Ngày đầu tiên Tạ Kiếm Bạch hạ phàm đã gặp Ngu Thừa Diễn, từ đó mấy ngày sau hắn đều tập trung sự chú ý của mình vào đôi mẫu tử này.
Cho đến khi hắn nhận ra mình bị ảnh hưởng bởi tiểu yêu miêu, thậm chí xuất hiện xu hướng không bị lý trí kiểm soát, Tạ Kiếm Bạch lập tức cố ý để mình thoát ra khỏi chuyện này.
Hắn không thích bộ dạng mất cân bằng của mình, cho nên cách tốt nhất là đi làm những chuyện chính sự khác trước, đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mới giải quyết vấn đề liên quan đến đôi mẫu tử kia.
Kết quả là 'chính sự' mà hắn biết được từ Tiêu Tử Dực về Huyền Thiên Tông lại khiến tâm trạng của Tạ Kiếm Bạch trở nên tồi tệ hơn.
Từ ba đời tông chủ trước đã bắt đầu muốn đi theo con đường tà đạo, thậm chí còn trộm lấy sức mạnh của hắn về dùng cho riêng mình đã có thể thấy được Huyền Thiên Tiên Tông hiện nay giống như một cung điện hoa lệ xây trên mặt băng, chỉ có vẻ bề ngoài còn bên trong đã có vấn đề lớn, chỉ chờ mặt băng nứt ra là có thể trượt xuống vực sâu bất cứ lúc nào.
Hắn sáng lập Huyền Thiên Tông là để bồi dưỡng những lãnh tụ mới và những người tu tiên ưu tú hơn cho Tu Chân Giới, thậm chí hắn cũng từng ôm một tia hy vọng, mong rằng tương lai có thể xuất hiện một người kế thừa y bát của mình.
Ai mà ngờ được, vạn năm thời gian đã trôi qua, những kẻ được gọi là môn đồ hậu bối của Tạ Kiếm Bạch thậm chí còn không bằng được tên nhi tử đến từ tương lai đột nhiên nhảy ra của hắn.
Tiêu Tử Dực không chịu nổi áp lực bị Kiếm Tôn chất vấn, ông đã bán đứng sư huynh tông chủ của mình mà kể sạch sành sanh. Hiện nay Huyền Thiên Tiên Tông là do tông chủ toàn quyền nắm giữ, Tiêu Tử Dực hy vọng Kiếm Tôn sẽ lộ diện, đi đối chất trực tiếp với tông chủ Cốc Quảng Minh.
Tạ Kiếm Bạch đương nhiên sẽ có một ngày lộ diện, trước khi độ kiếp trở về, Huyền Thiên Tông cũng là trách nhiệm của hắn, chỉ là còn chưa đến lúc.
Sau khi để Tiêu Tử Dực lui ra, đôi mày của Tạ Kiếm Bạch vẫn nhíu chặt.
Thực ra hắn nên đi xem xét những nơi khác trong Tu Chân Giới, có lẽ còn nên đến vùng biên giới Yêu giới một chuyến.
Năm xưa hạ giới hỗn chiến, lúc Tạ Kiếm Bạch kết thúc chiến tranh đã dùng sức mạnh của một phách để trấn áp toàn bộ ngàn vạn sát khí được sinh ra từ trận đại chiến đó ở Yêu giới, cuối cùng nơi đó đã trở thành Vạn Cốt Chi Địa.
Sát khí được ngưng tụ từ những cảm xúc tiêu cực như ác niệm, oán hận và sát khí của người đời, thảm họa và chiến tranh càng lớn, sát khí càng dễ hình thành, sau đó quay ngược trở lại ảnh hưởng đến chúng sinh, thúc đẩy thêm nhiều tai họa hơn.
Thực ra bất luận là sức mạnh tích cực hay sức mạnh tiêu cực đều là một phần của vòng tuần hoàn tự nhiên của trời đất.
Có lẽ trước pháp tắc của vũ trụ, sinh mệnh của vạn vật cũng là một phần của vòng tuần hoàn. Giống như thủy triều lên rồi lại xuống, bất luận hạ giới đã thay đổi bao nhiêu triều đại, chiến tranh và hòa bình luôn luôn luân phiên lẫn nhau.
Kỳ thật Tạ Kiếm Bạch không nên giữ lại luồng sát khí hình thành từ trận đại chiến ảnh hưởng đến ngũ giới lúc đó, năm đó tuy hắn chưa phi thăng, thậm chí còn chưa biết sát khí là gì đã nhạy bén nhận ra nếu không ai can thiệp, trận đại chiến và hỗn loạn này có thể sẽ khiến nhiều người chết hơn nữa và sẽ không có hồi kết.
Trùng hợp thay, hắn có năng lực dùng sức một người để bình định trận đại chiến này, và thế là Tạ Kiếm Bạch đã làm như vậy.
Vạn Cốt Chi Địa là nơi trấn áp sát khí, cũng đã trở thành nơi nguy hiểm nhất hạ giới hiện nay. Tình hình bên trong không ai biết, chỉ có thể cách lớp kết giới cảm nhận được sức mạnh hỗn độn nguy hiểm chứa đựng bên trong.
Những người tò mò vào đó tìm hiểu chưa bao giờ trở ra, cũng có thể coi đó là vùng đất chết thực sự.
Trước khi hạ phàm, ba vị Thiên Tôn khác đã thay phiên nhau đến khuyên nhủ Tạ Kiếm Bạch.
Họ lo lắng Tạ Kiếm Bạch vì từng là người tu luyện mà không nỡ lòng, họ hy vọng hắn có thể thu hồi phách này, trả lại sát khí cho thế gian.
Có lẽ điều này sẽ khiến hạ giới lại một lần nữa rơi vào chiến loạn nhưng đây cũng là một phần của vòng tuần hoàn trời đất, tu sĩ các tộc sẽ dựa vào tài nguyên để tu luyện, đương nhiên cũng nên định kỳ trả lại tài nguyên cho trời đất.
Chính Tạ Kiếm Bạch đã cưỡng ép giữ lại nhân quả của vòng tuần hoàn này, dùng sức mạnh cường đại để hạ giới có được vạn năm nghỉ ngơi. Tu Chân Giới được hưởng lợi lớn nhất trong đó, e rằng cũng sẽ phải trả giá đắt nhất.
Ba vị Thiên Tôn khuyên Tạ Kiếm Bạch đừng làm những chuyện thừa thãi nữa, với tư cách là Thiên Tôn, Tạ Kiếm Bạch cũng không nên xen vào chuyện trần thế nữa.
Bọn họ đều nghi ngờ Tạ Kiếm Bạch bị Sát Lục Đạo phản phệ nghiêm trọng như vậy có lẽ cũng là vì đã gánh lấy phần nhân quả vốn không thuộc về mình.
Tạ Kiếm Bạch thực ra không có nhiều lựa chọn, luồng sát khí mà hắn trấn áp là do hắn cưỡng ép giữ lại, chỉ có thể trở về với trời đất. Chỉ cần hắn thu hồi sức mạnh của mình, hạ giới sẽ trở lại hỗn loạn trong vòng trăm năm.
Trước khi độ kiếp, hắn đã từng đặt hy vọng vào Huyền Thiên Tiên Tông sẽ bồi dưỡng ra một tu sĩ có thể dẫn dắt Tu Chân Giới trong thời loạn lạc, nhanh chóng bình định chiến tranh.
Tiếc là sau khi tận mắt chứng kiến sự phát triển của Huyền Thiên Tiên Tông suốt vạn năm qua, trong lòng Tạ Kiếm Bạch chỉ còn lại sự thất vọng.
Tạ Kiếm Bạch chưa bao giờ ảo tưởng về nhân tính nhưng ít nhất đây cũng là môn phái do chính tay hắn sáng lập, hắn đã để lại những bí tịch và pháp bảo tốt nhất ở đây, cũng đã viết ra tông pháp để bảo vệ, thậm chí năm xưa hắn còn đặc biệt bồi dưỡng hai thế hệ đệ tử cho Huyền Thiên Tiên Tông.
Hắn không phải là người hoàn hảo nhưng hắn đã cố hết sức để lát đường cho những mầm non tốt có thể xuất hiện trong tương lai.
Tiếc là, cuối cùng mọi thứ vẫn đi đến cùng một kết cục.
Trong lòng Tạ Kiếm Bạch có chút chán ghét, hắn thậm chí còn không nảy ra được ý định chỉnh đốn lại tông môn một lần nữa, có lẽ cứ dứt khoát giải tán Huyền Thiên Tông cho xong.
Nhưng mà...
Khi Tạ Kiếm Bạch hoàn hồn, sắc trời bên ngoài lại một lần nữa dần tối sầm, khiến hắn tạm thời thoát khỏi cơn trầm tư.
Giờ Tuất lại sắp đến.
Tạ Kiếm Bạch mím chặt đôi môi mỏng, hắn không muốn để ý đến thời gian nhưng ngón tay hắn lại bất giác một lần nữa v**t v* mu bàn tay trái.
Hắn đang mất bình tĩnh, cảm giác này thực sự quá tệ, hắn thật sự không nên đến ngoại môn nữa.
Nam nhân ngồi cứng đờ trong thư phòng một lúc lâu, cảm xúc lúc thì bực bội lúc thì khó chịu, hơi thở lạnh đến tận đáy cốc.
Hắn cứ như vậy giằng co với chính mình suốt một canh giờ, thấy giờ Tuất sắp qua, Tạ Kiếm Bạch cuối cùng vẫn rời khỏi tiểu viện.
Hắn tự nhủ với mình rằng hắn đi là để điều tra. Mộ Thanh và Tiêu Lang đang giúp hắn tra cứu tư liệu, hắn đương nhiên cũng nên tìm hiểu thêm một chút về tiểu yêu quái bí ẩn đó, xem xem có thể tìm thêm thông tin gì không.
Tạ Kiếm Bạch thuyết phục được chính mình rồi lại đến chỗ cũ đó.
Con đường núi đó người qua kẻ lại, các đệ tử ngoại môn kết thúc buổi tu luyện tối liền đi theo con đường chính trở về tẩm xá của mình nhưng trong số đó lại không có bóng dáng của Ngu Duy.
Tạ Kiếm Bạch đợi mãi đến rạng sáng, cho đến khi ngoại môn yên tĩnh trở lại cũng không có con mèo nào xuất hiện.
Hắn nghĩ là hôm nay hắn đã đến muộn.
Chạng vạng ngày hôm sau, Tạ Kiếm Bạch do dự một lát rồi vẫn chọn đến ngoại môn. Thời gian này sớm hơn trước một chút nhưng hắn đợi đến rạng sáng vẫn không thấy bóng dáng tiểu yêu miêu đâu.
Ngày thứ ba, lần này Tạ Kiếm Bạch không chút do dự nào mà rất dứt khoát lại đến đó nhưng Ngu Duy vẫn không đến.
Rõ ràng mỗi ngày nàng đều được Ngu Thừa Diễn đích thân đưa đón, trông không khác gì trước đây nhưng tại sao lại không đến tìm hắn?
Trước đây ngay cả lúc ẩn thân Ngu Duy cũng có thể tìm thấy hắn, ngay cả khi nàng bị hắn dùng ảo ảnh lừa cũng có thể nhớ đến chỗ cũ chờ hắn, tại sao bây giờ lại thay đổi?
Khí tức của Tạ Kiếm Bạch ngày càng trở nên trầm thấp.
Liên tục bảy, tám ngày trôi qua, Ngu Duy đều không lộ diện, hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ chuyện ngày hôm đó có phải là ảo giác hay không.
Tạ Kiếm Bạch đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng thực ra Ngu Duy lại chẳng có nhiều tâm tư đến vậy. Có lẽ nên nói, nàng chính vì nghĩ quá ít nên mới không nhớ đến Tạ Kiếm Bạch.
Lúc vừa gặp mặt, nàng đã bị mùi hương của Tạ Kiếm Bạch thu hút, một là vì hắn quả thực ngửi giống như bạc hà mèo hợp khẩu vị nàng, hai là vì Ngu Duy ở phương diện này vốn chưa từng được 'cho ăn no'.
Trong hơn một năm qua, nàng cũng đã ngửi thấy những mùi hương dễ chịu khác nhau trên người Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn nhưng đều không khiến nàng mê mẩn đến mức muốn cắn một miếng, chỉ có thể dùng bữa ăn để bù đắp cho cơn thèm của khứu giác.
Nàng đã ăn quá no trong bữa ăn với Tạ Kiếm Bạch, một lần đã thỏa mãn được khẩu vị bị treo lơ lửng suốt một năm qua.
Ăn no uống đủ rồi cũng không còn trống rỗng nữa, nàng lại bị ảo ảnh của Tạ Kiếm Bạch làm tạm thời quên đi đoạn ký ức đó, Ngu Duy có thể nhớ ra còn có một người như vậy mới là có quỷ.
Chỉ cần không gặp lại Tạ Kiếm Bạch, không bị tin tức tố trên người hắn thu hút, bữa ăn này ít nhất có thể giúp Ngu Duy nửa năm không bị khứu giác làm cho thèm thuồng.
Về phần bạch y nhân ngửi có mùi lạnh lạnh thơm thơm kia là ai, mèo con thật sự đã quên sạch sành sanh.
Nửa tháng sau, vào một ngày nọ, Ngu Duy vẫn như thường lệ cùng Ngu Thừa Diễn ăn sáng.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của nàng không có tiến triển gì nhiều nhưng đồng hồ sinh học lại trở nên lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm không thức đêm, mỗi sáng đều ăn sáng.
Ngu Thừa Diễn múc một bát canh rồi đẩy cho Ngu Duy.
"Ngày mai ta có thể có chút việc bận, không chắc có thể về nấu cơm trưa cho ngươi, bữa trưa ngươi có thể ăn chút đồ ăn vặt."
Đồ ăn vặt!
Mắt Ngu Duy liền sáng rực lên.
"Ngươi đi đâu vậy?" Nàng tò mò hỏi.
"Ngươi còn nhớ lúc chúng ta đến gặp tông chủ, có một người đột nhiên đẩy cửa vào không?" Ngu Thừa Diễn nói: "Hắn là trưởng lão Kiếm Phong, muốn cùng ta giao đấu, tông chủ cũng muốn xem. Có lẽ ta phải bận cả ngày mới về được."
Ngu Duy có chút không nhớ ra, nàng chỉ có một ấn tượng mơ hồ.
"Vậy ngày mai ta không ăn sáng nữa." Ngu Duy nói: "Ta muốn ngủ nướng trong tẩm xá."
Ngu Thừa Diễn nghĩ một lúc rồi đồng ý với lời của Ngu Duy. Hắn làm sẵn cho nàng một hộp đồ ăn để tiểu yêu miêu ngày mai dậy sớm thì ăn.
Ngu Duy vốn thật sự muốn ngủ nướng nhưng trong khoảng thời gian này nàng đã hình thành đồng hồ sinh học, không giống như lúc đầu mỗi sáng đều ngủ li bì không tỉnh, sáng sớm hôm sau, các nữ đệ tử bên cạnh vừa thức dậy thu dọn giường, nàng cũng theo đó mở mắt theo.
Ninh Tố Nghi vừa định khen nàng vài câu liền thấy thiếu nữ che mắt mình, miệng lẩm bẩm nói: "Không được không được, không ngủ nướng là ta lỗ rồi, ta phải ngủ tiếp..."
Ninh Tố Nghi thấy buồn cười mà xoa đầu nàng rồi nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta đi làm việc trước đây."
Khi các nữ tu trong tẩm xá đều đã rời đi, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Ngu Duy cố gắng ngủ nhưng không thành, nàng chán nản ngồi dậy rồi bắt đầu ăn hộp cơm mà Ngu Thừa Diễn đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Ăn xong, Ngu Duy ngẩn người một lúc rồi đột nhiên nhận ra Ngu Thừa Diễn không có ở đây, nàng cũng có được sự tự do lâu rồi không có.
Trong khoảng thời gian này, Ngu Thừa Diễn đã làm thay thế công việc giám hộ của Ninh Tố Nghi trước đây, Ngu Duy gần như cả ngày đều ở bên hắn. Nàng tính lười, chỉ cần không bắt nàng làm những việc nàng không thích, nàng cũng không ngại bị quản thúc, nhưng... hôm nay không có ai trông chừng nàng cả!
Ngu Duy đột nhiên thấy phấn khích, nàng bỗng cảm nhận được sự tự do đang vẫy gọi.
Nàng rời khỏi tẩm xá nữ, đi lang thang khắp ngoại môn, đi đến đâu cũng kiêu ngạo để lộ đôi tai mèo trắng muốt của mình.
Ngu Duy đã lâu không xuất hiện ở ngoại môn, nàng là dị tộc lại còn xinh đẹp, bây giờ còn là cơ duyên của cường giả Kim Đan kỳ, nàng vừa xuất hiện liền thu hút rất nhiều ánh mắt của các đệ tử.
Chỉ là trước đây nhiều đệ tử không coi trọng nàng, có kẻ tính tình xấu xa thấy nàng có khi còn đến chế nhạo vài câu. Bây giờ những người đó đều không còn nữa, ánh mắt họ nhìn nàng phần lớn là ghen tị, đố kỵ hoặc phức tạp hơn.
Ngu Duy trước đây đã thích khoe tai để chọc tức người khác, huống chi bây giờ nàng đã được Ngu Thừa Diễn nuôi cho lá gan còn to hơn. Nàng cố tình đi về phía quảng trường trên đỉnh núi đông người nhưng trên đường đi các đệ tử khác chỉ nhìn nàng từ xa, không một ai đến để bất bình thay cho tông quy.
Ở trên đỉnh núi, nàng thậm chí còn thấy mấy vị giáo tập trước đây không thích mình, thấy nàng kiêu ngạo khoe tai mèo đi qua đi lại, các giáo tập tuy cau mày nhưng cũng không nói gì, ngược lại khi Ngu Duy đi qua, họ còn tránh không kịp.
Ngu Duy có thể cảm nhận được mùi ghen tị và khinh thường từ một số người nhưng lại không ai dám nói gì, nàng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chọc tức người khác thật thú vị, he he.
Nàng vô công rồi nghề đi qua đi lại, đột nhiên thấy một nữ tu có quan hệ khá tốt với mình đi ngang qua ở phía không xa, nàng vừa định qua đó chào hỏi, đúng lúc này có một luồng khí tức nhàn nhạt, mát lạnh thoảng qua chóp mũi nàng.
Hửm?!
Tai mèo của Ngu Duy lập tức dựng đứng lên, nàng quay đầu lại, chỉ thấy mấy đệ tử khác đang lén lút nhìn trộm nàng rồi vội vàng quay mặt đi, nhưng không ai là chủ nhân của mùi hương này.
Nàng đã ăn no một bữa nên không bị k*ch th*ch như lần đầu, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà bị khí tức này hấp dẫn.
Ngu Duy ngửi theo mùi hương, nàng chạy xuống bậc thềm, rẽ qua góc tường rồi... suýt nữa thì đụng vào ngực của một người, nàng vội vàng lùi lại hai bước.
Người đó một thân bạch y, dáng người thẳng tắp như tùng bách.
Gần như ngay lập tức, Ngu Duy liền vô cùng chắc chắn, tin tức tố mà nàng ngửi thấy chính là của hắn!
Hắn trông như một nam tử ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan bình thường nhưng sống mũi lại vô cùng xuất sắc. Rõ ràng là một tướng mạo bình thường nhưng phối hợp với khí chất phi phàm của hắn vẫn có một vẻ đẹp tuấn tú khác biệt.
Ngu Duy nhìn hắn, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nghi hoặc nói: "Chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?"
Nam nhân cụp mắt xuống.
Quanh người hắn luôn lượn lờ một luồng sát khí nhàn nhạt, người khác đều tránh còn không kịp, từ trong tiềm thức đã sợ hãi luồng khí lạnh đó. Duy chỉ có tiểu yêu quái này lại trời không sợ đất không sợ, thậm chí còn vô hình trung lại gần thêm một chút, cọ cọ lấy chút hơi lạnh trong mùa hè nóng bức này.
"Không nhớ." Hắn nói.
Khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt lãnh đạm đó, Ngu Duy chợt khựng lại, nàng đột nhiên nhớ ra rồi, nào chỉ là đã gặp qua, vì hắn quá thơm, nàng còn cắn hắn một miếng nữa!
Ngu Duy là mèo ngoan, nàng không bao giờ cắn người nên liền lập tức có chút ngại ngùng.
"Ta là Ngu Duy, ngươi tên gì?"
Tạ Kiếm Bạch suy nghĩ một lát, hắn lấy một chữ từ trong danh hiệu Trích Thanh Thiên Tôn của mình.
"Ta tên Tạ Thanh."
"Tạ Thanh, sau này chúng ta là bạn bè nhé!" Ngu Duy vừa thành thạo lấy đồ ăn vặt ra hối lộ, vừa có chút chột dạ nói: "Trong núi này có mèo hoang, nghe nói cắn người đau lắm! Ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị cắn."
Nhìn bộ dạng cố gắng phủi sạch quan hệ của nàng rồi lại nghĩ đến đêm đó, tâm trạng bực bội suốt nửa tháng của Tạ Kiếm Bạch dường như đã tốt hơn một chút.
"Ừm." Hắn nói: "Rất đau."
Ngu Duy cảm nhận được ánh mắt của Tạ Kiếm Bạch dường như nhìn lên một chút, nàng đột nhiên nhớ ra trên đỉnh đầu mình còn lộ ra đôi tai mèo trắng.
Không xong rồi!
Nàng vội vàng che đỉnh đầu lại, đôi tai mèo màu trắng bị đè bẹp giữa kẽ tay, tủi thân ló ra một chóp nhọn.
—---
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Tạ cô đơn đợi chờ nửa tháng, cuối cùng tự dâng mình đến cửa một cách rẻ mạt.
Cha chó: Ta là vì chính sự.