Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 55

Sự xuất hiện của Ngu Duy đã ngay lập tức phá vỡ thế cục bất lợi "lấy ít địch nhiều" của hai người ban nãy. Một mình nàng đã khiến cho năm đệ tử Ninh thị, bao gồm cả Ninh phu nhân mất đi khả năng chiến đấu.

Xét theo bản năng của một con dã thú, nàng đã làm rất tốt, dùng bản năng xé rách cổ họng của bọn họ một cách chuẩn xác, nhanh gọn và tàn nhẫn. Nếu là người thường, e rằng giờ này đã mất mạng.

Đáng tiếc, đây là lần đầu tiên tiểu hung thú làm người khác bị thương nên nàng không biết nội đan của người tu tiên mới là yếu điểm chí mạng. Chỉ cần nội đan không bị hủy, dù thân thể có bị thương nặng đến đâu cũng sẽ không chết.

Tốc độ tiến bộ của nàng đã rất nhanh rồi, đến lúc đối mặt với Ninh phu nhân, tiểu yêu miêu cũng đã nhận ra nội đan ở vùng bụng của tu sĩ. Tiếc là còn chưa kịp moi ra thử xem sao thì nàng đã bị Ngu Thừa Diễn gọi lại.

Tuy Ngu Duy vì thiếu kinh nghiệm nên không giết được họ nhưng nàng cũng đã đạt được thành quả vượt trội – ở một phương diện nào đó, hung thú và sát khí có cùng một nguồn gốc, chúng chính là tổ tông của đám tà tu Ninh gia chuyên tu luyện tà thuật dưỡng sát này. Hung tà chi lực trong cơ thể họ khi gặp Ngu Duy chẳng khác nào con mồi gặp phải kẻ đi săn, chỉ có thể bó tay chịu trói.

Mặc dù giữ lại được một mạng nhưng tu vi của mấy người này đã bị hủy, chẳng khác gì như đã tàn phế.

Trận chiến tiếp theo cũng nghiêng về một phía. Thấy Ninh phu nhân bị bắt, Ninh lão gia qua đời, chủ lực của Ninh gia kẻ thì chết người thì tàn, mấy đệ tử Ninh thị còn lại cũng mất đi trụ cột tinh thần và nhanh chóng bị Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi giải quyết.

Ngu Duy ngồi xổm ở một bên, nhìn Ngu Thừa Diễn xử lý xong mọi việc rồi đi về phía mình.

Ngu Thừa Diễn quỳ một gối xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "A Duy, không sao rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."

Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng như để an ủi. Ngu Duy nhìn hắn, cảm thấy thái độ của Ngu Thừa Diễn có vẻ hơi cẩn trọng.

Nàng không biết rằng đôi mắt mình vẫn là con ngươi dọc màu xanh băng nhưng phối với mái tóc bạc trắng, trông lại rất khác thường và có thêm vài phần nguy hiểm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể thuận theo bản năng mà g**t ch*t những người kia như vừa rồi.

Lúc nãy, khi trói và kiểm kê đám tù binh, Ngu Thừa Diễn nhìn thấy cổ họng của đám đệ tử Ninh thị bị cắn xé rách toạc, cổ của hắn cũng bất giác mà căng cứng.

Hắn lại một lần nữa có được trải nghiệm chân thực về thân phận hung thú của Ngu Duy.

Ngu Thừa Diễn nhẹ nhàng vuốt lưng Ngu Duy, để nàng tựa đầu vào vai hắn.

"Ta không thích bộ dạng bị thương của ngươi." Nàng nói.

"Xin lỗi." Ngu Thừa Diễn thấp giọng đáp: "Sau này sẽ không thế nữa."

Ngu Duy hoàn toàn không có ký ức về tương lai, nàng thậm chí còn chưa được coi là mẫu thân của hắn thế nhưng khi thấy hắn bị thương, nàng vẫn lao lên – giống hệt như năm hắn mười sáu tuổi.

Trong lòng Ngu Thừa Diễn là ngũ vị tạp trần nhưng cũng không khỏi có chút xúc động.

Là lỗi của hắn, hắn không nên để nàng phải lo lắng như vậy.

Ngu Thừa Diễn đang chìm trong cảm xúc của mình thì nghe thấy Ngu Duy hỏi: "Tại sao bọn họ không chết? Trước đây ta bắt chim, con nào bị ta cắn cũng đều chết cả."

Giọng nàng tự nhiên mà chân thành, như thể đang hỏi một vấn đề không mấy quan trọng.

Bàn tay đang v**t v* lưng nàng của Ngu Thừa Diễn khựng lại, theo bản năng, hắn không muốn dạy nàng những chuyện liên quan. May mà Ngu Duy cũng không quá hứng thú.

Thái độ bình thản của nàng như thể trong mắt nàng, mạng người và cá nhỏ chim bay chẳng có gì khác biệt, không đáng để tâm, chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Nàng lẩm bẩm: "Lạ thật, ngươi và Tạ Kiếm Bạch rõ ràng trông giống nhau như vậy, thế mà ta lại thích nhìn hắn bị thương, còn ngươi bị thương thì không."

Ngu Thừa Diễn: ...

Hắn thật sự không muốn nghe chuyện tình thú của phụ mẫu mình, lại còn là chuyện kỳ quặc như vậy nữa.

Ý nghĩ này nhanh chóng bị cơn giận thay thế, Ngu Thừa Diễn trầm giọng nói: "Đợi sau khi trở về, ta phải nói chuyện với y một chút."

Ngu Duy ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hàng mi nàng khẽ chớp.

"Ngươi giận ta sao?" Nàng nói: "Ta biết ngươi bày kết giới trong khách đ**m là để bảo vệ ta. Thế nhưng... ngươi đã hứa chúng ta sẽ cùng đi, vậy mà ngươi vẫn bỏ ta lại. Ta đã nghĩ rất lâu, ta không thích như vậy."

"Ta... ta không giận ngươi." Ngọn lửa trong lòng Ngu Thừa Diễn lập tức bị dập tắt, giọng điệu hắn cũng yếu đi mấy phần. "Chuyện này là ta không đúng, sau này ta sẽ không làm vậy nữa."

Nhưng Ngu Thừa Diễn biết, nếu có lần sau, e rằng hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Hơn nữa, mẫu thân hắn đương nhiên không làm gì sai, nhưng hắn vẫn phải đi tìm Tạ Kiếm Bạch tính sổ!

Ngu Duy nghe thấy tiếng máu chảy và nhịp tim của chàng thanh niên đã bình thường trở lại, lúc này nàng mới yên tâm, nhìn Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi ném hết mấy người còn lại của Ninh gia vào trong lao.

Ninh phu nhân biết rằng đại thế đã mất, tinh thần bà ta trông có vẻ hơi suy sụp. Khi bị Ninh Tố Nghi áp giải đi qua, nhìn thấy Ngu Duy ở bên cạnh, bà ta liền lập tức giãy giụa dữ dội.

"Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi không phải Ma Thần nhưng có thể nắm giữ sức mạnh thần kỳ như vậy, chắc chắn cũng đã được Ma Thần che chở! Tại sao ngươi lại giúp bọn họ, tại sao lại phản bội Ma Thần..."

Ngu Duy nhìn hai người nhốt những kẻ này lại, nàng nghi hoặc hỏi: "Ma Thần là cái gì, thật sự có vị thần tiên này sao?"

"Ma Thần chỉ là chuyện bịa đặt, chẳng qua là một vài đại ma tu làm nhiều việc ác không muốn chấp nhận số phận mà thôi." Ngu Thừa Diễn giải thích cho nàng: "Chỉ là thân là người tu chân mà lại tin vào Ma Thần, đúng là có chút hiếm thấy."

Tiếp theo là chuyện tra hỏi người của Ninh gia. Phản ứng đầu tiên của Ngu Thừa Diễn là muốn đưa Ngu Duy đi chỗ khác, nàng không muốn nàng ấy nghe thấy những chuyện quá bẩn thỉu. Nhưng nghĩ lại thái độ vừa rồi của Ngu Duy, cuối cùng hắn không nói gì, để nàng đi cùng họ, thẩm vấn những người này.

Trước đây, Ninh Tố Nghi chỉ mong được đồng quy vu tận với những người mà nàng gọi là gia đình để báo thù, chứ hoàn toàn không nghĩ đến việc làm sáng tỏ sự thật. Giờ đây, khi đã bình tĩnh lại, nàng cũng nhận ra rằng trong nhà mình có lẽ còn ẩn giấu nhiều bí mật hơn nữa.

"Rốt cuộc các người làm tất cả những chuyện này là vì cái gì, vì Ma Thần, hay vì Ninh Thanh?" Ninh Tố Nghi chất vấn.

Ninh phu nhân bị trói chặt hoàn toàn, ngay cả hành động tự bạo nội đan cũng không thể làm được, bà ta đã thảm hại đến cực điểm. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Ninh Tố Nghi, bà ta vẫn lạnh lùng quay mặt đi, bày ra vẻ mặt khinh thường.

Thái độ của bà ta không có một chút hơi ấm nào của tình mẫu tử, hai người thậm chí không giống mẫu tử mà giống như kẻ thù.

"Ta và kẻ bất trung bất hiếu như ngươi không có gì để nói cả!" Ninh phu nhân lạnh giọng nói.

"Ngươi nói cái gì?" Ngu Thừa Diễn chau mày. "Hai phu thê các người có điểm nào ra dáng phụ mẫu không? Lợi dụng, hãm hại nhi nữ mình đến mức này, sao còn mặt mũi để nói ngược như vậy?!"

"Là ta đã cho nàng sự sống, nàng còn có gì không biết đủ?" Ninh phu nhân phẫn hận nói: "Nếu không phải vì nàng có căn cốt tốt, nàng căn bản không thể sống sót. Đây là chức trách và số mệnh của nàng từ khi sinh ra, thế nhưng nàng lại đem lời phụ mẫu vứt ra sau đầu, nảy sinh phản cốt, chẳng lẽ không đáng hận sao? Chẳng lẽ không phải là bất trung bất hiếu sao?"

Cuộc đời tu luyện phi thăng của Ngu Thừa Diễn tương đối đơn giản, hắn chưa từng gặp qua kẻ thối nát, trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy, hắn bị bà ta làm cho tức đến độ nhất thời không nói nên lời.

Ninh phu nhân ngẩng đầu nhìn Ninh Tố Nghi, bà ta âm u nói: "Là ta đã cho ngươi sự sống, ngươi không những không nghe lời, còn quay lại mưu hại phụ mẫu. Ninh Vũ, ngươi sẽ gặp phải báo ứng!"

So với sự phẫn nộ của Ngu Thừa Diễn, Ninh Tố Nghi nghe những lời này lại không hề có chút cảm giác gì.

Nàng sớm đã biết phụ mẫu mình hoang đường, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận như vậy của nữ nhân này, Ninh Tố Nghi lại cảm thấy có chút nực cười một cách kỳ quái.

"Nhưng tại sao A Ninh phải nghe lời bà chứ?" Lúc này Ngu Duy lên tiếng, trông nàng có vẻ thực sự cảm thấy kỳ lạ. "Bà cũng sẽ nghe lời phụ mẫu mình như vậy sao?"

Ninh phu nhân, Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi đều sững sờ, họ đều không ngờ Ngu Duy lại lên tiếng vào lúc này.

"Đương... đương nhiên là như vậy, và cũng phải nên như vậy!" Ninh phu nhân lạnh giọng nói "Tất cả của hài tử đều là do phụ mẫu cho, nếu không có phụ mẫu, làm sao có sự tồn tại của hài tử? Nếu ta sớm biết sẽ sinh ra một nữ nhi nghiệt chủng như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu ta nên b*p ch*t nó!"

"Vậy phụ mẫu bà chết rồi, sao bà không đi chôn cùng?" Ngu Duy nghi hoặc hỏi.

"Ngươi..."

Ninh phu nhân nghẹn họng.

Ngu Duy hỏi rất chân thành, không hề có ý chế giễu. Nàng thật sự không hiểu nên mới khiêm tốn thỉnh giáo. Nhưng chính vì vẻ mặt chân thành này lại càng khiến người ta tức điên, bị một câu nói vô tình của nàng làm cho nghẹn một hơi không lên không xuống được.

Lần này Ninh Tố Nghi thật sự bật cười thành tiếng.

"Được rồi, không cần hỏi nữa, bà ta sẽ không nói gì đâu." Ninh Tố Nghi đưa tay vỗ vỗ Ngu Duy, nàng ngẩng đầu nhìn Ngu Thừa Diễn. "Nếu ngươi muốn biết thêm về Ma Thần và huyết tế, ta có thể tra hỏi bọn họ một chút, chỉ là cần hai vị phải tránh mặt."

"Dù sao thì..." Ninh Tố Nghi cười lạnh. "Sở trường của ta chính là việc này mà, đúng không, mẫu thân?"

-

Ninh Tố Nghi muốn xử lý một mình, Ngu Duy và Ngu Thừa Diễn tôn trọng lựa chọn của nàng rồi rời khỏi khu vực địa lao.

"Lối ra vào giữa thành luỹ dưới lòng đất này và mặt đất đã bị đóng lại, lát nữa làm sao để đi lên vẫn là một vấn đề." Ngu Thừa Diễn chau mày nói: "Ngọc bài có phải vẫn không dùng được đúng không?"

Sau khi vào lòng đất, bị huyết trận bao vây, tất cả pháp bảo liên lạc của họ đều mất tác dụng, hoàn toàn cách ly họ ở bên trong.

Trải qua khoảng thời gian ba người ở cùng nhau trong môn phái, Ngu Thừa Diễn đã quen lại với sự tồn tại của Tạ Kiếm Bạch bên cạnh, thậm chí trong những chuyện lớn này, họ đã có thể bình tĩnh thảo luận sự tình, phân tích phương pháp.

Chuyện bên này tạm thời kết thúc, Ngu Thừa Diễn theo bản năng muốn liên lạc với Tạ Kiếm Bạch liền nghĩ đến chuyện y đã thả Ngu Duy ra, trong lòng lại nổi một cục tức.

Dù cho Ngu Duy có khả năng tự bảo vệ, nhưng với tính cách bay nhảy không thể dùng lẽ thường để đoán định của nàng, sao Tạ Kiếm Bạch lại dám để nàng ra ngoài như vậy chứ?

"Không biết." Ngu Duy uể oải nói: "Ta đói rồi."

Nàng đã từ tóc trắng mắt xanh trở lại dáng vẻ ban đầu, Ngu Thừa Diễn đã nhận ra được những trạng thái khác nhau của nàng. Lúc tóc trắng hẳn là dáng vẻ bản thể hình người của nàng, còn dáng vẻ tóc đen bây giờ lại càng giống như chế độ tiết kiệm năng lượng.

Ngu Duy ở dưới lòng đất đã tiêu hao hết sức mạnh dư thừa của mình, nàng cũng đã ăn không ít sát khí ngưng tụ trên người đám người Ninh thị, thế nhưng... càng ăn nàng càng đói.

Theo lý mà nói, sát khí của kẻ ác đối với hung thú chính là thứ thuốc bổ tốt nhất nhưng đối với Ngu Duy, những năng lượng tiêu cực trên người kẻ khác này lại giống như quà vặt ven đường chẳng có mấy dinh dưỡng, thỉnh thoảng ăn vài miếng còn thấy mới lạ chứ không thể ăn mỗi ngày được.

Sát khí trên người những kẻ này ngưng tụ ác ý dơ bẩn của bản thân bọn họ, căn bản không thể so sánh được với tâm tính trong sạch như phụ tử Tạ Kiếm Bạch. Ngu Duy đã quen ăn đồ tốt, nàng không mấy hứng thú với sức mạnh của kẻ ác.

Thậm chí cả sát khí do Ninh gia thay đổi khí vận tiên thành để ngưng tụ dưới lòng đất, sau chuyện vừa rồi, nghĩ đến chuyện đây là sát khí do nhà họ Ninh đã làm hại A Ninh ngưng tụ nên, nàng liền không còn chút khẩu vị nào.

Ngu Duy dứt khoát biến trở lại thành mèo, rúc vào lòng Ngu Thừa Diễn, từng chút một gặm lấy sát khí trên người hắn để ăn, có vẫn còn hơn không.

Tuy Ngu Thừa Diễn nhập đạo bằng tâm ma nhưng trên người hắn gần như không còn chút sát khí nào, càng không đậm đặc như rượu mạnh lúc mới quen mà giờ đây nó vô cùng thanh đạm.

Có lẽ là do khoảng thời gian ở cùng Ngu Duy, tâm trạng hắn đã dần tốt lên, lòng dạ cũng cởi mở hơn nhiều, mối quan hệ với Tạ Kiếm Bạch cũng đã hòa hoãn, không còn khúc mắc trong lòng như trước.

Ngu Thừa Diễn ôm con mèo lười biếng trong lòng, đi xuyên qua hành lang, muốn tìm ra điểm yếu của huyết trận.

Dưới lòng đất của Ninh gia phức tạp và rộng lớn như một hang kiến, hắn đi một lúc lâu mới gần về đến khu vực pháp đàn huyết tế nơi Ninh lão gia đã chết.

Chỉ còn cách một con đường, Ngu Thừa Diễn liền nhận ra con mèo trong lòng đột nhiên ngẩng đầu, như thể nhìn thấy thứ gì đó từ xa, rồi nó đạp hai chân sau, lập tức vụt khỏi vòng tay hắn.

"A Duy, ngươi chậm một chút..."

Ngu Thừa Diễn vội vàng đuổi theo, hắn xuyên qua hành lang, vừa ngẩng đầu lên liền bất giác dừng bước.

Trong không gian rộng lớn của huyết tế, có một bóng người quen thuộc đang đứng đó.

y một thân bạch bào, cổ áo được cài ngay ngắn đến tận cổ. Sống lưng thẳng tắp như cây tùng, khí chất thanh lãnh xa cách trông hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh máu tanh dưới lòng đất.

Ngón tay thon dài của Tạ Kiếm Bạch lướt qua bộ lông trắng như tuyết của con mèo rồi bị nó ôm chầm lấy cổ tay, mèo con nghiêng đầu cắn xuống, thỏa mãn ôm lấy cây bạc hà mèo của mình.

Mối liên kết cung cấp giữa Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch thực chất vốn đã mang ý nghĩa của một sự hiến tế, chỉ là tế phẩm Tạ Kiếm Bạch này quá đỗi mạnh mẽ, khiến người ta khó mà nhận ra rằng hắn thực ra đang làm một việc đáng sợ như lấy thân nuôi hổ.

Bình thường không cảm thấy gì nhưng giờ đây hắn đứng trong tế đàn, bị tiểu hung thú trắng như tuyết ôm lấy hút máu, mà Ngu Thừa Diễn lại vừa mới trải qua chuyện của Ninh gia, nhìn lại cảnh này, trong lòng hắn dấy lên những cảm xúc khôn tả và phức tạp.

Tạ Kiếm Bạch ngước mắt lên, nhìn về phía Ngu Thừa Diễn.

"Làm tốt lắm." Y nói.

Cổ họng Ngu Thừa Diễn nghẹn lại rồi hắn lập tức giận dữ nói: "Đừng tưởng ngươi khen ta thì ta sẽ không giận nữa!"

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Tạ: Hoa dại làm sao thơm bằng hoa nhà như ta được.

Bình Luận (0)
Comment