Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 5

Tuyết cứ đứt quãng vài ngày lại rơi xuống. Cả thế giới đều là là một màu trắng xóa. Liên Trăn mỗi ngày cứ theo lẽ thường đứng chờ xe buýt, vì sợ muộn, nên sáng sớm cô đều đi đến sớm hơn 1 tiếng.”

Có đôi khi cô ở trong xe ngơ ngác cách một tầng cửa kính nhìn một người lại một người qua đường, một chếc xe lại một chiếc xe . . . . Nhiều người cùng xe qua đường như vậy, vô luận là tại thành phố này có phòng ở hay không, có nhà hay không, tóm lại là vẫn có người ở một nơi nào đó chờ bọn họ. Cho nên bọn họ bất kể là đi quãng đường rất xa, thời tiết có bao nhiêu giá rét, nơi sâu trong đáy lòng vẫn là ấm áp.

Thế nhưng, còn cô, chỉ có một mình cô, cái gì đều không có. Rất nhiều thời điểm, vô luận cô ở trong phòng trọ hay là ở chỗ làm, cô luôn luôn cảm thấy một mình cô đơn đứng ở giữa cánh đồng bát ngát không bờ bến, bốn phía đều một mảnh tối đen. Cho dù cô có hét đến cỡ nào, kêu như thế nào, đều không có một ai đáp lại cô.

Mấy ngày tuyết lớn liên tục, mấy người trong cửa hàng đều xin nghỉ phép. Mạnh Tĩnh ngại ngùng nhìn Liên Trăn nói: “Em vất vả rồi. Trời rét đậm như vậy, chị hướng công ty xin cấp phí đi lại ngày tuyết lớn. Nếu thật sự không bắt được xe buýt, em liền đi taxi đi. Tình huống đặc biệt, chị sẽ trả tiền phí cho em.”

Mạnh Tĩnh còn nói thêm: “Liên Trăn — mấy ngày nay nhân viên thực sự không đủ, em xem có thể chịu vất vả hơn một chút không —- cố gắng mỗi ngày về cuối cùng.” Liên Trăn biết hoàn cảnh trong cửa hàng, gật gật đầu: “Vâng, em biết. Em sẽ ở lại.”

Cô cũng không phải vì tiền phí đi lại, đương nhiên cô cũng không quá ngốc, những gì cần lấy thì cứ cầm lấy thôi. Mỗi ngày cô đều đi làm như vậy, chính là vì cảm giác thế giới này vẫn có một nơi cần cô, có một nơi để cô không còn cảm thấy mịt mờ cô đơn. Huống hồ, hoàn cảnh của cô thực rất cần công việc này. Nếu thất nghiệp, vậy cô thực sự chỉ có thể đi ăn không khí mà sống mất.

Những người khác nếu không đi làm, cũng còn cha mẹ anh em. Ít nhất, cũng còn bạn bè giúp đỡ. Nhưng là, chỉ có mình cô, hiện tại cái gì cũng không có. Đôi khi cảm thấy như vậy thực rất mệt, cô đơn như vậy, muốn tìm ai đó trò chuyện, nhưng cũng không một ai cả.

Diệp Anh Chương mỗi ngày vẫn đi làm, đúng giờ tan tầm xuất hiện. Có đôi khi cô cảm thấy thực khó hiểu. Anh ta đi theo cô để làm chi? Cô sớm đã không còn chút giá trị lợi dụng nào nữa rồi.

Năm đó hai người nói là trải qua một đoạn thời gian yêu đương thuần khiết, nhưng đó cũng chỉ là giả mà thôi. Bất quá anh chỉ là diễn trò. Chỉ có cô ngốc như vậy, thời điểm đó chỉ vì một câu nói của anh mà thao thức cả đêm, vì một nụ cười của anh mà tim đập loạn cả nửa ngày.

Khi mà anh lần đầu tiên nắm tay cô, cô căng thẳng đế mức lòng bàn tay đều là mồ hôi —- ngày đó về đến nhà, cô si ngốc ngồi nhìn tay của mình, ngay cả tắm cũng không dám nhúng ướt ——- trong lòng nhảy nhót vui mừng như vậy, giống như có vô số vô số cánh bướm đang bay múa —

Nhưng kết quả là, lại phát hiện hết thảy cũng chỉ là ảo giác của cô mà thôi. Hiện tại nghĩ lại, không chỉ là ngốc, quả thực ngay cả từ xuẩn cũng không thể diễn tả hết được.

Mặt đường cái tựa như kết thành băng, lại đông cứng —– ánh sáng ảm đạm không đồng đều, mà cô lại bị bao trùm trong suy nghĩ mông lung —- bỗng nhiên trong lúc đó, chỉ cảm thấy chân vừa trợt, cả người thẳng tắp mà hướng phía dưới nhào tới —– thân thể có thể là bị lạnh đến mức đã muốn cứng ngắc, cô chỉ nghe được một tiếng “Phanh” một thanh âm truyền đến khi đã quá muộn, người đã nằm gọn trên mặt đất.

Có người hướng phía cô chạy tới, nâng cô dậy, ngữ khí lo lắng: “Liên Trăn, em không sao chứ? Có đau hay không?” Vẫn là này oan hồn không tiêu tan – Diệp Anh Chương. Rốt cuộc anh có để cho cô yên hay không? Cô cho dù ngã chết ở đây, cũng không có nửa điểm liên quan với anh. Hiện tại mỗi ngày anh đều giữ khoảng cách như vậy đi theo cô, không cần phải đi nằm vùng nữa hay sao?

Cô lạnh lùng gạt tay anh ra. Chính mình giãy giụa chậm rãi đứng lên. Nhưng là cổ chân cùng đầu gối hiện tại đã cứng lại, đau đớn đã truyền tới càng ngày càng rõ ràng.

Diệp Anh Chương suy sụp tinh thần đứng yên, muốn đỡ cô. Lại bị cô từ chối —- cứ như thế lặp lại, rồi lặp lại.

Anh chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống, mệt mỏi lại bất đắc dĩ nói: “Liên Trăn, cho dù em có hận tôi đến cỡ nào, em cũng đừng có cậy mạnh mà coi thường thân thể của chính mình.”

Chân của cô một chút lại truyền đến cảm giác đau cơ hồ phải thở dốc. Chuyện gì liên quan đến anh ta? Cho dù cô có chết, cũng không liên quan gì tới anh.

Anh thở dài nói: “Phía trước có một bệnh viện tư nhân, tôi đỡ em đi qua xem thế nào.”

Cô giãy giụa, cuối cùng dựa vào chính mình đứng lên, cổ chân đau, trái tim như bị ngàn mũi kim đâm vào, tựa như sắp bị phá hủy, phỏng chừng làm cho vết thương càng thêm trầm trọng, cô giơ tay, muốn ngăn một chiế taxi.

Chính là trời tuyết lớn lại muộn như vậy, nơi này ngay cả một thân ảnh khác cũng không thấy.

Cô hấp khí, có gắng đi vài bước, trừ bỏ đau vẫn là đau.

Chờ đến mức mọi người đã về hết, vẫn là không có xe. Ngẫu nhiên có một hai người qua đường, sắc mặt đều là vội vàng.

Cuối cùng, cô bẫn phải lên xe của anh đi đến bệnh viện tư nhân gần nhất. Lấy số, mắt bác sĩ khẽ liếc anh một cái, liền mở ra một cánh cửa, bảo bọn họ đi chiếu X quang.

Đến nơi chiếu X quang, ở trong một căn phòng, Diệp Anh Chương nâng chân cô lên, chậm rãi đi tới, trên tóc cô có hương thơm của dầu gội đầu. Anh ngửi hồi lâu, tựa như ngửi ra là mùi hoa hồng, mà cũng tựa như không phải.

Trước kia tóc cô rất dài, lại đen và mượt, giống y như trong quảng cáo dầu gội đầu trên TV vậy. Tiêu tán trên vai, ôm Tiểu Bạch, mắt to tròn híp lại, cái mũi hơi nhíu, luôn luôn mỉm cười.

Lần đầu tiên anh thấy cô, không phải cô đang ôm Tiểu Bạch, mà là ôm hai quyển sách — đúng ra mà nói, đó không phải là lần đầu tiên, lầ đâu tiên là ở trong phòng họp của cục công an ở thành phố M. Một căn phòng thật lớn, một mảnh tối om, chỉ có máy chiếu lóe sáng — ảnh chụp của cô là nhân vật trung tâm giữa một đống hung thần sát thủ, không khỏi làm cho ánh mắt mọi người trở lên sáng ngời —-

Đó là hình ảnh được phóng to từ một bức ảnh, đầu cô tóc đen buông xõa, nhìn xa xa, nụ cười trong veo như phalê — trong phòng họp có tiếng hấp khí rất rõ ràng — Tiểu Ngô ngồi ở bên người anh, trộm theo dõi anh liếc mắt nhìn anh một cái, dùng khẩu hình nói với anh; “Không thể tưởng tượng được, tên vương bát đản họ Hứa này lại có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp lại thanh thuần như vậy, có thể thi hoa hậu nha, mà nhất định sẽ có giải đó —-’’ Anh muốn bật cười, nhưng lại kiêng nể vị lãnh đạo đang ngồi bên nên cố nén, tỏ khí thế lâm nguy cũng vẫn kiên định ngồi ngay ngắn.

Bỗng nhiên cô ngừng lại, ngăn một cô hộ sĩ: “Có thể giúp tôi tìm một cái xe lăn được không?” Anh hiểu được ý tứ của cô, cùng hộ sĩ đi lấy một cái xe lăn, giúp đỡ cô ngồi xuống sau đó mới phụ giúp cô đi đến phòng chụp X quang.

Đỡ cô ngồi tư thế có thể chụp dễ nhất , bác sĩ nói, “Anh đi ra ngoài.” Anh lắc lắc đầu: “Tôi cùng cô ấy.” Liên Trăn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Không cần.” Diệp Anh Chương kiên trì nói với bác sĩ: “Tôi cùng cô ấy.”

Vị bác sĩ kia bật cười: “Đúng là tuổi trẻ, mặn nồng.” Hai người đều nghệt ra.

Sau khi chiếu X quang đi ra, chính là cổ chân bị thương nặng. Bác sĩ nói nhất định phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tốt nhất là ba tuần không được cử động, để tránh va chạm thành gãy xương. Trong thời gian đó nếu cần thiết phải cử động, thì phải chống nạng, nhưng là cái chân bị thương tốt nhất là không nên chạm đất. Anh giúp cô dùng cao dán dán xung quanh cổ chân, lại xức một ít thuốc chống sưng tấy và rượu thuốc sát trùng. Còn mua thêm một ít cao dán mang về nhà.

Diệp Anh Chương giúp cô vào phòng. Không gian rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi nơi. Có một cái giường, một cái cái bàn. Trên bàn còn có một lò sửa khí than nhỏ, một cái ấm đựng nước, một cái chén. Cực kỳ đơn sơ.

Trái tim anh tựa như đột nhiên bị cái gì đó bóp nghẹt, rất khó chịu.

Căn phòng trước kia của cô, cái gì cũng đều là màu hồng nhạt mà cô thích. Sàn nhà sạch sẽ, giấy dán tường màu hồng, chiếc giường công chúa màu trắng, rèm cửa hồng phấn —- cùng với nơi này, cơ hồ là khác biệt quá nhiều.

Nhưng hết thảy những thứ này, đều là chính anh tự tay phá hủy, cho tới bây giờ, đối với những việc mà anh đã làm với ba của cô, anh chưa từng hối hận. Nhưng là đối với cô anh vẫn một mực áy láy —- tuy rằng anh vẫn nói với chính mình, đây là nhiệm vụ, đây là chuyện mà anh phải làm – chính là không thể thoát khỏi giày vò của bản thân.

Tiểu Mã cùng Tiểu Ngô đều hết lần này đến lần khác khuyên anh: “Đây chỉ là một nhiệm vụ —- anh bất quá chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi —- làm cho một người thay đổi là phải như vậy. Anh không làm gì sai cả.” Có lẽ nếu như không phát sinh chính trên người mình, thì anh cũng thấy nó vậy mà thôi. Nếu hôm nay không bước chân vào nơi này, có lẽ anh cũng như vậy mà khuyên người khác. Có lẽ nói về đạo nghĩa anh không có lỗi —- nhưng về tình cảm —–

Cho nên, anh chỉ biết nhắc nhở chính mình, đời này vĩnh viễn không thể quên được cô gái có đôi mắt trong veo hướng phía anh mỉm cười —

Anh nợ cô, đời này cũng không thể bù lại. Nhưng là nếu có thể bù lại một chút, cho dù là một chút, cũng là tốt lắm rồi.

Liên Trăn từ từ ngồi xuống giường, buông tay anh ra, bình thản lãnh đạm mà ngẩng đầu nói: “Hôm nay cám ơn anh. Cũng đã khuya rồi, tôi cũng không thể không biết biết xấu hổ mà quấy rầy anh nữa.” Lời như thế chính là đuổi khách, thiết nghĩ nếu không phải là lỗ tai có vấn đề, đều hẳn là nghe được hiểu được.

Diệp Anh Chương cầm lấy ấm nước, hướng cái chén trên bàn đi đến cầm lên rót nước vào. Nhìn mực nước chậm rãi dâng lên trong cái chén, một hồi lâu nhân mới nói: “Uống thuốc trước đi đã.” Dứt lời, đem thuốc cùng nước, đưa cho cô.

Liên Trăn không có tiếp, Diệp Anh Chương cũng vẫn duy trì động tác đưa cho cô, căn bản giống như không có nghe thấy những lời nói vừa rồi của cô. Anh hiểu rõ cô vô cùng chán ghét anh. Sau đó một lúc mới nói: “Tôi đi về đây, em nghỉ ngơi, nhớ phải uống thuốc, ngày mai tôi . . . .’’

Diệp Anh Chương cũng không nói nữa, thở dài, xoay người mà ra.

Chén nước ngay bên cạnh bàn cô có thể chạm đến, hơi nóng lượn lờ. Liên Trăn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, ngây người một lúc lâu, mới giơ tay cầm lấy cái chén, nước đã hơi lạnh, cầm viên thuốc, ngửa đầu, nuốt xuống.

Mới trước đây, cô ghét nhất bị sinh bệnh, bởi vì chán ghét uống thuốc, cũng chán ghét phải tiêm. Thời điểm đó, baba luôn luôn ôm cô, sớm đã mua hoa quả hoặc là kẹo, ô mai linh tinh gì đó, dỗ nửa ngày lừa nửa ngày, mới có thể dỗ cô uống thuốc.

Mơ hồ nghe được có người gõ cửa nhà cô, cô mới bừng tỉnh. Sau lại cảm thấy không có khả năng, đã trễ như vậy, làm sao lại còn có người tìm cô chứ? Ở vùng này, trừ bỏ quen biết chị Linh cho thuê nhà, cô rất ít quen với người khác.

Khi lại truyền đến một trận tiếng đập, cô mới dám khẳng định là gõ cửa nhà cô. Thanh âm của Diệp Anh Chương lại truyền đến; “Liên Trăn, tôi mua nước ép trái cây và bách quy, em đói bụng thì ăn một chút.”

Cô không có lên tiếng. Một hồi lâu sau, cô nghe được tiếng bước chân anh rời đi.

Diệp Anh Chương, tội gì chứ? Mọi người đã sớm không có lấy một phân mối quan hệ . Không bằng buông tha lẫn nhau đi, cũng cho cô một con đường sống.

Buổi tối cô ngủ cũng không sâu, chuyện cũ lại ùn ùn kéo đến. Lại mơ thấy cánh tay anh bị thương, hình ảnh máu tươi đầm đìa. Cô ôm ngực, “A” hét lên một tiếng từ trong mộng tỉnh dậy.

Bật đèn lên, lấy đồng hồ ra, hiển thị là 5h sáng, đúng là giờ tiêu chuẩn phải rời giường. Cô không thể khống chế mà thở dài, con người là động vật có thói quen, cái gì cũng có thể thích ứng.

Cô ba năm trước đây, ngày nào cũng ngủ trên giường đến khi mặt trời lên cao, sau đó vội vội vàng vàng ngồi ăn bữa sáng, đi học. Hiện tại, không rập khuôn như cũ nhưng vẫn có thể thích ứng rất tốt.

Chẳng qua là hôm nay vẫn còn sớm, cô có thể nằm một chút nữa. Nhưng là dù sao cũng phải xuống lầu, gọi một cuộc điện thoại cho chị cửa hàng trưởng Mạnh, xin chị ấy cho nghỉ phép. Bác sĩ nói phải nghỉ ba tuần, không đi làm, có khi nào cửa hàng không cần cô làm việc nữa không?

Cô phập phồng lo sợ, vì lo lắng chuyện đi làm, rốt cuộc vẫn là không ngủ được. Ngồi dậy, co chân, nhảy cò đi nấu cháo. Nhà nhỏ cũng là một cái lợi, nhảy ba cái đã đến nơi, hoàn toàn không phải lo không thể đi được.

Cái chính là để xuống được dưới nhà là một chuyện phiền lớn. Cô không khỏi thở dài, nhìn trái nhìn phải một cái, tầm mắt cuối cùng dừng ở một cái ô đang dựng trong góc. Mắt không khỏi sáng lóe lên, không tồi, có thể dùng cái này để chống đi một chút.

Cháo sôi kêu “ùng ục, ùng ục” trong nồi, nghi ngút khói, cô ôm một cái gối nhỏ, thất thần mà nhìn. Khói trắng tinh tế toát ra, cả người tựa hồ đều là hơi nước nóng.
Bình Luận (0)
Comment