Trở Thành Mẫu Thân Đoản Mệnh Của Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 79

Ngu Thừa Diễn cố ý thăm dò Cốc Quảng Minh nên hắn không hề chống cự khi ông ta ra tay. Hắn quả thực đã lường trước, chỉ là chuyện hắn ngất đi cũng là thật.

Bị một tôn giả Đại Thừa kỳ dùng uy áp chấn cho ngất đi không hề dễ chịu gì, lúc Ngu Thừa Diễn tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, khí huyết đảo lộn, chân khí hỗn loạn, suýt nữa thì đã ho ra một ngụm máu.

Ngu Thừa Diễn thậm chí không thể xem xét tình hình xung quanh, ngay khi tỉnh lại hắn đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc điều hòa chân khí, cuối cùng cũng ngăn được dòng năng lượng hỗn loạn.

Hắn mở mắt, nhìn ra xung quanh liền phát hiện mình đang ở một nơi giống như hang động, hắn nằm trên giường đá, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng.

Dòng suối ngầm trong vắt lạnh lẽo chảy qua không xa, vọng lại tiếng nước chảy khe khẽ.

Đây là một động phủ đơn sơ được xây dựng dựa vào hang động.

Cảnh tượng đối đầu mà Ngu Thừa Diễn dự đoán đã không xảy ra, thậm chí còn được người ta chăm sóc, sự tương phản này khiến hắn cau mày.

"Ngươi tỉnh rồi."

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.

Ngu Thừa Diễn giật mình, hắn hoàn toàn không nhận ra có người ở gần đây, có thể thấy được tu vi của người này cực cao. Hắn cảnh giác quay đầu lại thì thấy một ông lão chừng bảy, tám mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, tay xách hai con cá, dường như vừa từ sâu trong hang động bên kia dòng suối ngầm trở về.

Lão giả dường như không nhận ra sự xa cách và địch ý của Ngu Thừa Diễn, ông ta đi tới, ngón tay khẽ động, đống củi ở giữa vòng đá trong hang lập tức bốc cháy, xua đi cái lạnh lẽo của hang động.

Ông ta ngồi xuống bên đống lửa, vừa thành thục xử lý cá, vừa nhìn Ngu Thừa Diễn, hiền hòa và bình tĩnh nói: "Bị uy áp chấn một cái, vẫn còn khó chịu lắm phải không. Cá này là cá băng dưới lòng đất, là thiên cấp thực bổ, lát nữa ngươi ăn hết đi, rất có lợi cho cơ thể ngươi."

"Ngươi là ai?" Ngu Thừa Diễn cảnh giác hỏi: "Ngươi và Cốc Tông chủ có quan hệ gì? Tại sao lại đưa ta đến đây?"

Lão giả không để tâm đến lời truy hỏi của hắn, ông ta vừa xử lý nội tạng cá vừa nói: "Ngươi là Ngu Thừa Diễn, nhi tử duy nhất của Thiên Tôn Tạ Kiếm Bạch. Còn về lão phu là ai, ngươi có thể thử nghĩ xem."

Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nhìn ông lão bên đống lửa.

Hắn không ngạc nhiên khi thân phận thật của mình bị vạch trần dễ dàng như vậy, bởi vì kẻ đứng sau chỉ điểm ba đời tông chủ đi trộm năng lượng của Thiên Tôn để tu luyện chắc chắn phải có quan hệ với Tạ Kiếm Bạch, hoặc ít nhất cũng là người hiểu rõ y.

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi và phụ thân ta rất thân quen?"

Lão giả xiên cá vào cành cây và không trả lời.

Ngu Thừa Diễn nhìn chằm chằm ông lão, đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển. Mối quan hệ của Tạ Kiếm Bạch vô cùng nhạt nhẽo, dù thân là Thiên Tôn, ở Thiên giới Tạ Kiếm Bạch cũng chưa bao giờ kết giao thân thiết với ai, ngay cả những Thiên Tôn khác đã cùng y làm việc vạn năm cũng chỉ có thể gọi là đồng liêu mà thôi.

Ngoài hắn và nương hắn, người có chút quan hệ với Tạ Kiếm Bạch, có lẽ cũng chỉ có thể là...

Ngu Thừa Diễn cau mày: "Ngươi... từng gặp phụ thân ta lúc nhỏ? Ngươi là sư phụ của y?"

Lão giả đặt con cá lên giá nướng bên đống lửa rồi thở dài nói: "Xem ra, Tiểu Tạ chưa bao giờ kể cho ngươi nghe chuyện của ta."

Ông ta quay đầu lại, thấy vẻ mặt không thiện cảm của Ngu Thừa Diễn lại tỏ ra như đã hiểu: "Hình như cũng có kể một ít, chắc không phải lời hay ý đẹp gì đâu nhỉ."

Dù đã xác nhận thân phận của lão ông nhưng mọi chuyện lại càng thêm rối rắm, đâu đâu cũng toát lên vẻ kỳ quái.

"Ngươi thật sự là sư phụ của phụ thân ta?" Ngu Thừa Diễn càng nhíu chặt mày: "Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao, sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa, ở thời đại này, làm sao ngươi biết được sự tồn tại của ta?"

"Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm." Lão nhân nói: "Lão phu tên là Quách Chính Thành, người khác đều gọi ta là Quách lão, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy."

Ông ta nhìn về phía Ngu Thừa Diễn rồi thở dài: "Chuyện của mẫu thân ngươi, ta cũng rất lấy làm tiếc. Con không được dạy là lỗi của cha, hắn có thể làm ra chuyện như vậy cũng đều do ta đã không dạy dỗ hắn cho tốt."

"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Ta đã tận mắt thấy mẫu thân ta chết trong tay kẻ khác thì có liên quan gì đến phụ thân ta chứ, ngươi đang cố ý châm ngòi ly gián!" Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Ta từng nghe chuyện của ngươi, ngươi vì muốn có được một hạt giống tốt như phụ thân ta mà đã giết cả nhà y, sau đó bị y báo thù. Nay ngươi sống lại một cách khó hiểu, tất cả những gì ngươi làm đều là để báo thù y có phải không!"

"Xem ra ngươi cũng bị hắn lừa rồi." Quách lão bình tĩnh nói: "Tạ Kiếm Bạch trời sinh máu lạnh, trong lòng chỉ có kiếm đạo, không hề có tình cảm. Nếu ngươi tin lời nói một phía của hắn mới là đã bỏ qua kẻ thù thật sự."

"Ngươi..."

Ngu Thừa Diễn định nói tiếp nhưng bị lão giả ngắt lời: "Ngươi có thể nghe câu chuyện của ta trước đã. Nghe xong, ai đúng ai sai, có lẽ ngươi sẽ có phán đoán mới."

"Phụ thân của ngươi đúng là một hạt giống tốt vạn năm khó gặp. Năm đó khi hắn sinh ra, khắp trời đều là kỳ cảnh, sau này hắn sáu tuổi đã đánh bại tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuổi còn nhỏ đã gây chấn động, cả giới tu chân đều kinh ngạc. Ta cũng là lần đầu biết đến tên hắn vào lúc đó..." Quách lão nói: "Lần tiếp theo nghe tin về hắn đã là nửa năm sau."

"Lúc đó ta cũng được xem là một kiếm đạo tôn giả có chút danh tiếng, một hôm có người đến cầu kiến ta, đó chính là phụ thân của Tạ Kiếm Bạch. Lúc đó ta mới biết, Tạ Kiếm Bạch khi ấy mới là một đứa trẻ sáu tuổi đã tàn sát cả một gia đình sáu người dân làng tay không tấc sắt, chỉ vì tò mò muốn biết bộ kiếm phổ Sát Lục Đạo mà hắn tìm được có thật hay không - sự máu lạnh vô tình, không hề coi mạng người ra gì như vậy đã khiến phụ mẫu hắn sợ hãi."

"Thân phụ hắn tự thấy không quản được hài tử này, bèn xin ta nhận hắn làm đồ đệ, cắt đứt liên lạc với gia tộc, sau này dù vinh hay nhục cũng không còn liên lụy đến gia đình nữa." Quách Chính Thành thở dài: "Cái tên Tạ Kiếm Bạch là do ta đặt. Lúc hắn bái sư, dù biết phụ mẫu đã từ bỏ mình, dường như hắn cũng không hề đau buồn, cứ như thể không có chút tình cảm nào với họ."

"Vậy làm sao ngươi chứng minh được không phải ngươi đã giết cả nhà y để cướp y làm đồ đệ?" Ngu Thừa Diễn lạnh giọng nói: "Y từng nói với ta, là ngươi cần một thanh đao thuận tay..."

"Ta không chuyên tâm tu luyện để phi thăng thì cần hắn làm gì cho ta chứ?" Quách lão hỏi vặn lại: "Phụ thân ngươi là một kỳ tài cái thế, ai cũng biết một ngày nào đó hắn ắt sẽ làm nên chuyện lớn. Thân là sư phụ, ta không sớm nâng niu hắn trong lòng bàn tay, chỉ mong ngày hắn thành tài để cùng được thơm lây lại đi chèn ép hắn, chờ hắn báo thù, ngươi thấy có hợp lý không?"

Ngu Thừa Diễn ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn không thốt nên lời.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Quách lão đành bất lực nói: "Ta biết nội tâm phức tạp của ngươi đang giằng xé. Ngươi hận hắn, nhưng hắn lại là phụ thân ngươi, điều này khiến ngươi không khỏi thiên vị hắn, bào chữa cho hắn... Hài tử đáng thương, ngươi đã chịu khổ rồi."

Ngu Thừa Diễn không nói gì, lão giả bèn tiếp tục hồi tưởng.

"Cái căn bản của việc nhập Sát Lục Đạo chính là giết người thấy máu. Hắn dựa vào việc lạm sát người vô tội đã lĩnh ngộ được Sát Lục Đạo và tự thấy con đường này hợp với mình, bất kể ta có khuyên can thế nào, Tạ Kiếm Bạch vẫn một mực kiên trì. Khi đó hắn đã nhận lão phu làm thầy, vẫn còn rất nghe lời, ta sợ cứ phản đối mãi sẽ khiến hắn trở mặt nên đành phải lùi một bước, định bụng sẽ dạy dỗ hắn dưới mí mắt mình, ít nhất không để hắn lạm sát người vô tội."

Quách lão thở dài: "Chuyện sau này ngươi cũng biết rồi. Năm hắn mười lăm tuổi, thực lực đã vượt qua ta. Sát Lục Đạo cần được mài giũa trong nguy hiểm mới có thể tiến bộ nhanh hơn, mà giết người có liên quan đến mình cũng sẽ chặt đứt nhân quả, trợ giúp cho Sát Lục Đạo. Vì thế mà Tạ Kiếm Bạch đã sát sư chứng đạo."

"Là do ta đã không dạy dỗ hắn tốt."

Nói đến đây, lão giả lắc đầu đầy bất lực.

"Không thể nào, ngươi đang lừa ta!" Ngu Thừa Diễn đứng bật dậy, hắn giận dữ nói: "Chính Tạ Kiếm Bạch đã dẹp yên đại chiến ở hạ giới, chính y đã chỉnh đốn giới tu chân, lưu lại môn phái để giáo dưỡng người đời, y tuyệt đối không tệ như lời ngươi nói!"

Quách Chính Thành nhìn thẳng vào hắn rồi bình thản nói: "Thật ra trong lòng ngươi đã có câu trả lời rồi, không phải sao?"

"Ngươi... ngươi nói gì..."

"Tạ Kiếm Bạch chặn đứng cuộc chiến ở hạ giới, dùng một phách của mình để trấn áp sát khí không phải hắn vì chúng sinh mà là vì chính bản thân hắn!" Quách Chính Thành trầm giọng nói: "Khi đó ở hạ giới hắn đã không có đối thủ, lại nhờ vào thiên phú đáng sợ mà sớm đã thấu tỏ sự tồn tại của trật tự thế giới. Hắn đoán trước được rằng sau khi kiếm đạo của mình đạt đến đỉnh cao sẽ không thể tiến thêm được nữa. Tầm cao sau khi thoát khỏi cõi trần tục chính là hòa làm một thể với trật tự thế giới, với sức mạnh của tự nhiên."

"Khí huyết và sát ý có thể tạo ra Sát, mà hung sát chi khí chính là nguồn năng lượng mạnh nhất trong các loại năng lượng tự nhiên, chỉ sau năng lượng sinh mệnh. Tạ Kiếm Bạch đã không còn cần giết người để dưỡng đạo nữa, hắn đã nhìn thấu quy luật của thế gian nên mới chuyển hướng sang sát khí." Lão giả nói: "Hắn đúng là đã cứu vớt hàng triệu người nhưng đồng thời cũng thu nạp một lượng sát khí thuần túy khổng lồ tương đương, đó mới là lý do hắn không chịu buông tay."

"Còn cần ta nói tiếp không?" Lão nhân nhìn Ngu Thừa Diễn rồi nói: "Thân phận của mẫu thân ngươi, ngươi còn nhớ không?"

Sắc mặt Ngu Thừa Diễn tức thì trắng bệch.

"Mẫu thân của ngươi, Ngu Duy là thần thú cuối cùng trên thế gian, một thượng cổ hung thú lấy Sát làm nguồn gốc." Quách lão nói: "Trên đời này có vô số thần tiên, có bốn vị Thiên Tôn nhưng chỉ có một Ngu Duy. Nàng là nữ tử duy nhất có thể khống chế nguồn năng lượng mạnh nhất trong sức mạnh tự nhiên, thành thân với nàng là chuyện đem lại lợi ích vô cùng."

Ngu Thừa Diễn ngã ngồi trên giường đá, ngây ngẩn nhìn vào hư không, không biết hắn đã nghĩ đến điều gì mà sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Lão giả cầm hai con cá nướng xong, đến ngồi xuống bên cạnh Ngu Thừa Diễn và đưa một con cho hắn.

"Thừa Diễn, ăn chút đi." Ông ta hiền từ hòa ái nói: "Cứ từ từ đã, không lại khó chịu bây giờ."

Ngu Thừa Diễn nhận lấy con cá nướng, vẻ mặt hắn đã sa sút đi nhiều. Một lúc lâu sau, hắn quay đầu nhìn Quách lão, trầm giọng hỏi: "Vậy... tại sao ông vẫn còn sống, và đây là nơi nào?"

"Ngươi có biết Vô Tận Chi Hải không?" Quách lão nói: "Vô Tận Chi Hải là điểm cuối và cũng là khởi nguồn của vạn vật. Sức mạnh của sự sống cùng sự cân bằng tuần hoàn của tất cả các loại năng lượng đều sẽ đi qua Vô Tận Chi Hải."

"Ý ông là..." Ngu Thừa Diễn cau mày.

"Đúng vậy, lão phu không hẳn là còn sống, cũng không hẳn là đã chết." Quách Chính Thành nói: "Nơi đây là một góc của Vô Tận Chi Hải. Biển Vô Tận kết nối với các giới, nó là khởi nguồn của vạn vật, đương nhiên cũng bao hàm cả mọi dòng thời gian. Ta không thể rời khỏi đây nhưng vào những lúc cơ duyên trùng hợp, ta cũng có thể nhìn thấy những thời điểm khác nhau."

"Vậy tại sao ông lại khiến Tông chủ Huyền Thiên Tông nảy sinh lòng riêng với sức mạnh của Kiếm Tôn?" Ngu Thừa Diễn hỏi.

"Tất nhiên là để hóa giải sức mạnh kết giới của Tạ Kiếm Bạch, để lượng sát khí mà hắn đang giữ sẽ quay trở về với trời đất tự nhiên." Quách Chính Thành thở dài: "Đáng tiếc là hiệu quả chẳng được bao nhiêu."

Im lặng một lúc, Ngu Thừa Diễn lại hỏi: "Vậy tại sao ông lại muốn gặp ta?"

"Ta đã nhìn thấy bi kịch trên người ngươi, hài tử ạ." Quách lão nói với giọng đầy thương xót và từ bi: "Tạ Kiếm Bạch nghênh thú Ngu Duy là để sát thê chứng đạo, điểm này chắc ngươi cũng cảm nhận được rồi nhỉ. Hắn chưa bao giờ yêu thương ngươi, tình yêu của hắn dành cho mẫu thân ngươi cũng là giả dối. Kẻ này sinh ra đã máu lạnh, nếu không thì tại sao hắn lại chậm trễ cả tang lễ của mẫu thân ngươi? Ta nghĩ, ngươi đã tìm kiếm hung thủ sát hại mẫu thân mình rất lâu rồi phải không."

Vẻ mặt Ngu Thừa Diễn trở nên nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói: "Ông biết họ là ai?"

"E rằng, những người đó cũng giống như ta, đều là những người vô tội chết dưới lưỡi kiếm của hắn." Quách lão thở dài nói: "Có những người chết oan, hoặc không cam tâm sẽ không đi vào luân hồi như ta mà tiến vào Vô Tận Chi Hải. Hồn phách sinh oán, trong vùng biển vô tận sẽ không bị thời gian ràng buộc, chúng không ngừng hấp thu sức mạnh hỗn độn, cuối cùng biến thành những con quái vật mình đầy sát khí, quay về báo thù."

"Sức mạnh hỗn độn mà loại quái vật này hấp thu không phải thứ mà Lục giới có thể trói buộc, đương nhiên cũng có cách để vượt qua kết giới của Tạ Kiếm Bạch." Lão giả nói: "Trước khi ra tay, những kẻ đó có từng nói là báo thù vì Tạ Kiếm Bạch không?"

Sắc mặt Ngu Thừa Diễn càng thêm trắng bệch không còn chút huyết sắc, hắn suy sụp ngồi đó, hồi lâu không nói nên lời.

Một lúc sau, giọng hắn đã hơi khàn đi: "Vậy nên, ông đã trăm cay ngàn đắng như vậy chỉ để gặp ta một lần..."

"Ngươi là nhi tử của hắn, đồng thời cũng sở hữu thiên phú của Tạ Kiếm Bạch và huyết thống của Ngu Duy." Quách Chính Thành trầm giọng nói: "Thừa Diễn, ngươi là người duy nhất có khả năng giết hắn, chúng ta hợp tác, cùng nhau giết tên bại hoại này có được không?"

Ông nhìn Ngu Thừa Diễn, khẩn thiết nói: "Chỉ cần Tạ Kiếm Bạch chết đi, trời đất sẽ trở lại bình thường, mẫu thân của ngươi cũng sẽ không còn gửi gắm sai người, chết một cách oan uổng nữa!"

Bình Luận (0)
Comment