Là tôi nghĩ sai, sự thật là đi ra ngoài với Phó Lôi sẽ không bao giờ mất mặt được.
Thư ký, trợ lý, vệ sĩ, tài xế, tất cả đi theo đằng sau xếp thành mấy hàng.
Tôi còn chưa kịp hỏi thăm xem buổi đấu giá ở trung tâm triển lãm Tử Vi là do vị danh nhân nào cử hành thì cũng đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Có vô số người tới chào hỏi anh ấy, đám người này trái một câu "Ngài Phó", phải một câu "Ôi chao thật không dám nghĩ ngài sẽ đích thân tới", giọng điệu hồ hởi hết sức vui mừng.
Còn có cả người đi theo chụp ảnh cùng, có nhân viên phụ trách trông giống như ông sếp lớn nào đó đang đứng trong hội trường cũng không nén nổi nụ cười, mặt mày toe toét cả buổi.
Sau đó tôi mới biết đây là buổi đấu giá làm từ thiện của ông Trần - bậc thầy về nghệ thuật gốm sứ và vợ của ông là bà Đồng Nguy đã liên kết với một số nghệ thuật gia nổi tiếng cùng nhau tổ chức.
Bà Đồng Nguy là hội trưởng của Hiệp hội nghiên cứu về nghệ thuật gốm sứ truyền thống, bà còn từng tham dự vào sự kiện đốt lại các lò nung của triều nhà Minh và nhà Thanh. Được kế thừa truyền thống của gia đình, bà rất giỏi trong việc phối màu cho tranh hoa và chim trên gốm sứ, các tác phẩm của bà được sưu tầm và bảo tồn cả ở trong và ngoài nước.
Bởi vì cả hai bên đều là người có thân phận và độ nổi tiếng rất cao, cho nên ban tổ chức đã sớm công khai tuyên truyền trên khắp các phương tiện truyền thông về việc sau khi kết thúc buổi đấu giá này thì toàn bộ số tiền thu được sẽ phục vụ cho công ích xã hội, giúp đỡ học sinh nghèo khó và thành lập quỹ hội trợ giúp trẻ em bị bãi não.
Buổi đấu giá này đông tới nỗi không còn chỗ ngồi, hầu như tất cả những người có danh dự và uy tín trong thành phố đều đến ủng hộ.
Khéo nhất chính là tôi còn gặp lại Diệp Thành ở đây.
Văn phòng luật của anh ta đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp luật cho hoạt động tổ chức buổi đấu giá này.
Diệp Thành mặc tây trang giày da, dẫn theo nhân viên của mình tới tham dự với tư cách là ông chủ của văn phòng luật.
Hơn nữa anh ta có vẻ khá thân quen với ông Trần và bà Đồng Nguy.
Đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Phó Lôi tới chào hỏi ông Trần và bà Đồng Nguy. Đều cùng là người yêu thích nghệ thuật nên cuộc trò chuyện này khá thoải mái và thân thiện.
Tôi đứng trước mặt Phó Lôi, hành xử khéo léo, cách nói chuyện và cử chỉ đều tản ra vẻ tự nhiên hào phóng.
Không giống với cô trợ lý sinh hoạt Khương Tình mặc âu phục chính trang của anh. Tôi chỉ mặc áo khoác trắng với quần âu, chân đeo giày thể thao. Đi cùng với Phó Lôi cũng ăn mặc đơn giản như vậy trông thật sự quá khác biệt.
Có điều Phó Lôi chỉ cần tùy ý đứng ở nơi đó thì cả người cũng toàn là khí chất.
Để cố gắng không làm anh ấy mất mặt, tôi đã phải đứng thẳng lưng rồi giữ nụ cười nhạt nhẽo cả buổi, mắt kính đặt ngay chỗ đuôi ngựa, dù ăn mặc tùy tiện nhưng nhất định phải có phong cách.
Dưới tình cảnh như vậy tôi gặp lại Diệp Thành lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Bà Đồng Nguy có đôi mắt cực biết nhìn người, bà ấy nhìn một cái là thấy sự khác biệt của tôi, cười nói muốn Phó Lôi giới thiệu tôi cho mọi người cùng quen biết.
Phó Lôi nói với bà ấy: "Cô Đồng, đây là em gái của tôi. Con bé tên là Đại Yên, ngày xưa lúc đi học cũng là sinh viên nghệ thuật đấy. Em nó cũng học vẽ tranh, ở mảng này rất có năng khiếu nên nếu có cơ hội mong cô chỉ giáo thêm chút nhé."
Diệp Thành đứng sau lưng bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tầm mắt tôi vẫn nhìn thẳng, duy trì nguyên vẹn nụ cười trên mặt rồi nắm tay với bà Đồng Nguy: "Ngưỡng mộ cô Đồng đã lâu mà nay mới được gặp, cháu thật sự vui mừng cực kỳ. Cô đừng nghe anh cháu nói bậy, đã rất nhiều năm rồi cháu không cầm bút vẽ, nói đến cũng xấu hổ."
Bà Đồng Nguy đương nhiên sẽ không truy vấn đến cùng rằng thực sự thì tôi biết vẽ tranh không hay vẽ ra thành quả thế nào, bà ấy chỉ cười dài nhìn tôi sau đó vỗ mu bàn tay của tôi rồi nói với Phó Lôi: "Cậu Phó, em gái của cậu xinh quá, trông cứ như người trong tranh ấy nhỉ."
Khen xong mới hỏi tôi với giọng điệu từ ái: "Năm nay Tiểu Yên bao lớn rồi? Có bạn trai chưa?"
Tôi cười xấu hổ một cái, chưa kịp trả lời thì Phó Lôi đã chậm rãi nói: "Em nó vẫn độc thân cô Đồng ạ. Mấy đứa trẻ bây giờ thì chắc cô cũng biết rồi, tụi nó tôn sùng mấy thứ chủ nghĩa tự do hay độc thân gì đó lắm, thành ra mấy mấy người già như chúng ta lại cứ bận lòng vô ích."
Dường như bà Đồng Nguy cũng thấy đồng cảm với câu nói này, không ngừng gật đầu xong ánh mắt lại đặt trên người Diệp Thành: "Đúng thật ấy chứ, cậu nhìn thằng cháu ngoại của tôi này, cũng sắp ba mươi rồi mà cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, còn không có cả thời gian tìm bạn gái. Mấy người lớn như chúng ta nói cũng vô dụng, mấy đứa chúng nó có suy nghĩ của mình...."
Tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn liền chạm thẳng vào ánh mắt của Diệp Thành, tôi khẽ cười rồi rất mau lại dời mắt đi nơi khác.
Nhìn có vẻ như Phó Lôi còn muốn tiếp tục nói chuyện với bà Đồng, tôi kịp thời chọn đúng lúc câu chuyện vừa hết, lễ phép nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hộ gặp cô Đồng, cháu có thể chụp ảnh chung với cô được không?"
....
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu tôi còn nghi ngờ không biết có phải mục đích Phó Lôi dẫn tôi tới đây là vì muốn tìm cơ hội giới thiệu cho tôi quen biết với mấy danh sư làm bên nghệ thuật không.
Nhưng khi buổi đấu giá vừa bắt đầu thì tôi đã biết cha của Hà Tinh Hải mới là mục đích thực sự của anh ấy.
Là một doanh nhân nối tiếng ở Hoài Thành nên tất nhiên cha của Hà Tinh Hải là Hà Thuyên cũng tới.
Mà nếu đã tới đây thì ít nhiều cũng phải mang được một hai món đồ về.
Nhưng rất mau tôi đã phát hiện ra, chỉ cần là nhà họ Hà giơ bảng thì mặc kệ là lúc đó đang đấu giá cái gì, anh chàng thư ký Dương Thiên Kỳ của Phó Lôi đều sẽ giơ bảng tăng giá.
Một lần, hai lần, ba lần.
Không quá bao lâu nhà họ Hà cũng nhận ra sự bất thường này, ngay từ đầu còn khách khí nhường nhịn nhưng càng về sau càng không hiểu ra sao, thái độ đã có hơi tức giận.
Mỗi một lần giơ bảng báo giá thư ký Dương luôn báo cao hơn giá của bọn họ một bậc.
Gần như cả hội trường đều đã phát hiện ra chuyện này, đây rõ ràng nói thẳng là nhà họ Hà đã đắc tội Phó Lôi.
Tôi nghiêng đầu nói: "Anh Lôi, không cần thiết."
Ánh đèn trong hội trường chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phó Lôi, vẻ mặt anh ấy lộ rõ sự lạnh lùng.
Anh thản nhiên nói: "Không sao, đùa giỡn chút thôi."
Cứ thế mà trêu đùa, đến ngay cả người dẫn chương trình đều bị xoay vòng vòng.
"Ngài Phó Lôi tăng giá lần thứ nhất."
"Ngài Phó Lôi tăng giá lần thứ hai."
"Ngài Phó Lôi tăng giá lần thứ ba!"
"Chốt giá!"
Tiêu điểm của toàn trường đều hội tụ ở chỗ chúng tôi ngồi, nhìn bọn họ châu đầu ghé tai tôi chỉ biết bất đắc dĩ đỡ trán, tiện đà kéo kính râm xuống che mặt.
Ban đầu nhà họ Hà còn hoang mang, sau đó tức giận rồi cuối cùng trở lại bĩnh tĩnh và lại bắt đầu sợ hãi.
Buổi đấu giá vừa kết thúc đã thấy tên cáo già tuổi cũng đã cao Hà Thuyên cười nói đi tới, thân thiện bắt tay với Phó Lôi---
"Ôi chao chủ tịch Phó này, ngài đúng là một cơ hội cũng không để lại cho tôi, bức tranh đ ĩa sứ trơn ba màu kia tôi thích lắm, vốn định đấu giá về treo trên tường mà cuối cùng vẫn để ngài lấy mất rồi."
"Thật ngại quá, bức tranh đ ĩa sứ đó em gái tôi cũng rất thích cho nên không nhường anh được."
Nét mặt của Phó Lôi ẩn chứa ý cười khách khí lại xạ lạ, giọng nói cũng nhạt nhẽo.
Điểm đến là dừng, cả hai bên đều là người thông minh. Hà Thuyên liếc mắt nhìn tôi một cái sau đó trò chuyện vài câu rồi mới vội vã rời đi.
Có lẽ về nhà ông ta sẽ biết cách quản giáo con trai mình thế nào thì tốt hơn.
Người ngoài đã đi hết rồi tôi mới thở dài một tiếng: "Anh Lôi, thật sự không cần thiết mà."
Phó Lôi không để ý, cũng không tiếp lời của tôi, anh chỉ nói: "Bức tranh đ ĩa sứ kia lát nữa anh cho Khương Tình để lên xe em, còn những thứ khác em xem nếu thích thì để lại, không thích thì đưa cho Tiểu Dương xử lý, quyên góp hết đi."
Tôi cười một cái: "Vâng."
___
Nửa tháng sau khi kết thúc buổi đấu giá tôi nhận được điện thoại của Diệp Thành.
Anh ta nói mình mới từ nước ngoài về, có mua quà cho tôi.
Lúc anh ta gọi tới đã mười một giờ đêm, tôi vẫn đang làm việc.
Ánh đèn của Kim Triêu sáng chói lộng lẫy, tôi ngồi ở ghế salon ngoài đại sảnh nói một cách không để tâm: "Không cần đâu luật sư Diệp, em không thiếu gì hết, anh đưa cho người khác đi."
Diệp Thành im lặng hồi lâu mới nói: "Anh ở bên ngoài."
Bàn tay cầm điện thoại của tôi khựng lại: "À, muộn rồi anh về đi."
"...."
"Có thể ra ngoài chút không? Anh có chuyện muốn nói với em."
"Em đang làm việc, bận lắm không có thời gian."
"Anh chờ em tan làm."
Tôi nhíu mày lại thở dài một tiếng, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Rạng sáng hai giờ khách trong mấy phòng đều đã về gần hết.
Anh Huy thúc giục tôi mau chóng tan làm về nhà.
Đi ra cửa hộp đêm tôi liền nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên đã thấy xe của Diệp Thành đậu bên ngoài.
Anh ta đúng là có kiên nhẫn thật.
Tâm trạng của tôi hơi phức tạp, cuối cùng vẫn đi qua rồi lên xe.
Vừa ngồi vào ghế Diệp Thành đã đưa một chai nước hoa và túi xách của Bvlgan qua cho tôi, cười nói: "Quà của em."
Nếu anh ta khăng khăng muốn tặng thì tôi cùng chỉ đành thuận tay cầm lấy, lễ phép cười: "Cảm ơn."
"Anh đưa em về nhà."
"Ừ."
Diệp Thành lái xe đưa tôi về nhà.
Suốt một đường không ai nói gì.
Tới dưới cổng chung cư tôi không xuống xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta:
"Luật sư Diệp muốn nói gì với em?"
"Em không cần xa lạ với anh vậy, dù sao nếu nói rõ thì anh cũng nên gọi em là đàn chị mới đúng."
Luật sư Diệp vẫn luôn có đầu óc tỉnh táo, mồm miệng kín kẽ này lại phảng phất đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến cuối cùng mới khó khăn lên tiếng:
"Đại Yên, sao em phải như vậy?"
"Như nào?" Tôi không hiểu lắm: "Lên giường với anh?"
Diệp Thành sửng sốt, dường như không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn trực tiếp như vậy. Anh ta nhấp môi, dưới ánh đèn trong xe có thể thấy rõ vẻ mặt ngượng ngập ấy.
Tôi buồn cười nói với anh: "Thấy anh khá tốt, mắt vừa nhìn đã thấy ưng với lại đến tuổi này của em có nhu cầu không phải rất bình thường sao?"
Môi Diệp Thành mím càng chặt hơn.
"Nam chưa cưới nữ chưa gả, đều trưởng thành hết rồi. Anh cũng rất hưởng thụ, đúng chứ?"
Tôi trêu ghẹo anh ta một câu rồi móc hộp thuốc lá trong túi ra: "Để ý em hút thuốc không?"
Diệp Thành hít một hơi thật sâu: "Để ý."
"Ồ, vậy thì thôi."
Tôi tiếc nuối bỏ hộp thuốc vào túi, sau đó ghé mắt nhìn anh ta, cười nhạt hỏi: "Anh còn gì muốn hỏi sao? Em phải về rồi, em cũng mong sau này mình không cần gặp nhau nữa."
"Cho nên rốt cuộc em có ý gì?"
Tựa như đã hạ quyết tâm, Diệp Thành nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: "Em coi anh là cái gì?"
"One night."
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta: "Không phải anh cho em tiền rồi sao, một lần giao dịch mà thôi luật sư Diệp, anh chất vấn em như thế sẽ khiến em nghĩ là anh nghiêm túc đấy."
"Xin lỗi em, lúc đầu anh nghĩ rằng em giống với mấy người phụ nữ ở vũ trường..."
"Anh không hiểu lầm, em chính là loại phụ nữ đó."
Tôi nhìn anh ta rồi đột nhiên bật cười: "Anh từng nghe rồi đúng không? Năm đó em rất nối tiếng ở trường mà."
Nổi tiếng thối nát, nổi tiếng ghê tởm, lúc làm thêm ở KTV và vũ trường bị người ta điên cuồng đồn đãi là vào đó bán mình, còn suýt chút nữa bị cưỡng chế đuổi học.
Đời người vô thường, quanh đi quẩn lại tốt nghiệp xong tôi vẫn tới làm việc ở hộp đêm.
Nếu như anh ta hỏi thăm rõ ràng hơn chút thì sẽ còn biết lúc đó tôi có một người bạn trai tên là Chu Tẫn.
Một tên lưu manh có một cuộc đời nát vụn y như tôi, sau lại còn phạm tội rồi bị đuổi bắt ở cảng biển, cuối cùng nhảy xuống biển không biết kết cục ra sao.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là đã chết không thể chết hơn nữa.
Những thứ này đều hỏi thăm rất dễ, hoặc còn có người nói ông chủ Phó Lôi của Kim Triêu quan tâm bảo bọc tôi như vậy là bởi vì tôi từng ngủ với anh ấy, đã là người phụ nữ của anh rồi.
Nhiều vô số kể những lời đồn đãi vớ vẩn, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Diệp Thành vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên không hiểu sao nói một câu với tôi: "Bức tranh treo trong nhà em là do em tự vẽ đúng không? Một vũ công tự đắm chìm bản thân, nhảy múa bằng đôi chân trần trên những bụi gai nhọn, giày đỏ màu máu. Anh đã từng nhìn thấy tác phẩm dự thi năm đó mà em đoạt giải trên trang web của trường, bức tranh đó vẽ một con chim nhạn cô độc bị mũi tên nhọn xuyên thấu đang rơi giữa không trung. Em đặt tên cho nó là "Trụy lạc". Đại Yên, thực ra em có năng khiếu trời cho, những bức tranh em vẽ rất dễ khiến người khác sinh ra đồng cảm."
"Cho nên?"
Anh ta dừng lại một chút mới nói: "Anh không biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em anh đã luôn cảm thấy em rất đặc biệt. Hệt như một chiếc bình thủy tinh có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, nhưng cũng lại thanh cao lộng lẫy đến nỗi chói mắt....Anh thừa nhận anh bị em thu hút, anh có thiện cảm với em. Cảm giác em mang lại cho anh không giống với những người khác. Anh xin lỗi vì đã nghe về em qua miệng của người khác rồi lại chọn tin vào tai của mình. Bây giờ anh nghĩ anh hẳn nên quen biết em lại một lần nữa, em không giống với những gì bọn họ nói."
Ý cười trên môi của tôi đột nhiên đọng lại, đáy mắt quay cuồng những cơn sóng âm u lạnh lẽo: "Một người phụ nữ tùy tiện đưa đàn ông về nhà thì sẽ là thứ gì tốt chứ. Anh sai rồi luật sư Diệp, chúng ta dừng ở đây đi."