệ của Đông Phương Hiển.
Hai người thử xong, nhìn nhau, rồi đều song song nở nụ cười.
“Đông Phương, không nghĩ tới hai chúng ta còn có thể có được kỳ ngộ như vậy.”
Đông Phương Hiển nghe vậy cũng gật đầu “Phải, em cũng không nghĩ tới.”
Y thực sự không nghĩ tới, kỳ ngộ này dù cho là ở vị diện của y, hay kể cả cao cấp vị diện, dường như đều là chuyện không thể.
Nơi nào lại có thể có hai người yêu nhau tới vậy, hơn nữa, đây đã không chỉ là vấn đề của tình cảm tốt nữa rồi.
Tinh thần lực của cả hai cũng rất hợp nhau, hoàn toàn dung hợp thành một.
Bất luận ở nơi nào cũng không thể có điều này xảy ra, đúng hay không?
Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, cảm giác này thực sự quá tuyệt, nhưng, chúng ta có thể sử dụng điều này làm lá bài tẩy để sử dụng, không thể bại lộ.”
Đông Phương Hiển hiểu ý của hắn, gật đầu “Phải, em biết.”
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển trước mặt, đột nhiên nghiêng người hôn lên môi y.
Nụ hôn này, vừa có chút vui mừng, có chút thán phục, còn có chút… hưng phấn.
Đông Phương Hiển nhìn người yêu, rồi nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của đối phương.
Thẩm Tu Lâm cũng không kéo dài nụ hôn này quá lâu, hai người hiện tại còn không biết tình huống bên ngoài thế nào rồi.
Lúc này, Bảo Bảo bay ra “Baba, cha.”
Thẩm Tu Lâm nhìn nó “Ừ, Bảo Bảo, hiện giờ là lúc nào?”
“Baba, cha, hai người lâu quá, đã trôi qua mười ngày rồi.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy, không khỏi đồng thời kinh ngạc “Con nói cái gì?”
Bảo Bảo bĩu môi “Con có lừa hai người đâu, hai người cho rằng chỉ mới qua một đoạn thời gian ngắn hay sao? Không phải đâu, mười ngày rồi đó.”
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi “Cái gì, mười ngày rồi!”
Vẻ mặt của Đông Phương Hiển cũng thay đổi.
Nếu như hai người đã ở trong không gian lâu tới như vậy, hẳn là… rất nhiều người ở bên ngoài đang sốt ruột vì bọn họ.
Thực tế, người ở bên ngoài lo lắng cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đúng là rất nhiều.
Trong những người này, Thẩm gia vẫn là lo lắng nhất.
Khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuất hiện, Hứa Du Nhiên vẫn luôn luôn ngồi chờ trong phòng của hai người lập tức chạy đến.
“Tu Lâm! Đông Phương!”
Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Hứa Du Nhiên gấp gáp như vậy, trong lòng lập tức xúc động.
Hắn nghĩ tới đời trước.
Ở đời trước, khi chính mình xảy ra chuyện, mẹ cũng là bộ dạng này, giống như đã mất đi tất cả những điều quan trọng nhất trong cuộc sống.
Bây giờ, Hứa Du Nhiên lại để cho hắn thấy được cảnh tượng khi đó.
“Mẹ.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hứa Du Nhiên nức nở, ôm chặt con trai.
Thẩm Tu Lâm thật sự cảm thấy được mình vô cùng xin lỗi mẹ.
“Xin lỗi mẹ, là do con không nói một tiếng đã mất tích.”
“Con đứa nhỏ này, con đứa nhỏ này, muốn mẹ lo lắng chết hay sao!” Hứa Du Nhiên vừa nói, vừa rơi nước mắt.
Đông Phương Hiển đứng ở một bên cũng cảm thấy giống như vậy.
Nhìn hình ảnh Hứa Du Nhiên ôm Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển không nhịn được nghĩ tới mẫu thân của mình.
Mẫu thân của y, hiện tại vẫn còn ở vị diện kia, chắc chắn cũng rất nhớ y, đúng không?
Chỉ là, điểm khác lớn nhất giữa mẫu thân của y và mẹ của Thẩm Tu Lâm chính là, mẹ của Thẩm Tu Lâm chưa bao giờ keo kiệt thể hiện tình yêu thương của mình.
Còn mẫu thân của y, dù cho cũng yêu y, nhưng người mà mẫu thân để ý tới nhất vẫn luôn là phụ thân.
Tình yêu thương của mẫu thân dành cho y, cuối cùng vẫn có khúc mắc…
Đông Phương Hiển nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút đè nén.
Lúc này, Hứa Du Nhiên đã buông con trai ra, quay sang ôm lấy y.
Đông Phương Hiển lập tức ngạc nhiên.
Y thật sự không nghĩ tới, Hứa Du Nhiên sẽ có hành động này.
Hứa Du Nhiên cũng vỗ lên lưng Đông Phương Hiển hai lần“Cả con nữa, làm mẹ lo lắng.”
Phút chốc, Đông Phương Hiển cảm thấy chính mình thật giống như đang nhìn thấy một người khác từ bộ dáng của Hứa Du Nhiên.
Y đang nhìn người trước mắt thành mẫu thân của mình, không phải là nhầm lẫn.
Trong giây lát này, Đông Phương Hiển thấy nhịp tim của mình cũng tăng lên.
“Mẹ.” Cuối cùng, Đông Phương Hiển nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ừ, mẹ đây, mẹ đây.” Hứa Du Nhiên liên tục đáp lại, càng xót xa Đông Phương Hiển hơn.
Đông Phương Hiển chậm rãi cong khoé môi.
Dù Hứa Du Nhiên không phải là mẹ ruột của y, nhưng y thực sự có thể rõ ràng nhận thấy sự quan tâm của đối phương với mình.
Y nghĩ, hoá ra, đây chính là tình thân!
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển và mẹ của mình, cảm giác tâm lý Đông Phương Hiển thay đổi, lập tức cười.
Đông Phương của hắn trước đó vẫn có lúc xa cách với mọi người trong gia đình, nhưng bây giờ xem ra… Haha, thật không thể tốt hơn!
Thẩm Tu Lâm nghĩ, cảm thấy mình nên tìm thêm nhiều cơ hội để Đông Phương Hiển có thể tiếp xúc một cách nhiều nhất với người nhà.
Hơn nữa, phải tiếp xúc về mặt tình cảm mới được.
Nhìn xem, vẻ mặt của Đông Phương hiện giờ… đáng yêu chết đi được!
Thẩm Tu Lâm mỉm cười, cảm thấy như lúc này rất tốt.
Hứa Du Nhiên ôm một hồi lâu mới buông Đông Phương Hiển ra, cũng không hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ lôi kéo hai người nhanh chóng ra khỏi phòng.
“Các con nhanh ra ngoài tìm ông bà nội đi, hai người đều rất lo lắng.” Hứa Du Nhiên cũng không nhắc tới Thẩm Hoa Phong.
Đương nhiên, đây không phải là do Thẩm Hoa Phong không lo lắng, mà là hai người lớn trong nhà quan trọng hơn.
Thẩm Tu Lâm hiểu ý của Hứa Du Nhiên, lúc này quyết định cùng Đông Phương Hiển phân công nhau hành động.
Thẩm Tu Lâm đi tìm Dương Phân, còn Đông Phương Hiển đi tìm Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong.
Khi Thẩm Tu Lâm tìm được Dương Phân, đối phương đang ở bộ hậu cần. Dương Phân hôm nay xuất hiện với dáng vẻ Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Tu Lâm đi tới, tự nhiên gọi “Bà nội.”
“Haha.” Dương Phân cười, vỗ vai cháu mình ”Tu Lâm, con và Đông Phương bế quan xong rồi à.”
Xem ra trong mười ngày mà hắn và Đông Phương Hiển mất tích, người nhà đều nói bọn họ đang bế quan.
Thật ra, lời này cũng là đúng sự thực.
Chỉ là, nội bộ Thẩm gia cũng không xác định được bọn họ có đang thực sự bế quan hay không, dù sao bọn họ cũng không có để lại lời nhắn gì.
Nhưng vì muốn ổn định tâm lý của người bên ngoài, hai người bọn họ lâu không xuất hiện, thì đương nhiên là nói bọn họ đang bế quan.
Mười ngày qua, mấy người Thẩm Dật Hiên cũng rất lo lắng.
Nếu như bọn họ có biện pháp đi vào không gian, thì chắc chắn đã sớm chạy vào.
Thẩm Dật Hiên mặc dù là con trai của hai người, nhưng lại không thể tự do ra vào không gian.
Huống chi, Thẩm Dật Hiên đến giờ còn không biết không gian kia có bộ dạng gì nữa cơ mà!
Đến cả Bảo Bảo cũng là như thế.
Khi Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không đồng ý, dù nó có muốn ra khỏi không gian cũng không được.
Bảo Bảo muốn ra khỏi không gian, điều kiện nhất định phải là Thẩm Tu Lâm cũng đang ở bên ngoài không gian, hoặc là, Thẩm Tu Lâm “cho phép” nó ở bên ngoài, thì mới được.
Thế nhưng, lần này chuyện xảy ra quá đột nhiên, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không cho phép, Bảo Bảo muốn chạy ra thông báo tin tức cũng không được.
“Vâng, đã xong rồi.” Thẩm Tu Lâm cười.
Dương Phân nói “Ừ, tốt, xuất quan là tốt rồi.”
Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện khoé mắt Dương Phân đều lóng lánh nước mắt.
Thẩm Tu Lâm thấy rõ Dương Phân xúc động, kéo tay đối phương đi ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm nhạy bén phát hiện hai bàn tay của Dương Phân đều run rẩy “Bà nội.”
Về đến biệt thự, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng cầm tay của đối phương, nói “Xin lỗi, cháu trai lại để ông bà lo lắng rồi.”
Dương Phân hít sâu một hơi, bỗng nhiên mắng “Còn biết đi ra sao! Đứa cháu hư đốn này! Con có biết mấy ngày qua mẹ con không ngủ nổi một giấc hay không hả!”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, ngừng lại một chút, rồi cười khổ “Vâng, bà nội, xin lỗi, đều là do con sai.”
“Đương nhiên là con sai! Chắc chắn là sai! Đứa cháu hư đốn!” Dương Phân nói, không kìm được, ôm cháu trai nghẹn ngào khóc “Làm sao lại không để lại lời nhắn gì đã biến mất cơ chứ? Con có biết hay không, chúng tanghĩ hai đứa đã xảy ra vấn đề gì hay là bị người nào bắt đi rồi, cũng còn may là bà nghĩ tới hai đứa vào trong không gian.”
“Nhưng không phải là không gian kia không thể ở lâu hay sao? Không có nguyên nhân gì, sao hai đứa lại ở trong không gian lâu như vậy được.”
Cho nên, bọn họ mới có thể đoán là Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển gặp phải kẻ địch mạnh hơn hai người.
Bởi vì bọn họ thực sự không nghĩ ra, còn có nguyên nhân nào lại khiến cho hai người đi vào không gian lâu tới như vậy!
Bọn họ làm sao sẽ nghĩ đến, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phải tự nguyện!
Ai biết chỉ tu luyện có một chút, tỉnh lại thì đã qua mười ngày cơ chứ!
Cũng may chỉ là mười ngày thôi, nếu là một tháng, một năm hay lâu hơn thế… thì bên ngoài không biết sẽ loạn tới mức nào nữa.nếu là một năm hay lâu hơn nữa…thì ở bên ngoài sẽ loạn tới mức nào nữa
Thẩm Tu Lâm chỉ có thể ôm Dương Phân liên tục an ủi.
Sau đó không lâu, Thẩm Hoa Phong vàvà Thẩm Tiềniền Duvề tới nhàcũng về tới nhà.
Hai ngườiHai người cũng đã nghe qua qua Đông Phương Hiển giải thích, cho nên thái độ lúc này coi như vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng, bình tĩnh không có nghĩa là không có chuyện gì nữa.
Nhất là Thẩm Hoa Phong, kỳ thực hiện giờ vẫn còn đang rất tức giận.
Có chút tức giận, người làm cha như ông, tuyệt đối không thể mắng con dâu, nhưng là có thể mắng con trai.
Cho nên, Thẩm Hoa Phong một bàn tay trực tiếp vỗ lên trán Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm bị vỗ một cái, giật mình.
“Baba.” Thẩm Tu Lâm cười khổ.
Nhưng Thẩm Hoa Phong hẳn là vô cùng tức giận, chỉ đánh một cái như thế nhất định không đủ, cho nên, Thẩm Tu Lâm khổ rồi, bị đuổi theo đánh!
“Ba, con sai rồi, ba giơ cao đánh khẽ! Đánh tiếp nữa, con trai ba sẽ ngốc đấy, đến lúc đó con dâu ba nhất định sẽ ghét bỏ con! Ba làm sao nỡ cơ chứ!”
Tất cả mọi người ngừng lại mấy giây.
Tiếp đó, Dương Phân và Hứa Du Nhiên phì cười.
Thẩm Hoa Phong thực sự là cười cũng không được mà tức cũng không xong, cuối cùng vẫn chỉ có thể quyết định… Đánh!
Đánh chết thằng con bất hiếu lúc nào cũng để người khác lo lắng này!
“Ba!” Thẩm Tu Lâm kêu lên, rồi chỉ có thể cầu cứu Đông Phương Hiển “Đông Phương! Cứu anh! Ba anh muốn đánh chết anh đấy! Lúc đó em phải thủ tiết thờ chồng rồi!”
Đông Phương Hiển nghe vậy, mặt lập tức đen, thản nhiên nói ”Ba, ba đánh mạnh thêm đi, tinh thần lực không đủ thì con cho ba mượn, ba dùng cả dị năng cũng được.”
Hai mắt Thẩm Hoa Phong sáng lên “Được, ý này hay!”
Thẩm Tu Lâm ngứa miệng, rốt cục nếm được thảm cảnh khóc không ra nước mắt “Đừng mà, Đông Phương!”
Đông Phương Hiển cười lạnh một tiếng, ai kêu anh lắm mồm, đáng đời!
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm thực sự thảm, được người nhà “chiêu đãi nhiệt tình”.
Mà Đông Phương Hiển thì quay qua trở thành đồng loã của bọn họ.
Một trận dằn vặt xong, Thẩm Tu Lâm nằm trên ghế salon nửa chết nửa sống thở hổn hển, Đông Phương Hiển thì lại giải thích chuyện của hai người trong không gian thêm một lần.
Lúc sau, mấy người Thẩm Dật Hiên nhận được tin, đều chạy tới biệt thự.
Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê cũng có mặt, đến cả Lâm Tôn và Tang Thì cũng tới.
“Ba ba, cha.” Thẩm Dật Hiên nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, chắc chắn là người vui vẻ nhất.
Thẩm Tu Lâm cười, cũng ôm Thẩm Dật Hiên một cái, rồi nhìn Thẩm Hình.
“Thẩm Hình, những ngày qua thế nào?” Bạn đang �
Thẩm Hình hơi cười cười “À, vẫn thế, chỉ là Hiên Hiên rất nhớ hai người.”
“Ha ha, chúng tôi bế quan một thời gian.” Thẩm Tu Lâm cười, nói.
Ngô Tranh nhíu mày “Bế quan thật sao? Cứ tưởng rằng hai người bí mật chạy ra ngoài, cố ý không dẫn chúng tôi theo.”
Kỳ thực, Ngô Tranh cảm thấy dù Thẩm gia gần đây đều cực lực che giấu nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra vẻ bất an, cho nên Ngô Tranh cũng nghĩ là Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã xảy ra chuyện.
Thế nhưng hiện giờ thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không có chuyện gì, hơn nữa khí tức trên người hình như càng tăng lên rất nhiều, lập tức nhận ra, có lẽ hai người này thật sự đã gặp phải biến cố nào đó.
Chỉ là, biến cố này cuối cùng lại trở thành cơ may của bọn họ!
Ngẫm lại, vận may của hai người này thật không giống người bình thường! Tuỳ tiện làm cái gì đó đều có thể gặp được kỳ ngộ, rồi thực lực cứ thế tăng lên ào ào.
Ôi, có lúc suy nghĩ tới chính mình, không nhịn được cảm thấy uất ức ghê gớm.
Tốc độ trưởng thành của mình tính ra cũng rất nhanh rồi… Nhưng mà, so với bọn họ, chắc phải tức chết đấy!
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng giải thích đơn giản một lần cho mấy người Ngô Tranh.
Bọn họ cũng thực sự bế quan, có giải thích thì cũng là nói thật, không có chút giả bộ nào.
Thẩm Dật Hiên nói “Ba ba, cha, tại sao con lại cảm thấy trên người của baba và cha… có gì đấy là lạ?”
“Lạ ở đâu?” Thẩm Tu Lâm cười, hơi nhíu mày.
“Lúc nãy, khi con tới biệt thự, tinh thần lực cũng tới trước. Thế nhưng, sao con lại thấy khí tức trên người của baba và cha không khác nhau là mấy?”
Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Vậy sao?”
Đông Phương Hiển cũng có chút bất ngờ “Khí tức không khác nhau? Là sao?”
Y và Thẩm Tu Lâm hiện giờ không kết hợp tinh thần lực, thì sao khí tức lại giống nhau được?
Không thể nào?
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau.
Thẩm Dật Hiên gật đầu “Đúng vậy. Nhưng con lại thấy tinh thần lực của hai người rất giống nhau, suýt chút nữa con đã không nhận ra ai là baba, ai là cha đấy. Phải chạy vào nhà nhìn thấy người mới biết.”
Mấy người Ngô Tranh cũng hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thẩm Tu Lâm nói ”Vậy sao? Nhưng đây có thể coi là chuyện tốt hay xấu?”
“Con không biết.” Thẩm Dật Hiên không hiểu, nói “Hẳn là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt.” Ngô Tranh hơi cười cười “Nhất định là chuyện tốt. Sau này hai người có thể dùng nó để che giấu chính mình.”
“Ừm, đúng vậy.” Lâm Tôn cũng gật đầu.
Thẩm Tu Lâm nhìn Ngô Tranh và Lâm Tôn, cười “Được rồi, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng không có khác nhau là mấy. Thế nào đều được.”
Lâm Tôn theo bản năng cảm thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển hẳn là đang cố ý che giấu gì đó.
Nhưng mà, điều mà hai người kia không muốn nói ra, hẳn cũng là bí mật của riêng hai người, không nói ra cũng được.
Lâm Tôn liếc về phía Ngô Tranh, hiển nhiên là Ngô Tranh cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn không để ý tới.
Vì vậy, Lâm Tôn hơi nhếch môi cười.
Bọn họ hiện tại đều ở trên cùng một cái thuyền, rất nhiều chuyện thật sự không cần thiết phải theo đuổi tới cùng.
Ngược lại, Lâm Tôn cảm thấy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có càng nhiều lá bài tẩy thì càng tốt.
Ngô Tranh cũng nghĩ như vậy, trên thực tế, tình huống của Ngô Tranh còn lệ thuộc hai người kia nhiều hơn so với Lâm Tôn.
Ít nhất, Lâm Tôn hiện giờ vẫn còn tự do.
Nhưng Ngô Tranh lại thực sự dính liền lấy hai người kia. Trong ý thức hải của Ngô Tranh vẫn còn lưu lại tinh thần lực của Đông Phương Hiển.
Cho nên, dù Ngô Tranh có muốn một mình rời đi cũng không được, phải cam tâm tình nguyện nhảy lên thuyền của hai phu phu nhà Đông Phương Hiển rồi!
Cũng bởi vì như vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ẩn giấu càng nhiều, bọn họ càng có lợi.
Mấy người ở đây gặp mặt nói chuyện một lúc, đều rời đi.
Biết Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không có chuyện gì, cũng không bị thương, thế là được rồi.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi tới phòng của Dương Phân, hỏi đối phương xem mấy ngày nay nay thân thể có tình huống khác thường gì không.
Dương Phân biết hai người hỏi cái gì, lắc đầu “Không có, không có tình huống gì khác thường cả. Ngược lại, bà cảm thấy thực lực mỗi ngày đều tăng lên rất nhanh.”
“Vậy sao.” Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày “Không biết điều này là tốt hay xấu nữa.”
Đông Phương Hiển cũng có chút lo lắng.
Dương Phân cười cười “Chắc là chuyện tốt, hai con cũng đừng lo lắng quá.”
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm chỉ có thể gật đầu, thực lực tăng nhanh, phải tính là chuyện tốt mới đúng?
Nếu Dương Phân cảm thấy đây là chuyện tốt, thì đây chính là chuyện tốt!