Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 86

Ngôn Khanh vừa cười vừa khoác tay lên vai gã. Tuy chẳng biết tí gì về bí mật thành Chướng nhưng y vẫn làm bộ thở dài: "Mang thai đến tận tháng bảy đúng là nhọc thật." Gã trẻ tuổi xem chừng sung sướng quá rồi, gã thở hồng hộc, ánh mắt hắt ra vẻ cuồng nhiệt quái đản: "Phải, vợ ta cũng mừng điên lên được."

Ngôn Khanh khen: "Thành chủ bỏ nhiều tâm sức cho thành Chướng chúng ta ghê."

Gã trẻ tuổi gật đầu cuồng mê: "Tất nhiên rồi, thành Chướng ngày một ít trẻ con. Thành chủ thấy thế thì xót xa lắm, giờ đẻ một đứa đã được thưởng hàng trăm lạng vàng. Có điều vàng là thứ yếu thôi, nước thánh mới là đáng quý."

Nhắc tới nước thánh là si mê trong mắt gã cuồn cuộn hẳn lên: "Nếu sinh ra thai sống, ta và vợ cũng sẽ được một chai nước thánh."

Ngôn Khanh không hỏi sâu về nước thánh, nhưng không nghĩ cũng biết đây là ngọn nguồn của sự quái dị trong thành.

Gã trẻ tuổi bồn chồn đi tới đi lui, miệng cắn nắm đấm, vẻ mặt vừa âu lo vừa mong đợi. Gã nhìn vào bên trong nhà đầy căng thẳng. Nửa ngày trôi qua, trong nhà vẫn không hề truyền tới tiếng khóc trẻ sơ sinh, mong đợi trên mặt người đàn ông cũng chuyển dần thành hoảng hốt.

Mụ Quan đẩy cửa bước ra, hai cánh tay mụ nhơ nhớp máu, máu bắn cả lên chiếc áo đen của mụ nhưng giấu mình vào sắc đậm khiến người ta không thấy rõ.

Gã trẻ tuổi sải bước đến gần: "Sao rồi bà Quan?"

Bà Quan liếc gã rồi hờ hững đáp: "Thai lưu."

Gã lập tức sửng cồ lên như bị sái cổ: "Thai lưu? Sao mà là thai lưu được! Bảy tháng rồi chứ có phải một hai tháng như bình thường đâu mà thai lưu!"

Mụ Quan ngoắc tay, hai hộ vệ Tô phủ tiến lên ghì chặt gã.

Mụ Quan nói: "Ta bỏ thai lưu đi rồi, vợ ngươi còn sống, ngươi vào chăm sóc thị đi."

Vẫn không tài nào tin nổi, gã trẻ tuổi nhào đến túm tay áo mụ ta với vành mắt đỏ au: "Không không không, sao có thể là thai lưu được! Bảy tháng rồi cơ mà! Chắc chắn trung gian có vấn đề!"

Mụ Quan lại đá văng gã rồi cảnh cáo một cách mất kiên nhẫn: "Ta bảo thai lưu là thai lưu! Ta lừa mi làm gì? Ta mà dám nói thai sống thành thai lưu thì thành chủ sẽ giết ta đầu tiên đấy! Cút cút cút, ta còn bận chuyện Tô phu nhân kia kìa!"

Dứt lời mụ rời đi cùng đám thị vệ theo sau.

Gã trẻ tuổi than khóc ỉ ôi ngoài sân, thậm chí còn quỳ bệt xuống đất mà mặc cho mưa xối rát da thịt, như thể đang đắm chìm trong nỗi đau đánh mất "con".

Giữa sắc trời mờ tối, Ngôn Khanh rời đi theo mụ Quan được một lúc thì lại lẻn sang đường vòng, nhảy lên bờ tường ở sân sau của nhà gã nọ và quan sát chuyện xảy ra sau đó.

Phòng sau sinh đặc sệt mùi tanh. Gã trẻ tuổi khóc xong, phờ phạc đi vào, mở cửa sổ, kéo rèm, rồi bưng nước lau chùi cho người vợ còn bất tỉnh.

Một chuỗi hành động của gã diễn ra rất thành thục.

Do cửa sổ được xây cao nên Ngôn Khanh chỉ có thể nhìn thấy đại khái cảnh tượng bên trong, cùng cuộc đối thoại nghe được loáng thoáng của hai vợ chồng gã sau khi cô vợ tỉnh giấc.

"Con, con chúng ta đâu?" Ả đàn bà mới tỉnh đã cất tiếng hỏi, một cách vừa sốt ruột vừa hưng phấn.

Giọng điệu của ả làm Ngôn Khanh phải nhướn mày.

Nó không chứa sắc thái của sự "trông mong", "yên tâm" hay "vui mừng" như một người mẹ bình thường mà lại vồn vã, cuồng nhiệt, phấn khích đến mức độ quỷ quái.

Gã chồng đờ đẫn: "Ta đã mời cả bà Quan ở Tô phủ kia mà... thai lưu sao... Đây cũng là thai lưu hả?"

Ả vợ rít lên: "Thai lưu? Sao mà là thai lưu được! Ta còn cảm giác được nó đạp bụng ta! Chắc chắn là thai sống." Rồi ả bỗng đổi giọng nhẹ nhàng: "Lúc ta đẻ chàng có vào không?"

Gã chồng phát bực vì sự cáu kỉnh của vợ: "Lúc ngươi đẻ sao mà ta vào được! Làm gì có chuyện Quan Như Xuân để ta vào!"

Ả vợ phẫn nộ: "Hay lắm, thế là hiểu rồi đấy, chắc chắn là con ả Quan Như Xuân lấy mất con của chúng ta đi đổi nước thánh. Sao ngươi có thể không vào được chứ!" Nói đến đây ả tức giận cho chồng một bạt tai: "Ta vất vả mang nặng bảy tháng mà cuối cùng lại để người ta hưởng lợi à! Thằng ngu xuẩn này! Ngu xuẩn!"

Tên chồng cũng không hiền lành, gã lập tức túm tóc vợ, nạt: "Con mụ già này! Rõ ràng là do ngươi kém cỏi mà giờ lại đổ lỗi cho ta?"

Đàn bà sau sinh dễ xúc động, giờ bị gã nắm tóc là ả lập tức rú lên một tiếng kêu đầy đau đớn.

Đờ người, tên chồng lập tức thả tay: "Nàng không sao chứ, nàng thế nào rồi?" Ả vợ liền tát mạnh vào mặt gã: "Còn không mau đi sắc thuốc cho bà! Bà mà làm sao thì ngươi cũng phải chôn theo bà đấy biết chưa!"

Tên chồng sợ mất mật, không dám cả nói to, gã an ủi bằng giọng ôn hòa: "Được được được, ta sắc thuốc cho nàng. Nàng đừng giận, giận hại thân. Thai lưu cũng không sao, sau này mình còn cơ hội mà."

Ả vợ căm hờn: "Mấy ngày tới ngươi chú ý mụ Quan Như Xuân cẩn thận cho ta! Nếu mụ đến phủ thành chủ thì nhất định là che giấu cái gì!"

Tên chồng gật đầu răm rắp: "Được."

Ngôn Khanh ngồi trên bờ tường, im lặng theo dõi toàn bộ diễn biến sự việc. Lại nhìn màn mưa đen giăng kín bầu trời thành Chướng, y như thể thấy được một góc quái dị, điên cuồng của thành phố mà yêu tà ma hoành hành.

Ban đầu y cho rằng số phận phụ nữ nơi đây bi thảm, họ hẳn đều bị nhốt trong nhà để rồi bị vắt kiệt, đoán chừng những cô gái mất tích trong thành Chướng đều mắc kẹt trên con đường này. Y còn tính sẽ cứu vợ của gã đàn ông, sau đó sẽ hỏi nàng vài chuyện.

Nào ngờ mọi chuyện phức tạp hơn mà cũng bệnh hoạn hơn y đã nghĩ.

Cha không phải cha, mẹ không phải mẹ... Kẻ thật sự bị đem ra làm vật hi sinh chỉ có những sinh mạng thậm chí chưa thành hình trong bụng người đàn bà.

Ngôn Khanh nhảy khỏi tường, sau đó đến một khu chợ trong thành dựa vào trí nhớ.

Chợ thường là chốn loan tin. Ngôn Khanh không dám dùng pháp thuật ở thành Chướng, y bốc đại ít đất bùn, cầm thêm mấy vật linh tinh, cải trang thành một tên ăn mày đầu bù tóc rối để dễ bề lẻn vào bên trong. Ăn mày vốn chẳng rõ mặt ai với ai nên mọi người không nhận ra y là kẻ vùng ngoài.

Thế là Ngôn Khanh cầm cái bát cùng với một chiếc bánh bao chay đen sì ra đứng ké một bàn có nhiều người tụ tập.

Bàn này đang bàn chuyện gã trẻ tuổi nhà ở bên sông.

"Vợ thằng hai nhà họ Lưu ấy đẻ ra thai sống thật à? Thế chẳng phải là nó sắp phát tài rồi?"

"Đâu ra mà sống, thai chết đấy. Chờ vợ gã tỉnh là lại đánh gã rụng răng cho xem."

"Ái chà, đáng đời thôi. Ai bảo trước đây gã cứ tỏ vẻ đắc chí cho lắm vào."

"Giá mà có thể đoạt trẻ con từ bên ngoài như đoạt đàn bà thì tốt."

"Nghĩ vớ vẩn gì vậy? Nhớ tên nhãi họ Lý được lệnh bài xuất thành ngày trước không? Gã chả làm thế đấy thôi, lén mang một đứa bé mới đầy tháng từ ngoài vào, bảo là con mình, sau đấy đứa bé bị người của phủ thành chủ bóp chết tại chỗ."

"Ầy, quả nhiên là không thực hiện được cách này mà."

Ngôn Khanh vừa thong thả nhai bánh bao vừa nghe đám "dân thành Chướng" tán gẫu trên trời dưới biển. Ngữ điệu của họ thể hiện ra sự thờ ơ trước chuyện sinh nở, đồng thời có cả thái độ tự phụ mù quáng bởi thân phận "người thành Chướng".

"Thành chủ làm thế nào để biết đứa bé đấy không phải dân bản địa nhỉ?"

"Thành chủ pháp lực cao siêu nên tất nhiên nhìn cái là thấy ngay rồi. Trẻ con sinh ra ở đây làm gì có ai không cần đến bà đỡ là người của phủ thân thích đâu."

Ngôn Khanh ăn bánh bao xong lại đột ngột xen lời: "Các huynh nghĩ có thể nào là thai sống không? Nhưng người của phủ thân thích lại cố tình nói dối là thai lưu, sau đấy giấu tiệt đứa bé rồi lén đi đổi nước thánh chẳng hạn."

Đối với sự việc vừa xảy ra Ngôn Khanh có hai điểm nghi vấn. Một là tại sao sau khi ra ngoài, trừ tay và áo dính máu ra thì cả người mụ Quan đều gọn gàng sạch sẽ. Hai là giả dụ đứa trẻ còn sống, về lý thuyết nó sẽ khóc lóc, giãy giụa, nếu không thì bản thân nó cũng có thể tích không nhỏ nên không thể nào đem ra ngoài mà không để lại một dấu vết gì, ấy thế nhưng mụ đàn bà ấy lại rất ung dung.

Người xung quanh thấy là một tên ăn mày cất tiếng thì lập tức quơ mạnh bình trà qua: "Gã hành khất hôi thối này ở đâu ra vậy! Cút xa vào cho ông! Đừng có làm bẩn mắt ông!"

Ngôn Khanh mắng to: "Bẩn là bẩn thế nào! Bẩn thì các ngươi không nhìn là được còn gì."

"Biến biến biến!"

Một cơn mưa trút xuống đẩy nổi hết thảy máu tanh, dơ bẩn, và cả sự hung ác từ tàn nhẫn của người dân thành Chướng lên trên mặt nước.

Sau khi đuổi Ngôn Khanh, đám khách trong quán trố mắt nhìn nhau, rồi tiếp tục thảo luận vấn đề y vừa gợi tới.

"Nhưng mà gã ăn mày đấy nói cũng hợp lý ấy chứ."

"Phủ thân thích đã có bình sạch có thể đựng thai chết thì liệu cũng đựng được cả thai sống không nhỉ? Phải nhớ bình sạch là vật thuộc phủ thành chủ, đồ nhà tiên hẳn cũng phải cao siêu."

"... Không thể nào."

Phủ thân thích, bà đỡ, bình sạch, nước thánh.

Ngôn Khanh ngồi thẫn thờ chốc lát rồi ra sông rửa mặt, đoạn bung dù đi dạo quanh thành Chướng. Vừa đi y vừa bắt chuyện đôi ba câu lặt vặt với người chỗ nọ chỗ kia, cuối cùng chắp nối ra được vị trí của phủ thân thích. Phủ thân thích nằm ở trung tâm thành Chướng nhưng lại ẩn mình trong một ngõ hẻm tối mờ.

Đây là một phủ đệ khổng lồ mà chật chội.

Trước cổng, người ta xếp hàng đông nghìn nghịt dọc theo con hẻm bằng đá xanh.

Hành động che ô trong thành biến Ngôn Khanh thành loài dị biệt, tuy nhiên khuôn mặt của y vốn cũng đã khác thường rồi.

Hàng người toàn đàn ông, dám chắc đàn bà đều "ốm" hết.

Mà khéo ở chỗ người xếp hàng ngay trước Ngôn Khanh lại chính là cái tay trẻ tuổi đi rao bán thuốc tráng dương lần ấy.

"Ơ kìa huynh đài? Tình cờ quá, chúng ta lại gặp nhau rồi." Ngôn Khanh khoác tay lên vai gã.

Trước đấy tên trẻ tuổi còn đang bận chửi mát: "Hai gã đến từ vùng ngoài hôm qua đều do Tô phu nhân gọi tới đấy. Ta biết ngay ả vùng ngoài này phiền mà, không hiểu Tô Khúc thích điểm gì ở ả ta nữa!"

Đúng lúc đang nói đến đây thì gã nghe tiếng Ngôn Khanh nên quay đầu lại.

Tay trẻ tuổi: "..."

Ngôn Khanh ngờ vực: "Các huynh vừa bàn gì thế? Cái gì mà Tô phu nhân với người vùng ngoài cơ?"

Nhắc tới Tô phu nhân thì tay này chỉ dám nói mồm là giỏi. Cơ bản là bởi Tô Khúc ở thành Chướng có thể một tay che trời, chưa kể còn nổi tiếng bao che. Gã nuốt nước miếng, úp úp mở mở: "Không có gì. Cậu ra ngoài làm gì?"

Ngôn Khanh bảo: "Mua thuốc giúp Tô phu nhân."

Thế là gã càng im thin thít.

Ngôn Khanh hỏi: "Huynh thì sao? Vợ huynh lại mang thai à? Hay là huynh đi tìm mối bán thuốc tráng dương?" Rõ ràng, thái độ nửa đùa nửa thăm dò của y đã không khiến tay đàn ông phải hoài nghi.

Gã chỉ liếc xéo Ngôn Khanh rồi đáp: "Thuốc tráng dương khỉ.  Ba ngày trước vợ ta đẻ ra thai lưu, mà mang bầu được một tháng rồi, giờ ta đi lấy thuốc cho nàng đây."

Ngôn Khanh bật cười: "Thành Chướng các huynh kỳ thật đấy, một tháng mà cũng gọi là thai lưu hả?"

Mang bầu một tháng thì đứa bé chưa thành hình và thậm chí còn chưa tính là phôi thai nữa... Không hiểu thành Chướng đang làm gì.

Tay trẻ tuổi không những không giận mà còn đắc ý: "Chứng tỏ người vùng ngoài các ngươi máu bẩn chứ làm sao."

Ngôn Khanh giả vờ "thẹn quá hóa giận": "Ý huynh là gì?"

Tay trẻ tuổi nói: "Thì ý ở mặt chữ đấy. Trẻ con thành Chướng chúng ta vừa sinh ra đã có linh căn và sẽ được đưa đến Thượng Trùng..." Một người đàn ông đứng đằng trước lập tức kéo gã, ngăn cản gã nhiều lời, đồng thời nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt vừa nguy hiểm vừa cảnh giác.
Bình Luận (0)
Comment