Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 71


Những sợi tóc lùa qua kẽ ngón tay, Ngôn Khanh mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.

Giữa đại điện chằng chịt xích sắt và dưới tầm nhìn chăm chú của bốn bức tượng đồng dữ tợn trấn thủ bốn phía nam bắc đông tây, đứng từ xa, y và Hoài Minh Tử cùng đối mặt.
Thời gian ngừng lại.
Gió thổi âm thầm.
Cả đất trời chỉ có hai người đối lập.
Hoài Minh Tử thả lỏng bàn tay ghì Bạch Tiêu Tiêu và chậm rãi đứng thẳng, cặp mắt xanh u ám của lão nhìn thẳng về phía Ngôn Khanh.

Hồi lâu, sau tiếng cười khản đặc, trút bỏ vẻ khinh miệt ban đầu, lão ngấu nghiến cái tên của kẻ thù: "Ngôn Khanh."
Đỏ mắt, Bạch Tiêu Tiêu ngã xuống đất, run rẩy nhìn mọi chuyện đang diễn ra mà không tài nào hiểu rõ tình huống hiện giờ.
Sắc mặt Hoài Minh Tử rất quái đản, khi không cười mặt lão không còn lại biểu cảm gì.

Lão nói bằng giọng già cỗi: "Sau trăm năm, ta không chết, ngươi cũng không chết."
Ngôn Khanh nói: "Phải, tình cờ thật."
Hoài Minh Tử không hề có ý ôn chuyện với y, lão dời mắt khỏi Ngôn Khanh và nhìn xuống tay mình.

Bàn tay khô quắt như củi dần dần siết chặt.

Bất ngờ và không mấy ngạc nhiên song hành trong tâm trí, lão cười, khàn giọng nói: "Xưa kia ở thành Thập Phương, ta có hồn phi phách tán cũng phải kéo ngươi chết chung cho bằng được.

Kết quả là ta sống, ngươi cũng sống.

Ngôn Khanh, ngươi giấu tốt lắm, quả nhiên, ngươi cũng là ma chủng."
Cụp mắt, Ngôn Khanh lạnh lùng nhìn lão.
Lời nói kèm theo cặp mắt xanh lục của lão như có thể xuyên thấu máu thịt Ngôn Khanh, lão nhìn Ngôn Khanh- một tên rác rưởi kỳ đầu nguyên anh- với vẻ hài lòng.
Hoài Minh Tử nói: "Thật ra từ lúc ngươi bước ra từ hang Vạn Quỷ, ta đã thấy ngươi bất thường rồi." Tu vi dần dần khôi phục cũng gợi lại ký ức kiếp trước cho lão.
Rồi lão lại nói: "Rơi xuống Ma vực khi chỉ mới tu đến kỳ nguyên anh, vậy mà ngươi lại có thể rời khỏi hang Vạn Quỷ, tiến vào thành Thập Phương.

Ngôn Khanh, chắc chắn yểm trong cơ thể ngươi rất mạnh.

Nếu biết trước ngươi là ma chủng, ta đã giết chết ngươi khi ngươi chưa đủ lông đủ cánh."
Ngôn Khanh cụp mắt, nói giọng nhạt nhẽo: "Ngươi đoán sai rồi, ta không phải ma chủng."
Hoài Minh Tử cười quái dị: "Không phải ma chủng? Sao ngươi không phải ma chủng cho được? Nếu cơ thể ngươi không có yểm thì ngươi dựa vào đâu để sống sót rời khỏi hang Vạn Quỷ chứ."
Lọn tóc quấn chặt hơn giữa những ngón tay Ngôn Khanh.
Thái độ ngạo mạn và chắc nịch của lão bỗng đổi thành hiền hòa, như thể người lớn đang khuyên răn con trẻ.
"Ngôn Khanh, ngươi biết yểm là gì không? Người đời nói yểm là lời nguyền của Ma thần, nực cười...!sao có thể là lời nguyền rủa được."
"Yểm vốn là một phần của Ma thần đấy."
Giọng lão già cỗi, trầm thấp, chứa uy nghiêm của tu sĩ hóa thần.


Cặp mắt màu lục lấp loáng sáng tạo nên ảo giác lão nhìn thấu vạn sự trên đời.

Lão cười mỉa mai và gàn dở: "Rất lâu về trước, chư Thần lập đại trận diệt ma, Thần Phật cửu thiên cùng rơi xuống Thương Vọng với Ma thần."
"Ngôn Khanh, ngươi đoán Ma thần là gì?"
Ngôn Khanh nhướng mày, vẫn lạnh lùng nhìn lão.

Một Hoài Minh Tử luôn khao khát giết y lại có thể tán gẫu với y ở nơi này.

Ngôn Khanh ít nhiều đoán được mưu đồ của lão, y mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Đã quen với thái độ cười châm biếm của Ngôn Khanh nên Hoài Minh Tử cũng không bực bội, lão điềm tĩnh cất lời: "Ma thần ấy hả, thực chất phải gọi là Thần Ma.

Nó là tâm ma và ác niệm của Thần.

Vạn năm trước, ác niệm của Thần Phật cửu thiên hội tụ và ngưng thành thực thể, từ đấy mới sinh ra cách gọi "Ma thần"."
"Không thì sao cái giá phải trả khi diệt Ma thần vạn năm trước lại cao đến vậy được."
"Mà thứ yểm lẩn khuất giữa thế gian sau này, khiến người ta sợ hãi bất an, chính là ác niệm của chư Thần vạn năm trước.

Một con người, sao có thể gọi những thứ thuộc về Thần là lời nguyền cho được."
Ngôn Khanh im lặng.

Y biết Hoài Minh Tử nghiên cứu yểm đã mấy nghìn năm, song khi nghe lão kể về nguồn gốc Ma thần thì lòng y vẫn ngạc nhiên đôi chút.
Chẳng trách yểm chỉ có thể bị truy ra và tiêu diệt bởi thần khí.
Chẳng trách Ma thần không có thực thể, có thể biến hóa ra muôn hình vạn trạng.
Chẳng trách yểm có thể hỗ trợ tu hành.
...!Hễ dính dáng đến Thần Phật cửu thiên, thì nó có năng lực gì cũng không còn lạ lẫm.
Yểm chỉ là ác niệm của Thần.
Hoài Minh Tử chậm rãi nói: "Ngôn Khanh, ngươi và ta đều là ma chủng, ở Thượng Trùng Thiên tất nhiên sẽ bị chính đạo truy sát.

Ngươi mới tu đến kỳ đầu nguyên anh, trong khi ta thì chỉ vừa sống lại, tử chiến không có lợi cho chúng ta."
Ngôn Khanh mỉm cười: "Nói đi, lão muốn làm gì."
Hoài Minh Tử nói thẳng: "Chúng ta hợp tác, về Ma vực trước đã."
Ngôn Khanh nhìn quanh: "Lão chắc chắn chúng ta thoát được?"
Hoài Minh Tử không đếm xỉa: "Đám già tu đến hóa thần trên Thượng Trùng Thiên, không ai không thâm hiểm.

Chúng ta tốn thời gian ở đây mới là hạ của hạ sách."
Ngôn Khanh bỗng bật cười: "Hoài Minh Tử, lão đã nhìn rõ trang phục trên người ta chưa?"
Hoài Minh Tử tản ra khí vị chết chóc như một khúc gỗ mục trên khuôn mặt trẻ tuổi.

Lão cười quái dị, nói giọng ẩn ý: "Ngươi sẽ không cho rằng sau hôm nay, ngươi còn có thể thoải mái làm đệ tử tông Vong Tình của ngươi được đấy chứ."
Ngôn Khanh vạch trần lão: "Ai biết.


Lão không muốn ra tay với ta, một phần là vì không biết trong tay ta có sợi Chức Nữ không; một phần là do lão bây giờ đang bị điều khiển bởi thuật ngự yểm của nhà họ Tần."
Hoài Minh Tử ngẩng phắt đầu, vẻ giả dối trên mặt căng ra đến độ gần nứt toạc.
Ngôn Khanh giễu cợt: "Dùng thuật ngự yểm với yểm của một tu sĩ kỳ đỉnh hóa thần.

Ta không tin nhà họ Tần dám để Tần Trường Hi lo liệu hết thảy."
Chưa nói đến chuyện tu vi của Tần Trường Hi mới dừng lại ở kỳ động hư, thì chỉ riêng vài câu nói của Tạ Thức Y đã đủ để Ngôn Khanh đoán ra gã trẻ tuổi này thuộc dạng người xốc nổi, thiếu tầm nhìn xa.
Sao nhà họ Tần có thể giao trọn quyền cho gã xử lí vụ việc này cho được.
Ngôn Khanh nói: "Ta đoán rất nhanh thôi, nhà họ Tần châu Tử Kim sẽ giở trò gian lận với lão."
Vỏ bọc giả nhân giả nghĩa nứt toạc, nhưng lão vẫn bình thản như thường: "Nhà họ Tần đã giở trò với ta thì đến cuối cùng ngươi cũng sẽ bị dính vào.

Ta chết, ngươi cho rằng số phận ngươi sẽ khá hơn?"
Ngôn Khanh bật cười, chớp chớp mắt: "Nhưng lão sống thì ta càng không khá."
Sắc mặt Hoài Minh Tử hoàn toàn lạnh ngắt, sát ý kìm nén đã lâu rỉ ra ngoài cặp mắt xanh.

Lão thấy Ngôn Khanh không hợp tác, cũng biết tính tình Ngôn Khanh là loại một khi quyết định thì sẽ không đổi ý.
Lão liền cười lạnh: "Hồ đồ, đâm đầu vào chỗ chết."
Dứt lời, lão chụm năm đầu ngón tay, quả cầu linh lực màu xanh đen từ từ hiện lên trong tay lão.

Hoài Minh Tử giỏi vẽ phù, lão có thể tận dụng kim mộc thủy hỏa thổ có sẵn trong thiên địa.

Quả cầu linh lực với sức mạnh mênh mông và mãnh liệt bay lên không rồi xông thẳng về phía Ngôn Khanh.

Lão không muốn kéo dài thời gian, nên đã dồn sức để lấy mạng Ngôn Khanh với một đòn.

Ngôn Khanh ngẩng đầu, mắt lóe đỏ, sợi tóc trong tay vung lên và đánh vỡ quả cầu linh lực.

Chớp mắt, quả cầu linh lực tan thành muôn ngàn giọt mưa rơi lốp đốp xuống chân.
Con ngươi Hoài Minh Tử co lại.
Ngôn Khanh điềm nhiên nói: "Thật là...!Nếu kiếp này lão sống lại dưới thân phận của yểm, thì ta giết lão dễ như trở bàn tay."
Đòn tấn công của Hoài Minh Tử hiển nhiên sẽ giết chết một Ngôn Khanh mới tu đến nguyên anh sơ kỳ.

Tuy nhiên tình thế sẽ thay đổi khi Hoài Minh Tử chỉ là yểm ký sinh trong cơ thể Ân Vô Vọng.

Lão có thể đối phó với tất cả mọi người, trừ Ngôn Khanh.
Hồn ti, được kế tục từ Ma thần, là công pháp khắc yểm trời sinh.
Hoài Minh Tử cúi đầu nhìn tay, thấy bất trắc cũng không lo lắng.

Lão nói: "Suýt thì quên mất, ngươi còn có sợi Chức Nữ."
"Nhưng Ngôn Khanh, có phải ngươi cũng quên ta am hiểu nhất là phù không?"
Trận tứ tượng Tu La trong đại điện xương trắng hoàn toàn có thể trở thành vũ khí của lão.
Hoài Minh Tử cắn chảy máu đầu ngón tay.

Máu chảy ra, lão dùng tay làm kiếm chém lên bốn pho tượng thú quanh tường, "Đi!"
Máu bắn tung tóe lên những bức tượng thú đồng thau.
Chớp mắt, xích sắt toàn điện ầm ầm chuyển động.
Chứng kiến đầu đuôi mọi chuyện, trước giây phút sinh tử, đệ tử cửu tông vốn đã nghệt ra lúc này lại bỗng khóc gào thảm thiết.
"Đừng, đừng làm vậy!"
Chỉ còn sáu người đứng trên mặt đất.

Kính Như Trần rất mực bồn chồn, nhưng thấy Tạ Thức Y vẫn lạnh lùng đứng xem thì nàng lại ngậm miệng chặt hơn bao giờ hết.

Nhan Nhạc Tâm ước mình có thể trốn sâu vào lòng đất.

Bạch Tiêu Tiêu đã sợ đến váng đầu.

Dù thiếu hiểu biết tới đâu thì cậu ta cũng đã từng nghe kể về "thành Thập Phương".

Sự việc gây chấn động giới Tu chân trăm năm trước đã xé toạc một mảnh đẫm máu thần bí và khó lường của Ma vực ra trước mắt mọi người.
Thành Thập Phương, chủ thành của Ma vực.
Yên Khanh, thành Thập Phương...
Dòng nước đen nóng bỏng trào ra từ miệng bốn bức tượng kỳ lân như nham thạch đen không ngừng cuồn cuộn, toan biến cả đại điện xương trắng thành một đầm lầy rộng lớn.

Dưới sự điều khiển của Hoài Minh Tử, luồng nham thạch đen đổi hướng, chảy đến chân Ngôn Khanh.

Trận Tu La do Bách Tư- động hư trung kỳ- thiết lập.

Cười lạnh, Ngôn Khanh nhảy bổng lên, định trực tiếp phá trận bằng tâm trận.
Đúng lúc này, một tiếng cười dội vang bên trong đại điện.
?!
Tiếng cười đinh tai nhức óc tới độ đến Ngôn Khanh cũng phải thoáng ngạc nhiên.

Nhưng kẻ phản ứng mạnh mẽ nhất lại là Hoài Minh Tử.

Sắc mặt hoàn toàn chùng xuống, lão nghiến răng ken két, tuy không thể khống chế lão triệt để song tiếng còi vẫn sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến lý trí Hoài Minh Tử.
"Giết Tạ Ứng!"
Đây là mệnh lệnh duy nhất hiện lên trong đầu lão, thứ mệnh lệnh dội về từ xa thẳm.
Cùng thời gian, Tần Trường Hi lảo đảo chạy vào.

Đá Phục Hy bày ngoài bí cảnh Đinh Lan khiến gã không thể truyền tin, nhưng gã đã báo mọi chuyện với cha từ trước.

Khi còi nát vụn, tuy lòng run sợ, nhưng gã chưa mất phương hướng.
Hiện giờ, nghe được tiếng cười truyền tới từ châu Tử Kim, sắc mặt gã lập tức sáng rực lên.
Tần Trường Hi áo đen bước vào Tu La đạo, vẻ mặt cuồng nhiệt dưới lớp mặt nạ thường đeo.

"Giết Tạ Ứng, bằng mọi giá."
Tạ Ứng?
Tạ Ứng là ai?
Bàn tay run dữ dội, Hoài Minh Tử chậm rãi quay đầu.

Một thứ sức mạnh ép lão phải nhìn vào xó xỉnh, nhìn về phía hai con kiến hôi lão vẫn một mực khinh thường không buồn chú ý.

Sau đó, đập vào mắt lão là cặp mắt lạnh lẽo quen thuộc.
Con ngươi co lại.

Rồi không nhịn được, lão phá lên cười càn rỡ.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha là ngươi, chẳng ngờ lại chính là ngươi!"
Lão vốn đã căm thù Tạ Ứng, nay có châu Tử Kim đổ dầu vào lửa, sát ý của lão càng thêm lấn át phần lý trí.

Áo ngoài thoắt động, lão đưa tay là có thể trực tiếp bóp cổ Tạ Thức Y.

Hoài Minh Tử nói: "Đầu tiên là Ngôn Khanh, sau đấy là ngươi, các ngươi đúng là âm hồn bất tán."
Ngôn Khanh kinh sợ: "Tạ Thức Y!"
Nghe tiếng, Tần Trường Hi lập tức rút quạt xếp từ tay áo, quạt xếp bay xoáy, một cuộn giấy vàng bốn trang thõng xuống từ trên cao và vây kín Ngôn Khanh.
Tần Trường Hi không mong có bất cứ biến số nào xảy ra, gã nói vẻ đắc ý: "Tạ Ứng tiến vào bí cảnh Đinh Lan bất chấp nguy hiểm quả nhiên là vì ngươi.

Ta đã nói ngươi là điểm yếu của gã, vậy mà Kính Như Ngọc còn không tin." Cuối cùng gã cũng có thể thở phào sau những ngày không đoán ra nổi lòng dạ Kính Như Ngọc.

Gã cười âm hiểm: "Chẳng lạ, đàn bà đúng là loại thiếu quyết đoán."
Ngôn Khanh vừa chạm vào một trang sách thì đã bị tia sáng vàng đâm xuyên bụng ngón tay, làm rỉ ra một giọt máu.

Ánh mắt Ngôn Khanh trở nên đẫm máu.

Lòng như lửa đốt, y thất thố, lần đầu tiên.

Tạ Thức Y bị Hoài Minh Tử làm trọng thương ở thành Thập Phương đời trước.

Y không muốn thấy Tạ Thức Y yếu ớt như vậy thêm một lần nào nữa.
Chẳng buồn đếm xỉa đến loại nhãi nhép như Ngôn Khanh, Tần Trường Hi nhìn chằm chằm Tạ Ứng bằng ánh nhìn đắc thắng, nhìn kẻ đứng giữa xương trắng, kẻ mà bộ đồ đỏ rực cũng không át nổi khí chất lạnh lùng của hắn.
Nỗi nhục ở tiên yến, gã sẽ trả lại toàn bộ vào hôm nay.
Tần Trường Hi căm hận: "Tạ Ứng, ngươi mà cũng có ngày hôm nay.

Năm xưa khi trở về từ Ma vực, đạo Vô Tình đã tan, tu vi đã hủy.

Bây giờ, đạo đã vỡ, ngươi lấy cái gì đấu lại Hoài Minh Tử đây nào."
Ngôn Khanh vừa bình tĩnh lại, sắc mặt còn hung ác, y đang định dùng máu sửa trận để ra ngoài.
Nào ngờ lời Tần Trường Hi lọt vào tai y, làm ngón tay chạm lên trang sách vàng của y chết sững.
Tần Trường Hi nói cái gì?
Đạo Vô Tình của Tạ Thức Y, đã vỡ rồi sao?.

Bình Luận (0)
Comment