Ở bên kia, cuộc sống tại Huyền Thiên Tông vẫn yên ả và bình lặng như mọi khi.
Ngu Thừa Diễn xuyên không đến đây cũng đã gần nửa năm. Tâm trạng của hắn đã tốt lên rõ rệt, trông không còn vẻ lạnh lùng, u ám như lúc ban đầu.
Người cảm nhận rõ nhất điều này chính là Trích Tinh Các Các chủ Dụ Tư, người đã đến thăm sau vài tháng xa cách.
Ông vẫn nhớ lần đầu gặp Ngu Thừa Diễn, ông chỉ cảm thấy người trước mặt lạnh lùng xa cách, uy nghiêm thâm hậu, đôi mắt khi nhìn người khác luôn cảm thấy khí lạnh tỏa ra bốn phía, dù lời nói và hành động hắn có lễ phép đến đâu cũng không che giấu được cảm giác lạnh nhạt từ trong xương tủy.
Còn bây giờ...
Dụ Tư vừa uống trà, vừa không khỏi thầm đánh giá thanh niên ngồi trước mặt mình.
Băng tuyết tan chảy, nắng ấm mọc ở phương đông, có lẽ chỉ có câu nói này mới thể hiện rõ rệt nhất sự thay đổi của chàng thanh niên.
Dù thái độ của Ngu Thừa Diễn vẫn lễ phép và xa cách nhưng trong mắt hắn đã không còn sương giá, cũng không còn sự lạnh lẽo đáng sợ như khi trước.
Cảm giác... bây giờ hắn giống như một người trẻ tuổi bình thường có thiên phú hơn người chứ không phải thoạt nhìn mang trên lưng huyết hải thâm thù, khổ đại cừu thâm như trước kia.
"Cảm thấy khí sắc của đại nhân không tệ." Dụ Tư nói: "Chuyện ở Huyền Thiên Tông có thuận lợi không?"
"Cũng ổn." Ngu Thừa Diễn đặt chén trà xuống, hắn mỉm cười: "Vẫn phải cảm ơn sự giúp đỡ của Dụ Các chủ lần trước."
"Không dám." Dụ Tư vội nói.
Trong lòng ông vô cùng xúc động, lần gặp trước, lúc tâm trạng Ngu Thừa Diễn tốt hơn một chút cũng chỉ là ánh mắt dịu đi đôi phần, nói sai một câu là lập tức gió lạnh lại ùa về.
Nhưng bây giờ Dụ Tư có thể cảm nhận rõ ràng con người Ngu Thừa Diễn đã trở nên ôn hòa hơn, hắn thậm chí trông như đã trút bỏ thân phận tiên tôn, giống một người trẻ tuổi bình thường hơn.
Sự thay đổi trời long đất lở thế này thực sự quá đỗi kinh ngạc.
Dụ Tư đến gặp Ngu Thừa Diễn để nói chuyện riêng trước, hai người vừa uống trà, ông vừa mở lời: "Bát đại tông môn của Tiên Minh đã quyết định mở thượng cổ di tích ở Viễn Mộng Tiên Vực, Cốc tông chủ muốn mượn sức ngài, có lẽ sẽ nhân cơ hội này để đề xuất ý tưởng muốn để ngài tham gia."
Ngu Thừa Diễn bất giác nhíu mày lại.
Hắn đương nhiên không muốn rời xa Ngu Duy dù chỉ một ngày. Nhưng nếu Cốc Quảng Minh mở lời, hắn thật sự khó mà từ chối. Dù sao Huyền Thiên Tông đã cho hắn cơ duyên, hắn có qua có lại cũng là lẽ thường tình.
Tuy nhiên điều phiền muộn nhất là, dù Ngu Thừa Diễn đến từ tương lai nhưng hắn không phải chuyện gì trong quá khứ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau khi trở thành Tiên tôn, hắn quả thực đã tra cứu một số tài liệu trong quá khứ nhưng không phải tất cả mọi chuyện trong Tu chân giới đều được ghi chép lại, rất nhiều chi tiết, hắn chỉ có thể biết được qua những lời nói rời rạc khi Ngu Duy và Ninh Tố Nghi trò chuyện lúc hắn còn nhỏ.
Ví như cái gọi là thượng cổ di tích ở Viễn Mộng Tiên Vực mà Dụ Tư vừa nói là thứ gì, hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
"Ta sẽ không đi." Ngu Thừa Diễn gần như ngay lập tức đã hạ quyết định: "Ta sẽ báo đáp ông ấy nhưng không rời khỏi Huyền Thiên Tông trong một thời gian ngắn là giới hạn của ta."
Đối với hắn, điều quan trọng nhất chỉ có Ngu Duy, những chuyện khác đều phải xếp sau.
Dụ Tư không nói gì về điều này, ông chỉ đến để thông báo tin tức này cho Ngu Thừa Diễn còn thanh niên kia muốn làm thế nào là chuyện của chính hắn.
Một lúc sau, hai người l*n đ*nh chủ phong để gặp Cốc Quảng Minh. Cốc Quảng Minh quả nhiên đã nói chuyện này với Ngu Thừa Diễn một lần nữa, trong lời nói đều là ý muốn mượn sức.
"Lăng Tiêu, ngươi tuy rất có thiên phú nhưng vẫn còn trẻ." Cốc Quảng Minh khuyên nhủ: "Huyền Thiên Tông là môn phái mạnh nhất Tu chân giới, nếu ngươi bằng lòng ở lại, đợi ngươi đột phá Nguyên Anh kỳ, ta sẽ mở thêm một ngọn núi cho ngươi! Hoặc ta sẽ đề bạt ngươi làm trưởng lão của Kiếm Phong, vừa hay ta cũng có ý định đề bạt Tiêu trưởng lão lên làm phó tông chủ."
Phó tông chủ cái gì chứ, theo dòng thời gian mà hắn biết, phụ thân hắn đánh tan Huyền Thiên Tông cũng là chuyện trong vòng mười năm tới.
"Đa tạ Tông chủ đề bạt." Ngu Thừa Diễn nói: "Chuyện ở lại có thể thương lượng nhưng chuyện đến di tích... thứ lỗi ta khó lòng tuân mệnh, trước khi đột phá Nguyên Anh, vãn bối thực sự không muốn dính vào chuyện khác."
Hắn coi trọng cơ duyên của mình như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được, Cốc Quảng Minh tuy có chút không hài lòng nhưng thấy Ngu Thừa Diễn có ý muốn ở lại, ông cũng không ép buộc thêm nữa.
Ngu Thừa Diễn rời khỏi chủ phong, trong lòng hắn có chút lo lắng bất an.
Hắn vẫn chưa tìm được thời cơ tốt để đưa Ngu Duy rời khỏi môn phái, bản thân Ngu Duy ở đây đã kết giao được với nhiều bằng hữu, sống cũng rất tốt, nàng không có ý định muốn rời đi.
Bọn họ có lẽ vẫn phải ở lại Huyền Thiên Tông ít nhất một năm rưỡi nữa nhưng một cường giả Kim Đan kỳ cứ luôn quanh quẩn bên các đệ tử ngoại môn thì thực sự có chút quá nổi bật, Ngu Thừa Diễn lo lắng một ngày nào đó Ngu Duy sẽ bị người khác để ý.
Hắn mở ngọc bài, gửi tin cho Tạ Kiếm Bạch: 【Ngươi không thể tiếp quản Huyền Thiên Tông sao?】
Như vậy thì chỉ có Tạ Kiếm Bạch lộ diện, còn hắn và Ngu Duy vẫn ẩn mình trong bóng tối, biến phụ thân thành bia đỡ đạn còn mình thì đưa mẫu thân thành công ẩn lui, thật hoàn hảo biết bao.
Tiếc là Tạ Kiếm Bạch không trả lời hắn.
Ngu Thừa Diễn vốn định đến ngoại môn thăm Ngu Duy nhưng ngọc bài đột nhiên lại vang lên, là Tinh Hàn Tiên Quân.
Hắn kết nối liên lạc, tiện thể tìm một ngọn núi không người rồi đáp xuống.
"Tinh Hàn, sao vậy?"
Màn hình sáng lên, lộ ra khuôn mặt có chút do dự khó xử của Tinh Hàn Tiên Quân.
"Lăng Tiêu đại nhân, ta..."
Ngu Thừa Diễn nhìn vẻ mặt của ông là biết đã xảy ra chuyện gì, hắn bình tĩnh nói: "Không sao, ngươi nói đi."
Hình chiếu lóe lên, một nam nhân tướng mạo nho nhã xuất hiện trên màn hình.
Chưa đợi hắn ta mở lời, Ngu Thừa Diễn đã cười nói: "Hoá ra là Tiêu Lang Thiên Tôn đích thân đến tìm ta, xem ra Tạ Kiếm Bạch đã kể cho ngài nghe chuyện của ta rồi."
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thanh niên, hơi thở của Tiêu Lang gần như đã ngừng lại.
Gương mặt này của Ngu Thừa Diễn giống Tạ Kiếm Bạch đến bảy phần, chỉ là có lẽ vì thừa hưởng đôi mắt của mẫu thân nên ngũ quan của chàng thanh niên có phần dịu dàng hơn so với phụ thân mình.
Chỉ cần nhìn tướng mạo của hắn, Tiêu Lang đã vô cùng chắc chắn đây tuyệt đối là thân sinh của Tạ Kiếm Bạch!
"Ngươi biết ta?" Tiêu Lang hỏi.
"Sau khi ta vào Tiên giới đã được phân vào dưới trướng của ngài." Ngu Thừa Diễn nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi ta độ kiếp phi thăng, người đầu tiên ta gặp cũng là Tiêu Thiên Tôn."
"Thì ra là vậy." Tiêu Lang mỉm cười nói.
Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ là do gã Tạ Kiếm Bạch kia giận dỗi với nhi tử nên mới bắt kẻ lao tâm khổ tứ như hắn đi đón hài tử.
Tiêu Lang trò chuyện với hắn một lúc đã nhanh chóng hiểu ra vì sao Tạ Kiếm Bạch không giải quyết ngay tên nhi tử đột nhiên xuất hiện này. Bởi vì Ngu Thừa Diễn rất đoan chính, lòng dạ lương thiện, thêm vào những thông tin thu được qua cuộc trò chuyện, Tiêu Lang có thể chắc chắn đây là một hài tử tốt.
Tiêu Lang cũng không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Hắn có thể xác nhận những gì Ngu Thừa Diễn nói đều là sự thật, sau khi hoàn toàn yên tâm, Tiêu Lang cuối cùng mới nói vào chuyện chính: "Lăng Tiêu, thực ra ta có một vài chuyện muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể..."
"Tiêu Thiên Tôn, ngài cứ hỏi thẳng đi." Ngu Thừa Diễn nói: "Chỉ là nếu các vị biết được chuyện tương lai, liệu có khiến tương lai thay đổi không?"
"Sự xuất hiện của ngươi đã định trước rằng tương lai sẽ trở nên khác biệt." Tiêu Lang ôn hòa nói: "Thuận theo thay đổi có lẽ sẽ có những cơ duyên khác. Hơn nữa, ngươi cũng hy vọng tương lai mà ngươi biết sẽ thay đổi, không phải sao?"
Ngu Thừa Diễn im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Ngài nói đúng, Thiên Tôn, ngài muốn biết chuyện gì?"
"Ngươi biết phụ thân ngươi hạ phàm là để độ kiếp phải không?" Tiêu Lang thở dài: "Trong trận đại chiến ở hạ giới vạn năm trước, hắn đã giữ lại một lượng lớn sức mạnh sinh mệnh mà quy luật thế giới muốn thu hồi, còn dùng một phách của mình để trấn áp sát khí của trận chiến đó."
"Ta biết, có chuyện gì sao?"
"Tất cả sức mạnh đều cần tuần hoàn mới có thể tiến vào Vô Tận Chi Hải, những luồng sát khí đó chưa thu hoạch đủ sức mạnh sinh mệnh nên tuyệt đối không thể bị hắn trấn áp mãi mãi, một ngày nào đó chúng sẽ phải thực thi sứ mệnh của mình." Tiêu Lang đau đầu thở dài: "Nhưng phụ thân ngươi lại không chịu buông tay, hắn vốn nên đi giải trừ phong ấn nhưng lại dùng sức của mình trấn áp thêm một lần nữa."
"Hắn vẫn luôn muốn tìm cách giải quyết những luồng sát khí này, ta muốn biết, trong thế giới của ngươi, hắn có thành công không?"
Ngu Thừa Diễn sững sờ, những chuyện này hắn chưa từng nghe qua.
"Không thành công." Ngu Thừa Diễn hạ giọng nói: "Theo những gì ta biết, y hẳn là trong lần xuống trần độ kiếp này đã thu hồi lại hồn phách của mình, sau đó các tộc ở hạ giới đã chiến tranh gần hai nghìn năm."
Tiêu Lang thực ra đã đoán trước được điều này nhưng khi nghe Ngu Thừa Diễn nói, hắn vẫn không khỏi có chút xót xa.
Tạ Kiếm Bạch là Thiên Tôn duy nhất trong số họ đến từ hạ giới, y không quan tâm đến bất cứ điều gì, việc duy nhất khác thường y từng làm là muốn giữ lại cuộc chiến chưa kết thúc này, cứu lấy mạng sống của những người đó. Không ngờ đã chịu đựng sự dày vò bao nhiêu năm như vậy, kết cục vẫn là thế.
Dù là thân phận Thiên Tôn, đứng trước vòng tuần hoàn vận hành nổ vang của pháp tắc thế giới cũng chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Tiêu Lang từng hỏi Tạ Kiếm Bạch tại sao lại làm vậy, vì hắn không hiểu.
Đứng ở tầm cao của Thiên Tôn, với tuổi thọ dài gần như vĩnh hằng, thoát khỏi Lục đạo luân hồi nhìn vạn vật sinh linh chỉ giống như nhìn những con kiến xây tổ lặp đi lặp lại.
Đối với phàm nhân thì đó là nỗi đau khó lòng vượt qua nhưng đối với thần tiên lại chỉ là một cái búng tay, trọng lượng còn không bằng một hạt bụi, rất dễ dàng bị bỏ qua.
Tạ Kiếm Bạch đã sống lâu như vậy, chịu đựng nỗi đau ly phách một vạn năm mà những sinh linh hắn muốn bảo vệ, phần lớn cũng chỉ có tuổi thọ vài chục đến trăm năm mà thôi.
Vậy mà vì những sinh linh có tuổi thọ ngắn ngủi, còn có thể đầu thai luân hồi, Tạ Kiếm Bạch lại nảy ra ý định muốn dùng chính mạng sống của mình để lấp vào khoảng trống sức mạnh sinh mệnh do mười triệu sinh linh kia mang lại, chỉ để ngăn chặn một trận đại chiến.
Với thực lực của y, quả thực y có thể dùng cái giá là tính mạng để mang đi tất cả sát khí, pháp tắc thế giới cũng sẽ vui vẻ nhận lấy sức mạnh sinh mệnh của một vị Thiên Tôn.
Nhưng điều đó không đáng.
Thiên đình tuyệt đối không cho phép một vị Thiên Tôn vì phàm gian mà bỏ mạng, đặc biệt là một sự tồn tại đáng sợ như Tạ Kiếm Bạch, người vẫn không ngừng trở nên mạnh hơn trong vạn năm qua. Dù có phải chết, y cũng nên chết vì những việc có ý nghĩa hơn.
Tiêu Lang đã sợ Tạ Kiếm Bạch rồi, chỉ sợ một ngày nào đó hắn sẽ nhận được tin y bỏ mình, nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định thử liên lạc với nhi tử đột nhiên xuất hiện này của y, xem có chỗ nào có thể hợp tác không.
Nghe tin Tạ Kiếm Bạch cuối cùng đã chọn thu hồi lại hồn phách, trở về Thiên giới nhậm chức, Tiêu Lang mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lăng Tiêu, ta muốn biết thêm một chút về chuyện của phụ mẫungươi, ngươi có bằng lòng không?" Tiêu Lang thành khẩn nói: "Bất kể tương lai họ có ở bên nhau hay không, ít nhất là bây giờ, có rất nhiều chuyện cần chúng ta cùng nhau giải quyết. Điều này sẽ tốt cho cả hai người họ."
Ngu Thừa Diễn đương nhiên là bằng lòng, quan hệ giữa hắn và Tiêu Lang thực ra khá thân thiết, hắn tin tưởng mấy vị Thiên Tôn này, hơn nữa Tiêu Lang cũng tốt tính hơn Tạ Kiếm Bạch nhiều, hắn cũng sẵn lòng trao đổi hơn.
"Ngài và Mộ Thanh Thiên Tôn vẫn luôn giúp ta tìm thông tin về mấy người kia phải không? Đã làm phiền các vị rồi." Ngu Thừa Diễn hạ giọng nói: "Ta thật sự không hiểu tại sao không tra ra được manh mối của họ, bao nhiêu năm rồi ta cũng chỉ biết bọn họ là kẻ thù của Tạ Kiếm Bạch."
Tiêu Lang nói: "Chuyện này ta cũng đã từng nghĩ đến. Có khả năng nào, mục tiêu của họ là mẫu thân của ngươi rồi tiện thể muốn ly gián mối quan hệ giữa ngươi và phụ thân ngươi không?"
"Ý ngài là sao?" Ngu Thừa Diễn nhíu mày.
Hắn đã từng nghe Tạ Kiếm Bạch hỏi câu này một lần nhưng khi những lời tương tự được Tiêu Lang hỏi lại, nó không còn giống như chỉ là phỏng đoán nữa.
"Chúng ta nghi ngờ rằng mẫu thân của ngươi có lẽ đã thừa hưởng huyết mạch của thần thú." Tiêu Lang trầm giọng nói: "Chỉ là hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm thấy thần thú nào tương tự với nàng."
Nghe những lời của nam nhân, Ngu Thừa Diễn đứng ngây người, hắn buột miệng nói theo phản xạ: "Không thể nào!"
Trong ấn tượng của hắn, Ngu Duy chỉ là một tiểu yêu miêu bình thường, thậm chí sau khi hắn lên sáu tuổi, bà đã trở nên lười biếng một cách rõ rệt, mỗi ngày ít nhất phải dành phần lớn thời gian để ngủ hoặc phơi nắng.
Lúc còn nhỏ, hắn hỏi Tạ Kiếm Bạch tại sao mẫu thân lại ngủ nhiều như vậy, Tạ Kiếm Bạch nói tộc mèo chính là loài ham ngủ như vậy.
Khi Ngu Thừa Diễn lớn hơn một chút, biết được sự chán ghét và sát ý của Tạ Kiếm Bạch đối với hắn lúc hắn mới sinh, hắn đã có một suy đoán. Có lẽ vì Ngu Duy chỉ là một tiểu yêu quái bình thường mà Tạ Kiếm Bạch lại quá mạnh, cơ thể mẫu thân không thể chịu nổi hài tử của bà và y.
Cho nên suy nghĩ của hắn sau khi xuyên không chính là đưa Ngu Duy rời xa Tạ Kiếm Bạch, chỉ cần hai người họ không có quan hệ gì, kẻ thù của Tạ Kiếm Bạch sẽ không thể báo thù lên đầu bà được, bà cũng sẽ không vì mang thai con của Thiên Tôn mà trở nên suy nhược, bà có thể sống cả đời làm một yêu miêu bình thường và vui vẻ.
Kết quả là giờ Tiêu Lang lại nói với hắn, mẫu thân hắn có thể có huyết mạch thần thú?!
Tiêu Lang thấy vẻ mặt phức tạp khó lường của chàng thanh niên cũng nhận ra mình có thể đã nói sai điều gì đó. Có lẽ Tạ Kiếm Bạch của tương lai đã biết rõ thân phận của Ngu Duy nhưng không biết vì lý do gì mà vẫn luôn giữ bí mật với Ngu Thừa Diễn.
"Thực ra ta cũng không chắc chắn, đây cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta thôi." Hắn vội nói: "Bây giờ vẫn chưa tìm được bằng chứng nào cả, có lẽ là chúng ta đã nhầm..."
"Tại sao các vị lại có phỏng đoán như vậy?" Ngu Thừa Diễn bình tĩnh lại sau cơn chấn động ngắn ngủi, hắn trầm giọng hỏi.
Tiêu Lang thực ra có chút hối hận, thái độ vừa rồi của chàng thanh niên đã khiến hắn nhận ra, có lẽ chuyện này đối với Ngu Thừa Diễn không phải là một thông tin bình thường.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Chuyện Tạ Kiếm Bạch bị mất cảm giác ngươi hẳn là biết chứ?"
Ngu Thừa Diễn đã có chút chết lặng, hắn hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Mất cảm giác?"
Tiêu Lang: ...
Tạ Kiếm Bạch! Còn cả con tiểu yêu miêu nhà ngươi nữa! Hai người các ngươi không nói một lời thật lòng nào với nhi tử mình à!
-
Yêu giới, Vạn Cốt Chi Địa.
Tạ Kiếm Bạch đi xuyên qua giữa những hài cốt và gạch đá vụn.
Trong không gian cách ly được tạo ra bởi kết giới, mọi thứ đều duy trì dáng vẻ của trận đại chiến vạn năm trước. Xương trắng phủ đầy mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một màu trắng xóa, không có điểm dừng.
Phía trên màu trắng là lệ khí đen kịt, ngoài ra không còn bất kỳ màu sắc nào khác.
Tạ Kiếm Bạch như đi trong bóng tối, vô số sát khí tạo thành từ những hạt đen va vào người hắn, vọng tưởng kéo hắn xuống vực sâu. Tuy nhiên, hắn quanh năm đã đối đầu với Vô Tận Chi Hải, hành vi của sát khí đối với hắn chẳng có tác dụng gì.
Sau khi trấn áp sát khí một lần nữa, hắn vốn nên rời đi nhưng vào khoảnh khắc cấm chế và kết giới dung hợp, trong đầu Tạ Kiếm Bạch đột nhiên nhận được một thông tin bất ngờ dường như đến từ sâu trong Vạn Cốt Chi Địa.
Vì thế mà Tạ Kiếm Bạch tiến vào vùng trung tâm.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó, đúng lúc này, Tạ Kiếm Bạch đột nhiên dừng bước.
Nam nhân ngẩng đầu, đôi mắt trở nên sắc bén và lạnh lẽo.
Trong cõi u minh, dường như có thứ gì đó đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Tay Tạ Kiếm Bạch không động nhưng kiếm khí đã chém về phía hư không, sát khí xung quanh lập tức lẩn tránh rồi nhanh chóng nuốt chửng và ngưng tụ trở lại.
"Ánh mắt dõi theo" đã biến mất nhưng cảm giác bực bội vì bị theo dõi vẫn còn vương trong lòng hắn. Vạn năm qua Tạ Kiếm Bạch luôn cảm thấy mình bị thứ gì đó rình mò.
Lần đầu tiên gặp phải thứ đó là trong trận đại chiến vạn năm trước.
Hàng chục triệu sinh linh của các tộc không phân biệt mà chém giết đến đỏ cả mắt, chiến trường như không thấy điểm kết thúc.
Tạ Kiếm Bạch bế quan ra ngoài đã thấy hạ giới chìm trong chiến hỏa. Đúng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được một luồng ác ý khổng lồ như đám mây âm u ngưng tụ giữa không trung, bao trùm lên đầu tất cả mọi người.
Sát khí phiêu tán trong không trung như nhận được triệu hồi, chúng tựa như những hạt mưa đá màu đen tràn vào chiến trường, mọi thứ như luyện ngục trần gian, vô số sinh linh dưới sự ăn mòn và điều khiển của sát khí đã mất đi lý trí, trở nên điên cuồng khát máu, chỉ còn lại bản năng giết chóc.
Tạ Kiếm Bạch không giỏi suy nghĩ sâu xa. Khi không có trật tự luật lệ nào để tham khảo, hắn chỉ là một động vật hành động theo trực giác.
Hắn gần như đưa ra quyết định trong tích tắc. Giết! Dùng giết chóc để ngăn chặn giết chóc.
Tạ Kiếm Bạch một kiếm chém đi những sinh linh đã bị sát khí nuốt chửng, sức mạnh sinh mệnh đã trở nên đen tối và đẫm máu giống như bị khoét đi một miếng thịt thối, sạch sẽ, gọn gàng và chấn động tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, "đôi mắt" trong cõi u minh cũng đột ngột nhìn về phía hắn.
Khi hắn dùng một phách của mình để trấn áp sát khí, không biết là tác dụng phụ của việc hồn phách tách rời hay là một "bài học" từ một tầng cấp cao hơn, những sinh mệnh bị hắn giết đã đan xen thành nỗi ai oán, phẫn hận như một cơn bão bao vây lấy hắn.
Trong trận chiến đó có tu sĩ, ma tộc, yêu tu, ác quỷ và cả những thường dân bị chà đạp, một số trong số họ quả thực là kẻ đại hung đại ác nhưng phần lớn đều chỉ là những sinh linh bình thường không quá tốt cũng chẳng quá xấu, số phận đã đẩy họ vào cuộc chiến này, không, là vào lò mổ này, sát khí khơi dậy mặt tối tăm nhất trong lòng sinh linh, cho đến khi bọn họ chết dưới tay Tạ Kiếm Bạch.
Vô số sinh linh oán hận, phẫn nộ, gào thét về phía Tạ Kiếm Bạch cho đến khi sát khí rời khỏi hồn phách của họ, bị Tạ Kiếm Bạch trấn áp tại Vạn Cốt Chi Địa, vô số hồn phách cuối cùng mới nhập vào địa phủ, rời khỏi nhân gian.
Nếu là một tu sĩ bình thường, đòn tấn công do ác ý và oán hận của vô số oan hồn ngưng tụ lại trong khoảnh khắc đó có lẽ đã đủ để hủy hoại đạo tâm của người đó.
Tạ Kiếm Bạch lại vẫn sống những ngày của mình như thường lệ, dường như không có chuyện gì xảy ra cả. Hắn chấn chỉnh Tu chân giới, sáng lập Huyền Thiên Tông, để lại mầm mống rồi phi thăng.
Trình độ của hắn trước khi phi thăng đã vượt qua thần tiên bình thường, các Thiên Tôn khác đích thân nghênh đón hắn rồi chưa đầy trăm năm, Tạ Kiếm Bạch đã nhảy vọt trở thành vị Thiên Tôn thứ tư.
Đôi mắt đó dường như đã biến mất.
Cho đến vài nghìn năm sau, khi Tạ Kiếm Bạch tiến vào Vô Tận Chi Hải, hắn lại bắt đầu cảm thấy mình bị theo dõi.
Thật phiền phức.
Tạ Kiếm Bạch bắt đầu cảm thấy việc mình đi vào Vạn Cốt Chi Địa vì một thoáng trực giác không phải là một ý hay.
Mọi thứ ở đây đều dừng lại ở vạn năm trước, chỉ có xương khô và sát khí, ở lâu dường như đã thoát ly khỏi Lục giới, thoát ly khỏi những quy củ, luật pháp, trật tự rườm rà, điều này khiến trong lòng Tạ Kiếm Bạch có chút bực bội.
Không có sự can thiệp từ bên ngoài, hắn phải dùng sức mạnh lớn hơn để kiểm soát chính mình.
Tại vùng đất chết nơi không một sinh linh nào yên nghỉ, chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi và oán hận mới có thể tồn tại lâu dài.
Nơi này không thể có bất cứ thứ gì có ý nghĩa.
Đúng lúc này, Tạ Kiếm Bạch đột nhiên nhận thấy mật độ sát khí dường như đang giảm đi.
Hắn đi về hướng đó, luồng hung sát khí vốn dày đặc như bóng tối bắt đầu thưa dần, biến thành sương đen, mây âm u, cho đến khi... tại một nơi nhỏ bé như một đống đất, sát khí biến mất không dấu vết, nó dường như không dám đến gần, chỉ có thể lượn lờ xung quanh.
Tạ Kiếm Bạch đưa tay ra, đống xương chất chồng lập tức tan ra như bột.
Một tia nắng duy nhất xuyên qua kết giới, lọt qua khe hở không bị sát khí che khuất, chiếu rọi lên dây leo mọc trên mảnh đất chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Giữa hai màu trắng và đen, màu xanh của thực vật sinh trưởng trên mảnh đất cằn cỗi, quấn quanh những bộ xương trắng hếu, mang đến một mảng màu tươi sáng duy nhất của sự sống.
Tạ Kiếm Bạch ngồi xổm xuống, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua chiếc lá xanh của dây leo, hắn có chút không thể tin nổi.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận ra gốc của dây leo đang quấn quanh một thứ gì đó không thuộc về xương trắng.
Đó là... vỏ trứng?
Khi ngón tay của nam nhân chạm vào vỏ trứng, trong khoảnh khắc, một luồng sức mạnh cực kỳ hùng hậu, thuần khiết và cổ xưa truyền đến, như thể bị Tạ Kiếm Bạch hấp dẫn, chúng đột ngột tràn vào cơ thể hắn.
Sức mạnh còn sót lại của vỏ trứng mang theo ký ức xông vào tâm trí Tạ Kiếm Bạch, ánh sáng chói lòa bất ngờ xuyên thủng bóng tối trong tầm mắt, Tạ Kiếm Bạch có một thoáng choáng váng.
Đó là một quả trứng được chôn dưới lòng đất của Yêu tộc, thậm chí nó trông giống như một hòn đá bình thường có hình dạng tròn trịa. Nó có sự sống nhưng rất yếu ớt, nhịp đập của trái tim chậm đến mức vài năm mới rung động một lần.
Tạ Kiếm Bạch vẫn cảm nhận được cảm xúc còn sót lại của quả trứng, nó rất yếu ớt, yếu đến mức để duy trì sự sống, nó chỉ có thể chìm vào giấc ngủ gần như đã đi vào cõi vĩnh hằng.
Nó muốn có nương, muốn được chăm sóc, muốn được cho ăn nhưng nó chỉ có một mình trơ trọi, dù nó đã kêu gọi bao nhiêu năm vẫn không có đồng tộc nào đáp lại.
Quả trứng trở nên yếu ớt hơn, nó giống như một hòn đá vô tri, giữ sự tĩnh lặng suốt hàng nghìn năm.
Cho đến một ngày, món quà kỳ diệu từ trên trời rơi xuống, khi luồng sát khí dày đặc bị đè xuống, trong nháy mắt đã san bằng núi sông trên mặt đất làm quả trứng lộ ra từ trong đá, nó điên cuồng hấp thụ dinh dưỡng cho đến khi kết giới hoàn thành, luồng sát khí được tự do liền lập tức tránh xa nó.
Quả trứng lớn hơn một chút, nó bắt đầu dần có ánh sáng, từ kích thước của một quả trứng gà lớn đến bằng quả bưởi, cuối cùng nó cũng có sức sống, nó lăn tròn trên đống đổ nát, đuổi theo sát khí, sát khí tránh còn không kịp, nó lăn đến đâu, sát khí ở đó liền tránh đi.
Trong cuộc đi săn, quả trứng đã nỗ lực lớn lên.
Cho đến một ngày, quả trứng trắng đẹp như ngọc phát ra một tiếng "cạch" nhẹ, trái tim Tạ Kiếm Bạch cũng rung lên theo.
Quả trứng không ngừng rung động, vết nứt ngày càng lớn cho đến khi một chiếc vuốt trắng có đệm thịt hồng hào, đầy lông tơ thò ra từ khe hở, đẩy vết nứt ra rồi lại rụt vào.
Không lâu sau, một cái đầu nhỏ chui ra từ khe hở, đôi tai bị kẹt một lúc rồi cuối cùng cũng bật ra.
Đó là một chú mèo con trắng muốt.
Mèo con nhắm mắt, đội vỏ trứng trên đầu, chiếc mũi nhỏ màu hồng khụt khịt ngửi xung quanh.
"Meo?" (Nương ơi?)
Nó kêu lên một tiếng vừa nũng nịu vừa yếu ớt rồi từ từ mở mắt, để lộ ra đôi đồng tử trong veo màu xanh lam.
Xuyên qua ký ức, Tạ Kiếm Bạch đối diện với ánh mắt ngây thơ của mèo con.
Sống lưng hắn run rẩy, hắn gần như không thể chịu nổi sức nặng từ đôi mắt trong veo, thuần khiết ấy chiếu tới.
Vạn Cốt Chi Địa là cái kén hắn tự giam mình, nơi đây cũng giống như nội tâm của hắn, ngoài bóng tối và xương khô thì không còn gì khác.
Nhưng trên mảnh đất hoang vu này lại sinh ra một sinh mệnh mới.
Một kỳ tích.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con: Meo meo! Bản đại nhân ra đời rồi đây!