Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Thiệp cưới là Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi cùng nhau viết, nhưng lại không giống với những người bình thường khác, Lâm Ngọc Đồng dùng chiếc bút mà Triển Dực Phi tặng mình trước đây để viết tên của người được mời, sau đó Triển Dực Phi sẽ lấy bút để tô đè lên một chút.

Đều nói chữ như người, nếu nói chữ của Lâm Ngọc Đồng là tiêu sái tự tin, vậy thì chữ của Triển Dực Phi chính là ổn trọng nội liễm mà lại ẩn dấu sự sắc bén. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, khi bắt đầu cậu viết rất tùy ý, kết quả sau khi Triển Dực Phi tô đè lên, nó liền mang một tia cảm giác cuồng ngạo bất kham,vừa giống như chữ của cậu, mà lại không phải chữ cậu.

Là Triển Dực Phi nói muốn viết như vậy. Kỳ thật lúc đầu anh muốn nắm tay Lâm Ngọc Đồng cùng nhau viết, nhưng viết thế rồi lại cảm thấy không hài lòng, thành ra liền dùng phương pháp hiện tại.

Lâm Ngọc Đồng viết viết, nhịn không được hỏi Triển Dực Phi, "Dực Phi, lúc đấy anh nghĩ thế nào mà lại tặng em bút vậy? Có hàm ý đặc biệt nào không?"

Lúc ấy hẳn là Triển Dực Phi không biết cậu viết tiểu thuyết mới phải, càng không thể biết được cậu là người có thói quen viết tay, vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện tặng bút nhỉ?

Triển Dực Phi viết chữ cuối cùng trong tên của khách mời, quay đầu lại, "Em đoán xem."

Lâm Ngọc Đồng thực sự là đoán không ra. Quan trọng là người tặng lão sư bút máy cũng không còn nhiều mà? Tặng người lớn, tặng người yêu, đây khẳng định là không thể cùng một ý nghĩa mà đúng không?

Triển Dực Phi nhẹ nhàng rút cây bút trong tay Lâm Ngọc Đồng ra, sau đó nắm lấy tay cậu, "Anh hẳn là chưa từng nói qua với em, thực ra em không phải người đầu tiên dùng cây bút này."

"Sao có thế? Nhưng anh đã khắc tên trên thân bút mà."

"Đúng vậy, khắc tên em trên đấy, sau đó mỗi ngày đều nắm trong lòng bàn tay." Triển Dực Phi nghĩ đến những ngày thầm mến trước đây, cảm thấy được hình như đã từ lâu rồi, kỳ thật cũng không lâu đến thế, nhưng hiện tại nhớ lại, vậy mà lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời rồi.

"Anh muốn chặt chẽ nắm giữ lấy em sao?" Lâm Ngọc Đồng không quá xác định hỏi.

"Đúng vậy." Triển Dực Phi đáp, "Anh vẫn nhớ có lần khi đi mua quà sinh nhật cho cô, đi ngang qua gian hàng chuyên bán bút. Nhân viên bán hàng nói, tặng bút máy cho trưởng bối là bày tỏ một loại tình cảm như nhụ mộ (*) hoặc là sự tôn kính, tặng cho người ngang hàng, là bày tỏ rằng đem đối phương trân quý (**) ở trong lòng mình. Câu đầu anh không quá để ý, nhưng câu sau không biết sao lại nghe lọt, còn tận lực muốn mua một cái. Nhưng cuối cùng anh cảm thấy có mua cũng không thể tặng đi được, hơn nữa cây bút này ở đâu cũng có thể thấy, quả thật là chẳng có gì đặc biệt. Vậy nên anh liền đặc biệt tìm người làm một cái." Về sau, ngày họ đăng ký kết hôn, anh liền tặng cây bút này đi, cái sự vui sướng ấy, chỉ có một mình anh mới thể lĩnh hội được thôi.

(*) Nhụ mộ "孺慕": Quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ.

(**) Trân quý "珍藏": Cất giấu vật báu quý giá.

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cảm thấy trong lòng là một trận đau xót. Cậu nhìn Triển Dực Phi, nhìn một hồi lâu cũng không biết nói gì. Nếu cậu không sống lại, nếu cậu không nhất thời xúc động mà đáp ứng lời đề nghị của Triển Dực Phi, vậy hiện tại bọn họ sẽ ra sao?

Tưởng tượng là có thể họ sẽ bỏ qua nhau giống như một đời trước, Lâm Ngọc Đồng hận không thể tự tát bản thân một cái.

Lúc này Triển Dực Phi yên lặng đặt lại bút máy vào trong tay Lâm Ngọc Đồng, "Em làm sao vậy?"

Biểu tình của Lâm Ngọc Đồng giống như là muốn khóc, khiến cho Triển Dực Phi hiếm khi có chút luống cuống sợ hãi.

"Không có gì, chỉ là em cảm thấy...." Lâm Ngọc Đồng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, bình ổn lại chút cảm xúc. Đột nhiên cậu đứng dậy, ôm lấy Triển Dực Phi rồi vùi đầu vào ngực anh, "Dực Phi, bắt anh phải chờ lâu như vậy, em thực sự xin lỗi."

"Em nói điều gì ngốc vậy? Đã sớm hơn rất nhiều so với dự kiến của anh rồi." Triển Dực Phi cách một lớp quần áo mềm mại mà khẽ cắn lên người Lâm Ngọc Đồng, "Vẫn viết tiếp chứ?"

"Viết, hôm nay viết xong thì ngày mai có thể gửi đi, nhiều người như vậy, ngẫm lại em còn thấy da đầu mình tê rần." Thân thích của Lâm gia bọn họ, còn có thân thích Triển gia, cùng với bạn bè hai bên, các công ty đối tác... Họ đã phải viết hết sạch sáu trăm thiệp như thế.

May mà diện tích nhà chính của Triển gia đủ lớn, bằng không nhiều người như vậy căn bản là không thể sắp xếp nổi.

Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng căn cứ theo danh sách đã lên trước đó mà viết, viết xong thì đưa Triển Dực Phi, Triển Dực Phi lại tô một chút. Sau khi hai người bận rộn một trận, sắc trời cũng đã tối. Bọn họ đang muốn quay về phòng nghỉ ngơi, lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa của Cao Văn Lượng, "Lâm Tử, có trong đó không?"

"Đây, làm sao vậy?" Lâm Ngọc Đồng cất gọn bút, đi ra mở cửa, "Có việc gì à?"

"Tới mượn cậu ít đồ." Cao Văn Lượng đáp, "Tôi nhớ là các cậu có một hộp dầu bôi trơn, còn thừa lọ nào không? Tài trợ tôi một lọ, tôi không biết phải mua ở đâu, tìm không ra."

Lâm Ngọc Đồng: "........."

"Đi theo tôi."

Dầu bôi trơn đều để trong phòng ngủ, Lâm Ngọc Đồng đi lấy một lọ mới cho Cao Văn Lượng, y cầm rồi liền chạy mất, quả thực chính là nam nhân xé gió trong truyền thuyết.

Triển Dực Phi đi ra, cùng Lâm Ngọc Đồng nhìn thân ảnh Cao Văn Lượng biến mất, cạn lời mà lắc đầu: "Quả nhiên là đã thành thạo rồi thì có thể vứt cả mặt mũi sang một bên."

Lâm Ngọc Đồng gãi gãi cằm, "Giống như là quả thật đã đạt tới trình độ hòa vào với đối phương rồi thì gần gũi đến không biết xấu hổ luôn."

Triển Dực Phi: "..........."

Chỉ lát sau, Đại Khoản bị Hạng Quân đuổi ra khỏi phòng ngủ. Nó ủy khuất nằm ở cửa mà rầm rì, Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy liền gọi nó lại, cho nó chút đồ ăn để an ủi tâm hồn bị tổn thương, sau đó lại cùng Triển Dực Phi mang nó đi tắm rửa một chút.

Đại Khoản cuối cùng cũng không còn đau lòng nữa, ngoan ngoãn chạy đến cái ổ của mình mà nằm xuống, ánh mắt luôn nhìn về hai người Lâm Ngọc Đồng.

Giờ là tuần đầu tháng 5, cách hôn lễ của họ còn nửa tháng nữa.

Về chuyện thiệp mời, những khách mời có mặt ở trong thành phố thì sẽ được một người chuyên phụ trách đến đưa thiệp, còn nếu không ở tại thành phố, giống như Nghiêm Thụ hay Bạch Y Hà thì sẽ gửi bằng chuyển phát nhanh, chậm nhất là tới ngày thứ ba sẽ nhận được. Đến lúc này, tin tức về hôn lễ của người cầm quyền mới tại Triển gia sắp diễn ra về cơ bản là đã lan truyền khắp thành phố B, gần như không ai là không biết người nối nghiệp duy nhất của Triển gia sắp kết hôn với một người đàn ông.

Có người lúc đầu còn tưởng Lâm Ngọc Đồng là tiểu thư khuê các nhà nào, kết quả vừa nghe là con cả của Lâm Chi Tùng, đều có chút mơ hồ, không khỏi nghĩ đến, Lâm Chi Tùng là ai? Tại sao lại chưa từng nghe qua về người này? Hơn nữa, đứa con trai duy nhất kết hôn với một người đàn ông khác, chuyện này Triển Hoành Đồ có thể đồng ý sao?

Đúng vậy, mặc dù có không ít người nói, Triển Hoành Đồ đã bị người trong Triển gia liên kết lại với nhau mà đá lão xuống đài, nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm thấy, là một người cha, Triển Hoành Đồ vẫn sẽ phải tham dự lễ cưới, dù sao đó vẫn là đứa con trai duy nhất của mình mà không phải sao? Không tham dự thì chẳng khác nào có chuyện không thể nói?

Về vấn đề này, các trưởng bối của Triển gia cũng tỏ thái độ, tuy rằng đều biết Triển Hoành Đồ đã hành động quá phận, nhưng nếu lão không tham dự hôn lễ của Triển Dực Phi, thì không biết người ngoài sẽ nói thế nào, cho nên khi thiệp mời đã được phát tới ngày thứ ba, có người gọi tới cho Triển Dực Phi, là Triển Hân Hoa.

"Dực Phi à, thực ra cô cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi con một chút, ngày cưới con đừng mời ba con và hai mẹ con Uông Băng Yến. Việc này cô và cô Hân Khiết cũng có cân nhắc, đều cảm thấy điều đó khá ổn, nhưng nếu không mời, chỉ sợ có khách hỏi đến thì khó mà trả lời."

"Nếu bọn họ muốn tới, con không mời bọn họ vẫn tới, nếu bọn họ không tính đến đây, thì con có mời cũng vô dụng." Triển Dực Phi dùng giọng điệu sao cũng được để đáp lại, rồi nhàn nhạt cười, "Nếu cô Hoa không bận thì cùng cô Hân tới đây trước đi ạ, nếu con có gì không hiểu thì còn có thể hỏi các cô." Hiển nhiên không muốn nhắc đến Triển Hoành Đồ và mẹ con Uông Băng Yến.

"Được, để cô và cô Hân của con bàn bạc. Lúc trước cô út của con gọi điện, nói là cô ấy vẫn còn bận việc quân doanh tạm thời chưa thể ra được, bảo cô và cô Hân con tới sớm một chút xem hai đứa còn chưa chuẩn bị gì không để còn giúp đỡ."

"Vâng, vậy khi nào cô đến thì gọi điện thoại cho con, con sẽ cho người tới đón." Triển Dực Phi nói xong thì thấy Lâm Ngọc Đồng ở phía sau đang thất thần, không biết là suy nghĩ gì, anh liền nói với cô hai câu rồi cúp máy.

"Em sao vậy?"

"Cũng... không có gì." Lâm Ngọc Đồng hơi do dự chút, rồi nói: "Chỉ là em có một cảm giác kỳ quái. Anh nói xem chú Hai có thể sẽ đến hay không?"

Từ sau lần gặp thoáng qua tại chùa Du Lăng cậu không còn gặp Triển Hoành Vĩ nữa, nhưng khi đi tảo mộ trong tiết Thanh Minh, nghe được ý của Triển Dực Phi, vậy bó hoa được đặt đó từ trước khi họ tới chắc chắn là của Triển Hoành Vĩ. Cũng không biết sau khi đến thăm mộ rồi ông ấy có quay về hay không, nếu chưa quay về, hẳn là có thể biết được tin bọn họ chuẩn bị kết hôn.

"Chắc là không đâu, dù sao lâu như vậy ông ta cũng chưa từng trở về." Triển Dực Phi nói, "Hơn nữa cho dù có tới, cũng chẳng thay đổi được gì cả."

Đối với người chú Hai này, tình cảm của anh vẫn có chút phức tạp, anh đã từng coi trọng ông ta hơn cả người cha ruột, thậm chí anh còn từng nghĩ rằng người này có thể tháo gỡ khốn cảnh cho mình, nhưng hiển nhiên, người có thể giúp anh thoát khỏi khốn cảnh ấy, cũng chỉ có bản thân anh.

Lâm Ngọc Đồng cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại muốn nhắc đến chuyện này, nhưng mấy ngày nay cậu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Mỗi lần nhắc đến những người khác trong Triển gia thì trong đầu cậu luôn nhớ về lần đầu tiên mình gặp Triển Hoành Vĩ, cũng không biết có phải vì ngoại hình của người này rất giống Triển Dực Phi hay không nữa.

Buổi tối, Lâm Ngọc Đồng viết xong bản thảo, nghĩ một lúc liền đi tìm Đậu địa chủ. Chỗ Đậu địa chủ ở cách chùa Du Lăng không xa, cậu muốn nhờ Đậu địa chủ tới chùa Du Lăng xem sư phụ Trừng Quan đã trở về đó hay chưa.

Đậu địa chủ rất sảng khoái mà đáp ứng, hơn nữa ngày hôm sau liền tới luôn. Kết quả là sư phụ Trừng Quan không trở về chùa. Ông ta đã rời khỏi chùa khoảng một tháng, suốt thời gian đó cũng không hề quay lại lần nào.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy rất bất ngờ mà thực ra cũng không hề bất ngờ chút nào với kết quả này, chỉ là cậu không hiểu, nếu Triển Hoành Vĩ không quay về chùa Du Lăng, cũng không tới Triển gia, vậy ông ta đi đâu?

Đậu địa chủ cũng là người tính toán xa, cậu ta tới đó không gặp được người, liền trực tiếp tới gặp phương trượng xin cách thức liên lạc, rồi lại đứa cách thức liên lạc ấy cho Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng lưu số điện thoại lại, nhưng cũng không vội vàng gọi tới.

"Dực Phi cũng không muốn nhắc đến, thì việc gì cậu phải bận tâm như vậy? Đến thì đến, không đến thì thôi, chẳng phải chuyện to tát gì." Cao Văn Lượng như một ông lớn mà nằm ngang trên ghế sofa, "Cứ như tôi nói ấy không có việc gì thì cậu viết truyện đi, tạo phúc quảng đại cho quần chúng."

"Vốn tôi cũng không muốn quản. Nhưng Dực Phi không biết rõ chuyện năm đó, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy trong lòng anh ấy đã hình thành những ảnh hưởng không tốt." Thực ra Triển Dực Phi rất ít khi tức giận, nhưng lần đó nhắc tới chú Hai, sắc mặt của anh trong rất khó nhìn. Cậu không hi vọng trong lòng Triển Dực Phi chôn hận ý, thứ đó giống như một loại gông xiềng ghim chặt tinh thần chính mình.

"Dù sao chỉ cần có thể, tôi vẫn muốn tìm hiểu chuyện ấy, năm đó vì sao chú Hai lại vô thanh vô tức rời đi." Khi Lâm Ngọc Đồng nói lời này, vừa vặn Vương bá cũng đi ngang qua đó. Vốn trên gương mặt Vương bá còn đang vương ý cười, nghe vậy lại không biết làm sao, nặng nề thở dài.

Lâm Ngọc Đồng vẫn luôn nhớ đến vẻ mặt của Triển Dực Phi khi cùng anh nhắc về Triển Hoành Vĩ, không hoàn toàn là oán hận, nhưng quả thật mang theo một tia cảm xúc bất mãn đầy vặn vẹo.

Cái người Triển Dực Phi này, từ ngày đó bắt đầu xuất hiện trước mặt cậu cũng rất ít khi tức giận, dù cho có tức giận thì nhiều lắm cũng chỉ là bày ra cái bản mặt lạnh lùng mà thôi, hơn nữa ngay cả những lúc như thế cũng rất hiếm thấy. Nhưng mỗi lần nhắc tới Triển Hoành Vĩ, Triển Dực Phi như một con nhím muộn tao, bất động thanh sắc mà hướng gai nhọn vào bạn.

Lâm Ngọc Đồng cũng hiểu được sự so sánh của mình có chút buồn cười, nhưng cậu lại không nghĩ ra được một hình dung nào chuẩn xác hơn thế.

Con người rất kỳ quái, mặc kệ là âm thầm thích một người hay là quang minh chính đại thích, ở cái giai đoạn thích ấy, luôn hi vọng bản thân mình trở thành người đặc biệt trong lòng đối phương, đồng thời, bọn họ cũng muốn để đối phương trở thành tốt nhất, thậm chí là làm những việc người khác không làm được để chứng minh mình đặc biệt nhất.

Lâm Ngọc Đồng không có cái suy nghĩ cuối cùng kia, nhưng hai cái trước đó thì đều có. Triển Dực Phi từng nói cậu là một vầng sáng đã xua tan những mây mù trong lòng anh, như vậy đương nhiên cậu phải dốc sức để làm hết khả năng của mình. Cậu muốn Triển Dực Phi luôn là một người tốt nhất, không có góc tối u ám gì trong lòng cả, loại cảm giác này lại càng sâu thêm mỗi khi cậu nhìn vào ảnh chụp thời bé của Triển Dực Phi.

Trước đó Vương bá đưa cho cậu mấy tấm ảnh, tất cả chỗ ấy đều được Lâm Ngọc Đồng gửi sang cho em gái Lâm Ngọc Lan để phục hồi, nhưng cô bé cũng bận chuyện bài vở, hơn nữa sau đó còn bị bắt cóc, cho nên kéo dài đến mãi gần đây mới phục hồi xong số ảnh mà Lâm Ngọc Đồng gửi tới. Lâm Ngọc Đồng in ra một số cái mà mình thích, trong đó bức ảnh duy nhất chụp lại Triển Dực Phi khi còn bé mũm mĩm được cậu lén lút bỏ ra cất vào ví, thường thường lôi nó ra ngắm nghía.

"Tiểu Lâm à, con nhìn cái gì mà chăm chú vậy?" Triển Hân Hoa tới phòng bếp tìm Lâm Ngọc Đồng. Bởi vì trước đó Lâm Ngọc Đồng đã đáp ứng với cô và Triển Hân Khiết rằng nếu có cơ hội sẽ để cho hai người nếm chút kĩ năng nấu nướng của mình, cho nên lúc này cậu đang nấu canh. Xem chừng bây giờ hẳn là cần ninh một số nguyên liệu, cho nên phải vặn nhỏ lửa lại.

"Cô Hoa tới thật đúng lúc, cô xem ảnh này xem ạ, thật là thích."

"Ô? Đây không phải anh hồi bé của Dực Phi sao?" Triển Hân Hoa trước mắt sáng rỡ, "Con nói xem có phải là khác với giờ quá đúng không."

"Vâng, không còn có má bánh bao nữa ạ." Lâm Ngọc Đồng hận không thể xuyên về 20 năm trước để xoa nắn. Tuy rằng hiện tại ngày nào cậu cũng nhào nặn cái khuôn mặt ấy, nhưng cảm giác kia thì khẳng định là không thể giống được, nhìn cái khuôn mặt ú ú thịt kia xem, xúc cảm nhất định là vô cùng tốt.

"Dực Phi khi còn bé nhìn rất xinh xắn, kỳ thật để thực sự mà nói, mẹ thằng bé cũng không tính là mỹ nhân, nhưng Dực Phi lại là sự hội tụ, nó chọn hết tất cả các nét đẹp của cả bố và mẹ, trước đây trong nhà có buổi tụ họp thì mọi người đều tranh lấy ôm nó. Nhưng nó rất lạ lùng, chỉ thích chú Hai mà thôi." Triển Hân Hoa lại ngắm nhìn bức ảnh một hồi, rồi trả lại cho Lâm Ngọc Đồng, "Dực Phi có một người chú ruột, việc này hẳn là con đã nghe qua rồi?"

"Vâng." Trong lòng Lâm Ngọc Đồng nghĩ cậu không chỉ được nghe qua thôi đâu mà còn gặp qua rồi. Cậu cất bức ảnh vào trong ví, "Vậy chú Hai lần này sẽ đến phải không ạ?"

"Ai mà biết được. Chú Hai con đã bỏ đi khỏi nhà rất nhiều năm rồi, một chút tin tức cũng không có, giống như là bốc hơi khỏi thế giới loài người rồi vậy." Triển Hân Hoa dứt lời thì dường như rơi vào một đoạn hồi ức, nhất thời không nói chuyện.

Lâm Ngọc Đồng cũng không nói gì nữa, cậu nhìn nước cũng gần sôi, liền cắt đậu phụ thành hạt lựu rồi bỏ vào, nhẹ nhàng khuấy đều, không lâu sau đậu phụ chín rồi, cậu múc canh ra một cái bát lớn, sau đó nói với Triển Hân Hoa, "Cô Hoa, cô với cô Hân vào phòng ăn chờ con một chút, con xong ngay đây ạ."

Bởi vì đông người, số đồ ăn phải làm cũng khá nhiều, cho nên Lâm Ngọc Đồng chỉ làm một món thêm một canh, món ăn ngoại trừ nồi canh cá Ngát đậu phụ (1) cậu vừa làm, còn có món miến xào thịt Triển Dực Phi thích ăn nhất, những món khác đều được đầu bếp chuyên nghiệp tới chuẩn bị, không cần Lâm Ngọc Đồng phải động tay.

Triển Hân Hoa mang theo kỳ vọng to lớn đi gọi Triển Hân Khiết, vừa ngồi xuống là liền múc canh mà Lâm Ngọc Đồng làm. Lúc đầu chỉ là mang theo một tia tò mò, nhưng mà sau khi uống một ngụm thì ngay tức khắc biểu tình không còn giống lúc trước nữa, khen Lâm Ngọc Đồng không dứt miệng.

"Được đó Tiểu Lâm ạ, với tay nghề này của con, xem ra Dực Phi sắp béo đến nơi rồi." Triển Hân Hoa ưu nhã mà khen tặng hai câu, cảm thấy Lâm Ngọc Đồng có tay nghề như vậy thật đặc biệt hiếm thấy.

"Con lúc rãnh rỗi thường nấu các món ăn cho Dực Phi, anh ấy cũng rất thích chúng. Cô thích cũng có thể thường tới đây ăn ạ. Món phức tạp quá thì con không biết làm, nhưng chỉ chút đồ ăn thường ngày thì con có thể làm tốt."

"Bọn cô không dám, nếu bọn cô ngày nào cũng tới, vậy thì Dực Phi sẽ cảm thấy đau lòng lắm đấy." Triển Hân Khiết cười nói rồi bỏ bát canh xuống, liếc mắt nhìn Triển Hân Hoa một cái, rồi lại lập tức chuyển về phía Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Lâm này, việc này vốn dĩ không cần cô phải hỏi đến, nhưng con và Dực Phi đã đăng ký kết hôn trong khoảng thời gian không ngắn, sắp tới còn chuẩn bị đám cưới. Ông Hai và ông Ba đều muốn cô tới hỏi con một chút, hai đứa tính khi nào thì mới có con?"

Lâm Ngọc Đồng sửng sốt, không nghĩ tới các cô lại đột ngột hỏi về vấn đề này. Thế nhưng cũng không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, liền tòng thiện như lưu (*) mà trả lời, "Chờ khi nào chính bản thân Dực Phi muốn đi ạ. Anh ấy không sốt ruột, con cũng không có biện pháp."

(*) Tòng thiện như lưu "从善如流": Lắng nghe ý kiến đúng và tiếp thu lời khuyên thiện ý là việc nhanh và tự nhiên như dòng nước chảy. (Theo Minghui)

Triển Hân Hoa nói: "Hai đứa còn trẻ, có suy nghĩ chỉ muốn thế giới hai người cũng có thể hiểu được, hơn nữa theo lý thuyết thì việc này ngược lại cũng không cần sốt ruột. Chẳng qua là những người có tuổi thì đều mong ngóng có cháu, cho nên có cơ hội thì con nên nhắc nhở Dực Phi, dù sao thì cũng nên để việc ấy ở trong lòng."

Triển Hân Khiết cười nói: "Đúng vậy, nếu lúc nào hai đứa không thể mang theo đứa nhỏ, đến lúc đó bọn cô có thể tìm mấy dì có kinh nghiệm trong gia tộc để lại đây giúp đỡ, tóm lại là sẽ không để ảnh hưởng tới hai đứa."

"Vâng, con sẽ nói chuyện này với Dực Phi, hai cô cứ yên tâm." Lâm Ngọc Đồng nhớ tới bộ dáng của tiểu Triển Dực Phi ở bức ảnh trong ví mình, kỳ thực cậu cũng rất tò mò muốn biết con của anh thì lớn lên sẽ trông như thế nào, hơn nữa có đứa nhỏ, phỏng chừng trong nhà cũng sẽ thú vị hơn? Cậu biết, đừng nói là Triển gia bên này, thực ra ba mẹ cậu cũng rất mong ngóng cậu và Triển Dực Phi có con.

Vốn dĩ Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết còn lo rằng Lâm Ngọc Đồng sẽ không sẵn lòng có con sớm như vậy, dù sao cậu cũng còn trẻ, không nghĩ rằng cậu lại dễ nói chuyện như vậy, ấn tượng về cậu ở trong lòng không khỏi lại tăng lên vài bậc.

Buổi tối Lâm Ngọc Đồng thuận miệng nói việc này với Triển Dực Phi, anh lập tức vui vẻ: "Như vậy là cho anh dưỡng đứa nhỏ sao?" (Là chỉ việc ấy ấy ý)

Lâm Ngọc Đồng tiện tay ném cuốn sách đang để ở trên bàn về phía Triển Dực Phi, "Ít tự mãn, anh mau đi tắm đi!"

Triển Dực Phi nhẹ nhàng bắt lấy cuốn sách, rồi đặt nó lại chỗ cũ, "Cùng nhau?"

Lâm Ngọc Đồng vẫn còn đồ chưa dọn xong, lập tức cự tuyệt, hơn nữa cũng đưa quần áo cho Triển Dực Phi đi tắm.

Triển Dực Phi vươn tay nhéo lên lưng Lâm Ngọc Đồng một cái, sau đó thừa dịp Lâm Ngọc Đồng còn chưa kịp đánh thì đã nhanh chóng chui vào phòng tắm.

Lâm Ngọc Đồng nhớ tới buổi tối Triển Dực Phi có tiệc xã giao, liền đi lấy sữa cho anh. Rõ ràng có thể gọi người mang lên, nhưng những việc có thể tự làm thì cậu muốn mình làm hơn.

Lúc ở trên giường rồi Triển Dực Phi không quên nói với cậu, "Tại sao lúc làm tình em lại ít khi tự mình động vậy hả?"

Da mặt Lâm Ngọc Đồng đặc biệt dày mà đáp lại một câu, "Em lười."

Lời của cậu nói là thật. Có rất nhiều thời điểm cậu lười nhúc nhích, di chuyển ngón tay với đầu óc thì còn được, chứ phải di chuyển toàn thân thì cậu rất lười. Ngay cả khi còn ở trong căn hộ thuê bên kia, mỗi ngày cậu dậy sớm nấu cơm hoặc dọn dẹp nhà cửa, xét cho cùng cũng là vì cân nhắc đến vấn đề sức khỏe cùng với bệnh ám ảnh cưỡng chế mà ra, thực tế là muốn bảo cậu làm cái gì thì cũng chẳng hề dễ như trong tưởng tượng.

Lúc này Triển Dực Phi nói: "Tuy rằng thực sự có thể tìm một người tới để trông và chăm sóc con, nhưng anh vẫn hy vọng con có thể ở bên cạnh chúng ta nhiều hơn, cho nên vẫn là để sau này đi, ít nhất trong chúng ta phải có người rút ra được nhiều thời gian hơn để bên con."

Lâm Ngọc Đồng rất nhanh đã nghe ra được ý trong câu nói của Triển Dực Phi. Anh là không muốn đứa nhỏ phải chịu cảnh giống như mình từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương.

Khang Giai Lệ sau khi sinh Triển Dực Phi xong thì sức khỏe vẫn luôn không được tốt. Theo như Vương bá nói, trước kia cho dù Triển Dực Phi đang ở dưới mí mắt Khang Gia Lệ, nhưng cũng không hề giống những cặp mẹ con của gia đình bình thường khác.

Khi đó Triển Dực Phi còn nhỏ, anh chỉ nhớ rõ mẹ mình thường xuyên phải uống thuốc, lúc ban ngày có thể chơi với anh, nhưng ban đêm anh chỉ có thể ở cùng với dì bảo mẫu. Khi ấy, điều mà anh khát vọng nhất chính là được ngủ cùng một phòng với mẹ.

Lâm Ngọc Đồng không nhịn được nói một câu, "Cho nên trước đây anh mới dính người vậy à?"

Triển Dực Phi đang nằm gối đầu trên đùi Lâm Ngọc Đồng vừa đọc sách vừa hợp tình hợp lý mà trả lời: "Hiện tại anh vẫn dính người."

Lâm Ngọc Đồng hết cách với anh, chỉ có thể tùy anh gối đầu lên đùi mình mà đọc hết chương cuối cùng của cuốn sách.

Đây là đêm cuối cùng họ ngủ với nhau trước ngày cưới, bởi vì mai Lâm Ngọc Đồng sẽ phải trở về Lâm gia. Thực ra cậu cảm thấy làm việc này giống như là cởi quần xì hơi (*), vẽ vời thêm chuyện, từ sau khi cậu và Triển Dực Phi đăng kí kết hôn đã ở cùng nhau suốt một thời gian dài rồi. Nhưng các trưởng bối lại không nghĩ vậy, bọn họ vô cùng kiên trì cho rằng đêm trước ngày cưới tân nhân (**) nhất định không thể gặp mặt, gặp mặt chính là điềm xấu!

(*) 脱了裤子放屁: Ý chỉ làm điều thừa thãi, không cần thiết.

(**) Tân nhân "新人": Ý chỉ cô dâu, chú rể.

Lâm Ngọc Đồng cũng không còn cách nào đành phải thu dọn quần áo mặc vào ngày cưới rồi trở về Lâm gia, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần tổ chức đám cưới, ai lại muốn khiến nó thành điềm xấu chứ?

Cao Văn Lượng trực tiếp đi theo, hơn nữa còn thương lượng cùng với Lâm Ngọc Đồng không được tung cây hoa xương rồng, mà phải tung hoa.

Lâm Ngọc Đồng cũng lười đáp lời y, sau khi tắm rửa xong cậu liền đi ngủ sớm hơn bình thường, mà trước khi đi ngủ cậu còn gọi điện cho Triển Dực Phi: "Chú rể tiên sinh, sáng mai gặp, tối nay anh nhớ phải đi ngủ sớm đó."

Triển Dực Phi mong trăng ngóng sao, cuối cùng cũng mong ngóng được tới ngày cưới, kỳ thực là có chút không ngủ được, chỉ là Lâm Ngọc Đồng nói như vậy, anh vẫn phải đồng ý, nhưng anh lại nói với cậu rằng ngày mai anh nhất định sẽ dậy thật sớm để tới đón cậu.

Lâm Ngọc Đồng cười hỏi: "Đã sống chung với nhau một thời gian dài như vậy rồi, anh vẫn còn cảm giác mong chờ sao?"

Triển Dực Phi rất nghiêm túc đáp: "Sao lại không có được? Lần này muốn làm để tất cả mọi người cùng biết, Lâm Ngọc Đồng em về sau chính là người của Triển Dực Phi anh đây."

Đâu phải chỉ là cảm giác mong chờ? Anh thật sự nghi ngờ chẳng biết mình có vì vui sướng quá mà sẽ mất ngủ cả đêm hay không nữa.

Đối với những chuyện có Lâm Ngọc Đồng, Triển Dực Phi thường xuyên mất hết lý trí, nhưng anh vẫn vui lòng như vậy.

Quan trọng là đêm nay không chỉ có một mình anh cảm thấy phấn khích. Hai cha con Triển Hoành Đồ và Triển Dực Ninh cũng đang cảm thấy rất phấn khích, đặc biệt là Triển Dực Ninh. Suốt mười ngày nay ả không ăn uống cũng không nghỉ ngơi, chịu không được thì lại bắt đầu chơi đá, lúc này ả ta đâu chỉ là phấn khích nữa, tưởng chừng như ả có thể kích động đến muốn phá hủy cả nhà chính Triển gia!

Trong mắt Triển Hoành Đồ cũng mang theo một mạt điên cuồng mà không thể nói rõ ra được, nhìn thấy Uông Băng Yến trong lòng cũng chỉ nguội lạnh! Lúc trước bà ta cảm thấy con gái mình kỳ quái, thế nhưng giờ ngay cả chồng mình bà ta cũng cảm thấy rất kỳ quái!

Lúc này Triển Dực Ninh cười ha hả nói một câu, "Mau đến ngày mai đi, tao đã chờ ngày này đến bạc cả tóc rồi."

Hai tay Triển Hoành Đồ hưng phấn đến độ không biết nên đặt ở chỗ nào. Cuối cùng lão đan hai tay vào nhau, nỗ lực cố định chúng lại, sau khi thấy hai bàn tay bất động, lão trở nên cực kì vui vẻ giống như mình vừa làm được điều gì đặc biệt lắm, trên mặt hiện lên một sự phấn khích đầy quỷ dị.

Uông Băng Yến đang muốn nói khéo léo rằng có nên tới bệnh viện khám hay không, ai ngờ lúc này Triển Hoành Đồ lần đầu tiên đột nhiên quát to với bà ta một tiếng: "Mau mang điện thoại di động của tôi ra đây!"

Uông Băng Yến hoảng sợ, vẫn là thành thật mang di động tới cho Triển Hoành Đồ. Bấy giờ Triển Hoành Đồ soạn tin nhắn từng chữ từng chữ một, mà người nhận được tin nhắn ấy chính là Triển Dực Phi.

Năm phút sau, Triển Dực Phi nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, tưởng là Lâm Ngọc Đồng, chẳng hề nghĩ tới đó lại là người mà anh không muốn gặp nhất.

Anh do dự muốn xóa tin nhắn đó đi nhưng rồi lại mở ra đọc, sau đó thì hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Triển Hoành Đồ vậy mà lại nhắn cho anh rằng, tuy rằng mẹ anh tự sát, nhưng điều đó căn bản không hề liên quan đến chú Hai của anh, nếu muốn biết chân tướng, ngày mai nhất định phải cho người đến đón cả nhà lão.

Từ sau lần Lâm Ngọc Đồng bị bắt cóc, Triển Dực Phi biết rằng chỉ xây dựng một bức tường bảo vệ xung quanh Lâm Ngọc Đồng là không đủ, cho nên anh luôn âm thầm phái một người đi theo dõi cả gia đình Triển Hoành Đồ, nhất là sau khi Triển Hoành Đồ bị hủy bỏ quyền quản lý, anh biết rằng Triển Hoành Đồ sẽ không có khả năng chịu để yên như vậy, cho nên cũng đã sớm âm thầm cho Cao Văn Lượng và Hạng Quân làm chút chuẩn bị.

Triển Hoành Đồ gần đây cho tới một ngày ăn bao nhiêu cơm, ăn cái gì, Triển Dực Phi nghe nhiều thành thuộc. Nhưng mà anh thực sự không ngờ được, đến phút cuối cùng Triển Hoành Đồ còn có thể đưa tới cho anh một tin như vậy.

Mẹ anh mất đã hơn 20 năm, nhưng Triển Dực Phi biết, cho dù mình có cố gắng như thế nào, trong lòng anh vẫn luôn ẩn chưa một mảng tăm tối. Nơi đó có một nút thắt mà anh từ trước đến nay vẫn không thể nào phá bỏ được.

Hiện tại Triển Hoành Đồ lại nói cho anh biết, cái nút thắt ấy không phải như anh vẫn tưởng, thậm chí lão còn dùng đến từ "Phải".

Phải tới đón bọn họ.

Từ khi vây cánh dần vững chãi, hình như đã một thời gian dài rồi anh không nghe qua cái giọng điệu ra lệnh ấy?

Anh đột nhiên bẻ lái, chạy xe tới cổng phía bắc của công viên anh vẫn thường xuyên tới trên đường đến trường. Anh lấy di động ra, gọi một cú điện thoại, "Giám sát hắn chặt chẽ cho tôi, trong vòng 48 giờ, đừng để tôi phải nhìn thấy."

Đối phương đáp ứng, Triển Dực Phi một lần nữa lái xe về đường cái.

Đôi mắt anh nhìn mông lung trong chốc lát, nhưng trước sau vẫn không thể bình ổn được lửa giận trong lòng. Loại cảm giác này giống như trở lại mấy năm trước, khi anh bắt đầu thời kì phản nghịch.

Khi đó anh âm lãnh, anh bạo quyền, tựa hồ như hết thảy tất cả cũng không thể khiến anh phân rõ trái phải được.

Anh sẽ thường xuyên có một sự kích thích muốn nghiền nát Triển Hoành Đồ, cho nên anh cấp bách cần phải làm vài chuyện để ổn định chút tâm tình của mình.

Cao Văn Lượng không nghĩ là tới nửa đêm rồi còn nhận được tin nhắn của Triển Dực Phi, hơn nữa nội dung tin nhắn làm y có chút cạn lời. Y gọi cho Hạng Quân nói hai câu, lập tức rón rén xuống giường.

Có một loại cảm giác như kẻ trộm tràn lan dưới đáy lòng.

Người trong Lâm gia lúc này đều đã ngủ, Cao Văn Lượng không dám mở đèn chỉ mò mẫm trong bóng tối. Y đi ra mở cửa, nhìn thấy người vừa tới, liền khẽ xem thường nói một câu, "Triển Dực Phi à anh cũng thật là, mặc kệ thế nào cũng phải dứt khoát dán Lâm Tử vào bên mình đấy hả?"

Triển Dực Phi không trả lời, lập tức đi về phía phòng Lâm Ngọc Đồng.

Cao Văn Lượng cảm thấy có chút kỳ quái, liền giữ anh lại, "Anh không có chuyện gì đấy chứ?"

Triển Dực Phi "ừ" một tiếng, lách tay mình khỏi Cao Văn Lượng, "Chỉ là muốn gặp em ấy thôi, cậu đi ngủ đi."

Cao Văn Lượng hơi nghi ngờ mà thả tay ra, lặng lẽ theo ở phía sau đi lên lầu.

Cũng may mà động tĩnh của bọn họ nhỏ, cho nên không làm bất kì người nào tỉnh giấc. Khi Triển Dực Phi đứng trong phòng Lâm Ngọc Đồng, cậu đang lăn lộn trong túi ngủ.

Triển Dực Phi nương theo ánh trăng ngắm khuôn mặt say giấc nồng của Lâm Ngọc Đồng, nhịn không được mà nhẹ nhàng đi tới hôn cậu một cái.

Lâm Ngọc Đồng trong lúc ngủ mơ chỉ thấy ngứa ngứa, liền lấy tay gãi gãi, lúc sau không biết là cậu mơ thấy điều gì, cậu dùng bàn tay vừa gãi kia bắt đầu sờ soạng sang bên cạnh một hồi, sờ soạng nửa ngày, cho đến lúc chạm tới Triển Dực Phi, bàn tay ấy mới thành thật lại.

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Triển Dực Phi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Sau đó anh làm một chuyện... mà qua bao nhiêu năm vẫn khiến Lâm Ngọc Đồng đặc biệt khó hiểu.

Triển Dực Phi cởi hết quần áo rồi tiến vào trong túi ngủ, ôm Lâm Ngọc Đồng, anh hôn lên môi cậu, lên xương quai xanh, lên hai điểm trước ngực thậm chí là cả cái bụng phẳng lì kia.

Anh xin thề, khi anh tới chỉ thực sự nghĩ muốn được ngủ cùng Lâm Ngọc Đồng, chỉ là đơn thuần nằm ngủ bên cạnh Lâm Ngọc Đồng. Anh thậm chí còn không muốn Lâm Ngọc Đồng tỉnh dậy.

Nhưng mà, cho dù phản ứng của Lâm Ngọc Đồng có chậm chạp, nhưng cũng không thể nào mà ngủ như heo khi có người đang gặm cắn mình, huống chi trong trí nhớ của cậu, vốn dĩ đêm nay cậu chỉ ngủ có một mình. Hơn nữa cậu cảm nhận được nơi đang bị gặm cắn chính là tiểu huynh đệ của mình, quả thật là cái cảm giác nóng bỏng ẩm ướt ấy!

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên mở bừng mắt, nhất thời không thể nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương trong bóng tối, sợ tới mức đẩy thật mạnh đối phương ra, hoảng loạn lùi về phía sau, "Tên kia..."

Triển Dực Phi ở tư thế vừa bị đẩy kia liền kéo lấy tay Lâm Ngọc Đồng, "Anh xin lỗi, đã dọa em rồi sao?"

Lâm Ngọc Đồng lờ mờ không rõ, còn không biết đây là sự thật hay là cảnh trong mơ. Cậu véo chính mình một cái, đến khi đau đến nhe răng, mới không quá chắc chắn hỏi: "Dực Phi?"

Triển Dực Phi ngồi xuống ôm cậu, "Ừ."

Lâm Ngọc Đồng với lấy di động nhìn một chút, mới hơn 12 giờ, Triển Dực Phi là đang muốn làm gì vậy?!

Có lẽ biểu tình trên gương mặt cậu được ánh sáng từ di động hắt lên rất rõ ràng, cho nên Triển Dực Phi trực tiếp hành động để nói rằng không phải mình đến đây để làm gì mà là đến đây để làm cậu.

Lâm Ngọc Đồng bị áp đảo, hơn tất cả những lần trước đây, một nụ hôn kéo dài rơi xuống môi cậu. Dường như Triển Dực Phi không muốn nói gì hết, nhưng từng động tác đã giải thích được rõ ràng ý nghĩ của anh.

Anh muốn cậu, hơn nữa còn là vô cùng cần cậu.

Nụ hôn của Triển Dực Phi bắt đầu đi dần xuống dưới, hô hấp của Lâm Ngọc Đồng nháy mắt liền trở nên lộn xộn. Cậu không rõ vì sao Dực Phi nửa đêm lại chạy tới đây. Cho dù là thực sự muốn cậu, thế nhưng không phải ngày mai là họ được gặp nhau rồi sao? Hơn nữa cũng không phải là thực sự tách xa nhau.

Lâm Ngọc Đồng không khách khí mà nắm lấy tóc Triển Dực Phi, ngăn lại động tác xâm lược xuống phía dưới của anh, "Nói, rốt cuộc là anh làm sao?"

Buổi đêm đột nhiên chạy tới đây còn chưa tính, lại còn không một tiếng động chui vào phòng cậu, đã vậy đến đây còn cư nhiên muốn làm chuyện kia?!

Triển Dực Phi không trả lời, anh vươn đầu lưỡi, mang theo sự ham muốn rất rõ ràng mà liếm đầu ngực Lâm Ngọc Đồng, sau đó cầm lấy bàn tay đang túm tóc mình của Lâm Ngọc Đồng mà nhẹ nhàng đưa tới bên miệng gặm cắn.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy như có một luồng điện chạy từ đầu ngón tay đi thẳng vào thân thể mình, cùng lúc với trận kích thích, rồi lại càng cảm thấy lo lắng hơn về việc Triển Dực Phi tới đây. Nhưng lần này cậu không hỏi gì cả, mà thuận theo ý của Triển Dực Phi, phối hợp để cho anh tiến vào trong cơ thể mình.

Cuối cùng Triển Dực Phi tại nơi được nơi ấm áp ấy bao bọc cũng nhận được một tia an ủi, anh chôn đầu vào cần cổ Lâm Ngọc Đồng, thắt lưng săn chắc mạnh mẽ không ngừng kích thích về phía trước. Lâm Ngọc Đồng bám lưng anh, rên rỉ mãi mới nói được thành câu: "Sáng, sáng mai không dậy nổi thì anh cũng không, không thể trách em... A!"

Đột nhiên Triển Dực Phi dùng sức đâm vài cái, sau đó thì không nhúc nhích nữa.

Lâm Ngọc Đồng có thể cảm nhận rằng anh đã bắn ra, nhưng tốc độ thế này thì quả thực trước nay chưa từng có.

Nếu không đánh Triển Dực Phi lúc anh tới thì chắc không khí trong phòng đã có phần trầm trọng, Lâm Ngọc Đồng thiếu chút nữa cười vang.

Thế nhưng cậu tạm thời không cười nổi, vì sau khi Triển Dực Phi bắn thì không hề rút ra, anh vẫn đang ở trong cậu, chốc lát sau chỉ tùy tiện động vài lần là lại có thể cứng!

Lâm Ngọc Đồng thực sự là muốn mắng mẹ nó, cứ như vậy thì ngày mai làm sao cậu đứng nổi?!

Ai ngờ lúc này Triển Dực Phi lại nói: "Triển Hoành Đồ nhắn tin nói cho anh biết, cái chết của mẹ anh năm đó không hề liên quan đến chú Hai."

Lâm Ngọc Đồng nhất thời giật mình, "Vậy thì liên quan đến ai? Đừng nói với em là lão ta dùng chuyện này để uy hiếp anh đấy."

Từ sau khi bọn họ chung sống với nhau, Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến chưa từng mong bọn họ được hạnh phúc, cậu cũng không tin lần này Triển Hoành Đồ lần này bị lỗ lớn như vậy lại không nắm chắc cơ hội ngăn bọn họ kết hôn.

Triển Dực Phi liền có chút trầm mặc, sau đó anh nói: "Ông ta nói nếu anh muốn biết đáp án, vậy phải cho người tới đón cả nhà ông ta tới tham dự hôn lễ."

Lâm Ngọc Đồng nhịn không được mà khinh thường một câu, "Vừa nhìn một cái là đã biết chẳng có ý tốt đẹp gì rồi."

Triển Dực Phi nói giống như đang độc thoại: "Vậy nên căn bản anh không hề muốn cho người tới đón bọn chúng. Nhưng anh cũng rất khó chịu."

Năm đó anh còn quá nhỏ, cho nên có rất nhiều chuyện khi nó xảy ra thì anh không hề rõ ràng tình hình, anh cũng vô lực ngăn cản nó. Không phải là anh không nghĩ tới việc mẹ anh chết còn do nguyên nhân khác, nhưng khi anh có năng lực rồi thì đó là chuyên đã xảy ra quá nhiều năm về trước, anh muốn tra xét cũng không thể tra xét nổi. Hơn nữa ngay cả cô anh cũng nói, chuyện đó quả thực là có điềm báo trước.

Lâm Ngọc Đồng còn nhớ, khi Triển Hồng Anh dẫn cậu đi dạo phố cũng đã từng nhắc qua, Khang Giai Lệ trước khi mất cũng đã giao phó tiền cho cô quản lý. Nói cách khác, cái chết của Khang Giai Lệ không phải là nhất thời xúc động, mà là đã suy nghĩ hết lần này đến lần khác.

Rốt cuộc đã có chuyện gì để một người phụ nữ luôn lo lắng cho con trai mình lại quyết định tự vẫn?

"Vậy anh tính phải làm sao bây giờ?" Lâm Ngọc Đồng hỏi, "Thế ngày mai có đi đón không?" Đây chẳng phải là cơ hội duy nhất để biết được sự thật sao?

"Không đón, nếu muốn được đón, anh cũng sẽ không đến. Bọn chúng tuyên bố không muốn hôn lễ của chúng ta được tiến hành thuận lợi, vậy thì vì sao anh phải tới đón bọn họ? Anh cho người chuẩn bị trong suốt thời gian dài như vậy là để chúng ta có thể vui vẻ mà kết hôn, không phải là để họ tới khiến cho trong lùng cả hai chúng ta đều cảm thấy ấm ức." Triển Dực Phi nói xong, lại bắt đầu di chuyển, "Bảo bối, anh hiện tại không muốn nghe gì hết, chỉ muốn nghe em cầu xin tha thứ thôi."

Chuyện trước đây anh tất nhiên là muốn biết, nhưng dù có nghĩ thế nào anh cũng hiểu rõ đó là chuyện của hơn 20 năm về trước, bây giờ còn quan trọng sao? Anh đột nhiên quyết định chạy tới đây cũng chẳng phải bởi vì nguyên nhân gì khác, chính là muốn Lâm Ngọc Đồng giúp anh trấn an con "Dã thú" đang phẫn nộ đến không thể áp chế nổi ở trong lòng kia mà thôi.

Anh tất nhiên sẽ bắt Triển Hoành Đồ nói ra chân tướng, nhưng không phải bằng cách phá hỏng hôn lễ của chính bản thân mình.

Đến 2 giờ sáng, Triển Dực Phi mới trở về, mà lúc này Lâm Ngọc Đồng đã ngủ được một lát. Triển Dực Phi không muốn thực sự khiến Lâm Ngọc Đồng phải mang đôi bọng mắt đen sì kết hôn với mình, cho nên cũng coi như là có tiết chế. Ít nhất là cho đến lúc này anh vẫn chưa bị bố mẹ vợ phát hiện.

Xe lại bay nhanh trong bóng đêm, Triển Dực Phi trực tiếp trở về nhà ngủ một giấc ngắn, thẳng đến tận khi trời vừa sáng, Vương bá đi tới nhắc nhở anh, anh mới đứng lên bắt đầu chuẩn bị.

Đúng 8 giờ, người phụ trách bố trí lễ đường đã đem toàn bộ những thứ cần bố trí làm xong xuôi. Triển Dực Phi đứng ở ban công ngắm nhìn nơi anh sẽ dắt tay Lâm Ngọc Đồng vào, mỉm cười rồi gọi điện tới cho Triển Hoành Đồ.

Triển Hoành Đồ ở bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói âm trầm, "Mày bao giờ thì cho người tới đón?"

Triển Dực Phi cười nói: "Rất nhanh thôi, chờ xem."

Nói xong liền cúp máy, sau đó không quá ba phút, Triển Hoành Đồ liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Triển Hoành Đồ sửa sang lại cà vạt, đưa Uông Băng Yến luôn mang vẻ mặt ngưng trọng từ sáng sớm và Triển Dực Ninh thần sắc có chút ngẩn ngơ đi ra ngoài, không ngờ rằng người tới không phải Trình Thích, cũng chẳng phải Hạng Quân, mà lại là Triển Hoành Vĩ đã nhiều năm không gặp.

Hết chương 57.

(1) Canh cá Ngát đậu phụ

1 Canh cá Ngát đậu phụ
Bình Luận (0)
Comment