Hạ Miên liệu việc không tồi, bọn họ mới đặt mông ngồi xuống sô pha.
Cửa nhà Mễ lão sư gia "Phanh" một tiếng bật mở.
Trương Khải Minh thở hổn hển, không rảnh lo chuyện xung quanh, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Miên, cơ hồ là gào thét, "Túi da của Tiểu Phong đâu?"
Hạ Miên mờ mịt chớp mắt, "Túi da gì? Tiểu Phong còn có túi da?"
"Tiểu Phong!" Hai mắt Trương Khải Minh đỏ ngầu nhìn về phía Tiểu Phong, giọng nói trầm như muốn ăn thịt người, "Con nói đi, món đồ đó ở chỗ nào?"
"Ba đã nói là phải bảo vệ đồ của mình chưa?!"
Tiểu Phong bị dọa một cái run run, cả người bắt đầu căng thẳng.
Mễ lão sư cùng ông Trần nhíu mày, Ninh Thiều Vận vội vàng ôm Sâm Sâm vào trong lòng.
Mễ lão sư nói, "Tiểu Trương, cậu làm gì vậy?"
Hạ Miên ấn Tiểu Phong vào ngực mình, cả giận nói với Trương Khải Minh, "Anh thật là buồn cười, lần đầu tiên tôi biết Tiểu Phong phải tự mình giữ đồ đấy, thằng bé ngay cả bản thân còn không bảo vệ được đâu!"
"Cô câm miệng cho tôi!" Trương Khải Minh đã mất đi lý trí, tiến lên muốn túm lấy Tiểu Phong.
Mễ lão sư thấy trạng thái hắn không đúng, vội vàng nói, "Là cái túi da màu nâu hả?"
Động tác Trương Khải Minh trì trệ, không quản Tiểu Phong nữa, vội vàng nhìn Mễ lão sư hỏi, "Bác nhìn thấy sao? Nó ở đâu?"
"Hôm đó Hiểu Quyên vất đi rồi." Mễ lão sư nói.
"Vất ở đâu?" Trương Khải Minh thở hổn hển, bên trong bộ mặt dữ tợn mang theo mong đợi, phảng phất như con bạc thua sạch, thần chí dần dần biến mất.
"Trong thùng rác."
Giọng Mễ lão sư vừa dứt, Trương Khải Minh đã biến mất ở cửa.
Sâm Sâm nhíu mày, "Chú đó thật đáng sợ, có phải điên rồi không mẹ."
Ninh Thiều Vận sờ sờ đầu cậu, "Về sau con cách xa người đó một chút."
Hạ Miên vuốt ve Tiểu Phong từng cái một, "Không sợ, không sợ, dì nhỏ đã nói nhất định sẽ bảo vệ con mà."
Tiểu Phong vươn cánh tay nhỏ gắt gao ôm cổ Hạ Miên, tiếng nói mang theo khóc nức nở, "Dì nhỏ."
Hạ Miên hôn hôn trán cậu, trong lòng không khỏi cho Trương Khải Minh một gạch, tên súc sinh kia, cô tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!
--
So chiêu không đáng sợ, đáng sợ nhất là thứ rõ ràng có được lại mất đi một cách không rõ ràng.
Tuy tâm tư Trương Khải Minh lúc này thâm trầm, cũng gần như điên cuồng, hắn đổ một nửa hàng thùng ra bắt đầu tìm kiếm.
Hàng xóm đi tới đi lui có không ít người nhận ra, khó tránh khỏi hỏi thăm, "Ném nhầm thứ gì vậy?"
"Túi da của Tiểu Phong ." Trương Khải Minh gửi hy vọng vào mọi người ngang qua.
Xác thật có không ít người nhìn thấy, tuy rằng đã qua mấy ngày, nhưng thời điểm Hoàng Hiểu Quyên trở về thật sự chật vật, hình ảnh cô ta bị một cái túi da làm cho sợ hãng còn rất mới mẻ.
"Tôi còn tưởng thứ sinh giòi bọ là gạo và mì linh tinh. Không ngờ là đồ của Tiểu Phong......" Có người âm dương quái khí.
Cũng có người nói, "Sắp hết tuần tới nơi, xe rác đến thu gom hai lần, cho dù ném ở chỗ này cũng thể tìm được đâu, trong túi da đó rốt cuộc có cái gì vậy?"
Có tất cả, tương lai phú quý của hắn!
Sau khi Trương Khải Minh tìm kiếm ở thùng rác không có kết quả, lại vội vàng hỏi thăm vị trí của bãi rác.
Tròn hai ngày Trương Khải Minh không xuất hiện, ban ngày cũng không thấy, giám đốc phân xưởng còn tới tận cửa tìm hắn một lần, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn, cứ như vậy đừng nói tiên tiến, ngay cả công việc cũng mất luôn.
Chờ khi hắn xuất hiện, mọi người thiếu chút nữa không nhận ra, bẩn thỉu như ăn mày, cả người bốc mùi hôi thối, hai mắt tràn đầy tơ máu, thời điểm nhìn ai cũng giống như động vật muốn cắn xé xáƈ ŧɦịŧ.
Nhóm hàng xóm không dám ra đón.
Mẹ con Hoàng gia mấy ngày liên tiếp tìm tới cửa cũng kinh ngạc, bà Hoàng nói, "Con rể, con là......"
Trương Khải Minh lại ngoài ý muốn bình tĩnh, "Về nhà trước, để con thu thập một chút."
Hai ngày nay Hoàng Hiểu Quân vì không tìm thấy người còn muốn phát họa, hiện giờ im lặng không nói gì nữa.
Trương Khải Minh nhìn Hạ Miên cầm theo hành lý, nhíu mày ngữ khí không tốt, "Cô muốn đi đâu?"
Hạ Miên nói, "Tôi cùng Tiểu Phong muốn dọn ra ngoài, rốt cuộc tình ngay lý gian*, tôi sợ ảnh hưởng thanh danh của bản thân."
(P/s: sự thật là không làm gì sai trái, tội lỗi, nhưng khách quan lại có những điều có thể làm căn cứ cho người ta nghi ngờ, rất khó thanh minh.)
Sau khi Trương Khải Minh biến mất, Hạ Miên vẫn luôn tìm phòng tính dọn ra ngoài, chẳng qua đầu năm nay người thành phố cho thuê rất ít, hai ngày qua Hạ Miên chưa tìm được chỗ nào thích hợp.
Hôm nay Trương Khải Minh trở về, cô cùng Tiểu Phong đành phải ở tạm nhà Mễ lão sư, dù sao vì chuyện lúc trước, mọi người hoàn toàn có thể lý giải.
Phỏng chừng việc mất tem đã đánh một cái quá lớn, Trương Khải Minh hoàn toàn không để ý đến Hạ Miên, chỉ nhàn nhạt nói, "Cô cũng qua đây đi, chúng ta thương lượng một chút, chuyện cô nói tôi đồng ý."
Hạ Miên có thể cảm thấy Trương Khải Minh đang che dấu sự điên cuồng, cô càng thêm cẩn thận.
Hôm nay Trương Khải Minh cực kỳ dễ nói chuyện, trên cơ bản bất luận yêu cầu gì của Hoàng Hiểu Quân đều đồng ý, tựa hồ chỉ cần là chuyện của Hoàng Hiểu Quyên, hắn có thể trả giá tất cả.
Hạ Miên muốn xóa tên Tiểu Phong khỏi hộ khẩu, cũng không nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng mỗi lần ánh mắt Trương Khải Minh liếc qua vẫn làm cho lòng người sợ hãi.
Bọn họ đã sắp thành công, có Trương Khải Minh chấp thuận, chuyện này cực kỳ thuận lợi.
Hiển nhiên là vì bộ sưu tập tem, Hoàng Hiểu Quyên vinh dự kết thành thâm cừu đại hận với Trương Khải Minh.
Đặc biệt việc mẹ Hoàng cùng Hoàng Hiểu Quân đòi bốn vạn, trực tiếp lấp đầy bình hận thù của hắn, làm hắn không rảnh để ý tới chuyện Tiểu Phong nữa.
Hạ Miên âm thầm thở ra, sau đó đồng tình với Hoàng Hiểu Quyên chút, nhìn Trương Khải Minh ác độc biếи ŧɦái, loại thù mất đi tương lai phú quý này, nửa đời sau của Hoàng Hiểu Quyên sợ là không thể yên ổn.
Nhưng mà, cô rất nhanh phát hiện, mình đã xem nhẹ trình độ đáng sợ của Trương Khải Minh.
Sau khi mất bộ sưu tập tem, Trương Khải Minh rõ ràng túng quẫn, lúc trước đưa tiền cho Hạ Miên cực kỳ hào phóng, lúc này giống như sắp đòi lại.
Hắn cũng không trực tiếp đòi tiền, mà nói, "Chuyện dời hộ khẩu của Tiểu Phong phải tìm người, tôi muốn mời anh Cao tới nhà ăn cơm, cô thu xếp chút đi."
Hắn cũng không giả dối trước mặt Hạ Miên nữa, "Cô vớt ở chỗ tôi không ít tiền, nếu muốn chuyện của Tiểu Phong xong nhanh, cô thu xếp cũng là chuyện đương nhiên."
Hạ Miên vốn muốn nói thích làm gì thì làm, mặc kệ, nhưng nghe hắn nói đến anh Cao, liền sửa lại chủ ý, không dấu vết hỏi, "Là người lần trước anh tìm? Anh ta rất lợi hại?"
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Biểu tình Trương Khải Minh thực kỳ diệu, bên trong ý cười còn mang theo chút bí ẩn điên cuồng, "Đương nhiên lợi hại, quan hệ của anh Cao rất tốt."
"Được, tôi sẽ thu xếp." Hạ Miên đáp ứng.
Cô rất nhanh có thể gặp Cao Vĩnh Phong, xác thật là một người đàn ông có tinh thần, trời nóng cũng mặc sơmi quần tây, đầu đinh lưu loát, chuẩn hình tượng nhân viên bảo hiểm kinh điển của đời sau.
Một đôi mắt hẹp dài nhìn ai cũng cười, phảng phất như mười phần quen thuộc, khi nói chuyện có tiến có lui, tóm lại làm người nghe rất thoải mái.
Thời điểm tới Trương gia làm khách còn kẹp nách một tập văn kiện màu đen, nhìn thấy Hạ Miên liền tủm tỉm chào hỏi, "Đây là Hạ Miên hả, quả nhiên là cô gái xinh đẹp."
Hạ Miên cười cười, bày đồ ăn cho bọn họ, "Tâm tình của anh rể tôi có chút không tốt, anh Cao nói chuyện vui vẻ."
Hạ Miên đương nhiên không tự mình nấu cơm, chỉ đến tiệm mua mấy thứ có sẵn, lại chuẩn bị thêm hai chai rượu ngon.
Hai mắt Cao Vĩnh Phong nhìn Mao Đài* mà tỏa sáng, "Nha, Khải Minh, cậu mua được cả cái này sao?!"
(P/s: Tên rượu trắng của Trung Quốc.)
Trương Khải Minh ngoài ý muốn liếc cô một cái, lần này Hạ Miên không làm hắn mất mặt, "Bác sĩ Ninh dưới lầu là người thành phố Yến, cậu ấy có cách."
"Lần này xem như tôi phiền anh Cao, đương nhiên phải có chút thành ý." Hạ Miên vừa nói vừa nhanh tay khui rượu.
"Ai ai ai!" Cao Vĩnh Phong gấp đến độ kêu to, "Một chai là được, hai cái lãng phí lắm."
"Ai nha, cô gái này đúng là không hiểu mà." Cao Vĩnh Phong đau lòng muốn hỏng, mang một chai theo, lúc cầm về đã đủ thể diện rồi.
Trương Khải Minh tựa hồ cũng có chút đau, nhưng hắn từ trước đến nay đều nói theo trường hợp, "Nhỡ mở rồi thì chiêu đãi riêng anh Cao, chúng ta cũng nên hưởng một bữa rượu ngon của lãnh đạo!"
Chuyện tới giờ, cũng chỉ có thể như vậy.
Rượu ngon đương nhiên có đạo lý tốt, Cao Vĩnh Phong vốn là người thích rượu ngon, Trương Khải Minh gần đây cũng nhịn nhục quá độ, hai người một ly lại một ly uống đến tận hứng.
Hạ Miên thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ về phòng cho khách.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, vào lúc Hạ Miên lo lắng bọn họ mãi chưa say, rốt cuộc Cao Vĩnh Phong cũng nói ra một câu hữu dụng.
"Cậu thật sự muốn mua bảo hiểm cho Hoàng Hiểu Quyên hả?" Nói xong câu đó, âm lượng hắn hơi hạ thấp, mang theo ý vị xúi giục, "Lần này có loại còn thích hợp hơn......"
Trương Khải Minh cười lạnh một tiếng, "Vậy thật tốt quá, tôi chọn loại thích hợp nhất, ả làm tôi tổn thất như vậy, chẳng nhẽ lại không đòi về?"
Ngày hè nóng bức, cả người Hạ Miên lại lạnh lẽo, Trương Khải Minh thế nhưng muốn gϊếŧ Hoàng Hiểu Quyên!!
Cuối cùng chờ bên ngoài hoàn toàn không còn động tĩnh, Hạ Miên mới rón rén rời khỏi Trương gia.
Thời đại này chưa có đèn điện sáng trưng, trong đêm tối chỉ có mấy ánh đèn đường mờ nhạt chỉ đường.
Sau khi Hạ Miên xuống lầu, nhìn cửa sổ nhà Mễ lão sư lộ ra một ít tia sáng nho nhỏ, cửa phòng cũng còn giữ hờ, hiển nhiên vẫn đang đợi cô về.
Đáy lòng bỗng dâng lên chút ấm áp, cả người cũng thoáng nhẹ nhõm trở lại, nhẹ đẩy cửa, phát hiện trên sô pha còn có một người ngồi.
Người đàn ông tùy ý dựa vào sô pha lật xem cuốn sách chuyên ngành, dáng người thon dài chìm trong ánh sáng của đèn bàn, thiếu đi vài phần khắc nghiệt mọi ngày, cũng nhiều chút mềm mại là lạ.
Nghe được tiếng động, anh ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, "Về rồi?"
Tiếng nói bị đè thấp trong bóng đêm lộ ra ý vị quan tâm, làm chút ý lạnh còn sót lại trong lòng Hạ Miên bay mất.
Cô đi qua, ngồi xuống sô pha, nhỏ giọng nói với Ninh Thiều Bạch phát hiện và suy đoán của mình.
Thời điểm nói lại chuyện này, hai hàm răng nhịn không được đánh vào nhau.
"Tôi nên làm gì bây giờ?" Hạ Miên nhịn không được hỏi, "Có thể thông qua chuyện này bắt Trương Khải Minh hiện thân không?"
Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Loại đàn ông không tiền đồ này cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện đường ngang ngõ tắt, nếu anh ta đã làm rõ ràng như vậy, vậy việc về sau dễ làm rồi."
"Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ tìm người cục công an đi theo dõi."
Ninh Thiều Bạch lười nhác đứng dậy, tiện tay túm túm ngốc mao của cô, "Ngủ đi, mệt muốn chết."
Anh quá nhẹ nhàng bâng quơ, làm Hạ Miên có cảm giác mình không phải đang chứng kiến hình ảnh hai tên biếи ŧɦái đang chuẩn bị mưu sát, mà là côn đồ vá đầu hẹn đánh nhau, tâm tình không khỏi thả lỏng.
Sáng sớm Hạ Miên tỉnh dậy, rốt cuộc là ở nhờ nhà người khác, hơi xấu hổ.
Tiểu Phong dậy sớm hơn cô, đôi mắt bằng quả nho không chớp, phảng phất như sợ cô biến mất.
Đứa nhỏ vẫn thiếu cảm giác an toàn, sau khi Hạ Miên cứu cậu, chưa từng rời khỏi nhau thời gian dài như vậy, mỗi tối đều là ôm cậu nhóc đi ngủ.
Tiểu Phong thấy người dậy rồi, đôi mắt lập tức cong lên, "Dì nhỏ."
Trong lòng trong mắt đều là cô.
Hạ Miên hôn hôn trán cậu, "Chào bảo bảo." Bảo bảo nhẫn nại một chút, tất cả sắp kết thúc rồi.
Thời điểm ăn sáng, Ninh Thiều Bạch đưa một cái chìa khóa qua, "Đây là chìa khóa của ký túc bệnh viện chỗ tôi làm, ít khi sống ở đó, cô đến đấy dọn dẹp chút đi."
Ninh Thiều Vận giận liếc anh một cái, "Em không thể nói chuyện tử tế được hả?"
Hạ Miên mỉm cười, không tự giác phóng giọng nói mềm mại như tiểu tiên nữ, "Không sao, em biết bác sĩ Ninh có ý tốt mà."
Ninh Thiều Bạch nhíu mày, cũng học ngữ khí của cô nói, "Có thể nói chuyện bình thường hay không?"
Ai không bình thường?! Hạ Miên tức giận muốn đánh người.
--
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hạ Miên cho rằng kí túc của Ninh Thiều Bạch chỉ là phòng đơn bình thường, không ngờ lại ở ngay lầu một.
Phòng tầm 20m2, ngoài cửa còn có khoảng sân nhỏ. Cái này chính là đãi ngộ của bác sĩ chuyên gia.
Hiển nhiên, thân phận bánh trái của Ninh Thiều Bạch ở bệnh viện được đối xử gần như viện trưởng.
Vì trực ca đêm nên ngẫu nhiên Ninh Thiều Bạch mới nghỉ lại chỗ này, bên trong thu dọn gọn gàng, hiển nhiên Ninh Thiều Bạch cũng có thói ở sạch như phần lớn bác sĩ khác.
Nhìn Hạ Miên và Tiểu Phong dàn xếp xong, Ninh Thiều Bạch đưa một cái di động cho cô, "Cho cô mượn tạm, bên trong có số của tôi, nhỡ đâu có chuyện gì kịp thời liên hệ."
Hạ Miên nói, "Ơn này không lời nào cảm tạ hết được."
Ninh Thiều Bạch đáp, "Ờ, trừ vào ơn cứu mạng của Sâm Sâm đi, sau này cũng đừng làm phiền tôi."
Đôi mắt Hạ Miên trừng lớn, "Tôi thiệt tình coi anh là chị em, anh lại đi tính toán chi ly như vậy hả?"
Ninh Thiều Bạch tức giận duỗi tay muốn túm ngốc mao của cô, Hạ Miên sớm đã đoán được, nghiêng người tránh thoát, ngoài miệng ồn ào, "Anh mơ quá đẹp rồi."
"Ơn cứu mạng có thể so với lấy thân báo đáp đúng chứ?" Miệng Hạ Miên hoạt động như máy khâu, "Tuy hai ta giới tính tương đồng, nhưng bổn tiên nữ cũng không ngại nhìn anh dùng cả đời báo đáp đâu."
Tay Ninh Thiều Bạch giữ lấy đầu Hạ Miên, hung hăng gõ xuống, "Rốt cuộc là ai mơ đẹp? Tuổi còn nhỏ đã biết mơ tưởng rồi."
Tiểu Phong thấy thế ôm chặt chân Ninh Thiều Bạch, vội vàng nói, "Anh Ninh, dì nhỏ!"
Động tác Ninh Thiều Bạch hơi dừng, buông Hạ Miên ra, xoa xoa đầu Tiểu Phong, "Gọi chú Ninh."
Hạ Miên ôm Tiểu Phong lên, làm tiểu nhân đắc chí cười há há, "Ai nha, dì có bảo bối Tiểu Phong giúp đỡ rồi."
Tiểu Phong gắt gao nhìn Ninh Thiều Bạch, Ninh Thiều Bạch chơi không lại, xoay người đi làm.
--
Chuyện hộ khẩu của Tiểu Phong thực thuận lợi, Trương Khải Minh vội vã vớt Hoàng Hiểu Quyên ra, bởi vì có tìm quan hệ nên quá trình nhanh hơn rất nhiều.
Bác cả ở huyện Minh Khê cũng có chút danh vọng, tên của Tiểu Phong chưa tới một tuần đã nằm trong sổ hộ khẩu nhà Hạ Miên.
Sau đó Trương Khải Minh cùng Hạ Miên mã bất đình đề* đến đồn công an lật án.
(P/s: 馬不停蹄 - Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.)
Đây là lần đầu tiên Hạ Miên chứng kiến mấy cảnh mờ ám này, cô thậm chí không cần nói chuyện, chỉ cần ngồi đó, dựa theo khẩu cung có sẵn của cảnh sát Tiểu Đinh rồi lăn tay là xong.
Hạ Miên thấy được vẻ mặt khó chịu của Liễu Hồng, mà cộng sự cảnh sát Trương của chị ấy cũng là sự chết lặng sớm quen thuộc.
Vốn là hiện thực Hạ Miên không thể thay đổi, cô chỉ có thể ôm Tiểu Phong nhanh chóng rời đi, tới một nơi tràn ngập ánh sáng, không còn xám xịt âm u.
Trở lại ký túc xá bệnh viện, Hạ Miên vui vẻ rạo rực ôm Tiểu Phong ngồi trên sô pha, cho cậu nhóc xem sổ hộ khẩu: "Hạ Dư Phong, đây chính là cái tên sau này của con nha!"
Trương Khải Minh hiển nhiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, đối với chuyện dời Tiểu Phong sang hộ khẩu khác cũng không tính toán mở miệng.
Tiểu Phong đung đưa chân nhỏ, cả người cũng tốt lên, "Tiểu Phong và dì nhỏ là người một nhà!"
"Đúng vậy, chúng ta về sau chính là người một nhà!" Hạ Miên cười sờ sờ đầu cậu.
Đứa nhỏ giống như có thể hiểu, nghiêm túc ngắm nhìn sổ hộ khẩu trong tay .
Lúc sau cậu thật cẩn thận trả lại cho Hạ Miên, hỏi, "Chúng ta sắp đi thành phố Yến sao?"
"Đúng." Hạ Miên nheo nheo mắt, "Nhưng mà chuyện này không được để ai biết."
"Ngày mai chúng ta đi cảm ơn hàng xóm trong viện đã chiếu cố, hôm sau thì quê một chuyến." Hạ Miên nói, "Có thể chơi với anh Cường Cường."
Tiểu Phong nhấp miệng cười, "Ve sầu."
"Thích ăn ve sầu sao." Hạ Miên không khỏi cười rộ, từ khi biết mình chung sổ hộ khẩu với cô, lá gan của cậu nhóc cũng lớn hơn chút, dám biểu đạt yêu thích của mình.
Hôm sau Hạ Miên mang Tiểu Phong đến trung tâm bách hóa mua ít đồ làm quà từ biệt, mấy ngày nay mọi người đã giúp cô rất nhiều.
Sau đó Hạ Miên gặp được Hoàng Hiểu Quyên.
Bởi vì chưa có quyết định bắt giam chính thức, cho nên sau khi lấy khẩu cung ở đồn công an xong cô ta đã được thả.
Hạ Miên mới ra khỏi nhà Mễ lão sư, liền nghênh diện Hoàng Hiểu Quyên.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng một người phụ nữ trẻ đẹp thời thượng ngày nào.
Hiện giờ biến thành tóc dầu mỡ thắt, rất nhiều vết xanh tím lộ ra bên ngoài.
Nghĩ kỹ thì cũng bình thường, điều kiện trại tạm giam không tốt, Trương Khải Minh ở ngoài vội đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian quản cô ta, chỉ chu cấp có mấy vật dụng hàng ngày cần thiết.
Hơn nữa bên trong không có người tốt, bị ức hiếp là chuyện hết sức bình thường.
Cô ta khoác áo sơmi to rộng của Trương Khải Minh, đầu đè xuống ngực, căn bản không dám nhìn người.
Trải qua chuyện này, chỉ sợ không thể ngẩng đầu.
Không chỉ không thể ngẩng đầu......
Nhớ lại phản ứng lúc trước của Hoàng Hiểu Quyên, cô ta nhất định biết chuyện của Hạ Xuân.
Như vậy, cũng biết Trương Khải Minh chuẩn bị mua bảo hiểm cho mình sao?
Ánh mắt Hạ Miên không khỏi dừng trên người Trương Khải Minh, đối phương cũng vừa lúc nhìn về đây, bốn mắt nhìn nhau, Hạ Miên hình như thấy được ý cười bí ẩn ở đáy mắt hắn.
Trương Khải Minh nhìn túi quà trong tay Hạ Miên, "Chuẩn bị về quê sao? Hôm nay chưa mua vé xe à, đêm nay vẫn ở ký túc bệnh viện?"
Hạ Miên gật gật đầu.
Trương Khải Minh nói, "Ừm, gần đây anh bận nhiều chuyện, đợi hai ngày nữa sẽ về huyện Minh Khê thăm hai đứa."
Hắn nhìn Tiểu Phong, lộ ra một nụ cười, "Tiểu Phong, đi theo dì nhỏ cho tốt nha......"
Không biết vì sao, Hạ Miên cảm thấy lời này làm mình sởn tóc gáy, Tiểu Phong càng túm chặt làm váy của cô, trốn ở phía sau.
Tiểu Phong có chút chịu kinh hách, tinh thần vừa mới thả lỏng lại căng như dây diều, theo Hạ Miên một tấc cũng không rời.
Hạ Miên từng nghe ở đâu đó nói trẻ con chơi với nước có thể giảm bớt khẩn trương, chưa biết là thật hay giả, vì thế cô múc một xô nước lớn mang vào phòng.
Lại đổ thêm nước nóng pha ấm, đặt cậu nhóc vào trực tiếp tắm rửa.
Vết xanh tím trên người Tiểu Phong đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa Hạ Miên chăm cậu cũng không tồi, tuy còn có thể nhìn thấy xương sườn, nhưng da thịt trắng trắng mềm mềm đã có không ít thịt, sờ vào làm người ta không nỡ buông tay.
Tiểu Phong ngâm nước ấm được Hạ Miên vuốt ve cũng dần thả lỏng.
Sau khí bế cậu ra, Hạ Miên vốn muốn đi đổ nước, nhưng thấy Tiểu Phong có chút khẩn trương, nghĩ nghĩ, dứt khoát ôm nhau đi ngủ.
Cô vỗ về lưng cậu, nhỏ giọng hỏi, "Tra cha đáng sợ như vậy sao?"
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Tiểu Phong không chút do dự gật gật đầu, "Cực kỳ cực kỳ đáng sợ."
Nghĩ nghĩ lại bổ sung, "So với mẹ kế còn đáng sợ hơn."
Hạ Miên như suy tư gì đó, Tiểu Phong cực kỳ mẫn cảm với cảm xúc của mọi người, chẳng nhẽ thằng bé cảm nhận được sự biếи ŧɦái của Trương Khải Minh?
Hơi thở của đứa nhỏ trong lòng dần đều, Hạ Miên lại có chút ngủ không được, hôm nay sau khi gặp Hoàng Hiểu Quyên, cô càng thêm khẳng định Trương Khải Minh kia thật sự muốn gϊếŧ vợ lừa con......
Trương Khải Minh mua bảo hiểm cho cô ta lúc nào? Rồi lại tạo tình huống ngoài ý muốn như thế nào? Cô nên tìm điểm đột phá trên người Hoàng Hiểu Quyên từ đâu......
Hạ Miên đang suy tư, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến chút động tĩnh nhỏ, không phải tiếng động vật di chuyển, ngược lại giống ăn trộm hơn, ký túc xá này cách bệnh viện không xa, chuyện trộm cắp cũng thường phát sinh.
Cô rón rén đứng dậy, cầm lấy gậy gỗ bên cạnh, rút then cài ra muốn mở cửa.
Lại phát hiện cánh cửa không chút sứt mẻ.
Sao lại thế này?!
Hạ Miên còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy tiếng nước róc rách chảy xuống đất, tuy rất nhỏ, nhưng cũng rõ ràng, ở cửa phòng cô.
Mùi xăng theo đó lan tràn, Hạ Miên đột nhiên ý thức được.
Cô bổ nhào vào mép giường lấy di động ra, bên kia rất nhanh đã tiếp.
Hạ Miên không có thời gian nhiều lời, trực tiếp kéo màn gió cửa sổ ra kêu lớn, "Trương Khải Minh! Phóng hỏa gϊếŧ người sẽ bị tử hình đó!"
"Anh mau qua đây đi!!! Có người phóng hỏa gϊếŧ người!" Giọng nói bén nhọn của thiếu nữ phán tan màn đêm yên tĩnh, gọi không ít người tỉnh dậy.
"Tôi lập tức tới!" Ninh Thiều Bạch một bên đứng dậy một bên nói, "Nghe này, nhỡ đâu cháy lớn không chạy ra được, cô dùng khăn lông ướt......"
"Cái đó tôi biết rồi!" Cùng với tiếng cửa kính vỡ, Hạ Miên nhanh miệng nói, "Anh báo cảnh sát mau lên, tên khốn đó làm thật đấy, cháy rồi, là xăng!"
Hạ Miên thật sự không ngờ rằng, mình muốn dọa Trương Khải Minh chạy mất, lại làm hắn thao tác nhanh hơn, tên này thật sự điên rồi!
Cửa pha lê vốn có thể bảo vệ nháy mắt bị đập nát, ánh lửa nhoáng lên, cửa xăng nháy mắt tràn ra ngọn lửa giương nanh múa vuốt! Từ cửa sổ nhào vào.
Hạ Miên nhanh chóng kéo màn gió thấm nước ngăn khe hở ở cửa sổ, may mà ban nãy cô chưa đổ thùng nước tắm của Tiểu Phong đi.
Tiểu Phong bừng tỉnh, Hạ Miên dùng khăn lông ướt che miệng và mũi cậu lại, ôm nhau nằm bò xuống sàn.
"Dì nhỏ?!" Hai tay Tiểu Phong ấn khăn ướt, thân thể run rẩy, trong ánh mắt chứa đầy nước.
"Đừng sợ!" Hạ Miên dùng áo ướt che mình lại, một cánh tay khác nhúng ướt chăn, phủ lên người đứa nhỏ, "Nghe dì, đừng nói chuyện, cũng đừng khóc, khụ khụ...... Bằng không sẽ cháy mất giọng."
Mắt thấy bức màn có thiêu dấu bén lửa cô nhanh chóng đổ phích nước nóng lên, có thể kiên trì được một hai phút cũng phải cố dành lấy.
Loại ký túc xá này không có cửa sổ sau, cái duy nhất thì ở phía trước, hiện giờ đã sớm bị người bên ngoài khóa chặt, biện pháp suy nhất lúc này chỉ có thể chờ đợi.
May là lửa lớn và tiếng hô ban nãy làm không ít người thức giấc, lúc này bên ngoài đã có tiếng cãi cọ ầm ĩ, có người nhanh chóng lấy nước hắt lên cửa giảm bớt chút lửa nóng.
Nhưng Trương Khải Minh hiển nhiên muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, vì thế đã đổ không biết bao nhiêu xăng.
Hạ Miên lại làm ướt một cái chăn phủ lên người, ôm Tiểu Phong, "Ngoan, khụ khụ...... Nếu sợ thì nhắm mắt lại, khụ, khụ...... dì nhỏ nhất định sẽ bảo vệ con!"
Không khí dần loãng đi, Hạ Miên có thể cảm nhận được khí nóng tới gần, cô giữ Tiểu Phong trong lòng, không nói được, chỉ có thể hôn trán cậu mấy cái trấn an.
Không biết qua bao lâu, tiếng còi cảnh sát mới truyền tới, cửa gỗ của ký túc bị đá văng, người đàn ông cao lớn mặc đồ cứu hỏa chạy vào, "Hạ Miên!"
Tác giả có lời muốn nói:
Còn nhớ bạn nhỏ miệng quạ Sâm Sâm từng nói không: Nói dối sẽ bị chú cảnh sát bắt lại đó!
Ngày mai Trương Khải Minh xong đời rồi!
Cầu ☆ and follow me