Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 20

Chị Đồng Diệp, không phải là em không muốn nói cho chị biết, là sợ chị không chịu nổi. Trên màn hình điện thoại di động hiện mấy chữ này.

Nhìn chữ trên điện thoại di động, lại nhìn bộ dạng nóng nảy của A Hạo này, lòng của tôi chìm xuống mức thấp nhất. Gởi nhắn tin vẫn quá chậm, vì vậy tôi lại gọi vào điện thoại Tu Dĩnh lần nữa, lần này bên kia không có vang quá lâu liền nhận.

Điện thoại thông, Tu Dĩnh vẫn luôn thở, cũng không nói lời nào, chỉ là thỉnh thoảng bên kia truyền tới một giọng nam, đại khái đang nói: "Đừng nói, chị Đồng Diệp của em sẽ không chịu nổi." Đây chính là bạn trai Tu Dĩnh, tôi chưa từng gặp cậu ấy, chỉ từng thấy trong hình, cậu nhóc này cũng từng liên lạc qua mạng với tôi, nhưng đều là chuyện của kiếp trước.

"Chị Đồng Diệp, trước tiên chị đừng nói chuyện, hãy nghe em nói." Tu Dĩnh thật giống như biết tình cảnh bây giờ của tôi vậy, chậm rãi nói tiếp: "Thật ra thì em sớm muốn nói cho chị biết, nhưng mà em lại không dám, em sợ chị không chịu nổi kích động, chị thương anh ấy như vậy mà. Lúc em vừa tới thành phố X cũng đã phát hiện tin anh rể A Hạo tìm bạn trăm năm ở trên mạng, khi đó em không dám xác định, bởi vì em chỉ thấy qua hình của anh ta, cho nên không xác định chắc chắn. Lần này em lên mạng sửa đổi tư liệu của em và Tiểu Hùng, kể chuyện hạnh phúc hai người lên thì thấy được tin của anh ta. Vì xác định là không phải anh ta, em đã nhờ bạn tốt của em thử dò xét giúp, kết quả. . ."

Tôi lẳng lặng nghe, không có nói một câu nào, nhưng theo những câu nói của Tu Dĩnh vào lỗ tai tôi thì tôi biết rõ không đau là không thể nào .

Nước mắt vẫn không khống chế được sắp rơi xuống lại bị tôi dùng sức ép trở về.

"Chị Đồng Diệp, chị có khỏe không? Em thật sự do dự đã lâu rồi, Tiểu Hùng nói em không cần nói cho chị, nói chị yếu đuối như vậy, lại tin tưởng vào tình yêu của mình, nhất định sẽ không tiếp nhận nổi sự thật này, nhưng mà em lại không muốn chị bị tổn thương, thật sự không muốn. Thay vì sau này chị phát hiện anh ta phản bội, không bằng bây giờ để cho chị đau dài không bằng đau ngắn, cho nên em nhất định phải nói cho chị biết. Cho nên, chị Đồng Diệp, nếu như chị khó chịu thì mắng em đi, mặc kệ chị gì em đều tiếp nhận, chỉ cần trong lòng chị có thể dễ chịu hơn."

Die nda nlequ yd on <3 <3 mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

Tu Dĩnh luôn nói không dừng, vừa nói vừa nức nở. Cô bé ngốc này cứ mãi thiện lương như vậy, cô ấy nhất định cho là tôi sẽ không chịu nổi sự đả kích này, thật ra thì tôi sớm biết anh ta phản bội, chỉ là bây giờ thêm điều này mà thôi. Thật sự không thể chịu đựng được sao? Tôi biết rõ lòng chính mình đau, nhưng lúc này tim tôi đã chết lớn hơn đau lòng, đối với người đàn ông che dấu vô cùng thâm sâu này, tôi đã không có lời để nói.

"Nói ID và trang web cho chị biết." Tôi liếm môi khô khốc, khó khăn nói ra một câu như vậy.

Thật ra thì không cần hỏi cũng biết là trang web nào, Tu Dĩnh tìm bạn trăm năm chính là trang web tôi đã sớm biết, nhưng vẫn không nhịn được được hỏi lần nữa.

Nhưng nhìn qua, tôi lại phát hiện thân thể A Hạo thẳng tắp, dựa vào tôi.

"Chị Đồng Diệp, chị chờ một chút." Bên kia truyền đến tiếng đánh máy.

Còn chưa đợi Tu Dĩnh trả lời, điện thoại di động của tôi cũng đã bị người ta đoạt đi. Đón được chính là gương mặt tức giận của A Hạo, tôi cũng không kinh ngạc vì lửa giận của anh ta, bởi vì tôi quá quen vẻ mặt thẹn quá thành giận của anh ta cùng hành động hai ngày nay.

"Trả điện thoại cho tôi." Tôi duỗi tay về phía anh ta.

"Diệp, em đừng nghe người ta nói hưu nói vượn." A Hạo vẫn cất điện thoại di động.

Bên kia điện thoại di động truyền đến giọng của Tu Dĩnh, mặc dù thông qua ống nói truyền ra tiếng rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được, cô ấy nói là "Trang web tìm bạn trăm năm XXXX, chờ đợi duyên phận."

Tôi thấy được gương mặt A Hạo nhanh chóng chuyển qua xanh mét, tay ấn phím tắt máy, giọng của Tu Dĩnh bị cắt đứt dưới ngón cái.

"Thế nào, lời của người khác là nói hưu nói vượn, nói lời hãm hại? Mà lời của anh là chân thật có thể tin, tuyệt đối không nửa điểm lừa dối sao?"

Sắc mặt của A Hạo rất khó coi, nói: "Diệp, bây giờ sao em nói chuyện cay nghiệt như vậy? Em chính là Đồng Diệp tôi quen biết trước đây sao?"

"Vậy anh vẫn là anh Tô nhiệt tình, chân thành, một lòng chỉ vì tôi mà tôi quen biết trước đây sao?" Nói xong, tôi khóc lên.

"Diệp, tại sao em nguyện ý tin người khác mà không tin anh? Anh không biết em nói tìm bạn trăm năm là chuyện gì xảy ra, em cũng biết anh ở trong doanh trại không đi được, anh đi đâu lên mạng tìm bạn trăm năm đây? Có thể là cậu anh làm, lúc trước cậu gọi điện thoại cho anh, muốn giới thiệu một nữ cán bộ cho anh, lúc ấy bị anh từ chối rồi, không ngờ ông ấy thật sự giả anh lên mạng giúp anh tìm bạn trăm năm."

Tôi nhìn người đàn ông ăn tươi nuốt sống, nói dối không mang theo bản nháp trước mặt, trong lòng đau. Hôm nay sao anh ta trở nên vô liêm sỉ như thế, trở nên không có chút đạo đức và thành thật nào hết? Chẳng lẽ thừa nhận mình sai khó khăn sao?

"Anh Tô, anh có thể tự bào chữa, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy!" Một giọng nói nóng nảy vang lên ngoài cửa.

Nghe được giọng nói kia, lòng của tôi bỗng nhiên co rút lại, vì sao cô ấy lại tới đây? Vừa quay đầu lại đã thấy toàn thân đỏ rực chói mắt, còn có đôi giày da cao mười phân, cặp mắt tức giận mở to, lúc này lại bốc lên ngọn lửa tức giận. Đây không phải là Từ Nhan thì là ai?

"Nha Đầu?" Giây phút nhìn thấy cô, tôi hoảng sợ nói không ra lời.

Một bóng dáng lóe lên, bước chân cùng đi vào với Nha Đầu chính là Từ Lỗi. Tôi nhíu mày, sao bọn họ đồng thời xuất hiện vậy hả?

"Cô Đồng, sao cậu không chăm sóc tốt chính mình vậy?" Nha Đầu cứ mãi hùng hổ, di chuyển cấp tốc như gió chạy vội tới trước giường tôi, mặc dù đã kiềm chế giọng nói rất nhẹ, nhưng vẫn không đổi được giọng nói chuyện của cô ấy. "Lúc trước cậu đồng ý với mình thế nào? Mình nói mặc kệ người đàn ông khốn kiếp này ức hiếp cậu thế nào thì cậu cũng phải trả lại cho mình một Đồng Diệp khỏe mạnh, nhưng cậu làm được chưa?"

"Từ Nhan, miệng cô sạch một chút!" A Hạo bởi vì nha đầu lời nói mà tức giận không nhẹ.

"Thế nào, lời bà đây nói đâm chọt chỗ đau của anh sao?" Nha Đầu xoay người nhìn lại, hất cao cằm.

Nha Đầu vốn cao, lúc trước khihọc đại học còn đi tham gia cuộc thi người mẫu, đường cong kiêu ngạo, nụ cười mê người, lúc trước vào được vòng trong, thẳng vào đấu bán kết, vui sướng hài lòng mang về giải vàng, nếu như không phải mẹ Từ không để cho cô ấy làm nghê người mẫu thì chắc chắn bây giờ cô ấy đã nổi danh. Chiều cao A Hạo vốn là tương đương với cô ấy, hôm nay Nha Đầu lại mang một đôi giày cao gót, dĩ nhiên là cao hơn A Hạo nửa đầu.

"Chưa từng thấy người phụ nữ nào điên như cô." A Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Nha Đầu nhìn anh ta từ trên cao xuống, khuôn mặt khinh thường cùng châm chọc: "Cám ơn anh nhắc nhở, không biết là ai đã từng không mở to mắt, quyến rũ cô gái điên điên khùng khùng như tôi vậy."

"Cô. . ." A Hạo tức giận sầm mặt lại.

"Tôi cái gì mà tôi? Tôi đứng đây!"

Hai người bắt đầu không ngừng cãi vả ở trong phòng bệnh nho nhỏ, cuối cùng chỉ thiếu chưa đánh nhau. Lời Nha Đầu nói gõ chuông báo động trong lòng tôi, quyến rũ? Nha Đầu dùng từ này là sao? Cuối cùng giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? A Hạo đã từng nói cho tôi biết, nói Nhâ Đầu quyến rũ anh ta, gọi điện thoại tới cho anh ta, nhưng hôm nay trong miệng Nha Đầu nghe được hai chữ "quyến rũ" này, chỉ là nhân vật chính thay.

Tôi hơi run rẩy, ngực lại bị ép, tôi muốn dùng sức kiềm chế, nhưng. . .

Đột nhiên, một đôi tay nhẹ nhàng lau mu bàn tay tôi, tôi ngẩng đầu, lại đón nhận ánh mắt đen kịt của Từ Lỗi, bên trong lóe lên một ánh sáng mà tôi không hiểu rõ.

"Đừng khóc." Giọng của anh rất nhẹ, lại như lông vũ xẹt qua khiến lòng tôi run rẩy. "Bác sĩ nói em không thể kích động, không thể bị tức giận, khôi phục tâm tình của mình thật tốt, cho dù là vì anh bảo vệ thân thể của mình, được không?"

Tay, rất mềm rất nhẹ lau đi nước mắt trên mặt tôi, giống như sợ đụng chạm một món bảo vật trân quý dễ vỡ.

A Hạo không phát hiện hành động bên chúng tôi, trong ánh mắt của anh ta chỉ có bốc lửavới Nha Đầu, bởi vì câu nói kia của cô ấy mà anh ta hoàn toàn nổ tung.

"Người phụ nữ xấu xa, ở đây nói hưu nói vượn gì vậy!" A Hạo giận đến ác miệng mắng to.

Mắt thấy hai người lại sắp cãi vả, tôi bị ồn đến phải phiền lòng, tay che lỗ tai, càng không ngừng thở hổn hển, hét nhẹ: "Đừng tranh cãi nữa!"

Nhưng mà giọng của tôi lại không lớn, bởi vì thân thể không khỏe, căn bản không có hơi sức lớn tiếng, không cách nào áp đảo tiếng hai người cãi vả âm thnh.

Haizz! Đáy lòng tôi hiện lên một tiếng thở dài.

"Hai người làm gì vậy? Hôm nay Đồng Diệp ngã bệnh trên giường, các người cũng tranh cãi ầm ĩ trong phòng bệnh, ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi, muốn ầm ĩ ra bên ngoài ầm ĩ đi." Mặc dù giọng Từ Lỗi không quá lớn, nhưng cũng ngăn hai người cãi vả.

Giọng của hai người bởi vì Từ Lỗi la mà dừng lại, xoay mặt nhìn nhau.

"A Hạo, anh đi đi." Tôi quay lung lại, không muốn nhìn thấy bóng dáng của anh ta. Người đàn ông làm người ta đau lòng, vì vậy trở thành ký ức mà tôi không còn muốn mệt mỏi như vậy.

"Diệp?" Trên mặt A Hạo có vẻ đỏ bừng bởi vì mới vừa cãi nhau.

Tôi lại không muốn để ý anh ta, xoay lung lại, nức nở đến run run.

"Anh đi đi, đừng phiền Đồng Diệp nữa." Phía sau truyền đến giọng của Nha Đầu, mặc dù tôi không thấy được nét mặt của cô ấy nhưng có thể tưởng tượng được động tác lúc này của cô ấy.

"Diệp!" A Hạo kêu.

Tôi che lỗ tai, cự tuyệt mọi âm thanh mình nghe được.

"Đi ra ngoài! Nếu như anh không muốn làm cho Đồng Diệp đau lòng thêm nữa, mời đi ra!" Đây là tiếng của Từ Lỗi, loáng thoáng truyền vào lỗ tai của tôi.

Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài đã không còn âm thanh, lâu đến tôi đã quên lúc này mình đang khóc thút thít.

"Đồng Diệp. . ." Một đôi tay ôm tôi vào trong ngực, thật chặt, ấm áp cách chăn truyền vào thân thể của tôi, người rất nóng.
Bình Luận (0)
Comment