Ngu Thừa Diễn rất muốn ở riêng với Ngu Duy thêm một lúc nhưng Ngu Duy lại lo lắng cho Ninh Tố Nghi nên hai người đành vội vã quay về.
Lúc đi, Ngu Thừa Diễn đi rất nhanh nhưng lúc về lại bất giác đi chậm lại, tham lam kéo dài chút thời gian được ở riêng với Ngu Duy.
Hắn biết rằng sau khi hắn nổi giận, trưởng lão và giáo tập ngoại môn tuyệt đối không dám làm khó Ninh Tố Nghi nữa.
Quả nhiên, Ngu Duy nhận được tin từ Ninh Tố Nghi rằng sau khi hai người họ rời đi, trưởng lão và giáo tập ngoại môn không dám nói gì nữa, cũng không có ý định phạt Ninh Tố Nghi, ngược lại còn cho nàng về nghỉ ngơi, ngay cả môn khoá cũng không cần tiếp tục nữa.
Đây là lần đầu tiên Ngu Duy gặp phải chuyện này, nàng kinh ngạc nói: "Lần này trưởng lão và giáo tập dễ nói chuyện ghê, vậy mà lại không tìm chúng ta gây sự nữa."
Nếu là trước đây làm ầm ĩ một trận lớn như vậy, chỉ e rằng các nàng khó tránh khỏi bị một trận bị quở mắng, trách phạt nặng.
Ngu Thừa Diễn nhíu mày: "Họ thường xuyên gây sự với ngươi sao?" (*)
(*Editor: Về chuyện xưng hô, editor lựa chọn khi trò chuyện với Ngu Duy hay Tạ Kiếm Bạch khi chưa bị phát hiện thân phận, Ngu Thừa Diễn sẽ gọi hai người là ngươi, trong suy nghĩ sẽ là bà/ ông. Có thể phát sinh cách refer nhân vật Ngu Duy là nàng trong một số trường hợp.)
"Đúng vậy, ai bảo ta là cái này chứ." Ngu Duy đưa hai tay l*n đ*nh đầu, làm động tác giống như đôi tai đang cử động.
Sắc mặt Ngu Thừa Diễn lại càng tệ hơn.
Hắn đến đây đã được vài tháng, đủ để hắn hiểu ra nhiều chuyện. Đầu tiên là tu tiên giả thời đại này được Tạ Kiếm Bạch che chở nên chuyện kỳ thị yêu tộc trở nên rất phổ biến.
Vạn năm trước, Tạ Kiếm Bạch đã giết hàng chục triệu yêu ma, làm lung lay căn cơ của hai tộc, sau đó dùng một phách của mình hóa thành sức mạnh để bảo vệ biên cảnh, nhờ đó mà tu chân giới mới có một vạn năm yên ổn. Lâu dần, tu sĩ đương nhiên sẽ sinh ra xem thường với kẻ bại trận dưới tay mình.
Ngược lại là ở trong tương lai, Tạ Kiếm Bạch không chỉ thu hồi hồn phách mà còn giải tán Huyền Thiên Tiên Tông, xóa sạch toàn bộ các loại kết giới và cấm chế bảo vệ đã thiết lập từ vạn năm trước. Tu chân giới mất đi sự che chở, không còn ưu thế, hạ giới lại rơi vào hỗn loạn, sau đó các tu tiên giả chỉ có thể dựa vào chính mình, không dám kiêu ngạo tự mãn nữa.
Huống chi vị Kiếm Tôn đại nhân vô cùng cao quý trong lòng họ cũng đã thành thân với yêu tộc, những tu tiên giả này còn mặt mũi nào mà tiếp tục xem thường yêu tộc nữa chứ.
Trước đây Ngu Thừa Diễn chỉ nghĩ rằng quy củ của Huyền Thiên Tiên Tông nghiêm ngặt, có lẽ Ngu Duy sẽ không quen. Không ngờ rằng bà còn bị người ta kỳ thị và xa lánh, xem ra là chuyện vừa rồi vị trưởng lão kia muốn ra tay đánh người cũng không thoát khỏi liên quan với việc khinh miệt huyết mạch yêu tộc của bà.
Càng nghĩ, sắc mặt Ngu Thừa Diễn càng lúc càng lạnh.
Trước đại đạo chúng sinh đều bình đẳng, theo hắn thấy, nếu một tu sĩ thật tâm cảm thấy mình sinh ra đã cao quý hơn yêu tộc, ma tộc thì có nghĩa là đạo hạnh của người này có thiếu sót, khó mà leo lên được thang trời.
Trong lòng hắn không vui, một mặt là vì tức giận khi Ngu Duy bị đối xử bất công, mặt khác cũng là "hận rèn sắt không thành thép" với những tu sĩ này.
Trong tương lai nơi Ngu Thừa Diễn lớn lên, tu chân giới đã không còn Huyền Thiên Tiên Tông, chuyện quá khứ đã trở thành lịch sử, nhưng khi thân ở trong thời đại này, hắn vẫn có một cảm giác khó tả.
Đây chính là Huyền Thiên Tiên Tông do chính tay người đó sáng lập, các đệ tử nơi đây đều là môn đồ, hậu bối của y... Nếu ngay cả đệ nhất tiên tông cũng "thượng bất chính, hạ tắc loạn" như vậy, có thể tưởng tượng được phần lớn tu tiên giả ngày nay đều là dạng người gì.
Một, hai người thì thôi đi, nếu sự ngạo mạn này là đặc tính của toàn bộ tu chân giới, vậy thì thời kỳ đỉnh cao của tu chân giới đã đi đến hồi kết cũng là chuyện đương nhiên.
Ngu Thừa Diễn ở thiên giới quản sự đã lâu, hắn không quen nhìn những chuyện dơ bẩn này, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí đã nảy sinh ý định chấn chỉnh Huyền Thiên Tông, thậm chí là cả tu chân giới.
Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Chưa kể đến chuyện bây giờ hắn không có tiên lực mà cho dù có, cũng không đến lượt hắn ra tay – Tạ Kiếm Bạch sắp hạ phàm độ kiếp rồi, những chuyện đau đầu này đều nên là của y.
Những ý nghĩ phiền nhiễu cứ quẩn quanh trong đầu, nhưng bề ngoài Ngu Thừa Diễn không hề biểu lộ ra, hắn vẫn ôn tồn nói: "Sau này ngươi không cần để ý đến những người đó, muốn lộ tai và đuôi thì cứ lộ, muốn biến thành mèo thì cứ biến, mọi chuyện đã có ta đây rồi."
Nghe hắn nói vậy, Ngu Duy liền ngẩn ra.
Ninh Tố Nghi đã dặn dò nàng quá nhiều, điều đó khiến cho tiểu yêu miêu lúc này có chút do dự.
"Nhưng... nhưng như vậy không hợp quy củ." Nàng nói nhỏ.
Cơn giận mà Ngu Thừa Diễn vừa đè nén xuống lại bùng lên.
Hắn không chịu nổi dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của Ngu Duy, bất giác trầm giọng xuống nói: "Chỗ nào không hợp quy củ? Ngay cả trong tông pháp của tông môn cũng không hề viết cấm đệ tử yêu tộc hóa nguyên hình, ta thật muốn biết những kẻ đó dựa vào đâu mà gây khó dễ cho ngươi vì những chuyện này!"
Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã trở về ngọn núi của ngoại môn.
Ninh Tố Nghi đã sớm đợi ở nơi họ đã hẹn, bây giờ thấy Ngu Duy đã an toàn trở về, tâm trạng cũng có vẻ rất tốt, cuối cùng nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chỉ vừa mới biết được thân phận của Ngu Thừa Diễn, cũng biết "cơ duyên" mà hắn tìm chính là Ngu Duy. Điều này nằm ngoài dự đoán của Ninh Tố Nghi, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
"A Ninh!" Ngu Duy vô tư chạy tới, rõ ràng đã ném cuộc tranh cãi vừa rồi ra sau đầu.
Ninh Tố Nghi vỗ vỗ lưng nàng rồi tiến lên hai bước, định cúi người hành lễ với Ngu Thừa Diễn, không ngờ lễ mới hành được một nửa đã được Ngu Thừa Diễn đỡ dậy.
"Không cần khách sáo với ta như vậy, Ninh..." Một tiếng 'Ninh di' đã đến bên miệng Ngu Thừa Diễn lại bị hắn nuốt xuống, hắn chậm rãi nói: "Ninh tiểu thư, nghe nói ngươi và A Duy thân như tỷ muội, vậy thì ngươi cũng là quý nhân của ta, sau này cần gì cứ nói thẳng với ta."
Ninh Tố Nghi không ngờ một thiên chi kiêu tử lạnh lùng và cường đại như vậy lúc ở riêng lại dễ nói chuyện như thế, thái độ còn rất chân thành, đâu giống với dáng vẻ đối đầu với trưởng lão ngoại môn lúc trước?
Nàng sững sờ một lúc rồi mới nói: "Ngài khách khí rồi, chỉ là không biết đạo quân định giúp Tiểu Duy thế nào?"
"Tất nhiên là giúp nàng tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn rồi." Ngu Thừa Diễn nói: "Chuyện xa chưa nói tới, ít nhất phải để nàng bước vào con đường tu tiên đã, dù chỉ là Luyện Khí kỳ cũng tốt."
Suy nghĩ của Ngu Thừa Diễn và Ninh Tố Nghi lại không mưu mà hợp với nhau, Ninh Tố Nghi cũng muốn Ngu Duy tu tiên, nay lại có một trợ lực lớn như vậy, hai người rất nhanh chóng đã trò chuyện vui vẻ.
Ngu Duy ở bên cạnh Ninh Tố Nghi vốn dĩ vẫn lơ đãng không suy nghĩ như mọi khi, nhưng sau khi nghe một hồi lại cảm thấy càng lúc càng có gì đó không ổn.
Sau khi trao đổi ngắn gọn xong, Ngu Thừa Diễn liền từ biệt hai tỷ muội, hắn muốn công khai thân phận của Ngu Duy để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh bà.
Sau khi Ngu Thừa Diễn rời đi, Ngu Duy bất an nói: "A Ninh, ta không muốn tu luyện."
"Tiểu Duy, lần này ngươi phải nghe lời bọn ta mới được, ít nhất là phải nhập môn." Ninh Tố Nghi nghiêm túc nói: "Đệ tử ngoại môn nếu trong vòng ba năm không thể đạt cở sở Luyện Khí kỳ thì sẽ bị đuổi ra ngoài làm đệ tử tạp dịch. Ngươi bây giờ chỉ còn hai năm, việc đặt nền tảng phải tích lũy từng ngày. Nếu đến lúc đó muội vẫn như vậy, lẽ nào ngươi thật sự muốn đi làm tạp dịch sao?"
Ngu Duy trước giờ vốn không có cảm giác cấp bách, nàng luôn cảm thấy nếu không trụ được ở Huyền Thiên Tông nữa thì mình vẫn có thể bỏ trốn.
Ninh Tố Nghi chỉ cần nhìn nàng một cái liền biết Ngu Duy đang nghĩ gì.
Nàng thở dài nói: "Ngươi muốn bỏ trốn cũng không đơn giản như vậy, chưa kể đến việc bên ngoài tông môn có kết giới, cho dù ngươi có thể rời đi nhưng xung quanh môn phái chúng ta hoang vu không một bóng người, nếu ngươi chạy ra ngoài bị lạc đường, e rằng cả đời cũng không ra được, đến lúc đó sẽ phải sống mãi trong rừng núi, ngươi thật sự muốn vậy sao?"
Thiếu nữ đương nhiên là không muốn, tuy nàng thích làm mèo, cũng thích ngủ trên cây, nhưng để nàng ngày nào cũng sống như vậy thì không được, nàng đã không thể rời xa ổ chăn mềm mại và những món ăn ngon được rồi.
Sau khi do dự một chút, Ngu Duy mới nói nhỏ: "A Ninh không thể đưa ta đi được sao?"
"Ngươi là đệ tử ngoại môn được ghi trong sổ sách, lại là người duy nhất có huyết thống yêu tộc, nếu bị người ta cho là phản bội môn phái, e rằng sẽ bị truy sát khắp thiên hạ." Ninh Tố Nghi nghiêm túc nói.
Thực ra lời nàng nói có chút dọa dẫm Ngu Duy, đệ tử ngoại môn không quý giá đến vậy, nếu thật sự có bị ghi là mất tích hay tử vong, e rằng cũng chẳng có ai điều tra.
Chỉ là Ninh Tố Nghi đương nhiên sẽ không nói thật, có cơ hội tốt như vậy để Ngu Duy tu luyện, nàng vui còn không kịp, đương nhiên phải giúp Ngu Thừa Diễn dọa con mèo con này rồi.
Trong lúc Ninh Tố Nghi dùng đủ mọi cách dỗ dành Ngu Duy nghe lời, ở một phía khác của ngọn núi, Lưu trưởng lão ngoại môn đang có chút đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong viện của mình.
Ông ta là trưởng lão phụ trách phong này, ông ta biết Ngu Thừa Diễn sẽ quay lại tìm mình.
Trưởng lão ngoại môn và trưởng lão, tuy chỉ khác nhau hai chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt. Trưởng lão thật sự của Huyền Thiên Tông tổng cộng có sáu vị, tương ứng với sáu ngọn nội phong, thực lực cao cường, được người người tôn kính.
Còn tu vi của trưởng lão ngoại môn thường không cao, đa số họ đều được chọn ra từ các giáo tập lớn tuổi, tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ đã được coi là khá lắm rồi. Trách nhiệm của họ cũng thiên về quản lý các công việc thường ngày và tạp vụ của đệ tử ngoại môn, thỉnh thoảng sẽ lên giảng đường để truyền thụ chút kiến thức sách vở.
Vì vậy khi đối mặt với chàng thanh niên đang nổi cơn thịnh nộ, dưới uy áp của hắn, máu trong người Lưu trưởng lão gần như đông cứng lại, thậm chí một câu cũng không nói nên lời.
Lúc đó ông ta cảm nhận rất rõ sát khí trên người Ngu Thừa Diễn, cũng nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết khoảng cách giữa mình và cái chết.
Đây không phải là điều Lưu trưởng lão sợ hãi nhất, điều ông ta kinh hãi nhất là ánh sáng đỏ như máu ẩn chứa trong đáy mắt của chàng thanh niên lúc đó - đó, đó rõ ràng là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma!
Tân binh của môn phái được Tông chủ coi trọng lại là một nhân vật nguy hiểm bị tẩu hỏa nhập ma, chuyện này... bản thân Lưu trưởng lão cũng có chút không tự tin, ông ta muốn báo cáo lên trên về sự bất thường của Ngu Thừa Diễn, nhưng lại sợ rằng do tu vi của mình thấp kém mà nhìn nhầm, đến lúc đó không nói đến chuyện đắc tội với cường giả Kim Đan, ông ta có lẽ cũng không thể ở lại môn phái được nữa.
Nhưng nếu điều ông ta phát hiện là thật thì lại càng đáng sợ hơn, ai biết được Ngu Thừa Diễn có giết người diệt khẩu hay không?
Lưu trưởng lão do dự không quyết, chỉ trong chốc lát, sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông ta đi đi lại lại, đi đến cuối viện rồi quay người lại thì đột nhiên thấy Ngu Thừa Diễn từ ngoài viện đi vào, bên cạnh còn có hai vị giáo tập dẫn đường.
Tim Lưu trưởng lão lập tức đập thình thịch, ông ta bước nhanh hai bước đến trước mặt Ngu Thừa Diễn, gượng gạo nở nụ cười: "Đạo quân, ngài..."
Ngu Thừa Diễn quay mặt lại, đôi mắt hắn trong veo như lưu ly, dường như tất cả mọi chuyện trước đó đều chưa hề xảy ra.
"Lưu trưởng lão, vừa rồi bản quân vì quá nóng lòng bảo vệ người của mình nên đã vô tình làm ngài bị thương." Ngu Thừa Diễn hờ hững nói: "Trưởng lão có thể thông cảm chứ?"
"Ta hiểu, ta hiểu. Dù sao đó cũng là cơ duyên của ngài, là tiểu nhân đã quá đường đột." Vừa bị chàng thanh niên nhìn chăm chú, cổ tay bị hắn bóp nát của Lưu trưởng lão lại bắt đầu đau nhói, ông ta lau mồ hôi cười nịnh: "Không làm lỡ chuyện của đạo quân là tốt rồi, sau này nếu đạo quân có cần gì, tiểu nhân nhất định sẽ phối hợp..."
Vừa nghĩ đến việc vị trưởng lão ngoại môn này định ra tay với Ngu Duy, trong lòng Ngu Thừa Diễn lại dâng trào sát ý.
Ban đầu hắn muốn trừng phạt ông ta, nhưng nghĩ lại thì sự kỳ thị yêu tộc của Huyền Thiên Tông đã ăn sâu bén rễ, vấn đề lớn nhất là do Tông chủ và các vị Đại trưởng lão ở trên dạy dỗ không đúng cách, tư tưởng có vấn đề, mới khiến cho kẻ quản sự ngoại môn cũng không kiêng nể gì như vậy.
Giết hay trừng phạt Lưu trưởng lão thì dễ như trở bàn tay, chỉ là một Lưu trưởng lão đi rồi, sẽ lại có Vương trưởng lão, Lý trưởng lão đến, cũng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Chẳng thà nhân cơ hội này uy h**p, để kẻ này ngoan ngoãn nghe lời, không gây thêm chuyện nữa.
Ngu Thừa Diễn nhạt giọng nói: "Vậy sau này phiền trưởng lão rồi."
Lưu trưởng lão trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông ta ôm cổ tay đau nhức rồi lại liên tục khách sáo, hoàn toàn không còn vẻ uy phong như lúc trước mặt đệ tử.
Giải quyết xong chuyện của Lưu trưởng lão, Ngu Thừa Diễn lại quay về chủ phong một chuyến để gặp Cốc Quảng Minh.
Cốc Quảng Minh đang có nhã hứng, lúc Ngu Thừa Diễn vào điện, lại vừa vặn vào đúng ông ta đang gảy đàn.
"Tìm được người ngươi cần rồi à?" Cốc Quảng Minh tò mò hỏi: "Người này lai lịch thế nào, thiên phú ra sao?"
"Là một nữ đệ tử ngoại môn, tên là Ngu Duy." Giọng điệu Ngu Thừa Diễn vô cùng lãnh đạm, dường như không hề quan tâm đến người mình tìm được. "Không có gì đặc biệt, chỉ là nàng có một nửa huyết thống yêu tộc."
"Môn hạ của ta còn có hỗn huyết yêu tộc sao?" Cốc Quảng Minh có chút ngạc nhiên nói.
Y thân là Tông chủ, chuyện đi hay ở của một đệ tử ngoại môn nhỏ bé đương nhiên sẽ không được báo đến trước mặt y.
Ngu Thừa Diễn gật đầu: "Giáo tập ngoại môn nói, lúc đó có một đội đệ tử đến nhân giới làm nhiệm vụ, đi ngang qua một thôn trang, phát hiện Trắc Linh Thạch ở bên hông có phản ứng nên mới đưa người về. Không ngờ vào môn phái rồi mới phát hiện ra đó là một con lai có huyết mạch yêu tộc, tư chất cũng bình thường. Dù sao cũng đã được Trắc Thiên Thạch công nhận nên vẫn giữ nàng lại, ngày thường chỉ làm vài việc vặt ở ngoại môn."
Đây quả thực là những chuyện hắn nghe ngóng được từ chỗ giáo tập.
Chỉ là hắn tránh nặng tìm nhẹ, che giấu đi những chuyện mà Cốc Quảng Minh có thể sẽ hứng thú. Lúc Trắc Cốt Thạch gặp Ngu Duy, nó không chỉ có phản ứng mà còn phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Phải biết rằng ánh sáng trắng luôn đại diện cho việc gặp được hạt giống tốt có độ tương hợp cao với môn phái, nhưng Ngu Duy lại là hỗn huyết yêu tộc, cũng không phải kỳ tài gì. Ngay cả những giáo tập ngoại môn khi nhắc đến chuyện này cũng đều cảm thấy khó hiểu, cho rằng Trắc Cốt Thạch đã nhận nhầm người.
Nhận nhầm người?
Ngu Thừa Diễn bất giác cười lạnh.
Sức mạnh ẩn chứa trong Trắc Cốt Thạch đến từ một phách của Tạ Kiếm Bạch, nói là Trắc Cốt Thạch cảm thấy Ngu Duy thích hợp vào Huyền Thiên Tiên Tông, chi bằng nói là luồng sức mạnh này bị Ngu Duy hấp dẫn nên mới có phản ứng dữ dội như vậy.
Hắn tuyệt đối không thể để phụ mẫu mình gặp nhau.