Thiên địa rộng lớn, mây mù phiêu diêu.
Phía trên chúng sinh là Thiên giới, quỳnh lâu ngọc vũ (*) ẩn hiện giữa các tầng mây, Thiên đình to lớn nhìn từ xa trông vừa hoa mỹ vừa trang nghiêm.
(*Quỳnh lâu ngọc vũ: lầu làm bằng ngọc quỳnh (một loại mỹ ngọc), cung điện, nhà cửa làm bằng ngọc.)
Hiện giờ, Thanh Hư Thiên Tôn Tiêu Lang đang ở nơi tận cùng này, hắn lơ lửng giữa không trung, dưới chân là Vô Tận Chi Hải cuồn cuộn mây mù.
(*Cửu tiêu: 9 khoảng trời không)
Hiện giờ, Thanh Hư Thiên Tôn Tiêu Lang đang ở nơi tận cùng này, ông lơ lửng giữa không trung, dưới chân là Vô Tận Chi Hải cuồn cuộn mây mù.
Vô tận chi hải từng là khởi nguồn của vạn vật, cũng là nguồn cội sức mạnh của thế gian, tiên khí, linh khí, yêu khí và ma khí nuôi dưỡng chúng sinh thiên hạ đều đến từ đây.
Nó hướng lên cao vô cùng, hướng xuống xuyên qua các cõi, đây là nơi khởi đầu, cũng là điểm kết thúc của tất cả.
Nơi đây ngưng tụ tiên khí thuần khiết và nặng nề nhất trên đời, gấp hàng vạn lần những nơi khác ở Thiên giới.
Tiêu Lang cúi nhìn biển mây tưởng chừng tĩnh lặng bên dưới, hắn chau mày, vẻ mặt ngày càng lo lắng.
Đúng lúc này, hai vệt sao băng từ phía bên kia Thiên giới bay tới, trong nháy mắt đã dừng lại bên cạnh hắn, đó là hai vị nữ tử đều mang vẻ rất uy nghi.
"Tạ Kiếm Bạch vẫn chưa ra sao?" Người lên tiếng là Lăng Vân Thiên Tôn Ninh Nhược.
Bốn vị Thiên Tôn gồm hai nam hai nữ, ngoại trừ Trích Thanh Thiên Tôn Tạ Kiếm Bạch, ba người còn lại không ngờ đều có mặt ở đây.
Vẻ mặt Tiêu Lang ngưng trọng, hắn kẹp hai ngón tay lại, một luồng thần lực đánh vào Vô Tận Chi Hải, ấy thế mà chỉ như một viên sỏi nhỏ ném xuống nước, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
"Không cảm nhận được sức mạnh của y." Tiêu Lang trầm giọng nói: "Y chắc chắn đang ở một nơi sâu hơn."
"Đúng là một kẻ điên." Mộ Thanh ở bên cạnh không khỏi thở dài.
Trong Vô Tận Chi Hải chứa đựng sự hỗn mang của vạn vật chúng giới cùng với sức mạnh sinh ra từ mọi đạo hạnh trên thế gian.
Dù thân là Thiên Tôn đã không sợ cái chết cũng phải chịu đựng nỗi đau xẻo thịt lóc xương không ngừng. Huống hồ trong Vô Tận Chi Hải còn có hàng ngàn vạn loại ý thức không ngừng va chạm, thời gian dài rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm.
Đây là khởi nguồn của thế gian nhưng cũng giống như bãi rác của chúng sinh, việc lặn xuống Vô Tận Chi Hải như vậy có trăm hại mà không một lợi, căn bản là sẽ không có ai làm.
Ngoại trừ Tạ Kiếm Bạch.
"Y làm vậy cũng là vì chuyến hạ phàm độ kiếp sau này, dù sao cũng không biết sẽ phải rời Thiên giới bao lâu." Tiêu Lang đau đầu nói: "Gần một vạn năm rồi, tính cách của Tạ Kiếm Bạch một chút cũng không thay đổi."
Vẻ mặt của hai vị Thiên Tôn còn lại cũng có chút phức tạp.
Vốn dĩ Vô Tận Chi Hải có thể vừa thu hồi lại những năng lượng tàn dư đã đi qua một vòng trời đất, bị vạn vật chúng sinh làm ô nhiễm, vừa không ngừng sinh ra năng lượng mới, cân bằng điều hòa, vô cùng vô tận, giống như mặt trời mặt trăng thay phiên nhau một cách tự nhiên.
Thế nhưng trong vạn năm qua, các Thiên Tôn nhận ra sự việc dường như có chút kỳ quái. Năng lượng sinh ra đang giảm dần theo từng năm và có một loại năng lượng ô nhiễm đang ăn mòn Vô Tận Chi Hải.
Đây không phải là một tin tốt, mặc dù chúng giới vô cùng rộng lớn, Vô Tận Chi Hải lại càng vô tận, có lẽ trong mắt người khác, biển cả bao la bị ô nhiễm một chút cũng chẳng sao.
Nhưng chỉ có các Thiên Tôn nắm giữ pháp tắc của trời đất mới biết sự cân bằng đang bị phá vỡ, nếu không kịp thời ngăn chặn, có lẽ tương lai sẽ xảy ra tai họa không thể lường trước.
Tuy nhiên, họ không có cách nào trực tiếp thay đổi Vô Tận Chi Hải, việc có thể làm chỉ là dốc toàn lực hạ cấm chế, ngăn chặn tốc độ lan rộng của sự ăn mòn. Hoặc là, giống như Tạ Kiếm Bạch, lặn sâu vào trong Vô Tận Chi Hải.
Tạ Kiếm Bạch tu Sát Lục Đạo, y cũng là nhân tu duy nhất của Sát Lục Đạo sống sót đến lúc phi thăng, ngay cả tổ sư gia của Sát Lục Đạo cũng không sống được đến lúc độ kiếp.
Con đường này nhân tài điêu tàn, chỉ vì Sát Lục Đạo là hung đạo, giết càng nhiều thì càng mạnh, càng phải ở ranh giới sinh tử mới có thể tiến bộ, lội ngược dòng chảy, không tiến ắt sẽ chết.
Để ép buộc người tu đạo không ngừng tiến thủ, tu sĩ tu Sát Lục Đạo sẽ dần dần mất đi khả năng cảm nhận, cuối cùng ngay cả cảm giác đau cũng biến mất, chỉ có thể khi giết chóc và lúc cận kề cái chết mới có thể tạm thời cảm nhận được mùi vị làm người bình thường.
Đa số tu sĩ là bất đắc dĩ mới lấy giết chóc nhập đạo, thời gian dài không chịu nổi mùi vị phi nhân tính này rồi bị lệ khí nuốt chửng, hiếm ai có thể chết già.
Chỉ có Tạ Kiếm Bạch đã tự tu luyện mình thành một món sát khí. Dù y là người trẻ tuổi nhất trong các Thiên Tôn, thực lực y lại đứng đầu nhưng ba người còn lại chưa bao giờ ghen tị với y, ngược lại mỗi khi nhắc đến chuyện này, họ đều có chút thổn thức.
Tạ Kiếm Bạch một đường giết chóc từ thế gian lên đến đỉnh cao của vạn vật, được người đời kính mến nhưng hắn lại không thể cảm nhận được niềm vui của sự trường sinh, ngày ngày dằn vặt trong sát khí, cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa.
Sát Lục Đạo tu luyện đến trình độ của y mới thực sự là phật cản giết phật, thần cản giết thần.
Và cũng chỉ có Tạ Kiếm Bạch mới có gan đi vào Vô Tận Chi Hải, dùng thân mình để thanh tẩy sức mạnh ăn mòn.
Trong lúc ba người nói chuyện, đột nhiên cảm nhận được tiên khí gần đó chấn động, ngay sau đó biển mây cuộn trào, một luồng kiếm thế phá tan mặt biển, lao thẳng lên trời cao, chém rách cả bầu trời khiến nó tối sầm đi vài phần.
Sau ánh sáng trắng, một người xuất hiện giữa không trung.
Y mặc một bộ bạch y, tay áo rộng bay phấp phới, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng nắm một thanh huyền kiếm màu máu, uy áp ngút trời ập đến, trước khi sắp chạm vào ba người lại đột ngột thu về.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ kiếm ý tỏa ra bên ngoài bỗng chốc được thu lại sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tạ Kiếm Bạch vừa từ Vô Tận Chi Hải trở về mà vẫn có thể kiểm soát sức mạnh của mình một cách mạnh mẽ đến vậy, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, năng lực tự chủ bậc này thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Ba người đến bên cạnh Tạ Kiếm Bạch, trong đó Tiêu Lang là vị thần bẩm sinh đã có thần cách, hắn chủ tu sức mạnh chữa lành và sinh sôi của mùa xuân, lúc này lông mày hắn cũng phải nhíu chặt, giơ tay truyền sức mạnh cho Tạ Kiếm Bạch.
"Các ngươi đến sớm rồi." Tạ Kiếm Bạch thu kiếm lại, y bình tĩnh cất lời: "Lần phong ấn tiếp theo, hẳn là trước khi ta hạ phàm."
"Chúng ta sợ ngươi xảy ra chuyện." Ninh Nhược bực bội nói. Tính tình nàng khá thẳng, trước giờ lại không hợp với tính cách của Tạ Kiếm Bạch, mỗi lần nói chuyện với y đều có thể gây sự.
Tạ Kiếm Bạch vô tâm, vô tình, vô dục, sống như một món hung khí.
Y có tiên tư thanh tuyệt, băng lãnh hoa quý, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã phù hợp với mọi tưởng tượng của người đời về thần tiên.
Tiếc là không ai dám thưởng thức dung mạo đẹp đẽ của Tạ Kiếm Bạch, bởi vì người đã đi đến đỉnh cao của Sát Lục Đạo, sát khí quá nặng, uy áp đó đã thấm vào xương tủy, khiến quanh thân y luôn bao bọc một luồng khí lạnh lẽo không thể tan.
Tạ Kiếm Bạch cả đời chỉ biết giết chóc và tu luyện, sau khi ngồi lên vị trí Thiên Tôn thì không còn nhiều cơ hội để động thủ, điều đó lại càng khiến y ngoài việc thực hiện chức trách của Thiên Tôn thì càng chuyên tâm tu luyện, tìm mọi cách để đẩy mình vào tuyệt cảnh.
Y vô tình nên cũng không thể hiểu được tình cảm và sự quan tâm của người khác dành cho mình. Dù là Tiêu Lang muốn chữa trị cho y hay Ninh Nhược nói họ lo lắng cho y, Tạ Kiếm Bạch đều cảm thấy vô nghĩa, y rõ ràng sẽ không chết.
Nhưng sau nhiều năm làm đồng sự, khi phát hiện ra những lời giải thích của mình không thể ngăn họ làm những việc vô nghĩa này, y cũng đành mặc họ.
"Ngươi lần này đi lâu như vậy, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến ngươi sao?" Mộ Thanh quan tâm hỏi.
Tạ Kiếm Bạch nói: "Vẫn ổn."
Tiêu Lang thì lên tiếng hỏi: "Ngươi... ở trong Vô Tận Chi Hải, có cảm thấy đau không?"
Tạ Kiếm Bạch trả lời: "Một chút."
Trong lòng Tiêu Lang lại càng thêm khó chịu, nếu là ba người họ tiến vào Vô Tận Chi Hải nhất định sẽ trải qua nỗi đau đớn vô cùng dằn vặt, dù là Thiên Tôn cũng không muốn nếm trải cảm giác bị lóc thịt xẻo xương không ngừng.
Thế nhưng Tạ Kiếm Bạch ngày thường đã mất đi cảm giác đau đớn, xúc giác và cả vị giác, khứu giác, ở một nơi đáng sợ như vậy, y mới có thể cảm nhận được một chút đau đớn. Nỗi đau này dường như đối với y lại là một phần thưởng.
Tiêu Lang rất muốn hỏi y có phải vì nỗi đau này mà nhất quyết phải đích thân tiến vào Vô Tận Chi Hải hay không, nhưng câu hỏi này quá tàn nhẫn, hắn không nói ra được. Hơn nữa... ông rất nghi ngờ Tạ Kiếm Bạch giờ đã bị mù.
Trong lòng hăn suy nghĩ lung tung, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy lo lắng cho Tạ Kiếm Bạch nhưng nhân vật chính lại vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, như thể những chuyện này đều không liên quan đến y.
Rõ ràng ba người họ đến vì y, kết quả là Tạ Kiếm Bạch lại đi nhanh nhất.
Ninh Nhược xoa cằm, nàng nhìn luồng kiếm quang khi Tạ Kiếm Bạch rời đi rồi cảm khái nói: "Chúng ta ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy phiền lòng, kết quả là người ta lại như chẳng hề bị ảnh hưởng gì."
Mộ Thanh và Tiêu Lang đều nhíu chặt mày, họ nhìn thấy trong mắt nhau cùng một nỗi lo lắng.
Tạ Kiếm Bạch đã sống như một vũ khí, nhưng vũ khí càng cứng lại càng dễ gãy, ngay cả Vô Tận Chi Hải cũng cần lấy đạo cân bằng mới có thể tồn tại lâu dài, Tạ Kiếm Bạch tự làm tổn thương mình như vậy, y còn có thể cầm cự được bao nhiêu vạn năm nữa?
Y là món sát khí mạnh nhất thiên hạ cũng là hậu thuẫn của Thiên giới, nhưng nếu có một ngày món sát khí này mất kiểm soát thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
"Đợi đến khi Kiếm Bạch lấy lại được phách đó, có lẽ sẽ làm dịu đi tình trạng này của y." Mộ Thanh an ủi Tiêu Lang.
"Hy vọng là vậy." Tiêu Lang thở dài.
Ở một nơi khác, Tạ Kiếm Bạch đã trở về cung điện của mình.
Các Kiếm Tôn khác bên cạnh ít nhất cũng có vài tiểu tiên chạy việc, còn trong điện của Tạ Kiếm Bạch lại chỉ có một mình y.
Cung điện to lớn, lạnh lẽo và vô tình, Tạ Kiếm Bạch một mình ngồi ở vị trí trên cao, trong điện trống rỗng chỉ có sách và kiếm phổ.
Ngón tay thon dài của y đưa lên, một trong những cuốn kiếm phổ tự động rơi vào tay y. Hàng mi Tạ Kiếm Bạch khẽ cụp xuống, không nhìn vào sách mà lật tay xuống, ngón tay v**t v* trang sách, nội dung ghi chép trong kiếm phổ cứ thế hiện ra trong mắt y.
Đúng lúc này, một rung động nhỏ từ hạ giới truyền đến, khiến ngón tay Tạ Kiếm Bạch khựng lại.
Sức mạnh y để lại ở tu chân giới, dường như đã nhận chủ?
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Các Thiên Tôn đều là tình đồng chí cách mạng, không ai ghép cặp yêu đương, đều đang lo sự nghiệp, chỉ có Tạ Kiếm Bạch là kẻ lụy tình (?)
Cha chó đối với mèo con thuộc kiểu vốn dĩ vô tình vô dục, yêu thương vạn vật chúng sinh rồi lại dồn hết cho một người, sẽ không có tình tiết máu chó kiểu vì đại nghĩa mà làm hại mèo đâu, mọi người cứ yên tâm ăn cơm đọc tiếp.