Vạn năm qua, Tạ Kiếm Bạch đã quen dùng trật tự, quy củ, mọi khuôn khổ có lề lối để ràng buộc bản thân.
Bởi vì hắn biết mình là loại người như thế nào.
Hắn cần sự trói buộc mạnh mẽ, thậm chí dù vì thế mà xóa bỏ ý nguyện cá nhân, trở nên lạnh lùng lý trí đến mức vô tình, cũng còn hơn sự mất cân bằng không thể kiểm soát, vượt ngoài sự kiểm soát của quy tắc.
Điều này dường như đi ngược lại bản tính con người, vì một người bình thường không thể sống trong một thế giới không có chút tự do nào, nơi mọi suy nghĩ đều bị quản thúc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ngột ngạt rồi.
Nhưng đối với Tạ Kiếm Bạch, cuộc sống tùy tâm sở dục như người phàm, vĩnh viễn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo mới là điều đáng sợ nhất.
Tạ Kiếm Bạch ghét những chuyện xảy ra ngoài dự liệu, những người hoặc sự việc thoát ly, không theo quy chuẩn đều khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn vốn nên mãi mãi như vậy.
Nhưng kể từ khi quen biết Ngu Duy, mọi chuyện đã trở nên có chút không ổn.
Sự tồn tại của Ngu Duy và mọi việc liên quan đến nàng đều không nằm trong tầm kiểm soát của Tạ Kiếm Bạch và hắn cũng không thể đoán trước được.
Cái lồng giam tăm tối mà hắn đã dùng vạn năm để dựng nên cho mình đang bị nàng cạy mở từng chút một.
Tạ Kiếm Bạch cảm thấy bồn chồn, căng thẳng và bất an trước sự thay đổi này, nhưng hắn lại không thể tránh khỏi việc bị nghiện cái cảm giác nguy hiểm của sự không biết trước này.
Hắn đang phạm sai lầm nhưng hắn lại không thể kiểm soát được bản thân.
Rõ ràng hắn có thể dừng lại ngay lập tức, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vá lại khe nứt mà Ngu Duy đã cạy mở, trở về cuộc sống khô khan và bình lặng như trước nhưng hắn lại không làm vậy.
Dù tâm trạng rối bời, sau khi đêm xuống, Tạ Kiếm Bạch vẫn đến chốn cũ, tới khu rừng bên cạnh con đường chính của ngoại môn, đó cũng là nơi họ lần đầu gặp gỡ.
Ánh trăng thanh lạnh len qua kẽ lá rải xuống mặt đất, Tạ Kiếm Bạch đi xuyên qua khu rừng. Đúng lúc này, bước chân hắn khựng lại.
Hắn nhìn thấy một con mèo trắng như tuyết đang ngồi ngay ngắn trên một cành cây cao, chiếc đuôi bông xù của nó quấn quanh móng vuốt, đôi mắt mèo màu xanh băng từ trên cao nhìn xuống hắn.
Ánh trăng rọi lên bộ lông trắng như tuyết của nó, phủ thêm một lớp ánh sáng màu bạc.
Dưới ánh trăng, khung cảnh này thậm chí còn có vẻ trang nghiêm và cao quý. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không thể đoán được con mèo trắng xinh đẹp kiêu sa trước mặt lại là một hung thú lấy sát khí làm thức ăn.
Bầu không khí trang nghiêm ngay lập tức bị phá vỡ, con mèo trông có vẻ lạnh lùng kiêu kỳ vươn vai một cái sau đó cất tiếng "meo" một cách mềm mại, nghe y như lúc nó còn nhỏ, điệu đà và õng ẹo.
Nó tiện tay cào hai cái rồi nhảy phóc chính xác vào lòng Tạ Kiếm Bạch.
Cũng có thể xem là Ngu Thừa Diễn trăm tính vẫn có một sơ hở, dù cho mỗi ngày hắn đều canh phòng nghiêm ngặt với phụ mẫu nhưng một tháng sớm chiều ở bên nhau, Ngu Duy đã sớm quen thuộc với Tạ Kiếm Bạch, cách làm của Ngu Thừa Diễn ngược lại đã tạo ra một bầu không khí cho họ, một loại cảm giác kết nối bí ẩn.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật kể từ ngày đó.
Vào ngày thức tỉnh, Tạ Kiếm Bạch cũng đã từng ôm Ngu Duy nhưng khi đối mặt với hình dạng mèo của nàng, cơ thể của nam nhân càng cứng đờ hơn. Hắn thường xuyên mất đi cảm giác xúc giác, nào đã từng tiếp xúc với một vật mềm mại và mỏng manh như vậy? Hắn chỉ sợ mình hơi dùng sức một chút là sẽ làm nó bị thương.
Tay của Tạ Kiếm Bạch cứng đờ, hắn chỉ ôm lấy con mèo trắng nhỏ, cơ thể hắn không động đậy, nhà cây cho mèo còn mềm mại hơn cả hắn. (*)
(*Nhà cây cho mèo: ý chỉ cái nhà dạng cây cho mèo chơi, để mèo leo trèo, nằm ở bên trong, thường được làm bằng gỗ chắc chắn để có thể chịu được sức nặng và sự quậy phá từ mèo.)
Mèo con trước tiên lăn lộn mấy vòng trong vòng tay tràn ngập mùi hương mát lạnh ngọt ngào một cách thỏa mãn, luồng khí lạnh lẽo mà người khác tránh còn không kịp trên người Tạ Kiếm Bạch lại rất được nó chào đón.
Lăn lộn mãi cho đến khi toàn thân nó dính đầy mùi hương mát lạnh của hắn, mèo con lúc này mới thoải mái lật người, đột nhiên nó nhận ra con người này lại không chủ động gãi ngứa cho nó.
Thật khó mà tin được, vậy mà có một con người không biết điều như vậy sao? Mèo con chưa từng chịu sự đối đãi như thế này, nó nhấc móng vuốt lên, ôm lấy ngón tay thon dài của Tạ Kiếm Bạch, không hài lòng gặm một cái.
Sau khi Ngu Duy biến lại thành mèo sẽ càng nhạy bén hơn với tiếng máu chảy và nhịp tim của người khác, sau khi thức tỉnh thính giác nàng lại càng mạnh hơn.
Nàng tự mình dần dần lĩnh ngộ được, khi tâm trạng của con người thay đổi, ví dụ như lúc kích động, vui vẻ, nhịp tim và mạch máu cũng sẽ thay đổi theo. Đặc biệt là lúc v**t v* mèo, các tỷ tỷ nữ tu vui vẻ sẽ tỏa ra một loại khí tức ổn định và thỏa mãn.
Nhưng những thay đổi này trên người Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn không có.
Hắn giống như một con rối lạnh lùng được lên dây cót, bất kể xảy ra chuyện gì, nhịp tim và mạch máu hắn đều không bao giờ thay đổi. Mèo con hoàn toàn không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Và thế là nó vươn đuôi ra, dùng chóp đuôi mềm mại của mình lướt qua ngực Tạ Kiếm Bạch.
Ừm, hình như cơ bắp có căng lên một chút nhưng nhịp tim vẫn không thay đổi.
Con mèo ám chỉ nhiều lần đều thất bại đã mất hết kiên nhẫn, nó buông ngón tay hắn ra, ngẩng đầu lên, hung hăng "meo" một tiếng.
Tạ Kiếm Bạch cúi đầu, đối diện với đôi mắt màu xanh băng của mèo con. Vẻ mặt hắn vẫn không có biểu cảm như mọi khi, chỉ là trong ánh mắt có thể nhìn thấy vài phần vô tội và mơ hồ.
"Ngươi vẫn chưa học được cách nói chuyện ở dạng thú sao?" Dừng một chút, Tạ Kiếm Bạch thành thật nói: "Ta cũng không biết, không hiểu ngươi đang nói gì."
Mèo con: ...
Ngay sau đó, con mèo trắng hóa thành một nữ tử trẻ tuổi, Tạ Kiếm Bạch vội vàng lùi lại một bước, hắn còn chưa kịp kéo giãn khoảng cách đã bị tiểu yêu miêu không vui đấm vào ngực một cái.
"Đến v**t v* mèo ngươi cũng không biết sao?" Ngu Duy bất mãn nói: "Chỉ là xoa xoa đầu, gãi gãi cằm thôi mà, rất đơn giản."
Chỗ bị nàng đấm có chút tê dại, Tạ Kiếm Bạch nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ và dáng vẻ hờn dỗi của nàng, hắn vô thức mím môi lại.
"Xin lỗi." Hắn thấp giọng nói.
"Đồ ngốc." Ngu Duy hừ hừ lẩm bẩm.
Thật ra nàng cũng không đói lắm, ánh mắt nàng lướt qua những chiếc lá trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nàng liền chắp tay sau lưng cúi đầu, dưới ánh trăng, nàng giẫm lên lá cây, từng chút một đi về phía trước.
Tạ Kiếm Bạch từ từ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nàng rồi lặng lẽ đi theo sau.
Ngu Duy nhảy chân sáo, nàng muốn nhìn thấy ánh trăng trong tầm mắt của mình lướt qua lá cây, phủ lên một lớp ánh bạc lạnh lẽo sau đó mới có thể giẫm lên.
Nàng chăm chú chơi một lúc rồi đột nhiên cảm thấy sau lưng rất yên tĩnh.
Mặt đất trong rừng toàn là lá rụng và cành cây, mỗi bước đi đều phát ra tiếng lạo xạo nhưng sau lưng mình lại không có một tiếng bước chân nào.
Nếu không phải vì mối quan hệ nuôi dưỡng bằng sức mạnh khiến nàng và Tạ Kiếm Bạch có một loại cảm ứng mơ hồ để nàng biết hắn vẫn đang đi theo, nếu không thì Ngu Duy thật sự sẽ nghĩ rằng sau lưng mình không có ai.
Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Kiếm Bạch đứng cách một khoảng, hắn đang dừng lại ở ranh giới giữa bóng cây và ánh trăng, yên lặng nhìn nàng.
Nam nhân thân hình cao thẳng, khí chất lạnh lùng và thoát tục giống như cây tùng tuyết mọc trên đỉnh núi cao, luôn có một cảm giác cô độc cách biệt với xung quanh.
Trong một tháng này ba người họ luôn ở cùng nhau, giữa Ngu Thừa Diễn và Tạ Kiếm Bạch luôn có một cảm giác vừa chán ghét vừa đối chọi nhau, ồn ào và cãi vã ... mặc dù phần lớn thời gian đều là nam nhân nói một, hai câu ngắn gọn, sau đó làm Ngu Thừa Diễn tức đến mức cao giọng phản bác.
Nhưng bất kể thế nào, ban ngày luôn náo nhiệt như vậy nên Ngu Duy không nhận ra có sự khác biệt gì. Nhưng trong một đêm yên tĩnh như thế này, mọi thứ lại trở về với dáng vẻ nguyên bản nhất của Tạ Kiếm Bạch.
Giống như vầng trăng cô độc trên bầu trời, dù ở giữa muôn vàn vì sao, nó vẫn cứ lẻ loi một mình.
Trong lòng Ngu Duy không hiểu sao lại không thích dáng vẻ này của Tạ Kiếm Bạch, quả nhiên vẫn là lúc ban ngày hắn nhíu mày lườm Ngu Thừa Diễn trông thuận mắt hơn.
Nàng muốn phá vỡ sự yên tĩnh và hình ảnh một mình cô độc này của hắn, thế là nàng lại sáp lại gần bên cạnh hắn, ngẩng đầu đánh giá hắn.
"Ngươi có phải không thích nói chuyện không?" Ngu Duy nói: "Chưa bao giờ thấy ngươi nói chuyện phiếm cả."
Tạ Kiếm Bạch nào chỉ không thích nói chuyện, lúc ở Thiên giới, mỗi một câu hắn nói ra đều là chuyện công, các Thiên Tôn khác đều đã trở thành bằng hữu, muốn gặp riêng hắn nói chuyện một hai câu đều bị Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng từ chối.
Tạ Kiếm Bạch im lặng một chút rồi trả lời: "Ừm."
Ngu Duy cũng không để tâm đến tính cách trầm lặng của hắn, nàng vừa đi vòng quanh bên cạnh hắn vừa giẫm lên lá cây, bỗng nhiên nàng nhớ ra câu hỏi chưa có lời giải đáp lúc trước, nàng hỏi: "À đúng rồi, ngươi và Lăng Tiêu trông giống nhau quá, hai người có quen nhau từ trước không?"
Ngu Thừa Diễn vẫn chưa để lộ thân phận, Tạ Kiếm Bạch cũng quyết định tạm thời che giấu chân tướng.
Dù Ngu Duy là một tiểu yêu quái có lối suy nghĩ khác người thường, nghe được sự thật này rồi, e rằng nàng cũng sẽ bị dọa sợ?
"Quen biết, là thân thích." Dừng một chút, Tạ Kiếm Bạch nói thêm: "Không phải huynh đệ."
"Ồ..." Ngu Duy nghi hoặc nói: "Hai người là thân thích, Lăng Tiêu trước đó còn nói rằng ta và hắn cũng là thân thích, vậy ta và ngươi cũng là thân thích sao?"
"Không phải."
Câu hỏi của Ngu Duy ngày càng kỳ quặc và hóc búa, Tạ Kiếm Bạch cũng không biết phải giải đáp thế nào, hắn đành phải chuyển chủ đề: "Tối nay không ăn thêm chút nữa sao?"
Sự chú ý của Ngu Duy lập tức bị kéo trở lại.
Thật ra nàng không đói lắm, một tháng này dưới sự giám sát của Ngu Thừa Diễn, nàng ăn uống rất đúng giờ đúng giấc. Tuy tâm trạng luôn bị Ngu Thừa Diễn cắt ngang nhưng bụng thì đúng là đã no.
Nàng bây giờ chỉ còn một bước nữa là đột phá đến Trúc Cơ kỳ, lại được bổ sung sức mạnh lúc thức tỉnh, thể chất và tinh thần nàng đều có bước nhảy vọt về chất lượng, thậm chí nàng còn không còn thích phơi nắng ngủ nướng như trước nữa.
Ngu Duy không đói nhưng cũng không muốn trở về ngủ, nàng nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nếu không uống máu, có thể ở lại thêm một lát không?"
"Có thể." Tạ Kiếm Bạch nói.
Họ cùng nhau đi l*n đ*nh núi, Ngu Duy tràn đầy năng lượng không có chỗ phát tiết, nàng leo núi vô cùng hăng hái, hoàn toàn không có dáng vẻ lười biếng như lúc trước.
Lên đến đỉnh núi, Ngu Duy tìm một tảng đá ngồi lên, nàng quay người, vẫy vẫy tay với Tạ Kiếm Bạch.
Gặp mặt buổi tối rõ ràng là do Tạ Kiếm Bạch khơi mào trước nhưng người tỏ ra lúng túng dường như cũng là hắn.
Vạn năm qua hắn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, không phải vì công vụ, cũng không phải để đạt được mục đích gì mà chỉ là muốn đến thì đến.
Sự tự do này khiến Tạ Kiếm Bạch vô cùng khó chịu, thậm chí hắn còn có một cảm giác tội lỗi mơ hồ. Hắn biết rõ hành vi hiện tại của mình không có chút ý nghĩa nào nhưng vẫn không tự chủ được mà đến ngồi bên cạnh Ngu Duy.
Tay Ngu Duy chống lên tảng đá, cơ thể nàng ngả về phía sau, đôi mắt mèo xinh đẹp dưới ánh trăng phản chiếu những tia sáng vụn vặt.
"Ngươi có muốn sờ ta nữa không?" Nàng nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội đó nha."
Nàng dường như luôn tràn đầy sức sống như vậy, giống như một đóa hoa được chăm sóc tốt, sức sống ngoan cường luôn tỏa ra bên ngoài, ngay cả sợi tóc cũng lay động và căng tràn sức sống.
Tạ Kiếm Bạch nhìn Ngu Duy dưới ánh trăng, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng và sợi tóc không yên phận trên đỉnh đầu nàng, Tạ Kiếm Bạch như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra, sờ l*n đ*nh đầu nàng, vuốt thẳng từng sợi tóc của nàng.
Ngu Duy chưa từng được xoa đầu như vậy, nàng bất giác nheo mắt lại, lắp ba lắp bắp nói: "Không phải sờ bây giờ, ta còn, còn chưa biến lại thành mèo mà!"
Nàng vừa nói như vậy, Tạ Kiếm Bạch liền lập tức nhấc tay lên.
"Xin lỗi." Hắn lại nói như vậy.
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn rõ ràng trông rất giống nhau nhưng thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau.
Thật ra Ngu Duy được hắn sờ đầu rất thoải mái, trước đây ngay cả chính nàng cũng vô thức cho rằng hình người và hình mèo phải tách biệt, cho nên mọi người đều thích sờ hình mèo của nàng, quả thật chưa từng có ai sờ tóc nàng như vậy.
Cảm giác cũng thoải mái như lúc ở hình dạng mèo nhỉ?
Thế là Ngu Duy lại nheo mắt, nàng ngẩng cằm lên, dùng đỉnh đầu cọ vào lòng bàn tay Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch cứng người một chút rồi lại từng chút một nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Tiểu yêu miêu có lẽ là vì quá thoải mái, đang v**t v* thì Tạ Kiếm Bạch đột nhiên cảm nhận được giữa ngón tay có thêm một cảm giác mềm mại và có lông, tai mèo của Ngu Duy đang cọ vào tay hắn, đầu tai vừa vặn lọt vào giữa kẽ ngón tay hắn.
Tạ Kiếm Bạch thật sự là phản ứng theo bản năng... hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng véo nhẹ đầu tai mèo một cái, làm Ngu Duy lập tức toàn thân đều run lên.
Mu bàn tay hắn đau nhói, ba vết cào trên da lập tức ứ máu, Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tiểu yêu miêu đã biến lại nguyên hình phóng ra xa tám trượng, trong đôi mắt mèo màu xanh biếc tràn đầy sự kinh ngạc.
Cả thân mèo trông đều mang vẻ ngơ ngác, mắt nó mở to đến tròn xoe, dường như không biết vừa xảy ra chuyện gì.
—--
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con: Bật chế độ phóng thẳng lên trời
·
Ban đầu tôi định viết về hai cô cậu 'gà con' yêu đương trong sáng, nhưng chẳng hiểu sao cứ bắt tay vào viết là lại biến thành cảm giác như củi khô lửa bốc, lúc nào cũng có thể 'làm chuyện ấy'. Sao lại thế này (nằm bẹp)