Sau khi công dịu dàng và thụ nữ vương sống chung, hai người vẫn chưa từng nói với nhau những câu bày tỏ kiểu em thích anh hay anh yêu em vân vân.
Có lẽ công dịu dàng thấy mối quan hệ hai người không cần những lời nói làm trò như vậy để gắn bó. Còn thụ nữ vương chắc là không thèm nói, chỉ biết dùng hành động để bày tỏ, giống như lúc trước cậu thích công tổng giám đốc cũng chưa từng nói nửa câu thích anh vậy. Thẳng thắn về mặt hành động, lại kiêu ngạo về mặt ngôn ngữ.
Hai người cũng thấy chẳng sao, biết rõ suy nghĩ đối phương là đủ rồi, không cần nói ra.
Sau đó, có một ngày, công dịu dàng đến một buổi hội họp riêng tư, những người tham dự đều là bạn bè trong giới của anh, coi như là đã lâu không gặp. Một số người nghe thấy công dịu dàng đã có bạn, lập tức tò mò hỏi đối phương làm nghề gì, thuộc kiểu người nào, trông ra sa blah blah blah. Cứ thế, công dịu dàng thành trung tâm của cả đám người, hơi hết cách, có điều cũng không định giấu diếm, hào phóng nói với họ, rất có cảm giác đang khoe khoang vợ tôi siêu thế này thế này các người hâm mộ chưa hả, mọi người cũng nhao nhao tỏ vẻ anh cần bị ăn đấm.
Sau đó có người lắm chuyện hỏi, tính cách như vậy khó theo đuổi lắm nhỉ? Lúc trước tỏ tình sao vậy? Mua cái nhẫn bao nhiêu cara thế?
Lúc này công dịu dàng mới nghĩ ra, hình như mình còn nợ thụ nữ vương một chiếc nhẫn, hơn nữa lúc trước tỏ tình cũng không chính thức lắm nữa. Tuy thụ nữ vương không phải kiểu người sẽ để ý chuyện đó, có điều bản thân cũng coi như chồng người ta, không làm được chuyện đó thì thật sự không xứng lắm.
Công dịu dàng ngượng ngùng kể chuyện lúc đầu anh tỏ tình với thụ nữ vương ra sao, sau đó mọi người hét lên là đồ vô dụng, còn nói, cậu cứ thế là xong, không có hứa hẹn gì sao? Mẹ kiếp, coi chừng sau này người ta chạy cậu cũng không biết, chính thức thì vẫn tốt hơn.
Công dịu dàng gật gật đầu, ra vẻ cũng có lý.
Ngay lập tức, công dịu dàng bắt tay đi mua nhẫn.
Anh định cho thụ nữ vương một bất ngờ nên số đo ngón tay của thụ nữ vương cũng do anh lén đo lúc cậu ngủ.
Chiếc nhẫn khá giản dị, chỉ là một hình tròn, có ít hoa văn, đến kim cương cũng không có, nhưng có khắc chữ cái đầu của tên hai người, rất phổ biến. Thật ra, với cái bộ óc không có nhiều suy nghĩ lãng mạn lắm của công dịu dàng thì nghĩ đến chuyện khắc chữ cái đầu lên đã là không tệ rồi.
Sau đó, công dịu dàng tham khảo gợi ý bữa tối trong ánh nến của đám bạn, tự mình chuẩn bị một cái, trong nhà.
Dạo này thụ nữ vương bận chuyện công việc, vì đang phải chuẩn bị tài liệu cho một khách hàng nên cũng thật sự không để ý đến sự khác thường của công dịu dàng lắm.
Sau đó, chờ khi cậu nhận ra, đã là lúc ăn cơm rồi… Công dịu dàng tắt hết đèn, thắp mỗi nến.
Thụ nữ vương hỏi, hôm nay dây thần kinh nào của anh bị lệch vậy, lại còn làm thế này.
Công dịu dàng tự nói với mình, sau ngày hôm nay sẽ là cả tương lai, đừng để ý chút độc miệng của cậu ấy.
Thế là công dịu dàng cười nói, đừng nói vội, nếm thử cơm tây anh nấu đã.
Bình thường đều là công dịu dàng nấu cơm nên không cần nói nhiều về tài nấu nướng của anh nữa, có điều đó cũng chỉ là mấy món gia đình, đây là lần đầu anh nấu thử cơm tây. Dù cho công dịu dàng chỉ có chút tài năng về mặt nấu nướng, nhưng thụ nữ vương nếm một miếng thì nói, không ngờ anh biết làm chuyện này, cũng không tệ lắm.
Nghe lời khen ngợi, công dịu dàng rất vui vẻ, nói em thích là tốt rồi.
Thụ nữ vương cũng không hỏi nhiều, dù thấy lạ vì bữa tối trong ánh nến này, nhưng nghĩ gã này hẳn không dám làm gì mình nên cứ ăn đã rồi tính.
Sau đó, bữa cơm trôi qua rất… bình thường, ngoài mấy câu lúc đầu, sau đó bọn họ gần như không nói gì, vì không khí cũng đúng lắm… Nhìn thụ nữ vương ăn rất chăm chú, mấy lời công dịu dàng đã nghĩ kĩ cũng chỉ đến miệng rồi không nói ra được, thế nên anh chỉ biết uống rượu.
Ăn cơm xong, thụ nữ vương vào phòng làm việc tiếp, công dịu dàng thu dọn tàn cục.
Công dịu dàng thở dài một cái, cảm thấy bi ai vì bản thân “yêu mà không dám nói ra”, sau đó đi rửa bát.
Tầm hơn mười giờ, thụ nữ vương tắm xong, vẫn ngồi đọc tài liệu, có điều đã đổi từ phòng làm việc sang phòng ngủ.
Công dịu dàng nằm cạnh, trằn trọc, khiến thụ nữ vương thấy hơi phiền.
Thụ nữ vương nói, anh buồn ngủ thì ngủ trước đi, em còn phải làm một lúc nữa.
Công dịu dàng đang thầm sám hối vì lúc ăn cơm tối đã không tỏ tình, cũng chưa đưa nhẫn, giờ nghe thấy thụ nữ vương nói chuyện với mình, liền nóng não thốt lên một câu anh yêu em.
Nói xong rồi thì sao có thể rút lại được, mà nếu đã nói rồi, dù không khí không đúng lắm không lãng mạn lắm, nhưng công dịu dàng vẫn làm cho xong, lấy nhẫn ra, dưới tình huống thụ nữ vương vẫn đang ngẩn ngơ vì câu anh vừa nói, đeo lên ngón áp út của thụ nữ vương.
Công dịu dàng nói, vốn định nói với em từ lúc ăn cơm, kết quả em ăn nghiêm túc quá, anh không nói ra được, đến cơ hội để đưa nhẫn cũng không có. Sau đó, anh muốn nói với em là…
Công dịu dàng hít một hơi thật sâu, ngẩng lên, nhìn vào mắt thụ nữ vương, dịu dàng và tình cảm gọi tên thụ nữ vương, anh nói: Anh yêu em.
Thụ nữ vương im lặng mấy giây, rụt bàn tay công dịu dàng đang cầm lại, nói, chiếc nhẫn của anh đâu.
Công dịu dàng mỉm cười, đưa cái hộp vẫn còn một chiếc nhẫn khác cho thụ nữ vương. Dưới ánh mắt chăm chú của công dịu dàng, thụ nữ vương lấy chiếc nhẫn có khắc chữ cái đầu của tên hai người còn lại ra, đeo lên tay công dịu dàng.
Công dịu dàng nhìn chiếc nhẫn kia, cười ngây ngô, như thể nhẫn đó là thụ nữ vương mua cho anh vậy.
Thụ nữ vương vỗ mặt anh, nói, được rồi, anh nói xong rồi, nhẫn cũng đeo rồi, ngủ đi.
Công dịu dàng có cảm giác vừa bị tạt một chậu nước lạnh… Giây phút hạnh phúc như vậy có cần phải nói một lời lạnh lùng như thế không? Thụ nữ vương còn không biết lãng mạn hơn anh!
Nhưng công dịu dàng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, dù sao mục đích đêm nay đã đạt được rồi, có thể có giấc mơ đẹp rồi.
Vì quá hạnh phúc quá sung sướng, công dịu dàng hơi khó ngủ, nhưng không dám trở mình vì sợ bị thụ nữ vương chế nhạo.
Sau đó, không biết đã qua bao lâu, anh thoáng nghe thấy tiếng thụ nữ vương buông tài liệu, tắt đèn ngủ, sau đó thụ nữ vương nhích lại gần, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, công dịu dàng nghe thấy thụ nữ vương nói: Em cũng yêu anh.
Trong bóng tối, công dịu dàng cười rất tươi… Khó ngủ vân vân cũng không phải chuyện xấu nhỉ.