Lúc chuông cửa vang lên tôi đang ngồi ngẩn người trên ghế sopha, nghe thấy tiếng chuông reo có điều không hề muốn động đậy, chỉ định chờ người ta bỏ đi. Nhưng không ngờ yên lặng một lúc người đó lại lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào.
Giờ tôi mới nhớ, chìa khóa trước kia cho Tần Dục Minh, dù chia tay đã hơn một lần nhưng tôi vẫn không lấy lại — ngạc nhiên hơn là anh ấy còn chưa vứt đi, mà dù sao mọi thứ đều do anh thu dọn, có sót một chiếc chìa khóa cũng không hẳn là không thể.
Có điều móc nó trong chùm chìa khóa như vậy, anh nhìn thấy biết bao lần nhưng thật sự không nghĩ tới việc vứt đi sao?
“… Em ở nhà à.” Vẻ mặt anh thản nhiên giơ vài túi đồ trong tay lên, quen thuộc đi vào bếp phân loại cẩn thận rồi mới quay lại phòng khách. Tôi vẫn chỉ im lặng nhìn anh.
Muốn gặp anh, từ sau cú điện thoại nhận được tối qua vẫn luôn muốn gặp anh. Nhưng lại do dự phải làm sao mới có thể thẳng thắn nói ra — nói thế nào? Sau cuộc điện thoại đó tôi đã rơi vào trạng thái mê muội, không có cách nào diễn tả cảm xúc thành lời, giống như đang bị nước biển nhấn chìm, tâm trạng không làm sao điều khiển được.
Tôi ngồi trên sopha, Tần Dục Minh cũng đi tới ngồi xuống cạnh tôi. Cả hai đều không nói gì.
“Lần này đi anh có gặp Charlie.” Cuối cùng vẫn là anh mở miệng trước.
Tôi đã sớm biết chuyện này nhưng lại giương mắt nhìn anh — vì trước nay anh chưa từng thẳng thắn như vậy.
“Anh ta — Duy Hiên, anh ta nói việc năm ấy… Tới bây giờ anh vẫn cho rằng không chỉ có mình anh ta chủ động.” Tần Dục Minh nói tiếp, “Thế nhưng lúc trước anh nói không nhắc lại chuyện quá khứ nữa, cũng là nghiêm túc.”
Tôi chỉ im lặng.
“Charlie trách móc anh, mấy năm nay anh ta và em không hề liên lạc, nhưng thật ra anh ta vẫn ôm thứ tình cảm đó với em đúng không?” Tần Dục Minh nói, “Anh ta rất thẳng thắn nhưng anh mặc kệ — anh ta yêu em là chuyện của anh ta, không liên quan gì tới em, càng không liên quan tới anh.”
Cổ họng tôi khô khốc nhưng vẫn mở miệng, “Chìa khóa lúc trước, vì sao anh không ném đi?”
Tần Dục Minh sững sờ, một lát sau mới đáp, “Không phải chưa từng nghĩ đến.”
Tôi gật đầu một cái.
Anh ấy tiếp tục đề tài vừa rồi, “Chuyện giữa anh và Lâm Hằng, anh biết em rất chán ghét —”
Tôi không nhịn được mà chặn lời anh, “Anh biết Lâm Hằng yêu thích thứ đó sao?”
Tần Dục Minh ngừng một lát.
“Anh biết lúc nào?” Nhìn phản ứng này lòng tôi liền chùng xuống, chỉ hy vọng Tần Dục Minh không có dính đến thứ đó, nếu thật sự anh có tham gia thì cho dù yêu đến mấy cũng đành buông tay.
“Trước khi em đến studio một tuần.” Tần Dục Minh đáp, “Trước đó anh biết Lâm Hằng đang tìm chứng cứ về quan hệ máu mủ của hai ta nên bắt đầu điều tra hắn.”
Tôi nhìn anh, “Tại sao? Vì anh ta động lòng với anh ư?”
Tần Dục Minh nhanh chóng lắc đầu, “Hắn chỉ muốn thò một chân vào sản nghiệp của cha chúng ta mà thôi.”
Chẳng biết vì sao tôi lại nghĩ về mấy video kia, không khỏi suy đoán ý đồ của hắn — thật sự cũng không khó đoán, dạ dày bắt đầu sôi trào. (tui không hiểu video có liên quan gì tới ý đồ của Lâm Hằng, ai có cao kiến gì hãy cmt nha =)))
“Trước đây anh chỉ lên giường với hắn hai lần, một lần là lúc em đi quay phim, một lần là ngày em trở về.” Khuỷu tay Tần Dục Minh chống lên đùi, cúi người về phía trước, hai bàn tay đan vào nhau ngẩng đầu nhìn tôi, “Anh nghĩ em đã biết rồi.”
Tôi chỉ gật đầu chứ không nói gì.
“Anh không dám cầu xin em tha thứ cho anh, cũng không muốn nói huề nhau gì đó.” Tần Dục Minh nói, “Anh yêu em. Chỉ cần em vẫn thích anh thì chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Tôi thấy sự kỳ vọng trong mắt anh, tôi không đành lòng nhìn thứ ánh sáng đó biến mất, nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại kia — chính là của Wesley, tôi chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng.
Tần Dục Minh yên tĩnh chốc lát, dường như đang chờ mong tôi đáp lại, nhưng sự nhiệt tình này dần dần cạn kiệt trong sự im lặng của tôi. Cuối cùng anh đứng lên bước tới cửa, “Anh đi, em nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Câu nói kia khiến mắt tôi nóng lên nhưng vẫn không hề đáp lời, sau lưng yên tĩnh một lúc lâu mới nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Wesley là bạn đại học đồng thời là bạn giường của tôi, nói khoa trương chút thì mỗi ngày y đều tỉnh dậy trên giường một người xa lạ, luôn luôn không nhớ nổi tên đối phương. Tuy nhiên tôi cũng có thời gian sống cuộc sống như thế nên không có tư cách gì quở trách y.
Một đêm trước khi Tần Dục Minh trở về, tôi nhận được điện thoại của Wesley — tôi không biết vì sao y tìm được cách liên hệ với tôi nhưng có lẽ đã hỏi thăm rất nhiều người, giọng nói y khàn khàn, không còn vẻ ngả ngớn ám muội trong ký ức. Câu đầu tiên khi điện thoại được nhận là, “Wei đúng không?” Câu tiếp theo, “Gần đây cậu có làm kiểm tra thân thể không?”
Dù nguyên nhân của câu hỏi này là gì đều khiến cho người khác không muốn nghe, tôi chưa kịp trả lời thì y đã lẩm bẩm, “Tôi nhiễm HIV.” Tôi nhất thời choáng váng không biết nói gì.
“Đã được một thời gian rồi. Cụ thể có lẽ là khi đại học vì lúc tốt nghiệp tôi đã phát hiện ra, nhưng lại không tìm được cách liên lạc với cậu. Wei, tôi khuyên cậu nên đi kiểm tra thân thể đi.” Lời của y rất tối nghĩa, không biết y có hối hận về quá khứ phóng đãng của mình hay không, mà tôi cũng không rảnh để bận tâm đến tâm trạng của y — dù rằng tôi chưa bao giờ bận tâm — đây là một thông báo đến trễ, có điều trễ đến mấy năm. Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn vào vách tường trống không, chỉ cảm thấy hoang mang.
Giây phút đó tôi thật sự nhớ Tần Dục Minh vô cùng, nhưng cũng không dám nghĩ về việc đơn giản tái hợp nữa.