Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 22

Lúc Nha Đầu đi vào, tôi đang nằm trên giường nghĩ chuyện này.

Trong đầu tất cả đều là lời hai y tá nói —

"Nghe nói là tác phong sinh hoạt vấn đề, ở bên ngoài chơi gái bị đội duy trì trật tự bắt được. Haizz, một người có tương lai tốt vậy, hôm nay bị cưỡng chế quân tịch, nghe nói lấy giải ngũ làm tiêu chuẩn đuổi về nhà, đối xử tốt cũng không có." Lúc ấy họ trả lời tôi như vậy đấy.

Họ chưa nói với tôi là ai, nhưng nghe được mấy chữ "Tam Đại đội trưởng", đầu tiên tôi nghĩ tới anh ta.

"Sao thế? Mặt ủ mày ê, ai chọc giận cậu?" Nha Đầu đặt một bình thủy trên tủ đầu giường, nghiêng đầu hỏi tôi.

Tôi lắc đầu một cái, ở trong lòng thở dài một tiếng.

Nha Đầu cũng không coi là quan trọng, đổ đồ trong bình thuỷ ra, một mùi thơm chui vào lỗ mũi của tôi, tôi nhìn một cái, là cháo Bát Bảo.

"Đồng Diệp, cậu nếm thử một chút, đây là anh mình tự tay làm, nhưng thơm lắm." Nha Đầu múc cho tôi một chén.

"Cậu ăn đi, mình không có khẩu vị." Tôi đẩy chén ra.

Nha Đầu dứt khoát đặt chén trên tủ, sau đó ngồi lên giường, ánh mắt chằm chằm tôi, nhìn chăm chú làm tôi lo sợ, tôi sờ sờ mặt của mình, hỏi cô ấy: "Cậu làm gì đấy? Trên mặt mình có hoa sao?"

"Mặt cậu rất lạ." Nha Đầu nắm chặt lấy mặt của tôi, nghiêm túc nói: "Nói cho mình biết, vì sao mà phiền não? Có phải lại tên đàn ông khốn kiếp đó hay không?"

Tôi bị nói trúng tâm tình nên lúng túng, muốn phủ nhận, nhưng suy nghĩ một chút vẫn gật đầu một cái.

"Lại là anh ta. Chừng nào cậu có thể quên anh ta? Bây giờ anh ta có thể lập tức coi là con rể quân trưởng, cậu còn ở đây đau lòng rơi nước mắt vì anh ta." Không biết là Nha Đầu đang cố ý kích động tôi hay là nói thật tình.

Cái gì? Không phải là anh ta bị bắt lại sao? Không phải sắp sửa bị trục xuất về nhà sao? Tôi suy nghĩ nên hỏi vấn đề này.

"Chơi gái? Trục xuất về nhà?" Nha Đầu đưa tay sợ trán tôi: "Tôi nói cô Đồng này, cô phát sốt còn chưa khỏe hay đang nằm mơ?"

"Sao thế?" Tôi kỳ lạ hỏi, nhìn nét mặt cô ấy giống như tôi nói một chuyện đáng cười, nhưng lúc nãy rõ ràng tôi nghe y tá nói anh ta bị tịch thu quân tịch.

"Quả thật có một Đại đội trưởng bị tịch thu quân tịch, nhưng không phải anh ta. Mới vừa rồi mình còn thấy anh ta nói chuyện cùng quân trưởng kia mà, dáng vẻ hăm hở." Nha Đầu trợn trắng mắt.

Quân trưởng? Con rể? Thì ra là anh ta hướng đến chức lớn như thế, tôi nên cảm thấy vui mừng cho anh ta sao? Tôi cười khổ, đột nhiên cảm thấy mình thật là ngu.

Nhớ lại ngày đó, sau khi A Hạo đi, tôi nghe đoạn đối thoại của Nha Đầu và Từ Lỗi, Nha Đầu từng nói cho tôi biết một chuyện, sư thật của chuyện đó. Trong đầu xuất hiện đêm hôm đó, tôi cùng Nha Đầu cùng nhau nằm ở trên giường nói chuyện trời đất. . .

Trò chuyện một chút, chúng tôi nhớ lại từ lúc đi học biến thành công việc sau này, sau đó nói chuyện tới chuyện của A Hạo.

"Nha Đầu, bây giờ có thể nói cho mình biết rốt cuộc giữa cậu và A Hạo đã xảy ra chuyện gì không?" Tôi hỏi Nha Đầu vấn đề này rất nhiều lần, cô ấy vẫn không nói cho tôi biết.

Trên mặt Nha Đầu đã không còn cợt nhã mà trở nên nặng nề, cô ấy nói: "Trong lòng cậu có vẫn phủ nhận chuyện A Hạo phản bội cậu phải không?"

"Không, chuyện anh ta phản bội mình đã là sự thật chắc chắn rồi, bây giờ mình quan tâm là. . ."

Tôi không có nói ra, Nha Đầu lại nói thay tôi: "Sợ mình cũng lừa cậu sao?" Thấy tôi không phủ nhận, cô ấy tiếp tục nói: "Đồng Diệp, mình sẽ không lừa cậu, cũng sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng cậu biết lúc trước tên khốn kiếp Tô Trữ Hạo này làm như thế nào không? Còn nhớ năm chúng ta tốt nghiệp, khi đó Tô Trữ Hạo đã đến doanh trại này."

Tôi nhớ chuyện năm ấy, khi đó đột nhiên A Hạo nói với tôi, lãnh đạo muốn anh ta xuất ngạo, mặc dù lúc ấy tôi không bỏ được, còn vì chuyện này ầm ĩ với anh ta, bởi vì tôi nghe người ta nói một khi đến đó, người sẽ thay đổi, tôi sợ anh ta thay lòng cho nên đã từng lấy chuyện chia tay uy hiếp, cuối cùng anh ta không có đi, tôi cho là vì tôi đòi chia tay nên có hiệu quả.

"Tất cả chúng ta đều cho rằng quân nhân đi Hong Kong là chuyện vinh dự bao nhiêu, đây cũng là may mắn mà rất nhiều người muốn có lại không có được đúng không?" Nha Đầu chậm rãi nói, tôi chưa bao giờ thấy nét mặt cô ấy nghiêm túc như vậy.

Tôi gật đầu một cái, quả thật, lúc ấy tôi cho là A Hạo quá ưu tú cho nên lãnh đạo kỳ vọng ở anh ta mới để anh ta vào danh sách, mà lúc đó anh ta nói với tôi là như vậy, chẳng lẽ không đúng sao?

Nha Đầu phủ nhận suy nghĩ của tôi: "Dĩ nhiên không. Trước kia mình cũng cho là Hong Kong chính là biểu hiện ưu tú, sau đó anh mình nói cho mình biết, một khi một người lính bị Hong Kong chính là đại biểu cho kiếp quân nhân chấm dứt."

"Tại sao? Mình còn nhớ năm 1997, vì chọn lựa quân nhân đi Hong Kong phải trải qua bao nhiêu chọn lựa tàn khốc." Nhớ có một bộ phim trên TV miêu tả như vậy, phản ứng tình hình xuất ngoại ngay lúc đó.

"Năm đó khác bây giờ. Hong Kong có thể chuyển nghề dễ dàng, cho nên người bình thường qua đó chính là vì chuẩn bị chuyển nghề, nhưng đồng thời nếu như ở Hong Kong tròn một năm thì trở về vẫn từ chức vị lúc trước làm lên, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ. Cậu nghĩ đi, đột nhiên một người rời khỏi đơn vị cũ ba bốn năm, trở về thì còn chức vụ chờ cậu sao? Nhân sự cũng thay đổi." Nha Đầu giải thích.

Tôi nhíu mày: "Thế nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện anh ta phản bội?"

Nha Đầu nhìn tôi, đột nhiên lại cười: "Đồng Diệp, có lúc mình phát hiện cậu thật sự rất đơn thuần. Nếu như Tô Trữ Hạo đi Hong Kong, anh ta sẽ phải gặp phải hai vấn đề, một là sau khi đi Hong Kong trở lại phải chuyển nghề, hai là quay trở về đơn vị cũ, mà hai vấn đề mà nói đều là hai chuyện cực kỳ quan trọng với đường tương lai của anh ta, mặc kệ kết quả, nếu như không có đài phía sau thật cứng thì anh ta sẽ không có tương lai tốt."

"Nếu như quân đội thật sự tiến hành tiếp tục nữa, anh ta có thể chuyển nghề trở lại, mình không tin với thực lực của anh ta sẽ không làm được." Lúc ấy tôi từng thảo luận chuyện chuyển nghề với anh ta, nhưng trong ấn tượng của tôi, anh ta không muốn chuyển nghề.

"Chuyển nghề có hai lựa chọn, một là tự trở lại quê hương, hai là sau khi kết hôn trở về quê vợ. Cậu và anh ta đang ở cùng một chỗ, cho nên kết quả giống nhau, mặc kệ về nhà hay là về nhà người kia, anh ta cũng trở lại thành phố N."

"Nha Đầu, rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình?" Tôi nóng nảy.

Nha Đầu thở dài một cái, nói: "Năm chúng ta tốt nghiệp, năm mà anh ta đi Hong Kong, đột nhiên anh ta thân thiện với mình, lúc ấy mình không nghĩ quá nhiều, bởi vì anh ta là bạn trai của cậu, trước đó ấn tượng của mình đối với anh ta không tệ, cho nên không có coi là quan trọng."

Chuyện Nha Đầu muốn nói phía sau cũng làm lòng tôi thắt lại, tôi đã nghĩ tới nguyên nhân tại sao đột nhiên anh ta thân thiện cùng Nha Đầu. Không tệ, vì tương lai! Anh ta muốn mượn lợi thế của cha Từ, đạt mục đích của anh ta. Quan hệ của cha Từ ở tỉnh thành, nếu như A Hạo thật sự dính dấp với Nha Đầu, đối với anh ta có lợi chứ không có hại.

"Anh ta muốn lui tới với cậu?" Tôi lầm bầm hỏi mặc dù sớm biết kết quả, nhưng hôm nay chân tướng bày ra trước mặt, tôi vẫn không tiếp thu nổi.

Nha Đầu nắm tay của tôi, trong mắt cũng có nước mắt, cô ấy nghẹn ngào nói: "Đồng Diệp, mình thật sự là không nhẫn tâm nói cho cậu biết, cho nên mỗi lần lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, nhìn cậu yêu anh ta như vậy, mình thật sự không đành lòng đả kích cậu, cho nên mình liền xa lánh anh ta. Sau đó anh ta thấy đuổi không kịp mình nên cũng bỏ qua việc theo đuổi mình, nhưng mình vẫn trợ giúp anh ta để sắp xếp danh sách đi Hong Kong cho người khác."

"Nha Đầu, tại sao cậu lại giúp anh ta?" Thật ra thì tôi muốn hỏi, cậu thật sự chưa từng động lòng với anh ta sao? Nhưng tôi hỏi không được.

"Cậu cho rằng mình động lòng với anh ta? Đồng Diệp ngốc, tất cả đều chỉ vì cậu thôi, chỉ cần anh ta không bị điều đi, như vậy lòng anh ta cũng sẽ không thay đổi nữa, anh ta sẽ thật lòng đối xử tốt với cậu. Cho nên mình đi cầu xin anh mình để anh ấy giúp đỡ, giải quyết giúp mình danh sách đó."

"Là anh Từ?"

Tôi nhớ tình cảnh gặp được anh ở bên ngoài nhà khách, còn nhớ rõ cấp bậc trên quân trang, anh thật sự có năng lực lớn như vậy, làm A Hạo không hề đi Hong Kong nữa sao? Tôi vẫn cho là tôi lấy chia tay uy hiếp mới làm cho anh ta bỏ đi ý nghĩ kia, thì ra là chuyện cũng không phải như tôi muốn đơn giản như vậy.

"Làm như mình vừa nhắc tới chuyện này với anh mình, anh ấy còn gấp hơn mình, anh ấy nói: ‘Chuyện của Đồng Diệp chính là chuyện của anh, anh không giúp cô ấy thì còn có ai có thể giúp cô ấy’, lúc ấy mình biết thật ra thì anh đã sớm bắt tay vào làm chuyện này rồi. Sau đó Tô Trữ Hạo như cá gặp nước ở đơn vị, tất cả mọi người cho là thực lực của anh ta, nhưng chỉ có mình biết, tất cả đều là vì anh mình. . ."

Là Từ Lỗi? Thật sự là anh vẫn luôn yên lặng giúp đỡ A Hạo sau lung sao? Nhưng tại sao? A Hạo cùng Từ Lỗi cũng không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao anh muốn trợ giúp anh ta?

"Mình vẫn không hiểu tại sao anh mình làm như vậy, giống như mười năm trước anh ấy khẩn cầu mình một chuyện, sau đó cuối cùng mình cũng hiểu rõ, tất cả đều chỉ vì cậu." Nha Đầu rưng rưng nói .

"Vì mình?" Vừa nghe thấy thì mình lại mơ hồ.

"Đúng, anh mình không muốn cậu chịu khổ, cho nên giúp đỡ A Hạo thì đồng nghĩa với giúp cậu, chỉ là. . ." Nha Đầu nuốt nước mắt, nói tiếp: "Chỉ là không ngờ tên khốn kiếp Tô Trữ Hạo này, anh ta không có tương lai như vậy, anh ta lại nhẫn tâm tổn thương cậu, cho nên anh hắn nổi giận. . ."

Nghe những điều này, tôi chắp vá được một vài chuyện từ lời nói của Nha. Ba năm trước đây — chính xác mà nói, chính là năm 2005, tôi tốt nghiệp, bởi vì A Hạo phải đi Hong Kong, cho nên để theo đuổi sự nghiệp, anh ta nghĩ biện pháp đến gần Nha Đầu, một là muốn lợi dụng quan hệ của cha Từ để vì tương lai mình tạo một mảnh trời đất, hai là muốn lợi dụng anh trai Nha Đầu cũng chính là Từ Lỗi, tạo một núi dựa tốt cho mình ở quân đội, cho nên dù không thương anh ta cũng vì mục đích của mình đến gần Nha Đầu, nhưng cô ấy cũng không có bị lừa. Là A Hạo đánh giá quá thấp tình bạn của tôi và Nha Đầu hay là anh ta đánh giá quá cao sức quyến rũ của mình?

Nha Đầu hỏi tôi vẫn thích anh ta sao? Yêu sao? Có lẽ đã không yêu, chỉ có hận, nhưng nhiều hơn có phải là cảm thấy thật đáng buồn vì anh ta không?

"Đồng Diệp, cậu đang nghĩ gì? Nhập tâm như vậy?" Giọng Nha Đầu kéo tôi về thực tế.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện cũ." Tôi cười với cô ấy, sau đó đổi chủ đề: "Nha Đầu, vé máy bay của mình cậu đã mua xong chưa? Nếu như còn chưa mua xong vé máy bay, ngày mai mình đi xe lửa."

Tôi đã quyết định rời khỏi nơi này, chỗ này lưu luyến nữa chỉ tăng thêm đau lòng. Hơn nữa, ban đầu xin nghỉ tới thăm anh ta, lãnh đạo rất vất vả cho tôi mười ngày, hôm nay cũng gần tới rồi, không trở về có thể phải bị xào mực rồi.

"Đã mua, là chuyến bay bốn giờ chiều nay, sáu giờ có thể tới thành phố N." Nha Đầu thở dài một tiếng, lấy vé máy bay ra.

Cầm vé máy bay, trong lòng tôi vừa chua vừa đắng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Từ Lỗi biết tin tôi muốn đi rất nhanh, thật ra thì tôi không kinh ngạc, anh là anh trai của Nha Đầu nên dĩ nhiên có thể biết tất cả mọi chuyện từ trong miệng Nha Đầu.

Mỗi ngày đều vùi trong phòng bệnh nho nhỏ này, tôi sắp nổi mốc rồi, vì vậy dưới sự đề nghị của Nha Đầu, ba người chúng tôi đến vườn hoa bệnh viện tản bộ. Trên đường, Nha Đầu mượn cớ rời đi, thật ra thì tôi hiểu rõ tâm tư của cô ấy, cô ấy muốn tạo không gian cho tôi cùng Từ Lỗi, đi cùng anh, tôi có cảm giác lúng túng.

"Tôi cũng cần phải trở về." Nha Đầu vừa đi, tôi cũng muốn mượn cớ trở về.

Đột nhiên Từ Lỗi nắm tay của tôi, hỏi: "Chẳng lẽ đi cùng với anh thật sự làm cho em khó chịu vậy sao?" Giọng nói rất gấp, trong đôi mắt có đau thương.

"Không có, chỉ là tôi cảm giác đột nhiên lạnh, cho nên muốn trở về." Tôi tìm một lý do.

Nhưng tiếng nói vừa dứt lại cảm thấy trên người ấm áp, thì ra là anh cởi ra áo khoác quân trang choàng trên người của tôi. Lúc này chỉmột cái áo sơ mi, mặc dù thời tiết tháng mười không lạnh, nhưng mà buổi tối ở thành phố X đủ lạnh, không giống thành phố N đang nóng muốn nổi điên. Nơi này có sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn

"Anh cũng sẽ lạnh, chúng ta trở về đi." Khoác trên người áo của anh, tôi cảm thấy ngượng ngùng.

"Anh là đàn ông, chênh lệch một ít nhiệt độ trong ngày thì sợ cái gì, hơn nữa thân thể của anh khỏe mạnh lắm."

Tôi với anh đi dưới bóng cây, bệnh nhân còn có người thân tản bộ xung quanh rất nhiều, cũng có bác sĩ mặc quân phục đi tới đi lui, nhưng mà tôi với anh thì không có ai nói chuyện, vô cùng im lặng.

"Nghe Tiểu Nhan nói ngày mai em phải trở về?" Một lúc lâu sau, anh tìm một đề tài hỏi tôi.

"Dạ, ra ngoài bảy tám ngày rồi, ngày nghỉ sắp kết thúc, không trở về lãnh đạo sẽ mắng tôi mất."

"Em nói với anh ta sao?" Đột nhiên Từ Lỗi phun ra một câu nói không đầu không đuôi như vậy.

Đầu của tôi mơ hồ một chút, vẻ mặt lập tức trầm xuống. Tại sao lại muốn nhắc tới anh ta, tôi đã quên mất anh ta, vừa nhắc tới liền nghĩ tới những vết thương lòng.

"Thật xin lỗi, anh lại chọc em tức giận." Dĩ nhiên Từ Lỗi phát hiện tôi trầm mặc, cười cười với tôi: "Qua một thời gian nữa, anh cũng phải về đơn vị rồi, nhiệm vụ ở đây cũng sắp hoàn thành rồi." Anh muốn đổi chủ đề.

"Rốt cuộc anh đến đây để làm gì? Thấy anh thần thần bí bí, giống như đang điều tra chuyện gì đó." Trong lúc lơ đãng tôi hỏi.

"Xin thứ cho anh không thể nói." Anh xin lỗi.

Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi, chưa từng nghĩ anh sẽ trả lời, thấy vẻ mặt anh giữ bí mật như vậy, đột nhiên tôi lại cười: "Tôi biết rõ, đây là cơ mật quân sự, anh từng nói với tôi."

Anh ngây ngẩn cả người, nhìn nụ cười trên mặt tôi, bật thốt lên: "Em cười lên thật đẹp."

Một câu nói chọc cho mặt của tôi đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment