Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 72

Đại điện

Bên trong đại điện im lặng không một tiếng động vang lên, văn võ bá quan đều nhìn nhau, nhiều con mắt tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, các bộ thượng thư đứng về một bên không ai nói một lời, ngoài mặt nghiêm ngặt nhưng bên trong cũng muốn biết tình hình, Mạc Tử Ngôn ngồi trên hoàng bệ, vẻ mặt lạnh băng hắn đang cầm con dấu ấn rồng, ấn lên bản tấu chương được đặt trước mặt hắn

Hôm nay bọn họ bị gọi nhập cung bất ngờ, mọi người đều nhanh chóng vào cung theo lệnh của Tử Ngôn mọi khi hắn đều không thiết triều vào hôm nay vì vốn dĩ hôm nay bọn họ đều không phải nhập cung chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra mà bọn họ không biết

Hắn ấn dấu xong liền ngước mặt lên, ánh mắt lạnh lẽo tuyệt đẹp di chuyển sang trung thư tính đứng khom người bên cạnh, hắn khẽ gật đầu ra lệnh cho ông ta đưa tấu chương xuống trước hoàng bệ, ông ta cúi người nhẹ nhàng di chuyển xuống bên dưới chính điện, ánh mắt nheo lại nhìn từng dòng chữ bên trong tấu chương, cao giọng đọc to

''Hôm nay trẫm triệu tập các khanh tới đây là vì muốn thông báo một chuyện rất hệ trọng liên quan đến vận mệnh của trẫm của Nguyên Quốc này, phi tử của trẫm hoàng phi Nam Cung Nhược Hy sẽ được sắc phong trở thành chính cung hoàng hậu, chính thức trở thành chủ nhân của hậu cung''

Trung thư tính vừa dứt lời, cả đại điện trở nên ồn ào, bàn tán xôn xao, Mạc Tử Ngôn vẫn thản nhiên nhìn bọn họ, hắn tựa lưng vào ghế tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, Binh Bộ Thượng Thư sửng sốt vẫn chưa tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, các đại quan ngạc nhiên vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng

Sắc phong hoàng hậu cho nữ nhi nhà Binh Bộ Thượng Thư, chuyện này sao có thể xảy ra??

Từ một hoàng phi bé nhỏ chỉ trong từng ấy thời gian đã được ngồi lên ngôi vị hoàng hậu cao quý chẳng phải đó là ngôi vị mà bất cứ ai đều không thể ngồi vào hay sao, thậm chí dù nàng ta có được ân sủng của hắn nhưng không chỉ vì thế mà dễ dàng ngồi vào vị trí chủ nhân hậu cung

Trong thiên hạ ai cũng biết trong lòng hắn vị hoàng hậu duy nhất chỉ là mình Thiên Nhi hoàng hậu ngoài ra không còn ai khác, hắn đối với ai cũng tuyệt tình không chút cảm xúc bọn họ đã từng dâng tấu chương lên hắn về việc sắc phong hoàng hậu thay vị trí của nhân của hậu cung hắn không chỉ tức giận mà đại quan văn võ còn suýt chút nữa bị phế chức từ đó đến giờ bọn họ không mở miệng dù chỉ một lần

Hắn từng nói '' Ngôi vị hoàng hậu chỉ dành cho một người duy nhất đó là Thiên Nhi, nữ nhân mà ta yêu nhất chỉ có nàng ấy mới xứng đáng được trở thành hoàng hậu, chủ nhân của hậu cung, nếu sau này các khanh còn dám to gan dâng tấu chương lên trẫm về việc này một lần nữa thì đừng trách trẫm tuyệt tình với các khanh''

Hắn khi đó rất tức giận trong mắt hắn chỉ có hai từ chết chóc, bọn họ có cảm giác như nếu như chỉ cần lỡ lời thì lập tức sẽ không giữ được tính mạng, ánh mắt lạnh lẽo màu bạc chuyển sang màu tối sẵm, vẻ mặt băng lãnh biến đổi, sát khí tỏa ra quanh người hắn rất đáng sợ, dưới chính điện im bặt rồi từ từ rời khỏi cung từ đó đến nay đã gần ba năm, cuối cùng hắn cũng đồng ý lập phi tử, đưa nàng ta lên ngôi vị hoàng phi bọn họ cũng có thể hiểu là hắn đã rất nhẹ bộ với nàng ta nhưng hôm nay tấu chương sắc phong hoàng hậu cuối cùng đã có hắn đã có quyết định đưa nàng ta trở thành chính cung hoàng hậu của giang sơn Nguyên Quốc này

Đó là điều mãi mãi không thể ngờ đến

''Bệ hạ người quyết định sắc phong hoàng hậu cho hoàng phi nương nương sao, chuyện này... '' Thừa tướng chậm rãi nhíu mày, trầm giọng nói

''Khanh có điều gì muốn nói sao'' Mạc Tử Ngôn sắc mặt lạnh như băng, hắn gật đầu nói

''Bệ hạ tại sao người lại có quyết định này, chúng thần có thể biết được không'' Binh Bộ Thượng Thư có chút run sợ nhưng vẫn cương quyết hỏi rõ mọi chuyện

''Nàng đã ở cạnh ta từng ấy thời gian không thể gọi là ngắn, làm cho ta nhiều điều và vì trẫm mà bản thân nàng đã phải trải qua nhiều chuyện, Binh Bộ Thượng Thư ta rất yêu nữ nhi của ngươi, càng muốn vì nàng mà làm nhiều chuyện, ta muốn bảo vệ nàng cùng nàng sống bình an đến hết kiếp này, tình cảm của bản thân ta đến hôm nay đã rõ vì muốn nàng được danh ngôn chính thuận ở bên ta nên ta sẽ đưa nàng trở thành hoàng hậu của Nguyên Quốc, ta sẽ không lập thêm phi tần trong hậu cung chỉ có mình nàng'' Hắn cao giọng nói, ánh mắt trầm tư mông lung, ai nhìn vào cũng không thể biết hắn đang nghĩ gì

Cả đêm hôm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, việc đưa nàng lên thành chính cung hoàng hậu là việc hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hậu cung đã bỏ trống nhiều năm không có chủ nhân mới, chắc chắn mọi chuyện sẽ càng xảy ra nghiêm trọng hơn nếu hắn không lập hoàng hậu vì chuyện này có liên quan rất lớn tới vận mệnh của Nguyên Quốc, hắn nói với nàng hắn nhất định sẽ cho nàng thấy nàng thật sự quan trọng với hắn thế nào, hắn rất yêu nàng, trong tim lại chẳng có bất kì một ai khác ngoài nàng nên hắn đã quyết định sắc phong nàng trở thành hoàng hậu, mãi mãi ở cạnh hắn

''Không lập thêm phi tần, bệ hạ chuyện này không thể được'' Các đại thần đồng loạt quỳ xuống dưới chính điện, lớn giọng nói

''không thể được, vậy các khanh nói cho ta nghe xem tại sao lại không thể được''

''Bệ hạ, việc đưa hoàng phi nương nương trở thành hoàng hậu là điều dễ hiểu vì chúng thần biết bệ hạ rất yêu nương nương nhưng không chỉ vì vậy mà không lập thêm phi tần chưa nói đến hoàng phi nương nương lại chưa có tin tốt dù đã ở cạnh người rất nhiều thời gian như vậy, bệ hạ chuyện này không thể được''

''Bệ hạ, lâu nay hoàng phi nương nương chưa hề mang long thai, chưa hạ sinh được thái tử để nối dõi nếu cứ như vậy Nguyên Quốc sẽ sụp đổ, giang sơn này sẽ diệt vong, bệ hạ có ân sủng nương nương như thế nào nhưng nếu người không thể mang long thai thì nhất định một điều rằng bệ hạ sẽ phải lập thêm phi tần''

''Bệ hạ nếu người đã quyết định không lập thêm phi tần thì hoàng phi nương nương nhất định người phải mang long thai của bệ hạ, hạ sinh được thái tử khi đó sẽ không còn gì đáng để lo ngại nữa rồi''

''Vậy chính là các khanh muốn nàng ấy nhất định phải mang long thai'' Hắn thong thả tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói, ánh mắt có chút lay động

Mang long thai? Qủa thực hắn chưa từng nghĩ tới việc đó, hắn đêm tân hôn không hề động chạm tới nàng thêm nữa hắn với nàng ít khi ở cạnh, đều là mỗi người một phòng, một chút động chạm cũng không có

''Nếu như nương nương có thể hạ sinh thái tử, chúng thần sẽ rất vui mừng đối với chuyện này sẽ không còn bàn cãi được nữa''

''Bệ hạ chi bằng hôm nay là ngày tốt, bệ hạ và nương nương hãy động phòng, chỉ cần có kết quả tốt liền hạ sinh được thái tử rồi''

''Được đêm nay ta sẽ động phòng cùng nàng, vừa ý các khanh rồi chứ'' Hắn trầm giọng, vẻ ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt lãnh đạm

''Bệ hạ vạn tuế'' Bọn họ có chút vui vẻ liền tung hô rồi lần lượt lui ra ngoài chỉ còn Binh Bộ Thượng Thư vẫn đứng lại, ngước nhìn lên hắn ngồi trên hoàng bệ, hai ánh mắt nhìn nhau một lượt rồi nói

''Bệ hạ, tại sao người lại quyết định như vậy, đây chẳng phải là việc rất hệ trọng hay sao''

''Ta rất yêu nàng ấy, muốn đem cho nàng ấy một trọn một kiếp bình an hạnh phúc, ta rất biết ơn ngày đó bản thân ta đã chọn nàng ấy, nữ nhi của ngươi bởi vì ta nợ ngươi rất nhiều, cả đời cũng không thể trả hết nên ngươi giao phó nàng cho ta, ta nhất định sẽ khiến nàng được hạnh phúc''

Trời đã chuyển đêm, nàng cất thanh kiếm vào một góc, lặng lẽ ngắm nhìn sao trời, gió lạnh thổi vào qua cửa sổ tâm tình của nàng rất thoải mái, trải qua nhiều chuyện Mạc Tử Ngôn đã thay đổi, hắn có vẻ ôn nhu hơn trước nhưng vẻ mặt lạnh băng lại nhìn nàng không chút thay đổi, hôm nay nàng rất mệt nên đã định đi ngủ sớm, nàng bước chân xuống gường bất chợt cửa phòng bị đẩy ra bước vào là đại tổng quản, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày không còn thay vào đó lại rất vui vẻ, miệng bà khẽ cười

''Nương nương, đêm nay người không cần ngủ trong ngự linh cung mà sẽ ngủ tại nơi khác''

''Nơi khác, đại tổng quản ngươi hôm nay sao vậy, vui vẻ hơn mọi ngày rất nhiều'' Nàng ngạc nhiên nhìn đại tổng quản, vẻ mặt ngẩn ngơ như chưa hề biết chuyện gì

''Đó không phải chuyện quan trọng nữa đâu nương nương, người hãy chuẩn bị một chút rồi hãy theo thần tới một nơi rất đặc biệt''

Nhược Hy ngẩn người ra không biết chuyện gì sẽ xảy đến với nàng, mặc cho tổng quản kéo đi, trên đường đi nàng nhiều lần hỏi tổng quản nhưng bà ta lại không trả lời chỉ khẽ cười rồi quay người bước đi, nàng nhíu mày, thở dài một tiếng đi một lúc đã tới nơi đại tổng quản dừng lại, nàng cũng dừng theo trước mặt nàng chẳng phải là....

''Đây là...''

''Nương nương chúng ta đã tới nơi, xin người hãy vào bên trong''

''Đây chẳng phải là đại điện sao, sao chúng ta lại tới đây, đại tổng quản..'' Nàng chưa dứt lời, quay người lại đã không thấy bóng dáng của tổng quản, nàng có chút lo lắng rồi cũng bước vào, y phục màu hồng tàn nhẹ nhàng bay trong gió tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, nàng đẩy cửa bước vào, Mạc Tử Ngôn ngồi trên gường từ bao giờ, hắn tựa lưng vào đầu gường nghiêng người nhìn nàng, trên người bận y phục trắng như tuyết, thần thái tươi tỉnh, vẻ mặt băng lãnh thường ngày giờ có thêm một chút ấm áp

''Chàng nhìn ta như vậy là sao'' Nàng đi đến nhíu mày nhìn hắn, trong lòng đảo lộn luân hồi không biết rằng một chút nữa chuyện gì sẽ xảy ra

''Ta đang chờ nàng tới'' Hắn khẽ cười, ánh mắt tuyệt đẹp khiến tim nàng run lên, hơi thở ấm áp bao quanh nàng, nàng bất chợt đỏ mặt hỏi hắn

''Đại tổng quản nói rằng hôm nay ta không cần phải ở Ngự Linh Cung mà tới nơi khác, không hề biết rằng đó là đại điện, có chuyện gì chăng'' Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, bất chợt đổi chủ đề

''Là muốn nàng ngủ cùng ta'' Dứt lời hắn kéo nàng gần lại, chậm rãi áp sát mặt nàng, ánh mắt thăm thẳm như đầm sâu, che giấu mọi gợn sóng bên trong, hắn trầm giọng, mùi hương của hắn rất dễ chịu khiến cho người khác có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều

''Chàng.. chàng muốn làm gì...'' Nàng đỏ mặt tới tận mang tai, rụt rè ngẩng lên nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói

Hắn ôm lấy nàng ngã xuống gường, tốc tộ đáng kinh ngạc của hắn khiến nàng không kịp trở tay, nàng ở dưới thân hắn, ngượng ngùng không dám đối diện, hắn kéo tấm chăn lụa phủ kín đầu hai người, hắn giữ lấy tay nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn vô cùng lãnh băng, nàng đỏ bừng mặt hơi thở nóng hổi cùng lúc phả xuống mặt nàng, hắn ôm lấy eo nàng, rồi khẽ cúi xuống, chậm rãi nói

Đôi mắt tuyệt diễm mơ hồ xen lẫn chút băng lãnh nhìn đôi mắt xanh sáng rực của nàng đang ngại ngùng đáp lại hắn

''Nhược Hy, nàng thành thân với ta nhé''

(Lời tâm sự của Zan: Thật ra là Zan rất ngại viết cảnh H ngại vô cùng luôn nên đắn đo mãi mới quyết định miêu tả một chút, Zan sẽ không miêu tả rõ ràng mà chỉ lướt qua như gió vì bản thân không hay viết H nên xin cáo một chút, ai muốn xem cảnh nhẹ thì chờ chương sau nhé ^^ cuối cùng cũng chuẩn bị tới bi kịch chính rồi nên các bạn cứ hưởng thụ hạnh phúc của đôi trẻ đi nhé trước khi bị ngược thân toàn tâm hí hí, hãy cmt và đề cử truyện cho Zan nhé các thớt, yêu các thớt nhiều có điều gì hãy cứ cmt)
Bình Luận (0)
Comment