Hôm đó là lần thứ hai cô cùng Tưởng Chính Nam tham dự tiệc chiêu đãi, lần đầu tiên là khi em gái hắn Tưởng Chính Tuyền đính hôn.”
Tưởng Chính Nam thỉnh thoảng lại dừng lại cùng mọi người hàn huyên,
mà cô cũng chỉ lẳng lặng mà đứng ở bên cạnh hắn, ngẫu nhiên bạn gái của
đối phương tìm chuyện để đối đáp, cô mỉm cười đáp lại một hai câu. Không biết như vậy đã tròn trách nhiệm hay chưa, hắn không có nói cho cô, cô
cũng không biết.
Từ đầu đến giờ mỉm cười với rất nhiều người, Hứa Liên Trăn cảm thấy
bản thân cô chẳng bao lâu nữa sẽ đầy đủ tiêu chuẩn để trở thành nữ vương mỉm cười mất. Nhàm chán khó chịu nói không lên lời, liền nói muốn đi
trang điểm lại. Thật sự rất không muốn đi ra, vì thế liền cố gắng kéo
dài thời gian ở trong phòng hóa trang.
Đến lúc chính cô cũng cảm thấy mình ở trong đó quá lâu rồi, mới không tình nguyện mà đi ra. Người đầu tiên nhìn thấy lại là Tưởng Chính Nam.
Tưởng Chính Nam đứng giữa đám người, một thân Âu phục màu đen, càng
tô điểm cho khí chất trầm mặc ngày thường của hắn. Nhưng lúc này đứng ở
trong đám người, tựa hồ tất cả những tia sáng từ ánh đèn pha lê đều bị
hấp thu lại đây. Khuôn mặt góc canh rõ ràng kia, thân hình thon dài cao
lớn như nằm dưới lăng kính thủy tinh, sáng bóng như ngọc bích, khiến cho người khác có cảm giác khác lạ, không dám nhìn thẳng vào.
“Thì ra cô chính là tân sủng của Tưởng Chính Nam a?”
Hứa Liên Trăn theo bản năng ngoái đầu lại, đập vào mắt chính là một
cô gái mặc lễ phục chữ V trễ cổ, lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn cùng
xương quai xanh khéo léo. Khuôn mặt tinh xảo vạn phần, mày dài cong nhỏ, ánh mắt mị hoặc, cánh mũi cao thẳng, còn có bờ môi đỏ mọng tươi mát,
tất cả đều không sắc sảo không nhạt nhòa, vừa đủ tinh xảo quyến rũ.
Hứa Liên Trăn nâng tầm mắt, im lặng nhìn cô ta. Mỹ nữ kia lại từng
bước đến gần, mùi nước hoa nồng nặc. Cẩn thận đánh giá cô, sau đó khẽ
cười cười, ánh mắt sáng lạng khó tả thành lời: “Dung mạo cũng chỉ thế mà thôi! Hàm lượng nguyên tố trong quặng của Tưởng Chính Nam càng ngày
càng kỳ quái.” Dứt lời, tựa như cánh bướm nhanh nhẹn lướt đi xa.
Hứa Liên Trăn chưa bao giờ biết ở trong góc cũng sẽ được hoan nghênh
như thế. Người thứ hai đến quấy rầy cô là người vào nhầm phòng ngày đó.
Hắn một thân Âu phục màu xám, phong độ đứng ở trước mặt cô, nho nhã lịch sự nói: “Vị tiểu thư này, tôi nghĩ tôi thiếu cô một tiếng ‘xin lỗi’.”
Hứa Liên Trăn nhìn hắn, ngây ngốc sau mới nở nụ cười lịch sự. Đứng
nhìn như hiện tại, người này thật sự cũng tuấn mỹ bất phàm. Người nọ mỉm cười giải thích: “Tối hôm đó thật sự là đáng xấu hổ. . . . . . Tôi uống hơi nhiều, không ngờ là đi nhầm phòng. . . . . .”
Dừng một chút rồi lại nói: “Kỳ thật cũng không tính là đi nhầm. Bởi
vì trước đây biệt thự của tên tiểu tử Tưởng Chính Nam vẫn chưa từng có
người đàn bà nào bước vào. . . . . . Cho nên. . . . . . cô hẳn là hiểu
được, tôi thật không ngờ trên giường lại có một mỹ nữ xinh đẹp như vậy
đang đợi tôi. . . . . .”
“Đúng rồi, nói lâu như vậy cũng toàn lời vô nghĩa, còn chưa có chính
thức giới thiệu chính mình đâu. Xin chào, tôi là Sở Tùy Phong. Không
biết tôi có vinh hạnh được biết tới mỹ danh của tiểu thư xinh đẹp là cô
không?” Sở Tùy Phong mỉm cười vào đề nói, đồng thời cũng vươn tay ra.
Hứa Liên Trăn chỉ khẽ vuốt vuốt cằm: “Xin chào, Hứa Liên Trăn.” Cô
cũng không nghĩ muốn bắt tay với hắn, chính là cái tên Sở Tùy Phong kia
dường như đã nhìn ra ý đồ của cô, liền mạnh mẽ dò xét lại, một phen cầm
tay cô: “Hứa tiểu thư, rất hạnh phúc khi được quen biết cô.”
Hứa Liên Trăn cảm thấy vô cùng quái dị đồng thời cũng rất không thoải mái, tên này cư nhiên cứ nắm mãi không chịu thả ra. Cô muốn giãy ra,
nhưng cái tên Sở Tùy Phong này lại cố tình không cho.
Đang tại thời khắc xấu hổ, có một thanh âm bỗng nhiên sáp lại gần nói chuyện với hai người, không nhanh không chậm: “Sở Tùy Phong, mình thấy
cậu cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình đi.”
Đó là vị Niếp đại ca mà cô gặp hôm đi dạo phố cùng Tưởng Chính Tuyền. Người kia lịch sự gật đầu mỉm cười với cô, quay đầu hướng Sở Tùy Phong
nói: “Nếu ánh mắt có thể giết người mà nói, cậu cũng đã chết mấy vạn lần rồi. Người anh em, có thể hôm nay cậu sẽ mất một con mắt đó. Mình đề
nghị cậu hãy tự lo cho bản thân đi.” Một tràng toàn lời khó hiểu, nói
xong xoay người bước đi.
Sở Tùy Phong tựa như không thèm để ý, vẫn như trước nắm chặt tay Hứa
Liên Trăn, cười bắt chuyện với Hứa Liên Trăn: “Tên tiểu tử Tưởng Chính
Nam cả ngày chỉ bày ra bộ mặt lạnh lùng, đủ để mọi vật trong vòng bán
kính mười thước đều bị đông lạnh thành khối băng. Có phải không?”
Hứa Liên Trăn cười cười, ý định muốn rút tay về. Sở Tùy Phong cười
nói: “Mang tiếng là nhận lỗi, không có rượu sao đủ thành ý chứ? Cô chờ
một chút, tôi đi rót cho cô ly rượu.” Hứa Liên Trăn vừa định nói: “Tôi
sẽ không uống. . . . . .” Sở Tùy Phong đã buông cô ra, xoay người mà đi .
Hứa Liên Trăn kéo quai túi đeo, khi đang lưỡng lự không biết đứng ở
đây đợi Sở Tùy Phong hay vẫn là đi đến bên cạnh Tưởng Chính Nam, lại có
người xuất hiện ở trước mặt mình. Thấy rõ người tới, không khỏi từng
bước lui về phía sau, đúng là tên Ngô Minh mà cô chán ghét.
Lần này Ngô Minh lại khách khí đến cực điểm thậm chí còn có chút cung kính, đứng cách cô gần một thước, cúi đầu, ngay cả ngữ khí cũng khép
nép: “Hứa tiểu thư, là tôi không tốt, là tôi không tốt. Tôi vô sỉ tôi
thấp hèn. . . . . .”
Người này là tên Ngô Minh ngang ngược kiêu ngạo cùng vô sỉ đến cực
điểm mà cô biết sao? Nhưng cho dù là dáng người hay khuôn mặt đều không
thể nhầm được.
“Hứa tiểu thư, trước kia là tôi không đúng. Xin cô nhất định phải tha thứ cho tôi. . . . . .”
“Cầu xin cô nể mặt tôi đã xin lỗi cô, thay tôi cầu xin Tưởng tiên sinh thương tình một lần.”
“Cầu xin cô , Hứa tiểu thư. . . . . .”
Hứa Liên Trăn trợn mắt há hốc mồm lại trợn mắt tròn miệng —— đầu óc
trống trơn, nửa ngày không phản ứng lại, thật sự không biết tên Ngô Minh này đang hồ ngôn loạn ngữ nói cái gì.
Thấy cô không nói, Ngô Minh đi bước một lại đây, vẻ mặt kỳ quái. Hứa
Liên Trăn cả kinh, không khỏi lui về phía sau, lui lại mấy bước, không
ngờ tới sau là khoảng không, chỉ nghe “bịch bịch” vang lên, cô té lăn
quay trên mặt đất.
Có hay cánh tay nâng cô dậy, xung quanh có mùi hương mà cô quen thuộc, ngẩng đầu, quả nhiên là hắn —— Tưởng Chính Nam.
Ngô Minh thấy Tưởng Chính Nam, mắt sáng rực lên, run giọng nói:
“Tưởng tiên sinh, xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho tiểu nhân một con
đường. Tôi đã xin lỗi Hứa tiểu thư rồi . . . .” Quay đầu, kích động nhìn Hứa Liên Trăn chứng thực, “Hứa tiểu thư, đúng hay không?”
Cổ chân truyền đến cảm giác nóng rực quen thuộc, Hứa Liên Trăn nhíu chặt mày, sẽ không xui đến mức bị sái chân chứ?
Tưởng Chính Nam đã nhận ra cô khác thường, cúi đầu hỏi: “Làm sao
vậy?” Thấy bộ dáng nhíu chặt mày của cô, liền ngồi xổm xuống đem cô bế
bổng lên.
Lúc này đã có hai vị sĩ chạy lại đây, nói với Ngô Minh: “Tiên sinh, mời theo tôi đi ra ngoài.”
“Hứa tiểu thư. . . . . . Tưởng tiên sinh. . . . . . Hứa tiểu thư, xin cô hãy giúp tôi. . . . . .” Ngô Minh còn muốn hét nữa, nhưng đã bị vệ
sĩ bịt kín miệng, nửa lôi nửa đẩy ra khỏi hội trường.
Hắn vẫn ôm cô mà đi, cuối cùng buông cô đặt lên trên chiếc sofa dài trong phòng nghỉ.
Hứa Liên Trăn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Tưởng Chính Nam cúi người xuống, quỳ một gối cởi giầy của cô ra, sau đó hai tay nhẹ
nhàng nắm lấy chân cô nâng đặt lên đùi mình, từng động tác đều dịu dàng
cẩn thận, giống như thứ hắn đang cầm không phải là chân của cô, mà là
báu vật thế gian.
Đêm mùa thu, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng lay động rèm cửa.
Đầu ngón tay hắn thực lạnh lẽo, dừng ở trên da thịt của cô, âm ỉ thấm lạnh. Cũng không biết vì sao, mỗi một nơi mà ngón tay hắn chặm qua, cô
lại cảm nóng rực khác thường.
Tưởng Chính Nam hỏi: “Đau không?” Không biết là vì sao, tại đây trong không gian im lặng này, Hứa Liên Trăn cảm thấy tim “ình ình” đập dồn
dập. Cô khẽ “Ưmh” một tiếng xem như trả lời. Thanh âm của hắn cực thấp,
tựa như làn gió khẽ lướt qua trong đêm yên tĩnh, vừa nhẹ nhàng vừa dịu
dàng: “Sưng cả lên rồi. . . . . .” Dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi thì thào tự nói: “Tên Ngô Minh này quả là đáng chết. . . . . .”
Hứa Liên Trăn đang muốn hỏi hắn rốt cuộc sao lại thế này.
Cánh cửa khép hờ đã bị đẩy mở ra, tiếng nhạc ngoài đại sảnh lập tức
như nước ùa vào. Người tới thấy tư thế của hai người, tựa như ngẩn
người, bước chân đứng chựng tại chỗ.
Tưởng Chính Nam quay đầu, cũng không đứng dậy, tự nhiên hào phóng
chào hỏi: “Tống tiên sinh, Tống phu nhân.” Nhưng Hứa Liên Trăn lại thấy
ngượng ngùng, vội rút chân về, giãy dụa, ý định đứng dậy khỏi sô pha.
Tưởng Chính Nam nghiêm mặt nhìn cô: “Không được lộn xộn, đã sưng thành
như vậy rồi.”
Tống phu nhân nói: “Nghe nói bạn của Tưởng tiên sinh bị trật chân,
tôi đã sai người đi lấy hòm thuốc . Không biết có nghiêm trọng không, có cần gọi bác sĩ gia đình lại đây một chuyến không?”
Vị Tống phu nhân kia đi tới nhìn lên, không khỏi thất thanh nói: “Ai
nha, đã sưng to như vậy rồi? Thế này không được rồi, tôi lập tức phái
người gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình nhà tôi lại đây!”
Hứa Liên Trăn liếc nhìn Tưởng Chính Nam một cái, nói: “Đừng lo, dùng
rượu thuốc bóp qua hẳn là không việc gì nữa đâu.” Khi nói chuyện, đã có
người đem hòm thuốc lấy lại đây, đưa cho Tống phu nhân: “Phu nhân, rượu
thuốc đây, dụng cụ đều có đủ. . . . . .”
Tưởng Chính Nam nhận lấy: “Cái này để tôi.” Vị Tống phu nhân kia là
người tinh ý, lui sang một bên, lôi kéo tay áo chồng, cười nói: “Vậy khi cần gì Tưởng tiên sinh cứ sai người đến gọi chúng tôi, chúng tôi ra
ngoài chào hỏi khách khứa một lát.” Tưởng Chính Nam cũng không khách sáo nữa, chỉ nói: “Được, cám ơn Tống phu nhân.”
Tống phu nhân liền lôi kéo Tống tiên sinh nhẹ nhàng lui ra ngoài, không quên giúp bọn họ khép kín cửa.
Tưởng Chính Nam đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, mùi rượu thuốc
gay mũi nhanh chóng lan toả trong không khí. Xoa hai tay tới khi nóng
lên, lại cúi người cầm lấy cổ chân trần của cô. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy chân lành lạnh, không
thấy chút cảm giác đau nào.
Hắn cứ như vậy ẩn dưới tầng ánh sáng không đồng nhất, trên măng sét
tay áo có một đôi cúc hình thoi màu bạc, trong suốt phản quang. Cô không dám nhìn nữa, cố gắng bình ổn hô hấp.
Tưởng Chính Nam nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ dùng lực, em kiên nhẫn một
chút.” Cô ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, khẽ ‘vâng’ một tiếng. Giây
tiếp theo, chỉ cảm thấy đau nhức từ trên chân dội đến, cô không khỏi cắn chặt môi của mình lại. . . . . . Tất nhiên Tưởng Chính Nam nghe được
tiếng cô hấp khí, ngón tay không tự chủ được khẽ run run, cơ hồ không
thể dùng sức. Nhưng giây tiếp theo nghĩ đến nếu là không dùng lực, sợ là cô còn phải chịu khổ nhiều hơn. . . . . .
Sau đó, hắn thu tay lại, trong nháy mắt khi ngẩng đầu kia, Hứa Liên
Trăn phát hiện trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, như khuy trên tay
áo hắn, ở dưới ánh đèn phản quang nhấp nháy.
Buổi tối hôm đó, Tưởng Chính Nam ôm cô từ trong yến tiệc đi ra cửa
sau. Tuy rằng là cửa sau, nhưng vẫn có không ít người thấy được bọn họ.
Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền cúi đầu chôn ở trong
lồng ngực Tưởng Chính Nam.
Có lẽ bởi vì nhắm mắt cho nên khứu giác càng thêm nhạy bén, hơi thở
của hắn mãnh liệt quanh quẩn ở chóp mũi, từng bước lại từng bước, Hứa
Liên Trăn chỉ biết là có hai cánh tay rắn chắc mà ôm ấp lấy cô, một khắc kia, cô bỗng nhiên nảy sinh cảm giác bình an, khiến cô cực an lòng.
Trở về biệt thự chỉ một lát sau bác sĩ riêng của Tưởng Chính Nam – Lý Thiên Thánh đã chạy lại đây, cẩn thận kiểm tra xong, hướng Tưởng Chính
Nam cùng Hứa Liên Trăn nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương
nhỏ mà thôi. Mấy ngày tới cố gắng nghỉ ngơi một chút, chú ý đừng để bị
thương lần nữa là tốt rồi.”
Tưởng Chính Nam nói: “Có cần kê đơn thuốc hay không?” Lý Thiên Thánh
quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, mới nói: “Tôi sẽ kê cho cô ấy chút
thuốc tiêu viêm. Còn nữa mỗi ngày bảo người ta dùng rượu thuốc bóp cho
cô ấy, làm tan chỗ sưng tấy.”
Lý Thiên Thánh một bên sửa sang lại dụng cụ của chính mình, một bên
nói: “May mắn vừa mới bị thương xong đã dùng rượu thuốc bóp qua, tôi
thấy tay nghề cũng không tồi. Cậu bảo người ta mỗi ngày bóp như vậy là
ổn .” Dứt lời, liền cáo từ đi ra ngoài.
Căn phòng rồi đột nhiên lâm vào cảnh im lặng khác thường.
Hứa Liên Trăn giương mắt, lại ngã vào hai tròng mắt sâu như đáy biển
của Tưởng Chính Nam. Cô vội vàng chuyển tầm mắt, định từ trên giường
đứng dậy. Tưởng Chính Nam ngăn cản cô: “Em muốn làm gì?”
Tất nhiên là muốn đi tẩy trang nha, chẳng lẽ muốn cô để cái mặt trang điểm lòe loẹt này đi ngủ sao, Hứa Liên Trăn ngập ngừng khẽ nói: “Đi. . . . . . Đi phòng tắm. . . . . .”
Tưởng Chính Nam cũng không nói thêm gì, thân hình cao lớn cúi xuống,
theo bản năng Hứa Liên Trăn muốn lùi trốn, tay hắn vươn lại đây, ngồi
xổm xuống một cái liền ôm gọn lấy cô, lập tức hướng phòng tắm đi đến.
Sau khi thả cô xuống cũng không có dời đi cầm bàn chải đánh răng bắt đầu rửa mặt chải đầu.
Hứa Liên Trăn khẽ liếc mắt một cái nhìn hắn ở bên trong gương rồi tự tẩy trang, hoàn cảnh hai người lúc này vô cùng ám muội.
Cảnh tượng như vậy, hai người tựa như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt. Nhưng sự thật. . . . . .
Hứa Liên Trăn tẩy trang rửa mặt xong, giơ tay muốn lấy bàn chải đánh
răng. Có ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng mà chỉ tới: “Nơi này vẫn còn bẩn. . . . . .” Hứa Liên Trăn cứng đờ cả người, quên phản ứng lại.
Tưởng Chính Nam lấy lọ nước tẩy trang màu xanh lam trên bồn rửa mặt
lên, xấp một ít lên ngón trỏ, cúi đầu, nâng ngón tay lên, tới gần một
chút, hơi thở ấm áp lan tràn trên mặt cô.
Hắn nói: “Chỗ này. . . . . .”
Đầu ngón tay hắn mềm nhẹ hạ xuống đuôi mắt cô, như là có ma lực, khiến cô căng thẳng đến khễ phát run rẩy.
Hứa Liên Trăn không dám nhìn hắn, cô chỉ cảm thấy không khí xung
quanh tựa như bị hút đi, hình như có cảm giác hít thở không thông bất
ngờ ập tới. Lúc đó giữa hai người tựa như có gì đó ngưng đọng lại . . . . . . cô không biết là cái gì, chính là trực giác khiến cho cô sợ hãi,
bản năng thầm nghĩ muốn trốn tránh.
Một lát sau Tưởng Chính Nam mới vừa lòng lên tiếng: “Được rồi, tốt lắm.”
Hứa Liên Trăn quay đầu đi, cũng không dám nhìn bản thân mình trong gương.
Hứa Liên Trăn ngồi ở ban công, nhìn chằm chằm cổ chân đã khôi phục
như thường của chính mình, không khỏi hoảng hốt. Cũng không biết là vì
sao, đã nhiều ngày nay Tưởng Chính Nam đều trở về rất sớm. Ngay cả
chuyện bóp rượu thuốc mà bác sĩ Lý nói cũng đều là hắn làm cho cô.
Tiểu Bạch ở bên chân “Gâu, gâu” hai tiếng, Hứa Liên Trăn quay về, chậm rãi mỉm cười: “Tiểu Bạch, nghĩ muốn tắm rửa đúng không?”
Cô ôm Tiểu Bạch tới nhà tắm trong phòng dành cho khách, xả nước vừa
đủ, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngoan nga, không được nhảy loạn. . . . .
.” Ngửi ngửi Tiểu Bạch, híp mắt cười không ngừng: “Vài ngày không có tắm rửa cho mày, thối quá . . . . . .” Tiểu Bạch phát ra tiếng “Ô ô” kháng
nghị. Hứa Liên Trăn không khỏi mỉm cười: “Không thối sao? Thối muốn
chết!”
Tiểu Bạch thăng cấp kháng nghị, phát ra một trận tiếng kêu “ư ư . .
.” . Hứa Liên Trăn mỉm cười bắt nó để vào trong nước, vớt nước lên người Tiểu Bạch, làm ướt bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch: “Tốt lắm, lập tức sẽ
thơm ngay.”
Tiểu Bạch quay đầu, hướng cửa phòng tắm “gâu gâu” kêu hai tiếng. Hứa
Liên Trăn theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Tưởng Chính Nam
đang tựa vào cạnh cửa, ước chừng đã đứng đây trong chốc lát . Cô cũng
không biết nói gì với hắn, liền quay đầu chỉ lo tắm rửa cho Tiểu Bạch .
Tuy rằng thời gian tắm rửa cũng không ngắn, cư nhiên đại ân nhân
Tưởng Chính Nam chỉ đứng ở xa xa nhìn cô tắm rửa cho con chó nhỏ, còn
sấy khô lông cho nó nữa.
Hứa Liên Trăn buông máy sấy, liền nghe thấy thanh âm của Tưởng Chính Nam truyền đến: “Phải bóp rượu thuốc rồi .”
Tưởng Chính Nam ngồi xuống bên cạnh Hứa Liên Trăn, ôm cổ chân trắng
nõn như ngọc của cô đặt lên trên đùi chính mình, đổ rượu thuốc ra lòng
bàn tay, bắt đầu thành thạo mà xoa bóp. Tưởng Chính Nam nhìn cổ chân
khéo léo của cô, mỗi một móng chân đều trong suốt sáng bóng như ngọc,
hồn nhiên đáng yêu không thể tả xiết.
Hắn xoa nhẹ, sau một lúc lâu, chậm rãi ngẩng tầm mắt, đối diện với
cánh mi đang cụp xuống suy tư, cánh mi đen dài tựa như bao trùm tất cả
tâm tư của cô. Tưởng Chính Nam bỗng nhiên ngẩn ra, mỗi ngày bản thân hắn vội vàng làm việc gấp rút trở về, chẳng lẽ chính là vì cô sao, sao có
thể thế được. . . . . .
Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy mắt cá chân đau đau, vô tình liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mặt trời chiều xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, dừng ở khuôn mặt vô cùng chăm chú của Tưởng Chính Nam. Cô không biết làm sao,
chỉ cảm thấy trong lòng nơi nào đó sinh ra cảm giác khác thường, vội ngó đi, không dám nhìn kỹ.
Hai người vẫn yên lặng không nói gì như thường. Tưởng Chính Nam đột
nhiên hỏi một câu: “Muốn đi ra ngoài hay không?” Hứa Liên Trăn tưởng
mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu.
Tưởng Chính Nam mặt không chút thay đổi cụp mi suy nghĩ, tay vẫn tiếp tục xoa nắn, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi phải đi
ra ngoài một chút, em có muốn đi ra ngoài dạo một vòng cùng tôi không?”
Hứa Liên Trăn vẫn là ngây ngốc mà nhìn hắn, không có phản ứng lại,
Tưởng Chính Nam thấy vẻ mặt mơ hồ như là cự tuyệt của cô, liền định bước đi.
Người này, luôn thay đổi thất thường khó mà đoán nổi. Trước đây Hứa
Liên Trăn bị nhốt tại biệt thự bờ biển, bởi vì biết không có cách nào đi ra ngoài được, cho nên cũng chưa từng có ý niệm muốn đi ra ngoài trong
đầu, liên tiếp nửa năm cũng thành thói quen. Chính là hiện giờ cô đã có
thể ra ngoài, gần đây chân đau nên không đi đâu được, bên ngoài ánh mặt
trời mùa thu có lẽ đang rực rỡ, nghe xong đề nghị của Tưởng Chính Nam,
sau khi mơ hồ đi qua không khỏi có chút động lòng.
Vì thế, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, vội thốt: “Có.”
Tưởng Chính Nam dừng bước, mặt mày thoáng chốc giãn ra.