Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 46

Ngu Thừa Diễn thực ra muốn một mình ra ngoài điều tra chuyện của Ninh Tố Nghi hơn, hắn không yên tâm để Ngu Duy rời khỏi môn phái nhưng Ngu Duy lại vô cùng kiên quyết trong chuyện này.

"Ngươi không hiểu A Ninh nhưng ta hiểu nàng ấy." Ngu Duy nói: "Ta có thể cảm nhận được khí tức của nàng, ta nhất định có thể giúp được."

Trước đây Ngu Duy luôn rất dễ nói chuyện, đây là lần đầu tiên nàng kiên trì với ý kiến của mình, không vì lời khuyên của Ngu Thừa Diễn mà thay đổi quyết định.

Ngu Duy không muốn Ninh Tố Nghi bị môn phái xóa tên, các nàng là bằng hữu tốt nhất. Nếu Ninh Tố Nghi thật sự cần giúp đỡ, nàng hy vọng mình có thể làm được gì đó, giống như trước kia A Ninh đã bảo vệ nàng.

Nàng không biết sự thật, không biết thân thế phức tạp của Ninh Tố Nghi, nàng chỉ nghĩ rất đơn giản - nàng phải đi đón nàng ấy.

Thấy tiểu yêu miêu đã quyết, Ngu Thừa Diễn chỉ đành cầu cứu nhìn sang Tạ Kiếm Bạch, hắn hy vọng Tạ Kiếm Bạch có thể nói gì đó để ngăn cản nàng.

"Đưa nàng đi đi." Không ngờ rằng Tạ Kiếm Bạch lại nói như vậy.

Ngu Thừa Diễn cau mày: "Nhưng nàng ấy hiện chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, nhỡ đâu thật sự gặp nguy hiểm, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

"Đừng quên thân phận của nàng ấy." Tạ Kiếm Bạch cất giọng thanh lãnh. "Trúc Cơ kỳ chỉ là thước đo trình độ của nàng khi ở hình người, nhưng nàng không phải là nhân tu mà là hung thú. Sức mạnh của nàng thậm chí còn chưa từng được sử dụng, nếu thật sự giải trừ trói buộc, có lẽ sẽ không thua kém ngươi ở Kim Đan kỳ là bao."

Ngu Duy kiên quyết muốn đi, Tạ Kiếm Bạch cũng đồng ý, không còn cách nào khác, Ngu Thừa Diễn đành phải đồng ý đưa nàng đi cùng.

Mặc dù Tạ Kiếm Bạch ủng hộ Ngu Duy nhưng khi Ngu Thừa Diễn đang chuẩn bị hành trang, y vẫn gọi Ngu Duy sang một bên.

"Lần này từ biệt, ngắn thì nửa tháng có lẽ không thể gặp mặt." Tạ Kiếm Bạch nói: "Trước khi rời đi, ngươi hãy hấp thu thêm một ít năng lượng."

"Ngươi không đi cùng chúng ta sao?" Ngu Duy nghi hoặc hỏi.

"Ta ở Huyền Thiên Tông còn có việc khác."

Trong thời gian này, vào ban ngày Tạ Kiếm Bạch luôn ở cùng họ, ban đêm thì không ngừng xem xét những ký lục hồ sơ ghi chép trong quá khứ của Huyền Thiên Tông.

Phần lớn hồ sơ ngay cả quyền hạn trưởng lão của Tiêu Tử Dực cũng không thể xem được, chỉ có bản thân Tông chủ mới có quyền lật xem.

Coi như là sư môn bất hạnh nhưng cũng may mắn là, kể từ sau khi vị Tông chủ tiền nhiệm của Tông chủ Cốc Quảng Minh khi trước đánh cắp sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch thất bại, sức mạnh đó lại dung nhập vào Trắc Thiên Thạch, năng lượng của y liền hiện diện khắp nơi trong hệ thống phòng ngự của toàn bộ Huyền Thiên Tiên Tông.

Đệ tử nhập môn phải nhỏ máu để khởi động ngọc bài, vì vậy Tạ Kiếm Bạch có thể xem thông tin của tất cả đệ tử và vị trí ngọc bài của họ; các công trình quan trọng như Tàng Thư Các, Luyện Khí Lâu của Huyền Thiên Tông cũng đều nhờ vào sức mạnh này để kiểm soát quyền hạn, nhằm đảm bảo an toàn.

Những hậu bối này cũng xem như đã vận dụng sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch đến muôn hình vạn trạng, dã tâm muốn nuốt chửng năng lượng của Kiếm Tôn đã bành trướng đến mức không thể che giấu. Đáng tiếc là ba đời Tông chủ liên tiếp không lo chuyện chính sự mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu sức mạnh, vừa mới có chút thành quả thì bản thân Tạ Kiếm Bạch đã trở về.

Tuy y chưa để lộ thân phận nhưng thực tế Huyền Thiên Tiên Tông từ trên xuống dưới đã bị y kiểm soát, việc lật xem các hồ sơ mà chỉ Tông chủ mới có quyền xem cũng là một trong những tiện lợi đó.

Tạ Kiếm Bạch muốn bắt đầu xem từ những hồ sơ sau khi y phi thăng vạn năm trước. Năm đó y đã để lại pháp bảo bí tịch, để lại vị Tông chủ sơ đại có nhân phẩm cực tốt và sáu vị trưởng lão, thậm chí còn đích thân chọn lựa hai khóa đệ tử đầu tiên, từ đó sáng lập nên tiên tông đầu tiên trong thời kỳ hạ giới trăm bề cần dựng lại sau loạn thế.

Y chỉ muốn biết, y tự cho rằng mình đã tính toán không sót một ly, đem hết tất cả kinh nghiệm của mình tận tâm truyền dạy, trải đường đến mức này rồi, Huyền Thiên Tông đã không đào tạo được một lãnh tụ nào có thể chấn hưng hạ giới thì cũng thôi đi, làm thế nào mà nó lại từng bước đi đến bộ dạng bất kham như ngày hôm nay?

Thật ra, nói một cách khách quan thì Huyền Thiên Tông bây giờ cũng không đến nỗi tệ như vậy. Mặc dù nó đã xuất hiện một số kẻ có tâm tư không thuần tuý nhưng trong bối cảnh của toàn bộ giới tu chân hiện nay, Huyền Thiên Tông vẫn là một môn phái theo phong cách khổ tu, quản giáo đệ tử rất nghiêm khắc và cũng có rất nhiều đệ tử ưu tú.

Nhưng đây là môn phái do chính tay Tạ Kiếm Bạch sáng lập. Y vốn là người không tin vào nhân tính nhưng vẫn ôm hy vọng vào nó, để rồi bây giờ thất vọng lại càng nhiều hơn.

Y bắt đầu xem từ hồ sơ của ba đời Tông chủ gần nhất, khoảng bốn ngàn năm thời gian, Tạ Kiếm Bạch xem đã một tháng rưỡi mà vẫn chưa xem xong hết nhưng y đã chú ý đến một vài chi tiết bất thường.

Ngu Duy và Ngu Thừa Diễn ra ngoài, y vừa lúc muốn nhân cơ hội này để điều tra kỹ lưỡng Huyền Thiên Tông.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Kiếm Bạch vẫn luôn dạy Ngu Duy để nàng học cách hấp thu sát khí trên người người khác. Trước đây Ngu Duy hút máu một phần là vì nàng chỉ biết cách hấp thu năng lượng như vậy, bây giờ có thể tách hai việc này ra.

Để tiết kiệm thời gian, Tạ Kiếm Bạch trực tiếp nén chân khí của mình thành một khối năng lượng, Ngu Duy có thể tự chủ hút lấy sát khí bám trên đó.

Việc hấp thu này là đôi bên cùng có lợi, Ngu Duy lấy sát khí làm thức ăn, và khi nàng nuốt chửng sát khí trên người Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ giúp y giảm bớt gánh nặng.

Sau khi nuốt vào, những năng lượng này không phải lập tức đã dùng được ngay mà cần nàng từ từ hấp thu, hiện tại chúng đều ấm áp chen chúc trong đan điền.

Năng lượng thì đã no nê nhưng không được hút máu, tiểu yêu miêu luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Ngu Duy nhìn Tạ Kiếm Bạch rồi đáng thương nói: "Ta chỉ uống một ngụm thôi có được không, tuyệt đối không uống nhiều."

Máu của y vừa lạnh vừa ngọt thơm, thật sự đã nuôi cái miệng của nàng trở nên kén chọn, cai một lần cũng thấy khó chịu.

Tạ Kiếm Bạch ngẩng đầu, y liếc nhìn chiếc phi thuyền trên khoảng đất trống bên cạnh, Ngu Thừa Diễn đang bận rộn gì đó ở bên trong, vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài.

Y thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn Ngu Duy rồi khẽ gật đầu.

Mắt Ngu Duy lập tức sáng lên, nàng khẽ reo mừng một tiếng rồi rất tự nhiên mà đưa tay ra, chờ Tạ Kiếm Bạch cúi xuống, đưa cổ mình tới, cánh tay nàng hờ hững vòng qua người y.

Thực ra nếu muốn ăn thì cắn cánh tay sẽ tiện hơn. Nhưng kể từ lần thức tỉnh trước nàng c*n v** c* Tạ Kiếm Bạch liền không thể nào quên được hương vị đó. Dã thú đều đặc biệt yêu thích việc c*n v** c*, sức hấp dẫn của nó cao hơn nhiều so với những nơi khác.

Ngu Duy vừa mới hấp thu rất nhiều năng lượng, nàng thực sự không đói lắm, chỉ là thèm miệng mà thôi.

Yết hầu của nam nhân ở ngay trước mắt, bên tai là tiếng máu chảy và nhịp tim đều đặn như thường lệ của y.

Ngu Duy ngẩng cằm, nàng chăm chú nhìn vào chiếc cổ thon dài của y, vốn định cắn nhưng đột nhiên nàng lại bị yết hầu của y thu hút ánh mắt, ma xui quỷ khiến thế nào, nàng không nhịn được mà dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m một cái.

Yết hầu của nam nhân lập tức chuyển động, Ngu Duy có thể nghe thấy nhịp tim vốn luôn bình ổn của y lại loạn một nhịp!

Mắt Ngu Duy sáng rực, nàng như thể đã tìm thấy một niềm vui mới, không còn vội vã chỉ lo no bụng như trước nữa mà lại sáp tới gần, đuổi theo Tạ Kiếm Bạch đang lùi về phía sau.

Phía sau là một cây đại thụ, Tạ Kiếm Bạch không còn đường lui. Y vừa định mở miệng nói gì đó thì đôi môi mềm mại của Ngu Duy đã một lần nữa chạm vào yết hầu của y, nàng không cắn mà là ngậm lấy rồi lại nhẹ nhàng l**m l**m.

Sống lưng Tạ Kiếm Bạch chấn động, tim y không còn rối loạn nữa nhưng hai tay lại không nhịn được mà nắm lấy vai Ngu Duy, kéo nàng ra xa khỏi mình.

Đối diện với đôi mắt lấp lánh tia tinh quái của nữ tử, Tạ Kiếm Bạch khẽ mấp máy đôi môi mỏng, muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt ngược trở lại trước thái độ tinh nghịch của nàng.

Trên đời này không có sách hướng dẫn nuôi tiểu yêu quái nào để Tạ Kiếm Bạch có thể làm theo từng chương từng mục. Y đối mặt với Ngu Duy luôn không nói nên lời, bởi vì căn bản y không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với nàng.

Yết hầu Tạ Kiếm Bạch chuyển động một lúc, cuối cùng y thấp giọng nói: "...Đừng quậy nữa."

Ngu Duy đắc ý cười rộ lên, thấy nàng hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi, Tạ Kiếm Bạch cũng nén lại, không nhắc đến nữa.

Y đưa tay ra, giữa không trung xuất hiện một tinh thể trong suốt thuần khiết và xinh đẹp như băng tinh, cuối cùng tinh thể hóa thành hình một thanh Kỳ Nguyệt Kiếm nhỏ, tỏa ra ánh sáng xanh băng.

"Đây là gì vậy, dễ thương quá!" Sự chú ý của Ngu Duy liền lập tức bị thu hút.

"Đây là sức mạnh của ta hóa thành..." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nếu gặp chuyện mà ngươi cảm thấy nguy hiểm, hãy bóp nát nó, ta sẽ đến."

Ngu Duy vốn định nói đùa thêm vài câu nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tạ Kiếm Bạch, nàng nuốt lại lời định nói rồi nhận lấy thanh kiếm phù nhỏ.

"Xa như vậy, cho dù ngươi thật sự đến cũng phải mất mấy ngày mới tới được đó."

"Sẽ không lâu như vậy." Tạ Kiếm Bạch nói: "Trong vòng năm tiếng đếm, ta nhất định sẽ đến."

Thần lực của Tạ Kiếm Bạch hiện giờ đã bị phong ấn, hóa thành hàng trăm đạo cấm chế trên người.

Ở hạ giới, số cấm chế y có thể cởi bỏ không nhiều, mỗi lần cởi bỏ, tu vi cũng sẽ tăng lên một bậc, bản thân cấm chế cũng có thể dùng như sức mạnh.

Lần trước trấn áp lại kết giới đã dùng hết hai đạo cấm chế của Tạ Kiếm Bạch, hiện giờ y chỉ có thể dùng thêm khoảng hai ba lần nữa. Vượt quá con số này, hạ giới sẽ không thể dung nạp tu vi của y, lúc đó y cần phải về Thiên giới để bổ sung lại.

Thần tiên có tu vi cao có thể xé rách không gian để đến bất cứ đâu. Tạ Kiếm Bạch bây giờ không có thần lực, nhưng nếu y dùng cái giá là cởi bỏ một đạo cấm chế, y vẫn có thể đến bất cứ đâu ngay lập tức.

Đây cũng xem như một sự đảm bảo cho Ngu Duy.

"Giữa ngươi và ta có liên kết cung phụng, kiếm phù này chỉ ngươi mới thấy được, cũng chỉ ngươi mới có năng lực phá hủy nó." Tạ Kiếm Bạch nói. "Không cần phải có gánh nặng, muốn dùng thì cứ dùng."

Ngu Duy mân mê thanh Kỳ Nguyệt Kiếm nhỏ màu xanh băng, nàng tò mò hỏi: "Nếu ta không có chuyện gì mà lỡ tay bóp nát thì sao?"

"Vậy thì ngươi sẽ được một bữa no nê." Tạ Kiếm Bạch cất giọng thanh lãnh nói.

Hai người nhìn nhau, một lúc sau, thiếu nữ bật cười trước, kiếm phù theo ý niệm của nàng biến mất. Nàng quay đầu nhìn chiếc phi thuyền trên khoảng đất trống, Ngu Thừa Diễn vẫn chưa ra ngoài.

Tạ Kiếm Bạch tuy mặt vẫn không biểu cảm nhưng ánh mắt y luôn dõi theo nàng.

"Ngươi thật tốt." Ngu Duy quay đầu lại, nàng ngọt ngào tuyên bố: "Bây giờ ngươi là người thứ ba mà ta thích nhất đó."

Hai người nàng thích trước đó hẳn là Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi rồi.

Tạ Kiếm Bạch bình thản nói: "Đây là chức trách của ta."

Đúng vậy, chức trách.

Nàng là huyết mạch thần thú được sinh ra trong kết giới của y, hơn nữa còn là hung thú cần người tốn nhiều tâm sức dẫn dắt hơn.

Với tư cách là Thiên Tôn mà quan tâm nàng, dạy nàng trở nên mạnh mẽ, giúp đỡ nàng đều là những việc đương nhiên y phải làm.

Chức trách ở đó, y không vượt giới hạn.

Chính là không có.

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Chó con: Ừ ừ được được được, dù sao thì ta tin rồi.

Bình Luận (0)
Comment