Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 11

Theo quan sát của Ninh Tố Nghi, Ngu Thừa Diễn không chỉ giỏi nấu nướng mà còn rất biết chăm sóc người khác, cũng rất có gu thẩm mỹ trong cuộc sống.

Trên bãi cỏ cách đống lửa không xa, hắn trải một tấm thảm dệt thủ công màu đỏ có hoa văn tối màu rồi đưa cho mỗi người một chiếc đệm ngồi, hoa văn của đệm và thảm còn kết hợp với nhau.

Đợi đến khi những đĩa thức ăn được đặt lên thảm, Ninh Tố Nghi mới phát hiện ra hoa văn trên đĩa và bát cũng cùng một phong cách với tấm thảm, tạo nên một sự thống nhất, tức thì khiến cho bữa ăn tạm bợ này có một phong cách rất cách điệu và thuận mắt.

Tất cả những điều mang đậm hơi thở cuộc sống này quá khác biệt so với khí chất lạnh lùng của chàng thanh niên.

Cường giả đỉnh cao Kim Đan kỳ đã tích cốc nhiều năm đáng lẽ cũng nên là người không màng thế sự, chỉ chuyên tâm tu luyện, ai có thể ngờ được Ngu Thừa Diễn không chỉ giỏi nấu ăn mà còn có tâm tình nhàn nhã để phối hợp những món đồ đồng bộ khi ăn?

Tiểu yêu miêu ở bên cạnh ăn rất chăm chú, bữa ăn này rõ ràng rất hợp khẩu vị của nàng, nàng ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, hai má lúc nào cũng căng phồng. Nàng rất tham lam, đồ trong miệng còn chưa nuốt xuống, đũa đã vươn trước vào trong bát, giống như một con thú nhỏ không biết no đói.

Thấy Ngu Duy chỉ cần nhét thêm một miếng nữa là sẽ bị nghẹn, Ninh Tố Nghi vừa định ngăn lại đã thấy Ngu Thừa Diễn ở bên cạnh dùng động tác trôi chảy đoạt lấy đôi đũa trong tay thiếu nữ, đồng thời cũng nhét cho nàng một ly nước trái cây ép tươi.

Đợi Ngu Duy nuốt xuống miếng thịt trong miệng, uống xong ly nước trái cây, Ngu Thừa Diễn mới trả lại đũa cho nàng. Toàn bộ quá trình đều an bài thiếu nữ một cách rõ ràng, rành mạch và điều lợi hại nhất là Ngu Thừa Diễn làm những việc này đều không một tiếng động, chính Ngu Duy cũng không nhận ra điều gì bất thường, cứ thế mơ mơ màng màng đã bị người khác điều khiển nhịp độ ăn uống.

Những lời Ninh Tố Nghi vừa định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ý nghĩ vừa rồi trong lòng nàng bất giác lại trỗi dậy.

Rõ ràng khi một cặp nam nữ trẻ tuổi và mỹ mạo ở cùng nhau sẽ rất dễ khiến người ngoài có cảm giác xứng đôi hoặc muốn se duyên.

Thế nhưng sự tương tác giữa vị đạo quân tên Lăng Tiêu này và Ngu Duy lại quá đỗi hòa hợp, sự quan tâm chăm sóc của Lăng Tiêu đối với thiếu nữ lại không hề mang chút tình ý nam nữ mà có sự cưng chiều thỉnh thoảng lộ ra trong mắt hắn, khiến Ninh Tố Nghi thậm chí nhìn thấy ở hắn hình ảnh của chính mình khi cưng chiều tiểu yêu miêu.

Đây cũng là lý do vì sao nàng hoàn toàn không cảm thấy Lăng Tiêu đối tốt với tiểu yêu miêu như vậy là vì tình yêu nam nữ. Ngược lại, hắn càng giống như ca ca trong nhà cưng chiều muội muội, thậm chí... còn có cảm giác của một lão phụ thân nhìn nữ nhi mình?

Tóm lại, không giống như cảm giác chỉ vì cơ duyên mà đối tốt với Ngu Duy, thậm chí còn không giống như mới lần đầu gặp mặt.

Đây đương nhiên là sơ suất của Ngu Thừa Diễn, thực ra nếu hắn muốn giả vờ, tất nhiên hắn có thể giả vờ một cách hoàn hảo.

Nhưng hai cô nương trẻ tuổi ở trước mặt hắn, một người là thân mẫu, một người là nghĩa mẫu. Khi ở riêng, Ngu Thừa Diễn bất giác đã buông xuống phòng bị, để lộ ra dáng vẻ chân thật của mình.

Hắn tuy dồn phần lớn tâm sức vào Ngu Duy nhưng vẫn chú ý thấy Ninh Tố Nghi không ăn bao nhiêu, cũng phát hiện ra nàng đang căng thẳng, dường như vẫn luôn âm thầm quan sát hắn.

Ngu Thừa Diễn thầm thở dài, thủ đoạn và tâm cơ của Ninh di hắn đều biết, chẳng qua là vì bây giờ nàng còn trẻ, mới mười chín tuổi nên mới bị hắn phát hiện ra điểm không đúng.

Muốn có được sự tin tưởng của mẫu thân thì chỉ cần một bữa ăn là đủ. Nhưng muốn để Ninh Tố Nghi tin tưởng hắn thì dưới một năm rưỡi không thể được.

Ngu Thừa Diễn không thể đợi được lâu như vậy, hắn chỉ muốn đối tốt với Ngu Duy, một khắc cũng không thể đợi thêm.

Hắn đặt chén rượu trong tay xuống rồi chậm rãi nói: "Ninh tiểu thư, không hợp khẩu vị sao?"

"Tài nghệ của đạo quân rất tốt, chỉ là ta đã quen ăn ít mà thôi." Ninh Tố Nghi nhân cơ hội này mà lặng lẽ hỏi: "Tài nghệ tốt như vậy là vì đạo quân thường xuyên nấu ăn sao?"

"Đúng vậy. Ta theo chân nhân ẩn thế nhiều năm, đã quen tự mình nấu ăn rồi." Ngu Thừa Diễn nói.

Hắn đợi Ninh Tố Nghi tiếp tục hỏi, Ninh Tố Nghi có nghi ngờ, hắn cũng vừa hay muốn nhân cơ hội này để xây dựng thân phận của mình, tìm một lý do thích hợp để sau này đối tốt với Ngu Duy.

Quả nhiên là Ninh Tố Nghi lại tiếp tục mở lời, nàng tâng bốc một câu: "Nghe nói ngài là nghĩa tử của Bạch Hạo chân nhân, ngày đó may mắn được thấy chân truyền của chân nhân, quả nhiên là bất phàm."

"Phải, ta rất cảm kích chân nhân, nếu không có người thì cũng không có Lăng Tiêu của ngày hôm nay." Ngu Thừa Diễn mỉm cười.

Ninh Tố Nghi cầm bầu rượu lên, nhân lúc rót rượu để kéo gần khoảng cách sau đó để lộ ra một vẻ sùng bái thích hợp: "Tại hạ chưa từng thấy tu sĩ nào có thiên phú dị bẩm như đạo quân, không biết đạo quân đã dùng bao nhiêu năm để đột phá Kim Đan kỳ?"

Đây chính là ngấm ngầm muốn dò hỏi tuổi của Ngu Thừa Diễn, từ đó suy đoán xem hắn có thời gian để cùng một yêu tộc sinh ra một đứa con lớn như Ngu Duy hay không.

Nói chung chuyện trăm năm Kim Đan đã là anh tài hiếm có, tuy nhiên như cặp phụ tử Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn này lại càng b**n th** hơn.

Chưa kể đến việc Tạ Kiếm Bạch chưa đến ba mươi tuổi đã xưng bá thiên hạ, ngay cả Ngu Thừa Diễn cũng mười sáu tuổi đã đạt đến đỉnh cao của Kim Đan kỳ. Thiên phú đáng sợ như vậy, nhìn khắp vạn năm cũng chỉ có hai người họ.

Ngu Thừa Diễn không biết vì sao Ninh Tố Nghi lại hỏi như vậy, nhưng gáy hắn có chút lành lạnh, chỉ có thể mơ hồ nói: "Ta quanh năm cùng đạo quân ẩn cư bế quan, quá lâu không tiếp xúc với người khác, chính ta cũng không rõ đã qua bao nhiêu năm."

Ninh Tố Nghi lập tức hỏi: "Những năm này đạo quân một lần cũng chưa từng tiếp xúc với bên ngoài sao?"

Ngu Thừa Diễn có trực giác rằng trong lòng Ninh di dường như có một suy đoán kinh người nào đó, hắn cứng đầu cứng cổ gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thỉnh thoảng có gặp một vài vị tiền bối, ngoài ra thì không có."

Sau đó hắn thấy Ninh Tố Nghi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút thất vọng.

Hai người lại nhân lúc uống rượu trò chuyện một lúc, trông có vẻ rất vui vẻ.

Một lúc sau, Ngu Thừa Diễn uống rượu xong liền tỏ ra vẻ thoải mái sau khi đã trò chuyện cởi mở rồi cảm khái nói: "Trước khi chân nhân phi thăng có nói với ta, ta ở chốn hồng trần này vẫn còn thân nhân, chỉ là trước đây ta tuổi nhỏ, tâm tính chưa ổn định nên mới giấu ta. Nếu ta có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ, còn muốn đi khắp non sông này sẽ gặp lại người nhà một lần."

Thấy Ninh Tố Nghi lộ vẻ suy tư, Ngu Thừa Diễn biết rằng nói đến đây là gần đủ rồi. Ninh di tâm tư sâu sắc, không bao lâu nữa nàng sẽ đoán rằng giữa hắn và Ngu Duy có lẽ có quan hệ huyết thống.

Giữa yêu tộc có sự lôi kéo của huyết thống, Ninh Tố Nghi trước đây chắc chắn không để ý đến phương diện này, đợi sau khi nàng tự mình đi tra cứu tài liệu sẽ nhanh chóng hợp lý hóa hành vi hiện tại của hắn, cho rằng đó là một biểu hiện của sự lôi kéo huyết thống, mà thân nhân duy nhất lại là cơ duyên độ kiếp của mình lại càng khiến mọi chuyện trở nên hợp lý hơn.

Đến lúc đó nếu thuận lý thành chương mà thử máu một lần, hắn sẽ là người một nhà của các nàng, hoàn hảo.

Ngu Thừa Diễn hoàn toàn lợi dụng sự hiểu biết của mình về nghĩa mẫu để đối phó với Ninh Tố Nghi. Ninh Tố Nghi tâm tư sâu sắc, đầu óc lại thông minh, nói nhiều quá nàng sẽ nghi ngờ, chỉ có thể để nàng tự mình đi tra.

Thật đúng là quá "hiếu thảo" mà, Ngu Thừa Diễn có chút đau dạ dày nhưng không còn cách nào khác, đây cũng là cách duy nhất để có thể nhanh chóng tháo bỏ lớp ngụy trang, lập tức đối tốt với Ngu Duy. Nếu không thì dưới sự theo dõi của Ninh di, hắn muốn có được lòng tin của nàng để thân cận với mẫu thân mình thế nào cũng phải nhẫn nhịn cả năm trời mới được.

Bữa cơm này vừa ăn vừa minh đao ám tiễn, Ninh Tố Nghi dùng giọng điệu tôn kính sùng bái để che đậy sự thăm dò trong lời nói, còn Ngu Thừa Diễn thì vừa phải giữ hình tượng thiếu hiệp một lòng tu luyện nên đặc biệt đơn thuần, vừa phải cẩn thận tiết lộ những điều mình muốn nói cho nàng.

Sau một hồi qua lại, Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đều tạm thời đình chiến, cùng nhau nhìn về phía trung tâm của cuộc nói chuyện, chỉ thấy Ngu Duy ở bên cạnh đang ăn rất say sưa, sau khi bị họ cùng lúc nhìn chằm chằm, tiểu yêu miêu ngẩng đầu lên, hai má vẫn không ngừng phồng lên, ánh mắt vô cùng ngây thơ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ba người họ cộng lại có bảy trăm chín mươi chín cái tâm nhãn.

Còn tại sao không phải là tám trăm cái tâm nhãn? – Vì Ngu Duy âm một cái.

Ăn cơm xong, Ngu Thừa Diễn đưa hai người bọn họ về đến lưng chừng núi của ngoại môn rồi không đi tiếp nữa.

Ngu Duy ăn no đến căng bụng, cả người vừa hài lòng vừa thỏa mãn, nàng mềm oặt dựa vào Ninh Tố Nghi, vì buồn ngủ nên đôi mắt mèo vốn trong veo trở nên có chút mơ màng, trông ngoan ngoãn hơn ngày thường vài phần.

"Chú ý an toàn." Ngu Thừa Diễn ôn tồn nói: "Ngày mai gặp."

Bây giờ tất cả các hoạt động ngoại môn của Ngu Duy đều đã bị dừng lại. Theo lẽ thường, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên nàng theo Ngu Thừa Diễn tu luyện. Bọn họ đều không nói cho Ngu Duy biết, hiện tại ngoài Ngu Thừa Diễn ra đã không còn ai quản được tiểu yêu miêu nữa.

Dù sao thì... loài sinh vật như mèo, chỉ cần nới lỏng giới hạn một chút thôi nó sẽ lập tức chiếm lấy toàn bộ quyền uy.

Trên đường về, Ngu Duy không muốn leo thang lầu nên nàng biến lại thành một con mèo trắng nhỏ, giống như một dòng chất lỏng mà chui vào lòng Ninh Tố Nghi.

Ninh Tố Nghi càng cảm thấy quyết định của mình là đúng. Chàng thanh niên chỉ thuận miệng nói một câu, Ngu Duy đã có thể lập tức được đằng chân lân đằng đầu, coi trời bằng vung mà biến lại nguyên hình ngay trong ngoại môn. Nếu lỡ nói cho nàng biết sau này nàng không cần nghe lời ai nữa thì còn ra thể thống gì?

Lỡ như Ngu Thừa Diễn không trị được nàng, vậy thì sẽ hay ho lắm đấy.

-

Sau khi về tẩm xá, Ngu Duy chỉ trong chốc lát đã chợp mắt, khiến cho các nữ tu khác muốn hỏi nàng xem đã xảy ra chuyện gì cũng không tìm được cơ hội để mở lời.

Đến nửa đêm, khi mọi người đều đã ngủ say, thiếu nữ có thói quen của cú đêm mới từ từ tỉnh dậy, nàng lấy ra một cuốn thoại bản giấu dưới chăn, say sưa đọc trong bóng tối.

Mãi cho đến khi trời dần sáng, Ninh Tố Nghi vừa dậy sớm đã bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của Ngu Duy liền biết nàng cả đêm không ngủ.

Ninh Tố Nghi không khỏi bắt đầu đau đầu, nàng rất nghi ngờ chuyện hôm nay Ngu Duy có thể ngoan ngoãn tu luyện hay không.

Hai người dưới ánh mắt của các đệ tử ngoại môn đi đến thực đường dùng bữa sáng, sau đó đến bên bờ suối nơi hôm qua đã ăn cơm, nơi đây đã trở thành căn cứ bí mật tạm thời của họ và Ngu Thừa Diễn.

Họ thấy Ngu Thừa Diễn trong bộ hắc bào đứng sừng sững bên bờ nước, không biết đã đợi họ bao lâu rồi.

Khi chàng thanh niên ở một mình, hắn trông thanh lãnh và lãnh đạm, điều này càng phù hợp với ấn tượng của Ninh Tố Nghi về một thiên chi kiêu tử.

Nhưng khi hắn thấy hai người họ, sự lạnh lùng xa cách trên người Ngu Thừa Diễn liền lập tức tan biến, hắn khẽ mỉm cười như thể băng tuyết tan chảy, ánh sáng vụn vỡ rơi vào đáy mắt trong veo.

"Vậy... giao Tiểu Duy cho ngươi." Ninh Tố Nghi có chút do dự nói.

Tuy khuôn mặt lạnh lùng của chàng thanh niên trước mặt khá dọa người nhưng tại sao nàng luôn có cảm giác hắn chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Duy?

"Được thôi, Ninh tiểu thư." Ngu Thừa Diễn gật đầu nói: "Tối gặp."

Sau bữa cơm hôm qua, Ninh Tố Nghi đã không còn nghi ngờ về Ngu Thừa Diễn nhiều nữa. Chỉ là nàng có nỗi lo lắng và không nỡ như tiễn con ngày đầu đến trường, vừa đi vừa ngoảnh lại, vừa sợ Ngu Duy không nghe lời, lại vừa sợ Ngu Duy phải chịu ấm ức.

Đợi đến khi nữ tử cuối cùng cũng rời đi, ánh mắt của Ngu Thừa Diễn rốt cuộc cũng có thể đường hoàng đặt lên người Ngu Duy.

"Vậy... chúng ta bắt đầu tu luyện nhé?" Giọng Ngu Thừa Diễn có chút không chắc chắn nói.

"Ừm, được." Ngu Duy đáp rất dứt khoát.

Thật kỳ lạ, tuy mẫu thân rất nghe lời nhưng tại sao hắn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, lạ thật?

"Nhưng, nhưng mà..." Ngu Duy xoay vài vòng tại chỗ, nàng xoa xoa bụng, đáng thương nhìn Ngu Thừa Diễn: "Nhưng buổi sáng ta ăn chưa no, hay là ngươi làm cho ta một bữa ngon trước đi, ăn xong chúng ta hẵn tu luyện nhé."

Lần này thì đúng rồi, không chơi xấu thì không phải là mẫu thân của hắn nữa.

Ngu Thừa Diễn tất nhiên là gật đầu, hắn đương nhiên biết Ngu Duy thích ăn món gì, hắn lại làm cho nàng một bữa sáng ngon đến kinh động cả trời mèo.

Ăn sáng xong, Ngu Duy nói: "Vừa ăn no xong, để ta nằm một lát, tiêu hóa một chút đã."

Đợi đến lúc tiêu hóa xong thì cũng đã trưa.

Dưới ánh mắt mong chờ của Ngu Duy, Ngu Thừa Diễn chỉ có thể lại làm cho nàng một bữa trưa nữa.

Ăn trưa xong, Ngu Duy nũng nịu nói: "Nắng buổi chiều là thích hợp nhất để phơi nắng đó, cho ta phơi nắng một chút đi mà."

Ngu Thừa Diễn theo bản năng cảm thấy không ổn, hắn vừa định mở miệng giành lại quyền lên tiếng, mèo con đã biến về nguyên hình, nhẹ nhàng nhảy một cái rồi rúc vào lòng hắn.

Yết hầu Ngu Thừa Diễn trượt một cái, cuối cùng hắn vẫn nuốt lời định nói xuống.

Buổi tối, Ninh Tố Nghi đến đón mèo con tan học, vừa băng qua rừng cây đã thấy Ngu Thừa Diễn đang ôm con mèo nhỏ ngủ say sưa, vài sợi lông mèo dính trên y phục hắn, rõ ràng là hắn đã ôm mèo như vậy rất lâu rồi.

Ninh Tố Nghi: ...

Ngu Thừa Diễn: ...

Ngu Thừa Diễn khó khăn mở lời giải thích: "Nàng ngủ rồi, ta không nỡ động."

Ai nỡ lòng nào đánh thức mèo con đang ngủ say trong lòng mình chứ?

----

Lời của tác giả:

A Ninh: Không có ai cưng chiều con cái như ngươi đâu!!

Chó con: ...

Bình Luận (0)
Comment