Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 54

Ga tàu cao tốc huyện Lâm Thành của thành phố C là một trạm trung chuyển khá vắng lặng. Mặc dù bây giờ chưa đến sáu giờ, nhưng chuyến xe họ bỏ lỡ là chuyến cuối cùng dừng chân ở sân ga này.

Điều này có nghĩa là, đêm nay họ phải qua đêm ở gần đây, chờ sáng hôm sau mới có thể quay về Hải Thành.

Bỏ nhỡ chuyến tàu cao tốc có vẻ như chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu thật sự truy xét, cũng có thể bị kết tội "Không ý thức được thời gian". Sự chậm trễ này gây ra thiệt hại kinh tế nối liền với lợi ích của công ty, dù sao Trương Tư Nghị không phải nhân vật quan trọng trong công ty, chỉ là một nhân viên mới vào làm chưa được một năm, sự khoan dung của cấp trên đối với sai phạm này không cao.

Trương Tư Nghị cầm điện thoại, lo lắng đến mức không biết phải ăn nói thế nào.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiêu cho cậu rèn luyện, biểu hiện không đáng tin cậy như thế sẽ khiến ấn tượng của Cố Tiêu đối với cậu sụt giảm sao?

Cũng giống như sau khi trúng thầu dự án quy hoạch thành phố Z, lúc này Trương Tư Nghị ước Cố Tiêu có thể nói vài lời độc ác với cậu, tựa như chỉ có thế mới làm cậu dễ chịu hơn một chút.

Tuy nhiên, cậu đợi vài giây đồng hồ, Cố Tiêu chỉ nói một câu: “Gần nhà ga có khách sạn không?” Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn, ngay cả chút ít quở trách cũng không có.

Trương Tư Nghị ngập ngừng, luống cuống nói: “Em không biết, trạm xe này hình như rất hẻo lánh. Vừa ngồi taxi đến đây xong bọn em vội vàng chạy vọt vào, cũng không nhìn kỹ, bây giờ em đi xem.”

Cố Tiêu: “Ừ, nếu gần đó có khách sạn, em và Lục Kiều trước hết ở một đêm, anh sẽ nhờ phòng nhân sự giúp các em đặt vé xe trở về vào sáng mai. Nếu không có khách sạn, tìm người hỏi xem còn có xe quay lại khu vực thành phố không, vào giờ này chắc là vẫn có. Nếu thật sự không có, cũng đừng hoảng loạn, anh bố trí xe đi đón các em.”

Nghe lời phân tích rõ ràng mạch lạc của đối phương, Trương Tư Nghị dần tỉnh táo lại, cảm giác có Cố Tiêu, không cần phải lo lắng gì nữa.

... Mặc dù sự tồn tại của đối phương chỉ là một chiếc điện thoại, một giọng nói.

Kì thật mấy phương án này không khó nghĩ, bất kì ai đầu óc tỉnh táo cũng sẽ biết phải làm thế nào, nhưng Trương Tư Nghị và Lục Kiều vừa rồi không vượt qua được cảm giác sợ bị trừng phạt do làm lỡ tàu nên mới tạm thời mờ mịt.

Hai người nhanh chóng ra khỏi nhà ga và tìm kiếm, quả nhiên tìm được một nhà khách, thoạt nhìn khá đơn sơ, giá cả bình thường, có phòng trống.

Tuy Trương Tư Nghị hơi khó chịu với điều kiện trong nhà khách, nhưng rơi vào tình huống này cậu không thể kén cá chọn canh. Ngược lại, Lục Kiều rất vui mừng, dù sao, có một nơi để ngủ là được, họ là con trai, không cần phải lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.

Hai người đặt một phòng tiêu chuẩn, sau khi đăng ký xong, Trương Tư Nghị vào Wechat gửi tin nhắn báo bình an cho Cố Tiêu: “Bọn em đã vào nhà khách gần đó rồi.”

Cố Tiêu: “Chụp một bức ảnh đi.”

Trương Tư Nghị: “...” Chụp, chụp ảnh? (=////=)

Trương Tư Nghị nhìn Lục Kiều vừa mới cởi giày đang bò lên giường, đi đến bên cạnh cậu ta, ngồi sóng vai nhau.

“Làm gì?” Lục Kiều thấy Trương Tư Nghị giơ điện thoại di động lên nhắm ngay vào hai người, nhếch miệng cười, cậu ta phối hợp mà ôm lấy bờ vai cậu, làm động tác chữ V, “Nhanh lên, lát nữa đăng lên nhóm chat của chúng ta.”

Trương Tư Nghị chụp ảnh xong, đầu tiên gửi ảnh lên “Phân đội nhỏ của Cố cung Không Biên Giới” rồi mới gửi cho Cố Tiêu.

Trong chốc lát, điện thoại rung lên liên tục, các đồng bạn nhỏ trong nhóm chat phản ứng tương đối nhanh...

Nhạc Nhạc: “Wow! Chị em tốt selfie, thật tình cảm nha!”

Dì Tư: “...”

Hiên Hiên: “Các em đang ở đâu vậy?”

Nhỏ Kiều: “Đi công tác ở thành phố C, không kịp chuyến tàu cao tốc, phải cùng dì Tư cô nam quả nam (trai không vợ, nam chưa chồng) trải qua một đêm rồi.”

Heo con: “Dì Tư em vậy mà dám thuê phòng với nhỏ Kiều! Em phản bội anh rồi sao! Em không yêu anh nữa ư!”

Dì Tư: “Hai ta yêu nhau bao giờ vậy! (= 皿 =)”

Lục Kiều ở giường đối diện cười lăn lộn: “Ha ha ha, dì Tư em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!”

Trương Tư Nghị cười mắng: “Cút đi!”

Trên góc trái màn hình điện thoại di động của Trương Tư Nghị xuất hiện hai tin nhắn chưa đọc, cậu nghĩ hẳn là Cố Tiêu hồi âm rồi, liền nhanh chóng ra khỏi nhóm chat để nhìn.

Cố Tiêu: “...”

Cố Tiêu: “Anh nói là ảnh chụp khách sạn.”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)

Cố Tiêu: “Em cười thật ngớ ngẩn.”

Cố Tiêu: “Xem ra hai em vẫn đang rất vui vẻ, cũng không tự suy ngẫm lại vì bỏ lỡ tàu. [mỉm cười]”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)

Trương Tư Nghị phồng má, nghẹn mất hai giây, cuối cùng thở phù ra, gửi một biểu cảm quỳ xuống khóc to: “Bọn em biết lỗi rồi...”

Cố Tiêu: “Được rồi, báo cáo toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay đi.”

Trương Tư Nghị bắt đầu trường thuật, nói xong lời cuối cùng bởi vì tài xế taxi lừa đảo chở đi lòng vòng mới bị lỡ chuyến xe buýt dẫn đến phản ứng dây chuyền là nhỡ mất tàu cao tốc, lòng cậu thật sự tràn đầy phẫn nộ, nếu không xui xẻo gặp phải loại người này, họ đã không để vuột đoàn tàu!

Sau khi Cố Tiêu nghe xong, giáo dục cậu: “Lần này xem như chuyện nhỏ, nhưng cũng được coi là một bài học. Nhớ kỹ, sau này sắp xếp lộ trình không nên quá lý tưởng hóa. Dù sao em đang ở một thành phố xa lạ, bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra sự kiện bất ngờ, phải dự phòng tính dôi thời gian ra. Nếu tiếp theo em không phải về Hải Thành mà vội vàng chạy đến báo cáo với bên mời thầu thì sao? Hoặc là đi tham gia đấu thầu chẳng hạn? Bên mời thầu sẽ không cho em cơ hội thứ hai chỉ vì em để lỡ máy bay, bỏ nhỡ tàu hỏa, trái lại, biết đâu họ sẽ nghĩ rằng một nhà thiết kế kiến trúc không có khái niệm về thời gian không phải là một đối tượng đáng tin cậy.”

Trương Tư Nghị ngoan ngoãn nghe giáo huấn, không dám phản đối, nhưng trong lòng cũng có chút bất bình. Lần này rõ ràng cậu và Lục Kiều cùng nhau đến, tại sao Cố Tiêu chỉ giáo dục mỗi mình cậu?

Cậu nhớ đến lần trước trong nhóm chat cậu phàn nàn với đồng nghiệp bản thân bao giờ cũng bị Cố Tiêu nhìn chằm chằm, cảm giác rất mất tự do. Nhưng các đồng nghiệp khuyên cậu, nói Cố Tiêu quan tâm cậu chỉ chứng minh cậu còn cần học hỏi thêm, nếu cậu hoàn thành công việc tốt, anh sẽ không quá quản lý cậu nữa.

Trương Tư Nghị nhìn về phía Lục Kiều đang ở bên cạnh, thấy cậu ta ôm điện thoại di động, không biết đang nhìn gì mà cười vô cùng đê tiện... Chẳng lẽ Lục Kiều làm nhiệm vụ tốt hơn cậu sao? Cố Tiêu rất yên tâm về Lục Kiều ư?

Cúi đầu nhìn lại giao diện đối thoại của cậu và Cố Tiêu, Trương Tư Nghị chỉ có thể tự an ủi, coi như lần này là một lần “chăm sóc đặc biệt” của anh, trả lời: “Em nhớ rồi.”

Vài giây sau, Cố Tiêu lần thứ hai gửi biểu cảm “cáo nhỏ xoa đầu” khiến Trương Tư Nghị sửng sốt một lúc. Sự khúc mắc vẫn còn quay cuồng trong lòng dường hoàn toàn tan rã bởi biểu tình này.

Cố Tiêu nói tiếp: “Nhớ ăn cơm tối, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp.”

Trương Tư Nghị: “... Dạ, ngày mai gặp.”

Ngay cả Trương Tư Nghị cũng không biết, tại thời điểm này cậu nở một nụ cười ngớ ngẩn cỡ nào.

Ngày hôm sau, Trương Tư Nghị và Lục Kiều ngồi chuyến tàu cao tốc khởi hành sớm nhất trở về Hải Thành, gần trưa mới về đến công ty.

Vừa mới buông ba lô và máy ảnh, Tất Nhạc Nhạc cười xấu xa bảo Trương Tư Nghị vào trang chủ của công ty. Chu Hồng Chấn cũng lui sang một bên cười trộm. Trương Tư Nghị bối rối hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tất Nhạc Nhạc: “Hì hì, em xem sẽ biết!”

Bôn ba đi công tác cả ngày khiến cho não bộ của Trương Tư Nghị phản ứng chậm, cậu bật máy vi tính, mở trang web của công ty, lúc này mới mơ hồ nghĩ tới, không phải là ảnh chụp của cậu chứ?

Dự cảm không sai, sau khi trang web hiển thị trơn tru, Trương Tư Nghị nhìn thấy tấm ảnh ngủ gật ngu ngốc bị chiếu liên tục trong cuộc họp thường niên của cậu và bức hình lật sách đẹp trai ngút ngàn của Cố Tiêu xếp song song treo ngay trên đầu trang web!

“What the fuck!” Trương Tư Nghị tan vỡ hét to lên một tiếng, “Tại sao ảnh chụp em và Cố công lại ở trên cùng!”

Tất Nhạc Nhạc cười nói: “Ha ha ha, em đã quên bình chọn người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi nhiếp ảnh thông qua bỏ phiếu trực tuyến sao? Bức ảnh của em và Cố Tiêu có số phiếu cao nhất trong hai nhóm nghiêm túc và nhóm khôi hài riêng biệt, cho nên xuất hiện ở trên cùng!”

Trương Tư Nghị cầm chuột nhanh chóng trượt xuống, vội vàng la lên: “Không phải nói cuối năm mới bắt đầu bỏ phiếu sao? Sao mọi người có thể thừa dịp em đi công tác mà bỏ phiếu!”

Tất Nhạc Nhạc nhún vai, nói: “Cuối năm chính là sau khi họp thường niên mà, cho dù bỏ phiếu lúc nào, kết quả cũng giống thế thôi.”

Trương Tư Nghị nện bàn, nói: “Không giống! Nếu khi bỏ phiếu em còn đang ở công ty, ít nhất em còn có thể khiến mọi người không bầu cho tấm ảnh của em!”

Tất Nhạc Nhạc, Chu Hồng Chấn, Viên Chí Thành và những người ngồi xung quanh nghe thấy câu này, quay đầu lại, nheo mắt đầy khinh bỉ nhìn cậu.

Trương Tư Nghị: “...” Cậu đây là quá tự tin với lời kêu gọi của mình rồi sao?

Nhìn qua số lượng bỏ phiếu, Trương Tư Nghị mới phát hiện, số lượng bỏ phiếu cho tấm ảnh chụp cậu bỏ xa những bức ảnh còn lại, thật sự là “Vượt xa đối thủ”.

... A a a a a, Cố Tiêu!

Anh trả lại hình tượng đẹp trai cao ngạo ngầu lòi cho ông đây! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Giữa lúc Trương Tư Nghị đang hỗn loạn bay trong gió, phía sau đột ngột truyền đến một giọng nói quen thuộc: “A, dường như chúng ta có thể giành giải thưởng của cuộc thi nhiếp ảnh cùng nhau rồi.”

Mỗi một sợi tóc trên đầu Trương Tư Nghị đều dựng đứng lên.

Trong cuộc họp thường niên anh không biết xấu hổ gây khó dễ, bây giờ cậu không nhịn nổi nữa, bực bội nói: “Cố công! Sao anh lại chụp ảnh em!”

Cố Tiêu nhướng mày, liếc mắt nhìn màn hình, thản nhiên nói: “Không phải em cũng chụp ảnh anh sao.”

Đột nhiên xung quanh yên tĩnh lại, vài người tỏ ra suy ngẫm nhìn Trương Tư Nghị, giống như đang nói... "Hóa ra bản gốc ảnh chụp Cố Tiêu là do em chụp!", "Hóa ra em là như thế hả Trương Tư Nghị!", "Hóa ra còn mê vẻ bề ngoài của Cố Tiêu hơn nhóm con gái nha!"...

Hai gò má Trương Tư Nghị nóng lên, miệng hé ra muốn biện bạch nhưng cậu chẳng thể nói gì được.

Đích thực, ảnh chụp Cố Tiêu là do cậu chụp... nhưng mà, nhưng mà lúc đó Cố Tiêu phát hiện anh cũng không khai cậu ra!

Cố Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Trương Tư Nghị, bộ dạng cậu có vẻ nhút nhát và bối rối, nụ cười dần sâu hơn trong đôi mắt thăm thẳm của anh, tinh nghịch mà dịu dàng, ánh mắt đung đưa, tỏa ra một sức quyến rũ không thể cưỡng lại, cứ nhìn chăm chú vào một người như thế, sinh động hơn sườn mặt trên màn hình máy vi tính không biết bao nhiêu lần, gần như có thể hút mất linh hồn người khác.

Bỗng dưng, Cố Tiêu bật cười, thật nhẹ nhàng, tiếng cười theo xoang mũi tràn ra.

Anh lập tức giơ tay che môi, vừa cười vừa duỗi tay khác ra, tự nhiên xoa đầu Trương Tư Nghị, âu yếm nói: “Được rồi, đừng quan tâm nhiều đến chuyện đó, nhanh làm việc đi.”

Một nhóm người ban đầu chỉ muốn xem náo nhiệt không ngờ Cố Tiêu bất chợt làm động tác như thế với Trương Tư Nghị, tất cả đều ngây dại.

Vài cô gái che miệng hít hơi, đè nén tiếng thét chói tai xuống cuống họng... Từng chùm bong bóng màu hồng bỗng nhiên xuất hiện trong không khí, ngọt ngào, mang theo chút điện lưu, chạy toán loạn vào lồng ngực mỗi người.

Trương Tư Nghị ngây người hai giây, hai má càng ngày càng hồng rồi trở nên đỏ thẫm, cuối cùng thành màu mận chín, sau đó "thình thịch" một cái, tự bốc cháy.

Mái tóc dựng thẳng triệt để nổ tung, cháy khét thành than, khói trắng bốc lên... (O////O)

... Trên Wechat gửi biểu cảm xoa đầu thì không tính, tại sao trong hiện thực cũng...

... (//////)...
Bình Luận (0)
Comment