Khi gặp lại Tạ Kiếm Bạch, Ngu Thừa Diễn có chút ngỡ ngàng.
Nam nhân vận một bộ bạch bào, ngọc quan cài cao. Y vẫn như trước đây, lạnh nhạt và xa cách như núi cao trăng sáng, cao không thể với tới, lạnh lẽo và thanh cao. Đôi mắt như sao ấy khẽ lướt qua, phảng phất như mang theo cái lạnh của băng tuyết.
Dường như bất kể khi nào gặp Tạ Kiếm Bạch, y vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
"Ngươi phát hiện ra điều gì?" Tạ Kiếm Bạch mở miệng hỏi.
Ngu Thừa Diễn định thần lại, hắn nói: "Ngươi có nghe thấy tiếng sóng biển không? Năng lượng của vùng nước này mất cân bằng. Sau khi dò xét, ta phát hiện bên dưới tiên châu này có rất nhiều hang động, bên trong có dấu vết sinh hoạt của con người, đi dọc theo sông ngầm, có thể thấy một khe hẹp, nơi đó lại thông thẳng đến Vô Tận Chi Hải."
Đây là bước đầu tiên mà Quách Chính Thành và Ngu Thừa Diễn đã bàn bạc. Quách lão cho rằng Tạ Kiếm Bạch của thời đại này vẫn là một người đầu óc đơn giản, chỉ dùng thực lực để giải quyết vấn đề.
Vì quá mạnh nên sẽ không để tâm người khác có âm mưu gì với mình, dù sao thì âm mưu quỷ kế có lợi hại đến đâu thì cứ trực tiếp dẹp yên là được, chẳng cần động não.
Cho nên Ngu Thừa Diễn gọi y đến, Tạ Kiếm Bạch nhất định sẽ đến.
"Đợi đến khi dụ được hắn đến hang động, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn." Quách Chính Thành vuốt râu nói: "Thân là Thiên Tôn, hắn biết tầm quan trọng của chuyện Vô Tận Chi Hải, với tính cách của hắn, hắn sẽ trực tiếp đến khe hẹp xem xét. Đến bước đó, dụ hắn vào trong sẽ dễ hơn nhiều."
Nghe lời Ngu Thừa Diễn, Tạ Kiếm Bạch quả nhiên cau mày lại.
"Dẫn đường." Y nói.
Hang động mà Quách Chính Thành trú ngụ và hoạt động giống một loại ký sinh trùng do ông luyện hóa ra hơn, bám vào khe hẹp đó, dựa vào Vô Tận Chi Hải để tồn tại. Thông thường, nó ở trong một không gian đặc biệt, cũng có thể dựa vào pháp lực của Quách Chính Thành để tạm thời tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hai phụ tử không nói lời nào suốt đường đi, họ vào trong hang động, Tạ Kiếm Bạch nhìn quanh, sắc mặt liền trầm xuống.
"Năng lượng của Vô Tận Chi Hải rò rỉ rất nghiêm trọng, hơn nữa đều đã bị ô nhiễm." Tạ Kiếm Bạch trầm giọng nói: "Ta đã từng thấy tình huống tương tự, nơi này có vấn đề."
Ngay lúc đó, năng lượng trong hang động đột nhiên trở nên hỗn loạn, thậm chí còn khiến cả mặt đất rung lên ầm ầm.
Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng quan sát sự thay đổi trong động, trong không khí, sức mạnh của Vô Tận Chi Hải vốn chỉ rò rỉ một chút giờ đã bắt đầu trở nên vô cùng đậm đặc.
Ngu Thừa Diễn biết rằng đây là Quách Chính Thành đã cắt đứt liên kết của hang động với thế giới bên ngoài, khiến nó quay trở lại không gian hư vô.
Đợi đến khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, toàn bộ hang động đã biến thành nơi âm dương đảo lộn, năng lượng mất cân bằng, đó cũng chính là bộ dạng mà Ngu Thừa Diễn quen thuộc nhất trong suốt thời gian qua.
Theo kế hoạch đã định, Ngu Thừa Diễn đáng lẽ nên dẫn Tạ Kiếm Bạch qua sông ngầm nhưng hắn lại nghe thấy nam nhân lạnh lùng nói: "Không cần phải lén lút trốn trong bóng tối nữa, ra đây đi."
Ngu Thừa Diễn kinh ngạc. Quách Chính Thành dựa vào Vô Tận Chi Hải tu luyện quỷ đạo để kéo dài tuổi thọ, hắn và lão giả ở cùng nhau lâu như vậy mà vẫn không thể cảm nhận chính xác được Quách lão đang ở đâu, vậy mà Tạ Kiếm Bạch vừa vào đã phát hiện ra tung tích của ông.
Trong hang động không có ai trả lời, Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói: "Mất công mất sức dụ ta đến đây mà lại không dám gặp mặt ta một lần sao? Nếu đã như vậy...."
Vừa dứt lời, kiếm khí đột ngột bùng lên quanh người Tạ Kiếm Bạch, luồng kiếm phong lạnh lẽo xé toạc vùng năng lượng hỗn loạn trong không khí. Tay áo Tạ Kiếm Bạch bay phần phật, để lộ cánh tay với những đường vân màu vàng đang lóe sáng.
Y vậy mà lại làm thế thật!
Thấy Tạ Kiếm Bạch định giải trừ cấm chế tu vi ngay tại đây, với tư thế như muốn phá hủy cả hang động, Quách Chính Thành không thể tiếp tục ẩn mình trong bóng tối được nữa.
Trong hang động, nguồn năng lượng bị Quách lão làm ô nhiễm cũng trở nên cuồng bạo hơn, tựa như một cơn bão ập đến, đối đầu với kiếm khí của Tạ Kiếm Bạch. Tạ Kiếm Bạch rõ ràng chưa có kinh nghiệm đối đầu với đối thủ kỳ quái như vậy, trong lúc nhất thời y bị đẩy lùi.
"Nếu đã muốn gặp ta, vậy thì như ngươi mong muốn!" Một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp hang động, uy nghiêm cất lên: "Nghiệt đồ, còn không mau quỳ xuống!"
Cơn cuồng phong tan đi, Quách Chính Thành hiện ra.
Hình ảnh lão ông hiền lành râu tóc bạc phơ đã biến mất, đứng đó là một nam tu sĩ trạc ngoài bốn mươi, mình vận trường bào màu nâu có hoa văn chìm, bên môi để ria ngắn gọn gàng, tóc được búi cao trong mũ miện, ra dáng một nam nhân trung niên nghiêm nghị.
Cùng lúc đó, Ngu Thừa Diễn cũng nhận ra khí tức của Tạ Kiếm Bạch ở bên cạnh mình chợt căng lại.
Hắn nhìn sang Tạ Kiếm Bạch, đây là lần đầu tiên hắn thấy đồng tử của nam nhân này co rút, lồng ngực phập phồng, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc. Ngay sau đó, sự ngạc nhiên ấy biến thành cái lạnh buốt và sát ý tột cùng.
"Ngươi chưa chết." Tạ Kiếm Bạch bình tĩnh cất lời, giọng điệu phẳng lặng nhưng ngưng tụ sát khí bị dồn nén đến cực điểm, y nhìn thẳng vào Quách Chính Thành: "Ngươi chính là kẻ giở trò trong bóng tối."
"Hừ, ngươi có nằm mơ cũng không ngờ tới ngày hôm nay phải không?" Quách Chính Thành cười lạnh: "Ngôi vị Thiên Tôn bao năm qua ngồi có dễ chịu không? Một kẻ súc sinh coi thường luân thường đạo lý, sát hại trưởng bối như ngươi mà cũng xứng được người đời kính trọng đến vậy, ông trời đúng là mù mắt rồi! Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, dọn dẹp môn hộ!"
"Đã giết được ngươi một lần, ta có thể giết ngươi thêm lần thứ hai." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói.
Sát khí trên người hắn như sóng thần cuộn trào khắp hang động, hai sư đồ liền giao đấu ngay bên trong.
Mọi thứ nơi đây đều là lãnh địa của Quách Chính Thành, ông ta vừa giao thủ vừa điều khiển cả hang động, dùng lợi thế sân nhà để áp chế Tạ Kiếm Bạch.
Tạ Kiếm Bạch tuy bị thần lực bị phong ấn nhưng bao năm qua y vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu sức mạnh, đã sớm học được cách dùng kiếm thế để dẫn động sát khí trên người. Tuy không thể tùy tâm điều khiển như Ngu Duy nhưng y đã nắm giữ được thế mượn lực.
Nhất là sau khi ở bên Ngu Duy, luồng sát khí vốn chỉ gây gánh nặng cho hắn nay đã phối hợp hơn nhiều, việc điều động cũng trở nên dễ dàng hơn.
Tạ Kiếm Bạch mượn sát khí để chống lại Quách Chính Thành, hai người nhất thời bất phân thắng bại nhưng sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch thì vô tận, còn Quách Chính Thành sống dựa vào Vô Tận Chi Hải, năng lượng sẽ dần bị hao mòn.
Quách Chính Thành cao giọng gọi: "Diễn Nhi, mau giúp ta một tay, Tạ Kiếm Bạch đã thừa nhận hành vi khi sư diệt tổ, sau này hắn còn sát thê sát nhi, loại người bại hoại như vậy, chỉ có hai chúng ta liên thủ mới diệt trừ được!"
Quách Chính Thành rõ ràng là muốn nhân lúc Tạ Kiếm Bạch còn đang kinh ngạc, tâm thần còn chưa ổn, lại thêm lợi thế sân nhà của mình để tấn công bất ngờ, định một đòn hạ gục y.
Không ngờ rằng Tạ Kiếm Bạch lại điều chỉnh nhanh đến thế, trong cuộc đối đầu cường độ cao lúc này, Quách Chính Thành, người đã rời Vô Tận Chi Hải quá lâu rõ ràng không thể trụ nổi nữa, ngay cả dáng vẻ trung niên dùng để dọa Tạ Kiếm Bạch cũng không thể giữ được, ông ta lại trở về với hình dạng lão ông tóc bạc phơ.
Ngu Thừa Diễn, người nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng xem lúc này mới cầm kiếm xông lên. Kiếm phong của hắn như mưa rào ập đến nhưng sức mạnh hắn dùng không phải của tu vi Nguyên Anh kỳ mà là sức mạnh tự nhiên hắn tìm thấy trong Vô Tận Chi Hải, một sức mạnh chỉ riêng hắn có thể điều khiển - sức mạnh Hỗn Độn, cấp độ tiếp theo của hung sát chi khí.
Tạ Kiếm Bạch với tu vi vốn cao hơn hắn vài cảnh giới ở tu chân giới lại nhất thời không thể chống đỡ được, phải chuyển từ công sang thủ, dùng sát khí bảo vệ cơ thể rồi lùi về phía sau.
Nhìn cảnh này, trong đầu Ngu Thừa Diễn dường như có gì đó khẽ động. Vào giờ phút này, trong cõi u minh, hắn dường như đã nhận ra điều gì đó.
Hắn có vẻ đã thoáng chạm tới quy tắc của trật tự thế giới.
Trong trời đất này, nếu tuân theo cảnh giới tu tiên, hắn không thể nào là đối thủ của phụ thân mình. Nhưng bên ngoài trật tự trời đất, khi đã nắm giữ năng lượng tự nhiên, có lẽ hắn có thể đấu một trận với nam nhân này!
Khái niệm ý thức cố hữu dường như được bao phủ bởi một tầng trật tự cao hơn, đạt đến một tầm cao mà Ngu Thừa Diễn trước đây chưa từng có. Nếu dùng con mắt mới này để nhìn thế gian, mọi thứ dường như sẽ khác hẳn.
Thậm chí... lật đổ cả Lục giới cũng không phải là không thể.
Tuy nhiên, thời điểm này cũng không cho phép Ngu Thừa Diễn có thể suy nghĩ sâu hơn.
Hai phụ tử lại dùng kiếm đối đầu nhau. Ngu Thừa Diễn hỏi: "Ngươi có gì muốn giải thích không?"
"Đã làm thì là đã làm." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng đáp: "Không có gì để nói."
Kiếm khí cuồng bạo không ngừng càn quét khắp hang động. Nhân lúc Ngu Thừa Diễn xông lên chặn, Quách Chính Thành lập tức lao xuống sông ngầm, trốn chạy về phía Vô Tận Chi Hải.
Gần như cùng lúc, hai phụ tử đều thu lại kiếm thế.
"Chân thân của ông ta ở trong Vô Tận Chi Hải, cộng sinh cùng với những nguồn năng lượng đó." Ngu Thừa Diễn nói: "Muốn giết ông ta chỉ có thể đi vào trong. Ông ta không biết đã sống lay lắt trong Vô Tận Chi Hải bao lâu, bây giờ ta vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta."
"Cùng đi đi." Tạ Kiếm Bạch nói: "Tốt nhất là bắt sống, có vài chuyện ta muốn hỏi ông ta."
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, hai phụ tử cùng đi về phía sông ngầm.
"Còn một điều nữa, miệng của ngươi sao lúc nào cũng cứng như vậy?" Ngu Thừa Diễn cằn nhằn: "Nếu ta vừa mới xuyên không từ tương lai đến, thấy một lão nhân hiền từ và bộ dạng đầy sát khí của ngươi, nói không chừng ta sẽ tin là thật, cùng ông ta đối phó ngươi đấy."
"Người vốn dĩ cũng là do ta giết." Tạ Kiếm Bạch trả lời.
Lại là kiểu tư duy thẳng như ruột ngựa kinh điển của cha hắn, câu trả lời lúc nào cũng chỉ là kết quả cuối cùng.
Đáng tiếc, mọi chuyện trên đời không phải đều trắng đen rõ ràng, cùng một kết quả nhưng quá trình và động cơ khác nhau thì ý nghĩa đương nhiên cũng sẽ khác.
Ngu Thừa Diễn biết lúc này không phải là lúc để cằn nhằn, hắn cạn lời lườm Tạ Kiếm Bạch một cái rồi nhảy xuống sông ngầm.
Thật ra đến giờ hắn cũng không biết tại sao Tạ Kiếm Bạch lại khi sư diệt tổ. Những lời Quách Chính Thành nói đều có lý có lẽ, thậm chí nhiều chi tiết hoàn toàn trùng khớp. Nếu là hắn của lúc mới đến, có lẽ thật sự sẽ bị những lời đó mê hoặc.
Nhưng sau hơn một năm ở bên nhau, Ngu Thừa Diễn tin tưởng Tạ Kiếm Bạch. Hắn tin phụ thân mình không phải là một kẻ tàn bạo như vậy, cha hắn chỉ là một tên ngốc không biết ăn nói mà thôi.
Hai người lặn qua sông ngầm, men theo khe hở tiến vào Vô Tận Chi Hải.
Dù đã vô số lần vào đây nhưng khi cảm nhận được cơn đau quen thuộc như muốn xé toạc linh hồn ập đến, hàng mi của Ngu Thừa Diễn vẫn không kìm được mà run rẩy.
Dù đã trải qua vô số lần luyện tập, Ngu Thừa Diễn vẫn cảm thấy không quen, trong tiềm thức hắn cho rằng Tạ Kiếm Bạch cũng sẽ khó khăn như vậy, nhưng không ngờ, tốc độ di chuyển của nam nhân trong Vô Tận Chi Hải lại nhanh hơn hắn rất nhiều!
Hắn vừa định quay đầu nhìn Tạ Kiếm Bạch liền cảm nhận được luồng năng lượng hỗn loạn phức tạp trong Vô Tận Chi Hải như sóng nước đẩy về phía hắn, Tạ Kiếm Bạch đã lao thẳng về phía trước, giống như một con cá mập ngửi thấy mùi máu, bám riết lấy Quách Chính Thành không buông.
Ngu Thừa Diễn dĩ nhiên không biết rằng Tạ Kiếm Bạch đã từng vô số lần lặn vào Vô Tận Chi Hải, nếu nói về kinh nghiệm, y còn nhiều hơn nhi tử mình nhiều.
Mọi chuyện có vẻ hơi vô lý nhưng nghĩ lại đó là Tạ Kiếm Bạch thì dường như cũng có thể hiểu được!
Ngu Thừa Diễn bám sát theo sau, khi hắn đến nơi, Tạ Kiếm Bạch đã một lần nữa giao đấu với Quách Chính Thành. Xem ra ý nghĩ của Quách Chính Thành rằng sau khi vào Vô Tận Chi Hải sẽ nắm được thế chủ động có phần quá tự tin rồi.
Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn không rơi vào thế bị động như ông ta tưởng mà vẫn vô cùng khó đối phó.
Nhưng Ngu Thừa Diễn biết, chỉ cần Quách Chính Thành cố gắng kéo dài thời gian sẽ có lúc Tạ Kiếm Bạch bị bào mòn sức lực nên phải tốc chiến tốc thắng.
Trong Vô Tận Chi Hải, mọi sự vật đều tồn tại giữa hư và thực, năng lượng, ý chí, sinh mệnh... những thứ không nhìn thấy được này dường như đều có thể hóa thành những hình dạng khác nhau, lúc thì là màu sắc, lúc lại như những con sóng biển ngũ sắc sặc sỡ, mang đến cảm giác ngạt thở thực sự.
Thấy hắn đến, Quách Chính Thành lập tức vui mừng khôn xiết.
"Diễn Nhi, nhanh! Mau đến đây, chúng ta cùng nhau giải quyết hắn!"
Vẻ mặt Ngu Thừa Diễn trầm xuống, hắn từ trong vô số luồng năng lượng hỗn loạn phức tạp của Vô Tận Chi Hải, tách ra từng lớp sức mạnh hỗn độn, luồng khí hỗn độn màu xám nhạt ngưng tụ xung quanh người hắn.
Kiếm khí hóa thành từ sức mạnh hỗn độn chém mạnh về phía Tạ Kiếm Bạch, uy lực của kiếm khiến năng lượng xung quanh rung chuyển ầm ầm, rõ ràng là không hề nương tay.
Một đòn tấn công uy thế như vậy ập đến, Tạ Kiếm Bạch lại không hề quay người để phòng thủ mà vẫn giữ thế tấn công bám riết lấy Quách Chính Thành. Cùng lúc đó, kiếm khí của Ngu Thừa Diễn đã đến sau lưng Tạ Kiếm Bạch rồi đột ngột chuyển hướng, như một tia chớp vẽ ra một đường cong, lướt qua người nam nhân.
Mọi chuyện diễn ra sau đó càng bất ngờ hơn - đòn tấn công của Tạ Kiếm Bạch và của Ngu Thừa Diễn lại hợp làm một!
Hai phụ tử hành động nhất quán, kiếm thức uyển chuyển như nước chảy mây trôi, kiếm khí sau khi hợp nhất đã khuấy động cả Vô Tận Chi Hải sôi trào, lật ngược tình thế. Quách Chính Thành vốn đang một mình đối đầu với Tạ Kiếm Bạch nay phải cùng lúc đối mặt với cả hai người liền lập tức rơi vào thế yếu.
Tạ Kiếm Bạch có kinh nghiệm phong phú, đầu óc thực chiến nhạy bén đến đáng sợ còn Ngu Thừa Diễn thì dùng sức mạnh hỗn độn tương trợ, hai phụ tử đồng lòng hợp sức, uy lực đủ để san bằng một tiên châu chỉ trong chớp mắt.
Dưới đòn tấn công kinh khủng như vậy, Quách lão đã không thể giữ được hình người. Ông ta vốn đã không phải là người mà là một con quái vật méo mó sinh ra dựa vào nơi này, nay ông ta dứt khoát từ bỏ hình người, ẩn mình vào trong dòng năng lượng hỗn loạn xiết chảy mà nơi nào đi qua cũng như một đám mây u ám.
"Hay lắm, hay lắm!" Giọng nói của Quách Chính Thành vang đến từ bốn phương tám hướng, méo mó, khàn đặc và khó nghe như vô số giọng nói chồng lên nhau: "Đúng là một màn phụ tử tình thâm, Ngu Thừa Diễn, ngươi sẽ phải hối hận, ha ha ha ha ha ha ha...."
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đứng tựa lưng vào nhau, vẻ mặt hai người khi trầm xuống gần như giống hệt nhau.
Sau khi Quách Chính Thành từ bỏ hình người, trận chiến trở nên khó khăn hơn nhiều. Dù vậy, ông ta vẫn không phải là đối thủ của hai phụ tử.
Rất nhanh, khối năng lượng của Quách Chính Thành đã bị dồn ép đến mức sắp tan rã. Ngu Thừa Diễn vẫn còn non kinh nghiệm, trận chiến kéo dài thế này khiến tinh thần hắn chịu gánh nặng cực lớn, đến bên bờ cực hạn.
Mỗi khi cảm thấy mình sắp không trụ nổi, thanh niên lại nhìn về phía Tạ Kiếm Bạch. Dù sao hắn cũng có huyết mạch thần thú, sự dày vò của Vô Tận Chi Hải đối với Tạ Kiếm Bạch hẳn là còn lớn hơn.
Nhưng dù là lúc nào Ngu Thừa Diễn nhìn qua, Tạ Kiếm Bạch vẫn luôn giữ dáng vẻ trầm ổn, bình tĩnh, ngay cả đôi mày cũng không nhíu lại. Lý trí của Ngu Thừa Diễn biết Tạ Kiếm Bạch không thể không đau, chỉ là nam nhân này chịu đựng giỏi hơn mà thôi. Nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ bình tĩnh và tự nhiên của phụ thân, hắn vẫn cảm thấy an tâm và có thêm dũng khí để tiếp tục.
Dưới sự vây hãm như vậy, Quách Chính Thành rất nhanh chóng đã bị dồn vào đường cùng.
Cả Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều không muốn giết ông ta, vì họ biết có lão giả này giở trò, nhiều chuyện vẫn còn là bí ẩn, có lẽ chỉ có Quách Chính Thành mới có thể giải thích.
Khối năng lượng của Quách lão lại hóa thành hình người, chỉ là khuôn mặt và thân thể ông ta đã trở nên méo mó, ngũ quan và da thịt như những tảng băng tan chảy xuống. Tạ Kiếm Bạch cầm kiếm tiến lên, Quách Chính Thành ngẩng đầu.
Hai sư đồ nhìn nhau, trong mắt Quách Chính Thành lóe lên tia hung quang, cái miệng không thành hình của ông ta phát ra tiếng cười ghê rợn.
Tạ Kiếm Bạch khẽ cau mày, trong tiềm thức y cảm thấy có điều không ổn. Cùng lúc đó, Quách Chính Thành đột ngột hóa thành năng lượng, tấn công về phía Ngu Thừa Diễn sau lưng Tạ Kiếm Bạch!
Hai phụ tử gần như tấn công cùng lúc. Lần này Quách Chính Thành hoàn toàn không chống cự, mặc cho kiếm phong của họ xé nát khối năng lượng đen của mình, giống như đã vứt bỏ một thứ gì đó nặng nề, khối năng lượng đen giảm xuống còn một đám sương mù đen nhưng vẫn không hề giảm tốc độ mà lao về phía Ngu Thừa Diễn.
Ngu Thừa Diễn cố gắng chống đỡ nhưng đám sương mù đen đó lại xuyên qua tất cả, trong khoảnh khắc tiếp theo, nó đột ngột lao vào lồng ngực thanh niên rồi từ sau lưng hắn xuyên ra, bao trùm cả vùng biển!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tạ Kiếm Bạch như một lần nữa quay về những ngày tháng đã qua. Xung quanh là bóng tối dày đặc không một kẽ hở, y không cảm nhận được bất cứ thứ gì, ngay cả chạm vào chính mình cũng không có cảm giác.
Vẻ mặt Tạ Kiếm Bạch hơi trầm xuống, y biết những đòn tấn công thông thường đã vô dụng liền chuyển sang dò dẫm trong bóng tối. Sau nhiều lần thử, cuối cùng y cũng rạch được cánh tay mình.
Cũng may nhờ có tiểu miêu thú tham ăn, sát khí trên người y đã quen di chuyển theo máu. Máu vừa phun ra, lơ lửng trong bóng tối, sát khí cũng theo đó lan ra, chống lại đám sương đen này.
Cuối cùng, giác quan của Tạ Kiếm Bạch cũng hồi phục. Sát khí đã xé ra một lỗ hổng, tuy y vẫn không thể nhìn rõ xung quanh nhưng ít nhất đã có thể cảm nhận được bản thân.
Tạ Kiếm Bạch đi trong bóng tối, trong cõi u minh, có thứ gì đó đang kéo y đi. Nam nhân đi theo tiếng lòng mách bảo, không ngờ lại tìm được Ngu Thừa Diễn. Thanh niên trông như đã mất đi ý thức, toàn thân bị tâm ma và sức mạnh hỗn độn quấn lấy, hai luồng sức mạnh hoà vào nhau, đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
...
Ký ức cuối cùng của Ngu Thừa Diễn là tiếng cười khàn khàn, méo mó của lão giả.
Lúc bị sương đen ập tới, hắn như rơi vào đầm lầy, bị cái lạnh thấu xương lập tức bao trùm khắp cơ thể.
Ban đầu, hắn thậm chí không nhận thức được sự tồn tại của mình. Trong bóng tối, vô số ký ức hỗn loạn lóe lên. Trong một khoảnh khắc nào đó, Ngu Thừa Diễn dường như thấy một hài tử trông rất giống Tạ Kiếm Bạch đang đứng giữa vũng máu.
Hắn không phải là chủ nhân của những ký ức đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn những hình ảnh ấy biến mất.
Rất nhanh, tất cả lại chìm vào bóng tối và giá lạnh, chỉ có một vệt sáng mờ ảo ở phía xa xăm.
Ngu Thừa Diễn vô thức đi về phía ánh sáng, mỗi một bước tiến lên, ý thức của hắn lại hồi phục thêm một chút. Khi đến trước ánh sáng trắng, hắn đã hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện.
Giây tiếp theo, ánh sáng trắng bao phủ lấy hắn.
Mi mắt Ngu Thừa Diễn khẽ run, hắn từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng trắng tan đi, dưới chân hắn là sàn nhà của khách đ**m. Mọi thứ đều quá chân thực, căn phòng trong khách đ**m, rèm cửa khẽ bay, tiếng người qua lại ồn ào trên con đường chính bên dưới...
Ngu Thừa Diễn ngơ ngác đứng đó, hắn nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng sau lưng hắn được đẩy ra.
Thanh niên quay đầu lại, một làn hương thoang thoảng theo tà váy mềm mại lướt qua trước mặt hắn.
Hắn thấy Ngu Duy trong bộ y phục màu hồng phấn lao đến bên giường, dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Ngu Thừa Diễn thấy nàng lăn một vòng trên giường, ôm lấy gối rồi lại chống người dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Chàng mau vào đi, còn làm gì vậy?" Ngu Duy thúc giục.
Ngu Thừa Diễn vô thức định lên tiếng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng sau lưng đóng lại, Tạ Kiếm Bạch bước vào.
Chàng thanh niên sững sờ nhìn Tạ Kiếm Bạch trong bộ trường bào màu mực, cuối cùng hắn cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra - không hiểu vì sao, hắn dường như đang ở trong quá khứ của phụ mẫu mình, một Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch tự do yêu đương, không có sự xuất hiện của hắn.
Ngu Thừa Diễn chưa bao giờ thấy Tạ Kiếm Bạch mặc y phục sẫm màu. Khi nam nhân trút bỏ bộ bạch bào, khí chất thánh khiết và trang nghiêm liền suy yếu đi, thay vào đó là cảm giác bí ẩn và trầm ổn hơn.
Tạ Kiếm Bạch ngồi xuống bên giường, Ngu Duy ôm gối, cọ cọ hai cái trên giường rồi gối đầu lên đùi y.
Không có sự bao bọc hoàn hảo của kiếp này, thần thái của Ngu Duy tuy vẫn giữ được nét nhõng nhẽo, rạng rỡ nhưng đã mất đi vẻ ngây thơ không màng thế sự.
Tạ Kiếm Bạch cúi đầu, ngón tay y nhẹ nhàng v**t v* má Ngu Duy.
"Xin lỗi." Một hồi lâu sau, y nói.
"Lần này lại vì chuyện gì nữa đây?" Ngu Duy lười biếng hỏi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn y.
Tạ Kiếm Bạch im lặng một lúc rồi nói: "Nàng thích cuộc sống tự do tự tại, tiếc là loạn thế đã bắt đầu, không thể quay đầu lại được nữa."
Ngu Thừa Diễn chợt hiểu ra, thời điểm này hẳn là lúc Tạ Kiếm Bạch giải tán Huyền Thiên Tông, Ngu Duy rời khỏi tiên môn, sau đó Tạ Kiếm Bạch thu hồi một phách của mình, sát khí bị hắn trấn áp được tự do, gây ra chiến loạn ở hạ giới.
Thời loạn thế mà Tạ Kiếm Bạch đã dùng sức một mình trì hoãn vạn năm, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi mà ập đến.
Về sau mỗi Tiên thành đều phải mở pháp trận phòng hộ, kiểm tra nghiêm ngặt người ra kẻ vào để đảm bảo an toàn trong thành. Những yêu tộc như Ngu Duy, tính mạng khi ở bên ngoài luôn bị đe dọa, nếu là trước khi quen biết Tạ Kiếm Bạch, muốn vào Tiên thành e rằng sẽ vô cùng khó khăn.
"Ta thật sự phục chàng rồi." Ngu Duy ngẩng mặt lên, nàng thở dài: "Tạ Kiếm Bạch, chàng là thần tiên không sai nhưng chúng sinh hạ giới đâu phải hài tử của chàng, chàng không cần phải xin lỗi vì những chuyện kỳ quái đó."
"Sau này sẽ không nói nữa." Tạ Kiếm Bạch đáp.
Ngu Duy rất hài lòng với câu trả lời này.
Tuy đầu óc của Tạ Kiếm Bạch có hơi kỳ quặc, khi hai người nói chuyện thì ông nói gà bà nói vịt nhưng nam nhân này có một điểm rất tốt, y sẽ cố gắng thấu hiểu suy nghĩ của nàng và thái độ sửa đổi cũng rất tốt.
Ngu Duy dụi dụi vào lòng bàn tay y như một chú mèo con, nàng vui vẻ nói: "Sau này hai chúng ta sẽ ở bên nhau, thật tốt quá."
"Nàng có muốn thực hiện điều gì không?" Tạ Kiếm Bạch hỏi.
"Chuyện gì cũng được sao?"
"Ừm."
Ngu Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ta muốn đi du ngoạn khắp nơi, sau khi đi hết Tu Chân Giới, ta còn muốn đến Yêu Giới và Ma Giới xem thử, như vậy có được không?"
"Được chứ." Tạ Kiếm Bạch nói: "Ta sẽ đi cùng nàng."
Ngu Duy lập tức vui mừng, nhưng rất nhanh, nàng lại có chút buồn rầu nói: "Nhưng A Ninh nói chàng là loại thần tiên bận rộn nhất, chàng có thể ở bên ta mỗi ngày không? Còn công vụ của chàng thì phải làm sao?"
"Nàng không cần lo lắng những chuyện này." Tạ Kiếm Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc nàng rồi nói: "Khi nàng ngủ, ta sẽ xử lý công vụ. Đợi sau khi bàn giao mọi việc, ta sẽ từ chức, việc này sẽ cần một chút thời gian."
Ngu Duy "ừm" một tiếng rồi yên tâm nhắm mắt lại.
Tinh thần của nàng dường như không được tốt lắm, chỉ một lát sau nàng đã ngủ gật trên đùi Tạ Kiếm Bạch. Nàng cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nam nhân.
Một Tạ Kiếm Bạch làm việc luôn gọn gàng dứt khoát hiếm khi có lúc do dự không quyết như vậy. Mãi cho đến khi Ngu Duy ngủ say, Tạ Kiếm Bạch vẫn cúi mắt, chăm chú nhìn nàng.
"Duy Duy, nàng có muốn thành thân với ta không?" Y nhẹ nhàng hỏi.
Ngu Duy đã ngủ say dĩ nhiên không nghe được câu nói này.
Tạ Kiếm Bạch nhắm mắt lại, dường như cảm thấy có gì đó không ổn, y bèn đổi cách nói: "...Nàng có bằng lòng thành thân với ta không?"
Dường như cách nói này cũng không khiến Tạ Kiếm Bạch hài lòng lắm, y lại nói: "Duy Duy, ta muốn thành thân với nàng. Không, chúng ta thành thân đi."
Sau khi thử mấy lần, y dường như vẫn không tìm được cách nói phù hợp, đôi mày y khẽ chau lại, y bất lực thở dài.
Tạ Kiếm Bạch tay trái vuốt mái tóc dài của Ngu Duy, tay phải cầm một cuốn «Tu Chân Giới Phong Tục Tường Giải» mà chăm chú đọc.
Ngu Thừa Diễn dõi theo tất cả, nhìn những chuyện nhỏ nhặt của hai người họ, tâm trạng hắn dần lắng lại, như thể được thứ gì đó chữa lành.
Qua khoảng thời gian tìm hiểu này, Ngu Thừa Diễn thậm chí còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tạ Kiếm Bạch - nếu muốn từ bỏ vị trí Thiên Tôn, Tạ Kiếm Bạch muốn trước khi thoái vị sẽ tuyên bố chuyện thành hôn với Lục giới, để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều được biết chuyện này.
Chẳng qua là vì một vài lý do nào đó, cuối cùng Tạ Kiếm Bạch đã không từ bỏ vị trí Thiên Tôn nhưng y vẫn chiêu cáo cho thiên hạ biết chuyện hôn ước.
Kiếm Tôn thành thân với yêu tộc, ở một mức độ nào đó chuyện này cũng phần nào xoa dịu sự thù địch vốn có giữa các giới. Nhưng đó đều là chuyện của sau này.
Vô số cảnh tượng lướt qua trước mắt Ngu Thừa Diễn, cho đến khi dừng lại ở một căn phòng hoàn toàn khác. Căn nhà này không giống khách đ**m mà rất có hơi thở của cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, xem ra Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch đã ẩn cư nơi đây một thời gian rồi.
Tạ Kiếm Bạch luyện kiếm trong viện, còn ở trong phòng, Ngu Duy vẫn ngủ nướng trên giường.
Mãi đến quá trưa, nàng vẫn chưa tỉnh. Tạ Kiếm Bạch đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng đánh thức nàng.
"Đã quá trưa rồi, có muốn ăn chút gì không?" Giọng Tạ Kiếm Bạch dịu dàng nói.
Ngu Duy mơ màng mở mắt, nàng mệt mỏi nói: "Ta thấy mình có chút là lạ, ta mệt quá."
Tay nàng vô thức đặt lên bụng dưới của mình, khoảnh khắc thấy động tác đó của nàng, cả Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều sững người.
Tay Tạ Kiếm Bạch áp lên bụng nàng, y lập tức kiểm tra tình trạng của nàng và rồi sắc mặt y đột ngột thay đổi.
"Sao vậy?" Ngu Duy nghi hoặc hỏi.
Tạ Kiếm Bạch kinh ngạc, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, một lúc sau, y mới khó khăn nói: "Duy Duy, nàng... nàng có thai rồi."
"Hả?" Ngu Duy cũng kinh ngạc đến nỗi mở to mắt, nhất thời không thể nói nên lời.
Tạ Kiếm Bạch thăm dò tình hình cơ thể Ngu Duy, y nhanh chóng lấy lại lý trí sau cơn chấn động, đôi mày y càng lúc càng nhíu chặt hơn: "Phôi thai của hài tử này nối liền với đan nguyên linh phủ của nàng, các nữ tu khác khi mang thai cũng như vậy sao?"
"Vậy... vậy là có ý gì?" Ngu Duy đã ngây ra như phỗng, đầu óc nàng rõ ràng đã quá tải.
Sắc mặt Tạ Kiếm Bạch khó coi vô cùng nhưng y không nói gì thêm.
Cùng là tu sĩ, Ngu Thừa Diễn lại hiểu điều này có nghĩa là gì, hắn như thể bị một gáo nước lạnh dội xuống, lạnh buốt toàn thân.
Nữ tu bình thường mang thai sẽ giống như nữ tử bình thường, dùng t* c*ng để nuôi dưỡng thai nhi, thai nhi dựa vào dây rốn để hấp thụ dinh dưỡng từ mẫu thân.
Nhưng hắn lại nối liền với đan nguyên của Ngu Duy - điều này có nghĩa là hắn không chỉ lấy tu vi và chân khí của Ngu Duy làm thức ăn mà nếu cơ thể của người mẫu thân không đủ mạnh, rất có thể sẽ bị thai nhi làm liên lụy mà chết đi, đáng sợ hơn là, Ngu Duy thậm chí còn không thể bỏ hắn được.
Chỉ cần thai nhi xảy ra chút chuyện đều sẽ làm tổn thương đến cơ thể người mẫu thân.
Đây là một hài tử bắt buộc phải được sinh ra.
Mắt Ngu Thừa Diễn dần hoa lên, hắn thở gấp, đầu óc hắn ong ong.
Hắn đã nhận ra điều gì đó, vì sao Tạ Kiếm Bạch lại căm ghét hắn đến vậy sau khi hắn ra đời, sự thật dường như đã lờ mờ hiện ra, chỉ còn cách một lớp giấy cửa sổ nữa mà thôi....
Trong phòng ngủ là một sự tĩnh lặng như chết chóc, Tạ Kiếm Bạch đang quỳ bên giường bỗng khựng lại, y từ từ ngước mắt lên.
Một quyển sách đột nhiên xuất hiện trước mặt Tạ Kiếm Bạch, nó hóa thành những mảnh vụn vàng óng, ùa vào trán nam nhân.
Ngu Duy không nhìn thấy sự xuất hiện của quyển sách, Ngu Thừa Diễn thật ra cũng không nên nhìn thấy. Bởi vì đó là một quyển sách gần như là hiện thân của chính vận mệnh, có lẽ chỉ có Thiên Tôn chỉ còn một chút là có thể chạm đến trật tự của trời đất mới có khả năng nhìn trộm nội dung bên trong.
Trong khoảnh khắc này, qua góc nhìn của Tạ Kiếm Bạch, Ngu Thừa Diễn cũng nhìn thấy cuốn vận mệnh chi thư đó....
Đây vậy mà lại là một cuốn thoại bản.
... Mà nhân vật chính của cuốn thoại bản này chỉ vừa mới nảy mầm trong cơ thể mẫu thân mình một cách mạnh mẽ.