Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 17

Ngươi thật sự dùng mọi mưu kế, chỉ để trở thành đạo lữ của ta ư?

Ngôn Khanh: "..."

Liên quan gì đến y, lúc y tỉnh lại thì nguyên chủ đã đi đến bước này rồi!

Mối quan hệ giữa Ngôn Khanh và Tạ Thức Y đời trước nếu không phải cười khẩy mỉa mai thì sẽ là chỉ cây dâu mắng cây hòe. Cả hai người không ai nhường ai, thể diện còn lớn hơn trời. Không ngờ mới sống dậy y đã mất sạch mặt mũi. Ha ha.

Siết chặt đất đá vụn vỡ dưới chân, thân thể Bạch Tiêu Tiêu run lên bần bật, cậu ta không biết mình đang trông đợi điều gì. Song khi thận trọng ngẩng đầu lần nữa cậu ta đã bắt gặp ngay ánh mắt đáp xuống đầy xa thẳm của Tạ Thức Y.

Những kỳ vọng trong lòng phút chốc tan thành mây khói.

Lúc ấy cậu ta chỉ biết bản thân không nghĩ được mà cũng không tài nào thở được. Thoắt run lên, ngón tay cậu ta bị đá vụn cứa cho chảy máu.


Cảm giác đau nhói kia cũng không địch lại âm thanh vang dội bên trong tâm trí cậu ta.

Bạch Tiêu Tiêu mặt cắt không còn một hột máu, cậu ta thấy mình như bị xách vào giữa đại điện trống rỗng, xung quanh không một bóng người, chỉ có mình cậu ta với nỗi tuyệt vọng xâm chiếm. Cúi rạp đầu, sẽ chỉ chạm đến những nấc thang bóng loáng và lạnh lẽo.

Cao thủ từ kỳ đại thừa trở lên sẽ tản ra uy áp bẩm sinh, có điều một kẻ chưa từng đặt chân đến châu Nam Trạch như cậu ta thì một cao thủ đại thừa còn chưa được gặp chứ nói chi là... Tạ Ứng.

Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí lùi về sau, quyết định sẽ giả bộ câm điếc. Lúc trao trả vũ đài điện Kinh Hồng cho Bạch Tiêu Tiêu, y cũng không nghĩ gần đấy người còn chưa đủ cho cậu ta biểu diễn chán, để đến giờ cậu ta phải bay nhảy thẳng trước mặt Tạ Thức Y thế này, không biết có nên tán thưởng cho lòng quả cảm của cậu ta không nữa.


Tạ Thức Y nhẹ nhàng hỏi lại: "Vì sao?"

Hắn vẫn đang hỏi Ngôn Khanh.

Siết cánh Bất Đắc Chí, Ngôn Khanh suýt thì sặc nước miếng: "Vì sao cái gì?"

Cuộc cãi vã giữa ba người Thiên Xu, Thừa Ảnh, Hoành Bạch trong mắt Tạ Thức Y chỉ như xem một tấn trò hề không được buồn cười cho lắm: hắn hoàn toàn không để vào lòng. Nhưng dù vậy thì hễ động não là hắn có thể dễ dàng suy ra được nguồn cơn.

"Lệnh bài," Tạ Thức Y nói, "Ngươi đã yêu cầu lấy ta sau khi có được lệnh bài của tông Vong Tình sao?"

Ngôn Khanh nghe vậy rợn cả đầu, giữ vững nụ cười, y hướng cặp mắt đào hoa cảnh cáo đối phương: "Đúng vậy, Tiên Tôn Độ Vi nổi danh khắp thiên hạ, ta đem lòng mến mộ người thì chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên à." Câm miệng câm miệng câm miệng!

Hoa đào trong tay bị gió thổi lay, tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của Ngôn Khanh, Tạ Thức Y chỉ nhếch khóe miệng mỉm cười.


Mà nụ cười của hắn đã làm tất cả mọi người có mặt nơi đây đều đứng sững.

Riêng Thiên Xu đã sắp trừng rụng cả mắt, đấy thật sự là vị sư điệt của lão đó sao?!

Vụn hoa đào phất qua khuôn mặt Bạch Tiêu Tiêu, kéo theo cơn đau đớn râm ran đánh úp lúc cậu ta hãy còn ngơ ngẩn. Cái lạnh ăn sâu tận xương tủy thấm đẫm cánh hoa phá vỡ da thịt cậu ta, làm máu tươi chảy xuống.

"A!" Sau tiếng la đầy hoảng sợ, Bạch Tiêu Tiêu chỉ biết quỳ rạp sâu hơn mà không dám ngẩng đầu.

Tạ Thức Y bỗng nói: "Đưa tay cho ta."

Ngôn Khanh cảm thấy rất không vui: "Làm gì?"

Tạ Thức Y bình tĩnh lặp lại: "Tay."

Im lặng chốc lát cuối cùng Ngôn Khanh cũng đưa tay.

Sợi dây đỏ quấn vòng một cách rối tung trên cổ tay y làm nổi bật bàn tay trắng nõn.

Tạ Thức Y muốn chạm vào y, nhưng những ngón tay lại chợt dừng ngay giữa không trung. Hắn cụp mắt, một viên huyết ngọc từ trong tay áo hắn rơi thẳng xuống lòng bàn tay Ngôn Khanh.
Thấy vậy Ngôn Khanh chớp mắt đầy nghi hoặc. Một Thiếu thành chủ thành Thập Phương tu vi hóa thần như y đời trước ắt cũng chẳng xa lạ gì với bảo bối khắp giang hồ, bất kể là thần khí hay là tiên khí. Cũng bởi vậy mà y hiểu viên ngọc này không phải vật bình phàm.

"Đây là gì thế?"

Tạ Thức Y nói: "Tín vật Tiên minh, thấy nó như thấy ta."

Ngôn Khanh: "..."

Y bỗng cảm giác viên huyết ngọc kia không phải đang tản ra hơi lạnh, mà phải là hơi nóng, nóng đến bỏng tay, nóng đến nỗi y suýt thì run tay quẳng bay đi mất!

Tín vật Tiên minh!? Tạ Thức Y xin hãy chắc chắn về điều ngươi vừa nói.

Cách đây không lâu Ngôn Khanh mới ngậm ngùi cảm khái về đỉnh cao quyền lực giới Tu chân sau khi được Thiên Xu giảng giải chuyện Tiên minh, nào ngờ quay lại đã thấy tín vật của Minh chủ lọt trúng tay mình. Thế này là muốn trao quyền sinh sát phủ đầu hết chín tông ba họ cho một đệ tử tầng ba luyện khí?
Ngôn Khanh không thiết.

Y mới hỏi: "Ngươi cho ta vật này làm gì?!"

Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Nếu ngươi muốn gì từ ta thì không cần phải thông qua tông Vong Tình."

Ngôn Khanh: "..."

Mọi người: "..."

Tạ Thức Y điềm nhiên giải thích: "Ta hiếm khi có mặt ở tông môn, hơn nữa, tông Vong Tình cũng không có ai có thể tìm ta trực tiếp."

Khóe miệng xụ xuống, cuối cùng Ngôn Khanh vẫn nhận lấy viên ngọc màu đỏ máu.

Y vớ đại một sợi dây đỏ buộc cổ tay rồi dùng nó xỏ qua viên ngọc và cố định viên ngọc trên tay.

Thiên Xu Hoành Bạch trố mắt nhìn nhau, họ cùng thấy sự kinh hãi rậm rạp trong đôi mắt người đối diện. Đây chính là lúc để Thiên Xu ý thức được sâu sắc về tuổi tác già nua của mình, lão thấy mình run tay run chân suýt thì ngất xỉu.

Bởi vì người của phái Hồi Xuân không biết địa vị của Tiên minh ở châu Nam Trạch, nhưng bọn họ thì biết! Không ai biết rõ hơn bọn họ về ý nghĩa của viên huyết ngọc kia!
Không gánh nổi tầm mắt của đám người, Ngôn Khanh giơ tay nói: "Vật lộn cả đêm mệt rồi, ta về ngủ trước."

Tạ Thức Y nhấc mắt như mới chợt nhớ ra: "Ngủ?"

Ngôn Khanh: "Đúng vậy."

Tạ Thức Y hờ hững hỏi: "Ngươi chưa đến trúc cơ?"

Ngôn Khanh cảm thấy nhục nhã gấp bội lần: "Đúng."

Không hổ là kẻ đứng đầu bảng Thanh Vân, khả năng mấy trăm năm chưa gặp ai tu vi bi đát đến thế nên phải xía miệng vào thêm một câu mới thỏa!

Tạ Thức Y: "Ừ."

Trở lại với Bạch Tiêu Tiêu, lúc này cậu ta đã run thành cái sàng trên nền đất, mặt mày be bét máu, không nói được lời nào.

Căng thẳng đã vỡ òa trong tâm trí cậu ta. Hết thảy ấm ức, bất mãn, và thịnh nộ quay trở về như quăng cho một cậu ta một cú tát trời giáng làm ong ong đầu óc.

Nước mắt chực trào, bây giờ cậu ta mới phát hiện ra sự tình mình canh cánh trong lòng vốn dĩ chỉ như trò cười dưới góc nhìn thiên hạ.
Lệnh bài. Lệnh bài.

[Tông Vong Tình cũng không có ai có thể tìm ta trực tiếp.]

Bạch Tiêu Tiêu co giật ngón tay như bị sét đánh, cậu ta chỉ ước giá mình biến quách thành bụi bặm.

Lại nói Ngôn Khanh, y vốn định rời đi vì lúng túng trước cảnh tượng "tương kính như tân" đầy khách sáo với Tạ Thức Y lúc này. Có lẽ chính bản thân Tạ Thức Y cũng tạm thời không biết phải cư xử với Ngôn Khanh ra làm sao nữa.

Vậy nên y ôm Bất Đắc Chí toan bỏ chạy, chẳng ngờ mới chỉ xoay người đã gặp phải đám Thừa Ảnh xôn xao chạy tới sau khi bí cảnh động hư đổ nát.

Thừa Ảnh ẩn giấu cơn giận dưới khuôn mặt tái xanh, lão nghiêm nghị: "Tạ Ứng, ngươi đã ra khỏi bí cảnh Tử Tiêu. Tra xong rồi chứ? Xong rồi thì mở trận đi, thả chúng ta trở về."

Theo sau hắn ta là Ân Vô Vọng và một số đệ tử của tông Lưu Quang.
Tạ Thức Y ngẩng đầu nhìn đối phương, áo sắc tuyết tóc màu mực lồng lộng dưới ánh trăng làm tôn lên dung mạo vô song của hắn. Hắn chỉ hời hợt nói: "Trưởng lão Thừa Ảnh, hãy trả lời ta một vấn đề trước khi đi."

Thừa Ảnh cảm thấy rét lạnh sống lưng ngay khi vừa nghe được âm thanh của hắn: "Ngươi muốn hỏi gì?"

Tạ Thức Y nói: "Vì sao các ngươi lại có mặt ở nơi này, để Ân Vô Vọng trả lời." Giọng hắn luôn rất nhạt, rất hững hờ, nhưng lại lạnh như gió rét chặn đường thoái thác của kẻ cùng đối thoại.

Ân Vô Vọng đứng sau lưng Thừa Ảnh nghe đến đây lập tức tái mặt, thở gấp.

Đều là người thuộc cùng một thế hệ nhưng gã và Tạ Ứng lại khác nhau một trời một vực, bởi bất kể là thân phận, tu vi, hay quyền lực của Tạ Ứng thì đều vạch ra một ranh giới không thể nào vượt quá giữa hai người. Thậm chí gã còn sợ phải tiếp xúc với Tạ Ứng.
Thừa Ảnh tiến lên che chắn cho Ân Vô Vọng và nhíu mày giận dữ: "Ngươi lấy tư cách gì đòi nghe Thiếu tông chủ của chúng ta trả lời! Tạ Ứng, ngươi đừng ức hiếp người ta quá đáng------- hự!"

Đột nhiên hai mắt trợn trừng, Thừa Ảnh hộc máu và quỳ phục xuống. Hắn ta ôm ngực nhìn Tạ Ứng với vẻ kinh hoàng, nhưng những lời muốn bật ra lại tức thì nghẹn cứng khi đối diện với đôi tròng đen sâu hoắm của đối phương.

Dường như có luồng sáng tím lạnh hắt lên từ đáy mắt Tạ Thức Y, hắn nói: "Ta không thích lặp lại một lời đến hai lần."

Thừa Ảnh nghiến răng, tròng mắt giăng đầy tia máu.

Hắn ta đã tưởng đụng mặt Thiên Xu và Hoành Bạch của tông Vong Tình tại nơi này đã xui xẻo lắm rồi, không ngờ ác mộng chân chính lại giăng sẵn lưới đằng sau đấy nữa.

Còn là thứ ác mộng bao trùm lên khắp Thượng Trùng Thiên!
"Trưởng lão, để ta trả lời."

Vẫn siết chặt nắm đấm, Ân Vô Vọng bước lên và khàn giọng nói. Vết thương chằng chịt trên người khiến gã trông vô cùng bệnh tật, thành ra ký hiệu hình củ ấu của gia tộc họ Ân lại trở thành màu sắc tươi sáng duy nhất trên khuôn mặt gã.

Ân Vô Vọng hít sâu: "Ta... ta đến vì cơ duyên."

Tạ Thức Y không lên tiếng.

Ân Vô Vọng biết gã không thể lừa được Tạ Ứng. Cũng phải đến tận lúc này gã mới muộn màng hiểu ra vì sao mẹ gã không chịu tiết lộ vì sao phải đến phái Hồi Xuân chờ đợi, mà thậm chí còn không cho gã dẫn người theo tới. Có lẽ bà đã sợ đích xác tình huống hiện giờ.

Đám người thuộc trung tâm quyền thế phức tạp của Thượng Trùng Thiên đang đánh ra những nước cờ thật giả lẫn lộn, trong khi gã còn chẳng đủ tư cách có mặt trên bàn cờ ấy.
Gã khản giọng nói: "Mẹ ta nói với ta rằng sẽ có một bí cảnh xuất hiện tại nơi này, ta đến đây để tìm nó. Còn lại ta không biết gì cả. Đấy là sự thật. Mẹ ta không nói thêm gì khác với ta."

Thừa Ảnh là một kẻ bao che và ngang bướng, điều này làm hắn ta phẫn nộ khi nhìn theo bóng lưng Ân Vô Vọng. Hắn ta liền xô thẳng một đệ tử Lâu Quan Tuyết đang run rẩy bên cạnh.

"Ngươi nói đi!" Thừa Ảnh nghiến răng nghiến lợi: "Nói đi! Nói rõ ràng cho Minh chủ Tiên minh nghe xem sao chúng ta lại xuất hiện ở nơi này!"

Đệ tử bị đẩy cho ngã quỵ trước mặt Tạ Ứng. Nội tạng trúng chưởng trào máu làm cậu ta yếu ớt và kinh sợ nói với khuôn mặt nước mắt đầm đìa: "Tiên Tôn, Tiên Tôn tha mạng, Tiên Tôn tha mạng."

Tạ Thức Y cụp mắt nhìn cậu ta, sắc mặt như thường: "Ừ, ngươi nói đi."
Ánh mắt hắn không có cảm thông cũng không có do dự.

Cái ác của Thừa Ảnh lộ rõ bên ngoài, mà cái ác của Tạ Thức Y đã ngấm vào xương tủy.

Đệ tử tông Lưu Quang sợ hãi khóc than: "Tiên Tôn, chúng ta đến chỉ để đón Thiếu tông chủ. Thiếu tông chủ bị phái Hồi Xuân hãm hại nơi này, nên chúng ta mới đi theo trưởng lão Thừa Ảnh đến đón ngài ấy trở về, chuyện chỉ có vậy mà thôi."

Đệ tử tông Lưu Quang không ngừng dập đầu xuống đất: "Tiên Tôn! Ta không dám giấu giếm nửa lời! Nếu ta dám nói dối ta sẽ bị sét đánh chết ngay tại chỗ! Tiên Tôn tha mạng! Xin Tiên Tôn tha mạng!"

Bốn bề im phăng phắc. Nỗi sợ của tên đệ tử nọ như phát tán khắp không trung bức người nghẹt thở.

Nhìn nhận khách quan thì Tạ Ứng lúc này đây trông còn dịu dàng hơn khi mới xuất hiện giữa thung lũng hoa đào. Chẳng qua khí chất của hắn tuy êm dịu như mưa phùn gió xuân nhưng lại vẫn khiến người ta kinh hoàng như cũ.
Thừa Ảnh trừng đỏ mắt: "Tạ Ứng! Giờ thì ngươi có thể thả chúng ta đi được rồi chứ!"

Tạ Thức Y khẽ cười bằng giọng điệu không giấu nổi giễu cợt: "Chưa, ta chưa hài lòng."

Mọi người chấn động.

Thừa Ảnh cảm thấy tâm trí mình như bị xé rách: "Tạ Ứng! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!" Hắn ta như thú hoang bị giam trong lồng kín: "Rốt cuộc chúng ta phải làm gì ngươi mới chịu tha cho chúng ta!"

Phớt lờ Thừa Ảnh, Tạ Thức Y tụ ánh sáng lạnh lên hoa đào trên đầu ngón tay và biến nó thành một sợi dây mảnh rót vào ký hiệu hình củ ấu trên trán Ân Vô Vọng.

Đó là đường sinh mạng của nhà họ Ân- cũng là mạch chính của tông Lưu Quang, vậy mà nay hoa đào xuyên thấu vào sinh mạng.

Chỉ e thời khắc bấy giờ hẳn cũng có một luồng sát ý cuốn hoa đào lướt qua từ đường vốn là đất cấm của tông Lưu Quang.
Thừa Ảnh không thể nói, tay đã phát run.

Hắn ta biết Tạ Ứng là một kẻ điên.

Hắn ta biết Tạ Ứng nổi danh tàn nhẫn với những thủ đoạn lạnh lùng, nhưng đây mới là lần đầu hắn ta được thật sự tiếp xúc với vị chủ điện Tiêu Ngọc trẻ tuổi ấy.

Không nhận được đáp án mong đợi, Tạ Ứng sẽ chĩa thẳng mũi kiếm vào tông Lưu Quang mà không cần phải hỏi thêm lần nữa.

Sau đó Tạ Thức Y xoay người rời đi, dường như cơ thể hắn đang phát sáng dưới ánh trăng thanh ngần- một thứ ánh sáng bạc bẽo, và uy nghiêm: "Nội trong ba ngày, bảo Ân Liệt đến điện Tiêu Ngọc gặp ta, và cho ta một câu trả lời làm ta thỏa mãn."

Ân Liệt. Tên của Tông chủ tông Lưu Quang đương nhiệm.

Ân Vô Vọng ôm trán ngồi sụp xuống: "Trưởng lão, thứ, thứ đó là gì." Gã thấy mình như chìm vào biển rộng, tuyệt vọng, hoang mang, chỉ biết túm chặt lấy tay Thừa Ảnh: "Trưởng lão, thứ đó là gì! Tạ Ứng thả thứ gì vào ấn đường của ta?!"
Ánh mắt Thừa Ảnh đã lóe lên vẻ sợ hãi: "Là kiếm ý của kiếm Bất Hối."

Đoạn hắn ta nói giọng run run: "Thiếu tông chủ hãy mau về bẩm báo việc này với Tông chủ đi. Nếu không, sau ba ngày, sẽ hồn phi phách tán."

Bốn chữ hồn phi phách tán giáng mạnh lên đầu Ân Vô Vọng, làm gã ngồi thừ ra, mặt mày tái nhợt, hai tay siết chặt nắm đất.

Bởi ôm Bất Đắc Chí đứng quan sát hết thảy đầu đuôi câu chuyện nên Ngôn Khanh dễ dàng cảm nhận được Bất Đắc Chí đang cứng đờ từng chút một. Ban nãy vì ghét chiếc lồng giam, Bất Đắc Chí đã dùng miệng mài băng cả hồi mới làm tan được một cái lỗ cỏn con cho nó chật vật chui ra ngoài.

Đâu ngờ chưa đắc ý được bao lâu, nó đã lại muốn chui về chỗ cũ.

Quỷ tha ma bắt... thế giới bên ngoài thật là khủng khiếp.

Bất Đắc Chí suy tư một hồi rồi hỏi: "Có phải lúc trước hắn cũng thả thứ đấy vào bụng ta không?"
Ngôn Khanh bật cười: "Ái chà chà, tiến bộ đấy Bất Đắc Chí, thông minh lên nhiều rồi."

Bất Đắc Chí: "..."

Bất Đắc Chí dùng đầu húc Ngôn Khanh, giận nhíu cả lời: "Ta đã bảo tránh xa hắn ra! Tránh xa hắn ra! Tránh xa hắn ra!"

Ngôn Khanh ghì đầu nó xuống: "Sao ngươi nhát gan thế. Yên tâm, không chết được."

Lúc này Tạ Thức Y đi tới, thấy Ngôn Khanh còn đứng nguyên, hắn liền thu kiếm, bình tĩnh hỏi: "Ngươi không tìm được nơi ngủ à?"

Không thể chai mặt nói thật rằng mình mải xem kịch say mê quá nên Ngôn Khanh chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy."

Yên lặng một giây, Tạ Thức Y nói: "Đi theo ta."

Ngôn Khanh: "Được."

Đám đông còn quỳ trước bí cảnh động hư sững sờ.

Họ cứ thế trố mắt dõi theo tên phế vật mới kỳ luyện khí ôm con dơi xấu hoắc dễ dàng đi bên người Tạ Ứng.

Ngôn Khanh quay đầu nhìn đám người mặt cắt không còn hột máu, tay khẽ kéo dây đỏ, nét mặt âm u...
Nắm quyền sinh sát, không bị quy tắc ràng buộc.

Một kẻ có thân phận thế này thì vừa giống thần, vừa giống hung thần.

Đối với một tu sĩ kỳ hóa thần như Tạ Thức Y thì biến ra một gian phòng nghỉ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ngôn Khanh cho rằng nếu mình không nói ra chữ "ngủ", thì hẳn Tạ Thức Y sẽ mở thẳng đại trần lồng chim và rời khỏi chốn khỉ ho cò gáy này ngay trong đêm.

Ngôn Khanh bỗng thấy hiếu kỳ: "Tạ Thức Y, điện Tiêu Ngọc trông như thế nào?" Không biết vì sao mà y có thể mường tượng ra hình ảnh điện Tiêu Ngọc xa hoa lạnh lẽo dù chưa từng chiêm ngưỡng.

Tạ Thức Y nhìn Ngôn Khanh, hỏi: "Ngươi muốn xem sao?"

Sợ hắn biến ra hẳn điện Tiêu Ngọc, Ngôn Khanh vội chối: "Đợi có dịp thì xem, nhưng giờ ta không muốn ngủ ở nơi đó."

Tạ Thức Y dời mắt.

Sau đó mây mù rẽ sóng, một địa phương quen thuộc xuất hiện trước mắt Ngôn Khanh.
Nơi này không tan hoang, mà cũng không tráng lệ.

Ngôn Khanh vỡ nhẽ, bật cười: "Thì ra là nó."

Một nơi ngói xanh tường trắng, bên cửa sổ chi chít chuối tây, dưới mái hiên rủ xuống một sợi dây đỏ buộc chuông bạc, mỗi làn gió ghé đến là âm thanh lanh lảnh lại ngân dài.

Hai người họ đã đi qua rất nhiều nơi chốn.

Có đẹp có xấu, có mới có cũ.

Dù là khi sống chui sống lủi dưới mái nhà dột nước ở phủ họ Tạ, hay lúc trở thành thiên tài xuất thế người thành Chướng không ai không biết. Sau đó thân phận bại lộ, hắn rơi xuống bụi trần và bắt đầu lại hết thảy.

Ngôn Khanh nhớ về ngày xưa. Tuy mảng lớn ký ức được lấp đầy bởi những hình ảnh tranh cãi với Tạ Thức Y, nhưng họ đã thật sự cùng nhau trải qua vô số tháng ngày lên voi xuống chó.

Nhìn xung quanh, Ngôn Khanh giễu cợt: "Không ngờ lại là sương phòng của Đăng Tiên các, đây là lúc ngươi bảy, tám tuổi phải không? Òa, hoài niệm thế thì sao không biến về thời xưa hẳn, biến ra cái phòng tồi tàn hồi năm tuổi ấy."
Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Biến ra thì ngươi sẽ ngủ trên mái nhà sao."

Ngó lơ giọng điệu giễu cợt của hắn, Ngôn Khanh khích lại: "Làm như lúc đấy ngươi không ngủ trên mái nhà vậy."

Chính là mái nhà ọp ẹp ở sân sau Tạ phủ với cây leo mọc đầy và côn trùng ẩn nấp. Còn phía dưới lại là ổ tạp nham nào rắn nào kiến chuột, hoàn toàn không thể ngả lưng. Vậy nên khi hè đến, hai người họ thường bỏ nhiều thời gian trên mái nhà.

Tuy nhiên.

Ngôn Khanh liếc nhìn áo ngoài của Tạ Thức Y, nhìn giao sa, sợi phách trên bề mặt áo, mỗi mũi kim sợi chỉ đều ngưng tụ ánh sáng trong vắt.

Ngôn Khanh mím môi.

Trước kia Tạ Thức Y đã có bệnh ưa sạch sẽ, tuy nhiên hắn cũng không quá câu nệ điều này để có thể tiếp tục tồn tại trên đời. Nhưng hiện giờ căn bệnh bị đè nén của hắn đã có không gian để bùng phát tệ hơn.
Bắt hắn đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi linh khí mỏng tang như phái Hồi Xuân là đã đủ ác lắm rồi, chứ nói chi là ngủ ở nóc nhà thêm nữa.

Nhắc tới chuyện thuở bé giao tranh om sòm, là lại kéo theo một hồi dài im lặng.

Bên trong sương phòng của Đăng Tiên các chỉ có một chiếc bài dài miên man và hai chiếc ghế.

Kỳ thực bàn và ghế đều do bản thân y tự tay làm. Ngôn Khanh chạm lên vệt gồ ghề bên cạnh bàn, nơi đó viết hai chữ số "11" bằng nét chữ non nớt như muốn đánh dấu chủ quyền.

Đây là vết tích mà Ngôn Khanh để lại.

Tạ Thức Y chưa bao giờ thừa nhận ấy là tên hắn. Hắn cũng sẽ giả điếc lúc Ngôn Khanh gọi hắn "Yêu Yêu", miễn là có thể giả điếc, mà nếu không nhịn được thì hắn sẽ tìm vật gì đó bịt tai.

Trở lại chốn cũ, vẻ mặt hai người đều trở nên khó mà nắm bắt tâm trạng.
Những năm tháng khốn cùng đã qua đi được mấy trăm năm, không ai còn là cậu bé chỉ đơn thuần muốn tiếp tục sống của ngày xưa nữa.

Bất Đắc Chí đã tựa vào lồng ngực Ngôn Khanh ngáy khò khò sau một hồi vật lộn mệt lử.

Thấy vướng víu, Ngôn Khanh cho nó hạ cánh xuống đất ngay tức thì.

Bỗng nhiên, Tạ Thức Y mở miệng: "Sao ngươi lại muốn đến châu Nam Trạch?"

Sau khi Ngôn Khanh chính thức bại lộ thân phận, đây là câu hỏi đầu tiên của Tạ Thức Y có liên quan đến vấn đề sống lại của y.

Ngôn Khanh có chút bần thần.

Tạ Thức Y không hỏi mình sống lại thế nào? Không hỏi mình đã sống lại được bao lâu? Mà lại hỏi vì sao đến châu Nam Trạch?

Thế là sao?

Tạ Thức Y ngồi trước bàn, không giục giã, chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời. Hắn mím môi, tóc rủ xuống chiếc bàn dài, nét lạnh nhạt cô đọng giữa ấn đường dường như cũng nhạt phai đi dưới ánh nến nhân gian ấm áp.
Ngôn Khanh trầm ngâm phút chốc rồi hỏi: "Sao ngươi lại hỏi thế?"

Tạ Thức Y cười khẽ, khẽ đến độ ý cười không lan lên được đôi mắt: "Chẳng lẽ ngươi đến châu Nam Trạch, thật sự là để gả cho ta?"

Ngôn Khanh: "..."

Ngại quá, nhưng đấy thật sự là sự thật.

Tuy nhiên sao Ngôn Khanh có thể thừa nhận được, y chỉ đành liếc mắt láo liên, tay nghịch chỉ đỏ, rồi nói với vẻ không bận tâm mấy: "Muốn đi xem Cửu đại tông thôi ấy mà."

Tạ Thức Y: "Ừ."

Một khi đã có chủ đề là Ngôn Khanh không sợ thiếu gì chuyện tán gẫu: "Trước kia cứ mải ru rú dưới Ma vực, mãi mới cơ hội thì cũng phải đi thăm thú cảnh đẹp Thượng Trùng Thiên."

Tạ Thức Y vẫn: "Ừ." Nói đoạn ngón tay gõ nhịp lên bàn, ánh nến hắt bóng hàng mi, Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Trong chín tông môn đứng đầu châu Nam Trạch, tông Vong Tình có lẽ là nơi đẹp nhất."
Ngôn Khanh: "Ừ?"

Tạ Thức Y: "Ngươi có thể trở về cùng ta."

Lúc này Ngôn Khanh mới nhận ra Tạ Thức Y đang lập kế hoạch tương lai cho mình. Khả năng hắn đã bước thẳng qua mấy sự việc trớ trêu do lệnh bài của tông Vong Tình gây ra, thậm chí chúng còn chẳng to tát bằng chuyện đùa trong mắt hắn.

Ngôn Khanh lấy làm lạ: "Không phải ngươi không thường có mặt ở tông Vong Tình à?"

Hẳn cũng chỉ có thể gặp được Tạ Thức Y ở điện Tiêu Ngọc mới đúng.

Tạ Thức Y thoáng ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói: "Ta sẽ ở tông môn một thời gian sau khi bế quan."

Ngôn Khanh: "Ồ." Nghĩ đến lời Kính Như Ngọc đã nói, y lại tò mò: "Trăm năm này ngươi bế quan là để phá cảnh giới kỳ đỉnh hóa thần sao?"

Nghĩ đến điều gì, Tạ Thức Y mỉm cười khe khẽ: "Có thể là vậy."

HIếm khi thấy hắn chịu hỏi gì đáp nấy, Ngôn Khanh không khỏi hỏi thêm một điều: "Vậy Tạ Thức Y này, ta về tông Vong Tình với ngươi... bằng thân phận gì được đây?"
Tạ Thức Y nhẹ nhàng trả lại y câu hỏi ấy: "Ngươi muốn lấy thân phận gì đây?"

Ngôn Khanh mỉm cười và đưa ra một đáp án không được thành tâm lắm: "Dĩ nhiên ta muốn bái nhập tông môn danh chính ngôn thuận rồi. Nhưng Tiên Tôn Độ Vi à, nghe đồn tông Vong Tình các ngươi tuyển đệ tử cực kỳ vô cùng khắt khe, chỉ nhận thiên linh căn, chỉ nhận ít nhất là nguyên anh trăm tuổi. Tiên Tôn, hình như với tư chất này thì ta không vào được?"

Tạ Thức Y rất thuận theo: "Quả thật là không vào được."

Ngôn Khanh: "..."

Ta cần ngươi phê bình ta chắc!!? Ta đang muốn ngươi mở cửa sau cho ta cơ mà!!!

Tạ Thức Y bỗng nói: "Ngôn Khanh."

Ngôn Khanh: "Gì vậy?"

Tạ Thức Y yên lặng nhìn y, con ngươi đen thẳm, nét mặt hững hờ mà Ngôn Khanh hằng quen thuộc, đến lời nói ra cũng rất xa xăm. Có lẽ bởi hiếm khi tán gẫu những chuyện lẻ tẻ với người ngoài nên hắn nói rất chậm bằng một chất giọng thanh trong. Dù rằng nội dung thốt lên là mưa vần gió giật trong mắt người ngoài, nhưng nhịp điệu của hắn vẫn nhạt như trăng lạnh.
"Cửu đại tông châu Nam Trạch tranh quyền đoạt thế, trong đó nhà họ Tần núi Mai, nhà họ Tiêu kênh Linh, họ Vi Sinh biển Thương tề tựu một phương, họ gắn kết với nhau bởi mối dị nghị về vấn đề trừ yểm. Sau đó họ thành lập bốn trăm tám mươi chùa, đối đầu Tiên minh. Hiện ngươi chưa hồi phục tu vi, lại dính dáng đến ta, nên tất yếu sẽ bị họ để mắt."

Ngôn Khanh bình chân như vại: "Vậy thì?"

Tạ Thức Y nói: "Nếu ngươi đến châu Nam Trạch, thì hãy ở cạnh ta."

Ngôn Khanh: "Ồ."

Ngôn Khanh móc mỉa: "Chẳng lẽ vấn đề mấu chốt không phải là ta không vào tông Vong Tình được à?"

Tạ Thức Y liền đáp: "Không, ngươi giờ đã có danh phận danh chính ngôn thuận nhất."

Ngôn Khanh: "..."

Đi vòng một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về điểm bắt đầu??

Tạ Thức Y vất vả rồi, kỳ thực cũng không cần loằng ngoằng như vậy.
Tuy nhiên Ngôn Khanh sẽ không nói rằng: Thật ra ta vốn dĩ đã thừa nhận cuộc hôn nhân này rồi. Bởi nói thế thì lại ngại ngùng quá.

Sau phút chốc im lặng, Ngôn Khanh hỏi một câu làm bộ làm tịch: "Ý ngươi là mối hôn sự này."

Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Ừ."

Ngôn Khanh cũng giả bộ hờ hững: "... Cũng được."

Bàn tay đặt trên bàn của Tạ Thức Y lại được thu vào tay áo, hắn mở miệng: "Tu vi của ngươi..."

Chợt sửng sốt khi nhìn thấy thứ gì, Ngôn Khanh vội nói: "Khoan, đừng cử động." Nói đoạn y xông tới, ngón tay chạm lên hàng mi Tạ Thức Y. Giây lát, dây đỏ trên cổ tay y rủ xuống sượt qua gò má hắn, cùng với đó là hương lạnh hoa đào mà Ngôn Khanh nhiễm phải giữa trời hoa.

Tạ Thức Y: "..."

Sắc mặt bình tĩnh thong dong của Tạ Thức Y nứt vỡ, hắn nói giọng chẳng khác ngọc tan: "Buông tay."
Ngôn Khanh chỉ nói: "Mắt ngươi."

Yểm ngự trong vũng máu xanh biếc là lời nguyền rủa của Ma thần, nó có thể vượt ra ngoài hết thảy vạn vật và sinh tử. Bởi vậy nên dù chỉ nằm trong hồi ức của Tử Tiêu, thì cũng chưa chắc nó đã không thể mang lại ảnh hưởng gì.

Một tay chống vai Tạ Thức Y, một tay đặt trước mắt hắn, Ngôn Khanh cúi người và nghiêm túc nhìn vào tròng mắt hắn.

Có tiếng ve kêu râm ran dưới bóng chuối tây, chuông gió ngoài hiên vọng vào lanh lảnh.

Tạ Thức Y hiếm phải ngẩng đầu. Ngồi trên điện Tiêu Ngọc hiu quạnh, chỉ có sương tuyết trăm năm là đến gần được hắn.

Giờ khắc này bởi tư thế của Ngôn Khanh mà hắn lại không thể không ngẩng đầu. Mái tóc chảy xiết phía sau lưng, màng băng phủ kín cặp con ngươi đen tím vỡ vụn, để lộ ra tâm tình cuồn cuộn không một ai hiểu thấu. Tại nơi chốn cũ của thời niên thiếu, hắn ngẩng đầu nhìn bạn cũ thuở thiếu thời.
Ngôn Khanh đã dọn dẹp sạch sẽ đống phấn son vẽ hề trên mặt sau lần đầu giả ngu giả dại. Tóc đen buông, cổ trắng ngần yếu ớt, Ngôn Khanh không biết bầu không khí mình đem lại mờ ám đến độ nào. Sự xuất hiện của yểm làm y hoàn toàn căng thẳng.

Tạ Thức Y có đôi mắt rất sáng.

Nhưng lúc này một tia máu xanh đang chậm rãi lan rộng từ chính giữa lòng đen của hắn.

"Ngươi chịu khó chút."

Dứt lời, Ngôn Khanh vòng một sợi chỉ đỏ qua kẽ ngón tay và dẫn dắt ảo ảnh của nó xuyên thẳng vào mắt Tạ Thức Y.

Tạ Thức Y không hề nhúc nhích.

Bích huyết ma chủng gặp phải hồn ti tức thì sợ hãi, nhưng nó không tài nào tránh thoát. Tia máu xanh bị rút ra theo sợi hồn, yểm trú ngụ trong nó thét gào lạc giọng, cuối cùng bị vứt ra giữa không trung, rơi xuống đất, bị Bất Hối kiếm ý tiêu hủy hoàn toàn.
Ngôn Khanh lẩm bẩm: "Quả nhiên vẫn khó lòng phòng bị trước tà thuật của Hoài Minh Tử."

Giải quyết xong yểm y lại hỏi Tạ Thức Y: "Ngươi thấy sao rồi?'

Nói đoạn mới muộn màng sửng sốt nhận ra tư thế của hai người không bình thường. Đến quá gần Tạ Thức Y mang lại cho Ngôn Khanh cảm giác đang chạm vào băng tuyết.

Ngẩn người, Ngôn Khanh rụt vội bàn tay đặt trên vai hắn và lùi về sau một bước. Y giấu giếm cảm xúc bối rối của mình mà cười trừ bảo: "Đừng giận, ta giúp ngươi mà."

Sau đó y toan rút về tay còn lại thì đột nhiên bị nắm.

Chỉ đỏ vấn vít giữa những ngón tay y. Tiếng ve kêu ngoài Đăng Tiên các mỗi năm một thêm rả rích. Gian nhà được biến ra bởi tu vi hóa thần ắt sẽ được tái tạo từng chi tiết nhỏ trong trí nhớ một cách hoàn mỹ nhất, bao gồm cả hoa ngoài cửa sổ hay chuông dưới hiên nhà.
Ngôn Khanh cứ thế ngẩn ngơ nhìn hắn.

Chỉ nghe Tạ Thức Y trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh vô cùng: "Ngôn Khanh, ta không nhìn được nữa."

Ngôn Khanh kinh hãi: "Cái gì?!"

Tái mặt, y lập tức quan sát đôi mắt Tạ Thức Y. Sau đó Ngôn Khanh phát hiện ra tuy sợi yểm đã thật sự được xử lý, nhưng hồn ti vốn là vật của Ma thần, chưa kể Tạ Thức Y từng bị thương ở mắt hồi còn bé.

Do đó mà cặp mắt trong trẻo của hắn đang bị phủ bởi một tấm màn sương.

Sau khi quan sát cẩn thận, Ngôn Khanh thở phào và nói vẻ ngượng ngùng: "Không sao, không phải vấn đề lớn lao gì. Đây đại loại là di chứng, khả năng ngươi sẽ bị mù như vậy mất... mấy ngày."

Tạ Thức Y vẫn giữ tay y, nghe vậy khẽ cười không rõ ý.

"Ngươi quả là một thầy thuốc giỏi."

Giọng điệu bỡn cợt quen thuộc khiến Ngôn Khanh nhất thời nổi giận, y đảo mắt: "Đây là thái độ của ngươi với ân nhân đấy hả?"
Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Ba ngày sau ta cần gặp Ân Liệt."

Ngôn Khanh: "Thì, thì lúc đó, chắc cũng khỏi rồi."

Tạ Thức Y cố chấp: "Trước đấy thì sao đây."

Ngôn Khanh bực bội: "Cũng có phải ngươi chưa mù bao giờ đâu! Sợ cái gì!"

Lời này thốt ra khiến cả hai đều phải ngẩn người.

Tạ Thức Y ngẩng đầu, ánh sáng âm u bao trùm đôi mắt hắn vừa kiềm chế sự băng giá xuyên thấu tâm can, vừa phủ thêm một vẻ an tĩnh lạ thường nào đó.

Ngôn Khanh bỗng nghĩ đến đứa bé quấn vải đen lên mắt rồi im lặng học ngự kiếm trên mái nhà ngày xưa.

Mặc dù, Tạ Thức Y của hiện tại, chắc chắn sẽ không vụng về như thế nữa.

Thậm chí hắn còn là tay kiếm đứng đầu thiên hạ.

Nhưng rồi Ngôn Khanh chợt nảy lòng đùa nghịch, thế nên y ghé lại nói rằng: "Không sao."

Bằng ánh mắt chan chứa nụ cười nô giỡn, y ngỏ lời: "Tiên Tôn, ta nhìn được, ta sẽ dẫn đường cho ngươi."
Bình Luận (0)
Comment