Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 58

Tiểu hung thú rúc đầu vào lòng nam nhân, mãi cho đến khi cảm nhận được gió nhẹ thổi qua bộ lông, nó mới ngẩng đầu lên, nhìn xuống dưới.

Sông núi lướt qua vun vút bên dưới Kỳ Nguyệt kiếm, không khí tự do mang theo hơi thở của Tạ Kiếm Bạch, ngửi vào vừa trong lành vừa ngọt ngào, khiến tâm trạng nó lập tức trở nên vui vẻ.

Nó lại ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Kiếm Bạch.

"Chúng ta phải về môn phái sao?"

"Ừm." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nhưng chúng ta có thể tiện đường ghé qua một nơi khác."

Tạ Kiếm Bạch trước đó vì để đến được lòng đất nhà họ Ninh trong chớp mắt mà đã mở một phong ấn trên người, bây giờ tu vi hắn lại tăng thêm một bậc.

Hắn không đi thẳng về hướng Huyền Thiên Tông, mà lệch khỏi lộ trình, đi về phía tây.

Tiểu yêu miêu ngủ một giấc trong lòng hắn, lúc nửa tỉnh nửa mê, nó nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tạ Kiếm Bạch vang lên trên đỉnh đầu.

"Đến rồi."

Nó mơ màng mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng xóa.

Mèo con lập tức tỉnh táo, nó vươn cổ, kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mặt.

Hầu hết các nơi trong giới tu chân đều bốn mùa như xuân, mà hòn đảo tiên trước mặt lại bị băng tuyết bao phủ.

"Nơi này tên là Tuyết Đảo, là đảo Huyền cấp, vì không sản sinh tiên thảo quý hiếm nhưng lại có rất nhiều yêu thú cao cấp sống ở đây nên về cơ bản sẽ không có ai đến." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nhưng chúng không có gì uy h**p đối với ngươi."

Lời hắn còn chưa dứt, mèo con từ trong lòng đã vọt ra ngoài.

Tuyết Đảo đã lâu không ai đặt chân tới, tuyết đọng trên mặt đất cao gần đến bắp chân người lớn, mèo con nhảy vào liền vừa vặn bị nhấn chìm.

Nó chạy loạn xạ trên tuyết, húc tuyết bay tung tóe, lại có chút không quen mà giũ lông giũ chân trong hố tuyết.

Mát quá, mát quá, thú vị quá!

Mèo con dùng móng vuốt gạt đi tuyết dính trên chóp mũi, quay đầu lại nhìn Tạ Kiếm Bạch.

Tạ Kiếm Bạch đứng trên tuyết như đi trên đất bằng. Hắn cũng đang dõi theo tiểu yêu miêu ở cách đó không xa. Nó toàn thân trắng muốt, gần như hòa làm một với nền tuyết, nhìn từ xa như một quả cầu tuyết đang lăn lộn khắp nơi.

Nhưng khi quay đầu lại, đôi mắt mèo màu xanh băng ấy lại như hai viên lam bảo thạch trong suốt lấp lánh, tỏa sáng trên nền tuyết.

Tạ Kiếm Bạch nhìn nó, giọng điệu bất giác dịu đi rất nhiều: "Thử biến về nguyên hình xem."

Mèo trắng nhỏ tập trung tinh thần, khi mở mắt ra lần nữa, nó đã biến thành hình dáng tựa như một con báo nhỏ, mèo con trắng biến thành mèo lớn trắng.

Phía sau nó là ba chiếc đuôi được thả ra ngẫu nhiên đang nhẹ nhàng phe phẩy.

Bạch thú ngồi trên nền tuyết với tư thế tao nhã, đường cong cơ thể tuyệt đẹp như một tinh linh trong tuyết, lại thêm một phần bí ẩn nguy hiểm của dã thú.

"Meo" Mèo lớn cất tiếng gọi, giọng vẫn nũng nịu như khi còn nhỏ.

Nó nghiêng đầu, nhìn Tạ Kiếm Bạch ở cách đó không xa.

Giữa họ có một ranh giới rõ ràng, phía bên mèo con, tuyết bị nó húc cho bừa bộn, còn phía Tạ Kiếm Bạch vẫn là một màu trắng bạc, trên tuyết không hề lưu lại một dấu chân nào, vẫn sạch sẽ và lạnh lẽo như một bức tranh.

Mèo lớn nảy ra ý đồ xấu, nó giả vờ vừa chơi đùa vừa như vô tình tiến lại gần Tạ Kiếm Bạch, đợi đến khi hắn quay lưng về phía nó, nó đột nhiên bổ nhào về phía hắn.

Nó vốn định đè Tạ Kiếm Bạch ngã vào tuyết, ai bảo nam nhân này lúc nào cũng ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.

Không ngờ, Tạ Kiếm Bạch nghiêng người, tay hắn một đẩy một ấn, dùng thế bốn lạng đẩy ngàn cân nhẹ nhàng đè con mèo lớn xuống đất.

Mèo con chỉ cảm thấy hoa mắt, bản thân đã từ trên không trung rơi xuống nền tuyết.

"Muốn dùng tư thế này để đánh lén ta thì không thể thành công được đâu."

Giọng của Tạ Kiếm Bạch truyền đến từ trên đầu nó, sau đó gáy nó được nới lỏng, hắn đã buông nó ra.

Mèo con giũ giũ bộ lông, nó ngẩng đầu, nhìn nam nhân ngay cả vạt áo cũng không hề xộc xệch đang từ trên cao nhìn xuống nó, tâm trạng vui đùa ban đầu bỗng bị thay thế bởi sự không phục.

"Meo meo meo meo mi!"

Ở Ninh gia ta đã vồ được bốn, năm người đó!

Nhìn con mèo lớn đang trừng mắt với mình, Tạ Kiếm Bạch đưa tay, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khẽ vuốt qua đỉnh đầu mèo con.

"Trong lòng ngươi, bọn họ có thể so sánh với ta sao?" Hắn nhẹ giọng nói.

Mèo con không vui, nó giơ vuốt gạt tay nam nhân ra rồi lùi lại vài bước, hạ thấp thân mình, như một con mãnh thú đang rình mồi, rõ ràng là nó muốn thử lại lần nữa.

Một người một thú qua lại trên nền tuyết, Tạ Kiếm Bạch đạp tuyết không dấu, tiểu bạch thú thân hình nhanh nhẹn uyển chuyển. Giữa khung cảnh tuyết trắng bao phủ, toàn bộ bức tranh lại có vài phần thơ mộng.

Tuy nhiên, thực tế là...

"Quá chậm."

"Ngươi không nên do dự."

"Vẫn chậm."

"Ta đã hai lần tóm được cùng một điểm yếu của ngươi, sao ngươi vẫn không phòng bị?"

Aaaa, phiền chết mèo rồi!

Phải nói rằng, Ngu Duy chưa từng gặp Tạ Kiếm Bạch của ngày xưa nên trước đó nàng cũng không cảm thấy hắn có gì đặc biệt với mình.

Nhưng bây giờ Tạ Kiếm Bạch đang chuyên tâm dạy dỗ nàng, thái độ của hắn bất giác quay về với tác phong nghiêm túc, công tư phân minh và cứng rắn của quá khứ.

Tạ Kiếm Bạch làm sư phụ chắc chắn là một người thầy nghiêm khắc, hắn không hề khuyến khích nàng như thường lệ, chỉ có những lời nhận xét khắt khe theo sau những đòn khống chế gọn gàng, dứt khoát.

Tiểu yêu miêu căn bản không thể đến gần người hắn, ngay cả tay áo cũng không làm nhàu được, còn liên tục bị đè vào đống tuyết.

Bất kể nó có cố gắng thế nào, Tạ Kiếm Bạch vẫn như một bức tường đồng vách sắt, nó dùng bao nhiêu sức, hắn liền dùng lại bấy nhiêu sức.

Cứ qua lại như vậy, mèo con từ không phục đến chống cự nghiêm túc, rồi lại liên tiếp thất bại, nó bị lời của Tạ Kiếm Bạch kích động, cuối cùng nó nổi cáu. Nó lao lên một cách vô trật tự, đương nhiên là lại thất bại thêm lần nữa.

"Nếu ngươi nóng vội, cơ hội của kẻ địch sẽ đến." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh nói.

Giọng nói trong trẻo như suối băng của hắn cực kỳ hợp với đất trời băng tuyết này, nghe lại càng thêm lạnh lẽo.

Tiểu hung thú bị chọc tức lùi về sau, thân mình nó căng cứng, gầm gừ hung tợn, con ngươi dọc màu lam trừng trừng nhìn Tạ Kiếm Bạch trông có vẻ nguy hiểm.

Trực tiếp tấn công hắn là không thể thành công rồi. Nó nhìn chằm chằm Tạ Kiếm Bạch, lồng ngực phập phồng, để đánh bại nam nhân này, đầu óc nó đã xoay chuyển cực nhanh, ngẫm nghĩ muốn tìm ra điểm yếu của hắn.

Người khác dù không biết Tạ Kiếm Bạch là ai nhưng chỉ cần đến gần hắn sẽ cảm nhận được luồng khí lạnh đến rùng mình, dường như nhiệt độ xung quanh hắn cũng lạnh hơn vài phần.

Thực ra đó là uy áp và sát khí mà Tạ Kiếm Bạch đã tinh luyện và tích lũy được sau vạn năm tu luyện Sát Lục Đạo. Thực lực cao thâm đến mức như hắn, dù không nổi sát niệm, xung quanh cũng sẽ bao phủ một luồng khí lạnh lẽo.

Trong trạng thái thú mèo, tất cả năng lượng trên thế gian đều được cụ thể hóa trong mắt tiểu yêu miêu, nó có thể thấy rõ ràng luồng năng lượng lạnh lẽo bao quanh Tạ Kiếm Bạch và cả sát khí sinh ra từ sát ý mạnh mẽ chí thuần kia.

Sát khí...

Hơi thở của tiểu hung thú từ gấp gáp vì tức giận dần dần chậm lại, nó nhìn chằm chằm Tạ Kiếm Bạch, thân mình căng cứng rồi đột ngột lao ra.

Mọi thứ dường như không có gì khác so với trước đó, Tạ Kiếm Bạch chắp tay trái sau lưng, dùng một tay đỡ đòn nhưng ngay khi hắn sắp đè nó xuống như những lần trước, con mèo vốn đã ở ngay trước mặt bỗng nhiên biến mất!

Tạ Kiếm Bạch khẽ nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc này, hắn vậy mà thật sự đã mất đi cảm giác về tiểu yêu miêu.

Hơi thở của nó dường như truyền đến từ phía sau, Tạ Kiếm Bạch quay đầu lại nhưng lại vồ hụt.

Giây tiếp theo... hắn bị thú mèo vồ ngã vào tuyết từ phía chính diện.

Mèo lớn xinh đẹp tao nhã dùng đệm thịt ở chân đạp lên ngực Tạ Kiếm Bạch, nó sung sướng kêu lên, móng vuốt không biết nặng nhẹ mà ấn lên người hắn, không nỡ buông ra rồi lại cúi đầu vò rối mái tóc của Tạ Kiếm Bạch.

Tạ Kiếm Bạch ngẩn ngơ nhìn nó, tuy hắn thật sự muốn dùng hình thức vui đùa để dạy Ngu Duy cách tấn công nhưng hắn vẫn không ngờ rằng nàng lại không cần ai chỉ điểm, tự mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã học được cách lợi dụng sát khí để ẩn thân, thậm chí còn làm được đến mức "binh bất yếm trá", khiến hắn tưởng nàng sẽ tấn công từ phía sau, thu hút sự chú ý của hắn rồi bất ngờ tấn công từ chính diện.

Tất cả những điều này đều là do nàng tự mình lĩnh ngộ.

Ánh mắt Tạ Kiếm Bạch trở nên dịu dàng, hắn nói: "Làm tốt lắm."

Mèo lớn vẫn không buông hắn ra, nó đã ném những bực bội lúc giao đấu ra sau đầu, thân mật dùng đầu cọ cọ vào má hắn, nó cúi đầu, con ngươi dọc bỗng nhiên dán chặt vào cổ Tạ Kiếm Bạch.

Bản tính hoang dã tự nhiên thôi thúc nó muốn làm gì đó với con mồi mà mình đã săn bắt thành công.

Nó có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch máu ở cổ nam nhân, điều đó dường như có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với nó.

Mèo con nhìn chằm chằm vào cổ Tạ Kiếm Bạch, ánh mắt trở nên chuyên chú và nguy hiểm. Nó ngẩng đầu, thăm dò nhìn hắn, Tạ Kiếm Bạch chỉ đáp lại bằng ánh mắt bình tĩnh và bao dung.

Cứ như thể bất luận nó muốn làm gì đều đã được hắn cho phép.

Có một khoảnh khắc, tiểu hung thú rất muốn c*n v** c* hắn, nó đột ngột áp sát.

Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần nó mở miệng là có thể chạm vào cổ hắn.

Thế nhưng dừng lại một lúc lâu, mèo con không cắn xuống mà lại duỗi ra đầu lưỡi hồng phấn, nhẹ nhàng l**m lên yết hầu nhô ra của Tạ Kiếm Bạch.

Vừa rồi bị tiểu hung thú dùng ánh mắt đáng sợ như muốn cắn đứt cổ họng nhìn chằm chằm, Tạ Kiếm Bạch không hề có phản ứng gì, nhưng khi bị nó l**m cổ, hơi thở của nam nhân lập tức trở nên rối loạn.

"Đừng..."

Hắn theo bản năng đưa tay lên chặn, thứ hắn chạm vào không phải là bộ lông mềm mại mà là làn da ấm áp của thiếu nữ.

Tạ Kiếm Bạch vừa vặn nắm lấy cổ tay Ngu Duy, Ngu Duy không rút ra mà cứ giữ nguyên tư thế bị nam nhân nắm cổ tay, tiếp tục cúi đầu.

Tạ Kiếm Bạch lúc này mới đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cứ theo tư thế bổ nhào đó, Ngu Duy biến lại thành hình người, căn bản là cả người nàng đều được hắn ôm trọn vào trong lòng.

Tư thế này của họ trông như đang ôm nhau trong tuyết.

Ngu Duy như một con mèo nép trên ngực hắn, nàng ngẩng đầu, hơi thở từ chóp mũi quẩn quanh trên yết hầu của hắn.

"...Tại sao không cắn?" Giọng Tạ Kiếm Bạch có chút khàn.

"Ta đã cắn cổ họng mấy người kia, máu me họ be bét." Ngu Duy nói: "Ta không muốn ngươi cũng thành ra như vậy."

Nghĩ một lát, nàng lại nói: "Như vậy sẽ không đẹp nữa."

Tạ Kiếm Bạch có chút ngẩn người vì câu trả lời này, câu hỏi tiếp theo của Ngu Duy đã đến: "Ta cắn cổ họ rồi, sao họ lại không chết? Trước đây lúc ta săn chim nhỏ đều chưa từng thất thủ."

Vấn đề này hôm qua nàng cũng đã hỏi Ngu Thừa Diễn, chỉ là thanh niên vẫn không trả lời.

"Tu tiên giả từ Kim Đan kỳ trở lên đều có nội đan ở vị trí đan điền." Tạ Kiếm Bạch nói: "Nội đan không bị hủy thì tu tiên giả sẽ rất khó chết."

"Đan điền ở đâu?" Ngu Duy thắc mắc.

"Dưới rốn ba ngón tay."

Tạ Kiếm Bạch vừa dứt lời đã cảm thấy tay Ngu Duy ấn xuống bụng mình, hơi thở của hắn lập tức lại rối loạn.

"Ở đây à?" Ngu Duy ngây thơ vô tội nhìn hắn.

Tạ Kiếm Bạch từ từ kéo tay nàng lên rồi khó khăn đáp: "Ừ."

"Thì ra là vậy, thảo nào lúc đó ta cảm thấy bụng họ có năng lượng tụ lại." Ngu Duy nhớ lại rồi nói: "Vậy còn ngươi thì sao? Nếu nội đan bị hủy, ngươi cũng sẽ chết chứ?"

"Không." Tạ Kiếm Bạch nói: "Ta còn có thần cách."

"Đó là gì, là cái ô vuông à?" Ngu Duy thắc mắc hỏi.

Tạ Kiếm Bạch khựng lại, lúc này hắn mới nhận ra mình đã thất thố, vậy mà hắn lại bị Ngu Duy hỏi ra sự thật trong lúc bối rối.

"Ý là, bây giờ ngươi vẫn chưa đủ mạnh." Tạ Kiếm Bạch đổi cách nói: "Đợi đến khi ngươi mạnh như ta, ngươi sẽ có khả năng giết được ta."

Ngu Duy là thân thể thần thú, bây giờ nàng mới vừa thức tỉnh đã có thể làm hắn bị thương. Nếu nàng có thể phi thăng, có được thực lực của thần tiên, có lẽ nàng thật sự có thể giết hắn, đó cũng là chuyện không thể nói chắc.

"Giết ngươi làm gì? Nếu ngươi chết rồi, ta sẽ không gặp được ngươi nữa." Ngu Duy lẩm bẩm: "Vậy thì ta sẽ phải đói bụng mỗi ngày."

Yết hầu của Tạ Kiếm Bạch không ngừng trượt lên xuống, một lúc sau hắn mới khẽ "ừ" một tiếng.

Hắn vốn tưởng Ngu Duy sẽ lại cắn mình, uống máu như trước nhưng nàng chẳng làm gì cả, chỉ rúc vào ngực hắn, toàn bộ trọng lượng của nàng đều nằm trong vòng tay hắn, vì tư thế bổ nhào mà lần đầu tiên hai người ôm chặt đến thế.

Tạ Kiếm Bạch nhịn một lúc rồi khó khăn mở lời: "Ngu Duy, ngươi có thể... xuống khỏi người ta trước được không?"

"Ta không muốn."

Ngu Duy nằm trên ngực hắn, nàng phát hiện ra mình rất thích lúc như vậy.

Hơi thở của Tạ Kiếm Bạch ngày thường luôn trong trẻo mát lạnh nhưng khi ở trong tuyết lại trở nên ấm áp.

Là mèo rúc trong lòng Tạ Kiếm Bạch hay biến lại thành người rúc trong lòng hắn, đối với Ngu Duy đều không có gì khác biệt, đó vốn dĩ đều là nàng.

Vì vậy nàng xem chuyện này là lẽ dĩ nhiên - Tạ Kiếm Bạch đã ôm hình dạng mèo của nàng bao nhiêu lần rồi, giờ ôm nàng đương nhiên cũng là chuyện rất bình thường.

Tạ Kiếm Bạch ngày thường đều mặt lạnh như núi băng vạn năm nên chỉ cần hắn có một chút biểu cảm liền sẽ vô cùng rõ ràng.

Giống như bây giờ, Ngu Duy nhận ra rằng hắn dường như cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cả người càng lúc càng căng cứng, trông cực kỳ không thoải mái.

"Ngươi sao vậy?" Tay Ngu Duy chống trên ngực hắn, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi không khỏe à?"

Tạ Kiếm Bạch đã bị hình dạng mèo của nàng giẫm lên mấy lần rồi nhưng hắn chưa từng nghĩ, khi Ngu Duy biến lại thành người, mọi tiếp xúc vốn đã quen thuộc đều trở nên hoàn toàn khác biệt.

Từ nãy đến giờ, trong đầu hắn vẫn luôn có tiếng vo ve, làm nam nhân tâm phiền ý loạn.

Mãi cho đến khi tay Ngu Duy chống lên ngực hắn, nàng chỉ dùng một chút sức lại khiến Tạ Kiếm Bạch đang cố nhẫn nhịn phải nghẹn thở, như bị trọng thương vậy, đầu óc hắn bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

Giây tiếp theo, Ngu Duy rơi xuống nền tuyết, nàng mơ màng ngẩng đầu, phát hiện xung quanh chỉ còn lại một mình mình.

Meo?

Người đâu rồi?

Cái gối ôm bạc hà mèo to đùng của nàng đâu rồi?!

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo con: Ngươi là đồ ăn mà ta thích nhất!

Cha chó FA vạn năm: Nàng thích ta, thôi xong rồi... *nai con chạy loạn*

Mèo con: ?

Bình Luận (0)
Comment