Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 57

Edit: Muathuvang

Beta: Pingki

Hai người đều tự đẩy hành lý, một trước một sau đi ra khỏi cửa kiểm soát ở sân bay.

Đột nhiên, một đám người như châu chấu ùa tới, hướng phía Tưởng Chính Nam đổ xô lại, máy ảnh chớp không ngừng. Hứa Liên Trăn bị dọa cho sợ hãi, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, cách Tưởng Chính Nam một đoạn khá xa.

Rất nhiều phóng viên đem microphone đưa tới trước mặt Tưởng Chính Nam, dồn dập hỏi: “Tưởng tiên sinh, có người đồn rằng tối ngày 12 tháng này ngài đã bao trọn khách sạn Quân Viễn, tại phòng vip tổng thống của Quân Viễn sẽ chính thức cầu hôn Tiền tiểu thư? Xin hỏi đây có phải là thật không?”

“Tưởng tiên sinh, nghe nói ngày tổ chức cũng đã dự định rồi, có phải hôn lễ sẽ được tổ chức tại một hòn đảo tư nhân ở miền Nam không?”

“Tưởng tiên sinh, xin ngài hãy phát biểu vài lời?”

“Tưởng tiên sinh. . . . . .”

“Tưởng tiên sinh. . . . . .”

Hứa Liên Trăn trơ mắt nhìn mọi người vây quanh Tưởng Chính Nam chật như nêm cối, sau đó đứng ngây ngốc tại chỗ nghe tất cả những câu hỏi mọi người đặt ra.

Ngày 12 tháng này. Không phải là trước một ngày khi cô và hắn đi công tác sao?

Tựa như bị người ta đánh một cú trí mạng, cả người như bị đẩy từ vách núi xuống vực sâu, trời đất rung chuyển. Tất cả mọi thanh âm bên tai đều như tiếng gió ù ù, cô muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không có một thứ gì có thể nắm bắt được.

Sửng sốt đứng chôn chân tại chỗ không biết bao lâu, chờ đến khi Hứa Liên Trăn lấy lại tinh thần, cô phát hiện ra bàn tay mình xiết chặt lấy tay cầm xe đẩy hành lý tựa như là túm chặt cái phao cứu rỗi sinh mạng vậy, nắm rất chặt, rất chắc, tựa như chỉ cần thả ra là cô sẽ tan xương nát thịt. Da của cô vốn rất trắng, bởi vì cố sức nắm cho nên có thể nhìn thấy rất rõ từng mạch máu, từng đường gân xanh xanh.

Liên Trăn dùng toàn bộ sức lực khống chế bản thân, ánh mắt từ từ giương lên hướng về phía Tưởng Chính Nam.

Mà người bị mọi người vây quanh chèn ép lúc này Tưởng Chính Nam cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung. Tưởng Chính Nam nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt thế mà có thể bình tĩnh đến lạ thường.

Tình cảnh như vậy, cư nhiên cô còn có thể thờ ơ đến thế.

Khi ở Barcelona, hắn từng hơn một lần nghĩ rằng hạnh phúc đã ở rất gần, rất gần hắn, gần đến mức hắn chỉ cần giơ tay ra là có thể nắm lấy, ôm vào lòng. Thì ra, từ trước tới nay chỉ một mình hắn nhất sương tình nguyện. Một tuần này, thì ra đều là ảo giác của bản thân hắn. Mà cô, tất cả, tất cả cũng chỉ là bị cái tờ hiệp ước kia của hắn uy hiếp mà thôi.

Đáy lòng Tưởng Chính Nam dâng lên một lỗi tuyệt vọng, hận ý chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.

Vì thế, dưới ánh sang máy ảnh chớp lòe, Tưởng Chính Nam thu hồi tầm mắt, lại cười nói: “Qủa là không giả. Tôi và Tiền tiểu thư đã đính hôn, hiện tại tôi chỉ có thể xác nhận điều này, những chuyện khác trưởng phòng quan hệ quần chúng của công ty chúng tôi sẽ giả thích rõ hơn với quý vị. Cám ơn mọi người đã quan tâm.”

Thì ra, tất cả là sự thật.

Thế tại sao hắn còn đưa cô đi Barcelona, tại sao lại cùng cô trải qua một tuần tựa như những cặp tình nhân đang yêu thương nhau cuồng nhiệt.

Mấy câu nói ngắn gọn của Tưởng Chính Nam lại khiến cho ánh đèn máy ảnh chớp sang với tuần suất ác liệt hơn.

Tin hot ngay trước mắt, phóng viên sao có thể buông tha dễ dàng chứ, lại đặt câu hỏi: “Tưởng tiên sinh, nghe nói ngài đã dùng nhẫn kim cương hơn 10 cara cầu hôn mới khiến Tiền tiểu thư đồng ý. Ngài có thể bật mí một chút quá trình cầu hôn hay không?”

“Tưởng tiên sinh, Tiền tiểu thư đã từng nói trong một cuộc phỏng vấn cô ấy thích nhất là Barcelona, cũng đã qua đó du lịch khá nhiều lần. Nhưng vẫn luôn hy vọng về sau có thể cùng Mr. Right của cô ấy cùng tới đó nghỉ tuần trăng mật. Lần này Tưởng tiên sinh có dịp đi công tác ở đó có phải là ngài đi để chuẩn bị cho tuần trăng mật sau này không?”

“Tưởng tiên sinh, xin hỏi ngài đã dự tính sau khi thành hôn sẽ sinh mấy tiểu thư và thiếu gia chưa?”

“Tưởng tiên sinh. . . . . .”

“Tưởng tiên sinh. . . . . .”

“Nhẫn kim cương hơn 10 cara …. Barcelona. . . . Tuần trăng mật. . . . . .

Hắn nói hắn yêu cô, thì ra cũng chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi.

Vậy có phải cô là một con ngốc thật đáng chê cười hay không?

Hứa Liên Trăn lùi về phía sau mấy bước, cảm giác duy nhất lúc này chính là chết lặng.

Đám đông phía trước vẫn khí thế bừng như trước, đèn máy ảnh lóe sáng không ngừng.

Có người đi đến trước mặt cô: “Hứa tiểu thư, chúng tôi là người do Hạ tiên sinh phân phó tới đón cô, mời cô theo tôi ra xe.” Hứa liên trăn từ từ ngẩng đầu nhìn người hiện tại đang là tâm điểm của đám đông liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.

Rốt cuộc, giờ phút này cô cũng biết thế nào là cảm giác đang từ thiên đường mà rơi xuống địa ngục.

Liên tiếp hai ngày, Hứa Liên Trăn ngây ngốc giam mình ở trong nhà trọ, tỉnh thì ngẩn người, đói bụng thì ăn qua loa thứ gì đó, còn phần lớn thời gian là ngủ nửa mơ nửa tỉnh.

Tưởng Chính Nam cũng không có đến, cũng không có gọi điện dù chỉ một lần.

Cô nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra giữa cô và hắn, nghĩ rất nhiều lần. Từ lần đầu tiên gặp nhau ở tiệm quần áo đến khi cô rời đi, đến khi lần nữa gặp lại, chuyện Tuyền Tuyền tự sát, rồi đến hoàn cảnh ở sân bay …. Cô không phải là kẻ ngốc, thời điểm ở sân bay cô đã bắt đầu hiểu ra, những ngày ở Barcelona là hắn cố ý. Hắn bày ra cái bẫy ngọt ngào, chỉ muốn đưa cô lên cao, rất cao sau đó đẩy thật mạnh xuống.

Quả thật hắn cũng đã làm được, làm rất thành công.

Khi trời khuya, bởi vì có cảm giác khác thường trong phòng mà Hứa Liên Trăn tỉnh lại từ trong giấc ngủ không sâu. Trong phòng tối đen, ngay cả ngón tay cũng nhìn không rõ, chính là cô biết hắn đang ở đây, cũng như Tưởng Chính Nam biết cô đã tỉnh vậy.

Hai người trầm mặc hồi lâu, mọi tiếng động trong phòng tựa như đều im bặt, chỉ động một chút cũng có thể nghe rõ rất rõ ràng.

Thật lâu thật lâu sau, thanh âm chậm rì rì của Tưởng Chính Nam cũng vang lên: “Tất cả kết thúc ở đây. Máy tính tôi đã mang lại cho cô, mấy thứ bên trong cô muốn xử lý thế nào thì tùy. Còn căn hộ này cũng tuỳ ý cô đi.”

Mắt thích ứng được bóng tối, Hứa Liên Trăn trơ mắt nhìn hắn xoay người rời đi, bỗng dưng hồi ức như dội về. Năm đó, ở biệt thự của Niếp Trọng Chi hắn cũng xoay người rời đi như vậy.

Hứa Liên Trăn vội lên tiếng: “Không, Tưởng tiên sinh, tôi không cần nhà của anh, tôi —”

Bước chân Tưởng Chính Nam chậm lại, nhưng hắn vẫn không có quay đầu lại.

Hứa Liên Trăn nhắm mắt lại, nói: “Tôi cần tiền.”

Bàn tay đang nắm chặt của Tưởng Chính Nam thoáng chốc buông lỏng ra. Mỗi một lần thử của hắn cuối cùng cũng chỉ thu được một kết quả mà thôi. Hắn bật cười châm chọc bản than, nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong không gian trống trải: “Nói đi, cần bao nhiêu?”

Hứa Liên Trăn cắn môi nói: “Tất nhiên là càng nhiều càng tốt.” Cho dù trong bóng đêm Hứa Liên Trăn cũng cảm giác được ánh mắt đóng băng không chút độ ấm của Tưởng Chính Nam.

Thậm chí cô còn tưởng tượng được nụ cười khinh thường hiển hiện trên khóe môi hắn. Chua xót dâng tràn trong lòng, cô xoay người nhặt lấy chi phiếu, ngón tay vuốt ve từng nét chữ, sau đó nghe thấy thanh âm sâu kín của bản than từ từ vang lên: “Tưởng tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Tưởng Chính Nam dừng bước, thanh âm cuối cùng cũng vang lại: “Nói mau!”

Hứa Liên Trăn cắn môi im lặng một lúc, sau đó cố gắng khống chế cho ngữ điệu trở lại như thường: “Tưởng tiên sinh, khi ở Barcelona vì sao anh lại nói anh yêu tôi?”

Có lẽ Tưởng Chính nam không ngờ rằng cô sẽ hỏi điều này, dừng một chút, bật cười: “Xem ra cô quá thiếu hiểu biết đàn ông rồi. Coi như tôi tốt bụng dạy cô một bài học đi, đàn ông chỉ gặp dịp thì chơi, khi đó mọi lời nói chỉ là nói chốc mà thôi. Nhớ cho kỹ về sau đừng dễ dàng tin người quá.”

Chẳng qua, hắn yêu cô là sự thật, lúc đó hắn nói cũng là thật. Nhưng tình yêu của hắn dành cho cô, cô vĩnh viễn sẽ không biết.

Vĩnh viễn hắn cũng sẽ không nói cho cô biết, khi hắn quyết định đưa cô đi Barcelona, hắn đã sắp xếp lên kế hoạch tất cả, chính là hắn chưa từng có được những gì mà hắn muốn.

Cho nên hiện tại, hắn muốn cô đau đớn, muốn cô bị thương trí mạng. Cũng giống như những thương tổn mà cô đã gây ra cho hắn. Những đau đớn hắn từng ném trải, hắn cũng muốn cô phải nếm trải. Đáng tiếc, có lẽ hắn phải thất vọng rồi. Cô chưa từng để tâm thì làm sao có thể bị thương được.

Gặp dịp thì chơi! Gặp dịp thì chơi!

Rất nhiều năm sau, Hứa Liên trăn vẫn nhớ rõ những lời này của Tưởng Chính Nam.

Cô cũng nhớ rõ lúc ấy cô nói với hắn: “Tưởng tiên sinh, cám ơn chi phiếu của anh. Chúc anh cùng Tiền tiểu thư trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” mặt Tưởng Chính Nam đích ẩn trong bóng tối nồng đậm, không nói được một lời chỉ nhìn cô.

Sau đó cô có mỉm cười nói một câu: “Tưởng tiên sinh, kỳ thật diễn xuất của anh tốt lắm. Chính là anh có cảm thấy tôi diễn cũng không tồi không? Hoặc là nói, chúng ta đều đem những phút giây ở Barcelona diễn một cách quá hoàn hảo đi.”

Tưởng Chính Nam phút chốc xoay người: “Cô nói cái gì?” Cô thật sự diễn kịch sao!

Trong bóng đêm Hứa liên trăn mỉm cười nhìn hắn: “Tưởng tiên sinh, anh thật sự không biết nguyên nhân sao? Bởi vì ảnh lõa thể cùng video của tôi đều nằm trong tay anh cho nên tôi phải dốc sức phối hợp thôi.” Cô phất phất tờ giấy trong tay: “Cám ơn chi phiếu của anh, Tưởng tiên sinh, hẹn gặp lại.”

Hứa Liên Trăn nghe được tiếng bước chân cùng đóng cửa của hắn rời đi. Sau đó cô ngồi thụp xuống đất, khóe mắt từng giọt từng giọt lệ nóng tuôn rơi.

——–Bạn đang đọc truyện tại Greenhousenovels.com——–

Hai năm ba tháng sau.

Bên tai có hơi thở nóng ấm, thời điểm Tưởng Chính Nam tỉnh lại, đầu nhất thời trống rỗng, có một thứ gì đó từ nơi yếu ớt nhất hỗn loạn nhất của trái tim nảy lên. Hắn mở choàng mắt, trước mặt là dung nhan xinh đẹp của Tiền Hội Thi.

Hắn chưa bao giờ phủ nhận Tiền Hội Thi đẹp, ngũ quan của cô không có chỗ nào không hài hòa, có điều tổ hợp lại một chỗ cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi …. Tưởng Chính Nam xốc mạnh chăn đứng dậy đi tắm rửa.

Hắn biết vì sao hơn hai năm sau hắn liền đột nhiên nhớ tới cô. Bởi vì tấm băng zone quảng cáo phim kia. Bức ảnh bộ phim mà hắn cùng cô xem khi còn ở Barcelona. Ngày nào đó trong lúc lơ đãng hắn đi qua nhìn thấy. Hắn bảo lái xe dừng xe, đi bộ ngược hai con phố, vào rạp chiếu phim xem bộ phim đó.

Sau đó liền giống như người trúng độc, không ngừng, không ngừng nhớ đến cô.

Vì thế, hôm nay ở trước ngã tư đường quen thuộc nào đó, hắn nói với Hạ Quân, “Đi đến hoa viên Thịnh Thế một chuyến.” Hạ Quân cũng không có nhiều lời, quặt tay lái, quay xe ngược lại.

Hơn hai năm mới bước chân vào căn phòng này, ùa tới là mùi của ẩm mốc. Giày da đạp lên nền nhà, phát ra tiếng sàn sạt giống như dẫm lên đám lá khô.

Đồ vật trong phòng đều phủ một lớp bụi dày, nhưng vẫn duy trì bộ dáng như ban đầu, thế nhưng không còn lưu lại một dấu vết nào của cô, cho thấy cô đã từng ở đây. Tất cả đồ đạc của cô ngay cả chén đĩa cô từng dùng cũng không còn. Hắn cẩn thận kiểm tra, phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ của cô, nhà vệ sinh…. đều không có, thật sự không còn gì cả.

Hắn chưa bao giờ sai Hạ Quân xử lý, nói vậy, có lẽ là trước khi ra đi cô đã tự mình xử lý tất cả.

Khoảng thời gian giữa cô và hắn, ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có.

Tất cả đều không có dấu vết, cho dù chỉ là vết nhỏ, tựa như cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn vậy.

Tầm mắt Tưởng Chính Nam dừng ở đáy bồn tắm, dưới lớp bụi thật dày có hai sợi tóc.

Hai sợi tóc dài đen bóng. Là tóc của cô, là của người con gái từng ở bên cạnh hắn, cô vẫn giữ nguyên màu tóc nguyên sơ. Mái tóc vừa dài, vừa mềm mượt như là tơ lụa hảo hạng Giang Nam.

Tưởng Chính Nam cúi thấp người, từ từ nhặt lên. Bụi bám đầy đầu ngón tay, một kẻ từ xưa đến giờ ưa sạch sẽ như hắn, cư nhiên giờ phút này lại làm như không thấy. Hắn lặng im ngắm nhìn hai sợi tóc thật dài này.

Đây là thứ duy nhất cô để lại cho hắn.

Hắn thật cẩn thận đem chúng cất vào túi trước ngực áo vet, đó là nơi gần trái tim nhất.

Hắn cười, cười vui sướng đến vậy, như là vĩnh viễn đem cô ôm chặt trước ngực, cả cuộc đời đều không chia lìa: “Liên Trăn … Anh yêu em.”

_________________Hoàn chính văn___________________

Pi ét: Tác giả làm cho mọi người mệt quớ….
Bình Luận (0)
Comment