Ánh mắt Đông Phương Hiển ngưng lại… Hai tay của y xiết chặt, nhưng cuối cùng lại không tiến lên…
Cánh tay của Thẩm Tu Lâm bị thương một mảng lớn, loại đau đớn này quả thực vô cùng khó chịu, nhưng cũng không phải là không nhẫn nhịn được.
Hơn nữa, chính vì cánh tay bị thương, sự hung ác cùng chút dục vọng giết chóc phảng phất dưới đáy lòng của Thẩm Tu Lâm bị khơi lên.
Thẩm Tu Lâm ra tay cũng ác liệt hơn, tinh thần lực điên cuồng vận dụng, khi hắn làm như vậy, bỗng nhiên, có một loại cảm ngộ mơ hồ.
Thẩm Tu Lâm cảm giác được, khi tinh thần lực của mình hoàn toàn tập trung lại, động tác của tang thi trước đó vốn đang rất nhanh lại trở nên chậm hơn một chút.
Khi một cái móng vuốt của tang thi tấn công về phía mặt của hắn, nếu là lúc trước, Thẩm Tu Lâm chỉ có thể vất vả né tránh, thì hiện tại, Thẩm Tu Lâm phát hiện… hắn hoàn toàn né tránh được.
Hơn nữa không chỉ né tránh, mà còn có thể phản kích lại.
Vì vậy, khi móng vuốt tang thi cào tới, ánh mắt của Thẩm Tu Lâm trở nên mãnh liệt, chính hắn cũng không biết, thời khắc này, hai mắt của hắn trở nên đen như mực.
Màu đen này vừa xuất hiện, trong thân thể Thẩm Tu Lâm đột nhiên giống như nhiều hơn một thứ gì đó.
Đó là… cảm giác quen thuộc của dị năng.
Đời này, hắn không biết vì lý do gì mà không thức tỉnh lôi hệ dị năng, hắn từng hỏi qua Đông Phương Hiển, nhưng Đông Phương Hiển cũng không biết đáp án.
Sau đó, hắn nghĩ, không còn lôi hệ dị năng cũng không cần quá lo lắng. Tinh thần lực dị năng của hắn đã rất mạnh, khả năng công kích càng có hiệu quả hơn so với lôi hệ dị năng, thế nên hắn cũng không để ý tới nữa.
Thế nhưng hiện tại… Hắn một lần nữa lại cảm giác được dị năng quen thuộc của đời trước.
Vì thế, giống như nước chảy thành sông, khi Thẩm Tu Lâm né tránh móng vuốt của tang thi thì sử dụng lôi điện. Lôi điện đánh thẳng xuống đầu tang thi. Hơn nữa, lôi hệ dị năng mà hắn sử dụng còn tăng thêm tinh thần lực cùng công kích.
Đây mới thật sự là song hệ phối hợp phát huy.
Đầu của tang thi cấp năm kia bị lôi điện nổ tung, cả người từ giữa không trung rơi xuống. Thẩm Tu Lâm không ngừng cố gắng, ngay khi một tang thi khác muốn tới gần hắn, hắn không những không tránh ra, mà còn đạp một cước. Lúc này, mũi chân của hắn cũng xuất hiện lôi điện.
Một cước này hoàn toàn đá vào trên ngực tang thi, theo lý mà nói thì đối với tang thi, đây không phải là một đòn trí mạng. Thế nhưng tang thi lại bị đá bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Nhìn kỹ lại, trên ngực của tang thi thủng một cái lỗ, hơn nữa còn có lôi điện lưu chuyển bên trong, đồng thời, lôi điện còn trực tiếp tấn công vào não, cho nên, kỳ thực não bộ của tang thi đã bị đánh hỏng.
Não mà đã hỏng, đương nhiên là nằm im không bò dậy được.
Lúc này, tang thi mà Thẩm Tu Lâm cần đối phó chỉ còn lại một cái.
Phía bên kia, Tuyết Lang đã giải quyết xong một tang thi cấp năm, cũng không có thương tích gì.
Thẩm Tu Lâm nhìn một cái tang thi cấp năm còn lại. Nó đã có chút trí tuệ, tựa hồ hiểu được bản thân sẽ phải chết, thế nên nó quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo, chỉ khống chế lôi điện đánh xuống đầu tang thi. Tang thi theo bản năng mà né tránh, thế nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một chút.
Lôi điện của Thẩm Tu Lâm đốt nửa người của tang thi đều cháy khét.
Tang thi kêu một tiếng giống như đau đớn, sau đó tiếp tục bỏ chạy. Thẩm Tu Lâm lại dùng lôi điện công kích, lần này, tang thi đã mất đi nửa người không thể tránh né nữa, bị đánh nát thành mảnh nhỏ, chỉ để lại một viên tinh hạch màu xanh lam xinh đẹp.
Thẩm Tu Lâm cũng không đi qua nhặt viên tinh hạch kia, mà quay đầu trở lại hỗ trợ Tuyết Lang.
Vốn Tuyết Lang cũng có thể tự mình giải quyết tang thi cấp năm còn lại, thêm vào Thẩm Tu Lâm thì càng không cần phải nói.
Không chút vất vả, tang thi cấp năm cuối cùng cũng chết ở trong tay Thẩm Tu Lâm.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Tu Lâm khôi phục lại màu đen bình thường.
Hắn quay người lại, Đông Phương Hiển bước nhanh tới “Ngươi sao rồi?”
Thẩm Tu Lâm cười “Ta có thể nói hiện giờ ta rất tốt sao?”
Hai mắt Đông Phương Hiển hơi ngưng một chút, một lát sau, y khàn khàn nói “Ngươi thức tỉnh lôi hệ dị năng, rất lợi hại.”
Không sai, khi giết chết mấy cái tang thi cấp năm, Thẩm Tu Lâm không biết vì lí do gì lại có thể kết hợp dùng lôi điện cùng tinh thần lực, y có thể cảm giác tới đẳng cấp dị năng của đối phương đã đạt tới cấp tám.
Mà chính y, hiện giờ cũng chỉ là cấp mười hai mà thôi.
Thẩm Tu Lâm tiến bộ rất nhanh…
Đến Đông Phương Hiển cũng khen hắn lợi hại, Thẩm Tu Lâm cười càng tươi hơn “Đông Phương, ta rất lợi hại?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Đúng vậy, ngươi mạnh lên rất nhiều. Đặc biệt là khi nãy, sức mạnh tấn công như vậy, đã đạt tới trình độ cấp tám.”
Thẩm Tu Lâm sững sờ “Đông Phương, ngươi chắc chắn chứ? Cấp tám? Không thể nào, ta cảm giác dị năng của ta chỉ đột phá tới cấp sáu thôi. Tinh thần lực thì đến tầng thứ ba.”
Đông Phương Hiển im lặng, sau đó chậm rãi nói “Ta cũng không nghĩ tới tinh thần lực của ngươi khi đạt tới tầng thứ ba lại tương đương với dị năng cấp tám. Đẳng cấp của môn công pháp mà ngươi tu luyện có lẽ rất cao.”
“Vậy sao?” Thẩm Tu Lâm mở to mắt, đột nhiên cười “Đông Phương có muốn học không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu, cũng cười “Không cần, tinh thần lực của ta đặc biệt, công pháp đang tu luyện hiện giờ rất ổn, hơn nữa lại thích hợp với ta. Nếu bỗng nhiên đổi một loại khác, chưa chắc đã tốt được như bây giờ.”
“Được rồi, nhưng cũng có thể tham khảo mà, nếu có thể kết hợp ưu điểm lại, đây không phải là càng tốt hơn hay sao?” Thẩm Tu Lâm nói, nghĩ tới cách thay đổi công pháp mới mẻ nào đó.
Đông Phương Hiển nghe vậy, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó gật đầu cười “Được.”
Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển cười mấy lần, nếu không phải thời gian và địa điểm không đúng, suýt chút nữa đã nhào tới hôn lên…
Nhưng mà, hắn vẫn nhịn xuống.
Hiện giờ không phải thời điểm tốt nha.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Khi về nhà, ta có một niềm vui bất ngờ cho ngươi.”
Đông Phương Hiển nghe vậy hơi nhíu mày “Bất ngờ? Cái gì bất ngờ?”
Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói “Nếu là bất ngờ thì nhất định phải về tới nhà rồi mới biết được nha, hiện giờ vẫn phải giữ bí mật.”
Đông Phương Hiển không nói gì nữa.
Thẩm Tu Lâm cũng không nói lan man nữa, nhìn về phía trước “Chúng ta cũng nên đi xem xét một chút, có lẽ có thể thấy được tang thi đẳng cấp cao hơn mà ngươi nói.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Hai người cùng nhau đi về phía trước.
Đám Tuyết Lang, Long Thành Uyên, Tiểu Tùng chạy theo phía sau.
Trận chiến đấu lúc nãy, Tiểu Tùng cùng Thuỷ Bạch Sắc không tham gia vào.
Nếu không thì Thẩm Tu Lâm có thể chiến đấu thoải mái hơn một chút. Nhưng cũng nhờ trận đấu vừa rồi mà đẳng cấp dị năng của hắn mới có thể tăng lên.
Hiện giờ, cánh tay vốn đang chảy máu cũng không tiếp tục chảy nữa, theo đẳng cấp càng tăng lên thì năng lực hồi phục cũng mạnh hơn.
Cho nên, cánh tay của Thẩm Tu Lâm đã ngưng chảy máu, thậm chí đã bắt đầu kết vảy.
Nếu như phải tiếp tục chiến đấu với tang thi cấp năm, dù có bị cào thương thì cũng không nghiêm trọng như trước nữa.
Đông Phương Hiển đi về phía trước nhưng tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên cánh tay của Thẩm Tu Lâm
Thẩm Tu Lâm nắm tay đối phương “Không sao, không chảy máu nữa, yên tâm.”
Đông Phương Hiển chậm rãi nói “Không cần băng bó sao?”
Thẩm Tu Lâm không để ý, lắc đầu “Không cần đâu, băng bó rồi lúc sau phải chiến đấu với tang thi thì sẽ rất phiền phức.”
Đông Phương Hiển nhíu mày.
Thẩm Tu Lâm thấy đối phương như vậy, cũng không muốn đối phương tiếp tục lo lắng cùng không vui, hắn cuốn tay áo lên.
“Ngươi xem, đã kết vảy rồi. Đẳng cấp dị năng của ta tăng lên, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn so với lúc trước.”
Đông Phương Hiển nhìn vết thương của Thẩm Tu Lâm, rốt cuộc không tiếp tục cưỡng ép nữa, hai người cùng nhau đi về phía trước.
Khi đi tới một mảnh đất trống, Thẩm Tu Lâm phát hiện tất cả máy móc của công xưởng trong tầng này dường như đều bị chồng chất ở nơi đây.
Hơn nữa, cũng không phải kiểu xếp lộn xộn lung tung, tất cả máy móc đều được đặt dựa vào tường, máy này xếp đè lên máy khác.
Ở phía trên cùng, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn thấy được hai bóng người.
Hai người này nhất định là tang thi. Bọn họ tay nắm tay, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây.
Lại nhìn tới khuôn mặt của bọn họ, điều đáng ngạc nhiên là không hề có chút dấu vết thối rữa nào.
Chỉ có vành mắt của bọn họ là màu xanh đen, hơn nữa cũng rất đậm. Riêng điều này thôi cũng có thể nhìn ra bọn họ khác với người bình thường.
Không thể không nói, hai người kia là tang thi sạch sẽ nhất mà Thẩm Tu Lâm nhìn thấy tính đến bây giờ.
Hai nam nhân này, thế nhưng vẫn cầm tay nhau, nhìn thấy mấy người Thẩm Tu Lâm đi tới cũng không nhúc nhích, có vẻ hoàn toàn không hề bất ngờ.
Thẩm Tu Lâm thấy vậy, nhìn về phía Đông Phương Hiển.
“Hai người kia, Đông Phương, ngươi biết là cấp mấy không?”
Đông Phương Hiển im lặng dò xét, sau đó nói “Cấp bảy.”
Thẩm Tu Lâm nghĩ tới Đông Phương Hiển lúc nãy đã nói, đẳng cấp dị năng của mình khi tiến vào một trang thái đặc thù thì mới có thể phát huy tới cấp tám, lúc bình thường thì chỉ có cấp sáu mà thôi.
So với hai cái tang thi này, chênh lệch hẳn một cấp.
Ở đời trước, cả thành phố này chỉ có tang thi cấp hai cao nhất mà thôi. Thế nhưng hiện tại, lại có đến hai cái tang thi câp bảy.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy dường như cả thế giới này đều đang ghét bỏ hắn.
Nếu hiện giờ không có Đông Phương Hiển ở đây, coi như là mình đến, cũng là đi tìm chết có đúng không?
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Tu Lâm cười nói “Hai tang thi cấp bảy, có lẽ ta cũng có thể thử với bọn họ một chút, nói không chừng còn có thể nắm vững được cảm giác đặc thù khi nãy. Đông Phương cũng nói qua lúc đó đẳng cấp dị năng của ta lên tới cấp tám đúng không?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Được, vậy thử một chút, nhưng đừng miễn cưỡng quá, dù sao hiện giờ vẫn cách biệt một cấp bậc.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười gật đầu.
Hai ngươi nói xong, Thẩm Tu Lâm cũng không vội vã ra tay, mà là nhìn về phía hai cái tang thi cấp bảy kia.
“Thủ hạ của các ngươi hiện tại đều chết hết rồi, các ngươi còn rất bình tĩnh a.”
Một trong hai tang thi kia bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, đột nhiên nói “Các ngươi có một trong Ngũ Sắc?”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Các ngươi còn biết tới Ngũ Sắc?”
Tang thi kia thấy Thẩm Tu Lâm không phủ nhận thì không biết nghĩ tới điều gì, trong chốc lát cũng im lặng.
Đông Phương Hiển bỗng nhiên lên tiếng “Cấp bậc của các ngươi làm sao lại tăng nhanh như vậy?”
“À, các ngươi hỏi cấp bậc của chúng ta sao, cũng không phải bí mật gì, là do năng lượng thể.”
Nói xong, tang thi kia từ trong áo lấy ra hai viên năng lượng thể tinh khiết.
Một viên năng lượng thể như vậy ước chừng tương đương với hai viên nội đan của động vật có thực lực khá mạnh.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đồng thời nheo mắt lại, đặc biệt là Đông Phương Hiển, ánh mắt của y dừng tại trên viên năng lượng thể kia.
Thẩm Tu Lâm lại hỏi “Thuỷ Bạch Sắc, viên năng lượng thể hắn cầm là tinh khiết sao?”
Thuỷ Bạch Sắc gật đầu “Tinh khiết. Thế nhưng đẳng cấp cũng không phải quá cao, ít nhất là còn kém xa Ngũ Sắc Thập Quang chúng ta.”
Không ngờ tang thi kia lại gật đầu “Không sai, so với Ngũ Sắc Thập Quang quả thực là kém xa. Từ khi tu luyện tới cấp bảy, trong đầu chúng ta có thêm một ít thứ gì đó, có một thanh âm nói cho chúng ta biết, chỉ cần thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang thì chúng ta có thể khôi phục thành nhân loại bình thường, hơn nữa thực lực cũng không bị giảm xuống.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn nghiêm túc. Đông Phương Hiển cũng nhíu mày. Thuỷ Bạch Sắc thì trực tiếp giãy nảy lên.
“Cái gì. Ngươi nói cái quỷ gì thế. Các ngươi chỉ cần thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang thì có thể khôi phục thành nhân loại bình thường? Sao có thể như vậy được?”
Tang thi nhún vai một cái “Thanh âm đó chính là nói như vậy. Có thể hay không thì chẳng phải là thử một chút sẽ biết hay sao. Có thể làm người thìđương nhiên đâu có ai muốn làm quái vật. Huống chi chúng ta còn là quân nhân.”
Thẩm Tu Lâm nói “Các ngươi có Ngũ Sắc Thập Quang rồi thì làm sao biến thành người? Ăn luôn Ngũ Sắc Thập Quang rồi lấy năng lượng?”
“Thanh âm kia nói rằng, khi đã thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang, chúng ta sẽ tự biết phải làm thế nào.”
“Vậy sao?” Thẩm Tu Lâm đột nhiên cười “Các ngươi hiện giờ muốn làm gì? Tìm kiếm Ngũ Sắc Thập Quang? Có vẻ là các ngươi đã ở đây một thời gian khá dài đúng không? Đẳng cấp của các ngươi mạnh như vậy, muốn ra khỏi nơi này không phải sẽ rất dễ dàng sao? Vì lí do gì lại không rời đi?”
“Ngươi muốn biết?” Tang thi kia bỗng nhiên thể hiện một vẻ mặt khá giống như đang cười.
Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Đúng vậy, đương nhiên là muốn biết, nếu không thì hỏi làm gì.”
Tang thi tỏ ra bí ẩn khó lường rồi nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi sẽ sớm biết thôi.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, lúc này, bỗng nhiên mặt đất rung động. Hai cái tang thi kia dường như đã quen, nhưng mấy người Thẩm Tu Lâm lại suýt chút nữa không thể đứng vững được.
Ngay cả Đông Phương Hiển cũng gặp phải tình trạng tương tự.
Trận rung động này không giống với động đất bình thường, mà như là… có thứ gì đó đang lăn qua lộn lại vậy.
Cũng chính vì vật kia đang chuyển động cho nên mới khiến người khác đứng không vững.
“Là vật gì?” Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên hỏi.
Hai tang thi từ trên cao nhảy xuống, bọn họ vẫn nắm tay nhau như cũ. Tang thi mới vừa rồi nói chuyện cùng mấy người Thẩm Tu Lâm thì vẻ mặt coi như có chút đa dạng, trong khi đó, một cái tang thi còn lại thì hoàn toàn là lạnh lùng đông cứng. Thậm chí, từ đầu tới cuối đều không thèm liếc mắt nhìn hướng Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nói “Ở phía dưới có quái vật? Cho nên nơi này mới có nhiều tang thi như vậy?”
“Quái vật?” Tang thi kia cười, tiếng cười vô cùng chói tai. Cũng đúng thôi, dù sao tang thi đã là người chết, ngươi còn hi vọng thanh âm có thể êm tai hay sao, biết nói cũng đã là kỳ tích rồi.
Tang thi cấp năm khi nãy còn chưa thể nói chuyện, chỉ có chút trí tuệ đơn giản mà thôi.
Tang thi cười “Ngươi nói đó là quái vật cũng không sai. Quả thật là quái vậy, nhưng nếu không có quái vật kia, e là đẳng cấp của chúng ta cũngsẽ không tăng nhanh được như vậy. Các ngươi cho rằng nơi này chỉ là một công xưởng quốc phòng thôi có đúng không? Hoàn toàn sai lầm, nơi này vốn là hai công xưởng, một cái phía trên, một cái phía dưới. Công xưởng phía dưới từ xưa tới nay đều chưa từng có ai biết đến.”
Thẩm Tu Lâm hơi ngạc nhiên, nghĩ tới vấn đề kỳ quái mà mình cảm thấy “Nói cách khác, nơi này sở dĩ có nhiều tang thi là do tang thi phía dưới chạy lên?”
Tang thi kia nói “Đúng, ngươi nói đúng. Tang thi nơi này bỗng nhiên nhiều như vậy là do tang thi ở phía dưới chạy lên. Hơn nữa tang thi ở phía dưới lại mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, đó là do sự tồn tại của quái vật kia. Nếu không phải năng lượng thể của nó đã bị cướp gần hết thì có lẽ nó đã sớm từ dưới đó chạy thoát ra… Tuy rằng, kỳ thực chúng ta cũng là quái vật.”
Tang thi dùng thanh âm tự giễu nói. Thẩm Tu Lâm từ trong mấy lời này cũng có thể hiểu được một chút, đồng thời lại rất tò mò quái vật bên dưới. Thế nhưng, đối với hai tang thi này, dù không cảm giác được địch ý trên người bọn họ, Thẩm Tu Lâm vẫn cần đề phòng.
Không cùng chủng tộc, trong lòng nhất định có ẩn giấu.
Câu nói này mặc dù cũng không đúng hoàn toàn, thế nhưng không phải là không có chút đạo lý nào…
Cho nên, lòng phòng bị là phải có…