Chính tiểu yêu miêu cũng không biết làm thế nào mình lại đến được đây.
Khi ở bên ngoài tường của phủ đệ nhà họ Ninh, nó nhận ra có người đến nên liền theo phản xạ muốn ẩn mình đi, kết quả là Lục Trường Ninh nghe thấy tiếng động lạ ra ngoài tuần tra lại thật sự không nhìn thấy con mèo đang cuộn mình trong bóng tối ở góc tường cách hắn vài bước chân.
Đợi người đi rồi, nó mới phát hiện ra dường như mình đã tàng hình. Nói tàng hình cũng không hoàn toàn chính xác mà giống như sức mạnh quanh thân nó đã kéo năng lượng hỗn loạn gần Ninh phủ lại, dùng sát khí bao bọc lấy mình.
Người thường không thấy được sát khí, tự nhiên cũng không thấy được tiểu yêu miêu đang bị sát khí che lấp.
Cứ thế, nó ung dung đi vào Ninh phủ. Có lẽ người khác không biết dưới lòng đất của Ninh phủ cất giấu một không gian rộng lớn nhưng trong mắt mèo con, sát khí kéo dài đến tận lối vào bí mật dưới lòng đất, nó vừa ăn vừa chạy theo, dễ dàng tiến vào khu vực trung tâm của nhà họ Ninh.
Vô số huyết trận dưới lòng đất của Ninh phủ đã thay đổi khí vận của thành Thanh Phong, không ngừng hút sát khí đến, tích trữ trong cấm trận của Ma tộc để chuẩn bị cho huyết tế.
Mèo con bị dẫn đến nơi này chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo, sát khí mấy chục năm nay của cả một tòa tiên thành đều tụ hội tại đây, nồng đậm đến mức khiến nó say lâng lâng, đầu óc choáng váng. Chưa kịp tỉnh táo lại để rời đi thì nó đã bị huyết tế triệu hồi, được sát khí bao bọc đưa lên tế đàn.
Mèo con trắng muốt ngồi trên bàn, nó nhìn đám đệ tử Ninh gia đang vô cùng kinh ngạc ở một bên, đặc biệt là nữ nhân đứng sau xe lăn, sát khí và huyết khí trên người bà ta nồng nặc đến ngút trời.
Rồi nó lại nhìn Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn cũng đang sững sờ ở phía bên kia, nó tạm thời gạt đi sự tò mò với con mồi mới mà chỉ muốn đoàn tụ với Ninh Tố Nghi.
Thấy con mèo trắng như tuyết co người chuẩn bị nhảy, trong lòng Ninh Tố Nghi và Ngu Thừa Diễn đều "lộp bộp" một tiếng.
"Tiểu Duy, đừng..."
Ninh Tố Nghi còn chưa nói hết câu đã trơ mắt nhìn nó nhảy vào trong huyết trận đang vận hành, hai người hít vào một ngụm khí lạnh.
Khoan đã, hình như... huyết trận không có tác dụng với mèo?
Cảnh tượng đáng sợ trong tưởng tượng đã không xảy ra, mèo con trắng muốt đi lại tự do trong huyết trận như đang dạo chơi trong sân nhà. Dường như nó rất hứng thú với huyết trận đang phát ra ánh sáng đỏ dưới đất, không ngừng cúi đầu ngửi ngửi rồi đưa vuốt ra thăm dò chạm nhẹ.
Nơi nó chạm vào lập tức tối sầm lại, nhìn thấy hành động của nó, đám đệ tử Ninh gia bên trái đều đồng loạt hít sâu.
Vuốt của mèo con dính phải máu, thấy nó giơ vuốt lên, vẻ như muốn l**m thử, Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi ở bên phải đều hít vào một ngụm khí lạnh.
May mà nó chỉ ngửi ngửi rồi ghét bỏ chùi vuốt vào nền đất cho sạch.
Mèo con trắng muốt vừa quay đầu lại đã thấy thi thể khô quắt như bộ xương của Ninh lão gia ở trung tâm huyết trận. Thấy nó ngày càng đến gần, Ninh Tố Nghi hét lên một tiếng chói tai nhất từ trước đến nay: "Ngu Duy!"
Tiểu yêu miêu quay đầu nhìn nàng. Ninh Tố Nghi dịu giọng, nàng dịu dàng dỗ dành: "Ngươi mau lại đây, ta nhớ ngươi lắm."
Dường như nàng đã thu hút được sự chú ý của nó, tiểu yêu miêu không nhìn đông ngó tây nữa mà chạy thẳng về phía hai người họ.
Khi ôm được mèo con vào lòng, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Ninh Tố Nghi cuối cùng cũng được đặt xuống.
Khoảnh khắc thấy tiểu yêu miêu sắp chạm vào thi thể Ninh Thế Khang, sự hoảng hốt của nàng không hề liên quan đến phụ thân mình mà là nàng hoàn toàn không muốn mèo con chạm phải thứ bẩn thỉu.
Thi thể bẩn thỉu như vậy, về phải rửa vuốt mấy lần mới sạch được chứ.
Ninh Tố Nghi còn đang ngẩn người thì cảm thấy mèo con trong lòng cứ cọ tới cọ lui, kêu meo meo không ngớt. Nàng hoàn hồn, bất giác mỉm cười rồi dùng sức xoa xoa mèo con trắng muốt.
Khi ôm như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiểu Duy, có phải ngươi lớn hơn rồi không?"
Trước kia nó chỉ là một cục bông nhỏ, ôm vào lòng có cảm giác đáng yêu, còn bây giờ con mèo trắng như tuyết đã có thể lấp đầy cả vòng tay của nàng, chiếc đuôi xù bông còn rủ ra ngoài một đoạn, ôm vào mới thấy thỏa mãn làm sao.
"Nó lớn thật rồi." Ngu Thừa Diễn nói: "Trước đây là giai đoạn thiếu niên, bây giờ chắc là đến tuổi trưởng thành rồi."
Sau niềm vui mừng vì xa cách được gặp lại, tiểu yêu miêu ngửi thấy mùi huyết khí trên người Ninh Tố Nghi. Có của người khác, cũng có của nàng ấy.
Sau khi nhận ra nàng ấy đang bị thương rất nặng, nó vừa định lật người nhảy xuống thì bị Ninh Tố Nghi giữ chặt lại.
"Tiểu Duy, đừng động đậy." Giọng nữ nhân có phần mệt mỏi và khàn đi: "Để ta ôm thêm một lát."
Cảm nhận được tâm trạng sa sút đột ngột của nàng, mèo con không cử động nữa. Suy nghĩ một lát, nó bèn dùng đỉnh đầu dụi vào ngực nàng, để tay Ninh Tố Nghi không ngừng v**t v* mình.
Qua sự tiếp xúc gần gũi như vậy, tiểu yêu miêu bắt đầu dần dần hấp thu năng lượng tiêu cực trên người Ninh Tố Nghi.
Cảm xúc tiêu cực của con người giống như mây đen dần tích tụ, càng dày đặc thì càng thêm tồi tệ. Được nó nuốt chửng nguồn năng lượng này, tâm trạng của Ninh Tố Nghi cũng dần dần dịu lại.
Nàng v**t v* mèo một lúc, cảm thấy tâm trạng đã bình ổn trở lại, nỗi đau khổ và tự giễu khi đối mặt với sự phản bội của người nhà cũng tan biến đi.
Ninh Tố Nghi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía đám đệ tử Ninh gia cùng với mẫu thân và huynh trưởng của mình.
"Huyết tế sắp kết thúc rồi." Ninh Tố Nghi lạnh lùng nói: "Các ngươi đi trước đi, chuyện còn lại là việc nhà của ta."
Nghe nàng nói vậy, Ngu Thừa Diễn lại có chút do dự.
Nếu để Ninh Tố Nghi một mình xử lý 'việc nhà' của nàng, vậy thì mọi chuyện sẽ diễn ra giống hệt như trong ký ức của hắn, Ninh Tố Nghi sẽ tự tay giết sạch đám đệ tử Ninh gia.
Nhưng... hắn không biết đây có phải là một kết cục tốt đẹp hay không.
Những người nhà họ Ninh này chết không đáng tiếc nhưng tu vi của Ninh Tố Nghi hiện tại cao nhất cũng chỉ mới ở Kim Đan sơ kỳ, trong khi đám đệ tử Ninh gia có ít nhất bốn năm người ở Kim Đan kỳ, còn có cao thủ nào mạnh hơn nữa không thì chưa thể biết được.
Ninh Tố Nghi cuối cùng đã báo thù được bằng cách giết tất cả mọi người, Ngu Thừa Diễn không biết nàng đã làm thế nào. Liệu có phải nàng đã phải trả một cái giá không thể cứu vãn được nào đó không?
Ninh Tố Nghi trong ký ức của Ngu Thừa Diễn gần như vài tháng mới đến không đảo nơi hai mẫu tử họ ở một lần. Nàng lúc nào cũng trông rất mệt mỏi, chỉ khi ở bên Ngu Duy, trên mặt nàng mới lộ ra chút ý cười, đến lúc phải rời đi, Ninh Tố Nghi lại trở về với dáng vẻ vô cảm và lạnh lùng.
Nghĩ lại những ngày tháng trước đó, Ninh Tố Nghi ở Huyền Thiên Tông trông thoải mái và vui vẻ biết bao... Rõ ràng đều là gánh vác trách nhiệm nhưng ở Huyền Thiên Tông, Ninh Tố Nghi bất tri bất giác trở thành nữ tu được tin cậy và kính trọng, rõ ràng là nàng rất vui khi được bận rộn như vậy.
Cảm giác tự tại ấy là thứ đã biến mất trên người nàng của tương lai trong ký ức.
"Ninh tiểu thư, ngươi nghĩ kỹ chưa?" Sau một hồi do dự, Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói: "Ninh gia dính líu đến rất nhiều chuyện, nếu ngươi thực sự nhúng tay vào, e rằng sẽ không dễ dàng thoát ra được."
"Ta biết, nhưng thì sao chứ?" Ninh Tố Nghi lạnh lùng đáp: "Oan có đầu, nợ có chủ. Bọn họ đã bất nghĩa, cũng đừng trách ta ra tay vô tình."
"Bọn họ đương nhiên đáng chết, chỉ là... một mình ngươi có làm được không?" Ngu Thừa Diễn cau mày nói.
Ninh Tố Nghi im lặng một lát rồi không lập tức lên tiếng.
Nàng v**t v* đỉnh đầu mèo con, hờ hững dùng ngón tay che đi tầm mắt của nó.
"...Những chuyện này không liên quan đến các ngươi." Nàng dịu giọng nói: "Các ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, đợi huyết tế kết thúc thì hãy rời đi."
"Đương nhiên là có liên quan." Ngu Thừa Diễn trầm giọng nói: "Ta không biết ngươi muốn làm gì nhưng mạng của bọn họ không đáng để ngươi đánh đổi. Chẳng lẽ ngươi không muốn quay lại Huyền Thiên Tông sao? Ngươi không muốn cùng Ngu Duy, cùng những nữ tu khác tiếp tục những ngày tháng trước kia sao?"
Ninh Tố Nghi tự giễu cười nói: "Vốn dĩ những điều đó đều là giả, ta không phải Ninh Tố Nghi, cũng không phải đệ tử ngoại môn của Huyền Thiên Tông. Ta từ nhỏ đã tu luyện tà thuật, sớm đã bị cấm trận dưới lòng đất này khắc dấu ấn, dùng sức mạnh của nó để che giấu thân phận thật sự của chúng ta. Dù ta có muốn quay về cũng là danh không chính ngôn không thuận, tông môn sẽ không thừa nhận ta."
"Có thể thừa nhận!" Ngu Thừa Diễn vội vàng nói: "Ta hứa với ngươi rằng có thể quay về, ngươi đừng làm chuyện dại dột."
Ninh Tố Nghi quay đầu nhìn hắn rồi bật cười nói: "Ngươi hứa thì có ích gì, nói cứ như thể Huyền Thiên Tông là do nhà ngươi mở vậy."
"Nếu ngươi nói tà thuật mà Ninh gia tu luyện có liên quan đến nơi này, vậy có phải ngươi muốn hiến tế thứ gì đó để có được sức mạnh lớn hơn để báo thù đúng không?" Ngu Thừa Diễn cau mày hỏi.
Ninh Tố Nghi không nói gì, Ngu Thừa Diễn liền biết mình đã đoán đúng.
"Những kẻ này không đáng để ngươi hủy hoại cả đời mình! Chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, phá hủy toàn bộ nơi này." Ngu Thừa Diễn trầm giọng nói: "Đến lúc đó, không ai sẽ biết mối quan hệ của ngươi và Ninh gia nữa, cứ coi như Ninh Vũ đã chết, còn Ninh Tố Nghi được tái sinh. Ngươi hãy phế bỏ tu vi, làm lại từ đầu, thực sự trở về Huyền Thiên Tông làm một đệ tử ngoại môn, nỗ lực từ đầu. Như vậy không tốt sao?"
Vì lời nói của hắn mà Ninh Tố Nghi cảm thấy sững sờ.
Một lúc lâu sau, nàng mới bật cười nói: "Làm gì có chuyện tốt như vậy, ông trời chưa bao giờ đứng về phía ta."
Nghe họ nói vậy, con mèo trong lòng Ninh Tố Nghi giãy giụa rồi "bụp" một tiếng biến lại thành người, vẫn ở trong vòng tay của Ninh Tố Nghi.
Trước đây, về ngoại hình thì Ngu Duy trông như nhỏ hơn Ninh Tố Nghi ba bốn tuổi, nhưng bây giờ sau khi thức tỉnh, nàng đã cao hơn, khí chất cũng trưởng thành hơn nhiều, trông nàng gần bằng với tuổi của Ninh Tố Nghi.
"A Ninh, ngươi biến mất lâu như vậy là vì bị bọn họ ức h**p sao?" Ngu Duy chau mày: "Ta giúp ngươi trút giận, đợi tâm trạng ngươi tốt lên, chúng ta cùng nhau trở về, có được không?"
Ninh Tố Nghi còn có thể chống lại được lời khuyên của Ngu Thừa Diễn nhưng khi Ngu Duy lên tiếng, dù lời nói có chút lộn xộn, Ninh Tố Nghi lại rất khó để nói ra lời từ chối.
Ninh Tố Nghi vào Huyền Thiên Tông là vì hai năm trước nàng thường xuyên làm việc cho Ninh gia, đã khiến các thế gia khác cảnh giác nên nàng đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc giáo tập ngoại môn của Huyền Thiên Tông, che giấu thân phận thật để trà trộn vào môn phái.
Nàng chỉ muốn lánh đi một thời gian, không ngờ lại gặp được Ngu Duy ở ngoại môn. Lớn lên ở một nơi đen tối và lệch lạc như Ninh gia, lần đầu tiên Ninh Tố Nghi gặp được một thiếu nữ trong sạch, chân thành đến vậy, thậm chí không có chút tì vết nào.
Có những người đã quen với bóng tối, khi nhìn thấy ánh sáng, phản ứng của họ là muốn phá hủy và dập tắt nó đ. Nhưng cũng có những người vì đã từng thấy bóng tối nên muốn bảo vệ tia sáng ấy khỏi bị dập tắt, và Ninh Tố Nghi chính là kiểu người thứ hai.
Ngu Duy là tri kỷ, là tiểu muội muội của nàng, cũng là người khiến nàng dần mở rộng lòng mình, lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được hương vị tốt đẹp của việc sống như một người bình thường.
Cũng chính nàng ấy đã khiến Ninh Tố Nghi hiểu được, tấm chân tình không chút giữ lại thực sự là như thế nào, chứ không phải là sự giả tạo, hời hợt nực cười của Ninh gia.
Ninh Tố Nghi rất khó để nói không với nàng ấy.
Nữ tử im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới thở dài nói: "Ta hứa với ngươi, đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau quay về."
Tiền đề là lần này, ông trời đứng về phía nàng, và... Huyền Thiên Tông là do nhà Ngu Thừa Diễn mở, để có thể giống như lời hắn nói, vẫn công nhận thân phận đệ tử của nàng.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
A Ninh: Môn phái là do nhà ngươi mở à? Ngươi muốn nói gì cũng được sao?
Chó con: Tuy lời nói của ta không có trọng lượng, nhưng ta có thể dùng "hoàng đế" để uy h**p các chư hầu (ám chỉ dùng thân nương để ép lão cha đồng ý).