Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu

Chương 89

Bung dù, Ngôn Khanh quay người trong mưa. Y bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề khác, đó là vì sao cô gái váy vàng không chịu ảnh hưởng bởi mưa xanh ở thành Chướng. Các thế hệ gia đình nàng luôn sinh sống tại đây, do đó trên lý thuyết nàng không thể tránh khỏi lời nguyền rủa này.

Ngôn Khanh hỏi Kim Minh: "Lúc trước ta có thấy một cô nương váy vàng chạy ra khỏi phủ thân thích, nàng ta mắc tội gì à?"

Kim Minh đáp: "Huynh quên ta vừa nói gì à? Đàn bà thành Chướng chỉ có một tội duy nhất là tự ý phá thai. Gia đình ả rất kỳ lạ, nam không muốn dựng vợ, nữ không muốn gả chồng."

Khi đề cập tới chuyện này Kim Minh có vẻ gượng gạo, sau đó cậu ta kể cho Ngôn Khanh nghe lời đồn trong thành Chướng: "Cô ả tên là Liễu Dĩ Nhụy. Bấy giờ nói gì ả cũng nhất quyết không lập gia đình khiến phủ thân thích phát điên lên được. Họ lôi toàn bộ đàn ông thành Chướng đủ tuổi cưới xin đến cho ả chọn mà ả chẳng thích một ai. Thấy ả không ưng dân thành, họ lại ra ngoài kiếm mấy anh chàng vóc dáng cao to ngoại hình xuất sắc, thế mà vẫn không vừa ý ả."

Ngôn Khanh: "..."

Kim Minh nói: "Đàn bà thành Chướng có địa vị rất cao, về cơ bản phủ thành chủ và phủ thân thích đều tôn trọng ý muốn của các nàng. Cuối cùng đôi co mãi không đến hồi kết, phủ thân thích nổi giận, chuốc thuốc ả ta - chính là hương hoa mê đắm ta chỉ cho huynh ấy. Hương này làm ả phát sinh quan hệ với người khác trong mê man, chẳng biết gã này là ai nhưng chung quy là cũng có bầu."

"Phủ thân thích tuyên bố ả không lập gia đình cũng được, tình yêu nam nữ chỉ là trò vui thú, miễn ả bằng lòng sinh con là ổn cả."

"Cuối cùng ả phá thai nhân lúc mọi người không để ý, giờ không biết trốn đi đâu rồi."

Ngôn Khanh mỉm cười, ánh mắt lạnh băng. Chẳng trách lúc y xếp hàng, đám đàn ông phía trước đều nép sát tường với điệu bộ né tránh Liễu Dĩ Nhụy, đoán chừng là sợ nàng bất cẩn làm mình bị thương.

Vì suy cho cùng thì thân phận đàn bà thành Chướng cũng đặc biệt "cao quý" cơ mà, hễ xung đột với các nàng là chết chắc. Mà không cao quý sao được, "vật chứa đồ nuôi cấy" châu Tử Kim mất mấy trăm năm được nuôi được ra đấy. Ngoại trừ đẻ con thì các nàng không cần phải làm gì. Phụ nữ thành Chướng không bao giờ ra khỏi nhà, vì toàn bộ thời gian của các nàng nếu không đang mang thai thì sẽ là hậu sinh non hết ngày này qua tháng khác, các nàng phải liên tục dùng cơ thể mình nuôi dưỡng "yểm" cho đến khi nó được cho vào bình sạch và mang về phủ thành chủ.

Đáng buồn ở chỗ đàn bà nơi đây không cảm nhận được sự bi thảm trong số phận các nàng, các nàng coi việc sinh con kiếm nước thánh là mục tiêu cả đời mình theo đuổi. Tương tự, đàn ông không nhận ra số kiếp thảm thương của mình ẩn sau những viên thuốc kịch độc, họ ăn chúng như được ăn kẹo ngọt bất chấp tuổi thọ chỉ đến ngoài ba mươi.

Cơ thể họ bị ô nhiễm bởi màn mưa xanh, lớp bùn nhơ quây kín linh hồn và đè nặng bước chân họ.

Kẻ duy nhất tỉnh táo lại là Liễu Dĩ Nhụy – "ả điên" trong mắt người dân thành Chướng.

"Nhà họ Liễu ấy ở đâu, ngươi chỉ đường cho ta được không?"

Kim Minh liếc nhìn y nhưng rồi vẫn chỉ cho y phương hướng.

Ngôn Khanh che ô, lần theo con sông đi đến nhà họ Liễu.

Gia đình họ Liễu người chết người lưu lạc, nhà nay chỉ còn là một khoảng không gian trống rỗng. Bước vào trong, Ngôn Khanh phát hiện có rất nhiều giá treo ô giấy dầu, thì ra nhà họ đã kiếm sống nhờ nghề làm ô sau khi chuyển khỏi vùng núi.

Có điều chắc hẳn đây là nghề của các thế hệ xa lắc trước kia vì ở thời đại này các tiệm ô đã liên tiếp đóng cửa. Bởi mưa rơi càng lâu, dân thành Chướng càng bị ô nhiễm nặng nề và càng quen thói dầm mưa. Thành ra khoảng hai trăm năm nay, dù có che ô thì cũng chưa chắc đã không bị ô nhiễm.

Ngôn Khanh tiếp tục tiến vào sâu hơn, ý đồ tìm hiểu sự khác nhau giữa căn nhà này với những nhà thành Chướng khác. Không ngờ vừa vòng ra sân sau y đã thấy một chiếc giếng.

Giếng?!

Ngôn Khanh nghiêm túc hơn hẳn. Dân thành Chướng lấy nước ở hai nơi: hoặc là lòng sông, hoặc là dùng nước mưa, đây là cái giếng đầu tiên y gặp tại thành. Ngôn Khanh bước đến gần, cúi đầu xem thử. Giếng này là giếng lộ thiên, y kéo sợi dây thừng và lôi lên một thùng nước. Y rót nước vào chai, định bụng đem về hỏi Tạ Thức Y. Tu vi Ngôn Khanh hiện giờ không đủ nên sẽ có những điểm y không nhìn thấu được.

Lúc Ngôn Khanh quay về Tô phủ, mụ Quan đã chầu sẵn ngoài cửa và nhìn y chằm chằm bằng đôi mắt rắn độc: "Ngươi lại đi đâu? Ba lần, đây là lần thứ ba rồi, ngươi biết thế nào là quá tam ba bận không?!"

Ngôn Khanh trả lời nửa thật nửa giả: "Ta đến phủ thân thích xin thuốc dưỡng thai cho Tô phu nhân."

Mụ Quan nổi cơn thịnh nộ: "Tô phủ ta thiếu người à mà khiến ngươi phải ra ngoài lặn lội? Ta thấy ngươi đang muốn đè đầu cưỡi cổ ta đấy!"

Mụ đã ngứa mắt Ngôn Khanh từ lâu nên mượn cớ này ra lệnh cho hai tên thị vệ: "Bắt nó lại cho ta! Không cho lũ vùng ngoài một bài học là chúng lại chẳng biết trời cao đất dày."

Ngôn Khanh nói đầy ẩn ý: "Không phải thế đâu bà vú Quan. Đây không phải thuốc dưỡng thai bình thường của phủ thân thích mà được bốc theo phương thuốc gia truyền của nhà ta. Hôm bữa để ý sắc mặt phu nhân hơi kém nên ta nghĩ phu nhân cần thứ này."

Mụ Quan bật cười vì giận: "Nói láo, còn dám lừa bịp bà vú như ta hả?"

Ngôn Khanh khuyên nhủ: "Bà này, Tô phu nhân nào giống các cô gái thành Chướng khác, thuốc dưỡng thai bình thường của bà có thể phản tác dụng với phu nhân đấy."

Câu này là nói thật.

Thuốc dưỡng "yểm" thì sao giống thuốc dưỡng thai thường cho được. Tô Khúc đặc biệt làm ra đại trận rừng trúc cho nàng chính là vì lo lắng việc này đấy thôi.

Lửa giận của mụ Quan bị lời nhắc của Ngôn Khanh dập tắt, chỉ còn lại vẻ mặt khó dò. Mạng của đàn bà lớn tuổi đã mất khả năng sinh sản như mụ ở thành Chướng chẳng đáng mấy đồng, trong khi đó, Tô Khúc yêu chiều phu nhân thật đấy, nhưng lại độc ác có tiếng với người ngoài. Nếu Tô phu nhân gặp chuyện bất trắc gì thì mụ ta có lấy mạng ra cũng không đền nổi.

Mụ Quan đè thấp giọng với vẻ nghi ngờ: "Ngươi nói thật không?"

Ngôn Khanh đáp: "Không thể thật hơn. Ta lừa bà làm gì? Giờ ta bị cầm chân trong Tô phủ, ra ngoài được không hoàn toàn phụ thuộc vào Tô phu nhân, muốn tốt cho phu nhân còn chẳng đủ nữa là. Giờ ta chỉ muốn bày tỏ lòng thành trước mặt phu nhân nhiều nhất có thể để phu nhân còn nói đỡ cho ta trước mặt Tô đại nhân thôi."

Lời giải thích của Ngôn Khanh rất hợp tình hợp lý, hại Tô phu nhân không có lợi gì cho Ngôn Khanh, điều ấy làm giảm lòng cảnh giác của mụ Quan đối với y. Tuy nhiên mụ vẫn kiểm soát nghiêm ngặt thuốc mà y đưa tới qua các hành động như mời thầy thuốc trong phủ kiểm tra dược tính, thấy không có vấn đề xong lại cho các bà vú khác nếm thử.

Đã cẩn thận đến thế rồi mà xong xuôi mụ vẫn chưa dám đổi thuốc cho Tô phu nhân, mọi thứ tiếp tục được duy trì trạng thái ban đầu.

Cho đến một ngày Tô phu nhân đột ngột hôn mê, mụ Quan mới bàng hoàng thảng thốt.

Thừa cơ, Ngôn Khanh nhảy ra xúi giục: "Ta đã bảo rồi mà, thuốc dưỡng thai bình thường của bà làm gì có tác dụng với Tô phu nhân."

Mụ Quan trừng y: "Thuốc ngươi thì có tác dụng hả?"

Ngôn Khanh nói: "Đã bảo phương thuốc bí truyền của gia tộc rồi, già trẻ lớn bé ta chẳng lừa một ai! Tô phu nhân đã xỉu rồi, bà cứ ngồi đấy sợ bóng sợ gió thêm thì bà chết, ta cũng chết cho xem!"

Mụ Quan: "..."

Mụ Quan hằn học đem gói thuốc của Ngôn Khanh đi sắc, rồi lại để rất nhiều người nếm thử, xong xuôi mới run rẩy mang vào.

Ai ngờ Ngôn Khanh nói không ngoa, sắc mặt Tô phu nhân hồng hào hơn kha khá.

Mụ Quan mừng ra mặt, thái độ với Ngôn Khanh cũng tốt hơn.

Ngôn Khanh mỉm cười rất chi là khiêm tốn.

Kỳ thực chuyện Tô phu nhân ngất không liên quan gì đến cái thai trong bụng hết. Trận pháp rừng trúc có thể cản mưa, nhưng linh lực tản ra từ trận pháp lại không phải thứ mà một thai phụ bình thường chịu được. Chắc chắn Tô Khúc đã lường trước vấn đề này nên đã cố gắng khống chế áp lực trong phạm vi nhỏ nhất. Như vậy việc Tô phu nhân hôn mê không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, y chỉ tiện thể dọa mụ Quan tí mà thôi.

Thêm vào đó, thuốc của Ngôn Khanh được trộn lẫn một số loại thảo dược trên Thượng Trùng Thiên, giúp cân bằng linh khí, khiến sắc mặt Tô phu nhân có sức sống hơn.

Còn thuốc dưỡng thai Kim Minh dúi cho thì vẫn nằm nguyên vẹn trong tay áo Ngôn Khanh.

Một buổi trưa nọ, mụ Quan hớn hở chạy lại: "Phu nhân gọi ngươi qua, cấm nói năng bậy bạ, nhớ đấy!"

Ngôn Khanh đồng ý. Một lần nữa y băng qua cánh rừng trúc xanh. Trong lầu các, Tô phu nhân đang dựa trên giường để thêu thùa. Bụng nàng ngày một lớn, nét mặt ngày một dịu dàng. Mưa thành Chướng hoàn toàn cách biệt với nơi ở của nàng bởi cánh rừng pháp trận.

Tô phu nhân hỏi: "Phương thuốc của cậu bắt nguồn từ đâu thế?"

Ngôn Khanh cười nói: "Cha ông truyền lại cho. Phu nhân thấy có khỏe hơn không?"

Tô phu nhân trả lời ôn hòa: "Khỏe hơn nhiều lắm, cảm ơn cậu."

Chớp chớp mắt, Ngôn Khanh yên lặng nhìn đồ thêu trong tay nàng.

Tô phu nhân đang thêu đóa hoa mơ.

"Phu nhân thích hoa mơ lắm à?"

Tô phu nhân lắc đầu: "Ta không thích, nhưng phu quân ta thích."

Ngôn Khanh: "Tô đại nhân thích? Vậy sao ta lại không thấy hoa mơ trong thành Chướng nhỉ."

Tô phu nhần cười: "Có, chẳng qua trồng trong phủ thành chủ nên cậu không thấy được thôi. Có lẽ giờ hoa mơ cũng nở rồi đó."

Ngôn Khanh tò mò: "Phu nhân, thứ cho ta cả gan hỏi một câu, rốt cuộc thành chủ là nơi thế nào?"

Tô phu nhân ngẩn người, sau đó nhíu mày một cách sầu não, cuối cùng nàng cúi đầu nhìn đóa hoa mơ đỏ mình thêu và nhẹ nhàng đáp: "Ta từng đến nhưng cụ thể ra sao ta lại quên mất rồi. Phủ thành chủ là nơi thiết đãi thần tiên, ký ức của người phàm thường trở nên mơ hồ khi ra khỏi đó... Ta nhớ mang máng bên trong rất đẹp."

Ngôn Khanh mỉm cười không nói. Nếu ngươi nhớ được chuyện xảy ra bên trong phủ thành chủ thì bây giờ chẳng thể vui vẻ vậy đâu.

Tô phu nhân là người Tô Khúc giành bằng được về từ tay thành chủ, nay lại mất toàn bộ trí nhớ liên quan. Không nghĩ cũng biết chuyện xảy ra ở đó không tầm thường.

Ngôn Khanh chợt hỏi: "Phu nhân có khát không? Ta rót trà cho phu nhân nhé?"

Tô phu nhân dịu dàng và vô hại như một chú chim hoàng yến, chẳng hề cảnh giác những người xung quanh. Nàng mỉm cười: "Ừ, đa tạ."

Ngôn Khanh bỏ bột Kim Minh đưa vào trà rồi thoải mái truyền chén trà cho phu nhân: "Phu nhân còn nhớ gì về cha mẹ mình không?"

Tô phu nhân tiếp nhận chén trà, ánh mắt nàng như thoảng chút đau thương giữa làn hơi nóng bốc lên: "Không, hình như họ đều không còn nữa."

Ngôn Khanh khẽ nói: "Ta rất tiếc."

Tô phu nhân quay đầu nhìn rừng trúc: "Phu quân dặn thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, người thân ta đều qua đời trong tay ma chủng. Thành Chướng là thiên đường duy nhất ở nhân gian."

Ngôn Khanh không tiếp lời. Những ngày trước đấy y và Tạ Thức Y chỉ quanh quẩn ở thành Lâm Tiên, bởi thế không hiểu rõ tình hình nhân gian, cũng không biết cách vận hành của đài Tiên Nhân, buồng giam hay là ma chủng.

Tuy nhiên mường tượng đến Chương Mộ Thi ngày trước, y có thể lờ mờ hình dung ra những tuyệt vọng và tàn khốc ở nơi này.

Tô phu nhân nói: "Phu quân bảo thành Chướng là thành trì được thượng tiên che chở, sẽ không bao giờ có ma chủng."

Ngôn Khanh mỉm cười lặng lẽ.

*

Ngày hai bảy tháng ba, Tô Khúc trở về từ phủ thành chủ. Tô phủ giăng đèn, treo hoa, bầu trời đêm vẫn rung rinh đốm đỏ. Ngôn Khanh và Tạ Thức Y không được coi là khách, Tô Khúc lại ghét người ngoài, vì vậy họ không xuất hiện ngoài sân trước.

"Ngươi tra được thành phần trong nước giếng chưa?"

Tạ Thức Y vẫn luôn tập trung phục hồi cơ thể sau khi tới thành Chướng, có lẽ hiện giờ đã khỏe lại bình thường, linh lực được gom đầy, màng khí lạnh xung quanh cũng tan gần hết.

Tạ Thức Y nhẹ nhàng đáp: "Tra ra một thứ vốn không nên xuất hiện ở nhân gian."

Ngôn Khanh: "Chà?"

Tạ Thức Y nói tiếp: "Ngọc ẩn khí. Là bảo vật thất lạc nhiều năm của gia tộc Vi Sinh châu Tử Kim."
Bình Luận (0)
Comment