Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 52

Hai người hồn xiêu phách tán được động viên triệt để bởi lời thoại kinh điển của "Apollo", adrenaline[1] tăng cao, một dòng năng lượng cuồn cuộn trào lên từ bụng, không sợ gió lạnh, không ngại khó khăn, lên trời xuống biển đều có thể!

Trương Tư Nghị cởi găng tay, giơ camera lên để bắt đầu chụp ảnh. Lục Kiều cũng lấy sổ ghi chép, ghi lại những trục đường, tình trạng cụ thể của môi trường xung quanh.

Mặc dù vẫn không hiểu phải thiết kế ra sao, nhưng Trương Tư Nghị nghĩ, trước tiên hãy làm tốt chuyện trước mắt, rồi sẽ biết phải đi bước tiếp theo thế nào.

Bận rộn hơn một giờ đồng hồ, Trương Tư Nghị mơ hồ có chút manh mối...

Mảnh đất này thật sự rộng mênh mông, nhưng họ không nhất thiết phải sử dụng toàn bộ! Cũng giống như dự án quy hoạch khu đô thị mới của thành phố Z, trước hết họ có thể làm quy hoạch giản lược trên miếng đất này, phân chia nó thành những lô đất nhỏ, sau đó thiết kế toà nhà văn phòng ở chỗ nổi bật nhất, chẳng phải quá được sao?

Trương Tư Nghị dường như cũng đoán được nguyên nhân bên mời thầu muốn thiết kế toà nhà văn phòng thành vật kiến trúc mốc. Đầu tiên xây dựng toà nhà văn phòng, sau đó nhờ vào toà nhà này để kéo khu vực xung quanh lên. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, giống như đã xác định được vị trí của toà nhà văn phòng, trong vòng năm đến mười năm nữa, những ngôi nhà cao tầng vây quanh nó trùng điệp mọc lên, tựa như măng non nhú lên từ mặt đất vào mùa xuân, cỏ cây sinh trưởng, mảnh đất phát triển phồn vinh.

Trương Tư Nghị kích động nói: “Tớ biết! Tớ biết phải làm thế nào rồi!”

Lục Kiều có chút buồn bực: “Làm thế nào?”

Trương Tư Nghị chỉ về miếng đất giao nhau giữa đại lộ chính quyền và tuyến đường chính của thành phố: “Bên kia! Tòa nhà văn phòng chắc là nằm ở đó! Đúng thế, chắc chắn phải cao! Bởi vì nó không chỉ là một tòa nhà chức năng, mà cũng là một cột mốc, giống như Monument[2], sự tồn tại có ý nghĩa biểu trưng, cho nên tổng diện tích xây dựng rất nhỏ!”

Mặc dù Lục Kiều không biết "Monument" là gì, nhưng cũng gần như nghe hiểu hết ý kiến của Trương Tư Nghị, cậu ta nhanh chóng có phản ứng, đạp đất dưới chân mà nói: “Chỗ này có thể làm khu buôn bán thương mại hoặc phố đi bộ, phải lưu ý trước.”

Trương Tư Nghị gật đầu, cánh tay duỗi thẳng chỉ vào một khu vực khác: “Chỗ đó xây nhà ở mới, dùng để dàn xếp cho cư dân đang sống ở khu nền.”

Lục Kiều chạy một đoạn trên khu đất trống: “Đây là con đường chính, ở giữa chia ra các ngã rẽ, trung tâm là một quảng trường lớn hình tròn.”

Trương Tư Nghị cũng chạy đến, toàn bộ mạng lưới đường sá dường như hiện lên theo những lời nói của Lục Kiều. Cậu hét lớn: “Phải có cảnh quan! Tốt nhất là một đài phun nước! Buổi tối chắc chắn sẽ có các bác gái nhảy nhịp điệu ở quảng trường!”

Hai người mỗi người chêm một câu, hưng phấn đến độ hận không thể ngửa mặt lên trời hét lên, nhưng học theo động tác đấm ngực của loài vượn thì quá mức ngớ ngẩn, cuối cùng hai người chỉ ngồi xổm xuống, cùng nhau thực hiện động tác mệnh lệnh khi tàu sân bay cất cánh[3]: “Tiến lên!!!”

Trên lề đường, một chiếc xe đa dụng MPV[4] màu đen mang biển số bắt đầu bằng hai số 0 chậm rãi dừng lại.

Cửa xe mở ra, hai người đàn ông trung niên một béo một gầy bước xuống. Người đàn ông mập mạp nhìn hai chàng thanh niên hành động giống như hai con khỉ trên miếng đất trống trải, nhíu mày nói: “Hai cậu kia là nhà thiết kế của công ty thiết kế kiến trúc Không Biên Giới?”

Người đàn ông gầy gò xấu hổ co rút khóe miệng: “A, tôi gọi điện thoại xác nhận một chút.”

Cách đó không xa, Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi quần rung động.

Cậu nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại di động ra, thấy một dãy số xa lạ, nghĩ rằng lại là mấy cuộc gọi quảng cáo lung tung của công ty môi giới, đang định cắt đứt, nhưng cậu thấy địa chỉ hiện thị dưới số điện thoại là thành phố C!

- What the fuck, mấy công ty môi giới thời nay còn có thể truy tìm vị trí của cậu sao!? (#°Д°)

Trương Tư Nghị nhấn nút nhận cuộc gọi, tức giận nói một câu: “A lô! Ai vậy!”

Đầu bên kia im lặng phút chốc, hỏi: “Xin hỏi cậu là Trương công của Không Biên Giới phải không?”

Trương Tư Nghị nhíu mày: “Đúng rồi, anh là ai?”

Người kia nói: “Tôi ở cục quy hoạch chính quyền thành phố C, họ Tưởng.”

Trương Tư Nghị: “...”

Lục Kiều bên cạnh: “???”

Trương Tư Nghị vừa luống cuống ra hiệu cho Lục Kiều vừa nhanh chóng trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Chào cục trưởng Tưởng!”

Đầu bên kia dừng một chút, cười nói: “Tôi không phải là cục trưởng, là văn phòng cấp dưới thôi. Giám đốc Cố của công ty các cậu đã gọi điện thoại nói trước với cục trưởng Vương, bảo các cậu muốn đến xem khu nền, cho tôi số điện thoại của cậu, để chúng tôi sắp xếp một chút. Bây giờ tôi và cục trưởng Vương đang ở ngay bên cạnh khu nền, người mặc áo lông màu xanh xám có phải cậu không?”

Trương Tư Nghị nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy chiếc MPV đậu ven đường. Cậu giơ tay về phía đó: “Là tôi là tôi!”

Cúp điện thoại, Trương Tư Nghị vừa bước về phía xe MPV cùng Lục Kiều vừa tỏ ra phát điên: “What the fuck! Người của cục quy hoạch đến rồi!”

Lục Kiều cũng trở nên căng thẳng, hỏi Trương Tư Nghị: “Người vừa gọi điện cho cậu là cục trưởng à?”

“Không phải, là văn phòng cấp dưới, lát nữa chúng ta gọi chủ nhiệm Tưởng là được.” Ba của Trương Tư Nghị làm trong nội bộ chính phủ, loại người này cậu gặp nhiều, biết phải xưng hô thế nào cho phù hợp, nên không lúng túng, cậu nói tiếp: “Tớ đoán người béo đứng bên cạnh anh ta mới là cục trưởng, nghe nói gọi là cục trưởng Vương, trước tiên chúng ta hãy gọi thế, cứ kêu đại đi không sợ đâu.”

Lục Kiều liên tục gật đầu, có vẻ mất tự nhiên.

Đi đến lề đường, hình tượng của Trương Tư Nghị trái ngược hoàn toàn với vẻ động kinh ngớ ngẩn vừa rồi, cậu cung kính nói: “Chào Cục trưởng Vương, chủ nhiệm Tưởng.”

Hai người cười gật đầu, quả nhiên không gọi sai.

Cục trưởng Vương đầu tiên bắt tay với Trương Tư Nghị và Lục Kiều, khách sáo mở lời chào hỏi rồi mới nhíu mày nói: “Hai cậu bao nhiêu tuổi rồi? Giám đốc Cố giao cho hai cậu đến làm thiết kế tòa nhà văn phòng này?”

Lục Kiều đang định dũng cảm nói ‘Đúng ạ’, Trương Tư Nghị đã xua tay nói: “Không không không, chúng tôi chỉ là trợ lý nhỏ thôi. Cố công bận, anh ấy cử chúng tôi đến xem khu nền, thiết kế chủ yếu là anh ấy làm.” Dứt lời, cậu lấy danh thiếp ra giao cho chủ nhiệm Tưởng. Chủ nhiệm Tưởng mỉm cười, nhận lấy.

Lục Kiều: “...”

Nét mặt cục trưởng Vương giãn ra, lúc này ông ta mới cười ha ha gật đầu: “Điều này cũng đúng, giám đốc Cố tuổi trẻ đầy triển vọng, chắc chắn là một người bận rộn.”

Trương Tư Nghị đang tò mò Cố Tiêu quen biết cục trưởng Vương thế nào, chợt nghe đối phương chủ động giải thích: “Hai năm trước, thành phố L của tỉnh chúng tôi lập kế hoạch đấu thầu vùng mới giải phóng mặt bằng, tôi cũng đi tham dự đấu thầu. Lúc đó lãnh đạo của thành phố L đang do dự giữa phương án của viện TJ và viện X. Rất nhiều người nghiêng về viện X, nhưng sau đó biết được bản thiết kế không phải do trưởng quy hoạch của viện X làm mà là của một người vừa tốt nghiệp thạc sĩ, cũng chính là Cố công của công ty các cậu. Đúng, lúc ấy cậu ấy còn đang ở viện X, không phải là giám đốc thiết kế của Không Biên Giới. Lãnh đạo nghĩ quy hoạch lớn như vậy, viện X chọn một người mới tốt nghiệp đến làm thiết kế thật thiếu coi trọng, liền chọn phương án của viện TJ. Nhưng mà, chàng trai họ Cố trẻ tuổi xem như là để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi, tôi vẫn muốn có cơ hội tìm cậu ấy làm thiết kế, bây giờ mới có dịp hợp tác.”

Cục trưởng Vương vừa nói vừa sờ bụng, cười vô cùng tự tin, chứng tỏ con mắt tinh đời của mình.

Lục Kiều nghe xong, trong lòng hoảng hốt. Nếu như chẳng may vừa rồi cậu ta thốt ra thiết kế là do họ đến làm, cục trưởng Vương chắc chắn sẽ nghĩ Cố công thiếu coi trọng ông ta... Thật sự quá nguy hiểm!

Lục Kiều không khỏi liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, âm thầm kính phục khả năng tùy mặt gửi lời của đối phương.

Trương Tư Nghị nghe xong những lời này của cục trưởng Vương cũng bị rung động, trong đầu dường như hiện lên sự kiện đấu thầu quy hoạch thành phố Z xảy ra cách đây không lâu. Lúc đó, Cố Tiêu rõ ràng biết kết quả đấu thầu đã được chỉ định sẵn nhưng vẫn dẫn dắt họ tập trung toàn bộ tinh thần. Nếu kết quả không thay đổi, có lẽ bản thân cậu đến bây giờ vẫn không thể hiểu cách làm của Cố Tiêu, đồng thời hẹp hòi cho rằng Cố Tiêu lừa dối họ, uổng phí sức lực của họ.

Bên tai dường như vang lên đánh giá của ba cậu dành cho Cố Tiêu - Người sáng suốt hiểu được ý tốt của cậu ấy, sẽ nhớ kỹ cậu ấy. Mọi sự cố gắng sẽ tuyệt đối không uổng phí, chỉ xem cơ hội có đến hay không mà thôi.

Cục trưởng Vương trước mặt không phải là chứng minh tốt nhất sao?

Mặc dù cuối cùng quy hoạch thành phố L không chọn phương án của Cố Tiêu, nhưng cục trưởng Vương của cục quy hoạch thành phố C nhớ kỹ anh, cho anh cơ hội.

Tuy nhiên, bây giờ Cố Tiêu lại tặng cơ hội thuộc về anh cho cậu và Lục Kiều...

Trương Tư Nghị nhéo nắm tay, bỗng dưng nhiệt huyết dâng trào, cậu cũng muốn cố gắng làm việc giống như Cố Tiêu, mới không phụ cơ hội Cố Tiêu kiếm được.

Không nói những lời nịnh nọt sáo rỗng, Trương Tư Nghị đi thẳng vào chủ đề: “Cục trưởng Vương, vừa rồi chúng tôi đã cẩn thận nhìn kỹ khu nền, không rõ mấy vấn đề lắm, muốn tham khảo ý kiến của ông.”

“Cậu có bất cứ câu hỏi nào, cứ nói đi.” Cục trưởng Vương ôm cánh tay, rất có phong cách.

Mặc dù Trương Tư Nghị đã có đầu mối để thực hiện thiết kế nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Hiện tại đại diện số một của bên mời thầu đang ở đây, cậu đương nhiên muốn thử thăm dò một chút: “Thiết kế tòa nhà văn phòng này tại bất kì chỗ nào của khu nền đều được?”

Cục trưởng Vương gật đầu, bàn tay to vung lên, phóng khoáng nói: “Đúng thế, miếng đất này đều là của chính quyền, tùy ý sử dụng.”

Trương Tư Nghị, Lục Kiều: “...”

Trương Tư Nghị chỉ vào nhà dân, hỏi: “Vậy những ngôi nhà và đồng rộng kia phải xử lý thế nào?”

“Đều phải phá hủy, miếng đất này về sau sẽ sử dụng làm văn phòng chính quyền và phục vụ mục đích giáo dục văn hóa.” Cục trưởng Vương sờ cằm, nói, “Tương lai tốt nhất là xây dựng cung văn hóa thiếu niên và quảng trường nghệ thuật.”

Trương Tư Nghị âm thầm ghi nhớ, trong lòng càng ngày càng sáng tỏ, quy hoạch trong suy nghĩ của cục trưởng Vương vậy mà lại trùng hợp bảy, tám phần với ý kiến vừa lóe lên trong đầu họ.

Cậu lại hỏi thêm mấy vấn đề, ví dụ như các tòa nhà đang được xây dựng trên các địa điểm xung quanh khu nền là gì, cục trưởng Vương cũng giải đáp đúng sự thật.

Sau một chuỗi câu hỏi và câu trả lời, cục trưởng Vương trộm liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, cười nói: “Các câu hỏi của chàng trai trẻ này khá chuyên nghiệp, sắp đến tết rồi, các cậu còn chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng gì, phải không?”

Trương Tư Nghị khiêm tốn nói: “Không đâu, công việc mà, cần phải thế ạ.”

“A, cũng một giờ chiều rồi, các cậu chưa ăn trưa đúng không?” Cục trưởng Vương không chờ Trương Tư Nghị trả lời, trực tiếp dặn chủ nhiệm Tưởng bên cạnh, “Tiểu Tưởng cậu dẫn theo Trương công và...”

Lục Kiều căng thẳng nói: “Tôi, tôi là Lục Kiều.”

Cục trưởng Vương cười cười, tiếp tục nói: “Và Lục công đi ăn bữa cơm. Hiếm khi họ đến đây một chuyến, buổi chiều cậu lái xe đưa họ đi dạo xung quanh thành phố.”

Dứt lời ông giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, tỏ vẻ thời gian của bản thân có hạn.

Trương Tư Nghị mau chóng nói: “Cục trưởng Vương đừng khách sáo, chúng tôi tự mình đi ăn là được, chắc ông cũng đang bận.”

Cục trưởng Vương khoát tay, lời đã nói ra rồi, cấp dưới của ông ta tự nhiên sẽ làm theo.

Chủ nhiệm Tưởng lúc này nhiệt tình đưa Trương Tư Nghị và Lục Kiều trước tiên vào trong xe MPV, giới thiệu: “Trương công và Lục công chắc là lần đầu tiên đến thành phố C của chúng tôi phải không? Ẩm thực của địa phương chúng tôi rất tuyệt vời. Có thịt vịt hầm đầu cải trắng, bã đậu xào, khoai tây xào chay... Ha, tôi đưa các cậu đến nhà hàng địa phương ngon nhất ở đây để thưởng thức.”

Bôn ba cả buổi sáng, Trương Tư Nghị và Lục Kiều đã đói meo, ban đầu còn giả vờ khách sáo, nghe xong một chuỗi tên món ăn, vứt hết tiết tháo, hai mắt phát sáng, nuốt nước bọt ừng ực.

[1] Adrenaline đôi khi gọi là “epinephrin” hay “adrenalin”, là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

[2] Đài kỷ niệm, đài tưởng niệm, mốc tiêu.

[3] Còn gọi là ‘tàu sân bay style’, lưng cúi xuống, chân gập lại, ngón trỏ và ngón giữa chỉ hướng cất cánh, tay còn lại nắm lại.

[4] MPV là chữ cái đầu của Multiple-Purpose Vehicle trong tiếng Anh, và gọi theo cách của Châu Âu. Đó là dòng xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống. Ở Mỹ dòng xe này thường được gọi là Minivan.
Bình Luận (0)
Comment