Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

"Người đang ở đâu?" Ánh mắt nhuộm trong máu của Triển Hồng Anh như đóng đinh lên người Triển Hoành Đồ, giống như muốn ghim Triển Hoành Đồ xuống mặt đất.

"Tôi không biết cô đang nói cái gì." Triển Hoành Đồ đối mặt với nhiều thân thích như vậy có chút chốt dạ, càng đừng nhắc đến việc khiến lão nói ra sự thật.

"Hồng Anh à, không phải gần đây trong đơn vị em đang bận rộn sao? Nghĩ thế nào mà lại về....."

"Uông Băng Yến bà câm mồm lại cho tôi!" Triển Hồng Anh ngồi xuống ghế mà Triển Dực Phi trước đó đã ngồi, "Triển Hoành Đồ, anh tốt nhất là thừa dịp tôi còn đang niệm tình thân mà nói thật đi, bằng không lát nữa thì chỉ các người là mất mặt thôi!"

"Rầm bốp!" một tiếng, Triển Hồng Anh cầm chén trà ném ra ngoài, ném thẳng vào bức tranh cách cô 10m tạo thành một cái lỗ to.

"Triển Hồng Anh cô điên rồi đấy à?" Triển Hoành Đồ "xoạt!" cái đứng dậy, đau lòng vô cùng, mạch máu muốn nổ tung. Đó chính là bức tranh mà lão thích nhất!

"Anh mẹ nó không biết xấu hổ mà dám nói tôi điên sao? Hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người điên? Dực Phi nó chính là con ruột của anh, chính là con trai độc đinh của Triển gia, anh không hợp với nó điểm nào thì cũng thôi đi anh còn tận lực nghĩ cách hãm hại nó, có phải đầu óc anh có bệnh không hả!" Triển Hồng Anh sau khi quát xong thì nhấc chân trực tiếp hung hăng đá vào bàn trà một cái, làm nó thoáng cái đập vào đầu gối của Triển Hoành Đồ.

"A!" Triển Hoành Đồ bị đau, mặt lập tức trắng bệch, nhưng cả căn phòng cũng chưa ai dám vì hắn mà mở lời nói. Có phần là không dám, có phần là không muốn. Trong phòng này có người nào không biết Triển Hồng Anh từng giết người lại còn cả ngày huấn luyện một đám nam binh tinh nhuệ? Sát khí từ trên người phóng ra, quả thực có thể so với lệ quỷ, lúc này nếu ai dám nói thay Triển Hoành Đồ, thì chính là đâm đầu vào họng súng.

"Triển Hồng Anh, cô muốn làm gì?" Triển Hoành Đồ run rẩy đẩy kính mắt lên, tức giận đến thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.

"Kẻ khiến tôi thấy phiền nhất chính là loại làm mất thời gian của tôi, hoặc là anh nói cho tôi biết Tiểu Đồng đang ở đâu, hoặc là các người đóng gói đồ đạc cút ra khỏi nơi này cho lão nương!"

"Cô là thế nào mà dám đuổi chúng tôi? Hơn nữa cô dựa vào cái gì?" Diệp Hàn Anh vừa mở miệng nói xong thì liền kêu lên "A" một tiếng, vừa vặn đầu bị cúi gập xuống, trực tiếp va phải ấm trà. Hóa ra Lý Quân đã đứng sau gã từ lúc nào, nhằm vào ghế sofa gã ngồi mà đạp một cái.

"Thủ trưởng đang nói chuyện, cậu có phần để xen mồm vào à?"

"Các người!" Uông Băng Yến vốn vẫn trầm mặc, giờ lại không biết vì sao mà phát hỏa, "Triển Hồng Anh cô là người đã được gả ra khỏi Triển gia chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện trong nhà Triển gia sao? Hoành Đồ là con cả của Triển lão gia tử, vốn nên là để anh ấy kế thừa sản nghiệp gia tộc! Thế thì có gì sai! Vốn là do lão gia tử hồ đồ!"

"Đó là sản nghiệp tổ tiên của Triển gia, tổ tiên Triển gia truyền lại cho ba tôi nghĩa là nó của ba tôi, ba tôi nguyện ý truyền lại cho ai thì truyền, một kẻ khác họ như bà mà cũng dám ở chỗ này khua tay múa chân trước mặt tôi? Bà chẳng qua cũng chỉ là một con điếm phá hoại gia đình người khác mà thôi, cút sang một bên!" Triển Hồng Anh quay đầu lại, "Dực Phi, con gọi luật sư Chu tới đây, cũng gọi cả Tư Khải lại đây cho cô, năm nay nhiệm vụ của cô hơi nhiều, đi ra lần này giải quyết mọi chuyện cho xong một lần rồi lại phải đi."

"Ý cô là gì?" Trong lòng Triển Hoành Đồ lộp bộp một tiếng, cảm thấy những lời này của Triển Hồng Anh có điểm bất thường.

"Đến phòng khách nói chuyện đi, để mọi người không phải đứng nữa." Triển Hồng Anh không để ý tới Triển Hoành Đồ, dẫn đầu đi tới phòng khách của nhà chính, ở đó có một cái bàn hội nghị hình bầu dục, cùng 30 cái ghế, cũng đủ cho tất cả cùng ngồi.

"Cần tôi phải mời không?" Lý Quân nghiêm khuôn mặt chữ điền nhìn bọn người Diệp Hàn Anh.

"Hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà, anh họ, anh thật sự đã làm cho chúng tôi được mở mang tầm mắt rồi." Triển Hân Hoa liếc mắt nhìn một cái, rồi đưa một người thân khác đi theo Triển Hồng Anh.

Cho dù Triển Hoành Đồ không muốn di chuyển cũng không được, bởi vì từng người một trong phòng này đều đã đi ra cả. Ngoại trừ Triển Hồng Anh thì lão chẳng sợ ai hết, nhưng những người này đoàn kết cùng một chỗ lại còn có Triển Hồng Anh dẫn đầu, vậy thì không phải cứ lảng tránh là xong chuyện!

"Ngàn vạn lần ba không được cho người thả Lâm Ngọc Đồng!" Diệp Hàn Anh băng trán lại, gã nhỏ giọng nói thầm với Triển Hoành Đồ.

"Cho dù không thả thì chung quy cũng không thể tìm được." Nếu đã có Triển Hồng Anh, việc tìm người không phải là dễ như ăn cháo sao? Có khi là cả đống người đã đi tìm thay cô ta rồi, nếu làm không tốt thì chưa biết chừng giờ này đã tìm ra rồi!

"Vậy thì giết, để cho bọn chúng tìm được cũng vô dụng!" Khi nói những lời này trong mắt Triển Dực Ninh tràn đầy sự ác độc, hận không thể đem Lâm Ngọc Đồng lăng trì trước mặt Triển Dực Phi để giải hận.

"Mọi người vào trước đi, đầu con hơi đau." Diệp Hàn Anh nói xong thì đứng lại trong chốc lát, kết quả chỉ vừa mới lấy điện thoại ra, Lý Quân liền thần không biết quỷ không hay mà tiến tới giật lấy, "Thủ trưởng nói, các người không được sử dụng điện thoại."

"Các người thế là ăn cướp! Là xâm phạm quyền riêng tư!" Diệp Hàn Anh tức giận đến mức cãi lại.

"Là cướp đấy, mày có thể làm được gì hả?" Lý Quân dựa vào chiều cao của mình, mà nhìn xuống Diệp Hàn Anh hai giây, rồi xoay người tiếp tục đứng đó. Nhìn thân hình kia, giống như núi vậy! Gã có thể làm gì chứ!

Cả đoàn người đổi sang một phòng khác, nhưng vị luật sư kia cùng Tả Tư Khải không thể nhanh như vậy mà đến được.

Lúc này Triển Hồng Anh đang ngồi vị trí chủ trì, đối diện là Triển Dực Phi, rồi sau đó là Triển Hoành Đồ đang uất nghẹn một hơi ngồi xuống vị trí còn lại. Những đại cổ đông của tập đoàn Triển Dương cũng đã có bảy người ngồi ở đây.

"Năm đó khi lão gia tử mất có để lại di chúc mọi người đều đã đọc qua, cho nên nội dung trong đó tôi sẽ không nhắc lại." Triển Hồng Anh gật đầu với Trình Thích, "Tiểu Trình, cháu trình bày sơ lược tình hình phát triển của tập đoàn vài năm gần đây đi."

"Vâng. Hiện tại tổng giám đốc kiêm chủ tịch đương nhiệm Triển Hoành Đồ tiên sinh có 27% cổ phần trong tập đoàn, phó tổng giám đốc đương nhiệm Triển Dực Phi tiên sinh có 19.3% cổ phần trong tập đoàn, Triển Hồng Anh phu nhân có 7.5%, phó tổng giám đốc phụ trách hành chính đương nhiệm Tả Tư Khải có 4.7%.... Ba năm gần đây hạng mục trọng điểm phát triển của tập đoàn là vận tải đường thủy tại Vinh Thành và bất động sản Hồng Uy dưới danh nghĩa tiểu khu phía tây Hải Lan, tiểu khu Vinh Đô, cùng với khu công nghiệp công nghệ cao Thế Kỉ Tân Thành, còn có bách hóa Hoa Thương cùng bách hóa Hâm Vũ vân vân. Trong đó phụ trách hạng mục vận tải đường thủy tại Vinh Thành trung bình hàng năm doanh nghiệp đều mang về được 52,53 triệu tệ, chỉ riêng tiền lãi trong doanh thu đã đạt được 37%. Khu công nghiệp Thế Kỉ Tân Thành đã được hoàn thành vào tháng sáu năm ngoái, đầu năm nay đã ban đầu đưa vào hoạt động, hơn nữa cũng nhận được sự nhất trí khen ngợi từ chính quyền địa phương và chủ xí nghiệp, lợi nhuận cao tới...."

"Nói cách khác, lợi nhuận hơn 60% trong ba năm qua của tập đoàn Triển Dương đều là nhờ phó tổng giám đốc đi đầu phát triển và sáng tạo hạng mục." Cuối cùng Trình Thích nói.

"Tốt lắm, hiện tại tôi muốn nói hai điều." Triển Hồng Anh nhìn vào tư liệu mà Trình Thích đưa cho mình, "Tôi nhớ rõ hội đồng quản trị có quy định, nếu như lãnh đạo cấp cao có liên quan đến vi phạm nghiêm trọng, trên ba lần ra quyết sách sai lầm, không biết cách lãnh đạo, không để tâm đến các vấn đề, thì hội đồng quản trị có quyền liên danh (*) yêu cầu người đó từ bỏ quyền quản lý, chỉ cần phiếu tán thành trên bảy phiếu là có thể thay người. Chuyện xảy ra ngày hôm nay tất cả mọi người cũng thấy rồi, mặt khác năng lực của nhị vị lãnh đạo ai cao ai thấp trong lòng tất cũng rõ ràng, cho nên tôi lấy danh nghĩa của một thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Triển Dương để đề nghị cắt chức Tổng giám đốc của Triển Hoành Đồ, sau này phó tổng giám đốc Triển Dực Phi sẽ tiếp nhận chức vụ này, ngày mai đến cuộc họp của ban giám đốc, tôi sẽ chính thức đưa ra vấn đề này."

(*) Liên danh: Tập thể gồm hai hay nhiều người cùng chung một danh sách đểlàm việc gì đó (theo từ điển Soha)

"Không đời nào!" Triển Hoành Đồ đột nhiên đập bàn "rầm" một tiếng rồi đứng bật dây, "Ở đây rốt cuộc ai mới là đương gia (*)?"

(*) Đương gia "当家": Dạng như một người cai quản việc nhà, ở đây có thể hiểu chính là chủ nhà, chủ gia đình.

"Dù sao tôi khẳng định cũng chưa từng có một đương gia nào trở thành kẻ bị tình nghi là phạm tội cả." Trước đây trong mắt Triển Hồng Anh khi nhìn Triển Hoành Đồ luôn luôn có chút thất vọng, giờ thì ngay biểu cảm cũng chẳng còn, "Nếu anh không nói Tiểu Đồng đang ở đâu, vậy thì tới cục cảnh sát mà nói đi, hiện tại trong phòng này không thiếu người làm nhân chứng đâu."

"Chẳng lẽ cô để mặc giá cổ phiếu của công ty sẽ chịu ảnh hưởng?" Người cầm quyền phạm tội phải vào cục cảnh sát, đối với Triển gia thì chẳng có lợi ích gì!

"Cho dù có bị ảnh hưởng gì, tôi sẽ biến điều đó thành tạm thời." Giọng của Triển Dực Phi không lớn, nhưng lại rất khó làm người ta có thể nghi ngờ sức mạnh trong lời anh nói.

"Tạm thời sao?" Uông Băng Yến nắm chặt tay lại, nhìn bộ dáng của Triển Dực Phi hận không thể ăn tươi nuốt sống anh, "Mày không sợ có người không về được sao?"

"Nếu em ấy không trở về, vậy thì một nhà các người cũng sẽ bị chôn cùng." Triển Dực Phi nói xong câu đó, nhìn về phía những người đang ngồi, "Các bác cùng các cô các chú, con cảm ơn mọi người hôm nay đã đặc biệt tới đây một chuyến. Những năm qua mọi người nhìn thấy con trưởng thành, con vì Triển gia trả giá ít nhiều, cha con lại đối đãi thế nào, con nghĩ trong lòng mọi người hẳn cũng rõ. Cho dù từ đầu đến cuối con không hiểu mình sai ở đâu, nhưng quan hệ cha con của con và Triển Hoành Đồ hiển nhiên là không có khả năng vãn hồi. Hơn 10 năm trước, chuyện con bị bắt cóc con tin là ai cũng đã nghe nói, nhưng chắc chắn là mọi người không thể biết, việc này chính là người cha trên danh nghĩa của con – Triển Hoành Đồ đã thuê người làm ra. Con nghĩ ông ra lúc ấy hy vọng con không thể trở về, bởi vì ông nội từ sớm đã có ý định giao lại toàn bộ sản nghiệp tổ tiên Triển gia cho con, ông nói Triển gia hổ thẹn với mẹ con, cho nên đối với đứa con của mẹ cũng phải công chính công bình. Kỳ thật nhiều năm như vậy con vẫn luôn cố gắng nỗ lực để Triển Hoành Đồ tiên sinh chấp nhận mình, nhưng thật đáng tiếc, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng."

"Con nói nhiều như vậy cũng không có ý gì khác, chỉ hy vọng mọi người có thể nhìn thấy con đã cố hết sức làm mọi việc, về sau coi như con không có cha, xét cho cùng cũng không phải con không muốn trở thành một đứa con ngoan, mà là có người không muốn cho con cơ hội để làm vậy."

"Cơ hội? Nói thật dễ nghe." Trong mắt Uông Băng Yến đỏ quạch giống như muốn nhỏ máu, "Có người đòi lại công bằng cho mày, vậy ai có thể đòi lại công bằng cho tao đây? Triển Dực Phi, mày có biết là chính bởi vì mày mà tao mới mất con không? Chính bởi vì mẹ mày mà hại tao mất đi đứa con! Nếu năm đó không phải mẹ mày khăng khăng muốn giữ lại mày, làm sao lão gia tử có thể ép tao bỏ đi mất cái thai đã năm tháng tuổi chứ!"

"Uông Băng Yến bà có thể hiểu chuyện chính được không vậy?" Triển Hồng Anh nói: "Năm ấy vì muốn được kế thừa công ty của lão gia tử, chính Triển Hoành Đồ đã chủ động theo đuổi chị dâu tôi, chị dâu tôi là được cưới hỏi đàng hoàng trở thành đại phu nhân của Triển gia, còn bà là cái gì? Cho dù bà có đứa con kia thì nó cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú! Bà và Triển Hoành Đồ có tình cảm với nhau là giỏi lắm sao? Có tình cảm là có thể lợi dụng chị dâu tôi rồi buộc chị ấy phải ly hôn sao?! Triển Hoành Đồ bội bạc, vì sao bà không trách hắn mà ngược lại còn đi trách người khác!"

"Tao mới là con trưởng của Triển gia, tao vẫn còn sống, công ty đáng lẽ phải là của tao! Ông ấy lại lấy điều này ra để uy hiếp tao!"

"Ba uy hiếp anh? Chẳng qua là ông ấy cho anh sự lựa chọn mà thôi. Là do chính anh lựa chọn từ bỏ người mình yêu để phải kế thừa được công ty!" Triển Hồng Anh từ đuôi mắt mà liếc nhìn Triển Hoành Đồ, "Hoặc là giờ mấy người nói ra chỗ của Tiểu Đồng rồi sau đó đóng gói đồ cút khỏi đây, hoặc là mấy người cứ chờ lúc tới cục cảnh sát đi. Đừng nói là Triển Hồng Anh tôi không niệm tình, tôi đã nhịn mấy người rất nhiều năm rồi!"

Trong phòng lập tức trở nên đặc biệt im lặng, đến nỗi khi tiếng chuông điện thoại của Triển Dực Phi vang lên thì tất cả đều quay lại nhìn anh.

Triển Dực Phi vừa thấy là Cao Văn Lượng gọi tới liền vội vàng nhấc máy, "Thế nào rồi?" Dứt lời anh còn "Ừ" vài tiếng, "Tốt lắm, anh sẽ tới ngay đây."

"Cô, dượng, chú dì, đã tìm thấy Tiểu Đồng rồi ạ." Triển Dực Phi áp chế lại tâm tình kích động, "Con giờ phải nhanh chóng tới đón em ấy, hôm nào con nhất định sẽ tới nhận lỗi với mọi người."

"Tìm được người là tốt rồi, nói cái gì mà nhận lỗi chứ! Đúng rồi, con mau đi đi, cứu người quan trọng hơn."

"Con đi trước, nếu có vấn đề gì mọi người có thể hỏi cô của con, cô sẽ đại diện cho mọi ý kiến của con." Nói xong Triển Dực Phi liền chạy ra khỏi nhà chính Triển gia. Bên ngoài có trực thăng đang đợi anh. Cao Văn Lượng gửi tin nhắn cho anh nói đã tìm được rồi, nhưng số người bên đối phương cũng không ít, hơn nữa còn có vũ khí, cho nên vì lo lắng đến an toàn của Lâm Ngọc Đồng mà bọn họ phải bí mật, không thể liều lĩnh hành động.

Nhưng sự thật là.....

"Chậc, làm được huynh đệ như chúng ta không phải ai cũng làm được đâu!" Cao Văn Lượng ngồi xổm ở một góc tối, lắc lắc đầu.

Vì để cho Triển Dực Phi có cơ hội thể hiện, bọn họ cứ thế để người khác bắt cả nhóm lão Vu bại hoại kia mang đi mất, sau đó đem Lâm Ngọc Đồng nhốt vào một phòng khác!

"Khoảng bao lâu thì Dực Phi có thể tới?" Hạng Quân hỏi.

"Khoảng 40 phút, đại ca đã sắp xếp trực thăng rồi." Cao Văn Lượng sờ sờ Đại Khoản, "Con ngoan, ba nói với con này, chờ cái tên cẩu đại gia mang cánh kia tới thì đòi phần thưởng với hắn đã biết chưa?"

[Min: Chữ Dực của trong tên anh Phi là cái cánh đó nha =))]

"Gâu!"

"Giỏi lắm!"

Lần này nếu không phải vì Đại Khoản đánh hơi thấy có mùi kẹo mà xác định được phương hướng, thì bọn họ cũng không thể tìm thấy Lâm Ngọc Đồng nhanh như vậy.

Lúc này Hạng Quân cởi áo khoác ra, choàng lên trên người Cao Văn Lượng, "Thắt lưng còn đau không? Nếu không đau thì đi qua bên kia một chút, lúc tới đây hình như tôi thấy có một con sông nhỏ."

Hôm nay ánh trăng rất sáng, cùng nhau đi tản bộ dường như cũng không phải ý tồi.

Kỳ thật thắt lưng của Cao Văn Lượng vẫn đau, giờ vốn là y nên nghỉ ngơi, hôm nay gây sức ép cả một trận mà không đau được sao? Tuy sau đó khi đối phó với bọn người lão Vu, y và Hạng Quân không ra tay để tránh Lâm Ngọc Đồng chú ý, nhưng y đã lái xe suốt mấy giờ liền, quả thật là không quá thoải mái.

Nhưng việc này cũng không cản trở được quyết tâm muốn được đi tản bộ cùng Hạng Quân của y! Ai bảo đây là lần đầu tiên Hạng Quân chủ động đưa ra lời mới chứ?

Hai người mang theo Đại Khoản đi về phía bờ sông, bên này tự nhiên sẽ có người chú ý đến an toàn của Lâm Ngọc Đồng, cho nên sự an toàn của cậu không phải là vấn đề, thế nhưng cậu đói, tiếp đó là đặc biệt nhàm chán.

Trong phòng chỉ có một mình cậu, ngay cả TV cũng chẳng có, điện thoại di động của cậu cũng không ở đây.

Cũng không biết Triển Dực Phi bên kia thế nào.

Lâm Ngọc Đồng suy nghĩ miên man thiếu chút nữa là ngủ mất, nhưng giữa lúc mơ màng lại giống như mơ hồ nghe thấy tiếng cánh quạt chuyển động. Hình như là trực thăng?

Triển Dực Phi?

Lâm Ngọc Đồng mở bừng mắt, nhoài người về phía cửa sổ, trong lòng khỏi phải nói là có bao nhiêu lo lắng. Đám người tới sau rõ ràng là lợi hại hơn bọn lão Vu rất nhiều, chỉ cần nghe thấy tiếng súng là biết chênh lệch rất nhiều! Nhưng Triển Dực Phi đừng đến để không gặp nguy hiểm!

Không biết qua bao lâu, trực thăng kia hạ cánh. Lâm Ngọc Đồng thấy bên ngoài có mấy người cầm súng, cũng không dám liều lĩnh chạy ra ngoài, nhưng cậu vẫn luôn một mực chú ý đến tình hình của Triển Dực Phi ở bên này. Cậu nhìn thấy có người đi từ trực thăng xuống, rất cao lớn, thoạt nhìn thì chính là Tiểu Dực của cậu, mà người đứng ở ngoài cửa lúc này đang cầm súng nhắm về phía Triển Dực Phi! Vì thế cậu chẳng cần suy nghĩ, đá văng cánh cửa "rầm" một tiếng, hét lên "Cẩn thận!", sau đó cậu lấy tốc độ mà cả đời này chưa bao giờ có được lao ra rồi nhào vào Triển Dực Phi.

Một cơn gió thổi qua, xung quanh không biết là ai đã "phì" một tiếng!

Triển Dực Phi há hốc miệng, nhìn sắc mặt khẩn trương của Lâm Ngọc Đồng một lát, ngữ khí mang theo ý cười nói: "Bảo bối, em thật là nhiệt tình."

Lúc đáp xuống anh biết Lâm Ngọc Đồng đã được an toàn, nhưng nhìn cậu nhào về phía anh như vậy trong lòng vẫn tràn đầy cảm động.

Lâm Ngọc Đồng "vèo" một tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người đều cười nhìn về phía bọn họ, trong tay đều cầm súng, nhưng súng này với súng mà những người Triển Dực Phi dẫn tới đang cầm trong tay giống nhau như đúc!

Vì thế chỉ chốc lát sau, ở mảnh đất trống trải truyền đến một tiếng hét đầy giận dữ, "Hạng Quân, Cao Văn Lượng, hai người là mấy kẻ khốn nạn!"

Hạng Quân và Cao Văn Lượng đang cùng nhau tản bộ thì đột nhiên dừng lại, gần như trăm miệng một lời: "Nếu không trước tiên đừng quay lại?"

Lâm Ngọc Đồng quét mắt một vòng vẫn chưa tìm thấy người, cuối cùng nói: "Quên đi, không tìm nữa, bây giờ em đói đến độ có thể ăn hết một cái đầu voi rồi đấy."

Triển Dực Phi nghe vậy thì đau lòng vô cùng, đưa cậu lên trên trực thăng, gọi điện thoại xác nhận lại Hạng Quân và Cao Văn Lượng sẽ không ngồi trực thăng về thì anh liền mang Lâm Ngọc Đồng về trước.

Trên đường về Lâm Ngọc Đồng lấy lương khô được phi công đóng góp cho, cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn, hỏi Triển Dực Phi, "Trong nhà sao rồi anh? Ba mẹ em không có việc gì chứ?"

"Không có chuyện gì, mọi người đều ổn." Triển Dực Phi suy tư một lát sau hỏi: "Em có muốn dọn đến ở nhà chính của Triển gia không?"

Lâm Ngọc Đồng đang định nói gì đó, nhưng lại bị chút lương khô còn trong miệng làm cho bị nghẹn, Triển Dực Phi vội vàng lấy nước cho cậu rồi vuốt ngực, ai ngờ Lâm Ngọc Đồng lại thiếu chút nữa là phun hết ra, cậu cau mày lui về phía sau, "Đau, anh đừng chạm vào nữa."

Triển Dực Phi vội hỏi: "Đã có chuyện gì?"

Anh vẫn cứ nghĩ Lâm Ngọc Đồng không hề bị thương!

Lâm Ngọc Đồng cũng không có cơ hội nói cho người khác, vả lại cậu cũng hiểu được là không cần phải khiến cho người bên cạnh lo lắng. Chỉ là bây giờ trấn tĩnh lại, vết thương lúc đánh nhau mới bắt đầu bị đau.

Triển Dực Phi trực tiếp cho phi công lái trực thăng đến bệnh viện. Lúc kiểm tra, Lâm Ngọc Đồng cởi áo ra, Triển Dực Phi liền thấy một mảng bầm tím lớn, khiến cho anh đau lòng đến cùng cực có lẽ là hối hận vì sao lúc trước mình không thiêu chết Triển Hoành Đồ!

"Là kẻ nào đã động thủ?"

"Em cũng không biết tên kẻ đó."

"Không sao, dù sao cũng đã bắt hết lại rồi, cuối cùng cũng sẽ tìm ra thôi." Triển Dực Phi nói xong hỏi bác sĩ, "Xin hỏi bình thường có cần phải chú ý gì không vậy ạ?"

"Cũng không cần đâu, thế nhưng để đảm bảo thì tốt nhất nên chụp X-quang xem sao, bởi vì có người vào thời điểm ấy thì không có cảm giác đau đớn quá nhiều, nhưng thực ra xương cốt lại bị thương tích."

"Vậy thì chụp thôi." Triển Dực Phi tự mình đưa Lâm Ngọc Đồng đi làm rất nhiều xét nghiệm, trong lúc đó còn gọi điện cho Triển Hồng Anh thông báo rằng đã đón được Lâm Ngọc Đồng bình an trở về. Còn về phần đám người Triển Hoành Đồ ra sao, anh căn bản là không hỏi đến.

"Anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian này, chắc vết mở không có vấn đề gì đâu nhỉ?" Thừa dịp lúc chờ kết quả, xung quanh lại không có ai, Lâm Ngọc Đồng vén áo Triển Dực Phi lên nhìn một chút, thấy vết mổ vẫn tốt thì có phần yên tâm hơn.

"Anh muốn ăn canh cá hầm cà." Triển Dực Phi đột nhiên nói.

"Ngày mai em làm cho anh."

Khoảng 15 phút sau thì có kết quả chụp phim, Lâm Ngọc Đồng quả nhiên là từ việc lớn hóa việc nhỏ, xương cốt không có vấn đề gì, chỉ cần chăm sóc tốt vết thương bên ngoài là được. Bác sĩ cấp cho một chút bạch dược Vân Nam, Triển Dực Phi cầm lấy rồi đưa Lâm Ngọc Đồng trở về nhà. Bởi vì ngày hôm sau còn phải tham dự cuộc họp ban giám đốc của tập đoàn Triển Dương, nên lúc này bọn họ đang ở thành phố B, cùng nhau trở về căn nhà trọ.

Lâm Ngọc Đồng nhìn thời gian, cân nhắc thời gian ở bên kia của Lâm Ngọc Lan cũng đã là buổi sáng, liền lấy điện thoại gọi cho cô nhóc.

Có thể là Lâm Ngọc Lan bị hoảng sợ, có hơi sốt, giọng nói cũng khàn khàn. Cô bé nói: "Anh hai, em muốn về nhà, không muốn học bên này nữa."

Lâm Ngọc Đồng nghĩ đến tình huống xấu, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể nói: "Nếu em muốn về nhà thì đương nhiên không thành vấn đề, có muốn anh hai đến đón em không?"

Lâm Ngọc Lan trầm mặc trong chốc lát, "Không cần đâu anh, em chỉ nói vậy thôi. Bây giờ thầy giáo dạy vẽ của em rất đẹp trai, em không nỡ về đâu. Hiện tại em đang có điều phiền muộn đây, bởi vì lúc em bị bắt có, cái anh đến cứu em thật đẹp trai quá, làm em phải di tình biệt luyến (*) rồi đây này."

(*) Di tình biệt luyến "移情别恋" : yêu một người nhưng không yêu người đó nữa mà lại đi yêu người khác.

Lâm Ngọc Đồng bóp trán, "Vậy giờ em muốn thế nào?"

Lâm Ngọc Lan cười hehe: "Anh, anh có thể nói cho em biết cái anh đến cứu em đang ở đâu không, đã kết hôn chưa? Có bạn trai hay bạn gái gì chưa?"

Lâm Ngọc Đồng không nói gì chỉ lắc đầu, "Em đó, thật là làm anh sợ muốn chết. Còn về phần ai cứu em anh cũng không rõ, chờ anh hỏi lại đã rồi nói với em sau. Bây giờ thì anh buồn ngủ rồi, anh Dực Phi của em gọi anh rồi."

Lâm Ngọc Lan bỏ lại một câu "Đúng là khác giới mà." sau đó cúp máy.

Lâm Ngọc Đồng lấy máy sấy sấy tóc cho Triển Dực Phi, thuận miệng hỏi: "Anh thật sự muốn dọn tới nhà chính ở sao?"

"Ừm, ông nội giao lại sản nghiệp tổ tiên cho anh, trong đó có cả căn nhà chính ấy. Chẳng qua trước anh chỉ là trứng chọi đá, lại nói lúc đó không thể vô duyên vô cớ đuổi trưởng bối ra ngoài, nên mới để cho Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến được thuận lợi nhiều năm như vậy. Hiện tại bọn họ có không muốn thì vẫn phải dọn ra ngoài, dù bọn họ không đi, chưa nói đến anh có làm gì hay không, cô và các thân tộc khác cũng sẽ không đồng ý, dù sao lần này Triển Hoành Đồ đã cũng đi quá giới hạn. Có điều anh tiếc nuối nhất chính là tuy rằng có thể tước đi chức tổng giám đốc của ông ta, nhưng cổ phiếu của tập đoàn vẫn nằm trong tay ông ta, mà những thứ ấy lại không thể ép ông ta giao chúng ra ngay được."

"Chuyện này giờ cũng chưa có biện pháp, nhưng dù sao những điều tốt đẹp giờ mới bắt đầu, về sau nếu chỉ được dựa vào việc chia cổ tức có lẽ cũng sẽ an phận hơn một chút, mà nếu lại tiếp tục gây ra chuyện gì, chúng ta cũng có cái để phản kích lại. Chỉ là về sau càng phải cẩn thận hơn mới được, đặc biệt là tên Diệp Hàn Anh, anh nhất định phải đề phòng hắn, hắn luôn mang lại cho người khác một cảm giác đặc biệt âm hiểm."

"Em yên tâm, qua ngày mai có lẽ bọn chúng cũng chẳng rảnh mà quản chúng ta."

"Tại sao?"

"Bí mật. Em có thể mang đồ ra để trao đổi đó." Triển Dực Phi vừa dứt lời thì thấy Lâm Ngọc Đồng trừng mình, anh tiếp: "Đúng rồi, ngày mai em có muốn đến công ty với anh không?"

"Em đến làm gì?"

"Làm lãnh đạo của lãnh đạo, như thế em phải đi thị sát một chút mới hợp tình hợp lý chứ."

"Nói cũng đúng." Cậu như thế này "Hoản hảo không tỳ vết" gì mà xuất hiện, có phải sẽ làm cho bọn người Triển Hoành Đồ tức chết hay không nhỉ?

Triển Dực Phi không dám nói là bản thân mình thực sự đã bị dọa. Suốt bao nhiêu năm qua cũng không biết sợ là gì, nhưng lần này không thể tìm thấy Lâm Ngọc Đồng, đã làm cho anh trải nghiệm vô cùng sâu cái cảm giác sợ hãi. Về sau có lẽ nếu thật sự muốn đi đâu cũng phải đưa người theo mình mới yên tâm được, bằng không nếu không còn Lâm Ngọc Đồng, ai sẽ soi sáng cho anh đây?

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc Đồng chịu đựng cơn đau từ vết thương, sáng sớm đã đi mua cá cùng cà tím, để làm cho Triển Dực Phi món canh cá hầm cà. Hai vợ chồng hiếm khi có thể hưởng thụ bữa sáng ấm áp chỉ có hai người, sau đó mới cùng nhau đi đến tập đoàn Triển Dương.

Hết chương 46.

Canh cá hầm cà

Canh ca hâm ca
Bình Luận (0)
Comment