Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 35

Đọc được dòng trạng thái kia, Trương Tư Nghị giống như bị đánh một cú chí mạng, cả người bị cảm giác xúc động và tội lỗi không thể diễn tả tập kích.

Không ngờ hộp thước cuộn này đã theo Cố Tiêu mười năm… Mười năm, bản thân cậu có cái gì dùng được mười năm đâu?

Thậm chí đàn violin FranzSandner được làm thuần thủ công mười năm trước cũng chỉ ở bên cậu mới năm, sáu năm. Nhưng cho dù đặt ở trong nhà không dùng một thời gian dài, cậu cũng không thể tặng chiếc đàn violin này cho ai được.

Chưa kể đến dùng lâu sẽ có cảm tình, đối với cậu mà nói nó là một ký ức đầy ý nghĩa. Thấy cây đàn violin này, Trương Tư Nghị có thể tưởng tượng đến cảm giác yêu thích không muốn rời tay khi vừa có nó, mỗi ngày không kéo vài cái sẽ ngứa tay, buổi tối chỉ muốn ôm nó đi ngủ.

Hơn nữa đối với một người kiến trúc sư mà nói, thước cuộn theo tay không rời, thật giống như một bàn phím máy tính đã dùng quen tay của một game thủ, một cây bút máy thân thuộc của một nhà văn, hay một chiếc gậy đánh bi-a quen thuộc của một tuyển thủ, nó chính là vật vô giá.

Vậy mà Cố Tiêu có thể tặng đồ vật có ý nghĩa như thế cho mình, còn rõ ràng biểu đạt lời chúc sinh nhật và sự nghiệp…

Trương Tư Nghị nghĩ đến tấm ảnh cậu vừa đăng lên, vội vàng cuống cuồng tay chân muốn xóa bỏ, nhưng bất chợt điện thoại di động reo lên… là điện thoại của mẹ cậu!

Trương Tư Nghị lung tung ấn phím nhận cuộc gọi, vừa có tín hiệu, giọng nói của mẹ Trương từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tư Tư, ban ngày bận bịu, mẹ chưa gọi điện thoại cho con được, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Hiện tại Trương Tư Nghị tâm tư rối bời, căn bản không có tâm trạng nghe lời chúc mừng của mẹ cậu, chợt nghĩ đến câu nói ban ngày của Cố Tiêu, nghi hoặc nói: “Mẹ, hôm qua mẹ gọi điện cho Cố Tiêu ạ?”

Mẹ Trương: “Ừ, cậu ấy giúp con mang nhiều đồ đạc như thế, ngày hôm qua con nói với mẹ cậu ấy không nhận pa-tê cua, tóm lại mẹ muốn gọi điện thoại cảm ơn cậu ấy.”

Trương Tư Nghị: “Mẹ còn nói với anh ấy gì nữa? Hôm qua anh ấy dẫn con ra ngoài đi khảo sát bãi đỗ xe ngầm, nói mẹ bảo với anh ấy con thích ăn gà viên chiên Nugget!”

Mẹ Trương phì cười: “Ôi trời ôi trời, hôm nay cậu ấy đưa con đi ăn à!”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co quắp, cậu nói: “Bọn con không ăn gà Nugget!”

Mẹ Trương giải thích: “Mẹ vốn chỉ muốn cảm ơn cậu ấy, không ngờ trò chuyện rất lâu, nói rất nhiều chuyện.”

Trương Tư Nghị hơi phát điên: “Hai người có gì để trò chuyện chứ, rốt cuộc mẹ đã nói những chuyện gì?”

Mẹ Trương: “Chuyện mẹ và cậu ấy nói đương nhiên là về con rồi, nói một chút chuyện khi con còn bé, học đấu kiếm bị người khác cách một lớp mặt nạ chọc trúng liền khóc nhè, vừa mới học kéo violin thì tiếng đàn giống như cưa gỗ, bị ba con trêu bảo là thợ mộc, con còn giận dỗi không nói chuyện với ba, sau đó mẹ mua gà viên chiên Nugget cho con con liền tha thứ cho ba… À đúng rồi, còn nói khi con học cấp ba rất sùng bái cậu ấy, lúc đó học tập phi thường cố gắng, tấm poster tuyển sinh đại học T vẫn còn dán trên tường trong phòng ngủ của con. Kết quả không thi đỗ, tức giận khó chịu nằm nhà vài ngày, sau đó mẹ và ba con bàn bạc cho con du học, hỏi con nghĩ thế nào, con nhảy bật người lên, nháo nhào muốn đi…”

Trương Tư Nghị: “…”

A a a a a! Trương Tư Nghị muốn tan vỡ, tại sao mẹ cậu lại kể với Cố Tiêu những chuyện đáng xấu hổ này chứ! Sau này cậu làm sao đối mặt với Cố Tiêu?! Tại sao ba mẹ cậu đều hãm hại con trai như thế!!!

Mẹ Trương nói tiếp: “Sau đó mẹ vô tình nói với cậu ấy hôm nay là sinh nhật con, cậu ấy nói, con đã sùng bái cậu ấy như thế, thích kiến trúc như thế, vậy đến lúc đó cậu ấy sẽ tặng một món quà nhỏ cho con.” Mẹ Trương tò mò hỏi, “Cậu ấy tặng gì không? Tặng cái gì thế?”

Trương Tư Nghị: “…”

Hóa ra thước cuộn vào tay cậu do thế sao? Trời ơi!

Trương Tư Nghị nổi giận nói: “Có nói mẹ cũng không biết! Con không thèm nói cho mẹ!”

Mẹ Trương nghe xong không tức giận, ngược lại bà cười một trận. Trương Tư Nghị nghe thấy tiếng cười đó liền nhớ đến đống truyện mẹ cậu cất giấu trong ngăn tủ ở phòng của cậu, cả người nổi hết da gà, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Bình thường Cố Tiêu rất kiêu ngạo lạnh lùng, mẹ già mẹ làm sao nói chuyện với anh ấy lâu thế được? Có phải mẹ quấn lấy anh ấy nói nhiều như vậy không?”

Nếu thế thì quá mất mặt rồi! Trương Tư Nghị bây giờ cảm thấy có một người mẹ là hủ nữ càng đau đầu hơn người thủ trưởng thích dằn vặt nhân viên của cậu.

Mẹ Trương kì quái nói: “Nào có, cậu ấy nói rất nhiều.”

… Nói nhiều? Cố Tiêu? Trương Tư Nghị không thể liên tưởng nổi, nếu như nói anh là người ăn nói cay độc thì đúng hơn.

Mẹ Trương cảm khái: “Cậu ấy rất hóm hỉnh, aiz, chàng trai tốt như thế bây giờ rất hiếm có.”

Trương Tư Nghị không còn gì để nói: “Ơ hay ơ hay! Mẹ! Mẹ đã có ba và con rồi!”

Mẹ Trương: “Ha ha, mẹ biết, được rồi, mẹ sẽ không rảnh đến mức mỗi ngày gọi điện thoại cho cấp trên của con, chỉ một lần này thôi, con đừng nghĩ nhiều. Hôm nay sinh nhật ăn ngon một chút, ngày mai đi làm rồi phải không? Buổi tối ngủ sớm đi.”

“Con biết rồi.” Trương Tư Nghị cúp điện thoại, cả người giống như lăn trên chảo một vòng, ngoài cháy trong sống.

Ngây người hai giây, cậu mới nhớ ra cậu đã quên hỏi mẹ cậu, Cố Tiêu có nói gì về quan điểm của anh với cậu hay không…

Quên đi, bây giờ cậu phải xóa bức ảnh chụp ống kính, Trương Tư Nghị nhanh chóng mở Wechat ra, đang chuẩn bị ra tay lại phát hiện Phó Tín Huy đã like ảnh!

“… @&%¥…” Đau trứng quá!

Xong đời rồi, nếu Cố Tiêu thấy status này, có thể anh sẽ nghĩ cậu đang châm biếm anh chỉ tặng cậu một hộp thước cuộn?

Trương Tư Nghị nghĩ đi nghĩ lại càng cảm thấy không ổn, đơn giản chụp ảnh thước cuộn rồi đăng lên, vắt hết óc suy nghĩ một câu miêu tả kèm theo: “Thước cuộn cấp trên tặng, mình sẽ cố gắng làm việc. [cố gắng]”

Sau đó cậu like bức ảnh thước cuộn của Cố Tiêu, bình luận hai chữ: “Cảm ơn.”

Quay trở lại nhìn bức ảnh mình vừa đăng tải vì phía dưới xuất hiện các bình luận liên tiếp…

Khương Hải: “Ha ha ha ha ha!”

Nhậm Mộng Huyên: “Ha ha ha ha ha ha! [ngọn nến][ngọn nến]”

Tô Nguyên: “Đúng là nên cố gắng làm việc, đồng cảm với em. [cười trộm]”

Điền Ngữ Tĩnh: “Phụt, anh đăng hai bức ảnh là muốn nhấn mạnh bạn thân của anh rất tốt sao?”

Phó Tín Huy: “[mỉm cười]”



A, có vẻ biến khéo thành vụng rồi?!

Chỉ một lát sau, đồng nghiệp trong công ty đều like ảnh của Trương Tư Nghị, mọi người còn mở cuộc thảo luận trong nhóm chat.

Nhạc Nhạc: “Wow! Dì Tư! Cố Tiêu tặng thước cuộn cho em sao?”

Dì Tư: “… Dạ.”

Từ Giai: “A a a thật hâm mộ! Tại sao sếp luôn tặng đồ cho em!”

Hiên Hiên: “Chị cũng hâm mộ ô ô ô.”

Heo con: “Mặc dù anh không thiếu thước cuộn nhưng thấy dì Tư được yêu thương như thế anh cũng hơi ghen tị là sao?”

Cánh gà: “Làm việc cùng sếp ba năm rồi, theo anh ấy từ Viện X nhảy đến Không Biên Giới, hộp thước cuộn này anh đã thấy vài lần, anh ấy rất quý trọng nó, sao lại tặng mất rồi?”

Nhỏ Kiều: “Thật biết kéo oán hận!”



Trương Tư Nghị lẳng lặng tắt Wechat, không dám trồi lên nữa.

Cậu lấy thước cuộn Cố Tiêu tặng ra, một lần nữa đặt trong lòng bàn tay, quan sát cẩn thận.

Hộp thước đã bị ma sát đến bạc màu, lộ ra phần màu sắc xám trắng, phần móc khóa cũng bị mài mòn không ít, nhưng khi bật lên vẫn phát ra tiếng cùm cụp lanh lảnh. Thoải mái nhất là cuộn thước lá bằng thép bên trong, kéo ra vô cùng trơn tru, con số trên thước đo bởi vì sử dụng từ lâu mà trở nên mờ nhạt.

Trương Tư Nghị lôi ra lôi vào, chơi thước cuộn một lúc, rồi đo kích thước bàn làm việc của cậu, chiều ngang 1200mm, chiều cao 780mm… Dùng thật tốt, có cái này rồi, sau này đi WC không cần lấy tay đo khoảng cách nữa.

Lần thứ hai đặt thước cuộn trong lòng bàn tay, Trương Tư Nghị cẩn thận vuốt ve mỗi inch trên thước cuộn, giống như có thể tưởng tượng được mười năm qua nó cùng Cố Tiêu trải qua bao nhiêu thăng trầm, anh sử dụng nó nhiều lần như thế nào, nhờ vào nó mà tập hợp một nhóm số liệu.

Biết được ý nghĩa của nó, thước cuộn cũ vốn rất bình thường vô tình trở nên có linh hồn, dào dạt sức sống.

Trương Tư Nghị trân trọng nắm trong tay, nhịp tim hơi tăng tốc.

Nếu như trở lại sáu, bảy trăm trước đây, khi còn học cấp ba, Cố Tiêu diễn thuyết xong rồi tặng thước cuộn cho cậu, cậu có lẽ mang vẻ mặt kích động ôm lấy bắp đùi thần tượng, cuồng nhiệt tỏ ra bản thân sẽ theo gót anh?

Bây giờ cậu rốt cuộc làm sao thế? Vậy mà lại kén cá chọn canh, không biết tốt xấu, còn phàn nàn trước mặt Phó Tín Huy là Cố Tiêu tặng quà không có tâm.

Trong lòng Trương Tư Nghị vừa chua xót vừa ấm áp cảm động, áy náy đến độ suýt khóc.

Lúc này, Phó Tín Huy đột ngột đẩy cửa bước vào hỏi: “Nhanh ra ăn cơm thôi, xem ống kính chưa, được không?”

Trương Tư Nghị chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, “Vẫn chưa.”

Phó Tín Huy nhíu mày nói: “Vậy cậu ở trong phòng lâu thế làm gì?”

Trương Tư Nghị: “Chơi, chơi thước cuộn…”

Phó Tín Huy: “…”

Ăn cơm xong, Trương Tư Nghị trở về phòng, thấy Cố Tiêu không hề có động thái hồi âm với ảnh chụp hay lời nói “cảm ơn” của cậu.

Tâm trạng dao động cả ngày, Trương Tư Nghị cũng không không biết xấu hổ mà quấy rầy đối phương. Cậu nghĩ, dù sao Cố Tiêu đã nói, bản thân cậu cố gắng làm việc anh đã rất hài lòng rồi, vậy sự cảm kích đối với Cố Tiêu sau này cậu chậm rãi biểu hiện trong công việc là được.

Ngày tiếp theo đến công ty, Trương Tư Nghị nhận được phúc lợi sinh nhật của phòng nhân sự dành cho người lao động, cậu được nhận phiếu ưu đãi năm trăm nhân dân tệ của siêu thị và bánh ga-tô.

Đồng nghiệp biết được ngày sinh nhật của cậu, đều nói lời chúc mừng. Đỗ Nhuế Hiên và Từ Giai còn đến quan sát thước cuộn Cố Tiêu tặng cậu, tỏ ra ghen tuông đố kỵ.

Trương Tư Nghị cứ tưởng chờ đi làm rồi thì đến phòng làm việc của Cố Tiêu nhận công tác, kết quả sáng sớm anh bị tổng giám đốc gọi đi, có người nói là bởi vì dự án thành phố Z trúng thầu, công ty chắc chắn có khen thưởng cho Cố Tiêu và toàn bộ thành viên tổ A.

Đợi một tiếng đồng hồ, Trương Tư Nghị mới thấy Cố Tiêu trở về. Cậu ngay lập tức đứng dậy, háo hức đi gõ cửa phòng Cố Tiêu.

Cố Tiêu vẫn như thường lệ, tất cả cảm xúc đều được che dấu dưới vẻ thờ ơ, không hề đề cập đến những gì xảy ra ngày hôm qua.

Bởi vì đã đi tham quan bãi đỗ xe, anh tự nhiên bố trí nhiệm vụ thiết kế bãi đậu xe cho Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị không hề oán giận một câu, gật đầu ngoan ngoãn tiếp nhận, chỉ là cậu thận trọng phát hiện, đèn bí ngô trên bàn làm việc của Cố Tiêu không còn nữa.

Đúng thế, hơn nửa tháng rồi, đèn bí ngô tươi không giữ được lâu, chắc chắn đã bị Cố Tiêu vứt đi.

Mặc dù biết vứt bỏ là hợp lý, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng Trương Tư Nghị có chút mất mát mờ nhạt.
Bình Luận (0)
Comment