Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 31

Nhìn tin nhắn, trong đầu không khỏi xuất hiện tình cảnh ngày hôm qua nói điện thoại cùng anh ——

"Được rồi, anh không đến tìm em, nhưng em nhất định phải tới trạm xe đón anh."

"Nhưng tôi phải đi làm, tôi không thể tự mình ra ngoài."

Từ Lỗi ăn vạ ở bên kia: "Không được, anh nhất định phải chờ em tới."

Tôi cười vào điện thoại, bình thường Từ Lỗi có bộ mặt nghiêm túc, bây giờ lại giống như một đứa trẻ, bị anh dây dưa như thế, tôi lại khppng thể từ chối.

Mừng diễn đàn tròn 13 tuổi

Bất đắc dĩ, tôi thở dài một cái: "Được rồi, tôi đồng ý tới đón anh, nhưng nhất định là sau khi tôi tan làm, tôi không tiện rời khỏi vị trí lúc đang làm việc.”

"Mặc kệ em đến lúc nào thì anh cũng chờ em, không gặp không về."

Lời tối hôm qua còn vang ở bên tai, nhưng tôi lại nuốt lời. Anh từng nói không gặp không về, bây giờ sẽ không còn đang ở trạm xe ngây ngốc chờ tôi đó chứ?

Nghĩ tới đây tôi vội vàng trả lời tin nhắn: Bận công việc, quên mất. Bây giờ anh ở đâu?

Cho tới bây giờ em chưa từng quan tâm đến anh. Giọng điệu trong tin nhắn rất đáng thương.

Đột nhiên đau lòng, rốt cuộc tôi không hạ được quyết tâm, lần đầu tiên tôi gọi điện thoại đi, reo lên hai tiếng, đối phương không kịp chờ đợi nhận, nhưng không nói gì.

"Từ Lỗi?" Tôi cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.

Cẩn thận nghe âm thanh, bên kia có tiếng xe hơi còn có hành khách ồn ào, xem ra anh thật sự vẫn ở trạm xe không hề rời đi. Tên ngốc Từ Lỗi này, sao anh lại không linh hoạt đây? Đợi không được người thì nên rời đi trước.

"Anh vẫn còn ở trạm xe sao?" Đột nhiên đau lòng cho anh tràn đầy cả tim phổi của tôi.

"Chúng ta từng nói không gặp không về." Bên kia giống như đang ho khan.

"Nhưng anh không chờ được tôi thì nên tự trở về, sao. . ."

Từ Lỗi lại nói: "Anh không thể đi, lỡ như em đến đây không tìm được anh thì làm thế nào?"

"Anh chờ chút, tôi lập tức tới đây." Nói xong, tôi bắt đầu mặc áo khoác vào.

Trong điện thoại anh luôn ho khan, lòng của tôi cũng vì vậy bị níu lại. Bởi vì áy náy chuyện này làm trong lòng tôi không thể không coi trọng anh, nhưng tôi không biết là chuyện này ảnh hưởng quá lớn đối với tình cảm của tôi sau này.

Lúc đeo ba lô sau lung lao ra khỏi phòng, tôi còn không chưa tắt điện thoại, quan tâm trong lòng dành cho anh đã làm cho tôi quên mất tất cả.

"Diệp, khuya rồi còn đi ra ngoài?" Mẹ nhìn thấy tôi mở cửa đi ra ngoài, ngẩn ra.

"Có chuyện ạ, lập tức trở về ngay." Miệng tôi ứng phó mẹ, bắt đầu mang giày, lại nghĩ một chút nên nói với mẹ, "Mẹ, tối mẹ không cần đợi cửa, đi ngủ sớm một chút, gần đây giấc ngủ của mẹ không tốt."

Không nghe được tiếng mẹ càu nhàu thì tôi đã vọt ra khỏi cửa nhà, vội vã cản xe tắc xi, bắt đầu chạy về phía trạm xe.

Ngày hôm qua anh nói cho tôi biết anh sẽ ngồi xe lớn trở về, từ tỉnh đến thành phố N mất không đến ba tiếng, cho nên lúc đó anh nói ba giờ có thể tới trạm xe, lúc đó tôi còn nghĩ vậy không phải anh lên xe buổi trưa sao?

Cầm điện thoại di động, tôi vẫn không có tắt máy, nghe bên kia ho khan một tiếng lại một tiếng, tôi đau lòng càng ngày dữ. Nếu như lúc ấy tôi không có đi theo Trịnh Duệ ăn cơm, nếu như mà tôi tan làm sớm để đi đón Từ Lỗi, anh cũng sẽ không chờ ở trạm xe lâu như vậy. Lúc nãy còn có một trận mưa, không biết anh mắc mưa không? Từ Lỗi này lớn như vậy mà sao giống một đứa trẻ, đợi không được người nên mau đi về nhà, nói sợ tôi qua không tìm được anh. Nếu trễ như vậy tôi chưa đi đón anh, dĩ nhiên là quên chứ sao. Nhưng nhiều hơn là đau lòng, chẳng biết lúc nào, dáng vẻ anh bị bệnh đã tràn đầy trong suy nghĩ của tôi, mặc dù toàn là tưởng tượng của tôi.

"Tôi sắp đến rồi, anh chờ một lát nữa." Tôi dặn vào điện thoại, lại bắt đầu thúc giục tài xế: "Nhanh lên một chút, có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh vậy, tôi rất gấp."

Tài xế nói: "Không thể mau hơn nữa, nhanh hơn nữa sẽ bị phạt."

Vừa nhìn tốc độ xe đã kéo cao nhất, chẳng lẽ là lòng tôi như lửa đốt mới cảm giác xe chậm sao? Tôi trách mình, tại sao quên vụ này cơ chứ? Không đi ăn cơm không phải là không có chuyện gì sao? Chữ tín, thế nhưng lần đầu tiên tôi làm thất hứa, mặc dù bây giờ còn chưa kịp đền bù.

Một giây như một năm, dài giống như qua một thế kỷ, cuối cùng xe đã tới trạm xe phía Bắc.

Quân phục màu xanh lá còn đứng thẳng ở lối ra, rất dễ thấy.

Tôi trả tiền, không còn kịp lấy hóa đơn đã vội vàng nhảy xuống xe, chạy về phía bộ quân phục xanh lá.

"Từ Lỗi!" Tôi kêu, lại nhìn thấy quân trang anh hình như bị ướt, chẳng lẽ mắc mưa?

"Đồng Diệp, cuối cùng em đã tới?" Đột nhiên Từ Lỗi ôm lấy tôi.

Cơ thể ẩm uót đang không ngừng run rẩy, không biết là lạnh hay bởi vì nguyên nhân gì. Vòng tay ôm rất chặtnhư muốn tan tôi trong thân thể của anh, đôi môi ướt át xẹt qua mặt tôi.

Hành khách ở trạm xe đã ít đi rất nhiều, cuối cùng một chuyến xe nữa cũng đã đến, hành khách lục tục tràn xuống lối ra, thấy Từ Lỗi ôm chặt tôi cũng nhìn chăm chú.

"Từ Lỗi, anh buông tay." Tôi đỏ mặt, muốn đẩy anh ra.

"Để cho anh ôm một lát, chỉ một lát." Từ Lỗi chẳng những không có buông ra, ngược lại ôm chặt hơn, bị chèn ép làm tôi không thở nổi.

Từ Lỗi ngẩng đầu lên, ánh mắt kia sáng lên, bên trong có một ngọn lửa thiêu đốt mà tôi nhìn không hiểu, đột nhiên môi ập xuống, hung hăng đè trên bờ môi của tôi, tiếng thở dốc từ trong môi tràn ra: "Em là của anh, là của một mình anh, ai cũng không được giành."

Lời của anh quá kỳ lạ, nhưng không để tôi suy nghĩ, nụ hôn của anh vừa vội vừa nóng bỏng, giống như muốn hòa tan tôi.

Tôi dùng sức đẩy anh ra, càng không ngừng thở, nói tiếp: "Anh sốt rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện."

"Không, anh không đi, anh chỉ muốn ở cùng Đồng Diệp của anh." Đột nhiên anh lại ăn vạ.

Gương mặt nghiêm chỉnh của anh, lúc này lại treo vẻ mặt như đứa trẻ, tôi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng dỗ dành anh: "Nhưng anh ngã bệnh, ngã bệnh thì phải đi bệnh viện."

"Không, anh không đi bệnh viện, không đi đâu cả." Anh vẫn kiên trì suy nghĩ của mình.

"Được rồi, tôi đưa anh về nhà trước." Tôi dỗ dành anh, lại suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Nha Đầu: "Anh cậu trở về, cậu lái xe tới đón bọn mình." Lời còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị Từ Lỗi đoạt mất, anh trầm giọng nói: "Em không cần đến, tự bọ anh có thể về."

Anh thỉnh thoảng nghiêm túc thỉnh thoảng lại bày trò, cũng không biết người nào mới thật sự là anh.

Hành lí Từ Lỗi không nhiều lắm, chỉ có một ba lô quân dụng, chỉ là mặt của anh rất nóng, sốt không nhẹ.

Tôi để tài xế lái nhanh một chút, lúc đi ngang qua một tiệm thuốc, tôi xuống xe mua thuốc hạ sốt còn có thuốc ho khan, khi lên xe lại thấy Từ Lỗi đã ngủ rồi.

Trước kia không dám quá cẩn thận nhìn anh, bởi vì ánh mắt sắc bén của anh sẽ làm người ta kìm lòng không được tránh đi, nhưng lúc này anh ngủ thiếp đi lại có vẻ rất an tĩnh, mặt mũi cũng nhu hòa. Lông mi của anh rất dài, đầu nhẹ nhàng tựa vào trên vai của tôi, tay gắt gao ôm lấy tôi, miệng đang thấp giọng lẩm bẩm: "Đồng Diệp, đừng xa cách anh, anh không bao giờ cho phép ngươi rời khỏi anh nữa." Giọng nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được.

Trên người Từ Lỗi là một câu đố, toàn thân cũng lộ ra một sự thần bị khiến người ta nhìn không thấu, nhưng từ mức độ nhiệt tình anh đối với tôi cho thấy hình như anh yêu tôi rất sâu rất thật. Nhiều lần tôi muốn giả bộ ngốc nghếch tránh nhiệt tình của anh, nhưng anh luôn có biện pháp để cho tôi tránh không được, luôn có cách làm tôi chú ý đến anh.

"Đồng Diệp, đừng hận anh, anh không thể mất em." Anh nói mơ.

Hận? Vì sao lại nói thế? Nhưng nhìn dáng vẻ anh ngủ thì chắc hẳn nằm mộng thấy gì đó?

Lẳng lặng nghe tiếng tim đập của anh, còn có âm thanh gào thét ngoài cửa sổ, lúc này cảm giác đặc biệt ấm áp, sự ấm áp tôi đã từng muốn, nhưng sau đó phản bội lại phá vỡ ấm áp mà tôi muốn, hôm nay cuất hiện lại trên người Từ Lỗi, tôi nên cảm kích anh sao?

Xe đến nhà họ Từ rất nhanh. Nhà họ Từ ở một khu biệt thự, căn biệt thự này là biệt thự hạng sang ở thành phố N, các gia đình rất khó mua được nhàc ở chỗ này, nhưng điều kiện của nhà họTừ cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.

Với chức vụ của cha Từ ở tỉnh không nói đi, công ty của mẹ Từ có trụ sở chính nằm ở thành phố N, ở khu biệt thự cũng có một nhà khác của họ, nghe Nha Đầu nói biệt thự ở đây mua cho anh em bọn họ, mỗi người một nhà. Trước kia, tôi thường xuyên đến nhà Nha Đầu chơi, có lúc cô ấy ở một mình cũng sẽ gọi tôi tới ở lại một thời gian. Nghe Nha Đầu nói, biệt thự của anh cô ấy ở phía sau cô ấy, bởi vì anh đang ở bộ đội, bình thường cũng rất ít về nhà ở, cho nên trước khi sống lại tôi vẫn chưa từng gặp Từ Lỗi, nếu như không phải là lần này biết anh trên xe lửa, có lẽ cả đời tôi sẽ không quen biết anh?

Nha Đầu đứng ở biệt thự phía trước, đang lo lắng chờ.

Lúc xuống xe, Từ Lỗi cũng tỉnh dậy, lúc này Nha Đầu vội vàng chạy tới.

"Anh, anh về cũng không nói cho em biết một tiếng." Trong giọng nói có ý trách cứ.

"Sao anh phải nói cho em biết?" Từ Lỗi chẳng thèm ngó tới.

Nha Đầu tức giận, nói: "Em là em gái của anh, tại sao anh về không thể nói cho em biết?"

"Anh muốn về thì về." Giọng của Từ Lỗi rất tệ.

Tôi đứng lúng túng, nhìn anh em bọn họ cãi vả, không khỏi cảm thán, có một anh trai thật tốt, có lúc cãi vả cũng là một niềm hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc đó tôi lại vĩnh viễn sẽ không có, đây chính là nỗi buồn của con gái độc nhất phải không?

"Nha Đầu, mình đưa anh cậu về nhà an toàn, mình cũng cần phải trở về." Tôi cười tạm biệt.

Đột nhiên Từ Lỗi tới kéo tôi, nói: "Em không thể đi, anh ngã bệnh, em phải chăm sóc anh."

"Từ Lỗi, anh có Nha Đầu rồi còn gì?" Tôi muốn kéo anh ra.

"Em đã đồng ý với anh là em sẽ chăm sóc anh." Từ Lỗi lại bắt đầu nhõng nhẽo.

"Nhưng. . ." Tôi không biết từ chối thế nào, lời lẩm bẩm ở trong miệngcũng không nói ra.

Đột nhiên Từ Lỗi tức giận, buông tôi ra, đưa lưng về phía tôi nói: "Biết sẽ không quan tâm anh, em đi đi."

Tấm lưng ấy rất tủi thân, bỗng chốc tôi đau lòng.

"Em quan tâm anh, ai nói em không quan tâm anh." Bật thốt lên, vừa nói ra, tôi liền ngây ngẩn cả người.

"Thật lòng quan tâm anh thì không cần đi, nếu không anh không muốn quan tâm bố thí." Từ Lỗi quay người lại, ánh mắt có ánh sáng đáng thương đang nhấp nháy.

Tôi phát hiện mình rất dễ mềm lòng, không biết vì sao tôi không từ chối anh được, có lẽ là tôi quá khát vọng có một anh trai?
Bình Luận (0)
Comment