Khoảng cách giữa hai người làm Tạ Thức Y dễ dàng nhận ra giọt nước mắt của Ngôn Khanh và cũng chính điều ấy khiến hắn cứng đờ, luống cuống trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng kết thúc nụ hôn. Những bờ môi tách rời đã ngắt mạch nụ hôn dữ dội lúc đầu trong êm ái.
Ngôn Khanh cảm thấy khó thở, y nắm chặt hai vai Tạ Thức Y và chậm rãi lấy lại nhịp thở của mình.
Rồi y chợt bật cười.
Cụp mắt, Tạ Thức Y lau đi giọt nước mắt cho y.
Tạ Thức Y không phải người sống nội tâm. Có điều tâm lưu ly đã làm hắn hiếm khi để mắt tới bất cứ chuyện gì. Trong suốt một trăm năm nắm quyền Tiên minh, thường chứng kiến vô số máu tươi, nước mắt, những cuộc chia ly, nhưng đây là lần đầu hắn thể nghiệm tình yêu cũng như hiểu được cảm xúc thương và đau xót.
Ngôn Khanh khóc.
Bàn tay đỡ cổ Ngôn Khanh lần xuống, khẽ khàng vuốt lưng cho y. Hắn không thể biết tường tận Ngôn Khanh đã gặp phải chuyện gì, tuy nhiên những cảm xúc bị dồn nén luôn phải có ngày được trút ra.
Khuôn mặt còn ửng đỏ, ánh mắt sáng trong trong màng nước mắt còn dư, Ngôn Khanh ngẩng đầu, cười hỏi: "Ngươi biết ta thích ngươi từ bao giờ vậy Tạ Thức Y?"
Tạ Thức Y trả lời: "Hôm nay."
Điều ấy làm Ngôn Khanh bối rối: "Sao cơ?"
Hôm nay mới biết??
Tạ Thức Y nói: "Từng đoán vậy một lần vào năm Kinh Hồng thứ mười lăm, về sau lại nghĩ mình đoán sai, rồi không dám đoán nữa."
Rốt cuộc Ngôn Khanh cũng hiểu câu nói "ta đoán không sai" của Tạ Thức Y ở bí cảnh Đinh Lan, nhất thời y vừa thấy buồn cười mà lại vừa xúc động.
Như vậy là Tạ Thức Y đã nhìn thấu tất cả nhưng vẫn không dám cho bản thân câu trả lời chính xác?
Tâm lưu ly cũng có lúc do dự thế sao?
Chẳng trách bất kể một khoảnh khắc mập mờ nào cũng đều chỉ như gần như xa, như đang thăm dò đến một giới hạn nhất định nào đó.
Vẫn cầm bả vai hắn, Ngôn Khanh quay đầu cười thầm rất lâu, sợ hãi và kìm nén trong lòng tan thành mây khói để rồi chớp mắt, y lại xoay người trong dáng vẻ tỏa sáng của cặp mắt đào hoa. Thừa dịp Tạ Thức Y chưa phản ứng kịp, y học theo động tác vừa rồi của hắn và hôn lên môi hắn.
Một nụ hôn gây chấn động.
Tạ Thức Y sững người. Mái tóc đen buông rủ trên sườn mặt trắng tuyết, hàng mi hắn rung rung, lần đầu tiên, vẻ bàng hoàng hắt ra từ ánh mắt.
Lấy làm thích thú với thái độ này của hắn, Ngôn Khanh lại hôn nhẹ rồi cười gọi hắn: "Yêu Yêu."
Hồi bé Ngôn Khanh rất thích chọc cười Tạ Thức Y, chẳng qua số lần thành công quả là hiếm gặp.
Kết cục sau cùng luôn hoặc là bản thân y cay cú, hoặc là hai người đâm thọt lẫn nhau.
Bởi vậy nên hầu như không thể nào thấy được biểu cảm mất kiểm soát của hắn.
Vì Tạ Thức Y lạnh lùng nhưng không hề ngây thơ, thậm chí là ngược lại, Tạ Thức Y lõi đời và hiểu rõ tình yêu, mỗi tội bản chất của hắn còn lạnh lùng hơn cả bề ngoài.
Tạ Thức Y luôn hành động theo lý trí và kế hoạch bày ra sẵn, những thứ nằm ngoài phạm vi này hắn sẽ không bao giờ quan tâm.
Ai mà ngờ chuyện ngày xưa vắt óc cũng không làm nổi lại trở nên dễ như trở bàn tay với Ngôn Khanh giờ đây đâu chứ.
Mượn ánh sáng xanh băng hắt ra từ cánh bướm, Ngôn Khanh chăm chú nhìn vẻ mặt sờ sững của Tạ Thức Y.
Lưng thẳng như trúc, bớt đi sắc bén và xa cách làm tướng mạo xuất chúng của hắn lại gần hơn với hình tượng "đại tiểu thư" băng thanh ngọc khiết.
Đáy lòng nở rộ biển hoa, Ngôn Khanh lại hôn hắn một lần: "Yêu Yêu." Ngẫm nghĩ chốc lát, y đổi cách xưng hô: "Phu nhân."
"Phải rồi," Nhịn cười, Ngôn Khanh vén tóc mai cho Tạ Thức Y, những ngón tay y lùa vào lọn tóc lành lạnh của hắn, "Ta chợt nhớ ra, thực chất ngày xưa ở thành Thập Phương ngươi cũng đã bị ta "kim ốc tàng kiều" và được phong làm Thiếu thành chủ phu nhân rồi nhỉ."
"Thất công công là ông mai, thành chủ Bách thành làm khách khứa. Ngươi còn uống cả rượu giao bôi của ta rồi, chuyện này ngươi không khất được đâu đấy Tạ Thức Y."
Bây giờ hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ ở thành Thập Phương, họ mới nhận ra xung động mãnh liệt giữa hai bên, chẳng qua khi ấy họ đều không biết.
Ngoài cổng thành, Tạ Thức Y bước đến gần qua làn sương đen phủ kín; dưới ánh sáng nhập nhèm của đèn đuốc, đám lang sói đông nghịt tủm tỉm đưa chén rượu cho hắn.
Âm thanh của đầu lâu xương cốt chất đầy thủy tạ Hồng Liên vang lên như tiếng chuông dưới mái hiên năm mười lăm tuổi. Hóa ra sáng nọ, mắt phải giật thật sự báo hiệu duyên lành.
Cảm giác khoan khoái trào dâng thành nụ cười treo cửa miệng, Ngôn Khanh nói: "Chà, phu nhân, ta còn nợ phu nhân một hôn lễ nữa."
Tạ Thức Y nhìn Ngôn Khanh mân mê tóc mình mà cũng không gỡ ra, chỉ hờ hững đáp: "Ngươi nợ ta nhiều hơn thế."
Ngôn Khanh: "Ồ?"
Tạ Thức Y ngước mắt. Ánh mắt mang sắc thái của châu ngọc đẫm tuyết thường ngày đã lóe lên màu tình dục, hắn bình tĩnh nói: "Sau chén rượu giao bôi sẽ là động hoa chúc, phu quân."
Động phòng hoa chúc?
Mà sao Tạ Thức Y gọi phu quân nhưng người ngượng ngùng lại là y vậy?!
Một luồng nhiệt xộc lên hai bên má, nhanh chóng lan rộng tới vành tai Ngôn Khanh và nhấn chìm lời bông đùa thủ sẵn trong cổ họng của y.
"Ta..." Ấp úng cả buổi, Ngôn Khanh đành phải lảng sang chuyện khác để tránh cho mình mất mặt: "Ta nghĩ mình không nên vội vã quá, ta chưa chuẩn bị xong. Chưa kể ngươi đang trọng thương nên ta làm sao nỡ."
Tạ Thức Y liền nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt quái lạ rồi quay đầu, không nói gì thêm.
Nước chảy xiết hơn, dám chắc họ đã tới cửa ra hang động. Xung quanh, những cánh bướm thưa dần đến khi chỉ còn lác đác đôi ba con trên tảng đá phủ rêu.
Cảnh sắc quen thuộc dần hiện ra hằn xuống khuôn mặt Ngôn Khanh một nụ cười trong trẻo: "Ta nhớ ngày xưa, lúc phải tiếp cận một tên yêu đạo để chiếm được linh chi, ta đã phải hóa trang thành tân nương còn ngươi thì giả làm hộ vệ. Ai mà ngờ chưa vào đến nơi chúng ta đã đánh nhau một trận tơi bời khói lửa trên thuyền rồi đâu chứ."
Tạ Thức Y: "Ừ."
Ngôn Khanh: "Ta hỏi ngươi có đảm bảo kế hoạch thành công không, ngươi bảo không rất thẳng thừng. Kết quả là ngươi xử đẹp gã trong một cú đầy dứt khoát, chính ra ngươi cũng nắm chắc phần thắng ấy chứ."
Chuyện xưa gợi lại vô vàn manh mối trong tâm trí Ngôn Khanh hiện giờ.
"Cuối cùng ngươi còn móc mắt gã yêu đạo đấy nữa! Tạ Thức Y," Ngôn Khanh cười với vẻ pha trò, "Hồi đó ngươi ghen phải không? Ngươi dỗi vì ta đóng giả tân nương của hắn nên mới bảo không chứ gì."
Không nhìn Ngôn Khanh, Tạ Thức Y bình tĩnh đáp: "Ừ."
Ngôn Khanh ngỡ ngàng: "Ừ thôi hả? Ta bảo ngươi ghen mà ngươi chỉ đáp mỗi ừ??"
Lúc ấy ngươi trúc trắc thế mà giờ ngươi không thèm có cảm giác xấu hổ của một người bị phơi bày bí mật à??
Bè trúc đến cửa hang. Sắc trời tràn vào, chiếu xuống trang phục đỏ thẫm màu máu của Tạ Thức Y – người vốn đang thương nặng. Hắn nhìn bèo mọc um tùm ngoài cửa hang, mày nhíu lại.
Ngôn Khanh ấm ức thò mặt qua: "Không được. Ngươi có tâm lưu ly là có thể nhìn thấu mọi chuyện ngay lập tức, trong khi ta thì bị ngươi giấu giếm rõ lâu. Công bằng ở đâu cơ chứ." Ngôn Khanh bừng bừng hứng thú, "Hay ngươi kể ta nghe chuyện yêu thầm hai trăm năm đi Tạ Thức Y."
Tạ Thức Y mím môi, xoay người lại. Lửa dục dấy lên bởi những nụ hôn liên tiếp của Ngôn Khanh vẫn còn âm ỉ cháy trong máu và mài mòn lý trí hắn.
Ánh mắt tối tăm, hắn dùng ngón tay chặn trước môi Ngôn Khanh, ngăn không cho Ngôn Khanh áp sát.
Ngôn Khanh: "Hm?"
Tạ Thức Y trả lời bằng chất giọng trầm, khàn nhẹ: "Ngôn Khanh, nếu ngươi chưa chuẩn bị xong thì chớ đùa giỡn ta. Nếu không ngươi sẽ hối hận."
Màu trời óng sáng trải xuống giữa hai khuôn mày Tạ Thức Y, gương mặt nhợt nhạt điểm sắc đậm thêm cho bờ môi, làm tan chảy lớp băng và làm hửng lên sắc xuân vô tận trên dung mạo hắn.
Tạ Thức Y hờ hững: "Hy vọng ngươi có thể tiếp tục mồm mép như vậy khi hoàn toàn thẳng thắng với ta."
Dứt lời, dường như vì sợ bản thân mất khống chế, Tạ Thức Y đứng dậy ra khỏi hang động. Vạt áo đỏ lướt qua bè trúc và làn nước sẫm màu, đứng ngược chiều ánh sáng, bóng lưng hắn ánh lên.
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh: "?"
Đây là thái độ của ngươi với phu quân đấy hả Tạ Thức Y!
Ngày trước, không hiểu rõ cảm xúc của chính mình khiến Ngôn Khanh trở nên do dự và ám ảnh. Nay tình cảm giữa hai người sáng tỏ, y lại bắt đầu hào hứng trêu đùa.
Ngôn Khanh luôn rất thích truy tìm giới hạn cuối cùng của hắn.
"Ngươi yêu đơn phương bí mật vậy hở?" Ngôn Khanh cũng đứng dậy, khích tướng: "Hay thực ra ngươi có một căn phòng chuyên sưu tầm đồ dùng và bức vẽ của ta nhỉ? Không thể nào, thật đấy hả?"
Bè trúc mắc kẹt giữa đám bèo chi chít.
Ngồi dậy mới thấy chân đã tê rần, lại thêm thói đắc ý làm y mải nói chuyện không chú ý đường đi, thành ra, Ngôn Khanh vấp phải bèo, ngã nhào xuống nước. Chẳng qua y cũng hơi cố tình đôi chút.
Không ngoài dự đoán, lúc người đổ xuống, Tạ Thức Y ngoài hang đã sững sờ, vội sải bước lại đỡ Ngôn Khanh.
Khi Ngôn Khanh sà vào lòng hắn cũng là lúc ánh sáng bên ngoài ập xuống, bầy bướm ùa bay lên.
Đắm chìm vào mùi hương thanh và lạnh trên cơ thể Tạ Thức Y, Ngôn Khanh cười tủm tỉm mãi. Rồi y ghé sát người hắn và ngân dài âm điệu với vẻ gần như là nũng nịu: "Ngươi kể ta nghe chuyện ngươi làm trong một trăm năm bế quan đi mà Yêu Yêu."
Tạ Thức Y: "..."
Tạ Thức Y chậm rãi nhắm mắt và khẽ buông tiếng thở dài. Cuối cùng, vẫn chịu thua, Tạ Thức Y dắt Ngôn Khanh ra khỏi sông Hắc Thủy rồi nhẹ nhàng hỏi: "Muốn biết đến vậy sao?"
Ngôn Khanh: "Đúng vậy."
Sau khi trở về từ thành Thập Phương, Tạ Thức Y đã lập tức bế quan hết một trăm năm chính trong khoảng thời gian hắn mới tiếp quản Tiên minh. Nguyên do của hành động này vẫn luôn là bí mật được cả Thượng Trùng Thiên suy đoán, mà bản thân Ngôn Khanh dĩ nhiên cũng rất tò mò.
Tạ Thức Y nói: "Đạo Vô Tình của ta bị hủy sau khi ngươi mất."
Ngôn Khanh đã sớm biết chuyện này, nhưng trái tim vẫn run lên, y cũng nắm chặt tay hắn.
Tạ Thức Y nhấp môi, đối với hắn, giải thích quá khứ là hành động vô ích. Song Ngôn Khanh muốn nghe, nên hắn cũng không ngại kể y biết toàn bộ sự tình.
"Linh khí của ta tan hết lúc ra khỏi thành Thập Phương, ta bế quan và tu lại từ luyện khí. Nhận được truyền thừa tại Thần cung Nam Đẩu giúp đỡ quá trình tu luyện của ta, kiếm Bất Hối có tác dụng củng cố căn nguyên, ta tu luyện rất nhanh dù không tu đạo Vô Tình. Bấy giờ, ta cho mình sáu mươi năm."
Ngôn Khanh ngờ vực: "Sáu mươi năm?!"
Tạ Thức Y cụp mắt: "Ừ, sau sáu mươi năm sẽ xuất quan, rồi sẽ đến biển Thương Vọng tìm Ma thần."
Ngôn Khanh khẽ chấn động: "Ngươi tìm Ma thần làm gì?"
Tạ Thức Y bình tĩnh trả lời: "Khi ấy ta cho rằng ngươi là yểm. Yểm bắt nguồn từ Ma thần, ta nghĩ, có lẽ Nó có cách hồi sinh ngươi."
Ngôn Khanh: "Và ngươi đã bế quan một trăm năm..."
"Phải," Tạ Thức Y gật đầu, giọng thờ ơ: "Gặp vài rắc rối lúc kết anh."
Yên lặng, Ngôn Khanh nhớ lại thái độ cẩn thận của Tạ Thức Y về chuyện kết anh của mình.
Những tưởng kiến thức hủy đạo tái tu của Tạ Thức Y chỉ đến từ số sách cổ trong lầu trữ sách của tông Vong Tình, nào ngờ lại hoàn toàn là kinh nghiệm thực tế của hắn.
Bởi lo lắng y gặp trở ngại lúc kết anh nên Tạ Thức Y thậm chí đã sẵn sàng hộ tống Ngôn Khanh xuống núi, một Minh chủ Tiên minh lại sẵn lòng đi làm nhiệm vụ trừ yểm căn bản nhất.
Ngôn Khanh hỏi hắn bằng giọng hơi khàn: "Ngày kết anh... ngươi đã thấy gì?"
Tạ Thức Y yên lặng, hồi lâu mới nói: "Ta đã thấy thủy tạ Hồng Liên, thấy ngươi dặn ta cứ ngủ một giấc đã."
"Cứ ngủ một giấc đã, Tạ Thức Y, lúc tỉnh dậy là mọi chuyện qua rồi."Tạ Thức Y khẽ bật cười mà ánh mắt lạnh băng. Hắn cũng không kể chi tiết bốn mươi năm kết anh thất bại, chỉ nói: "Ta muốn bắt đầu từ châu Tử Kim trước. Cái chết của Tử Tiêu bấy giờ dính líu đến môn Phù Hoa và nhà họ Tần, do đó ta đến phái Hồi Xuân để điều tra vụ việc ấy."
Ngôn Khanh nhắm mắt. Khi đôi mắt mở ra, y đã không thể tiếp tục giấu kín lời thật lòng vẫn chôn kỹ tới giờ.
Y lẩm bẩm: "May là ta đã theo ngươi đến châu Nam Trạch, Tạ Thức Y."
"Ngươi không nên đi tìm Ma thần." Ngôn Khanh mỉm cười và dịu dàng nói, "Dù có tìm cũng là ta đi mới phải. Kẻ đã ký sinh trên cơ thể ta dưới đáy Thương Hải (biển cả) năm xưa hoàn toàn không phải yểm, mà là chính Ma thần."