Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 13

Lúc này, tôi rất tỉnh táo. Trước mắt tôi không biết giữa A Hạo và Nha Đầu xích mích gì, nhưng mà tôi lại cảm thấy A Hạo rất hồi hộp, cũng rất sợ hãi, tựa như anh ta đang giấu diếm tôi điều gì đó.

Tôi muốn nói nhưng lời đến khóe miệng cũng nói không ra. Đến lúc này, tôi mới phát hiện ra mình là một đứa ngốc, lúc mấu chốt thế nhưng không nói ra được những ý nghĩa đang rất hỗn loạn như cháo, như bột nhão trong đầu.

A Hạo đi tới muốn ôm tôi. . . tôi thở dài một tiếng, mặc anh ta ôm trọn trong lòng, nhưng mà tôi lại cảm thấy cơ thể của tôi hơi run rẩy, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại chỉ nhìn thấy gò má anh ta.

"Hạo, Nha Đầu chưa nói gì với em hết, anh đừng quá để ý." Tôi lẩm bẩm hồi lâu mới phun ra mấy chữ như vậy.

"Thật sao?" Dường như A Hạo đang cố nén điều gì, giọng nói không tốt: "Diệp, anh đã nhịn cô ta lâu rồi, người phụ nữ này. . ." Nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, càng không ngừng thở sâu.

"Thế nào?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

"Diệp, vốn là anh muốn giấu chuyện này, anh sợ em bị tổn thương, nhưng bây giờ cô ta đã bắt đầu không có ý tốt, cho nên anh phải giải thích rõ chuyện này."

"Chuyện gì?" Trong lòng tôi hơi sợ, hai người bọn họ đều nói có chuyện nói cho tôi biết, nhưng cuối cùng Nha Đầu chẳng nói gì nói cho tôi biết cả, chỉ nói tôi cẩn thận trước người này, A Hạo lại nói cho tôi biết điều gì chứ?

Die ndanleq uydo n <3 <3 <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

Tôi vẫn cho là giữa Nha Đầu và A Hạo là một băng một lửa, hai người sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nên sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng sau đó A Hạo nói cho tôi biết chuyện làm cho tôi có một cảm giác hít thở không thông.

"Người bạn đó của em, bạn tốt nhất của em, đã từng. . . thế nhưng. . . . . ." A Hạo hít sâumột hơi, tựa như đang do dự lại như đang suy tư, dưới sự thúc giục của tôi, anh ta mới chậm rãi nói ra: "Cô ta từng nói có tình cảm với anh."

"Gì?" Tôi khiếp sợ không thôi, cầm lấy tay anh ta hỏi: "Anh nói lại một lần nữa!"

"Diệp, đừng kích động, em nghe anh từ từ nói." Hình như A Hạo quyết định điều gì đó, kéo tôi qua giường, sau đó đè tôi ngồi trên giường, anh ta mang ghế ngồi ở đối diện tôi, mắt nhìn thẳng tôi, còn nói: "Còn nhớ rõ một tuần trước khi em tới đây không? Ngày đó em gọi điện thoại, hỏi anh đang làm gì? Tại sao điện thoại gọi rất lâu cũng vẫn đang bận? Thực ra thì ngày đó anh đang nói chuyện điện thoại với Từ Nhan. Ngày đó cô ta uống say, sau đó gọi điện thoại cho tôi, nói cô ta thích tôi đã lâu rồi, vẫn luôn rất thích tôi, gọi anh rời xa em, cô ta muốn gả cho tôi. Cô ta còn nói chỉ cần anh lựa chọn cô ta, cô ta sẽ cầu xin cha cô ta sắp xếp một chức vụ tốt cho tôi ở thành phố N, sau này con đường của anh đi sẽ rất thuận lợi."

Tôi khiếp sợ nói không ra lời, A Hạo là người đàn ông tôi đã từng thích, mà Nha Đầu là người bạn tốt nhất của tôi, hai người bọn họ. . .? Tôi không dám nghĩ, nhưng có khả năng đó sao? Mặc dù lúc nãy trong điện thoại, Nha Đầu không nói ra chuyện cô ấy muốn nói, nhưng cô ấy vẫn luôn lặp lại câu "đàn ông không thể tin", để tôi cẩn thận A Hạo. Hôm nay A Hạo lại nói ra chuyện như vậy.

Tôi nên tin tưởng Nha Đầu, hay phải tin tưởng A Hạo?

Lúc này, tôi đột nhiên rất tỉnh táo, tỉnh hơn bất cứ lúc nào. Tôi nhìn ánh mắt của anh ta, muốn tìm trong ánh mắt anh ta một phần nào đó vẻ lừa dối tôi, nhưng có lẽ anh ta giấu rất kỹ, hay có lẽ anh ta cũng không có ý lừa gạt tôi, ánh mắt rất trong suốt.

"Đây là sự thật sao?" Tôi lầm bầm hỏi.

"Diệp, anh đã từng lừa gạt em sao?" A Hạo không trả lời mà hỏi lại.

Không có, trước kia anh ta không lừa gạt tôi điều gì, nhưng bây giờ tôi không xác định được, tôi hiểu rõ trong hai người phải có một người nói dối, phải có một người ti tirjn ngụy biẹn đến đáng sợ, nhưng bây giờ tôi quyết định không tin bất cứ người nào trong bọn họ, tôi muốn từ từ điều tra chuyện này, vạch trần người thật sự dối trá trong hai người, trả lại trong sạch cho người còn lại.

"Hạo, em biết rồi, em sẽ nhìn thẳng vào chuyện này." Tôi an ủi trái tim nôn nóng của anh ta.

"Em. . . vẫn không muốn tin tưởng anh." A Hạo yếu ớt nói một câu như vậy.

"Anh nghĩ đi, làm sao em không tin anh được?" Tôi cười, rất tỉnh táo cười, nhưng tôi lạibiết trong lòng tôi thật ra thì cảm thấy điều này rất châm chọc.

"Cho tới bây giờ em cũng chưa tin tưởng anh, chỉ cần Từ Nhan nói gì, em sẽ nghe đó, em hoàn toàn bị cô ta khống chế suy nghĩ rồi."

"Em cũng không phải là con nít, em có cách suy nghĩ của mình, không phải ai cũng có thể khống chế."

"Nhưng em rất đơn thuần, dễ dàng tin tưởng người khác chia rẽ." A Hạo ôm thật chặt lấy tôi. . . tôi không nghĩ sẽ né tránh ra kích động của anh ta, mặc anh ta ôm như vậy, anh ta nói tiếp: "Từ Nhan thật sự không có đơn giản như bên ngoài, cô ta là một người phụ nữ rất có tâm cơ, bên ngoài hi hi ha ha với em, thật ra thì luôn vụng trộm nắm chân sau của em, em hiểu chưa?"

"A Hạo, chúng tôi đừng bàn luận chuyện này nữa, bây giờ em không muốn nghe lại chuyện này một chút nào, em cũng cần tỉnh táo."

Sắc mặt của A Hạo rất trầm, dường như đang suy tư điều gì, rất lâu mới đẩy tôi ra, nói: "Anh cần phải về." Cầm lấy quần áo trên giường mặc vào, nhìn tôi một cái, anh ta còn nói: "Chín giờ sẽ thỏi còi tắt đèn, đến lúc đó anh không có ở đó không được."

Tôi nhớ lúc nãy anh ta nói chính trị viên muốn kiểm tra anh ta nên cũng không có ngăn cản, chỉ là anh ta vừa mới mấy lời đó, ít nhiều vẫn đánh một quyền không nhẹ vào lòng tôi.

Nhìn anh ta đi ra ngoài, tôi nghĩ, ngày mai có thể gặp được anh ta rồi nên cũng không còn suy nghĩ gì, ai biết anh ta đi không bao lâu lại quay trở lại, chỉ dùng sức ôm lấy tôi, ôm rất chặt rất chặt, giống như tôi biết bay, sau đó thì thào nói: "Diệp, đừng nghe người ta xúi giục được không? Chúng tôi không xa rời nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau, em đã từng đồng ý với anh rồi."

Vừa ngẩng đầu thấy được ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, ấy là chính là u buồn.

Trong lòng tôi đau nhói, ôm ngược lại anh ta, đầu tựa vào trong ngực của anh ta: "Em sẽ không rời khỏi anh." Chỉ cần anh ta không làm ra chuyện có lỗi với tôi. Tôi lặng lẽ ở bổ sung thêm một câu như vậy ở trong lòng.

"Diệp, em thật tốt." A Hạo lấy tay nhẹ nhàng nâng mặt của tôi lên hôn, sau đó đôi môi nhẹ nhàng rơi xuống, đang lúc sắp chạm vào môi tôi thì đột nhiên anh ta nghĩ tới cái gì đó nên dừng lại.

Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng lại một tiếng còi.

"Còi tắt đèn thổi rồi." Giọng A Hạo thở dài, dùng sức ôm tôi một cái, lại buông ra, lấy mũ đội trên đầu, nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, sau đó giơ tay phải lên, hướng về phía thái dương, đột nhiên chào tôi một cái, nói:, "Anh đi đây."

Tôi bị dáng vẻ anh ta chào quân lễ giật mình, sau đó phát hiện anh ta hành lễ rất đẹp trai, nhưng lại không nhịn được đùa: "Em cũng không phải là cấp trên của anh, anh hành lễ làm gì?"

A Hạo cũng cười, nghịch ngợm nháy mắt: "Trong lòng anh, em còn quan trọng hơn cấp trên."

"Anh chỉ thích nói linh tinh." Tôi cười mắng.

"Em thích là được." A Hạo tới hôn trộm tôi một cái, lúc tôi muốn vung quả đấm đánh anh ta thì anh ta như tia chớp chạy ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Trong phòng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở của tôi. Tôi nằm trên giường, bắt đầu tỉnh táo lại, trong đầu không biết loại bỏ chuyện vừa mới xảy ra bao nhiêu lần.

Trong câu nói của Nha Đầu có lo lắng nồng đậm, tôi có thể nghe được điều đó, về phần lo lắng điều gì thì tôi phải phân tích tỉ mỉ mới được. Mà trong giọng nói của A Hạo có thấp thỏm lo sợ, tôi cũng có thể nghe được, về phần lo sợ gì thì đợi tôi từ từ vạch trần đáp án. Trong hai người bọn họ, rốt cuộc ai đang nói dối? Bình thường Nha Đầu làm việc minh bạch rõ ràng, chưa từng thấy cô ấy nói xấu người khác, cũng chưa từng thấy cô ấy chia rẽ người khác, ngược lại có lúc sẽ vì bất bình dùm mà chịu không ít thiệt thòi.

A Hạo, ở trước mặt tôi luôn là một người khiêm tốn, rất ít lớn tiếng thậm chí có lúc nói chuyện cũng sẽ không lớn với tôi, mỗi lần tôi nổi giận thì anh ta đều im lặng nghe tôi nói hết tức giận mới chậm rãi an ủi tôi, cũng không có xuất hiện chuyện như Nha Đầu từng nói.

Tỉnh táo, lúc này tôi cần nhất là tỉnh táo.

Còn nhớ, trước lúc A Hạo đoạt lấy điện thoại, hình như Nha Đầu ở bên kia nói là “cậu có thể kiểm tra nhật ký điện thoại của anh ta. . ." Câu nói kế tiếp bị tiếng hét của A Hạo ngăn lại.

Nhật ký cuộc gọi? Trong lúc cấp thiết tôi muốn tìm kiếm nhật ký nhưng lại phát hiện nhật ký cuộc gọi trống rỗng, một ghi chép cũng không có, cuộc gọi lúc nãy với Nha Đầu cũng không thấy. Bị xóa lúc nào? Là ai làm? Đột nhiên nhớ tới động tác của A Hạo sau khi cúp điện thoại, là anh ta sao?

Đột nhiên tôi có cảm giác chuyện bắt đầu kỳ lạ rồi, cảm giác lo lắng ép tới tôi không thở nổi.

Nhớ Nha Đầu đã từng nói: "Phụ nữ thích đàn ông miệng ngọt, dù là người đàn ông đó lừa gạt cậu thì cũng muốn ngoan cố đắm chìm mà tin tưởng. Biết rất rõ ngọt ngào không thể tin, nhưng vẫn không nhịn được thích ngọt ngào, đàn ông miệng ngọt, có thể ngọt ở lòng của phụ nữ. Phụ nữ chính là động vật kỳ lạ và mâu thuẫn, muốn thay đổi, muốn khắc chế nhưng cũng không khống chế được. Có một câu nói như thế này: đàn ông không hư, phụ nữ không yêu, nếu biết anh ta hư, tại sao muốn yêu chứ? Nguyên nhân là đàn ông hư thì miệng ngọt, đàn ông đàng hoàng cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, luôn chân thực, cũng sẽ không thay đổi đa dạng để phụ nữ vui vẻ, chỉ có yên lặng quan sát còn có quan tâm, đây mới thật sự là phương thức biểu đạt tình yêu của anh ta."

Cho nên, yêu có thể nói với đàn ông hư, nhưng kết hôn nhất định phải tìm một người đàn ông đàng hoàng, như vậy hôn nhân mới có thể đi tới cùng. Yêu là bia, là thức uống, cần tình cảm mãnh liệt, nhưng hôn nhân là nước lọc, cần bình thản, nếm trải đau khổ, nhưng mùi vị tinh tế thì không khỏi ngọt ngào, lúc khát nước thì chỉ có nước lọc mới có thể làm hết khát, mà uống bia thì càng uống càng khát.

Hỏi tại sao cô ấy có thể có nhiều triết lý như vậy, cô ấy nói thật là có lý, cô ấy nói: "Không phải là mình tự ngộ ra, là anh mình."

Anh trai của Nha Đầu, mặc dù tôi chưa từng gặp, cũng không có qua bất kỳ giao thiệp nào, nhưng luôn có thể nghe tin tức của anh ấy trong miệng cô ấy. Anh trai cô ấy cũng là một quân nhân, sinh viên tài cao khoa Quốc phòng, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc ở tỉnh, rất ít về nhà. Nhưng mà tôi lại không có bất kỳ hứng thú với anh ấy, chỉ là nghe Nha Đầu nói nhiều rồi mới hiểu một chút mà thôi, nhưng chỉ hiểu sơ sơ.

Lúc đó, cô ấy thần bí nháy mắt với tôi mấy cái, nói tiếp: "Vừa mới bắt đầu mình cũng chỉ là phân tích từ anh nhưng cũng không rõ ràng, sau đó mình từ từ nghiên cứu đàn ông mới phát hiện đàn ông cũng không như vẻ bề ngoài vậy, có vài người đàn ông rất đáng sợ, có thể tự che giấu khuyết điểm không lộ chút nào."

Tôi lại phản bác: "Đàn ông như vậy, phụ nữ có lúc cũng như vậy, có vài người phụ nữtâm cơ rất nặng, cũng làm người ta sợ."

"Đúng, phụ nữ cũng có người như vậy, nhưng tương đối mà nói, so với phụ nữ thì đàn ông càng khó hiểu hơn."

Lúc ấy nghe cô ấy ba hoa xong, tôi cười hỏi cô ấy: "Vậy cậu nghiên cứu ra được A Hạo nhà mình là dạng đàn ông gì không?"

"A Hạo nhà cậu tuyệt đối không phải là một người đàn ông đơn giản." Đây là kết luận ban đầu cô cho ra.

Lúc ấy tôi cũng không để trong lòng, bởi vì ở trước mặt tôi A Hạo vẫn rất biết điều, chưa từng làm bất kỳ chuyện quá giới hạn, chẳng lẽ nhân tính cũng sẽ thay đổi sao?

Lòng của tôi hoảng loạn, tôi cố gắng để lòng mình lắng xuống.

Tít tít tít. . . Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cắt đứt suy nghĩ của tôi, là một tin nhắn ngắn, Tu Dĩnh gởi tới.

Mở ra, chỉ có sáu chữ: Suýt nữa em bị ăn rồi!
Bình Luận (0)
Comment