Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 32

Sáng hôm sau khi Ngu Duy tỉnh lại, trong tay nàng vẫn còn nắm chặt chiếc trâm cài hình bướm.

Nàng ngáp một cái, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngón tay đã cử động trước, lắc cho con bướm trên trâm không ngừng rung cánh.

Giờ giấc sinh hoạt của Ngu Duy giờ rất điều độ, cho dù là tự nhiên tỉnh giấc thì cũng vào khoảng thời gian các nữ tu khác đã rời giường để đi dọn dẹp.

Nữ đệ tử trực nhật chịu trách nhiệm quét dọn ngày hôm nay vừa đến gần đã bắt gặp tiểu yêu miêu cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng trẻo và bàn tay phải đang cầm trâm cài.

Thấy nàng có vẻ rất thích chiếc trâm này, nữ tử bèn cười nói: "Có muốn ta giúp muội cài nó lên đầu không?"

Nàng vừa nghe hỏi vậy liền hoàn hồn, vội lắc đầu nguầy nguậy, giấu chiếc trâm vào trong chăn.

Các giường khác trong tẩm xá đều đã được dọn dẹp gọn gàng, chỉ còn thiếu nữ vẫn còn làm ổ trên giường. Nàng nghiêng mặt qua thì thấy Ninh Tố Nghi đang thu dọn hành lý.

"A Ninh, ngươi lại sắp đi à?" Nàng hỏi.

"Ừ, nhà ta có chút chuyện." Ninh Tố Nghi vừa xếp đồ vừa nói: "Lúc ta không có ở đây phải nghe lời Lăng Tiêu, đừng có bắt nạt hắn mãi. Khi về ta sẽ mang đồ ngon cho ngươi."

Ninh Tố Nghi gần như cứ vài tháng lại phải rời môn phái một chuyến, Ngu Duy đã quen với việc này rồi.

"Ta có bắt nạt hắn đâu." Thiếu nữ tì cằm lên gối, lẩm bẩm nói.

Dù nàng thừa nhận đôi lúc mình quả thực có hơi vô lý nhưng Ngu Thừa Diễn là tự nguyện mà, sao có thể gọi là bắt nạt được chứ. Hơn nữa, nàng thật sự có thể cảm nhận được, tên Ngu Thừa Diễn đó còn khá vui vẻ khi bị nàng bắt nạt.

Ninh Tố Nghi đưa tay xoa đầu nàng: "Ta đi đây."

"Ngươi phải về nhanh nhé." Ngu Duy cọ cọ vào lòng bàn tay nàng: "Ta sẽ nhớ ngươi."

"Được." Giọng Ninh Tố Nghi dịu đi rất nhiều.

Đợi đến khi Ninh Tố Nghi chào tạm biệt các nữ đệ tử khác rồi rời khỏi tẩm xá, Ngu Duy mới lại rúc lại vào trong chăn.

Thông thường, lúc các đệ tử khác rời tẩm xá cũng là lúc nàng phải thức dậy. Bây giờ nàng ngày nào cũng dậy sớm như vậy, thực ra không liên quan gì đến việc tiến bộ trong khả năng tự lập mà hoàn toàn là vì Ngu Thừa Diễn nấu ăn ngon lại còn kiểm soát thời gian ba bữa nghiêm ngặt, cũng coi như nắm được yếu huyệt của tiểu yêu miêu.

Nàng nằm một lát rồi lại lấy trâm cài ra chơi, đúng lúc này, nữ đệ tử cùng phòng Đường Thiên Tâm bước tới.

"Tiểu Duy, hôm nay muội có bận không?" Đường Thiên Tâm có chút do dự hỏi, nàng nói: "Chiều nay mọi người muốn tụ tập một chút, muội có thời gian đến không?"

Đường Thiên Tâm lo rằng Ngu Duy tu luyện cùng cường giả Kim Đan kỳ, e là không có thời gian làm chuyện khác. Nàng ấy không biết rằng Ngu Duy mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ tu luyện nửa canh giờ, thời gian còn lại đều dùng để chải lông phơi nắng.

"Ta muốn tới!" Ngu Duy không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay, nàng lại tò mò hỏi: "Tại sao lại tụ tập vậy?"

"Kết quả khảo hạch nửa tháng trước có rồi." Đường Thiên Tâm giải thích: "Ta và vài người nữa đều đã qua khảo hạch, tháng sau sẽ đến nội môn để báo danh nên mọi người muốn tụ họp trước lúc chia tay."

Toàn bộ Huyền Thiên Tiên Tông đông nhất chính là đệ tử ngoại môn, có thể từ trong số đông đệ tử đó thăng lên nội môn tuyệt đối là chuyện đáng tự hào và khoe khoang.

Ngu Duy không hiểu lắm chuyện này đối với đệ tử bình thường khó khăn đến mức nào, nàng còn chưa hiểu được ý của câu nói này, chỉ thắc mắc hỏi: "Chia tay là sao, các tỷ cũng phải ra ngoài à?"

Kể từ khi có kết quả, Đường Thiên Tâm vẫn luôn rất kích động và vui vẻ. Trở thành đệ tử nội môn mới được coi là thực sự bắt đầu tiến bước trên con đường trở thành 'tu tiên giả', sau này nàng không cần làm tạp dịch nữa, chỉ cần toàn tâm toàn ý tu luyện là được.

Một chuyện tốt lớn như vậy, dù nói với ai đối phương cũng sẽ lập tức hiểu được tầm quan trọng của nó, bạn bè thân thiết tụ họp một bữa trước khi rời ngoại môn cũng là chuyện không khó hiểu.

Nhưng nhìn đôi mắt trong veo như mắt mèo của thiếu nữ và câu hỏi của nàng, tâm trạng vui vẻ ban đầu của Đường Thiên Tâm bỗng chốc phai nhạt.

Nàng chợt nhận ra, Ngu Duy không hiểu những chuyện thường tình này, có lẽ trong mắt nàng, người quen sắp rời đi không thể xem là một chuyện vui.

Đường Thiên Tâm do dự một chút rồi nàng thấp giọng nói: "Không phải ra ngoài, mấy ngày nữa chúng ta phải đến nội môn báo danh, lúc đó sẽ được chuyển đến ngọn núi của nội môn, cho nên... là bữa cơm chia tay."

Ngu Duy lập tức mở to mắt.

Nàng không hiểu nhiều chuyện, lòng nàng cũng rất đơn thuần, đây cũng là lý do các nữ tử khác yêu mến nàng. Nhưng vào khoảnh khắc này, Đường Thiên Tâm thật sự rất lo rằng nàng sẽ buồn hoặc sẽ mở lời cầu xin họ ở lại... nàng ấy biết mình sẽ không ở lại nhưng nàng ấy cũng không muốn làm Tiểu Duy đau lòng.

"Có thể không đi được không?" Ngu Duy chớp mắt, đáng thương hỏi.

Đường Thiên Tâm mím môi rồi thấp giọng nói: "Tiểu Duy, không được. Đây là mệnh lệnh của môn phái, hơn nữa... hơn nữa việc vào nội môn đối với chúng ta rất quan trọng, người duy nhất chúng ta không nỡ rời xa chỉ có muội mà thôi."

Nàng ấy thật sự lo lắng tiểu yêu miêu sẽ buồn, nhưng ngoài dự đoán là thiếu nữ không hề có biểu hiện cảm xúc như nàng ấy nghĩ.

"Được rồi." Ngu Duy lẩm bẩm: "Buổi chiều muội sẽ mang đồ ăn ngon đến."

"Ừm, chúng ta sẽ đợi muội." Đường Thiên Tâm thở phào nhẹ nhõm, nàng vừa cười vừa xoa đầu Ngu Duy.

-

Trên khoảng đất trống bên bờ suối, Ngu Thừa Diễn đã làm xong bữa sáng.

Giữa hắn và Ngu Duy đã có sự ngầm hiểu, thời gian cũng có thể canh rất chuẩn, thường thì lúc nàng đến cũng là lúc cơm vừa nấu xong.

Thiếu nữ có thể trì hoãn bất cứ chuyện gì nhưng tuyệt đối không bao giờ trễ giờ ăn, đây là lần đầu tiên nàng đến muộn.

Ngay lúc Ngu Thừa Diễn định đi đón nàng, một chú mèo con màu trắng đã linh hoạt xuyên qua rừng cây, đáp xuống đất rồi biến trở lại thành hình thiếu nữ.

Ngu Thừa Diễn bày thức ăn ra bàn, hắn hỏi: "Hôm nay sao lại đến muộn vậy?"

Ngu Duy bèn kể lại cho hắn nghe chuyện vừa xảy ra, nàng bưng bát lên: "Ta đã hứa sẽ mang đồ ăn ngon đến cho các nàng ấy, ngươi có thể làm vài món được không?"

Chuyện này đối với Ngu Thừa Diễn không có gì khó, hắn liền đồng ý ngay.

Thiếu nữ đã bắt đầu ăn sáng, Ngu Thừa Diễn ngồi xuống phía đối diện, chăm chú quan sát vẻ mặt của nàng. Vốn dĩ hắn sợ nàng sẽ buồn nhưng kết quả là tiểu yêu miêu trông rất bình thường, dáng vẻ ăn cơm nhìn cực kỳ ngon miệng.

"Không phải ngươi và họ rất thân sao?" Ngu Thừa Diễn thăm dò hỏi: "Sau này sẽ khó gặp lại, ngươi không buồn à?"

"Tại sao phải buồn?" Ngu Duy ngẩng đầu, thắc mắc hỏi.

"Bởi vì..." Ngu Thừa Diễn bị câu hỏi của nàng làm cho cứng họng, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bản thân sự ly biệt đã là một chuyện rất đau buồn."

"Nhưng chúng ta vốn dĩ cũng không thể ở bên nhau cả đời mà." Ngu Duy nhét thức ăn vào miệng rồi nói một cách mơ hồ: "Không phải bây giờ thì cũng là sau này, tại sao phải đau buồn?"

Ngu Thừa Diễn nhất thời không nói nên lời.

Trên người thiếu nữ toát ra một sự tàn nhẫn ngây thơ và điều đó càng trở nên rõ ràng hơn vào những lúc như thế này.

Nàng thật lòng yêu quý các vị tỷ tỷ đó, thích mỗi ngày ở bên họ nhưng nếu một ngày nào đó không gặp lại, dường như nàng cũng sẽ không buồn mà sẽ chấp nhận sự ra đi của người khác như một lẽ tất nhiên.

Giống như lần đi chơi trước đây, Ngu Duy đã nói với hắn rằng điều quan trọng nhất luôn là hôm nay, nàng không quan tâm ngày mai mình có chết hay không. Ngay cả sinh tử đối với nàng cũng không thành vấn đề thì ly biệt dường như càng chẳng là gì.

Nàng có một khía cạnh hoang dã và tự do nhưng con người không thể lý trí và bình tĩnh đến vậy. Một nỗi buồn vừa phải, thực ra trong nhiều trường hợp lại làm tăng thêm sự thân thiết giữa đôi bên.

Nếu lúc chia tay nàng không hề cảm thấy đau lòng vậy làm sao có thể chắc chắn được nàng có thực sự quan tâm đến người khác hay không.

Suy cho cùng, chỉ khi quan tâm người ta mới bị tổn thương.

Ngu Thừa Diễn thở dài, hắn bất lực nghĩ, đến ngày hắn rời đi, không biết Ngu Duy sẽ như thế nào. Hắn vừa mong nàng sẽ buồn vì hắn lại vừa muốn nàng mãi mãi phóng khoáng như vậy.

Dù nghĩ là vậy nhưng trong lòng hắn không tránh khỏi có chút không vui.

Ngu Thừa Diễn nhìn thiếu nữ chuyên tâm ăn sáng mà suy nghĩ đã bay đi xa.

Hắn lúc thì nghĩ, mẫu thân có phải thật sự vì huyết thống yêu tộc mà bản tính bạc bẽo, không biết buồn, cách thể hiện sự quan tâm vốn đã ít hay là hiện tại thực sự chưa có ai khiến bà phải để tâm?

Lúc khác hắn lại không nhịn được mà nghĩ, ít nhất sau khi mình sinh ra, bà rất quan tâm đến hắn. Nếu không đã chẳng ngăn cản phụ thân muốn giết hắn, càng không thể ở thời khắc cuối cùng, dùng tu vi Trúc Cơ kỳ để bảo vệ hắn lúc ở Kim Đan kỳ.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức không còn buồn nữa!

Ngu Thừa Diễn bẩm sinh là người lạc quan, bóng đen lớn nhất trong lòng hắn là cái chết của Ngu Duy. Nay bà vẫn sống khỏe mạnh, hắn cũng không còn u uất, ít nói như trước khi xuyên không nữa. Thỉnh thoảng gặp phải những vấn đề này, hắn sẽ tự mình suy đi tính lại một hồi rồi cũng nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng.

Gần đến trưa, hắn làm một ít đồ ăn vặt dễ cầm, xếp ngay ngắn vào trong hộp đựng thức ăn.

"Lát nữa lúc ăn tiệc với mọi người, hãy nói vài lời lưu luyến một chút, đừng có nói với họ những gì ngươi đã nói với ta đấy." Ngu Thừa Diễn không yên tâm dặn dò: "Nhớ chưa?"

"Biết rồi, biết rồi mà." Ngu Duy mơ hồ nói.

Miệng nàng nhét đầy đồ ăn. Để ngăn nàng ăn vụng, Ngu Thừa Diễn dứt khoát làm thêm cho nàng một đĩa để nàng ăn cho no trước.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ xách hộp thức ăn biến mất, Ngu Thừa Diễn thở dài một tiếng, hắn lắc đầu, thu dọn toàn bộ dụng cụ nấu nướng, vừa luyện kiếm vừa đợi Ngu Duy trở về.

Hắn đoán Ngu Duy sẽ trở về trước bữa tối, đệ tử Huyền Thiên đều rất chăm chỉ, không thể nào trò chuyện từ trưa đến tối được.

Quả nhiên, giờ Thân còn chưa qua, Ngu Duy đã trở về.

Lúc trở về nàng rất phấn khởi, xem ra buổi tụ tập lần này rất vui.

Ngu Duy ngồi dưới gốc cây, vừa chải đuôi của mình, vừa kể cho Ngu Thừa Diễn nghe cặn kẽ mọi chuyện nàng thấy và nghe được hôm nay.

Ngu Thừa Diễn từ nhỏ đã lớn lên ẩn dật trên không đảo, sau này từ lúc tu luyện đến khi phi thăng, về cơ bản hắn cũng luôn trong trạng thái một mình. Hắn chưa từng trải qua cuộc sống của một đệ tử bình thường nên khi nghe Ngu Duy kể về những kỳ vọng tương lai của các đệ tử khác, ôn lại biểu hiện trong kỳ khảo hạch, hắn cũng nghe rất hứng thú.

Chỉ là rõ ràng trí nhớ của Ngu Duy thiên về những câu chuyện phiếm thú vị hơn, hễ đến những nội dung như khảo hạch thì nàng lại bắt đầu nói không rõ ràng, Ngu Thừa Diễn chỉ có thể vừa nghe vừa đoán.

Sau đó nữa, nội dung cuộc trò chuyện đã thay đổi... các nữ tử tụ tập cùng nhau, nói xong chuyện chính sự, đương nhiên cũng sẽ nói sang những chuyện khác.

Bởi vì Ngu Duy là tiểu muội muội được mọi người yêu quý nhất lại có huyết thống dị tộc nên chủ đề câu chuyện không nhịn được mà luôn hướng về phía nàng.

"Sau này ta muốn sinh một nữ nhi!" Ngu Duy trịnh trọng tuyên bố.

Lúc nàng nói câu này, Ngu Thừa Diễn đang ngồi bên cạnh bóc hạt dưa cho nàng, nghe thấy vậy, tay hắn liền run lên, trực tiếp bóp nát hạt dưa.

Hắn ngẩng đầu lên, có chút không tự nhiên nói: "Đang yên đang lành, sao lại nói đến chuyện này."

Dừng một chút, Ngu Thừa Diễn không nhịn được mà hỏi: "Tại sao lại muốn sinh nữ nhi?"

"Đường tỷ nói, ta là yêu, yêu tộc chúng ta có cái gì đó... truyền thừa gì đó." Ngu Duy có chút không nhớ rõ nhưng điều đó không quan trọng: "Ta quên rồi, dù sao thì các tỷ tỷ nói nếu là nữ nhi, nhất định sẽ giống hệt ta!"

Nàng nói: "Ta muốn có một mèo con của riêng mình, ta muốn l**m lông cho mèo con!"

Ngu Duy nghe hiểu một cách lơ mơ nhưng Ngu Thừa Diễn lại biết họ đang nói gì.

Yêu tộc là thị tộc mẫu hệ, dùng truyền thừa mẫu hệ để đảm bảo huyết thống được tiếp nối và thuần khiết.

Nếu kết hôn cùng tộc, đời sau đương nhiên sẽ là cùng tộc.

Tuy nhiên cái lợi hại nhất là khi kết hợp dị tộc. Nếu đằng nữ kết hôn với dị tộc, bất kể đối phương là yêu tu của tộc khác hay là nhân loại, ma tộc, chỉ cần là nữ nhi thì nhất định sẽ được kế thừa chủng tộc và thiên phú của mẫu thân. Huyết thống và thiên phú của đằng nam chỉ giống như dệt hoa trên gấm, nữ nhi sẽ không kế thừa chủng tộc của phụ thân nhưng sẽ có khả năng kế thừa ưu điểm thiên phú của người đó.

Nếu kết hợp dị tộc mà sinh ra nhi tử thì tỷ lệ là năm mươi năm mươi.

Rất không may, Ngu Thừa Diễn lại giống phụ thân, hắn chỉ có thể làm một kiếm tu bình thường sở hữu tiên cốt, mười sáu tuổi đã đột phá Nguyên Anh kỳ mà không thể làm một chú mèo con.

Nhưng thực ra trong quá khứ hắn cũng từng nghi ngờ bản thân. Hắn luôn cảm thấy mình không kế thừa huyết thống yêu tộc của mẫu thân nhưng ngay cả thiên phú của phụ thân, hắn dường như cũng không kế thừa được bao nhiêu.

Ngu Thừa Diễn đã từng nghĩ, giả sử hắn là nữ nhi liệu có mạnh hơn bây giờ không, có lẽ hắn sẽ là yêu tiên đầu tiên. Nữ nhi giống mẫu thân, có lẽ Tạ Kiếm Bạch sẽ thích hắn hơn một chút.

Dù Ngu Duy chưa từng nói nhưng Ngu Thừa Diễn luôn cảm thấy bà hẳn là thích nữ nhi hơn.

Mèo mẹ lớn dẫn theo mèo con nhỏ, cảnh tượng đó nhất định sẽ rất đẹp.

Dù biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết chuyện này nhưng bây giờ khi Ngu Duy thực sự đã biết, trong lòng Ngu Thừa Diễn lại không vui.

"Không nhất thiết phải tự mình sinh đâu." Hắn dỗ dành nói: "Ta bắt cho ngươi một con linh miêu được không? Linh thú khác cũng được."

"Không cần, ta muốn một đứa con có thể biến thành người và mèo giống ta." Ngu Duy suy nghĩ một chút rồi giơ tay hô lớn: "Còn phải xinh đẹp giống ta nữa!"

Vừa nghe giọng điệu của nàng liền biết những lời này đều là do các nữ tu kia dỗ dành và khen ngợi nàng, không chừng còn khen những câu như 'nữ nhi của Tiểu Duy nhất định sẽ được yêu mến như Tiểu Duy' để cổ vũ nàng.

Đúng là lắm chuyện.

Ngu Thừa Diễn nghiến răng, trong lòng hắn càng lúc càng chua.

"Nhi tử cũng rất tốt mà." Hắn cố gắng chứng minh giá trị của mình: "Nhi tử có thể nấu cơm cho ngươi."

"Ta không cần đâu." Ngu Duy sáp lại gần, nàng nũng nịu nói: "Ta muốn ngươi nấu cơm cho ta ăn."

Ngu Thừa Diễn: ...

Ta chính là nhi tử của người mà!

Bình Luận (0)
Comment