Ninh Thiều Bạch thấy cô nghe hiểu, đứng dậy nhìn về phía ông Hoắc, “Đây là chuyện nhà, chú tự xử lý đi, chúng tôi về trước.”
Ông Hoắc áy náy nói, “Tiểu Bạch, chuyện này là Hoắc gia không đúng, chúng ta nhất định sẽ cho Ninh gia công đạo, Tiểu Vận vĩnh viễn là con dâu Hoắc gia.”
“Đừng,” Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt trả lời, “Tôi cảm thấy chị mình đã nói rất rõ ràng. Chú Hoắc, từ đây hai nhà chúng ta coi như chưa từng đón dâu, chưa từng liên quan.”
“Tôi không đồng ý!” Hoắc Học Văn đỏ mắt bắt lấy tay Ninh Thiều Vận không buông, “Tiểu Vận, chúng ta còn có Sâm Sâm……”
Ninh Thiều Vận tránh không nổi, Ninh Thiều Bạch duỗi tay kéo hắn, “Buông ra!”
Hoắc Học Văn bị bắt buông tay, Ninh Thiều Bạch cầm cổ áo hắn hung hăng đánh xuống một quyền, “Hoắc Học Văn, anh còn dám nhắc tới Sâm Sâm? Sao không thử hỏi lòng mình có xứng với thằng bé hay không!”
Hoắc Học Văn ngã thật mạnh xuống bàn trà.
Lão phu nhân còn đang hoảng, ông Hoắc nhíu mày nói, “Tiểu Bạch, chuyện này cháu không làm chủ được, chú sẽ tìm ông Ninh bồi tội sau, nhưng cháu cũng biết, Học Văn đối với Tiểu Vận không hề có ý khác……”
“Không phải đều vô tâm à?” Ninh Thiều Bạch sửa áo sơmi một chút, bình tĩnh nhìn Hoắc Bằng Nghĩa, “Chuyện này cháu có thể làm chủ, chị gái của Ninh Thiều Bạch không ai được chà đạp, từ trước đến giờ chú đã lười quản, thì hiện giờ không có tư cách.”
Hoắc Bằng Nghĩa nhíu mày, “Cháu trách người chú này?”
Ninh Thiều Bạch bỗng cười, “Không có gì đáng trách cả, từ nay về sau, Ninh gia chúng tôi không liên quan tới nhà các người.”
Hoắc Bằng Nghĩa nói, “Người trẻ tuổi khẩu khí thật lớn, chuyện này đến ba cháu cũng không quản nổi đâu.”
“Nhưng chú phải biết, từ nhỏ đến lớn cháu không giống ba mình.”
Anh kề sát vào tai Hoắc Bằng Nghĩa nhỏ giọng, “Thật ra chuyện này đối với chú không phải khá tốt sao? Sau này muốn bồi dưỡng ai, muốn ai bồi dưỡng đều không cần cố kỵ.”
Trong lòng Hoắc Bằng Nghĩa nhảy dựng, khuôn mặt nháy mắt đen kịt, rõ ràng là một đôi mắt đào hoa đa tình, lại làm ông sinh ra một chút sợ hãi.
Lẩm bẩm nói, “Hậu sinh khả uý.”
Ninh Thiều Bạch không tỏ ý kiến, nhấc chân rời đi.
Hạ Miên kéo tay Ninh Thiều Vận, làm lơ Hoắc Học Văn giữ lại, theo chân rời khỏi Hoắc gia.
Chu Thiến Thiến đứng ở cửa còn chưa đi, nhìn thấy đoàn người ra ngoài, phẫn nộ quát tháo, “Ninh Thiều Vận, các người khinh người quá đáng!” Cả nhóm đồng nhất coi cô ta là chó sủa bên đường.
Tiểu Phong cùng Sâm Sâm ghé sát cửa sổ trông mong nhìn Hạ Miên và Ninh Thiều Vận, người ban nãy được Chu Thiến Thiến gọi là Vinh thiếu đậu xe đến cạnh bọn họ.
Nhìn thấy mấy người đi ra, thanh niên luôn nhìn Hạ Miên.
Hạ Miên bỗng nhiên nhớ ra tạo hình hôm nay của mình, lại nhìn gương mặt hóa thành thằng ngốc của đối phương, không khỏi tự kỷ.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Nghĩ đến đây, cô trừng mắt nhìn Ninh Thiều Bạch một cái, có kế hoạch không thể nói trước sao?
Phải biết rằng gặp nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ điều chỉnh kế hoạch, tuyệt đối không sử dụng hình tượng cay mắt này.
Quả nhiên Ninh Thiều Bạch chính là chướng ngại vật trên con đường trở thành tiên nữ.
Ninh Thiều Bạch không hiểu sao bị trừng còn hơi sửng sốt, sau đó thấy cô sờ mũ mới phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên nói, “Tạo hình này không tồi, có lực công kích!”
Nói xong nhanh chóng mở cửa nhảy lên ghế lái.
Hạ Miên: ……
Đây không phải động tác tháo chạy sau mỗi lần chọc ghẹo của mình sao?
Vinh Tín đứng cạnh sửng sốt một chút, sau đó ngạc nhiên nhìn Hạ Miên tự giới thiệu, “Xin chào Hạ Miên, tôi là Vinh Tín, rất vinh hạnh được làm quen.”
Cậu ta nói xong còn cười một cái, làm Hạ Miên có chút không hiểu được.
Ninh Thiều Bạch kéo kính ghế lái xuống, “Cười cái gì? Nhanh lên xe!”
Vinh Tín đáp, “Không phải, tớ tưởng tượng đến khung cảnh Hạ Miên làm bà già kia lẫn cô họ Chu không thể mở mồm đáp trả liền không nhịn được.”
Cậu ta vừa nhìn Hạ Miên vừa nói, “Sau này bàn chuyện làm ăn tôi dẫn cô theo được không? Ha ha ha, quá lợi hại……”
“Người ta còn phải đi học,” Ninh Thiều Bạch giải thích, “Đừng có mơ đánh chủ ý, mau lên xe.”
Hạ Miên nghe xong lí do cậu ta cười, hơi nhẹ nhàng thở ra, cũng đúng, từ lúc bắt đầu luôn nối di động, một đườnh phát sóng trực tiếp cho Hoắc Học Văn cùng ông Hoắc kia xem.
Nói đến cái này, Hạ Miên nhìn qua Ninh Thiều Bạch, “Anh đón bọn họ qua đây kiểu gì thế, không phải Hoắc Học Văn vội công việc, còn ông Hoắc phiêu du không rõ sao?”
Vinh Tín cười trả lời, “Chuyện quan trọng của Hoắc Học Văn là do anh Bạch gây ra, anh ta không bận thì sao hai người kia phát huy bản tính được, còn ông Hoắc……”
Vinh Tín cười thần bí, “Không có tôi anh Bạch không thể tìm thấy.”
“Cô không biết được biểu tình của hai cha con Hoắc gia khi xem nội dung trên di động xuất sắc đến nhường nào đâu.” Vinh Tín cười há há, “Anh Bạch cũng quá đáng, kêu tôi nhận điện thoại.”
“Ông Hoắc kia vài lần muốn cúp máy, nhưng ôi thật đáng tiếc, điện thoại trong tay tôi. Chỉ có thể đen mặt nghe hết một đường.”
Vinh Tín vui sướng khi người khác gặp họa, “Hôm nay coi như vứt, ông Hoắc nhất định sẽ ra tay thu thập lão phu nhân cùng cô Chu Thiến Thiến kia.”
Hạ Miên nhìn Ninh Thiều Bạch ngồi ghế lái, chỉ có thể nói, không hổ là kẻ tàn nhẫn, vô thanh vô tức, một kích tất trúng, giải quyết gọn gàng gốc rễ.
Đẹp.
Ninh Thiều Vận mới biết Ninh Thiều Bạch đã sớm tìm cho mình đường lui.
“Chị Vận,” Vinh Tín an ủi nói, “Anh Bạch đã thuyết phục được ông Ninh, chị cứ yên tâm đi.”
Ninh Thiều Vận kinh ngạc, “Tiểu Bạch?”
Cô ấy còn tưởng mình phải đánh thêm một trận ác liệt bên Ninh gia mới xong.
Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt giải thích, “Chị muốn thế nào thì làm thế ấy, nếu ông có tìm cứ nói cho em là được.”
Ninh Thiều Vận bỗng thư thái cười rộ, cảm giác được người nhà săn sóc che chở, đã bao lâu cô ấy không trải qua, từ khi Tiểu Bạch xuất ngoại, ông nội không còn để ý mình nhiều, mà cô cũng không muốn làm ba khó xử, cho nên từ trước tới nay đều một mình chiến đấu với Hoắc gia.
Mà hiện tại, đã có người có thể dựa vào.
Sâm Sâm thấy mẹ cao hứng cũng vui vẻ theo, trẻ con thật mẫn cảm với cảm xúc của người lớn.
Chuyện bà nội động kinh đã quá phổ biến, cậu nhóc hoàn toàn có thể không quan tâm giống mẹ.
Nhưng mà hôm nay ba rất kỳ quái, còn sắp khóc lóc đủ kiêu, làm trong lòng cậu có chút bất an.
Đứa nhỏ nghẹn một đường, thời điểm gần về nhà vẫn nhịn không được hỏi, “Mẹ ơi, ba đâu?”
Ninh Thiều Vận sờ đầu cậu nhóc, “Ba con bận công việc, có thời gian sẽ thăm sau.”
Sâm Sâm vừa nghe đến hai chữ công tác liền không hỏi gì nữa, đột nhiên ý thức được một việc, “Sau này chúng ta không về nhà nữa hả mẹ?”
Ninh Thiều Vận cười đáp, “Đúng vậy, về sau chúng ta sống ở đây, giống hôm trước dắt mấy đứa đi nhà trẻ đấy? Vui không?”
“Tiểu Phong có ở đây không mẹ?” Sâm Sâm hỏi.
“Ừm. Em trai ở đây. Sau này hai đứa chính là anh em tốt.” Ninh Thiều Vận vuốt đầu cậu cười, “Mỗi ngày cùng nhau đi nhà trẻ.”
Sâm Sâm tức khắc cao hứng, cùng Tiểu Phong nhìn nhau cười, hai cánh tay nhỏ nắm lấy nhau đung đa đung đưa. Làm người xem thật muốn bật cười.
Muốn làm anh em khác cha khác mẹ với Sâm Sâm, đương nhiên phải mua được bộ sân đối diện, Hạ Miên nhìn qua Ninh Thiều Bạch, “Lão phu nhân thật sự sẽ bán cho tôisao? Anh lén nói gì với bà ta vậy?”
Nếu đã là lén lút, Ninh Thiều Bạch đương nhiên không muốn nói ra, chỉ đáp, “Cô làm tốt công tác chuyển nhà đi.” “Số tiền kia……” Tuy Hạ Miên tức giận tính hố nhỏ lão phu nhân xem như phản kích, nhưng trước nay không nghĩ tới việc ăn miễn phí cái sân kia.
Nhắc đến đề tài này, Vinh Tín ngồi phó lái lại bắt đầu cười sảng, giơ ngón cái khen tặng Hạ Miên, “Không phải trả tiền rồi sao?”
Sau đó xúi giục, “Nếu lão phu nhân cho rằng cô không xứng với phẩm cách nhặt của rơi trả lại người bị mất, chính là đang vũ nhục nhân cách của cô, đấy không phải tiền báo ân, mà là phí bồi thường thiệt hại tinh thần.”
Hạ Miên bật cười, “Phỏng chừng tôi phải trả bà ta nhiều hơn rồi.”
Không biết Vinh Tín nhớ tới cái gì, giống như bị điểm huyệt cười ngoạc mồm khép không nổi, “Cô nói rất đúng, có khi mấy trăm vạn cũng không đủ.”
Hạ Miên: ……
Đây hẳn là lời khen nhỉ.
Không ngờ rằng Ninh Thiều Bạch lại có anh bạn sảng khoái như thế này.
Ninh Thiều Bạch cũng không để ý Vinh Tín, nói với Hạ Miên, “Chờ lúc thêm hộ để Vinh Tín làm nhân chứng, sau này nếu xảy ra tranh cãi gì, bà Hoắc không thành điểm đáng ngại.”
Hạ Miên không khỏi nhìn phía Vinh Tín, xem ra để vị này làm nhân chứng rất có uy.
Giống như biết cô nghi hoặc cái gì, Vinh Tín kiêu ngạo giải thích, “Ai kêu tôi nhân duyên tốt, lời nói đáng tin, lại nắm nhiều tin tức. Mọi người đều phục tôi.”
Ninh Thiều Bạch cười lạnh, “Chứ không phải quen nhiềm hồ bằng cẩu hữu, miệng lớn thích đủ bát quái, người khác không muốn chọc?”
Vinh Tín trừng mắt, “Anh Bạch để tôi chút thể diện trước mặt con gái nhà người ta đi, tự dưng bóc phốt tôi làm gì?”
Ninh Thiều Vận cười giải thích cho Hạ Miên, “Nhà Vinh Tín làm tạp chí giải trí, trước nay tin tức linh thông, tính tình cũng thật thà bộc trực, có một nói một, có hai nói hai, cho nên lời cậu ta nói mọi người đều tin.”
Thì ra là thế Hạ Miên nghĩ, “Chờ tới hôm đó đành phiền anh Vinh rồi.”
Vinh Tín cười đáp, “Yên tâm đi, cứ tin vào tôi.”
Xe đi vào ngõ nhỏ, phía xa đã thấy Mao Tuệ Trúc ngồi xổm ở cửa, Hạ Miên ló đầu qua cửa sổ xe, “Tuệ Trúc làm gì vậy?”
“Chị Miên về rồi?” Mao Tuệ Trúc cao hứng nhảy dựng lên, “Mọi người đều đang chờ bên trong!”
Nói xong xoay người chạy vào trong viện, “Mẹ, chị cả chị hai dì Ngụy, Sâm Sâm và Tiểu Phong về rồi!”
“Xem ra đã làm được lẩu xiên cay.” Hạ Miên cười nói.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Sáng nay lúc bọn họ xuất phát, Hạ Văn Nguyệt bắt đầu nấu canh xương, nói chờ khi mọi người về có thể nhấm nháp.
Tiểu Phong và Sâm Sâm vừa nghe thấy lập tức chờ mong, hai bạn nhỏ mới xuống xe đã dắt tay nhau chạy vào trong viện.
Ninh Thiều Vận cùng Hạ Miên nhìn nhau cười, cũng bước theo sau.
Nửa bước chân đi qua cửa, trước mặt chính là cảnh tượng bận rộn bừng bừng sức sống.
Mùi thơm bay khắp viện nhỏ, Hạ Văn Nguyệt vỗ tay nói, “Các con, mau chuẩn bị! Tuệ Mai dọn bàn, Tuệ Lan lấy chậu, Tuệ Trúc lấy đũa……”
Ba chị em Mao gia nghe lệnh hành động.
Sâm Sâm ngửa đầu nhìn Hạ Văn Nguyệt, “Bác ơi, chúng cháu làm gì?”
Hạ Văn Nguyệt nói, “Hai đứa theo Tuệ Trúc cầm chén đũa.”
Vì thế Sâm Sâm dắt Tiểu Phong hai chân ngắn đi tìm Mao Tuệ Trúc.
Ninh Thiều Vận nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng biến thành hư không.
Vinh Tín và Ninh Thiều Bạch đi sau tiến vào, Vinh Tín kinh ngạc nói, “Thật là náo nhiệt, bảo sao gần đây cậu không về nhà.”
Ninh Thiều Bạch không tỏ ý kiến.
Rất nhanh mọi người đã vây quanh bàn tròn, cầm từng xiên thịt ăn đến miệng bóng nhẫy.
Vinh Tín dơ một cây rong biển kết khen, “Lẩu này có một ưu điểm, đó là càng ăn càng ngon, tôi cảm thấy một mình mình có thể ăn thêm được một trăm xiên nữa.”
Dì Ngụy cũng khen tới tấp, “Đúng là rất ngon.”
Hạ Văn Nguyệt nhìn đôi đũa của Ninh Thiều Vận và Ninh Thiều Bạch không dừng lại được, lộ ra tươi cười, xem ra món này thật sự có thể kinh doanh.
Mao Tuệ Trúc bỗng cười phá lên, “Nhìn Sâm Sâm kìa!”
Lực chú ý của mọi nháy mắt bị hấp dẫn.
Mấy đứa nhỏ đang ăn canh suông cay.
Sâm Sâm ăn xiên mực, khi nhai hai má phồng lên. Nhưng mà râu mực hơi cứng, thằng bé không thể ăn hết một lần nên chừa lại một chút nhỏ bên ngoài. Sâm Sâm nhìn đầu chằm chằm vào xiên mực mình đang ăn dở, mắt mở to một vòng.
Mọi người cười lớn, Sâm Sâm không rõ lí do nhưng cũng biết mọi người đang cười mình, trong miệng ngậm đồ ăn nói không được, chỉ có thể gấp gáp giương mắt cầu cứu Ninh Thiều Vận.
Mọi người càng cười lớn hơn, Tiểu Phong ngồi cạnh cậu nhóc cũng bị kinh động, tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên, miệng cũng phình phình, mờ mịt nhìn tất cả, Vinh Tín không nhịn được duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, “Sao lại đáng yêu thế này.”
Thân nhỏ Tiểu Phong uốn éo, dựa vào lòng Hạ Miên.
Hạ Miên dùng khăn tay lau nước canh dính bên khóe miệng kia, cười nói, “Tiểu Phong thích ăn đậu phụ.”
Tiểu Phong cong mắt gật đầu.
“Dì cũng thích.” Hạ Miên lại chưa cho cậu một xiên, sau đó kiến nghị với Hạ Văn Nguyệt, “Cho thêm loại này hút chất canh rất ngon.”
Hiện giờ lẩu xiên chỉ có ở phương Nam, tuy ngoài Bắc hơi hiếm một chút, trang bị nguyên liệu không đầy đủ bằng phương Nam, người giống như Hạ Miên thích nhất là món đậu, tạm thời vẫn chưa kiếm được.
Hạ Văn Nguyệt cũng là người thông minh lanh lợi, mau chóng suy một ra ba, “Đợi làm xe đẩy xong cũng phải mất mấy ngày, vậy để mấy hôm nữa cô ra chợ xem xem còn nấu được món nào nữa không, cô thấy đậu hũ cũng không tồi.”
“Hiện giờ chúng ta có gần 30 loại, tạm thời đủ bán, sau này từ từ phong phú.”
“Cô hai tính phí tổn thất chưa? Muốn bán bán thế nào?”
Hạ Văn Nguyệt rút ra quyển sổ, “Cô tính đại khái, ngoài canh xương và xe đẩy gas ghiếc linh tinh, cũng chỉ có rau củ chiếm năm phần, món mặn mất khoảng một mao hai, cho nên một xiên xiên rau củ bán một mao, một xiên món mặn bán hai mao.”
“Nếu mỗi ngày có thể bán được 500 xiên, ít nhất cũng phảu kiếm được hai mươi tệ, một tháng chính là 600, trừ đi canh xương gas các thứ, kiểu gì cũng được 400 500.” So với đi làm công thì kiếm được hơn nhiều.
Có nguồn thu nhập cố định này, cô ấy tin mình có thể dừng chân tại đây.
Hạ Miên cười mà không nói, 500 xiên, Hạ Văn Nguyệt đã quá xem thường mị lực của món lẩu, đời trước cô ăn lẩu xiên ở sạp nhỏ, người ta bán chưa tới hai năm đã đủ tiền mua nhà lầu. Mỗi ngày lót nền hai nghìn xiên, mà địa điểm bán khi ấy cũng chỉ là một khu nhà cạnh trường trung học.
Hơn nữa bán càng lâu, phí nguyên liệu nấu ăn có thể càng thấp.
Hạ Miên không nói ra mấy lời này, chuẩn bị mở sạp, Hạ Văn Nguyệt sẽ tự biết mình nên làm thế nào.
“Cô đặt quán xe thế nào?”
Hạ Văn Nguyệt cười nói, “Vừa mới làm, người ta bảo bốn năm hôm nữa có thể lấy.”
“Mà càng nói càng thích, thành phố lớn này muốn cái gì cũng tìm được, quá tốt.”
“Vậy còn thiếu mỗi tên quán thôi.” Hạ Miên nói, “Cô hai muốn gọi là gì?”
Hạ Văn Nguyệt đáp, “Mấy đứa có cái tên nào hay hay không, chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng.”
Mao Tuệ Lan nhanh miệng hỏi mẹ, “Không phải đều đặt là lẩu xiên Hạ gia, lẩu xiên lão Hạ gì đó sao? Cần gì phải nghĩ ạ?”
Hạ Miên nhìn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong giãn ra, cùng đôi mắt to vô lo vô nghĩ, suy tính nói, “Tên ' Tân Sinh' thế nào?”
Đối với cô là một kiếp sống khác;
Đối với Tiểu Phong là chuyện lớn cả đời;
Đối với một nhà Hạ Văn Nguyệt là sinh hoạt mới.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Nói tóm lại, cái sạp này chính là Tân Sinh của một nhà bọn họ!
Bản thân Hạ Văn Nguyệt cũng là một người giàu cảm xúc, vừa nghe liền hiểu ý tứ Hạ Miên, tức khắc vỗ tay, “Không tồi! Tên quán là Lẩu xiên Tân Sinh!”
Mao Tuệ Trúc lập tức cổ động, “Lẩu xiên Tân Sinh nhà chúng ta!”
Mao Tuệ Mai cùng Mao Tuệ Lan nhìn em gái nhỏ nhất, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
Ninh Thiều Vận bỗng có điều xúc động, cô ấy nói, “Tân Sinh, rất hay, để tôi vẽ biển quán đi!”
“Oa!” Hạ Miên lập tức vỗ tay, nói với Hạ Văn Nguyệt, “Chị Ninh là họa sĩ lớn tương lai, chị ấy tự tay vẽ biển quán cho mình, sau này tấm biển sẽ nâng giá trị con người lên gấp trăm lần.”
“Vậy chúng ta lời to!” Hạ Văn Nguyệt cười, Mao Tuệ Trúc là cổ động vương tức khắc vỗ tay rầm rầm.
Sâm Sâm cũng cao hứng, “Mẹ, mẹ muốn vẽ tranh sao?”
Ninh Thiều Vận chỉ cảm thấy đáy lòng bừng bừng nhiệt huyết, ngọn lửa mạnh mẽ lan tràn khắp người, trong giọng nói phát ra vui sướng, “Vẽ chứ!”
Hạ Miên cảm thấy, Tân Sinh này cũng nên tính cả Ninh Thiều Vận.
Sau khi nói muốn vẽ tranh, tinh thần Ninh Thiều Vận bừng sáng, chị ấy giống như gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho người ta, đặt mua một đống dụng cụ, Hạ Miên nghe thấy rất nhiều tên bút vẽ cùng thuốc màu.
Dì Ngụy và Hạ Văn Nguyệt thu dọn tàn cục.
Ninh Thiều Vận hứng thú tăng vọt, cô về nhà chính cầm ra một cái chìa khóa, trịnh trọng mở ra một gian phía đông trong viện.
Sau đó cười tươi giang hai tay, “Hoan nghênh tới tham quan phòng vẽ tranh!”
Theo cửa phòng phủ bụi, trên người Ninh Thiều Vận phảng phất như thoát khỏi gông xiềng, sức sống mãnh liệt.
Căn phòng 40m2, ở giữa bày một cái bàn dài tít tắp, phía sau là ít thuốc màu vụn vặt cùng mấy cái bút vẽ khác nhau.
Trên tường treo bố chống bụi, Ninh Thiều Vận từng bước vén lên, lộ ra thế giới ôn nhu mà sáng lạn.
“Wow!” Mọi người không hẹn mà cùng tán thưởng.
Ánh mắt Tiểu Phong đột nhiên phát ra ánh sáng, Sâm Sâm kiêu ngạo nói với mọi người, “Đây đều là tranh mẹ vẽ!”
“Cảm ơn em Hạ Miên.” Giọng nói Ninh Thiều Vận thật nhẹ, ngữ khí có chút nghẹn ngào, “Từ khi bị Hoắc gia cướp tranh, chị đã không cầm nổi bút vẽ.”
Hạ Miên bừng tỉnh, bảo sao bấy lâu nay không thấy Ninh Thiều Vận vẽ , phải biết rằng là một họa sĩ, không có khả năng một hai tháng không cầm cọ.
Ninh Thiều Vận chưa từng nói cho người khác lí do này, bởi vì không có ai hiểu cô ấy, nói ra cũng chỉ làm ra vẻ, nhưng mà cô ấy biết, Hạ Miên nhất định sẽ hiểu cho mình.
“Mỗi lần muốn vẽ lại nhịn không được nghĩ, vẽ ra thì sao, cũng không ai biết không ai hiểu, dốc hết tâm huyết rồi bị người ta tùy ý giẫm đạp mà thôi, rốt cuộc mình vẽ tranh có ý nghĩa gì?”
“Chẳng lẽ vẽ tranh chỉ là trò tiêu khiển trong cuộc sống trống rỗng? Chon nên người khác cũng có thể tùy ý tiêu khiển tôi?”
Tâm tư nghệ thuật gia đều mẫn cảm, Hạ Miên không có cách nào đồng cảm như mình cũng bị đối xử như vậy, cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào, chỉ có thể yên lặng nắm lấy cánh tay, “Chị Ninh.”
Ninh Thiều Vận bỗng dưng cười rộ, “Nhưng hôm nay tôi đã tìm được đáp án.”
“Hiện giờ thật sự rất muốn cầm cọ.” Ninh Thiều Vận có chút phấn khởi, “Vẽ tranh là một thứ đặc biệt tốt đẹp, nó tốt đẹp ở lúc mới bắt đầu, quá trình chau chuốt, cuối cùng tạo ra thành phẩm cho đời sau.”
“Có lẽ cho đến khi già đi, bản thân vẫn nhớ rõ ngày hôm nay, sự vui sướng bắt đầu cuộc sống mới cùng mọi người.”
“Chờ trăm năm sau, người xem tranh của tôi sẽ biết, tác giả của bức tranh này đã từng gặp qua những con người bồng bột, từng có một cuộc sống bừng bừng sức sống.”
Quả nhiên nghệ thuật gia đều lãng mạn, Hạ Miên cười tươi rói, “Xem ra chị sắp có tác phẩm mới.”
Ninh Thiều Vận thoải mái cười to.
Cô ấy lấy trong ngăn tủ ra một giá vẽ cùng một xấp giấy.
Hạ Miên kinh ngạc, “Chị Ninh còn vẽ cả màu nước?”
“Ngẫu nhiên thôi.” Ninh Thiều Vận cười đáp, “Khi nào không nghĩ ra ý tưởng quốc hoạ thì nghịch chút, vẽ biển quán phải dùng phong cách này mới thích hợp.”
Cô ấy nói xong lập tức có cảm hứng, đặt giấy ngay ngắn lên giá, mang từ ngăn tủ ra một hộp màu, phác họa mấy đường.
Sâm Sâm thấy thế lon ton chạy tới, ôm lấy cánh tay Ninh Thiều Vận chu mỏ, “Mẹ vẽ con và Tiểu Phong đi!”
Ninh Thiều Vận cười rộ nói với Hạ Miên, “Chị từng vẽ không ít Sâm Sâm, chờ dọn hết tranh về đây tha hồ ngắm.”
Tiểu Phong cũng tự giác chạy tới, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm bút vẽ của Ninh Thiều Vận, giống như muốn biết những thứ lộng lẫy mà ấm áp kia ra đời như thế nào.
Ninh Thiều Vận quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Phong, bỗng nhiên nhớ lại tâm tình vui sướng của mình khi lần đầu nhìn thấy nét vẽ ít ỏi của lão sư, đáy lòng bị kinh ngạc và cảm thán ập tới.
Lão sư nói, chỉ vì ánh mắt khi đó mới muốn nhận cô làm học trò.
“Tiểu Phong muốn thử một chút không?” Ninh Thiều Vận đưa bút vẽ trong tay cho cậu nhóc.
Tiểu Phong nhìn về phía Hạ Miên, ánh mắt sáng như sao.
Hạ Miên cổ vũ gật gật đầu, “Đi mau.”
Đời này, thiên phú của thằng bé sẽ trở thành hào quang của chính nó, nghĩ gì thì vẽ nấy.
Tiểu Phong gần như thành kính nhận cọ, Ninh Thiều Vận ôm cậu vào lòng, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng quẹt qua tờ giấy: Đó là ngọn lửa bắt đầu……
Ninh Thiều Vận cứ nắm tay bạn nhỏ như vậy, chấm màu, điều sắc, đổi cọ, mỗi lần bút chạm vào giấy, ánh sáng đáy mắt Tiểu Phong càng thêm long lanh.
Đợi ngọn lửa hừng hực thành hình, Tiểu Phong phảng phất như nhìn thấy kỳ tích, hai mắt tràn ngập kinh ngạc.
Cậu quay đầu nhìn Hạ Miên, đáy mắt như có sao trời, “Dì nhỏ!”
“Ừ, vẽ giỏi quá!” Hạ Miên mỉm cười đáp lại.
Bên kia Sâm Sâm không được làm, tức khắc chen vào lòng mẹ, “Mẹ, con cũng muốn vẽ! Con cũng muốn vẽ!”
Ninh Thiều Vận quay đầu nhìn ba chị em Mao gia vây xem, dứt khoát bày giá vẽ ra bàn, sau đó cầm cọ phân chia, “Nào, chúng ta vẽ!”
Tiểu Phong cầm lấy một tờ lon ton tìm Hạ Miên, khuôn mặt nhỏ phát ra hào quang, “Dì nhỏ.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép . Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Hạ Miên cười rộ lên, cô bạn nhỏ ôm ngồi xuống, nghĩ nghĩ nói, “Dì cùng con vẽ ngôi sao nha?”
Đôi mắt quả nho của Tiểu Phong mở lớn, mãn nhãn chờ mong.
Cám ơn trời đất, Hạ Miên một lần nữa cảm tạ thời đại internet vạn năng, những thứ hoa hòe loè loẹt ngày trước mình xem được có thể duy trì uy nghiêm tiểu tiên nữ trước mặt Tiểu Phong.
Tranh nước sao trời, lúc ấy vô tình xem được một đoạn video ngắn, cảm thấy đơn giản lại thú vị nên khá ấn tượng, không ngờ sau này lại có cơ hội tự mình vẽ ra.
Cô kẹp giấy lên bàn, cũng không tô các tông màu như Ninh Thiều Vận, mà trực tiếp nặn đủ các màu xanh khác nhau từ trên xuống dưới theo thứ tự từ đậm đến nhạt.
Sau đó nắm tay nhỏ của Tiểu Phong, cầm cọ vẽ nhúng vào nước đánh tan màu qua lại.
Chờ tờ giấy bị bầu trời đêm bao phủ, Hạ Miên liền lấy bút chấm chút màu trắng, dơ tay Tiểu Phong lên hô, “Nào, ma thuật!”
Nói xong gõ vài cái vào bút vẽ Tiểu Phong đang cầm, màu trắng bị gõ rơi tán loạn, lóe sáng thành từng ngôi sao.
“Oa!” Tiểu Phong ngạc nhiên trừng mắt.
Mấy bạn nhỏ vây xem cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc giống cô lúc mới xem đoạn video của người ta, Hạ Miên dào dạt đắc ý nhìn Tiểu Phong, “Thế nào? Dì nhỏ hơi bị lợi hại phải không?!”
Tiểu Phong kích động dậm dậm chân, “Lợi hại, dì thật là lợi hại!”
Hạ Miên nhịn không được cười to, “Sau này Tiểu Phong nhà ta còn lợi hại hơn!”
“Tuệ Trúc?!” Mao Tuệ Mai sợ hãi kêu một tiếng.
Mọi người quay đầu, phát hiện Mao Tuệ Trúc thế nhưng học bộ dáng của Hạ Miên bắt đầu vẩy màu.
Mao Tuệ Mai ngượng ngùng nhìn Ninh Thiều Vận, “Chị Ninh, ngại quá.”
“Có cái gì mà ngại.” Ninh Thiều Vận thật cao hứng, “Thích thì cứ vẽ! Vừa hay thuốc màu sắp hết hạn rồi, chúng ta phải mau dùng hết mua mới!”
Vì thế, phòng vẽ tranh không lớn được mấy bạn nhỏ đứng trước giá vẽ bậy, tính Tuệ Trúc nôn nóng, để con bé cầm cọ vẽ thật sự lao lực, sau khi sốt ruột một hai phút liền đặt cọ sang một bên dùng tay.
Sâm Sâm hình như cũng cảm thấy cách này không tồi, học theo……
Lúc sau ……
Một phòng của mấy con mèo, thời điểm Sâm Sâm muốn ôm Ninh Thiều Vận làm nũng, không cẩn thận bị quẹt màu qua mặt.
Trước nay Sâm Sâm chưa thấy sự ưu nhã của mẹ sẽ có lúc như thế này, ngạc nhiên lại chột dạ xin lỗi, “Mẹ……con xin lỗi.”
Ninh Thiều Vận cúi xuống giữ đầu cậu nhóc, dùng sức cọ cọ, “Không cần xin lỗi, trả lại cho con này.”
Sâm Sâm liều mạng giãy giụa, “Ha ha, mẹ tha mạng!”
Tiếng cười vui vẻ truyền khắp phòng.
Người ngoài đứng ở phòng vẽ tranh cũng bị cảm nhiễm, Vinh Tín nhìn gương mặt Ninh Thiều Bạch không tự giác hiện lên tươi cười cảm thán, “Trước nay chưa từng thấy chị Vận vui vẻ như vậy.”
Ninh Thiều Bạch gật đầu xoay người, “Đi thôi, chúng ta cũng vội chính sự.”
Vinh Tín đáp, “Lão phu nhân thật sự sẽ giao tứ hợp viện khác ra?”
Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt trả lời, “Không phải bà ta thích gãi đúng chỗ ngứa sao? Vậy cứ để bọn họ tiếp tục.”
“Dùng tổ trạch Hoắc gia gãi đúng chỗ ngứa?” Vinh Tín thở dài, “Ông Hoắc mà biết chắc điên luôn mất.”
“Người bình thường không hiểu, chẳng nhẽ ông ta không biết chỗ này mai sau đáng giá như thế nào?”
Ninh Thiều Bạch nói, “Đó là chuyện của bọn họ, chà đạp tâm huyết của người khác giờ đến phiên mình không được sao?”
Vinh Tín cười, “Cũng phải, ai bảo ông ta không quản, nếu đã mặc kệ, vậy phải để lão phu nhân kia nhận thức chút hậu quả được một tấc lại muốn một thước.”
Nói tới đây cậu ta hơi sợ, “Đại ca, mạng nhỏ của tiệu đệ sau này dài hay ngắn đều phụ thuộc vào huynh, đại ca nói đông tiểu đệ tuyệt đối không quẹo tây.”
Ninh Thiều Bạch trợn mắt, “Tỉnh đi!”
Vinh Tín kinh ngạc hỏi, “Đại ca anh mới trừng mắt đó hả? Học ở ai thế, ảnh hưởng hình tượng lắm…… À đâu, phải là làm hình tượng cao thâm khó đoán lúc trước trở nên thân thiết một cách bất thường.”
Ninh Thiều Bạch nện bước nhanh hơn, mặc kệ cậu ta.
Cầu ☆ and follow me
Tôi mong đây sẽ là lần cuối cùng nhắc về vấn đề này.