"Aaa!"
Như chịu sự đả kích nặng nề, Kính Như Trần chợt hét to, ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Phi Vũ toan chạy đến thì bị Ngôn Khanh cản lại: "Đừng lo, nàng sẽ không sao." Bất kỳ một ai lại gần vào lúc này sẽ chỉ khiến nàng đau đớn nhiều hơn.
Phi Vũ đứng sững: "Ngươi nói cái gì?"
Ánh mắt trầm đi, Ngôn Khanh khẽ nói: "Bản thân gương song sinh là một tấm bùa hộ mạng."
Như để chứng minh cho lời nói của y, sau khi vỡ nát, những đốm sáng bạc chớp mắt đã bay lên khỏi mặt gương và quấn quanh người Kính Như Trần như vô vàn sợi tơ mỏng. Linh lực đong đầy trong chúng dập tắt lửa dưới chân cho nàng.
Kính Như Trần cảm thấy đầu óc mình bị cắt rời, những đoạn hồi ức xa lạ ùa về như thủy triều lên. Nàng không chào đón chúng, không muốn nhớ lại, nàng quỳ ngồi xuống đất một cách đầy lúng túng, hai tay che mặt và khóc nấc.
Ngôn Khanh cụp mắt nhìn nàng, nhấp môi mà không nói. Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ở chợ Nam y đã thầm nghĩ không biết tình trạng hiện giờ của Kính Như Trần là may mắn hay là bất hạnh. Nếu có thể mất hết ký ức rồi sống một cuộc đời không buồn không lo đến già, thì có lẽ cũng là chuyện đáng mừng. Chẳng qua may mắn chưa từng mỉm cười với nàng, từ khoảnh khắc sinh ra, số phận nàng đã bị buộc chung cùng Kính Như Ngọc, bất luận nhục nhã hay vinh quang, suy tàn hay hưng thịnh, tương sinh cũng tức là tương khắc.
Sau khi gỡ xích sắt phương nam, lấy tâm là toàn bộ đại điện xương trắng, thì trận pháp Tu La đạo cũng sụp đổ tan tành.
Xích sắt đồng loạt giãn ra, đệ tử cửu tông bị trói trên không trung cũng bình an tiếp đất.
Cửa điện đen nhánh mở toang, ánh sáng rọi lên những khuôn mặt ngỡ ngàng. Đồng thời, lửa trời trút ầm ầm xuống đất. Hơi bỏng tàn khốc hầm hập trong không khí và vây kín mọi người.
Tần Trường Hi ngã quỵ, hàm răng run lập cập, gã nhìn biển lửa trắng xóa bên ngoài rồi phá lên cười tuyệt vọng: "Hay lắm! Chúng ta đều phải chết ở nơi này! Ha ha ha ha Kính Như Ngọc, Kính Như Ngọc!" Gã lặp đi lặp lại cái tên như muốn khảm nó vào hồn vào vía, để có thể ôm mối hận này xuống tận suối vàng.
Có phải ả khùng Kính Như Ngọc đã tính toán chuyện này từ lâu không.
Tính rằng họ không giết được Tạ Ứng.
Tính rằng Tạ Ứng và Hoài Minh Tử sẽ lưỡng bại câu thương.
Tính rằng cuối cùng bí cảnh Đinh Lan sẽ trở thành đàn tế máu, nhất định phải tan tành trong hỏa hoạn.
Mắt đỏ lừ, Tần Trường Hi khóc không ra khóc, cười không ra cười: "Kính Như Ngọc, ngươi sẽ gặp báo ứng."
Trận chiến của Hoài Minh Tử và Tạ Thức Y vừa rồi đã phủ linh uy kỳ hóa thần lên khắp không gian xung quanh.
Lửa Xích Linh e sợ nơi này, thành ra đại điện xương trắng là nơi cuối cùng nó chiếm đoạt. Chẳng qua linh uy sẽ dần tan, lửa Xích Linh sẽ thừa cơ thiêu đốt từ ngoài vào trong cung điện.
"Tiểu thư..." Phi Vũ lật đật bước đến trước mặt Kính Như Trần và ngồi quỳ một chân xuống, môi hắn ta tái nhợt đi, giọng nói khàn khàn.
Giọng nói của hắn ta làm Kính Như Trần ngẩng đầu, trong khuôn mặt đầm đìa nước mắt, khi còn đang đắm chìm vào thế giới riêng của mình.
Phi Vũ đưa tay muốn chạm vào nàng nhưng lại bất thình lình cảm nhận được nguy hiểm đến gần. Ngẩng phắt đầu, hắn thấy phía trên Kính Như Ngọc là pho tượng kỳ lân. Bệ đỡ tượng bị lửa làm lung lay khiến cho pho tượng đổ thẳng xuống.
"Tiểu thư!" Kinh hoàng, Phi Vũ lập tức vận linh lực hòng ngăn cản, song không thành bởi phát hiện đan điền mình bị một thứ sức mạnh khủng khiếp áp chế.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Phi Vũ nhào tới ôm chầm lấy Kính Như Trần, dùng thân mình bảo vệ nàng mà không hề do dự.
Kế bên, khoảnh khắc thấy tượng kỳ lân rơi xuống, Ngôn Khanh cũng bình tĩnh ra tay giúp đỡ.
Tuy nhiên hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp của y.
Một trận gió xanh chợt nổi lên trong đại điện, kéo theo hơi lạnh u ám hệt như cảm giác Ngôn Khanh cảm nhận được lúc rơi vào hồ Kính.
Những nơi lốc xoáy quét qua, xích sắt tan thành bột, cột đá tan thành bột, tượng kỳ lân sắp ập xuống đầu Phi Vũ và Kính Như Trần cũng tan tành thành bột phấn.
Lửa trời Xích Linh hừng hực bên ngoài như cũng nguôi đi.
Cùng lúc.
Hai tiếng gằn giọng dội về từ khoảng không trống rỗng.
"Tạ! Ứng!"
Người trong điện sửng sốt quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy tại cửa bên của điện chầu- nơi ánh sáng không chiếu tới- là một người bước từng bước ra ngoài từ trong bóng tối. Vạt váy xanh yêu kiều lướt qua mặt đất hỗn độn, chiếc trâm ngọc của người này còn rực rỡ hơn cả ánh lửa bên ngoài.
Tu sĩ hóa thần hòa hợp cùng trời đất, bởi vậy nên những nơi Kính Như Ngọc đặt chân đến đều lấm tấm chùm sao trôi lơ lửng, bụi bặm và máu bẩn cũng theo đó tan đi.
Sự xuất hiện của Kính Như Ngọc khiến các đệ tử cửu tông, đặc biệt là Tần Trường Hi ngỡ ngàng như nằm mộng.
Gã đờ người nhìn Kính Như Ngọc.
Trong ấn tượng của gã, rất hiếm khi Kính Như Ngọc rơi vào trạng thái nóng giận gần mất kiểm soát.
Ả thường xuyên mỉm cười để che giấu tình cảm thật sự. Khác với hiện giờ, sát ý và thịnh nộ lồ lộ trên khuôn mặt ả. Xé toạc hết thảy giả dối là bản chất của ả ta: ác độc, điên cuồng, méo mó.
Sắc mặt không đổi nhưng máu đã trào ngược lên cổ họng ả ta. Cách một khoảng không lớn, ả vung tay hất văng Phi Vũ.
Phi Vũ ngã xuống đất, hộc máu, và lập tức cảnh giác siết chặt roi sau khi nhìn thấy Kính Như Ngọc.
Kính Như Ngọc lại nhìn Tạ Thức Y trước tiên và nghiến răng cười lạnh.
Sau đó phớt lờ tất cả mọi người, ả đi về hướng nam. Ả vấn một phần tóc lên, phần tóc còn lại buông dài như thác chảy; bất luận là tu vi, khí chất, hay trang phục của ả thì đều hình thành sự đối lập rõ ràng với Kính Như Trần còn quỳ dưới đất.
Tu sĩ hóa thần không bước đi trên nền đất, nhưng Kính Như Ngọc lại bước từng bước nặng nề trên những mảnh gương vỡ vương vãi đầy sàn như một cách trả thù, dù cho máu tươi nhuộm lên vạt váy ả. Ả bước rất vững, từng mảnh gương tan thành bụi đất dưới bước chân ả. Thế rồi không quan tâm đến bất kỳ một kẻ nào khác trong đại điện, ả lạnh lùng liếc nhìn xuống người thiếu nữ đau đớn dưới chân.
Kính Như Trần run rẩy ôm chân, vạt váy trắng bị thiêu để lộ ra hai cẳng chân chỉ còn xương trắng. Nàng ngẩng đầu một cách mê man và sợ hãi với đôi mắt đẫm lệ khi ả lại gần...
Để rồi thấy một khuôn mặt gần giống hệt mình.
Chỉ khác ở chỗ không có vết sẹo xấu xí và có thêm một nốt ruồi rất nhạt màu trên chóp mũi.
Giây phút ấy, Kính Như Trần đã quên cả sợ hãi. Nàng sững người, mặt mày tái nhợt.
Lửa giận gây ra bởi Tạ Ứng tan đi trong mắt Kính Như Ngọc, ả nở nụ cười khe khẽ, tiếng cười ngẩn ngơ mà tuyệt vọng: "Mẹ chúng ta thiên vị đến nhường nào, chết rồi cũng không chịu tha cho ta nữa. Kính Như Trần, ngươi có đau không?"
Cơn sợ hãi lại tìm về, Kính Như Trần chống tay xuống đất và chậm rãi lùi về sau.
Kính Như Ngọc mỉm cười, tự đáp: "Làm sao mà ngươi đau được chứ. Khi lời nguyền song sinh gieo xuống, trong vòng mười hai canh giờ, tất cả đau khổ của ngươi đều được chuyển cho ta gánh chịu. Kể cả cái chết, cũng là do ta chết thay ngươi."
"Trước kia Kính Lan Trạch cho ta chiếc gương vốn là để ta dễ dàng liên lạc với ngươi; song sau này cho ngươi thì bà ta lại gieo thêm lời nguyền ấy. Rốt cuộc bà ta đang lo lắng điều gì?"
"Lo ta sẽ không cứu ngươi, hay là lo đến một ngày ta không chịu được rồi sẽ giết chết ngươi đây?"
Kính Như Trần đã lùi đến kịch tường, không thể lùi thêm, buộc phải nhìn kẻ đang chậm rãi lại gần nàng. Đôi mắt đẫm lệ của nàng đối đầu trực diện với ánh nhìn của Kính Như Ngọc.
Lửa trời Xích Linh cháy rực bên ngoài rọi lên khoảng cách giữa hai người như thể tái hiện dòng luân hồi của thời gian. Từ đây yêu hận, ân oán, và phải trái mấy trăm năm lại được gợi về và dứt điểm một lần.
Kính Như Ngọc im lặng rất lâu, đoạn ngồi xổm xuống. Ả không phải người lương thiện, mưu kế một dàn, bàn tay nhuốm đầy máu đỏ.
Chẳng qua có lẽ người ta không tin rằng ả thật sự chưa từng nghĩ đến việc hại chết Kính Như Trần. Dù ả ghét đối phương nhiều đến thế.
Thời thiếu nữ méo mó mà dài dằng dặc, tất cả oán hận, nhục nhã, ghen ghét của ả đều xuất phát từ Kính Như Trần. Nhưng nực cười ở chỗ những kỷ niệm chân thành, vui vẻ, dịu dàng ít ỏi cũng liên quan đến nàng...
Kính Như Ngọc nhẹ nhàng nói: "Kính Như Trần, việc gì ngươi phải bày ra bộ dáng nạn nhân làm gì."
Môn Phù Hoa có mấy trăm phong, nhưng duy chỉ có phong Nha Sát là ả chưa từng đặt chân đến suốt những năm tháng cầm quyền. Ả hoàn toàn xóa bỏ cái tên Kính Như Trần trong cuộc đời mình, làm như thể cứ vậy ả sẽ không phải đối diện với oán ghét và dối trá tuyệt vọng ngày xưa.
Người đời không dám ngỏ một lời về vụ cháy ở điện Tuyền Cơ năm ấy, cũng không dám nhắc đến Kính Như Trần trước mặt ả ta. Dần dà, dường như chính ả cũng đã quên mất mình có một người chị gái. Ả mơ ước cái ngai trên điện Tiêu Ngọc, mơ ước quyền lực trong tay Tạ Ứng, rồi âm thầm cấu kết với gia tộc họ Tần, mưu cầu danh lợi suốt nhiều năm qua. Kết quả khoảnh khắc cuối cùng trước lúc thành công, người thân của ả lại cho ả một kích trí mạng.
Và rồi giẫm vụn tất cả mảnh gương, ả đã tiến lại gần người con gái đối nghịch trong vận mệnh của mình.
Kính Như Ngọc mỉm cười, nhấc tay. Móng tay óng ánh như vỏ sò chậm rãi chạm lên vết sẹo dữ tợn trên mặt Kính Như Trần.
Móng tay ả như lưỡi dao hòng rạch nát vết sẹo bỏng, khiến nó chảy ra thứ máu đậm đặc. Ả cất tiếng: "Kính Như Trần, ngươi đoán xem ai là kẻ phóng hỏa điện Tuyền Cơ?"
Kính Như Trần quay đầu né tránh đối phương và kêu lên với Phi Vũ: "Phi Vũ cứu ta!"
Phi Vũ khó khăn gượng dậy: "Tiểu thư..."
Kính Như Ngọc cười giễu đôi trai gái có tình: "Nếu ngươi không đập vỡ chiếc gương này thì ta còn có thể tác thành cho đôi uyên ương bạc mệnh các ngươi. Nhưng bây giờ, sau mười hai canh giờ nữa... các ngươi xuống hoàng tuyền mà nối tiếp tình duyên đi, tỷ tỷ à."
"Sao ban đầu ta lại không giết chết ngươi cơ chứ?" Kính Như Ngọc khẽ nói, "Để ngươi có thể hóa thần, Kính Lan Trạch sẵn sàng phóng hỏa điện Tuyền Cơ nhằm giết chết ta. Bà ta có thể tàn nhẫn đến vậy thì cớ gì ta lại phải do dự."
Kính Như Trần không hiểu ả nói gì, mà cũng không muốn nghe thêm, nàng run rẩy bịt tai: "Ngươi đi đi! Ta không quen ngươi!"
Kính Như Ngọc kéo tay nàng và khiến nàng không thể trốn tránh, mắt ả vằn lên: "Chính mẹ chúng ta phóng hỏa, ngươi có ngạc nhiên không hả Kính Như Trần? Đôi lúc ta lại nghi rằng có phải các ngươi hợp tác với nhau diễn kịch, một kẻ diễn vai mặt đỏ, một kẻ diễn vai mặt trắng, để ta bị xoay vòng vòng cả đời như một ả đần."
"Lần nào ngươi bế quan thành công ta cũng ốm nặng. Người của môn Phù Hoa luôn so sánh ta với ngươi, người đời thì khen ngợi ngươi, khinh thị ta. Xưa ta muốn hỏi, nay ta càng phải hỏi, dựa vào đâu hả?!"
"Kính Như Trần, dựa vào đâu hả!"
Trút ra ngoài cơn kiềm chế suốt mấy trăm năm làm mắt ả đỏ rực.
Rõ ràng rằng kẻ thù lớn nhất đang ở kế bên, vậy nhưng khi gương song sinh vỡ ả vẫn lại được trải nghiệm một lần nữa cơn đau khi bị lửa đốt, để rồi lý trí cũng theo đó tan tành.
"Lấy sự hèn mọn của ta nuôi lớn thành công của ngươi, lấy sự cạn kiệt của ta nuôi dưỡng vinh quang của ngươi, lấy cái chết của ta đổi cho ngươi cuộc sống mới."
"Ngươi dựa vào đâu để thoải mái và vui vẻ tỏ ra chị em thân thiết với ta?"
"Kính Như Trần! Ngươi dựa vào đâu hả?!"
Kính Như Ngọc cười run rẩy. Dứt lời ả cũng bình tĩnh lại và lập tức buông tay Kính Như Trần. Ả nhìn lên đôi tay mình, một đôi tay nhuộm đầy máu đỏ, đầy đến nỗi dường như bây giờ ả vẫn còn ngửi được mùi máu tanh tàn khốc.
Kính Như Ngọc hạ giọng: "Sau cùng thì, trận hỏa hoạn ở điện Tuyền Cơ đã xóa nhòa khoảng cách giữa chúng ta."
"Nếu tu vi ngươi không bị hủy thì năng khiếu của ta cũng không thể đột ngột tăng lên. Nếu ngươi không mất trí nhớ thì ta cũng không có khả năng trở thành môn chủ."
"Tỷ đã hết nợ muội rồi, tỷ tỷ à."
Nói đoạn Kính Như Ngọc trấn chỉnh lại dòng cảm xúc của mình và ngẩng đầu nhìn lửa Xích Linh cháy rực ngoài điện xương trắng. Nước mắt cạn khô bởi luồng nhiệt nóng bỏng, ả cúi đầu, ánh mắt ả giờ đây lại sắc lẻm, lại là môn chủ môn Phù Hoa tàn nhẫn bấy lâu.
"Kính Lan Trạch cho ngươi chiếc gương này hẳn là để giết ta. Yên tâm, trong mười hai canh giờ tới ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Kính Như Ngọc đưa tay, rót một tia linh thức màu xanh lam vào ấn đường Kính Như Trần.
"Ngươi muốn làm gì!" Kính Như Trần hoảng sợ ôm trán và cảnh giác nhìn người thiếu nữ có dáng dấp giống mình. Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã thấy trời đất quay cuồng, mí mắt nặng trịch, nàng chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Kính Như Ngọc nói: "Dĩ nhiên, ngươi đừng mơ tự sát."
Sau đó ả đứng dậy, thiết lập trận pháp ngăn cản người ngoài đến gần xung quanh Kính Như Trần rồi mới nhìn sang những người còn lại trong đại điện.
Và tầm mắt như ẩn chứa tia sét của ả xuyên thẳng qua đám đông, rơi xuống người Tạ Thức Y.
Trong trang phục đỏ thẫm, Tạ Thức Y nhìn lại ả ta. Ánh nhìn này sừng sững, mênh mang, chồng lên ánh nhìn của đêm máu chảy trên nấc thang dẫn tới điện Tiêu Ngọc, đan xen lẫn máu, ân oán, yêu hận của vô số người. Như vậy, cuộc chiến lúc tỏ lúc ngầm nhiều năm qua rốt cuộc cũng xé rách lớp vỏ bọc bên ngoài.
Kính Như Ngọc cười lạnh đầy quái dị: "Tạ Ứng, ta vốn tưởng ta mới là người dụ ngươi đến, nào biết người tính kế cuối cùng lại là ngươi."
"Bắt đầu từ khi nào nhỉ?"
Suy ngược từ quả ra nhân, ả chậm rãi nhớ lại chuyện rất lâu về trước.
"Chắc là từ khi ngươi giết sáu người sau khi xuất quan."
"Nhà họ Tần trà trộn vào các buổi đấu giá dưới chợ đen. Ngươi đích thân đến phái Hồi Xuân, biết chuyện ma chủng phượng hoàng, biết nhà họ Tần liên quan đến tà thuật ngự yểm."
"Chuyện chợ đen ta đã phái người phá hủy hội đấu giá, nhưng hẳn ngươi cũng phát hiện ra vài manh mối còn dư lại. Ngươi biết nhà họ Tần sẽ nhúng tay vào đại hội Thanh Vân lần này."
"Vậy ngươi có đoán ra nhà họ Tần sẽ hồi sinh Hoài Minh Tử không đây Tạ Ứng." Nàng cười mà ánh mắt lạnh băng, "Có đoán ra mình sẽ phải chết ở đây không."
"Đạo Vô Tình của ngươi đã tan, tâm lưu ly giờ cũng nát. Lửa trời Xích Linh dù không thể gây nhiều ảnh hưởng đến kỳ hóa thần nhưng ngươi và Hoài Minh Tử đã rơi vào trạng thái gần kiệt quệ. Vậy ngươi định ra ngoài thế nào đây... ngươi có mượn tay Kính Như Trần triệu hồi ta tới cũng vô ích."
Tạ Thức Y dung nhan tựa tuyết, sắc mặt tựa băng, giọng nói cũng thanh trong và lạnh lẽo: "Kính Như Ngọc. Các ngươi rất thích suy đoán hành động của ta."
Kính Như Ngọc hơi ngẩn người.
Tạ Thức Y vẫn nói với giọng bình thản nhưng đượm trào phúng: "Bất luận là lúc vào thành Thập Phương hay là lúc bế quan trăm năm vừa rồi."
"Thật ra ta vốn không định đi vào. Dự tính ban đầu của ta vốn là để ngươi tự đối phó với Hoài Minh Tử. Chẳng qua có một vài chuyện bất ngờ."
"Nhưng không sao." Tạ Thức Y ngước mắt, "Kính Như Ngọc, ngươi biết ngươi bây giờ đã là ma chủng rồi không?"