Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 102

""Mau đi theo ta"" Diệp Tử nhìn Lạc Kinh, ánh mắt trở nên đáng sợ đáy mắt dường như đã đóng băng lại 

Vẻ lãnh đạm trên gương mặt Lạc Kinh đã không còn nữa thay vào đó là ánh mắt có chút hoảng hốt sợ hãi với người đang chĩa kiếm vào mình, chân mày nàng ta nhíu lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo đường kiếm của Diệp Tử nàng ta lúc này không giống như đang đùa tốt hơn hết nàng nên bảo vệ bản thân trước sau đó sẽ giải quyết mọi chuyện sau 

Diệp Tử đưa Lạc Kinh ra gốc đào phía sau Thiên Tử Thành nàng buông lưỡi kiếm ra đẩy mạnh Lạc Kinh xuống nền đất, ánh mắt của nàng ta khi nhìn nàng thật cao ngạo thật ngông cuồng Diệp Tử nhếch môi cười nhạt một tiếng 

Đường đường chỉ là một nô tì thấp kém sao nàng ta có thể có thái độ cao ngạo tới vậy, ánh mắt của nàng ta lúc nào cũng nhìn mọi chuyện rất thản nhiên rất lãnh đạm có cảm giác như chưa từng có bất cứ chuyện gì có thể khiến nàng ta sợ hãi, nếu có thì nàng đang rất muốn xem xem vẻ mặt kinh hãi đó sẽ như thế nào 

Chắc hẳn sẽ rất thú vị 

""Diệp Tử, ngươi muốn làm gì"" Lạc Kinh lùi lại một bước run sợ nhìn Diệp Tử 

Diệp Tử đưa thanh kiếm lên trước mặt chơi đùa cùng nó, lưỡi kiếm sắc bén chỉ thoáng qua một đường kiếm có thể khiến người khác bị trọng thương Diệp Tử nửa đùa nửa thật nói 

""Cuộc trò chuyện khi nãy của ngươi và hoàng hậu nương nương có vẻ rất vui, ngày mai chắc hẳn sẽ rất vui phải không"" 

""Ý của ngươi là gì"" 

""Các cung nữ trong cung có nói ngày mai bệ hạ thiết triều cùng với các đại thần mở đại lễ lớn truyền thánh chỉ đến với toàn dân chúng trong thành rằng ngôi vị hoàng hậu sẽ được thiết lập trở lại hậu cung lại một lần nữa được mở ra sẽ có yến tiệc lớn, rất nhiều quan đại thần ở ngũ quốc tới tham dự và tất nhiên sẽ không thể thiếu các vị đế vương liệu ngươi có nghĩ ta sẽ để chuyện đó xảy ra không""

Lạc Kinh có thể đoán ra được ý đồ của Diệp Tử nhưng lại không dám nói một lời, nàng ta nhìn Diệp Tử bằng ánh mắt căm hận Diệp Tử cười như không cười, vẻ mặt giễu cợt lộ rõ 

""Một nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành, dung nhan diễm lệ, thân thể như ngọc, giọng nói êm dịu như ru khiến tất cả nam nhân khắp Thiên Sơn Trùng Quốc đều muốn có được lại chính là hoàng hậu của Nguyên Quốc một nữ nhân mà bệ hạ rất yêu thương, sủng ái vô cùng nhưng lại không thể sinh được thái tử nối dõi ngôi vị bên ngoài tỏ ra bản thân luôn là người nhân hậu, vô tội nhưng bên trong lại chính là ác nhân, nàng ta biết mình không thể sinh được con liền nghĩ ra cách để hãm hại vị nương nương đang mang trong mình dòng máu của bệ hạ hại nàng ấy phải rời khỏi cung trong sự hiểu nhầm của tất cả mọi người ngày mai nàng ta sẽ được phong lại tước vị chính cung hoàng hậu"" 

""Lạc Kinh, ta hỏi ngươi một người như vậy có xứng đáng được trở thành mẫu nghi thiên hạ, được dân chúng hết lòng yêu mến và kính trọng không"" 

""Diệp Tử, ngươi đừng ăn nói hàm hồ""

""Ăn nói hàm hồ, chẳng lẽ là ta đã nói sai sao""

Lạc Kinh cắn chặt môi, vẻ mặt đầy oán hận nàng ra gằn từng chữ nói 

""Ý của ngươi là gì, đừng có ngậm máu phun người""

Sắc mặt Diệp Tử trầm xuống, đôi mắt tím sắc bén tối lại lạnh giọng kêu lên

"" Những câu nói của ta khi nãy ngươi 1 phần cũng đã hiểu ta muốn nói gì phải không, Lạc Kinh ta cho ngươi một cơ hội cuối để nói toàn bộ sự thật với ta nếu không đừng trách Diệp Tử ta không có tình người""

Lạc Kinh cười chế giễu, thản nhiên đáp lại 

""Ý của ngươi, hahaha ta hoàn toàn không hiểu, một chút cũng không hiểu ngươi nghĩ mình đang nói gì vậy Diệp Tử""

Diệp Tử chĩa mũi kiếm ra trước mặt Lạc Kinh, sắc mặt càng lúc càng khó coi một tay nắm thật chặt dường như không thể kìm nén cơ tức giận, quả nhiên không sai nàng ta là một người không dễ dàng khuất phục 

""Ngươi còn định giả ngây đến bao giờ, nếu ngươi muốn thách thức lòng kiễn nhẫn của Diệp Tử ta thì e rằng người đã thách thức nhầm người rồi chỉ cần ta muốn đầu ngươi có thể rơi xuống đất ngay bây giờ"" 

""Ngươi.. ngươi muốn làm gì"" Lạc Kinh hoảng sợ hai tay nàng ta bám chặt vào thân cây đào, thân thể không ngừng run lên 

""Nếu ngươi còn muốn sống sót thì ngày mai cùng ta tới đại điện khai toàn bộ sự thật về việc Nhược Hy nương nương không hề đẩy Thiên Nhi hoàng hậu xuống Thiên Môn Cung""

Lạc Kinh im bặt một lúc rồi bất chợt cười lớn 

""Tại sao ta phải khai, ngươi nghĩ chỉ với một thanh kiếm đó có thể ép buộc được ta sao lòng trung thành của ta với nương nương tuyệt đối không một ai có thể cưỡng ép được ta kể cả ngươi, chỉ ngày mai thôi nương nương sẽ trở thành chính cung hoàng hậu của Nguyên Quốc còn Nhược Hy nàng ta mãi mãi chỉ là một kẻ thua cuộc, Diệp Tử ngươi phải nhớ một điều kẻ nào mạnh thì kẻ đó thắng kẻ yếu đuối nhu nhược mãi mãi không bao giờ được xem trọng""

""Cho dù hôm nay ngươi có giết ta thì mọi chuyện vẫn không thay đổi hoàng hậu nương nương sẽ tìm ra ta và truy tố tội danh của ngươi đến lúc đó ngươi có bỏ chạy đằng trời cũng không thể thoát nổi đâu""

Diệp Tử rút thanh kiếm lại, lạnh giọng đáp "" Ta đã cho ngươi một cơ hội cuối cùng nhưng xem ra bản thân ngươi vẫn không chịu khai ra thì đừng trách ta không báo trước với ngươi một lời"" 

Lạc Kinh lộ rõ vẻ cao ngạo lẫn vui mừng thầm nghĩ trong lòng một kẻ thấp cổ bé họng như ngươi mà có thể đe dọa được ta thì ngươi đã lầm rồi Diệp Tử

Đối với ta ngươi một chút giá trị cũng không có, vậy thì ngươi có tư cách gì để đe dọa ta thật ngông cuồng 

""Ta nghe nói ở quê ngươi vẫn còn có gia đình phải không""

Lạc Kinh nghe tới đây tim bất chợt đập nhanh hơn, đôi mắt dần dần trùng xuống vẻ cao ngạo đã biến mất trong chốc lát 

""Hai đứa em nhỏ và một phụ thân và mẫu thân, xem ra bản thân ngươi đã quên mất mình là người vẫn còn có gia đình cơ hội cuối cùng vừa rồi ta cho ngươi chính là cơ hội cuối cùng để ngươi cứu lấy gia đình ngươi nhưng xem ra đã là vô vọng rồi""

Không thể nào, sao nàng ta có thể biết được thân thế của nàng 

Phụ Thân, Mẫu Thân, A Ly, Tiêu Ngọc chẳng lẽ họ đã ở trong tay nàng ta 

Sao chuyện đó có thể xảy ra, không được bất cứ ai cũng không được làm hại tới gia đình nàng 

Họ là tất cả đối với nàng, gia đình nàng.. không thể bị đem ra đánh cược như vậy được

""Ngươi đứng lại đó, Diệp Tử ngươi đứng lại đó"" Lạc Kinh lao như bay đến trước mặt nàng ta, nàng quỳ xuống nền đất lạnh ngước lên hoảng sợ nói 

""Ngươi không được làm hại tới gia đình ta, họ đang ở đâu mau nói cho ta có phải ngươi đã làm gì họ rồi đúng không""

Diệp Tử lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ nàng không nói một lời dùng lực đẩy nàng ta, Lạc Kinh kinh hãi ôm chặt lấy chăn Diệp Tử không để nàng rời đi nước mắt nàng ta vô thức rơi xuống

""Ngươi đứng lại, khi nào ngươi chưa trả lời cho ta biết sự thật ta sẽ không để người rời đi"" 

Diệp Tử quỳ một chân xuống, đầu lưỡi kiếm chạm lên cằm nàng ta chậm rãi nói 

""Lần cuối cùng ta hỏi ngươi sáng mai tới đại điện khai toàn bộ sự thật những việc làm của Thiên Nhi hoàng hậu với bệ hạ nếu ngươi đồng ý ta sẽ không làm hại tới gia đình ngươi hơn nữa ta sẽ nói với bệ hạ chuyện ngươi làm là do hoàng hậu ép buộc khi đó ngươi không những không bị đuổi khỏi cung còn được bệ hạ trọng thương khi đó gia đình ngươi sẽ không phải sống cực khổ như bây giờ nữa""

Lạc Kinh cắn môi đến bật máu, run người nói nước mắt hòa lẫn với máu chảy xuống lưỡi kiếm lạnh buốt của Diệp Tử 

""Được, ta sẽ nghe lời ngươi ngược lại ngươi không được phép làm hại đến gia đình ta"" 

Lạc Kinh vừa dứt lời, trước mặt dần dần chìm vào bóng tối vô định nàng ta ngất đi trên tay Diệp Tử, nàng lập tức cõng nàng ta trên lưng rời khỏi đó, Lạc Kinh là một nữ nhân không dễ dàng đối phó trước khi nàng ta trốn thoát chi bằng đem nàng ta nhốt lại tới sáng mai sẽ đưa cả hai người đó tới đại điện khai toàn bộ sự thật với bệ hạ 

Nhược Hy nương nương, những ủy khuất mà người đã chịu thần sẽ giúp người gỡ bỏ nó đường đường chính chính quay lại hoàng cung, thần nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta, nhất định là như vậy 

Bắc Thần Quốc 

Trời đã chuyển khuya, bầu trời thưa thớt vắng sao, trăng sáng êm dịu như ru cả Hắc Thần Thành chìm vào bóng đêm tĩnh mịch Nhược Hy sau khi uống chén thuốc mà Bạch Liên đưa cho đã chìm vào giấc mộng Bạch Liên đắp chăn lên người Nhược Hy chuẩn bị rời đi thì Từ Hiên từ bên ngoài bước vào

""Bệ hạ"" Bạch Liên trông thấy Từ Hiên liền quỳ xuống hành lễ vẻ mặt đầy ngạc nhiên 

""Nàng ấy đã ngủ rồi sao"" Từ Hiên trầm giọng nói hắn đi tới ngồi cạnh chỗ nàng đang ngủ, bàn tay ấm áp chạm lên mắt nàng ôn nhu vô cùng 

Bạch Liên khẽ cười "" Vâng, điện hạ nửa đêm không ngủ sao người còn đến đây""

""Ta rất muốn được nhìn thấy Nhược Hy mấy ngày nay ta không thể gặp nàng ấy chuyện triều chính còn rất bận rộn chỉ có đêm khuya mới được an nhàn vậy mà lại không muốn làm phiền nàng ấy, Bạch Liên dạo này nàng ấy sao rồi, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa""

""Thân thể nương nương đã hồi phục không còn đáng lo nữa, xin bệ hạ đừng lo lắng""

""Ta rất muốn ở cạnh nàng, đều muốn được ôm lấy nàng nhưng nàng ở cạnh ta lại không có một chức vị nào xứng đáng hơn nữa nàng còn đang mang thai đứa trẻ sớm muộn cũng sẽ ra đời vậy nên chuyện này không thể chậm trễ lâu hơn nữa ta sẽ sắc phong nàng trở thành hoàng hậu của Bắc Thần Quốc, đường đường chính chính ở cạnh ta""

""Nhưng bệ hạ.. người không sợ các vị đại thần biết đứa trẻ trong bụng nương nương không phải dòng máu của người hay sao""

"" Ngươi đừng lo, mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi ta đã nghĩ tới chuyện đó nên mới quyết định phong nàng trở thành hoàng hậu để khi đứa trẻ sinh ra sẽ không ai biết được nó không phải con của ta""

""Bệ hạ, người cho gọi thần tới đây là có việc gì sao"" Âu Dương Thần sau khi nhận thánh chỉ từ Mạc Tử Ngôn đã vội vàng nhập cung, hắn không biết Mạc Tử Ngôn đang muốn nói tới chuyện gì chỉ biết khi cho gọi hắn vào đây đã rất vội vàng, cấp bách 

Mạc Tử Ngôn trên người khoác long bào cao quý, hắn dường như sắp tới đại điện thiết triều nên mới nhanh chóng cho gọi Âu Dương Thần tới, hắn tựa lưng vào ghế trầm giọng đáp 

""Ta muốn khanh làm cho ta một việc, trước khi rời đi"" 

Âu Dương Thần cung kính nói "" Vâng thưa bệ hạ""

""Truyền lệnh cho khanh và Thương Vân lệnh trong hai người lục tung, rà soát khắp Thiên Sơn Trùng Quốc tìm hoàng phi về đây cho ta không được chậm trễ nếu như trong hai ngày không thể tìm ra thì khanh đã biết hậu quả rồi đây"" 

""Vâng, thần sẽ đi làm ngay"" Âu Dương Thần nhận thánh chỉ xong ngay lập tức rời đi không nói một lời 

Hắn mệt mỏi dựa vào ghế, đáy mắt tối sẫm lại lạnh lẽo nhìn mọi thứ xung quanh 

Mọi chuyện chỉ như một giấc mộng vừa mới xảy ra

Nhược Hy nàng đang ở đâu 

""Bệ hạ đã đến giờ thiết triều, xin người hãy nhanh chóng tới đại điện ngay""

Đại Điện 

Tất cả đều đang rất vui mừng rộn rã, thánh chỉ vừa chỉ mới truyền ra, Trung Thư Tính đi tới giữa chính điện chuẩn bị đọc thánh chỉ thì tất cả bất chợt dừng lại bởi một nữ nhân đang tiến vào bên trong theo sau nàng ta là hai người một nam một nữ, hai người này dường như có gì đó rất kì lạ 

""Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo với người về chuyện của Nhược Hy nương nương""
Bình Luận (0)
Comment