Gần đến nhà Tần Dục Minh mới phát hiện ra trên xe không có dù, nhớ lại thì mới nãy đã đưa cho Đoạn Như Tình rồi. Gió rất lớn, mái tóc dài của cô ấy bị thổi đến rối tung, gần như xõa khắp cả gương mặt. Lúc đó Tần Dục Minh gọi Đoạn Như Tình lại đưa gì đó cho cô. Có lẽ là nhìn thấy trời muốn mưa, cô ấy còn phải đi bộ một đoạn mới về tới nhà cho nên đưa dù phòng hờ.
Xui xẻo hơn là cửa nhà để xe chạy bằng điện của Tần Dục Minh hôm nay chẳng hiểu sao làm thế nào cũng không nhúc nhích. Tôi đành xuống xe đội mưa chạy đến bên cạnh mới phát hiện nó bị kẹt, quan trọng nhất bây giờ là phải đẩy lên để lái xe vào, may mà kẹt không quá nghiêm trọng, tôi dùng tay đẩy lên một lát cũng miễn cưỡng nâng được đủ cho xe chạy qua, sau đó cả hai cùng nhau kéo cửa xuống nhưng nó chỉ khép lại một chút.
“Thôi kệ đi, ngày mai anh sẽ gọi người đến sửa.” Tần Dục Minh kéo tay tôi đi lên, giờ tôi mới nhận ra là cả người mình đã ướt đẫm. Cơn mưa quá lớn, tôi chỉ đi một đoạn ngắn thôi mà không còn chỗ nào khô ráo. Anh ấy nắm chặt cổ tay tôi, mãi cho đến khi tới trước cửa thang máy vẫn không buông ra.
May mà cửa mở ra bên trong thang máy không có ai, cho dù như thế nhưng chúng tôi vẫn không nói gì với nhau. Từ lúc nãy đầu óc tôi đã vô cùng hỗn loạn, cho dù tôi có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hỏi từ tâm trạng anh khi bắt đầu có tình cảm với tôi, hay là tâm trạng anh khi biết tôi ngoại tình? Đó là những thứ tôi từng vô cùng tò mò, thế nhưng điều tôi quan tâm nhất hiện nay lại là chuyện về Lâm Hằng.
Mà những lời đó quá khó để hỏi ra.
Vừa vào cửa đã bị anh đẩy vào phòng tắm ngay lập tức. Tôi vừa mắc mưa, phải nhanh tắm rửa để khỏi cảm lạnh. Tôi nghe lời anh đi vào nhưng lại không nhịn được mà ngẩn người trong đó.
Tôi biết anh đang đi tới đi lui bên ngoài, có lẽ là tìm quần áo thích hợp cho tôi, hoặc là chuẩn bị bữa tối. Không ngờ chỉ vừa rời đi mấy ngày mà tôi đã có cảm giác xa lại với nơi quen thuộc này. Ngâm mình vào nước ấm rồi chẳng muốn động đậy nữa, nhưng nội tâm lại không dừng bị dày vò.
Tôi rất muốn hỏi tất cả mọi thứ liên quan tới chuyện của anh và Lâm Hằng, nhưng sợ hãi nhất lại là chuyện HIV kia. Tôi không biết khi kết thúc cuộc nói chuyện với Wesley tâm trạng anh thế nào, Wesley đã không tiết lộ điều gì nhưng tự anh lại đi thăm dò.
Tôi còn muốn hỏi tâm trạng anh có nặng nề như tôi hay không. Một mình tôi thì thôi đi, sao hết lần này tới lần khác cứ phải kéo theo Tần Dục Minh, thời gian chờ đợi kết quả thế này khiến tôi cảm thấy vô cùng dày vò. Phòng tắm tràn ngập hơi sương do nước nóng bốc lên, tôi cứ ngâm mình trong bồn mà uể oải không muốn nhúc nhích, mãi tới khi cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài thì mới nhớ lúc nãy không hề đem quần áo vào thay.
Từ lâu rồi tôi không còn nhớ tới việc phải khóa cửa phòng tắm nữa. Tôi thấy đầu tiên anh ấy ngừng lại bên cạnh cửa, sau đó bước về phía tôi dưới ánh đèn phủ đầy hơi sương mờ nhạt trong phòng tắm. Tôi vươn tay tự vén mái tóc che phủ mắt mình ra sau, vừa ngước mắt lên đã thấy anh ấy đang đứng trước mặt tôi.
Tôi mờ mịt nhìn anh, không biết vì sao anh lại bước tới đây. Anh không nói gì mà chỉ đưa tay nâng cằm tôi lên.
Là hôn, ban đầu giống như dịu dàng thăm dò, cực kỳ nhẹ nhàng mà hôn, sau đó liếm láp rồi từ từ kích động hẳn lên, bắt đầu động tác cắn mút càng lúc càng mạnh mẽ hơn, tôi không nhịn được hé môi ra, một bàn tay kéo ống tay áo anh theo bản năng khiến cho nụ hôn càng thêm sâu, đến khi kết thúc thì cả hai đã thở dốc.
Anh không rời đi mà dùng chóp mũi cọ nhẹ vào tôi, đè thấp giọng nói, hỏi, “Muốn tiếp tục không?”
Tôi ngẩn người, muốn đẩy anh ra ngay lập tức nhưng bị anh dùng sức đè lại. Anh nắm lấy bàn tay tôi đưa lên môi hôn khẽ, “Anh có lấy áo mưa.”
“Anh không sợ chết sao?” Tôi hỏi.
Anh tự cởi quần áo ẩm ướt của mình ra, tùy ý ném sang một bên rồi bước vào bồn tắm. Vì tư thế ngồi của tôi nên ngay lập tức có thể nhìn thấy tính khí đã cương từ lâu của anh lóe lên dưới ánh đèn vàng sáng loáng. Có lẽ anh đã thay đèn này sau khi tôi đi, hiển nhiên càng ám muội hơn so với đèn trắng lúc trước. Nước tràn ra ngoài theo từng động tác của anh. Tôi nhìn anh càng lúc càng đến gần, trong đầu lại nhớ đến con đường lây nhiễm HIV, vươn tay ra chặn anh lại rồi nói, “Em dùng miệng làm cho anh bắn được không?”
Anh không nói tiếng nào, chỉ nắm chặt bàn tay kia, vòng nó qua eo anh.
“Lần sau lại bàn tới chuyện đó đi.” Tần Dục Minh thấp giọng nói, “Tâm trạng của em quá căng thẳng, cần phải thả lỏng một chút.”
Tôi không khỏi giương mắt nhìn anh nhưng chỉ thấy bóng anh phủ xuống. Anh hôn tôi lần thứ hai, vẫn vô cùng dịu dàng nhưng còn sâu sắc hơn ban nãy, ngón tay xoa xoa nắn nắn trên người tôi. Tôi trầm mê trong nụ hôn của anh, tới khi hồi phục tinh thần thì ngón tay anh đã tiến vào thăm dò cơ thể tôi.
“Ghét anh ư?” Giọng nói anh vang lên bên tai khiến tôi hơi ngẩn ra, còn có chút run rẩy. Tay tôi vẫn nắm chặt cái tay đang xâm phạm mình nhưng không nói ra nổi lời từ chối.
Trong cơ thể lại tăng thêm một ngón tay, tôi bỏ cuộc mà dựa vào ngực anh, thấp giọng nói, “Áo mưa…”
“Ngoan.” Môi bị anh hôn một cái, sau đó là đến một bên mắt, anh khàn giọng, “Em tới đeo cho anh.”
Tôi làm theo lời anh. Thứ đó của anh giờ phút này còn cương lớn hơn bao giờ hết, đầu tiên tôi xoa xoa mấy cái sau đó dùng miệng trợ giúp, mang bao cao su thật mỏng kia vào cho anh.
Lúc này số lượng ngón tay trong cơ thể đã là bốn ngón, dường như cuối cùng anh cũng thỏa mãn mà rút tay về. Tôi còn đang thở dốc thì anh đã nâng một chân tôi lên gác trên mép bồn tắm, vật kia chậm rãi chen vào.
Một thời gian rồi không làm, cảm giác lúc tiến vào thực sự rõ ràng, tôi không khỏi ôm Tần Dục Minh thật chặt, anh chỉ hơi dừng lại sau đó thân thể càng tiến sát hơn, rốt cuộc cũng đẩy đến đáy, có cảm giác hơi đau đớn nhưng vẫn có thể chịu đựng, huống hồ dục vọng của tôi cũng đã ngẩng dậy. Anh bắt đầu động tác, dùng sức rất mạnh, tôi thậm chí còn lo lắng không biết lớp cao su mỏng manh kia có bị phá hư hay không, thế nhưng lúc sau cũng không rảnh mà đi quản thứ này nữa.
Có lẽ nước trong bồn tắm hơi đầy nên thuận theo động tác của anh mà bập bềnh tràn ra ngoài. Từng trận tiếng nước cứ thế vang lên mãi cho đến khi rốt cuộc anh cũng ngừng lại, tôi chưa kịp lấy hơi đã bị anh xoay người lại đến mất cả phương hướng, lưng đưa về phía anh, lần thứ hai bị anh đặt dưới thân mà dùng sức tiến vào.
Cuối cùng đợi tới khi dừng hẳn thì tôi đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, anh cũng không đòi hỏi thêm nữa, chỉ tháo bao cao su ra ném qua một bên, kề sát lại cẩn thận hôn môi tôi.
“Nước lạnh rồi.” Anh thấp giọng nói.
Tôi giương mắt nhìn anh, cố gắng tỉnh lại từ sự mê man vì tình dục.
“Anh biết em có rất nhiều điều muốn hỏi.” Đôi môi anh ám muội nhè nhẹ lướt trên cổ tôi, “Nhưng mà trước hết phải ăn cơm đã.”