Hạ Miên xuống lầu gia nhập nhóm buôn dưa.
“Sao vậy? Không mở cửa à?” Có người hiểu ra nói.
“Vâng, chắc cảm thấy không còn mặt mũi gặp người ngoài,” Hạ Miên ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, cao giọng nói, “Rốt cuộc bây giờ toàn viện đều biết chị ta là vợ hai, còn ngược đãi trẻ con.”
“Vậy dì nhỏ Tiểu Phong tính làm gì tiếp theo?” Có người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn hỏi.
Hạ Miên nói, “Kiện ra toà thôi, dù sao tôi cũng viết đơn ở đồn công an, chờ có kết quả bên bệnh viện sẽ đi khởi tố.”
“Lúc đó đồn công an không quản được, trực tiếp mời luật sư, nên phạt thì phải phạt. Cùng lắm thì tôi kiện tới viện kiểm sát, có bản lĩnh thì cứ dùng quan hệ.”
“Tình hình báo cáo thương tật của Tiểu Phong thế nào rồi?” Bà lão tóc hoa râm dưới lầu hỏi, “Để tôi kêu Tiểu Bạch đánh tiếng, sẽ nhanh hơn.”
Bà lão họ Mễ, trước khi về hưu là lão sư cao trung, chồng họ Trần là kỹ sư cao cấp ở Hoa Cương, hai vợ chồng trong đại viện đều là người đức cao vọng trọng.
Tiểu Bạch trong miệng cháu ngoại của bà, tuy nguyên chủ chưa từng gặp qua, nhưng đối với cái tên đó như sấm rền bên tai.
Nghe nói là một thiên tài, 23 tuổi học xong tiến sĩ ngành y, nhà ở thủ đô thành phố Yến, chẳng qua vì lo lắng cho thân thể ông bà mới đến bệnh viện thành thị nhỏ này nhậm chức.
Là đối tượng mọi người xua như xua vịt, dù sao từ lúc vị thiên tài này chuyển đến đây, mấy cô gái bắt đầu hoa hòe hoa hoẹt, lộng lẫy hẳn lên.
Hạ Miên thuần túy cảm thấy dưới lầu có một bác sĩ thực tiện. Nhưng mà …… cô cảm thấy mình lại xem nhẹ gì đó.
Chuyện không nghĩ ra được Hạ Miên cũng không làm khó mình, thấy mọi người quan tâm Tiểu Phong, để mọi người nhìn thuốc trong tay một chút, “Ngoài mặt và cánh tay ra, những bộ phận mềm khác đều bầm tím, nghiêm trọng nhất là thiếu dưỡng, phải từ từ bồi bổ,”
Mặc kệ nhắc lại bao nhiêu lần, Hạ Miên đều tức điên, “Người phụ nữ đó thật sự dùng kim đâm miệng thằng bé!”
“Thật à?!”
“Thật quá ngoan độc.”
“Đúng là không phải người mà.”
Mọi người đều lên án công khai.
Bác Lưu cả giận, “Đúng là súc sinh! Ngay từ đâu tôi cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn chạy sang gõ cửa nói không nên đánh nhiều như vậy, thật không ngờ cô ta dám……”
“Cũng không phải, thật là thiên đao vạn quả!”
“Về sau cô ta dám xuất hiện, chúng ta dùng nước bọt nhổ chết cô ta!”
……
Mọi người lòng đầy căm phẫn, Hạ Miên nhìn bóng người thấp thoáng ở cửa sổ lầu hai, pháp luật không trị được cô ta, nhưng dư luận thì sao?
Không cho cô vào? Cô sẽ tuyên truyền cho tốt, vừa vặn lúc trưa còn nói chưa đủ.
Tuy thời đại này không có internet, nhưng quan hệ giữa mọi người rất chặt chẽ, mỗi một hộ trong viện cơ hồ đều biết nhau, giao thoa giữa mấy nhóm gần nhà có khi còn tốt hơn họ hàng thân thích.
Chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh, ở thời đại này một chút cũng không khoa trương.
Trương gia còn muốn khoác da người? Vậy phải xem cô có đồng ý hay không đã!
“Đứa trẻ còn nhỏ như vậy,” Mễ lão sư thở dài một tiếng, đau lòng sờ sờ Tiểu Phong ngoan ngoãn rúc trong ngực Hạ Miên.
Tiểu Phong giống như chỉ sợ mấy người phụ nữ trẻ, đối với động tác của bà có chút thẹn thùng, nghiêng đầu nhìn nhìn Hạ Miên.
Hạ Miên sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói, “Đây là bà Mễ, mau chào đi.”
Tiểu Phong ngoan ngoãn mở miệng, “Bà Mễ.” Giọng nói không lớn, nhưng vẫn sợ hãi như cũ, mọi người biết tình huống của cậu, chỉ có thể đau lòng.
“Ôi, thật ngoan.”
“Cũng không biết là ai, nói thằng bé bướng bỉnh làm ầm.” Có người trào phúng, “Trước kia đúng là bị lừa, hiện tại ngẫm lại, đứa nhỏ này cóc lúc nào ầm ĩ đâu.”
“Đúng thế, ngay cả trẻ con có mẹ cũng chưa chắc đã ngoan, ai ngờ Hoàng Hiểu Quyên kia lại ác độc như vậy?”
“Trương Khải Minh thế mà mặc kệ, quả nhiên có mẹ kế thì cũng có cha kế.”
“May mắn dì nhỏ của thằng bé tới, nếu không đứa nhỏ này phải chịu bao nhiêu khổ đây.”
Nói tới đây, có người lo lắng, “Dì nhỏ có rời đi không? Nếu cháu rời đi thì đứa nhỏ làm sao bây giờ?”
Tiểu Phong nghe hiểu những lời này, lập tức nhìn Hạ Miên, hai tay nhỏ gắt gao đan vào nhau, đáy mắt đều là bất an, nhưng không dám mở miệng nói.
Mọi người thấy thế đều cảm thấy chua xót, tùy hứng biểu đạt cảm xúc là bản tính của trẻ con, nhưng mà đứa trẻ năm tuổi này lại cẩn trọng như vậy.
Hạ Miên dùng sức xoa xoa cậu, “Yên tâm, dì nhỏ sẽ không rời khỏi Tiểu Phong, đi đâu cũng mang theo Tiểu Phong, nha?”
Đứa bé thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng.
Hạ Miên sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô thấy đứa nhỏ này cười, có lẽ vì sống trong vũng bùn đã lâu nên càng thêm đáng quý.
Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt nhỏ, những người khác thấy thế cũng vội dời đề tài, “Nhà Hạ Miên ở đâu, sao lại đến nhà bọn họ?”
“Nhà cháu ở huyện Minh Khê” Hạ Miên làm ra biểu tình bi thương, “Ba mất sớm, bốn năm trước chị cháu bị bọn họ hại chết, mẹ cũng bệnh nặng, đầu năm nay cũng đi rồi.”
“Trong nhà chỉ còn mình cháu, họ hàng bàn bạc xem ai sẽ nuôi, vốn dĩ cháu sẽ theo bà nội, nhưng anh rể nói có thể lên thành phố học, điều kiện nơi này ổn, vừa lúc học ở trường tốt.”
“Bà cháu nghĩ chuyện học đúng là quan trọng, hơn nữa người cũng lớn rồi, ngày thường trọ ở trường, tiền ba mẹ để lại cũng đủ để cháu học xong đại học, nhà vẫn còn phòng, tóm lại cũng không thua thiệt, bọn họ chỉ cần chăm một chút là được, không cần hao tổn gì nhiều.”
Mấy người nghe vậy liếc nhau, có người hỏi, “Anh rể cháu, Trương Khải Minh ấy vẫn luôn lui tới?”
“Vâng, lúc đầu chị cháu mới mất, anh ấy tới nhà khóc suýt ngất đi, sau đó ngày lễ ngày tết đều mang quà đến, nhưng rốt cuộc cách khá xa, hai năm nay ít khi lui tới.”
Hạ Miên một bên nói một bên nhớ lại, nội tâm không khỏi líu lưỡi, trách không được ấn tượng của mọi người đối với Trương Khải Minh đều tốt, người này làm việc thật sự tìm không ra tật xấu.
Nhưng hồ ly sớm muộn sẽ lòi đuôi.
“Vậy cháu theo cậu ta tới đây?” Có người hỏi.
“Chủ yếu là muốn lên thành phố học.” Hạ Miên nói, “Kỳ thật cháu không muốn làm phiền, tính sau khi khai giảng thì ở kí túc xá, mà chị dâu nói việc tìm trường có hơi phiền toái.”
Thực tế nguyên chủ muốn tới thành phố lớn, thiếu nữ 15-16 tuổi thuộc thời kỳ phản nghịch, cả ngày nghe chị họ con bác hai nói ở thành phố tốt như thế nào, mà huyện Minh Khê lại lạc hậu bần cùng, đương nhiên muốn chạy.
Hơn nữa quê của bác Hạ cũng khiến cô ấy chú ý, cho nên khi Trương Khải Minh thuận miệng nói, nguyên chủ đã gấp không chờ nổi.
Chạy tới.
Nhưng cũng chỉ chạy từ ổ sói đến hang hổ mà thôi, nếu không lời Trương Khải Minh “thuận miệng” kia vì sao lại gãi đúng chỗ ngứa như vậy.
Nghĩ đến đây, Hạ Miên bỗng nhiên nói, “Mễ lão sư, cháu muốn chuyển trường đến cao trung Hoa Cương cần mấy ngàn ạ?”
Mễ lão sư sửng sốt, “Chuyển trường phải xem thành tích, nếu thành tích ổn thì nộp mấy trăm là được, ai nói cần mấy ngàn?”
“Mấy ngàn?” Bác Lưu kinh ngạc, “Lão sư trong trường đều làm từ vàng sao, sao đắt thế!”
Hạ Miên, “Là Hoàng Hiểu Quyên nói phải vài ngàn, bởi vì không biết bao nhiêu, cho nên cần mật mã sổ tiết kiệm của cháu, nói sẽ nhìn mà làm……”
“Vừa nghe đã biết nói bậy,” Bác Lưu đập đập gậy, bộ dáng hận sắt không thành thép, “Cô bé ngốc này, sổ tiết kiệm ba mẹ để lại sao có thể tùy tiện giao cho người khác?”
Mễ lão sư nói, “Đúng thế, không thể tùy tiện giao sổ tiết kiệm cho người ta.”
“Đưa sổ tiết kiệm cho anh rể, không phải do cháu tin tưởng cách làm người của anh ta sao? Hơn nữa lúc đầu cháu không biết Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi Tiểu Phong.”
Hạ Miên thở dài giải thích, “Chuyện hai người bọn họ xin lỗi chị cháu, là trước khi mẹ cháu mất nói ra.”
“Mẹ cháu vốn không nghĩ rằng ngoài mấy lời giải thích, Tiểu Phong còn phải đi theo bọn họ, sợ đứa trẻ khó chịu, nhưng nghĩ tới bọn họ vì áy náy cũng sẽ đối xử tử tế, không ngờ……”
“Người thiện lương thì đã áy náy mà đền bù,” Mễ lão sư nói, “Đối với loại người không có lương tâm như bọn họ, không có áy náy, chỉ có áp bách và bóc lột.”
Bác Lưu càng nói trắng ra, “Bọn họ chỉ biết chột dạ mà đánh. Hủy hoại đứa nhỏ này, không phải ‘ nhổ cỏ tận gốc’ sao? ”
“Cháu biết cô ta lấy bao nhiêu tiền không?” Bác Lưu vẫn nhịn không được lo lắng.
Hạ Miên nói, “Cháu cũng không biết, sổ tiết kiệm trong tay chị ta, mật mã cũng đã nói.” Nói tới đây, cô củng cố thêm, “Có bao nhiêu cháu nắm rõ, nếu thiếu thì chắc chắn là trộm. Tội trộm cướp.”
Cửa sổ lầu hai vang lên tiếng cạch cạch, mọi người không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn qua, thấy hai cửa sổ Trương gia mở hé.
“Chắc là có thể vào.” Chị Vương cười ha hả nói.
“Không về, em ở đây nói chuyện một lát.” Sao phải về? Hoàng Hiểu Quyên muốn thì cho cô vào, không muốn thì thôi, cô ta tưởng mình là ai chứ!
Hơn nữa, tụ tập ở đây ngoài hàng xóm, phần lớn đều là loa phát thanh trong viện, vua bát quái, hội nói nhảm, không phải cơ hội hiếm có sao? Còn chưa nói, cái cảm giác hot trong đám người buôn dưa rất tuyệt!
Hạ Miên hỏi tiếp, “Trộm bao nhiêu tiền thì mới ngồi tù nhỉ?”
Mễ lão sư nói, “Hình như là hai trăm trở lên.”
Hạ Miên, “Người ta nói điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, cháu coi như lĩnh ngộ, nhà Hoàng Hiểu Quyên đúng là quá nghèo, nghèo đến nỗi không thể giáo dục.”
“Điều kiện nhà cô ta không tốt à?” Mọi người tức khắc tò mò.
“Đương nhiên!” Hạ Miên nói, “Còn không bằng trong huyện.”
Hạ Miên phổ cập tình huống nhà Hoàng Hiểu Quyên cho mọi người, bởi vì quá đáng giận, mọi người nhớ gia cảnh Trương gia rất rõ ràng.
“Ba chị ta năm ấy là thanh niên tri thức xuống nông thôn, sau khi về thành phố không có việc làm, cảm thấy như thế rất mất mặt, sống nhờ tiếp tế của người già ở nhà.”
“Ba mẹ chị ta kết hôn ở nông thôn, bà Hoàng khỏe mạnh khôn khéo, vô cùng phòng chuyện chồng bên ngài, năm đó sau khi theo chồng về thành phố, Hoàng Hiểu Quyên có năm anh chị em, trong nhà cực kỳ trọng nam khinh nữ……”
“Một nhà bảy người sống trong căn hộ cũ bốn mươi mấy mét vuông…… Lại không có thu nhập ổn định, cho nên cả nhà đều giỏi hãm hại lừa đảo……”
Chuyện bát quái mới mười phần thú vị, khiến mọi người làm lơ tiếng chốt mở không ngừng của cửa sổ lầu hai, chuyên tâm ăn dưa ngon.
Hạ Miên cuối cùng tổng kết, “Nếu điều kiện tốt lại thèm theo Trương Khải Minh làm vợ hai sao? Được cái chị ta có hộ khẩu ở thành phố, bị hỏi thì làm bộ làm tịch, cháu nghe người lớn nói, Trương Khải Minh lúc ấy cũng muốn trèo cao.”
Vừa nói như vậy, kết hợp với tình huống gia đình Hạ Miên mới phổ cập, mọi người lập tức suy đoán một phen.
Trương Khải Minh cũng là người sĩ diện thích thể diện, tuy chỉ làm công nhân, nhưng nếu không nhìn kỹ, còn tưởng anh ta là cán bộ, mà Hoàng Hiểu Quyên luôn ám chỉ điều kiện trong nhà tốt, lại có hộ khẩu thành thị, hai người mỗi người mang bộ mặt riêng, liền hợp lại với nhau……
Trong phòng, mặt Hoàng Hiểu Quyên tái xanh, hiện tại cô ta cực kỳ hối hận.
Ả thuận lợi ra khỏi đồn công an, nha đầu kia nếu có tí đầu óc phải biết anh rể có năng lực, muốn tiếp tục ở lại thành phố nên ngoan ngoãn nghe lời.
Không ngờ đối phương lại là đứa ngốc lớn mật.
Không chỉ tiếp tục đối nghịch, còn dám tụ tập đám người trời xa đất lạ nói chuyện phiếm, một chút cũng không khiếp sợ! Mấu chốt hơn, tại sao Hạ Miên lại biết nhiều chuyện như vậy?!
Những thứ Hoàng Hiểu Quyên cực lực che dấu không muốn ai biết lại bị Hạ Miên nói ra sạch sẽ, cô ta cắn chặt răng, đang muốn mặt dày mở mồm gọi.
Bỗng nhiên nghe thấy có người nghiền ngẫm kêu, “Ô, Khải Minh về rồi.”
Cầu ☆ and follow me