Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm bắt đầu tìm cơ quan cùng thông đạo.
Thế nhưng, hai mươi phút sau vẫn không có thu hoạch gì.
Mà ngay lúc này, Thẩm Tu Lâm phát hiện một vấn đề.
“Đông Phương, ngươi có cảm thấy hay không, tấm kính phía trên… giống như đang hạ thấp xuống?”
“Hạ xuống?” Đông Phương Hiển hơi sững sờ, sau đó nhìn lên trên. Hình như, so với lúc nãy, quả thực đang hạ xuống.
Thẩm Tu Lâm nhất thời nheo mắt lại.
Lúc này, phía trên bỗng nhiên hạ xuống bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm hơi đổi một chút “Đông Phương, thứ này có lẽ muốn ép xuống?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Thử công kích lại nó xem, nhưng mà, lần này tập trung ở một điểm.”
Thẩm Tu Lâm lập tức hiểu được ý của đối phương, hắn gật đầu “Được, ta hiểu rồi. Để ta.”
Đông Phương nghe vậy, lông mày hơi giật giật, thế nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm liền ngưng tụ tinh thần lực thành một đường, sau đó đâm lên phía trên, đường tinh thần lực này đụng tới mặt kính thì phản xạ trở về.
Lần này công kích thăm dò toàn bộ đều tác dụng lên người Thẩm Tu Lâm.
Nhưng Thẩm Tu Lâm đã chuẩn bị trước, cũng không có gì xảy ra.
Thuỷ Bạch Sắc lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Ta thử xem, nhưng cần người kia hỗ trợ.”
Người kia, đương nhiên là Đông Phương Hiển.
Có thể thấy được Thuỷ Bạch Sắc không thích Đông Phương Hiển chút nào. Hoặc là, nói nó sợ càng chuẩn xác một chút.
“Ngươi muốn làm như thế nào?” Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi trước nay không nói, sao tự dưng lại lên tiếng?”
Thuỷ Bạch Sắc nói “Bởi vì bây giờ sắp không kịp nữa rồi.”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Dùng tinh thần lực hợp kích, thế nhưng ngươi không thể nhân cơ hội này mà thôn phệ năng lượng của ta.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ta mà muốn thông phệ ngươi, không cần thương lượng với ngươi làm gì.”
“Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc giận dữ, nhưng là nghĩ tới, đối phương nói đúng.
Nếu như đối phương thực sự muốn thôn phệ năng lượng của nó, chủ nhân của nó chắn chắn sẽ không bảo hộ nó đâu.
Ngẫm lại đều cảm thấy đau lòng a.
“Ngươi cảm thấy hai người hợp kích thì có tác dụng?” Đông Phương Hiển nhàn nhạt chất vấn.
Thuỷ Bạch Sắc không phục nói “Đương nhiên, tinh thần lực của ta không phải tinh thần lực phổ thông, mà tinh thần lực của ngươi lại có tính chất thôn phệ, hai cái kết hợp, uy lực rất lớn.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhất thời nói “Vậy sao trước kia ngươi chưa từng nói tới?”
Thuỷ Bạch Sắc uỷ khuất mếu máo “Chủ nhân, mấy thứ này đều muốn tiêu hao sức mạnh bản nguyên của ta. Ta hấp thụ mà không bằng tiêu hao thì ta liền xong, rất có thể đẳng cấp cũng thoái hoá đó.”
Thẩm Tu Lâm nhấp môi, không nói gì nữa.
Đông Phương Hiển đi sang một bước.
Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc hoá thành bộ dáng khuy áo dán lên ngực Đông Phương Hiển, sau đó hai người hợp lực.
Tinh thần lực khổng lồ của Đông Phương Hiển hoá thành hình dạng sợi tơ, năng lượng của Thuỷ Bạch Sắc lại có chút màu sắc, không giống không màu như của Đông Phương Hiển, Thuỷ Bạch Sắc có màu trắng nhàn nhạt.
Hai người hợp lực thì tinh thần lực lại biến thành màu xám nhạt, sau đó, sợi tơ màu xám nhạt này công kích lên phía trên.
Lần này, Đông Phương Hiển không bị phản xạ lại, sợi tơ màu xám chạm đến tấm thuỷ tinh thì chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, thuỷ tinh bị vỡ một lỗ thật to.
Sau đó, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nhân cơ hội nhảy tới phía trên.
Dùng tinh thần lực hoá thành gió xoáy nâng lên bản thân, sau đó vừa lên tới mặt trên, Trương Tô Hàng đứng cách hai người một khoảng sau một cánh cửa, sắc mặt đối phương có chút âm trầm, Lãnh Truyện Phong thì không thấy đâu.
“Haha, thật sự là không ngờ tới, lại có một trong Ngũ Sắc ở đây.”
Trương Tô Hàng híp mắt lại nói, thế nhưng đáy mắt lại nhanh chóng lướt qua một vệt tham lam.
“Ngũ Sắc? Là cái gì?” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
“Thẩm thiếu giả bộ như thật đấy, một trong Ngũ Sắc ngay tại trên người Thẩm thiếu, Thẩm thiếu lại nói không biết là thứ gì. Hôm nay coi như là ta tính sai, nhưng mà Thẩm thiếu, ngày còn dài, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.”
Nói xong, Trương Tô Hàng muốn chạy vào một cửa ngầm, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại cùng nhau công kích tới.
Nhưng, Trương Tô Hàng cười gằn, lấy ra một thứ.
Vật đó, chính là viên đá bọn họ đang tìm.
Công kích của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển một trước một sau tới, nhưng tất cả đều bị viên đá Trương Tô Hàng cầm trên tay chặn lại.
Ngay sau đó, đối phương cất viên đá, chạy vào trong cửa ngầm.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đuổi tới, nhưng cửa đã đóng lại. Hai người nhìn nhau, dùng lực phá cửa, lại phát hiện ra một thông đạo đen như mực, hai người xuống thông đạo đuổi theo…
Chạy mãi, cuối cùng chạy tới cuối đường, khi hai người ra đến nơi, lại phát hiện bọn họ đã ra khỏi nhà xưởng khi nãy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm cau mày nói “Vậy đã ra khỏi chỗ đó.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Trương Tô Hàng cũng đã chạy mất, bọn họ muốn quang minh chính đại quay về Lãnh gia.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, Lãnh Truyện Phong không thể không về Lãnh gia.”
Đông Phương Hiển nói “Sẽ có cơ hội giao tranh, thế nhưng Trương Tô Hàng kia rất quái lạ… Hắn biết rất nhiều thứ. Nghe Long Thành Uyên nói, dị năng của hắn cũng rất đặc thù, Lãnh Truyện Phong rõ ràng chết rồi, lại được hắn cứu sống, cũng không biết hắn dùng phương thức gì, ta luôn cảm thấy trên người hắn có chút quái lạ.”
Đời trước Trương Tô Hàng không để lộ ra cái gì, căn bản không giống như bây giờ, đời trước Trương Tô Hàng sau mặt thế thì tinh thần lực dừng lại ở cấp một, cấp hai rất lâu, không hề giống hiện tại, đối phương biết được quá nhiều.
Hơn nữa, đối phương thức tỉnh song hệ dị năng.
Nếu như không phải vẫn là gương mặt cũ, căn bản đã trở thành hai người khác hoàn toàn nhau.
Hơn nữa, đời trước Trương Tô Hàng hẳn là không cùng Lãnh Truyện Phong chân chính ở bên nhau, nếu như chính thức ở cùng nhau, Thẩm Tu Lâm không thể không nhận ra được.
Thế nhưng đời này Trương Tô Hàng, dù cho bản thân cùng Lãnh Truyện Phong đã chia tay, thế nhưng, Trương Tô Hàng không thể lập tức thay đổi quá nhiều như vậy.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Thấy Thẩm Tu Lâm im lặng không nói lời nào, Đông Phương Hiển không khỏi lên tiếng hỏi.
Thẩm Tu Lâm khẽ lắc đầu, y hiểu, Thẩm Tu Lâm nói trước kia chính là đời trước, đời này, Thẩm Tu Lâm hiện giờ cũng chính là lần đầu thấy Trương Tô Hàng.
Chỉ là… ngoại trừ gương mặt giống, những cái khác đều không giống? Đột nhiên, Đông Phương Hiển nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là…
Trên vị diện này căn bản không thể xảy ra… Trừ phi…
Trừ phi có người giống y đã tới vị diện này.
Mà nếu thực như vậy… Sắc mặt Đông Phương Hiển thay đổi.
“Đông Phương?” Thẩm Tu Lâm nhìn sắc mặt Đông Phương Hiển, không khỏi lo lắng.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Trở về lại nói.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Kình Thương cùng Lô Thuỷ còn ở bên trong, chúng ta đi vào một chút.”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi vào đi, ta chờ ở bên ngoài.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Sau khi Thẩm Tu Lâm mang theo Long Thành Uyên rời đi, Đông Phương Hiển thả tinh thần lực ra, dùng hình thức trải rộng ra khắp phạm vi xung quanh.
Nhưng mà Đông Phương Hiển cũng không tìm thấy thứ gì.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm mang theo Kình Thương bọn họ đi ra, vì vậy, Đông Phương Hiển không dấu vết thu hồi tinh thần lực lại.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển gật đầu “Ra rồi?”
“Ừm, chúng ta đi tiếp chỗ khác, tìm Thập Quang. Còn có năng lượng thể mà Thuỷ Bạch Sắc cảm nhận được, chúng ta cũng đi xem sao.”
“Ừ.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu.
Vì vậy, mấy người tiếp tục đi tới phương hướng mà Thuỷ Bạch Sắc đã chỉ.
Mà bên này, sau khi viên đá kia biến mất, nhà xưởng không có dị thường gì.
Đồ có thể huỷ thì cũng đã huỷ, khi nãy Thẩm Tu Lâm đi vào cũng đi một vòng xem xét, thế nhưng cũng không phát hiện gì.
Loại cảm giác rợn tóc gáy đã không còn, cho nên, bọn họ đành đi ra.
Bạn đang �
Kình Thương cùng Lô Thủy không cùng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tiếp tục đi mạo hiểm, bọn họ dù sao cũng không có dị năng.
Hơn nữa, vật bọn họ muốn tìm đã bị Trương Tô Hàng lấy đi, trước mắt không có kế hoạch, chỉ dựa vào bọn họ lại không thể lấy vật đó khỏi Trương Tô Hàng.
Cho nên, Kình Thương cùng Lô Thuỷ trước hết về Thẩm gia căn cứ.
Bọn họ cầm theo tín vật của Thẩm Tu Lâm, tới đó tự nhiên sẽ có người tiếp đón cùng sắp xếp.
Ngược lại là tuyết lang cùng Long Thành Uyên cùng lên đường với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.
Bộ dáng của Long Thành Uyên bây giờ, nếu như muốn trở lại bộ dáng con người, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển ước chừng là hy vọng duy nhất.
Cũng không biết tại sao, Long Thành Uyên khi nhìn thấy hai người thì đã có loại cảm giác, nếu như mình muốn biến thành người, nhất định phải ở cạnh hai người này.
Hơn nữa, Trương Tô Hàng biết sự tồn tại của bản thân, nếu như biết hình dáng hiện tại và bản thân có tinh thần lực, Trương Tô Hàng nhất định sẽ không bỏ qua. Ở bên ngoài còn có biến dị động vật, tang thi, sẽ không thể an toàn được.
Quan trọng nhất là, Long Thành Uyên là người, không muốn vĩnh viễn làm một động vật.
Coi như thân thể không còn, cũng muốn thông qua phương thức nào đó mà biến thành người.
Cho nên Long Thành Uyên quyết định mang theo tuyết lang đi cùng Thẩm Tu Lâm. Hơn nữa, trải qua sự tình trong công xưởng lúc nãy, Long Thành Uyên cảm thấy đi cùng Thẩm Tu Lâm, mạnh hơn nhiều so với người khác.
Ít nhất hai người kia không cho thủ hạ đi chịu chết, hơn nữa, có quyết đoán, cái gì cần lấy, cái gì cần bỏ.
Ở bên ngoài hiện giờ quá nguy hiểm, cùng họ, an toàn hơn một chút. Long Thành Uyên cũng muốn bản thân trưởng thành hơn, muốn cường đại hơn, vậy nhất định phải mạo hiểm.
Mà Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đối với việc có thêm người hỗ trợ thì cũng không từ chối.
Tinh thần lực của tuyết lang không bằng Thẩm Tu Lâm, thế nhưng tốc độ khôi phục rất nhanh, lại có Long Thành Uyên giúp nó, hiện tại tuyết lang đã lấy lại được dáng vẻ uy phong. Tuyết lang lại có cái mũi rất nhạy bén, theo Long Thành Uyên nói, đôi mắt của nó cũng có tác dụng khác. Đôi mắt đó có thể nhìn thấu ảo cảnh, không bị tinh thần lực của người khác mê hoặc, dụ dỗ.
Chính vì những điều này, Thẩm Tu Lâm cũng không ngại tiếp nhận tuyết lang.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, lần này, là đi đến nơi Thuỷ Bạch Sắc nói.
Thuỷ Bạch Sắc xác định nơi đến, sau một tiếng, mọi người đi bộ tới một khu đất hoang.
Nơi này là vùng hoang dã, cỏ dại mọc um tùm.
Có chút cỏ dại có khả năng là biến dị. Thẩm Tu Lâm bọn họ nhìn thấy có một đám cỏ bỗng nhiên vươn lên rất cao, kéo một con chim nhỏ đang bay ở trên không xuống đám cỏ.
Cũng không lâu lắm, xương cốt bị một đám cỏ ném ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm nói “Nếu như đây không phải là cỏ, ta còn cho là ta đang nhìn thấy hoa ăn thịt người.”
Đông Phương Hiển nói “Biến dị, có đặc tính giống như hoa ăn thịt người.”
Thẩm Tu Lâm nói “Chúng ta cẩn thận một chút, nếu như có hoả hệ dị năng giả thì tốt rồi.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Ta có thể thay thế hoả hệ dị năng.”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Dùng tinh thần lực chuyển hoá thành hoả diễm, ta sợ ngươi sẽ mệt, hơn nữa nơi này cỏ dại cũng nhiều lắm.”
Mấy lời này là thực, dùng tinh thần lực hoả diễm xác thực tiêu hao rất nhiều.
Thẩm Tu Lâm quan sát phía trước, nói “Trước tiên chúng ta dùng đạn lửa xem sao, dọn dẹp bên đó một chút, bằng không, coi như chúng ta không sợ, nhưng bị cuốn lấy cũng tương đối phiền phức. Trước tiên xác định cái nào là cỏ bình thường, cái nào là biến dị. Như vậy chúng ta xử lí cũng không cần quá vất vả.”
Đông Phương Hiển nghe vậy gật đầu “Vậy được…”
Thế nên, Thẩm Tu Lâm lấy một ít đạn lửa từ trong không gian ra, sau đó trực tiếp dùng tinh thần lực ném đi…