Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 39

Thẩm Tu Lâm cũng không nói chi tiết tình huống cho ông nội hắn, chỉ đơn giản nói Ngô Khánh Liễm không thích hợp, tốt nhất là lựa chọn một lần nữa, tốc độ cũng cần nhanh hơn.

Lão gia tử cũng không hỏi nhiều, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất phái một người nữa đi qua.

Hôm đó, Ngô Khánh Liễm cũng không mua bao nhiêu đồ vật, chỉ đặt vài cái đơn hàng.

Tuy rằng không cần Ngô Khánh Liễm hỗ trợ mua đồ, thế nhưng còn cần người nọ đến nghiệm chứng vấn đề thí nghiệm của Thẩm Tu Lâm.

Buổi chiều cùng ngày trong khách sạn, Thẩm Tu Lâm cho một ít thuốc ngủ vào trong đồ ăn của Ngô Khánh Liễm.

Sau đó, lúc buổi tối, Thẩm Tu Lâm ẩn mình đi vào dùng linh khí giúp đối phương tu bổ thân thể.

Lúc đi ra đã hơn mười một giờ khuya.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Tu Lâm đi vào gian phòng của Đông Phương Hiển ngay bên cạnh phòng mình.

Kỳ thực, vấn đề của Ngô Khánh Liễm hoàn toàn có thể để sang ngày thứ hai lại nói, thế nhưng cũng chẳng biết vì sao, Thẩm Tu Lâm muốn trước khi đi ngủ nhìn thấy Đông Phương Hiển một lần, do dự một chút rồi cuối cùng vẫn đi tới.

Gõ cửa, trong chốc lát, Đông Phương Hiển ra mở cửa.

Thấy là Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển nghi ngờ nói “Có việc?”

Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Là có chút việc.”

Thế nên Đông Phương Hiển nghiêng người nhường đường cho Thẩm Tu Lâm đi vào.

Thẩm Tu Lâm đi vào, Đông Phương Hiển đứng ngay tại cánh cửa, lúc đi qua, Thẩm Tu Lâm tựa hồ có thể cảm nhận được mùi vị hơi thở đặc biệt trên người đối phương.

Hơi thở kia, chẳng biết vì sao, làm cho hắn cảm thấy rất là quen, giống như tại nơi sâu thẳm nhất trong ký ức, hắn đã từng cùng hơi thở kia giao hoà.

Thẩm Tu Lâm đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn Đông Phương Hiển tìm tòi.

Đông Phương Hiển nghi hoặc “Hả?” Thế nào lại không đi nữa.

Thẩm Tu Lâm vẫn duy trì tư thế nghiêng người, cùng Đông Phương Hiển tư thế có chút gần gũi, nhẹ nhàng nói “Trên người Đông Phương có dùng nước hoa sao? Loại mùi thơm này rất đặc biệt, mua ở nơi nào thế, mùi vị thật dễ chịu.”

Đông Phương Hiển nghe vậy sắc mặt hơi hơi đổi một chút.

Thẩm Tu Lâm cho rằng mình nói đã xúc phạm đối phương, nam nhân bị nói đến mùi hương trên người có thể sẽ không cao hứng.

Dù rằng, kỳ thật nam nhân dùng nước hoa cũng rất nhiều…

“Xin lỗi, ta hỏi sai vấn đề?” Thẩm Tu Lâm liền nói ngay.

Đông Phương Hiển quay mặt, đi vào trong phòng.

Thẩm Tu Lâm đóng cửa lại, đi theo vào, lại nói một lần “Xin lỗi, Đông Phương…”

“Không có chuyện gì.” Đông Phương Hiển quay người, bình tĩnh quá mức ngắt lời đối phương “Ngươi tới vì chuyện gì?”

Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nói “Ta tu bổ lại kinh mạch trong cơ thể Ngô Khánh Liễm, ở bên trong kinh mạch của hắn vận chuyển một vòng, không dám làm nhiều, ngày mai cho đối phương quay về trước, tạm thời để tại bên người ông nội ta. Ta muốn biết tu bổ như vậy còn cần mấy lần?”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Sáu lần. Tổng cộng là bảy lần, nếu có hiệu quả thì sau mạt thế sẽ thể hiện ra.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ta biết rồi.”

Dứt lời, hai người cũng không biết nói cái gì nữa, Thẩm Tu Lâm cũng trầm mặc, bầu không khí có chút… mơ hồ ám muội.

Đông Phương Hiển tựa hồ cảm giác được cái gì, bình tĩnh đi đến bàn trong phòng cầm một cốc nước, sau đó nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Còn có việc gì sao?”

Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không có… Đông Phương, ngủ ngon.”

Đông Phương Hiển rũ mắt xuống, nhàn nhạt gật đầu.

Thẩm Tu Lâm xoay người đi ra ngoài.

Khi cửa phóng đóng lại, Đông Phương Hiển đột nhiên ngẩng đầu gắt gao nhìn về phía cạnh cửa. Y không nghĩ tới… khi trấn an tinh thần lực lần trước, lại sẽ biến thành tinh thần lực giao hoà.

Tinh thần lực giao hoà, Thẩm Tu Lâm thế nhưng lại cảm thấy được mùi vị tinh thần lực của y.

Tại thế giới của y, chỉ có hai người yêu nhau mới có tinh thần lực giao hoà, mới có thể cảm nhận được mùi vị riêng biệt có trên người nam nhân Kết Ấn Dấu.

Mỗi nam tử đặc biệt có Kết Ấn Dấu, loại dấu hiệu Kết Ấn này từ lúc sinh ra đã có, ngay từ đầu tinh thần lực đã cao hơn nhiều người thường, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh. Những nam tử có Kết Ấn tại vị diện của bọn họ sẽ gả cho người khác, dùng loại phương pháp phân bào t*ng trùng cùng với nam tử khác để kết thành hài tử có huyết mạch của hai người.

Đối với vị diện kia, mỗi nam tử Kết Ấn Dấu đều rất quý giá, thậm chí còn mang lại lợi ích rất lớn cho gia tộc.

Cho nên khi y vừa mới ra đời, y cũng được gia tộc coi trọng, đồng thời y còn là con trai trưởng của cha mẹ, ngay tại lúc đó liền hứa hôn với con trai trưởng cùng thế hệ của một đại gia tộc khác.

Nhưng mà khi y sáu tuổi, ngoại trừ tinh thần lực được kiểm chứng là quá mạnh mẽ, tinh thần lực của y còn có đặc thù thôn phệ lực lượng, loại năng lực này có thể nuốt chửng thực lực của người khác để tăng cường chính mình, làm cho mọi người run sợ.

Y có thể khiến người chết đi trong vô thanh vô tức, đồng thời nuốt chửng luôn tinh thần lực của người kia.

Loại năng lực này quá đáng sợ, cho nên, gia tộc vốn trước đó rất vui mừng vì thân phận Kết Ấn Dấu của y, nay lại trở nên kiêng kỵ.

Đặc biệt là khi y mười tuổi, trong gia tộc có một kẻ cùng thế hệ lớn hơn y năm tuổi vì muốn bắt nạt y mà bị y biến thành một kẻ ngớ ngẩn. Sau chuyện đó, y bị nhốt lại, nếu không phải y có thân phận “Con dâu chưa cưới” của đại gia tộc kia, thì e rằng bị trừng phạt càng nặng.

Tiếp sau, gia tộc bị người khiêu khích. Trong gia tộc không có ai có tinh thần lực có thể thắng được những kẻ đến khiêu khích kia, bọn họ nhớ tới y, đem y đẩy ra.

Trận chiến đó, y tuy rằng chỉ có mười lăm tuổi, thế nhưng trong thời khắc sống còn lại thắng lợi, y cắn nuốt tinh thần lực của đối phương, biến kẻ kia thành người ngớ ngẩn. Tinh thần lực của y tăng mạnh, không cách nào khống chế, người tới gần y đều bị thương tổn.

Từ đó về sau, tinh thần lực của y lưu lại một điểm di chứng.

Mỗi khi phát tác, không chỉ bản thân chịu đau đớn liên tục, nếu bên người còn có người khác, người đó sẽ bị công kích. Chính vì vậy, càng ngày càng nhiều người sợ y, căn bản không dám tới gần.

Coi như là “Vị hôn phu” trên danh nghĩa của y đến gia tộc cũng không dám đến gần y quá…

Mà khi thực lực của y càng ngày càng mạnh, ở trong gia tộc cũng không ai dám chọc giận y, người người đều sợ hãi y.

Mãi cho đến sau này, y bị người tính kế, khi chiến đấu với âm thú tinh tế bị hắc động cường đại hút đến không gian này, thực lực cũng biến thành chỉ có ba phần so với trước kia.

Y phát hiện dù chỉ có ba phần thực lực thì y tựa hồ vẫn có thể đứng ở đỉnh cao của vị diện này. Nhưng thù hận hẳn nhất định phải báo, cho nên y muốn rời khỏi đây.

Chỉ là vị diện này rất kỳ lạ, tuy rằng mọi người thực lực không cao, có rất ít người có thể tu luyện, nhưng lại có vài người có đại cơ duyên.

Ví dụ như, Thẩm Tu Lâm. Hắn chết, thế nhưng thế giới ý thức lại cho hắn quay lại ba năm trước. Đây chính là đại cơ duyên. Y nếu có thể ở bên cạnh người có đại cơ duyên của thế giới này thì thế giới ý thức sẽ có hảo cảm với y, có thể rời khỏi đây. Thế nhưng, không nghĩ tới sẽ có những chuyện bất ngờ xuất hiện…

Tinh thần lực giao hoà, người kia, lại có thể cảm nhận mùi vị Kết Ấn Dấu tinh thần lực trên người mình.

Cái này, tính là gì?

Sống hơn hai mươi năm chưa từng có người tiếp xúc thân mật với y. Thế mà ở nơi đây, bất ngờ mất đi nụ hôn đầu, thậm chí suýt nữa bởi vì dược vật mất đi kiềm chế mà… **. (đây là tác giả ghi nha, ** hẳn hoi)

Đối với Kết Ấn Dấu mà nói, nụ hôn đầu cũng rất quan trọng, nó mang ý nghĩa bước đầu tiên tán đồng tinh thần lực.

Chỉ có tinh thần lực được chấp nhận, mới có thể cùng người kia tinh thần lực giao hoà, thậm chí, kết hợp.

Càng sâu hơn là, tại trong thế giới của bọn họ, Kết Ấn Dấu rất quý giá, những điều bị yêu cầu cũng rất nghiêm khắc. Dấu có thể trợ giúp Người Nắm Giữ (tức là vị hôn phu hoặc chồng) trưởng thành về mặt tinh thần lực cũng như biến dị. Vì vậy, Dấu từ sau khi được định ra hôn ước, cả người đều sẽ thuộc về vị hôn phu.

Chỉ có Đông Phương Hiển là ngoại lệ, tinh thần lực của y quá mạnh, đồng thời có tính chất đặc thù khiến cho người khác căn bản không dám tới gần, nếu như muốn tới gần sẽ có nguy cơ bị thôn phệ, không những không chiếm được tăng trưởng, mà ngược lại có thể bị mất đi hoàn toàn.

“Vị hôn phu” kia của y mặc dù sau khi y mười sáu tuổi trưởng thành, mấy lần đến gia tộc của y, hẹn y ra ngoài, nhưng cũng chưa bao giờ dám tới gần y…

Mặc dù khi đó y có nghĩ tới, chỉ cần người này không sợ tinh thần lực thôn phệ của y, y nhất định sẽ nghĩ biện pháp khống chế bản thân, cũng sẽ trợ giúp đối phương tăng trưởng. Chỉ tiếc là người kia vẫn luôn làm cho y thất vọng.

Mãi cho đến khi y bị tính kế… Trong việc này, không hẳn không có bóng dáng của “vị hôn phu tốt” kia.

Muốn cùng y huỷ hôn thì cứ nói thẳng, còn nghĩ muốn y chết? Y đã chết, đối phương sẽ không có điểm gì sai, có khi còn được gia tộc của y “nhận lỗi”? Nghĩ tới thật tốt đẹp a.

Mối thù này, y có thể nào không báo?

Cho nên, y phải trở về, thế giới kia tuy rằng chẳng có gì tốt, nhưng là y sinh ra ở nơi đó, có chính mình quê quán. Y không thèm để ý gia tộc, thế nhưng mẫu thân của y cũng thực sự thương y, yêu y. Y còn sống, không thể bỏ lại mẫu thân mà không quản được…

Về phần người phụ thân luôn khiếp sợ chính mình, còn muốn dùng mình để đổi lấy chỗ tốt, quên đi.

Chính vì mọi thứ, y thực sự phải trở về… Thế giới này, y không nên lưu lại.

Thẩm Tu Lâm…

Nghĩ đến cái tên này, trong mắt Đông Phương Hiển rất nhanh lướt qua một tia gì đó, lại rất nhanh tĩnh lặng lại.

Tình cảm không nên có thì không nên bắt đầu, huống chi, tinh thần lực giao hoà lần trước chỉ là ngoài ý muốn… Chỉ là ngoài ý muốn.
Bình Luận (0)
Comment