Ngôn Khanh nói: "Việc gấp rút hiện giờ của ta là đột phá kỳ đại thừa."
Tạ Thức Y nhíu mày khẽ đến mức khó nhận ra, hắn bước lại bên bờ và chìa tay khỏi làn nước: "Đưa tay cho ta."
Ngôn Khanh đang ngắt cỏ chơi thì bị sự xuất hiện bất thình lình của Tạ Thức Y làm cho giật thót, đoạn y mỉm cười, cúi người gài cọng cỏ lên tóc Tạ Thức Y và nói: "Ngươi bị thương nặng thế rồi thì chăm sóc bản thân trước đã chứ Yêu Yêu. Bước trắc trở nhất chỉ có mình kết anh thôi, yên tâm, giai đoạn tu hành về sau ta có thể tự mình lo liệu."
Cọng cỏ xanh được Ngôn Khanh gấp thành hình ngôi sao, rồi lại được y đính vào tóc hắn. Tạ Thức Y hờ hững gỡ ngôi sao cỏ xuống, nắm trong lòng bàn tay: "Chắc hẳn ngươi bị thương không kém cạnh ta."
Ngôn Khanh nói: "Bình thường thôi, ta không phải đối đầu trực diện với Kính Như Ngọc và Hoài Minh Tử mà."
Tạ Thức Y không tán thành, những ngón tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy cổ tay Ngôn Khanh. Chân khí giá băng khiến mặt hồ kết một tầng sương mỏng, mà lớp sương mỏng này lại thấm lên mái tóc tản ra của Tạ Thức Y, làm phút chốc ngẩng đầu, trông hắn như có mái tóc trắng ánh bạc lấp lánh.
Ngôn Khanh cúi đầu. Nước hồ dâng đến ngực Tạ Thức Y, để lộ ra đường cong bắp thịt trên cánh tay cùng giọt nước trong trẻo lăn dài trên cổ tay hắn. Dường như, nốt ruồi ở cổ tay Tạ Thức Y cũng rực ánh đỏ nhờ có màu da trắng tuyết.
Trái tim hẫng nhịp, mặt mũi nóng bừng, Ngôn Khanh cảm giác còn nán lại thêm thì mình sẽ gây chuyện nên liền vội vã nói: "Ngươi cứ ngâm mình trước đã nhé! Ta ra ngoài gặng hỏi Bất Đắc Chí xem xem có tra ra được nó là cái thứ gì không!"
Tạ Thức Y nhíu mày rõ hơn, nhưng sợ làm Ngôn Khanh bị thương nên vẫn để y vùng khỏi tay mình. Sau khi dõi theo bóng lưng Ngôn Khanh rời đi, Tạ Thức Y cụp mắt nhìn ngôi sao bằng cỏ trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn nốt ruồi trên cổ tay mình và bật cười khe khẽ.
Đoạn lẩm bẩm, giọng nhẹ như mây khói trôi đi.
"Chạy gì kia chứ?"
Ngôn Khanh chạy đến chỗ giường đá quý và dựng Bất Đắc Chí dậy. Nói một cách hoa mỹ là gặng hỏi chứ thực tế thì y chỉ muốn xả một trận ra trò.
Y thấy mình đúng là một tên vô đạo đức!
Tạ Thức Y vì y mà hủy đạo Vô Tình, phá tâm lưu ly, thậm chí hiện giờ còn phải gánh bao thương tích, thế mà y lại dám nảy sinh suy nghĩ bẩn thỉu với hắn!
Đúng là súc sinh!
Không được, y phải giữ cái đầu lạnh.
Bị lay dậy giữa chừng làm Bất Đắc Chí bùng nổ, nhưng nó còn chưa kịp chửi thề thì Ngôn Khanh đã lên tiếng: "Ngươi biết chỗ nào hợp tu hành không, mau dẫn ta đi."
Bất Đắc Chí: "?"
Bất Đắc Chí tức tỉnh cả người, nó dẫn Ngôn Khanh ra ngoài hang rồi hậm hực: "Mời! Thích tu gì thì tu!"
Ngôn Khanh bước ra ngoài, gió mát trăng thanh tràn lên khuôn mặt khiến y tỉnh táo hơn không ít. Bên ngoài động phủ của Bất Đắc Chí là một vùng đầm lầy bát ngát, cạnh đầm dựng một khối đá khổng lồ. Có thể thấy tảng đá này được hình thành từ rất lâu, rêu xanh và cỏ dại mọc um tùm trong những khe nứt vỡ của nó. Ngôn Khanh cười khẩy, đoạn xách Bất Đắc Chí đến bên cạnh khối đá.
Tiết xuân se lạnh, Bất Đắc Chí run rẩy dùng cánh bao bọc bản thân và hỏi Ngôn Khanh: "Ngươi tính làm gì?"
Ngôn Khanh trả lời: "Ngươi bắt đầu sinh sống ở đây từ bao giờ thế Bất Đắc Chí?"
Bất Đắc Chí mất kiên nhẫn: "Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi định hỏi bổn tọa mấy câu của nợ này đến bao giờ vậy hả. Bổn tọa sống ở đây từ nhỏ, đến từ bao giờ ngươi đi mà hỏi mẹ ta."
Ngôn Khanh hiếu kỳ: "Mẹ ngươi? Mẹ ngươi là dơi ấy hả?"
Gió lạnh lùa qua làm Bất Đắc Chí run cầm cập. Tròng mắt xoay vòng, nó cũng thật sự suy nghĩ nghiêm túc: "Không biết, ta cảm giác ta chui ra từ khe nứt của đất trời, nói chung là có cái cốt cách của các cao thủ ấy."
Ngôn Khanh lại hỏi: "Thế ngươi tự chọn ở lại à? Ngươi từng nghĩ đến việc chuyển nhà chưa?"
Bóng khí sục sôi được tạo nên từ đống xương sọ chất đầy trên đầm lầy trước mặt, không biết đã có bao nhiêu người chết ở nơi đây. Chẳng hiểu Bất Đắc Chí mưu tính gì khi chôn chân trong cái bãi tha ma này. Bất Đắc Chí đập cánh: "Chưa, ta thấy chỗ này ổn lắm mà, dù ta không thích chạm vào nước nhưng mà ta lại thích nước!" Dứt lời mắt nó sáng bừng lên: "Thích theo kiểu cảm nhận được ấy ngươi hiểu không? Ta cảm giác ta và nước có duyên với nhau, khả năng là do bổn tọa ra đời trong nước!"
Ngôn Khanh chỉ đầm lầy bao vây tứ phía: "Nước đây ấy hả?"
Bất Đắc Chí ngẫm nghĩ một hồi rồi sửa: "Chắc là bổn tọa ra đời ở đầm lầy."
Một suy đoán về thân phận Bất Đắc Chí chợt sáng lên trong lòng Ngôn Khanh. Y hồ hởi hỏi: "Bất Đắc Chí này, ngươi nghĩ mình có thể nuốt một mảng đầm lầy ở đây không?"
Bất Đắc Chí lập tức che kín miệng, rồi, vừa chuồn vội vào không gian nó vừa âm thầm chửi mắng Ngôn Khanh là gã vô lương tâm! Nói cái chó gì không biết! Còn khướt nó mới chịu!
Ngôn Khanh không ép buộc Bất Đắc Chí. Y cúi đầu nhìn đầm lầy bốc khí đen nghi ngút dưới ánh trăng, trầm ngâm. Bất Đắc Chí có thể tiêu hóa yểm của cả Hoài Minh Tử và Kính Như Ngọc mà không hề hề hấn, quả thực bất thường.
Trước kia y từng nghĩ đến khả năng Bất Đắc Chí là thần thú, ví dụ như một nhánh của thao thiết chẳng hạn. Tuy nhiên, một là "ma tính" trên người nó quá mạnh, hai là bản thân nó rất ngây ngô, chỉ biết ăn với ngủ, làm Ngôn Khanh cảm tưởng linh trí của nó còn sơ khai.
Không giống với thần thú đã chào đời được hàng vạn năm trên đời.
Nay Ngôn Khanh đâm nghi, rằng có lẽ bản thân Bất Đắc Chí cũng không phải... vật sống.
Y còn chưa tìm ra đáp án chắc chắn cho thân phận của Bất Đắc Chí thì một tiếng huýt sáo bất thình lình vọng lại. Ngẩng đầu, Ngôn Khanh thấy một bầy chim ruồi ùn ùn kéo đến, bay rợp chân trời. Đám chim ruồi có thân hình nhỏ xinh với cặp cánh và lông đuôi óng ánh màu xanh xám, chúng sượt qua không trung như những đốm sao băng.
Sau đó Ngôn Khanh thấy người quen.
Bằng vẻ mặt nghiêm túc, Ngu Tâm cưỡi kiếm theo sau đám chim ruồi. Tạ Thức Y đang dưỡng thương trong động, Ngôn Khanh không muốn hắn bị người khác quấy rầy nên liền vội vàng vẫy tay ngăn cản.
"Nào nào nào, đứng lại." Ngôn Khanh đã dùng đến viên huyết ngọc trên cổ tay, Ngu Tâm lúc này dù lòng như lửa đốt thì cũng chỉ có thể nén giận mà đáp xuống.
Ngu Tâm hỏi thẳng: "Minh chủ thế nào rồi?"
Bầy chim ruồi thoắt tan như đổ trận tuyết.
Ngôn Khanh nói: "Không vội được. Đến tu vi của hắn ấy à, thương tích gì cũng chỉ đành tự trị, ngươi đừng vào làm phiền hắn."
Ngu Tâm hiểu đối phương nói không sai nên chỉ đành giữ phiền muộn trong lòng.
Ngôn Khanh tò mò hỏi: "Ngươi tìm đến thế nào? Giai đoạn cấp bách thế này không sợ có người theo dõi rồi làm lộ vị trí của chúng ta à?"
Ngu Tâm đáp: "Không lộ được. Châu Nam Trạch giờ quá loạn, hơn nữa chim ruồi truyền lệnh của Tiên minh có khả năng ẩn khí."
Ngôn Khanh cười: "Quá loạn?"
Nhắc tới chuyện phát sinh ở châu Nam Trạch là Ngu Tâm lại bừng bừng lửa giận: "Dù Minh chủ đã dặn ta đừng hành động hấp tấp nhưng lũ họ Tần quá đáng thật!"
Nói đoạn, lại nhớ những lời đồn đại mới đây, cuối cùng Ngu Tâm mới hoàn hồn và ngẩng đầu nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt bàng hoàng. Tướng mạo khó gần vì cay nghiệt của hắn giờ đây trông như sắp nội thương do phải nín nhịn lâu, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng một lúc rồi hắn ta mới hỏi: "Ngươi là Thiếu thành chủ thành Thập Phương?"
Ngôn Khanh: "Sao nào, trông ta không giống vậy hả?"
Ngu Tâm suýt há hốc mồm, giọng chợt giương cao: "Thật sự hả?"
Ngôn Khanh mím môi. Y không muốn đôi co vấn đề vớ vẩn này với hắn: "Tạ Thức Y phải nghỉ ngơi, có chuyện gì ngươi nói thẳng với ta đi." Y nhướng mày: "Đừng bảo ngươi lặn lội đến tận đây chỉ để bày tỏ lòng trung thành đấy nhé."
Ngu Tâm: "..."
Ngu Tâm hơi bối rối. Hắn ta đã quen với quyền uy tuyệt đối của Tạ Thức Y nên khá là hoang mang trước việc phải báo cáo sự vụ cho Ngôn Khanh như bây giờ.
Ngôn Khanh bèn gõ gõ lên viên huyết ngọc trên cổ tay.
Ngu Tâm giật mình, ánh mắt bộn bề cảm xúc, nhưng nghĩ đến thân phận đời trước của Ngôn Khanh thì cũng bớt mâu thuẫn hơn.
Hắn ta tóm tắt tình hình châu Nam Trạch cho Ngôn Khanh một lần.
Kính Như Ngọc chết, Tạ Thức Y mất tích, Tần Trường Hi bị thương, ai trong số họ cũng đều là nhân vật gây náo động châu Nam Trạch.
Hồn ti trên cổ Tần Trường Hi đã chứng minh cho thân phận Thiếu chủ Ma vực của Ngôn Khanh. Mà sự mất tích của Tạ Thức Y vào thời khắc quan trọng này lại tạo thời cơ cho lũ họ Tần gây sức ép. Dù phía Tạ Thức Y có tông Vong Tình đứng ra bảo hộ, song chừng nào còn chưa tìm thấy Tạ Thức Y thì chừng đấy còn chưa thể điều tra ra sự thật.
Tạ Thức Y là Minh chủ Tiên minh nhưng lại cấu kết với người bên Ma vực, chắc chắn sẽ bị đẩy lên đứng mũi chịu sào.
Ngu Tâm nói: "Kính Như Ngọc của môn Phù Hoa chết nhưng Kính Như Trần lại trở về, cùng với cả trí nhớ lẫn tu vi. Tuy nàng đứng ra nói đỡ cho Minh chủ nhưng cũng khó làm người ta tin phục được..."
Ngôn Khanh hỏi: "Nhà họ Tần đang hạ lệnh tìm chúng ta à?"
Ngu Tâm gật đầu, lửa giận lập lòe nơi đáy mắt: "Đúng! Lũ họ Tần nói người Ma vực đã dám giết chóc ngay tại địa phận cửu tông nên phải tập trung xử lí chuyện diệt ma cái đã, mà đã thế thì không thể để điện Tiêu Ngọc vô chủ được. Nhưng ai chẳng hiểu bọn chúng nhăm nhe cái gì."
Ngôn Khanh mỉm cười trước diễn biến dễ đoán này, chẳng qua ánh mắt vẫn lạnh băng: "Đừng hành động hấp tấp."
Ngu Tâm hơi ngẩn người: "Chúng ta không hành động hấp tấp. Tiên minh bây giờ ngoại trừ những người ra ngoài thi hành nhiệm vụ thì đều ở lại trong điện Tiêu Ngọc cả."
Ngôn Khanh nói: "Ngoài việc này ra thì còn gì khác không?"
"Còn," Ngu Tâm lấy một tấm thẻ ngọc từ tay áo, "Đây là tư liệu về thành Chướng Minh chủ từng sai ta điều tra."
Ngôn Khanh khẽ run lên, chất ngọc lạnh lẽo của thẻ ngọc khi đưa tay nhận làm y hoàn hồn.
Từ phái Hồi Xuân đến thành Chướng, liệu có phải, như một con rắn ẩn nấp trong rơm rạ, Tạ Thức Y đã bắt đầu tính toán từng nước cờ ngay tại khoảnh khắc mở mắt nhìn về phía Thượng Trùng Thiên sau khi bế quan không.
"Ngươi về trước đi." Ngôn Khanh nói.
Ngu Tâm gật đầu với vẻ do dự, "Vậy ta đi trước."
Ngôn Khanh chợt nghĩ đến điều gì, lại mở miệng, "Khoan đã."
Ngu Tâm: "Sao vậy?"
Ngôn Khanh: "Ngày trước Tạ Thức Y lấy máu giữa ấn đường Kính Như Trần có phải để các ngươi dò yểm không?"
Nhiều lúc một hành động của Tạ Thức Y sẽ không chỉ vì một mục đích, không trách người của Thượng Trùng Thiên thường hay bảo khó mà đoán được mưu đồ của hắn. Một phần tình cảm bị hắn lợi dụng nhiều lần, trước lấy Phi Vũ để khống chế Kính Như Trần, sau lại dùng Kính Như Trần để kiểm soát Phi Vũ. Tương tự, hắn lấy máu trên ấn đường Kính Như Trần để tạo hồn bài khống chế Kính Như Ngọc, đồng thời đem đi tra yểm trong biển ý thức của cặp song sinh.
Ngôn Khanh hỏi: "Kính Như Trần là ma chủng à?"
Ngạc nhiên, Ngu Tâm lắc đầu: "Không, Kính Như Trần không phải ma chủng."
Đến lượt Ngôn Khanh bất ngờ. Y gõ lên tấm thẻ ngọc đang nắm chặt trong tay và gật đầu: "Ừ, ta hiểu rồi."
Kính Như Trần và Kính Như Ngọc được hoài thai cùng lúc, yểm ký sinh khi bào thai chưa hình thành và chưa có song bào. Như vậy, nếu Kính Như Trần hiện không phải ma chủng thì Kính Như Ngọc cũng không thể là ma chủng. Ấy thế nhưng yểm của Kính Như Ngọc trên thực tế lại đang nằm trong bụng Bất Đắc Chí.
Ngôn Khanh nhắm mắt.
Suy đoán theo hướng này thì yểm của Kính Như Ngọc không xuất hiện bẩm sinh mà được hình thành sau khi lớn.
"Yểm tồn tại trong lòng mỗi người.""Yểm là một bản thân khác."Do đó, yểm trong cơ thể Kính Như Ngọc không phải ác niệm diệt thần vạn năm trước mà là ác niệm của chính bản thân ả.
Ngôn Khanh cười giễu cợt: "Hóa thần ơi là hóa thần, đến hóa thần cũng được coi là thần."
Mà chẳng phải bản chất của yểm là ác niệm đấy à?
Một liên tưởng nào đấy thoáng vụt qua tâm trí Ngôn Khanh nhưng y không kịp nắm bắt.
Mở thẻ ngọc mà Ngu Tâm để lại, sau hai trăm năm, y lại nhìn thấy thành trì quen thuộc thêm một lần.
Tư liệu Ngu Tâm chuẩn bị rất tỉ mỉ, chắc hẳn Tạ Thức Y đã căn dặn những điểm chính yếu cần điều tra.
Thứ nhất là mưa.
Tất cả tin tức về mưa đều được đặt lên vị trí ưu tiên. Ngôn Khanh biết mưa bắt đầu giáng xuống thành Chướng từ năm Kinh Hồng thứ tư rồi dai dẳng đến tận bây giờ - năm Xuân Hòa thứ 100. Trước năm Kinh Hồng thứ tư, thành Chướng không phải một thành trì mưa phủ, bầu trời cũng không u ám triền miên như hiện tại.
Thứ hai là thành chủ thành Chướng.
Xưa kia, sau khi Tạ Thức Y giết năm gia tộc lớn của thành Chướng, một tay thành chủ bất ngờ xuất hiện. Kẻ này không có bất cứ thông tin gì về xuất thân, tuổi tác hay tên họ. Thông tin duy nhất về gã là tàn nhẫn, hung ác, háo nữ sắc, dẫn tới việc khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở thành Chướng hiện nay đều không thấy bóng dáng đàn bà.